Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 1)

Bài này viết lâu rồi, từ tháng 8/2011, đã từng đăng một lần trên yume. Giờ không cam tâm nhìn nó đóng bụi trong ổ cứng nên lại bưng nó lên blog một lần nữa, có khác là, lần này là blog wordpress.

Kì 1: Bình Thuận qua khung cửa kính

Mở đầu      

Một ngày cuối hạ, đầu thu, khi nắng vẫn còn gay gắt và mưa đã bắt đầu vào mùa nặng hạt, tôi rong ruổi trên một quãng đường dài hơn 480km đầy nắng gió và mưa bụi từ thành phố mang tên Bác để đến Khánh Hòa, vùng đất của những vịnh biển đẹp nhất thế giới.

Xe cửa kính, máy lạnh bật 24/24, cái nắng, cái gió ngoài kia chỉ đến được với tôi bằng thị giác, nhưng vẫn rất rực rỡ và sống động. Hồn tôi lâng lâng lạc về cái thuở đất miền nam còn là nơi thâm sơn hiểm địa, đâu đó vang vọng lên hai câu lục bát gắn liền với những truyền kì của vùng đất trù phú xứ Đồng Nai:

Đồng Nai có bốn rồng vàng

Lộc họa, Lễ phú, Sang đàn, Nghĩa thi

Lòng vẫn còn bâng khuâng nặng gánh, chặng đường đi qua tỉnh Đồng Nai cứ thế từ từ nối dài trong ánh mặt trời vàng rực xuyên qua lớp kính ô cửa, cho đến khi, tôi chẳng hay xe đã lăn bánh sang địa phận tỉnh Bình Thuận từ lúc nào. Tôi ngỡ ngàng nhận ra, cả một vương quốc hoa lệ cổ xưa của người Champa đã từng tồn tại trên chính vùng đất này nhiều trăm năm trước.

Bình Thuận với sắc màu của truyền thuyết và thi ca Đọc tiếp “Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 1)”

Chương 17: Hoàng tộc (phần 3)

Nhận ra giọng nói của Lý Công Uẩn, Ngô Bình theo phản xạ lỏng tay nhìn về phía trước; quả nhiên, Công Uẩn đã phi ngựa đến rất gần rồi. Chưa kịp mừng rỡ vì gặp lại sư huynh, trông thấy vẻ mặt hoảng hốt của Công Uẩn, Ngô Bình mới chột dạ trông lại chỗ Long Đĩnh.

Đã quá muộn.

Long Đĩnh chớp lấy thời cơ, giật vội hai tay ra rồi lập tức xoay gươm chém ngang. Ngô Bình hoảng hốt ngả người né đòn, đường gươm dứt khoát phạt ngang ngay trước mũi khiến y sởn cả tóc gáy. Sau khi chém hụt, Long Đĩnh điên cuồng vung gươm lên cao, đâm thẳng xuống ngay khi Ngô Bình chưa kịp đổi tư thế. Trong khoảnh khắc, Ngô Bình nín thở nhìn mũi gươm từ trên đâm xuống ngực mình mà không sao né kịp, mồ hôi lạnh bám đầy cả trán.

Đột nhiên, nhanh như cắt, một bóng người cao lớn từ phía sau Long Đĩnh kịp thời chồm tới, vòng hai tay ra trước chụp tay hắn lại rồi tiện thể ôm ngang người hắn xoay ngược về sau. Người cao to ấy chính là Công Uẩn. Ngô Bình một phen thoát chết, bèn vội vàng nhảy lùi lại vài bước, hết kinh khiếp nhìn Long Đĩnh đến quay sang cảm kích nhìn Công Uẩn. Công Uẩn vẫn còn ôm chặt ngang người Long Đĩnh, miệng nài xin thống thiết:

  • Khai Minh vương tha tội! Người này là sư đệ của mạt tướng!

Long Đĩnh hằn học gằn giọng: Đọc tiếp “Chương 17: Hoàng tộc (phần 3)”

Chương 17: Hoàng tộc (phần 2)

Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi bảy Ngô Bình luyện Phật Môn kiếm phổ. Vẫn là gian phòng tối mọi hôm, một ánh nến leo lét cháy gần hết đang hắt chút ánh tàn lên tấm da đen đen nhờ nhờ chi chít hình và chữ. Từ hôm Công Uẩn về Hoa Lư đến giờ đã gần một tháng, Ngô Bình chỉ học được đúng những gì mà y dạy trước khi rời chùa, những chiêu nhập môn đơn giản đến nhàm chán. Nhiều ngày trôi qua, nó ở trong căn phòng trống mỗi ngày hơn một canh giờ, chỉ làm đúng một việc là nhìn chằm chằm vào tấm da trước mặt, thanh kiếm gỗ Nhật Lão làm cho cứ nằm im lìm bên cạnh, không hề được đụng đến. Bên ngoài căn phòng trống đã vào lúc bình minh, sư Vạn Hạnh lại sắp sửa đến mở khóa đưa nó ra ngoài. Nó không khỏi thở dài ngao ngán, mắt liếc nhìn ngọn nến rồi lại nhìn sang tấm da.

