Bài này viết lâu rồi, từ tháng 8/2011, đã từng đăng một lần trên yume. Giờ không cam tâm nhìn nó đóng bụi trong ổ cứng nên lại bưng nó lên blog một lần nữa, có khác là, lần này là blog wordpress.
Kì 1: Bình Thuận qua khung cửa kính
Mở đầu
Một ngày cuối hạ, đầu thu, khi nắng vẫn còn gay gắt và mưa đã bắt đầu vào mùa nặng hạt, tôi rong ruổi trên một quãng đường dài hơn 480km đầy nắng gió và mưa bụi từ thành phố mang tên Bác để đến Khánh Hòa, vùng đất của những vịnh biển đẹp nhất thế giới.
Xe cửa kính, máy lạnh bật 24/24, cái nắng, cái gió ngoài kia chỉ đến được với tôi bằng thị giác, nhưng vẫn rất rực rỡ và sống động. Hồn tôi lâng lâng lạc về cái thuở đất miền nam còn là nơi thâm sơn hiểm địa, đâu đó vang vọng lên hai câu lục bát gắn liền với những truyền kì của vùng đất trù phú xứ Đồng Nai:
Đồng Nai có bốn rồng vàng
Lộc họa, Lễ phú, Sang đàn, Nghĩa thi
Lòng vẫn còn bâng khuâng nặng gánh, chặng đường đi qua tỉnh Đồng Nai cứ thế từ từ nối dài trong ánh mặt trời vàng rực xuyên qua lớp kính ô cửa, cho đến khi, tôi chẳng hay xe đã lăn bánh sang địa phận tỉnh Bình Thuận từ lúc nào. Tôi ngỡ ngàng nhận ra, cả một vương quốc hoa lệ cổ xưa của người Champa đã từng tồn tại trên chính vùng đất này nhiều trăm năm trước.
Bình Thuận với sắc màu của truyền thuyết và thi ca Đọc tiếp “Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 1)”


