Chương 15: Đệ tử

Mười lăm năm thấm thoắt trôi

Ba câu hỏi ấy hệt hồi thuở xưa

Kẻ thì rành mạch dạ thưa

Kẻ thì do dự còn chưa tỏ tường.

Điện Tam Bảo chùa Quỳnh Lâm ngày nay

Mặt trời ngả bóng về tây, ráng chiều vàng ửng nhuộm rực cả một mảng mây cuối trời. Chùa Quỳnh Lâm cách chùa Ứng Tâm không xa, tuy vậy, khung cảnh lại rất khác biệt. Chùa Quỳnh Lâm rộng hơn, đẹp hơn chùa Ứng Tâm, nằm lọt thỏm giữa một ngôi làng lớn nhất nhì châu Cổ Pháp. Trước cổng là hai cây đa cổ thụ to lớn rợp bóng khắp khoảng sân lát đá rộng thênh thang, lại có một cây quỳnh dáng dấp thanh tao thoát tục.

Từ bên trong mái điện Tam Bảo, tiếng các nhà sư tụng kinh âm vang bốn bề, không gian càng thêm phần trầm mặc linh thiêng. Nhật Lão dắt theo Ngô Bình chậm rãi tiến vào, dù đã là lúc xế chiều nhưng khách thập phương viếng chùa vẫn còn khá đông, họ ra ra vào vào điện Tam Bảo thắp hương lễ Phật cách lặng lẽ trong không gian đặc quánh âm sắc kinh kệ cùng chuông mõ. Đọc tiếp “Chương 15: Đệ tử”

“Hồn Ma Sành Điệu”, ấn tượng sau cùng

Vài dòng lảm nhảm:

Ban đầu mình chẳng định viết review cho cuốn tiểu thuyết này đâu, vì thông thường mình chỉ viết một cái gì đấy trong trường hợp cảm xúc bung trào. Nói lệ thuộc vào cảm xúc không có nghĩa là đánh giá tác phẩm ấy hay hay dở, chỉ đơn giản là, mình rất tùy hứng, và gu đọc sách của mình cũng tùy hứng nốt, thế thôi! Trong trường hợp của “Hồn Ma Sành Điệu”, nó hay theo cách riêng của nó, nhưng lại không đánh trúng tâm lý của mình, thế nên mình không có hứng viết review.

Tuy nhiên, ngày dài tháng rộng, lại vừa mới phát hiện mình được nghỉ Tết thêm một tuần nữa (Ôi! Niềm vui từ trên trời rơi xuống), tiện thể trò chơi Bộ Bộ bên Facebook chị Đào Bạch Liên được gia hạn, thôi thì, nhàn cư vi bất thiện, đã trót ham hố phải ham hố tới cùng! Đọc tiếp ““Hồn Ma Sành Điệu”, ấn tượng sau cùng”

Chương 14: Cố nhân (phần 2)

Chùa Ứng Tâm ngày nay

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, mọi người đã từ biệt nhau chuẩn bị lên đường. Họ chia làm ba hướng, Tòng Phương sang Tây Bắc về Mộc Châu, các nữ hiệp Thạch Hà Phái và Xuân Lan tiếp tục xuôi xuống phương nam, riêng Kỷ Lục Nương được Đỗ chưởng môn phái đến Hoa Lư có việc, vì thuận đường nên cùng đi với ông cháu Ngô Bình một đoạn.

Trước lúc chia tay, Ngô Bình buồn bã níu áo Xuân Lan, hỏi:

  • Chị Xuân Lan, bao giờ em mới được gặp lại chị?

Xuân Lan tần ngần một lúc rồi thở dài. Đoạn, nàng cúi xuống hôn lên trán Ngô Bình, giọng trầm buồn:

  • Bình, bao nhiêu năm nay tôi khắt khe với cậu, khó chịu với cậu, hay gắt gỏng với cậu, lại đánh cậu, mắng cậu không tiếc lời. Bây giờ xa cậu rồi, tôi… sẽ nhớ cậu lắm. Chắc chắn sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, cậu phải tự chăm sóc bản thân, nghe lời ông ngoại, được như vậy thì ở Thạch Hà tôi sẽ đỡ nhớ cậu hơn.