Nội dung kiếm phổ được chia thành bảy mươi phần, đa số đều được viết bằng thứ chữ cổ rất phức tạp, hình vẽ thì chi chít nhưng chỉ có từ phần thứ ba mươi mốt trở về sau, toàn là loại nhìn vào chỉ thêm rối mắt. Cả bộ kiếm phổ ấy, với vốn chữ nghĩa còn khá ít ỏi của mình, Ngô Bình hiểu được chưa đến một phần trong tổng số bảy mươi phần, vì vậy mà từ khi không còn ai trực tiếp chỉ dẫn, nó chỉ còn biết bó tay ngồi nhìn bộ kiếm phổ từ ngày này sang ngày khác.

Nhiều lần, nó đã thử đoán mặt chữ, thế nhưng, nghĩ nát cả óc vẫn không tiến thêm được chút nào; hỏi sư Vạn Hạnh thì ông chỉ mỉm cười lặp đi lặp lại mỗi một câu: “Dục tốc bất đạt, từ từ mà tiến!”. Không hỏi được sư Vạn Hạnh, nó cố học thuộc lòng vài chữ rồi đi hỏi Nhật Lão. Đúng là khả quan hơn, Nhật Lão biết nhiều chữ cổ hơn nó, nhưng nếu đem so với cả hàng vạn chữ trong tấm da thì chẳng khác nào vài cọng tóc trên một mái đầu.

Tháng trước, Tòng Phương đến Cổ Pháp, ngoài những lúc luyện tập Mộc Hương quyền với y, Ngô Bình còn tranh thủ đem vài chữ ra hỏi, nhưng không dám nói rõ với Tòng Phương là những chữ ấy từ đâu mà có. Chuyện Ngô Bình luyện Phật Môn kiếm pháp, vì lời hứa với sư Vạn Hạnh mà hai ông cháu buộc phải giấu luôn cả với Tòng Phương. Tuy nhiên, cứ cho rằng đưa cả bộ kiếm phổ ấy để ra trước mắt Tòng Phương, thì kết quả có lẽ cũng vẫn như cũ, vốn chữ nghĩa của y chỉ hơn Nhật Lão được một chút. Cứ thế, từ ngày này qua ngày khác, Ngô Bình tiến rất chậm. Đọc tiếp “Chương 17: Hoàng tộc (phần 2)”

Chương 17: Hoàng tộc (phần 1)

Kẻ thời bắt, người lại tha

Từ bi cửa Phật hay là phép vua?

Vương tôn, võ tướng tranh đua

 Bên thì tàn nhẫn, bên mua lòng người.

 Phần 1:

Đã qua giờ Ngọ từ lâu mà ánh mặt trời gay gắt vẫn chưa ngừng nhuộm vàng từng khoảng rực rỡ trên khoảnh sân phẳng lặng phía sau chùa. Lý Công Uẩn ngồi trầm tư bên bờ giếng, tay cầm hờ hững một tờ giấy chi chít chữ, tia nhìn vô thức cắm chặt vào một ngọn cỏ xanh vàng héo hắt trong vô số những ngọn cỏ đang thiêu mình dưới nắng.

Đã hai tháng nay, lúc nào Công Uẩn cũng thường trực dáng bộ lãnh đạm ít nói. Gương mặt y tuy không hằn bất kì vết tích đau lòng nào, nhưng ánh mắt thì tựa hồ chất chứa mọi thống hận suốt bao năm. Ngô Bình nhiều lần muốn trò chuyện với y, giúp y vơi đi phiền não, nhưng Công Uẩn nhất quyết né tránh. Chỉ trừ giờ luyện võ với Ngô Bình, còn thì ngay cả sư Vạn Hạnh y cũng tránh mặt. Tối tối, sau khi gặp Nhật Lão xong, Ngô Bình trở về phòng thì Công Uẩn đã tắt đèn, trùm chăn ngủ vùi.

