Chương 21: Bằng hữu (phần 1)

Mênh mông trời đất một màu

Nhân sinh mấy thuở bạc đầu có khi

Gặp nhau lòng tạc tâm ghi

Ấy người quân tử nề chi giang hồ.

 

Phần 1:

Nhóm vừa xuất hiện can thiệp kịp thời có năm người, bốn người nhảy đến tấn công người đàn bà áo lục, người còn lại sau khi cứu mạng Như Như thì liền đỡ nàng đứng dậy. Nàng chẳng kịp quay đầu cảm ơn, đã vội vàng chạy đến chỗ Ngô Bình, lay chàng liên tục mấy cái, thấy chàng trước sau hai mắt vẫn nhắm nghiền, bèn khổ sở nói:

–       Anh Bình, anh thế này, tôi biết làm sao đây?

Người lạ liền lên tiếng trấn an:

–       Công tử đừng quá lo lắng, hắn nhất thời đau đớn nên ngất đi, rồi sẽ tỉnh lại mà.

Như Như lúc này mới chợt nhớ ra, bèn quay đầu cảm ơn người vừa cứu mạng mình. Trước mặt nàng là một thanh niên trẻ tuổi, vóc người vạm vỡ, nét lại mặt chân chất, khiến nàng không khỏi ngơ ngác nhìn y một lát rồi mới tiếp tục chỉ tay về phía những người đang đánh nhau, hỏi:

–       Họ là ai vậy? Đọc tiếp “Chương 21: Bằng hữu (phần 1)”

Chương 20: Giang hồ (phần 2)

Giấc ngủ ở nơi xa lạ không dễ dàng gì có được. Hai ông cháu vừa chợp mắt chưa đến một canh giờ đã phải giật mình choàng tỉnh. Bên ngoài, tiếng vó ngựa từ đâu vọng tới dồn dập. Con ngựa chạy đến trước ngôi miếu thì dừng lại, người cưỡi nó nhảy vội xuống đất, giẫm lên đám lá khô tạo thành tiếng xào xạc khá to. Sau đó, y quất roi vào mông ngựa, nó hí ầm lên rồi chạy vụt vào rừng. Hai ông cháu Nhật Lão không ai bảo ai đều cùng nhổm dậy núp vào góc miếu. Kẻ lạ tắt đuốc đẩy cửa bước vào, động tác vội vội vàng vàng, hành tung mờ ám. Y vừa vào miếu, từ xa lại vọng đến mấy tiếng vó ngựa nữa khiến y hoảng hồn khép cửa lùi lại, loạng choạng va phải hai con ngựa của ông cháu Ngô Bình. Kẻ lạ giật mình kinh hãi quát:

–       Là ai? Đọc tiếp “Chương 20: Giang hồ (phần 2)”

Chương 20: Giang hồ (phần 1)

Chùa chiền yên ổn qua ngày

Vừa khi rời khỏi mới hay giang hồ

Phong ba hung hiểm không ngờ

Duyên cơ trong chỗ ngặt nghèo trời gieo.

Phần 1:

Khi Ngô Bình ra đến cổng, thấy chỉ còn mỗi mình Kỷ Lục Nương với vẻ mặt cau có bực dọc đang đứng ở đấy, liền cảm thấy có chút ngạc nhiên và lo ngại trước sự vắng mặt đột ngột của cô gái áo trắng. Tuy nhiên, chàng còn chưa kịp mở miệng hỏi han, Lục Nương đã lên tiếng than vãn:

–       Ta thật không biết dạy đệ tử, mới khuyên răn nó vài câu, đã để nó chạy mất! Đọc tiếp “Chương 20: Giang hồ (phần 1)”

Chương 19: Náo loạn (phần 2)