Ngô Bình nắm lấy hai bàn tay Xuân Lan, lắc đầu rối rít, nói:

  • Không! Chị cứ nhớ em đi, em không muốn chị quên em đâu, em cũng sẽ rất nhớ chị!

Xuân Lan không nén nổi bật cười, nói: Đọc tiếp “Chương 14: Cố nhân (phần 2)”

Tản mạn về nghệ sĩ-sân khấu, hay cảm nhận về vở kịch “Một ngày làm vua” và “Tía ơi má dzìa”

tấm này Mai muội vẽ chứ mình không có hoa tay thế này đâu

Vài lời tâm tình:

Kịch hết, người tan, màn đỏ khép lại, tôi và cô bạn thân rủ nhau tìm đường lẻn vào cánh gà sân khấu.

Với mong ước được một lần nhìn thấy người nghệ sĩ bằng xương bằng thịt, được làm những việc đúng với vị trí của người hâm mộ như chụp ảnh, tặng hoa và xin chữ kí; chúng tôi háo hức chuẩn bị vẽ tranh thậm chí từ ba ngày trước khi đi xem kịch, chuẩn bị sẵn cả tâm lý nếu chẳng may không lẻn vào được mà bị bảo vệ đuổi ra thì đành phải ôm hoa và tranh về nhà tự kỉ.

Ơn trời, người ta bảo năm nay tuổi Mùi xui lắm, nhưng chắc vì 2 con dê đi chung với nhau nên xui với xui lại thành hên, sau cùng chúng tôi cũng được thỏa lòng mong đợi. Cô bạn tôi tỉ mỉ vẽ hình anh vào giấy từ ba ngày trước, tôi chẳng có gì ngoài sự hâm mộ [âm thầm] và cả một chút hiếu kì. Sau khi gặp được anh, người nghệ sĩ có trái tim nhiệt huyết trong một vóc dáng bé nhỏ, có lẽ tôi nên viết vài dòng ngắn ngủi, không chỉ dành cho anh, mà còn cho tất cả những nghệ sĩ đã đứng trên sân khấu trong mùa Tết năm nay! Đọc tiếp “Tản mạn về nghệ sĩ-sân khấu, hay cảm nhận về vở kịch “Một ngày làm vua” và “Tía ơi má dzìa””

Chương 14: Cố nhân (phần 1)

Chiêm Thành, Chân Lạp, Ai Lao

Vờ câm giả điếc chịu bao thăng trầm.

Hết tiều phu, lại gia nhân

Trăm cay nghìn đắng, nhọc nhằn ngược xuôi.

Phần 1:

Đi bộ gần ba canh giờ, nhóm người của Thạch Hà nữ phái đã ra khỏi khu rừng, lại mất thêm nửa canh giờ nữa, họ mới đến được một ngôi làng nhỏ gọi là làng Tam Điền. Mười nữ hiệp cùng ba người Tòng Phương, Xuân Lan và Ngô Bình không vội vào làng mà đến nghĩa địa vùng ven để an táng Đinh Tứ Nương. Họ dựng cho Tứ Nương một ngôi mộ đơn sơ theo đúng tục lệ của Thạch Hà phái, rồi cùng lặng lẽ cúi đầu đứng vây quanh gò đất mới đắp, sắc mặt thê lương buồn thảm, nhưng không hề có tiếng khóc than. Xuân Lan thoạt đầu còn sụt sùi bên mộ, lúc sau ngẩng đầu lên nhìn mới thấy mọi người ai nấy đều đầy vẻ kiềm nén, bèn nghẹn ngào gọi:

  • Các cô cô!