Triệu phu nhân Phạm Thị Thanh từ hôm đó cũng ở suốt bên am Thanh Tịnh. Thi thoảng, Nhật Lão lại cùng Khánh Văn sang chỗ ni cô Diệu Đức, xem tình hình sức khỏe của Phạm Thị. Những lúc ấy, Công Uẩn vờ như không hay biết gì, nhưng khi hai người kia vừa dẫn nhau ra khỏi cổng chùa, y lại len lén nấp bên cửa, trông theo thật lâu rồi mới đi vào.

Sáng sớm hôm nay, Nhật Lão và Khánh Văn lại sang am Thanh Tịnh. Khi về, khác với mọi hôm, họ có đem theo một phong thư. Tình hình sức khỏe của Triệu phu nhân có lẽ đã khá hơn rất nhiều, Ngô Bình căn cứ vào sắc mặt của Nhật Lão và Khánh Văn mà đoán như thế. Dù đêm nào nó cũng được gặp ông ngoại khoảng hơn một canh giờ, nhưng những lúc ấy, ông lại bắt nó luyện Phong Vân đao pháp, thành thử, nó chẳng còn thì giờ hỏi han chuyện của Triệu phu nhân.

Trưa, trong làng có đám tang của một chức sắc, người ta mời sư Vạn Hạnh và các nhà sư khác sang cầu siêu nên Ngô Bình được nghỉ sớm. Chẳng biết phải làm gì, nó bèn chạy chơi quanh quẩn trong chùa, đi đến chỗ cái giếng thì bắt gặp Công Uẩn ngồi trầm tư, không biết từ lúc nào rồi. Ngô Bình cứ thế đứng nhìn, Công Uẩn vẫn bất động hệt tượng đá. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tờ giấy trên tay Công Uẩn vụt bay ra sau rồi vướng vào một cành cây, cứ thế, cánh giấy phất phơ treo trên cành. Công Uẩn giật mình quay người nhìn theo, Ngô Bình đứng phía sau cũng dợm chân định trốn đi cho xong, nhưng chợt nghĩ mình chẳng việc gì phải trốn, nó lại đứng yên như cũ. Ánh mắt Công Uẩn dừng lại nơi Ngô Bình một thoáng thật nhanh trước khi liếc xéo lên cành cây bên trên. Y nhìn tờ giấy thêm một chốc nữa rồi lặng lẽ xoay người trở về với dáng ngồi bất động trước đó. Đọc tiếp “Chương 17: Hoàng tộc (phần 1)”

Chương 16: Phật Môn kiếm phổ (phần 2)

Trong một cái am nhỏ, bốn người ngồi thinh lặng, sắc mặt mười phần lo âu.

Công Uẩn suốt đêm không ngủ, đầu óc rối tung rồi mù. Y ngồi thẫn thờ, mắt vô thức cắm vào mạng nhện chằng chịt giăng ở chân ghế bên kia. Ngồi cạnh y, Lý Khánh Văn rầu rĩ cúi gằm mặt xuống, tay lúng túng lần chuỗi hạt gỗ một cách thiếu kiên nhẫn. Ở phía đối diện, Nhật Lão nhắm nghiền đôi mắt, người tựa vào lưng ghế, mệt nhoài thiếp đi sau một đêm chạy từ Ứng Tâm sang Quỳnh Lâm rồi lại từ Quỳnh Lâm đến am Thanh Tịnh.

Ngô Bình ngồi yên quan sát từng người, tự hỏi vì sao mình không thấy buồn ngủ. Chốc chốc, nó lại ngó sang gian phòng bên cạnh, cảm giác sốt ruột lo lắng ban đầu đã chuyển dần thành bất chấp sau hơn mấy canh giờ chờ đợi.

Đêm qua tại điện Tam Bảo, Hắc Diện phu nhân đã bị mất rất nhiều máu. Mọi người ai nấy đều cuống quýt giúp bà cầm máu rồi mau chóng đưa bà rời khỏi chùa Quỳnh Lâm. Ngô Bình thấy Nhật Lão vẫn còn chưa khỏe, bèn xin Vạn Hạnh cho mình đi theo. Vậy nên, bốn người Khánh Văn, Công Uẩn, Nhật Lão, Ngô Bình cùng đưa Hắc Diện phu nhân đến am Thanh Tịnh, nhờ người em họ của sư Vạn Hạnh là ni cô Diệu Đức chữa trị thương thế. Sư Vạn Hạnh không đi cùng mà ở lại lau dọn điện Tam Bảo, trông chừng các thiền sư đã trúng phải mê dược của Hắc Diện phu nhân.