Yến Lan dứt lời, Công Quý lập tức lao đến truy cản, nhưng vì nàng ra tay quá bất ngờ, y không sao kịp níu nàng lại. Ngô Bình trong lúc cấp bách thì mặc kệ cả lễ giáo, vội vàng vươn cả cánh tay ra trước, luồn xuyên qua mớ tóc dài mềm mượt của nàng áo trắng để chụp lấy cổ áo nàng, kéo nàng lùi lại. Mũi kiếm của Yến Lan vẫn một mực lao đến không ngừng. Ngô Bình không kịp nghĩ ngợi, nhoài thân mình đẩy nàng áo trắng sang bên, cổ chàng vừa vặn làm sao lại chắn vào đúng chỗ thanh kiếm đang lao đến. Yến Lan mặt mày thất sắc, muốn ghìm kiếm lại cũng không kịp vì lực dồn vào quá mạnh, chỉ còn biết giương mắt uất ức nhìn Ngô Bình, phút chốc lệ trào ướt đẫm hai gò má.

Ngô Bình loáng thoáng nghe thấy một tiếng xoẹt nữa vang lên như ai đó vừa rút kiếm khỏi vỏ. Một thanh gươm từ phía ni cô Diệu Hạnh lao đến, đường gươm cương mãnh dứt khoát, chính xác từng li, hất lưỡi kiếm của Yến Lan văng ra. Cùng lúc đó, Yến Lan bỗng nhiên thét lên, tay buông lơi để mặc thanh kiếm rơi xuống kêu loảng xoảng mấy tiếng trên nền đất lạnh.

Mọi động tác đều ngừng lại, trong không gian tĩnh lặng dị thường không có lấy một tiếng thở nhẹ. Ai nấy sửng sốt nhìn lại, cổ tay Yến Lan đã rướm máu. Đọc tiếp “Chương 19: Náo loạn (phần 2)”

Chương 19: Náo loạn (phần 1)

Giang hồ khét tiếng một thời

Quy y cửa Phật cầu đời bình an

Dẫu rằng ân oán chưa tan

Tâm tư bất chấp nhẹ nhàng buông tay…

Phần 1:

Công Quý thở dài, ngán ngẩm quay sang nhìn Yến Lan. Yến Lan bắt gặp ánh mắt không vừa ý của anh trai thì vùng vằng ngoảnh đầu ngó sang hướng khác. Công Quý nói:

  • Sau khi cậu và chị Xuân Lan rời khỏi Linh Cung chừng vài ngày, lại có kẻ đột nhập gây hấn. Đang lúc đêm hôm khuya khoắt, phía Sửu điện bỗng trở nên ồn ào huyên náo khiến mọi người đều phải giật mình thức giấc. Khi bọn tôi chạy đến nơi thì anh Công Lục cùng mấy thuộc hạ nữa đang đánh nhau với một người phụ nữ áo nâu. Bà ấy kiếm pháp quái lạ, võ công cao cường, nhưng vì bọn Công Lục quá đông nên một mình bà không sao đấu lại. Hai bên cứ thế giằng co, đến khi cung chủ cùng các phu nhân can thiệp mới chịu dừng tay. Trong lúc bọn tôi còn ngơ ngác không hiểu chuyện, Sa phu nhân đã mỉa mai gọi bà ấy là Hắc Diện phu nhân. Các phu nhân khác ngoại trừ mẹ tôi và Dung phu nhân, đều nhận mặt cúi chào gọi bà ấy là Yến phu nhân. Nghe ba tiếng ấy, bà chẳng những không nguôi mà còn nổi cơn thịnh nộ, lại cầm trường kiếm lao vào các phu nhân. Khi đó, chính Bích phu nhân đã đứng ra đánh nhau với bà ấy. Bích phu nhân thoạt đầu không để ai can thiệp, một mình đấu với Hắc Diện phu nhân, sau thì lần lượt chỉ điểm trận pháp cho các phu nhân khác. Bà ấy biết mình đánh không lại, bèn bỏ chạy. Mấy hôm sau, trong lúc không ai ngờ tới, bà ấy quay lại Linh Cung, lẻn vào Dần điện bắt Yến Lan đi mất. Yến Lan mất tích, ai nấy đều lo lắng sốt ruột, chia nhau lục tìm khắc châu Ái và cả những vùng lân cận, nhưng suốt mấy ngày vẫn chẳng có chút tin tức nào. Đúng lúc cung chủ đang nặng lời trách móc Ngọc phu nhân, thì Yến Lan lại tự tìm về, tung tích của Hắc Diện phu nhân từ đó chẳng còn ai biết đến nữa. Tôi thấy rất tò mò, đợi vài ngày sau tìm hỏi thì Yến Lan kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Hóa ra đêm đó…