Đỗ Xuân Hương hiểu ý, liền hắng giọng giải thích:

  • Như Ý! Con rời phái chúng ta từ nhỏ, có những chuyện còn chưa biết. Năm xưa, khi Khúc chưởng môn vào lúc hấp hối, các môn sinh tề tựu lại bên giường, vì sợ cảnh chia ly nên mọi người đều không cầm được nước mắt. Khúc chưởng môn trông thấy, mới trấn an mấy lượt, nhưng vẫn chẳng ai chịu nín, bà liền nổi giận cố thều thào nói: “Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Đời người trải qua đầy đủ cả bốn giai đoạn, ấy là cái phúc. Có biết bao kẻ sinh ra là đã mang bệnh tật vào người rồi chết yểu, lại có kẻ khỏe mạnh cường tráng nhưng bị người ta giết hại, cũng có kẻ từ trẻ đến già bệnh tật liên miên không dứt, sống không được mà chết cũng không xong, ấy mới là vô phúc. Ta sống trên đời cũng lâu rồi, vui buồn sướng khổ đều biết cả, lúc già yếu lại không phải chịu cảnh cô quạnh. Nay số ta đã tận, nhắm mắt xuôi tay thì có gì đáng buồn? Huống chi, Thạch Hà nữ phái chúng ta bao đời nay đều noi theo phong thái lẫm liệt quật cường của Đông Cung công chúa, nhất quyết không để miệng đời chê bai nữ nhi chúng ta nhu nhược bất tài, vậy mà chị em các người lại cứ giữ cái thói khóc lóc dai dẳng ấy, khiến ta thật quá thất vọng! Vậy nên hôm nay, ta đặt cho các người một điều luật mới, bất kể là trong phái có ai qua đời, các người chỉ được khóc đúng một lần. Sau đó, dù là lúc an táng hay lúc cúng bái, nếu có ai không cầm lòng nổi thì cứ về phòng đóng cửa mà khóc lóc một mình, đừng để các chị em khác trông thấy rồi yếu lòng theo. Các ngươi đã rõ chưa?”. Khúc chưởng môn căn dặn xong, ai nấy đều lau nước mắt rồi nín bặt. Từ đó về sau, mọi người trong phái đều tuân theo giáo huấn ấy. Như Ý, con cũng cố ghi nhớ lấy!

Xuân Lan nghe vậy, bèn gắng gượng lau nước mắt, cắn môi nén khóc, song vì sợ mình không cầm lòng nổi nên cũng không dám mở miệng đáp lời. Đọc tiếp “Chương 14: Cố nhân (phần 1)”

Đầu năm đi xem hài kịch [Một ngày làm vua]

Nói nhảm trước khi lao đầu vào ổ bấn loạn bên dưới: Đây chẳng phải lần đầu tiên mình đi xem kịch, nhưng tình thật thú nhận thì đã qua [quá] lâu rồi cái thời theo ba mẹ đến nhà văn hóa quận (mười mấy năm qua kí ức nhạt nhòa *thở dài*). Thế nên lần này tự mò đến nhà hát, có thể xem là màn tái xuất giang hồ đầy ngoạn mụcnghẹt thở. Còn vì sao nó ngoạn mụcnghẹt thở thì bàn sau vậy! Đầu năm đầu tháng, đi đâu không đi lại lao vào ổ hài kịch cười sặc sụa với đủ các thể loại “ẩn dụ” hại não. Mà dùng từ ẩn dụ vậy thôi chứ thật ra nó cứ gọi là “dùng vải mút-xơ-lin che mắt thánh”, “thánh” ở đây chính là hai vị trình SA cao ngút trời cùng mình đi xem kịch. Nhờ hai vị ấy mà level của mình sau vụ này cũng tăng đáng kể!

Ờ, riêng bài này thì mình sẽ “quăng hàng” cuối bài chứ không đẩy lên đầu như thường lệ đâu!

