Xuân Lan đi rồi, Tân Bát Nương giao Ngô Bình lại cho Tòng Phương. Mọi người ai nấy cùng đi vào ngôi miếu, tranh thủ nghỉ ngơi chờ Xuân Lan quay lại.
Chân Ngô Bình tuy còn rất đau, nó vẫn không khỏi hiếu kỳ trước ngôi miếu lạ giữa rừng, bèn háo hức bám tay Tòng Phương khập khiễng bước đến gần, vừa tò mò ngó nghiêng khắp lượt, vừa hỏi:
- Anh Tòng Phương! Ngôi miếu này sao lại ở đây? Anh có biết là thờ ai không?
Tòng Phương đáp:
- Thuộc hạ cũng không biết nữa! Khi vừa đến châu Ái, các nữ hiệp đã đi thẳng đến đây.
Ngô Bình nghe Tòng Phương tự xưng là thuộc hạ, liền cằn nhằn:
- Anh đừng xưng hô như thế, cứ gọi tôi là Bình thôi! Thuộc hạ với cả thiếu trang chủ gì đó, tôi nghe không quen đâu.
Tòng Phương cười nói:
- Tôi làm sao dám gọi thẳng tên thiếu trang chủ…
Ngô Bình xua tay, nói:
- Thôi được rồi, anh không chịu thì tôi không nói chuyện với anh nữa.
Tòng Phương có hơi chưng hửng, song lại rối rít đồng ý:
- Cậu đừng làm thế! Được rồi, Bình, không thuộc hạ hay trang chủ gì nữa!
Ngô Bình cười vui vẻ, đột ngột chuyển chủ đề:
- Anh Tòng Phương! Chuyện gia đình tôi, tôi không biết gì cả, anh kể lại cho tôi nghe nhé!
Tòng Phương bẽn lẽn cười, đáp:
- Hôm nay cậu mệt rồi, cần nghỉ ngơi cho lại sức. Đợi khi nào cậu khỏe, tôi sẽ kể cậu nghe.
Nói xong thì vừa vặn đã vào trong ngôi miếu, Tòng Phương bèn đỡ Ngô Bình ngồi tựa tạm vào vách. Các nữ hiệp Thạch Hà phái vào trước đã kịp đốt vài ngọn đuốc. Bên ngoài, trời vẫn chưa sáng hẳn, rừng sâu âm u, ánh mặt trời chưa kịp lọt tới. Ngô Bình không ngừng tò mò đưa mắt nhìn khắp gian thờ. Ngôi miếu đã bị bỏ hoang lâu ngày, bụi đất cùng lá khô lợp đầy nền, tường vách ẩm thấp, rêu phong xanh thẫm bám từng mảng. Ở giữa gian đặt một bàn thờ nhỏ, trên có một tượng gỗ cũng thật nhỏ tạc hình một vị tướng, phía trước là một bát hương, vách tường hai bên bàn thờ còn có bút tích để lại, là một đôi câu đối: Đọc tiếp “Chương 13: Chưởng môn (phần 2)”