Công Quý nói đến đây, Yến Lan bỗng ngắt lời, giọng trầm buồn:

  • Đêm đó, sau khi bắt em đi, bà ấy chẳng những không làm gì hại đến em mà còn đối với em rất tốt. Bà ấy hỏi em mấy tuổi, mẹ là ai, ở Linh Cung có vui không. Sau hai ba ngày, bà ấy tâm trạng dần dần bất ổn, đêm nào cũng ôm em khóc nức nở. Em giật mình hoảng sợ, bà ấy liền dỗ dành gọi em là con gái, sau đó kể chuyện của mình cho em nghe. Hồi đó, bà ấy gả cho cha em rồi cùng về châu Ái, hai năm sau vì bất hòa với các phu nhân mà bỏ đi. Trong lòng nuôi căm hận, bà ấy điên cuồng lùng bắt đàn bà con gái có nhan sắc để rạch mặt, giang hồ khiếp sợ gọi là Hắc Diện phu nhân. Mấy năm sau, vì mâu thuẫn với Trần Gia Bang, bà phải quay về Linh Cung tìm hậu thuẫn. Bà ấy ở lại Linh Cung một năm thì sinh ra em, sau lại vì bất hòa với Bích phu nhân mà bỏ đi lần nữa. Cha thấy em còn nhỏ, bèn giao cho Ngọc phu nhân chăm sóc, kỳ thực bà ấy mới chính là mẹ đẻ của em. Lời bà ấy tuy rất cảm động, nhưng em vẫn chẳng dám tin là sự thật, đến khi bà ấy bảo lúc còn ở Linh Cung thì lấy tên là Nguyễn Thị Yến, đám thuộc cấp thường gọi là Sửu cung Yến phu nhân, em mới dám khẳng định bà chính là mẹ ruột của mình. Chị Xuân Lan sở dĩ có cái tên giả đó, là từ tên của Đào phu nhân mà ra, hoa đào nở rộ vào mùa xuân nên gọi là Xuân Lan; còn tên của em, tuy chẳng có chút liên hệ với Ngọc phu nhân, nhưng lại có chữ Yến từ tên của Yến phu nhân. Khi cảm tình em dành cho bà mỗi ngày một tốt đẹp, thì độ một tuần sau, bà ấy lại đột ngột đòi đến Cổ Pháp giải quyết ân oán rồi khuyên em hãy quên bà đi. Chẳng để em kịp phản ứng, bà dứt khoát điểm vào khẩu huyệt của em rồi đưa em về trước cửa Linh Cung, xong nhanh chóng bỏ đi mất dạng. Em đem chuyện ấy kể lại cho cha nghe, cha chỉ thở dài bảo em quên bà ấy đi.

Yến Lan đưa tay quệt khô giọt nước mắt đọng ngay khóe mi rồi nghẹn ngào kể tiếp: Đọc tiếp “Chương 19: Náo loạn (phần 1)”

Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần cuối)