Warning: Nói chung là đặt cái warning này ở đây là không cần thiết, nhưng vì sợ rằng đâu đó có ai đó thường hay im hơi lặng tiếng vào nhà mình đọc entry nhưng xui rủi thế nào lại không cùng chí hướng fangirl với mình mà đụng phải bài này thì …ô hô ai tai! Mình tô đậm lẫn gạch chân và in nghiêng key word luôn rồi, ai lỡ không hiểu thì ráng chịu nhé! Mình không chịu trách nhiệm đâu! Đọc tiếp “Đầu năm đi xem hài kịch [Một ngày làm vua]”

Chương 13: Chưởng môn (phần 3)

Đỗ Xuân Hương vừa kể vừa hồi tưởng. Kí ức năm nào lại ùa về, sống động như chỉ  mới xảy ra ngày hôm qua …

Đêm hôm đó mưa to gió lớn, các nữ đệ tử đều đã ngủ say, không một ai nghe được tiếng bước chạy điên cuồng của Thanh Hương. Cô bé năm ấy đã bị thù hận làm cho trở nên lì lợm, chẳng sợ ánh chớp tiếng sấm, cũng chẳng sợ những tia nước bắn rào rào rát mặt, càng không sợ đêm đen dày đặc. Cô leo tường thoát ra ngoài, lần đầu tiên thoát khỏi Thạch cung, cô mừng lắm, chạy càng nhanh hơn nữa vì lo sợ Thập Can Nương sẽ phát hiện rồi đuổi theo. Nào ngờ, chỉ được chừng một dặm, cô đã phải dừng lại.

Phía xa kia, dưới ánh chớp nhập nhoạng là một bà lão tóc bạc vận y phục nâu, trên tay cầm chuỗi hạt gỗ. Cô bé hoảng hồn bất động giữa cơn mưa xối xả, mắt nhìn chằm chằm vào bà. Bà lão ấy cũng đứng trơ trọi giữa trời mưa gió như cô, quần áo ướt sũng, tuy vậy, phong thái lại rất hiên ngang. Bà chính là Khúc Xuân Hiên, chưởng môn Thạch Hà phái. Cô bé đứng chết lặng, chân như bị đóng chặt vào nền đất. Bà lão thong thả bước đến gần, khi chỉ còn cách cô bé một cái với tay, bà mới điềm đạm lên tiếng, giọng lẫn vào tiếng mưa khiến cô bé phải lắng tai nghe:

  • Thanh Hương, ngươi chạy đi đâu vậy?

Đọc tiếp “Chương 13: Chưởng môn (phần 3)”

Chương 13: Chưởng môn (phần 2)

Xuân Lan đi rồi, Tân Bát Nương giao Ngô Bình lại cho Tòng Phương. Mọi người ai nấy cùng đi vào ngôi miếu, tranh thủ nghỉ ngơi chờ Xuân Lan quay lại.

Chân Ngô Bình tuy còn rất đau, nó vẫn không khỏi hiếu kỳ trước ngôi miếu lạ giữa rừng, bèn háo hức bám tay Tòng Phương khập khiễng bước đến gần, vừa tò mò ngó nghiêng khắp lượt, vừa hỏi:

  • Anh Tòng Phương! Ngôi miếu này sao lại ở đây? Anh có biết là thờ ai không?

Tòng Phương đáp:

  • Thuộc hạ cũng không biết nữa! Khi vừa đến châu Ái, các nữ hiệp đã đi thẳng đến đây.

Ngô Bình nghe Tòng Phương tự xưng là thuộc hạ, liền cằn nhằn:

  • Anh đừng xưng hô như thế, cứ gọi tôi là Bình thôi! Thuộc hạ với cả thiếu trang chủ gì đó, tôi nghe không quen đâu.

Tòng Phương cười nói:

  • Tôi làm sao dám gọi thẳng tên thiếu trang chủ…

Ngô Bình xua tay, nói:

  • Thôi được rồi, anh không chịu thì tôi không nói chuyện với anh nữa.