Từ lúc vào am Thanh Tịnh, ni cô Diệu Đức và Hắc Diện phu nhân cứ ở mãi trong phòng. Khánh Văn, Nhật Lão và Công Uẩn vì ngại mà không vào, thành thử cũng chẳng biết rốt cuộc Hắc Diện phu nhân đã tỉnh dậy hay chưa. Đến quá giờ Tị, sư vạn Hạnh mới đến am Thanh Tịnh. Vừa bước vào am, không thấy ni cô Diệu Đức và Hắc Diện phu nhân ở tiền sảnh, mắt lại chạm phải mấy ánh nhìn khắc khoải từ bốn người kia, Vạn Hạnh bèn thở dài, mặt hiện rõ lo lắng. Ông ngồi xuống một cái ghế trống, nói: Đọc tiếp “Chương 16: Phật Môn kiếm phổ (phần 2)”

Dao hai lưỡi

Cuộc đời như một tách cà phê, vừa đắng vừa ngọt

 

Cảm xúc là một con dao hai lưỡi.

Trực giác cũng là một con dao hai lưỡi.

Hẳn nhiên, chơi dao có ngày đứt tay!

 

Hôm nay thì đứt tay thật, đau lắm, buồn lắm, mà cũng nặng nề lắm. Chung quy, hai lỗi lớn nhất là đã chạy theo cảm xúc quá đà và đã quá tự phụ vào trực giác.

Được cái này phải mất cái kia, làm gì có chuyện chỉ toàn được mà không cần đánh đổi.

Dẫu bản thân đã từng nhiều lần mặc định, ở đời không có đúng với sai, chỉ có điều phải xảy ra và điều không được xảy ra. Đến nước này rồi, may là vẫn còn có thể nhắm mắt thở phào: chuyện phải xảy ra thì đã xảy ra, quay đầu lại nhìn làm gì cho thêm nặng nợ!

 

Vui sướng song hành với dằn vặt.

Truyền kì song hành với ác mộng.

Đôi khi, muốn đạt được vui sướng, phải đổi lấy đau khổ; muốn tạo nên truyền kì, phải đổi lấy ác mộng.

Đôi khi, làm người này vui mà không phải tổn thương người khác, nghĩ chừng đơn giản nhưng lại quá khó khăn. Sống mà không muốn tổn thương ai, trừ phi là tự tổn thương chính mình.

 

Mục nói nhảm tỏ ra nguy hiểm đến đây là hết, sau đây là bộ mặt thật (đã được bôi trắng): Đọc tiếp “Dao hai lưỡi”

Lẩu Trăn_méo mặt cười, ngây người nghĩ

Vài dòng lảm nhảm:

Cuối cùng thì cũng vác mặt đi coi vở Lẩu Trăn, dù tâm trạng chiều nay nó rất là…khó nói! *emo cười ý nhị*

Nhìn chung, trong vòng một tuần trở lại, có lẽ mình đã điên cuồng đủ cho cả một năm rồi! Thôi thì, dù sao sắp tới đây có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tiểu luận, đề tài, kế hoạch, thực tập,… các kiểu, lại còn vướng vào phi vụ viết lách dài hạn trước khi mặt đối mặt với màn chọn đề tài làm khóa luận tốt nghiệp! Tự an ủi: vô năm mình ứ có thời gian bay nhảy bấn loạn cùng những điều tuyệt vời nằm ngoài phạm vi học tập và công việc, thôi thì còn một ngày nghỉ Tết, điên cho tới nơi tới chốn vậy!

Trong trường hợp này, khi chọn chơi bời cùng Mai muội, không hẳn chỉ là điên cuồng bình thường, mà phải gọi là điên cộng hưởng nó mới sát nghĩa! Đọc tiếp “Lẩu Trăn_méo mặt cười, ngây người nghĩ”

Chương 16: Phật Môn Kiếm Phổ (phần 1)

Chỉ hồng một sợi buộc tay

Ai hay duyên nợ đọa đày lắm phen

Bụi trần khuất bóng tòa sen

Tu hành một kiếp cho quên sự đời.