Kì 3: Vịnh biển Khánh Hòa_tiên cảnh nơi hạ giới

một góc đường Trần Phú, thành phố Nha Trang

Cam Ranh một thời máu lửa

Xe đến tỉnh Khánh Hòa đã vào lúc chiều tà. Nền trời xanh dày đặc mây sẫm màu, những hạt mưa lất phất rơi làm nhòe khung cửa kính. Đến lúc này, xứ Panduranga cổ đã nằm lại ở phía sau, Khánh Hòa nhiều thế kỉ trước đã từng là thành bang Kauthara của vương quốc Chiêm Thành. Tôi chú mục vào cảnh quan bên ngoài qua khung cửa kính, lòng chợt dâng lên một niềm háo hức khó tả. Vùng đất Khánh Hòa vốn nổi tiếng với ba vịnh biển được liệt kê vào danh sách những vịnh biển đẹp nhất thế giới gồm vịnh Cam Ranh, vịnh Nha Trang và vịnh Vân Phong. Trong đó, nổi bật nhất phải kể đến Vịnh Cam Ranh_được xem là vịnh nước sâu có điều kiện tự nhiên tốt nhất Đông Nam Á. Cũng chính vì những ưu đãi ấy của thiên nhiên mà trong suốt hai thế kỉ, Vịnh Cam Ranh đã trở thành căn cứ hải quân trải dài từ thời Pháp thuộc đến tận những năm đầu tiên của thế kỉ 21. Đọc tiếp “Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần cuối)”

Chương 18: Giả mạo (phần 2)

Mùa thu, tháng tám, năm Ứng Thiên thứ mười (1003), Đại Hành hoàng đế ốm nặng, sư Vạn Hạnh được triệu về kinh đô Hoa Lư. Trước khi đi, Vạn Hạnh gọi Ngô Bình đến phòng riêng tại chùa Quỳnh Lâm, giao cho chàng một bọc vải rồi cẩn thận dặn dò:

  • Ta thấy kiếm phổ này con học cũng đã đủ rồi, có cố nữa chẳng những không được việc mà có khi còn hại đến thân thể. Nay, vật nên hoàn cố chủ. Lần này ta về Hoa Lư, không biết khi nào sẽ quay lại, cứ giữ kiếm phổ mãi bên mình cũng không ổn. Chi bằng ngay sáng mai, con hãy đem kiếm phổ sang am Thanh Tịnh, giao lại cho ni cô Diệu Hạnh. Bà ấy là cao thủ xuất chúng, kiếm phổ ở chỗ bà ấy sẽ rất an toàn. Hơn nữa, ngày nào thân thế bà ấy còn chưa bại lộ, ngày ấy sẽ chẳng ai nghĩ kiếm phổ lại đang được cất giữ trong một cái am hẻo lánh.

Vạn Hạnh đi rồi, sáng hôm sau, Ngô Bình liền vâng lời đem kiếm phổ đến am Thanh Tịnh. Chàng đi ngay khi mặt trời vẫn còn chưa mọc. Giờ đang là mùa thu hoạch nhãn, việc chăm vườn không vất vả như mấy tháng trước, nghĩ Nhật Lão có thể tự mình trông coi cả vườn cây đầy trái, Ngô Bình cũng không vội vã mà cứ thể tản bộ, lòng tự nhủ nếu kịp sẽ được ngắm bình minh từ trên ngọn đồi gần am Thanh Tịnh.

Chẳng mấy chốc, chàng đã đến am Thanh Tịnh, nhưng lại đúng lúc Ni cô Diệu Hạnh đang tụng kinh buổi sớm, âm thanh chuông mõ đều đều vọng ra ngoài cánh cửa gỗ loang lổ nước sơn. Chàng không muốn làm gián đoạn hai vị ni cô, bèn đi ngược về phía ngọn đồi, chọn một nơi thật cao rồi ngồi xuống thảm cỏ xanh mát rượi còn đọng sương sớm ban mai, thư thả phóng tầm mắt về phía đông, ngắm nhìn làng mạc đang được nhuộm màu bởi những vừng sáng hãy còn mờ nhạt. Càng lúc, cảnh trí càng rực rỡ dưới ánh bình minh, rồi mảnh sáng vàng chói lòa cũng nhú khỏi mái đình xa xăm, nắng sớm lại thêm phần rực rỡ huy hoàng. Đang chú tâm thưởng ngoạn khung cảnh thanh bình, bỗng nhiên, có loạt âm thanh xì xào kì quặc phát ra dưới chân đồi khiến Ngô Bình giật mình quay phắt lại. Đọc tiếp “Chương 18: Giả mạo (phần 2)”

Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 2)

Kì 2:Truyền thuyết những cái tên

Gió như phang, nắng như rang

Quá trưa, khi cái nắng đã bớt gay gắt, khi mây trời càng lúc càng sà xuống gần đỉnh những ngọn đồi, xe đã lăn bánh đến địa phận tỉnh Ninh Thuận. Nếu ở Bình Thuận, chúng ta có thể tìm thấy sự giao thoa giữa hai nền văn hóa lâu đời Chăm và Việt, thì ở Ninh Thuận, dấu ấn văn hóa Chăm có phần nổi trội hơn, các truyền thuyết, huyền thoại cũng vì thế mà li kì hơn, lạ lẫm hơn, và dĩ nhiên, thu hút hơn.

Càng đi sâu vào đất Ninh Thuận, tôi ngỡ ngàng nhận ra càng có nhiều những cái tên lạ tai gắn liền với truyền thuyết thú vị của người Chăm. Có lẽ trên khắp đất nước Việt Nam, không có thành phố nào mang một cái tên dài và đặc trưng như thành phố Phan Rang Tháp Chàm. Một cái tên, hai câu chuyện: Chuyện về xuất xứ của tên gọi Phan Rang và chuyện về ngôi tháp Chàm gắn liền với vị vua vĩ đại trong huyền sử đất Chiêm Thành. Đọc tiếp “Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 2)”

Vietnam’s got talent, scandal và sập bẫy

Đời thật náo nhiệt, đã mấy lần mình nhủ thầm trong bụng: đứng ngoài quan sát thôi, phởn chung làm gì! Vậy mà, cuối cùng mình cũng bị cơn phù phiếm pageview đẩy đi viết bài này!

Mình thừa nhận, nếu không có mấy bài báo giật tít “rất khéo” kiểu như “tiết mục quăng bom” hay “sơn ca hát 6 thứ tiếng”, mình sẽ chẳng mấy quan tâm đến scandal “con hát mẹ khen hay” trong tập 7, cũng chẳng mấy quan tâm đến giọng hát của nhân vật chính. Phải nói là, các bạn nhà báo càng ngày càng bá đạo trong việc giật tin viết bài! Đọc tiếp “Vietnam’s got talent, scandal và sập bẫy”

Chương 18: Giả mạo (phần 1)

Cách xa đã mấy năm trời

Từ thời thơ trẻ tới hồi lớn khôn.

Gặp nhau trời bể mênh mông

Ấy vì duyên nợ hãy còn đến nay.

Phần 1:

Đại Hành hoàng đế vừa dứt lời, mấy chục cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Khai Minh Vương Lê Long Đĩnh. Long Đĩnh đáp ngay, giọng tịnh không một chút lạnh lùng giận dữ mà lại cực kỳ ôn hòa lễ độ, cứ như thể trước và sau khi Đại Hành hoàng đế đến, y là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy:

  • Thưa phụ hoàng, là do Ngọc Minh vương tử đả thương nhi thần, nhưng chỉ là bất cẩn!

Ngô Bình biết Khai Minh Vương vì chiều theo ý Ngọc Minh vương tử mà không nói ra sự thật, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Y khẽ liếc mắt về phía Công Uẩn, chỉ kịp tỏ ý muốn trình bày mọi chuyện với Đại Hành hoàng đế, liền thấy Công Uẩn nghiêm mặt lại, lắc đầu một cái thật nhẹ, ngăn không cho y lên tiếng.

Đại Hành nhíu mày quan sát Long Đĩnh và Ngọc Minh vương tử rồi hỏi tiếp:

  • Thế tại sao Ngọc Minh vương tử lại vô duyên vô cớ đánh nhau với người ta?

Long Đĩnh toan đáp tiếp thì Công Uẩn đã bước lên phía trước, cúi đầu nói: Đọc tiếp “Chương 18: Giả mạo (phần 1)”