Phần 1:

Sau bữa tối chay tịnh, sư Vạn Hạnh đích thân xuống tóc cho Ngô Bình. Trong nháy mắt, nó đã trở thành một chú tiểu có mái đầu trọc lốc, vận bộ đồ nâu sồng rộng thùng thình. Công Uẩn trông thấy thì lấy làm khoái chí, bưng miệng cười khúc khích ra vẻ châm chọc, khiến Ngô Bình không khỏi hậm hực quay sang lườm y. Sư Vạn Hạnh chỉ điềm nhiên như không, nói:

  • Công Uẩn, nhân lúc con chưa về Hoa Lư, sáng sớm ngày mai hãy thử xem võ công của Bình căn cơ tốt không, đã biết những gì rồi. Cao thí chủ muốn dạy võ cho Bình, nhưng vì ông ấy đến chùa Ứng Tâm không biết khi nào mới quay lại, sợ Bình lâu ngày không tập luyện, phản xạ sẽ không còn nhanh nhạy. Con giúp Bình tập luyện, khi nào Cao thí chủ quay về thì để ông ấy tiếp tục lo cho Bình.

Công Uẩn thôi không cười nữa, lễ phép đáp:

  • Dạ, sư phụ!

Vạn Hạnh nhìn bộ dạng mới của Ngô Bình một chốc, nói:

  • Bình, từ giờ Mão đến giữa giờ Thìn, con sẽ luyện võ với Công Uẩn. Giờ Tỵ, con vào điện Tam Bảo cùng các chú tiểu khác, làm những việc lặt vặt. Từ đầu giờ Mùi đến hết giờ Thân, con sẽ học với ta. Sau giờ Dậu, con muốn làm gì thì làm, nhưng đến giữa giờ Hợi thì phải đi ngủ, không được thức quá khuya. Con đã nghe rõ chưa? (1)

Ngô Bình ngoan ngoãn cúi đầu đáp:

  • Dạ, sư phụ!

Xong việc, sư Vạn Hạnh cho phép hai đệ tử về phòng. Họ vừa đi đến giữa sân đã nghe thấy giọng Vạn Hạnh lầm rầm tụng kinh truyền ra ngoài, tiếng gõ mõ đều đặn vang lên. Từ các phòng cạnh bên, tiếng tụng kinh râm ran của các nhà sư khác cũng vọng ra, hòa vào tiếng dế kêu đêm. Không khí ở chùa Quỳnh Lâm trái ngược hoàn toàn với vẻ u tịch ở chùa Ứng Tâm, dù lúc này đã là cuối giờ Tuất. Đọc tiếp “Chương 16: Phật Môn Kiếm Phổ (phần 1)”

Chờ

Ta chẳng đợi chẳng chờ

Hoàng hôn vàng nắng muộn

Người chẳng đến chẳng đi

Bình minh xám ánh buồn

 

Ta chẳng mong chẳng nhớ

Chẳng ước hẹn nên thơ

Người chẳng hận chẳng yêu

Chẳng quay đầu nặng nợ!

 

Vệt đời quá thờ ơ

Trách ta mãi khù khờ

Dải nắng vàng hờ hững

Người lững thững trôi xa…

 

Người có nhớ có mong?

Ta có lòng yêu hận!

Nửa cuộc đời lận đận

Tiếc chi nữa dối lòng?

 

Ngày lại ngày qua mau

Đêm với đêm tiếp nối

Ta chẳng oán chẳng hối

Người có giận có đau?

 

4/2/2012

Mộc Hân

 

P/s: Mai muội, đừng buồn đừng giận ta! Lần sau ta ko nghịch dại nữa đâu!

(Bài này mình quăng lên blog, hi vọng sẽ có người mủi lòng không oán không giận )

Follow him [fangirl và những trò lố siêu cute]

Đôi lời tản mạn

Năm nay khởi đầu một cách điên cuồng, báo hiệu một năm đầy hứa hẹn về mức độ điên cuồng! Dù sao thì, nếu cuối năm mà tận thế thật, vẫn có thể mỉm cười nói ba chữ KHÔNG HỐI TIẾC!

Trò chơi hôm nay gọi là Follow him (him ở đây là anh Toàn), chính xác là một màn rình rập (trai đẹp) vì mục đích fangirl chân chính.

Nói chứ, trước đây ta chưa từng chơi “trò” này, nhưng vì cổ nhân có câu: anh hùng khó qua ải mỹ nhân (huống chi là mình), đành lao theo điên cuồng một phen vậy!

Chú thích thêm về vụ mỹ nhân: ai muốn hiểu sao thì hiểu, ta chỉ có thể giải thích rằng, vì tương lai vô chừng, Mai muội không biết còn ở Việt Nam được bao lâu nữa, đành vì nàng mà tháo phanh chơi trò cuồng loạn vài phen vậy! Đọc tiếp “Follow him [fangirl và những trò lố siêu cute]”