Tòng Phương có hơi chưng hửng, song lại rối rít đồng ý:

  • Cậu đừng làm thế! Được rồi, Bình, không thuộc hạ hay trang chủ gì nữa!

Ngô Bình cười vui vẻ, đột ngột chuyển chủ đề:

  • Anh Tòng Phương! Chuyện gia đình tôi, tôi không biết gì cả, anh kể lại cho tôi nghe nhé!

Tòng Phương bẽn lẽn cười, đáp:

  • Hôm nay cậu mệt rồi, cần nghỉ ngơi cho lại sức. Đợi khi nào cậu khỏe, tôi sẽ kể cậu nghe.

Nói xong thì vừa vặn đã vào trong ngôi miếu, Tòng Phương bèn đỡ Ngô Bình ngồi tựa tạm vào vách. Các nữ hiệp Thạch Hà phái vào trước đã kịp đốt vài ngọn đuốc. Bên ngoài, trời vẫn chưa sáng hẳn, rừng sâu âm u, ánh mặt trời chưa kịp lọt tới. Ngô Bình không ngừng tò mò đưa mắt nhìn khắp gian thờ. Ngôi miếu đã bị bỏ hoang lâu ngày, bụi đất cùng lá khô lợp đầy nền, tường vách ẩm thấp, rêu phong xanh thẫm bám từng mảng. Ở giữa gian đặt một bàn thờ nhỏ, trên có một tượng gỗ cũng thật nhỏ tạc hình một vị tướng, phía trước là một bát hương, vách tường hai bên bàn thờ còn có bút tích để lại, là một đôi câu đối: Đọc tiếp “Chương 13: Chưởng môn (phần 2)”

Bên lề Lục Thập Hoa Giáp [1]: điểm danh Tất Niên

“Bên lề Lục Thập [1]” này xin được dành tặng “lam nhan tri kỉ” Ex Plozion ^^! (vậy nên lam nhan nhớ comment đầy đủ cả WordPress lẫn Facebook để đáp lại tấm thịnh tình chị đã thức tới 3g khuya để viết bất chấp hôm sau phải dậy lúc 7g sáng nhé!)

Ban tổ chức (BTC): Xin chào mừng các bạn đã đến với chương trình giao lưu Lục Thập cuối năm. *quay sang tác giả* Chào bạn Mộc Hân, được biết, tính sơ sơ Lục Thập cũng đã ngót nghét hơn 86 nhân vật cả chính, thứ chính, phụ lẫn cực phụ! Dĩ nhiên là chưa kể những nhân vật chỉ xuất hiện lướt qua, không tên không tuổi, chẳng hạn như 62 bạn người Khau Phạ ở chương 1.

Tác giả *mặt hí hửng quay xuống hàng ghế khán giả*: Vâng! Nhân dịp xuân về, mình sẽ tranh thủ làm một quả điểm danh mang tính chất…Oscar, nhằm…tưởng niệm (^^!) và vinh danh các nhân vật. Để màn điểm danh thêm phần ngoạn mục và hợp mùa, xin được mở đầu bằng một kỉ lục có liên quan đến… đào! Đọc tiếp “Bên lề Lục Thập Hoa Giáp [1]: điểm danh Tất Niên”

Thiên Mệnh Anh Hùng, cực phẩm phim Tết

Trước khi nói này nói nọ về bộ phim, có một sự thật cần phải thừa nhận, mình đến rạp với tâm trạng khá hồi hộp. Âu cũng chỉ vì trước đó đã mạnh miệng bay vào làm “công tác hứng đá mang tính chất công quả” trong vụ lùm xùm chê bai phim Việt, giờ mò đến rạp có chạy kiểu gì cũng không thoát khỏi tâm trạng dè chừng: “Nếu mà phim không ra gì thì muối cả mặt!”. Nhưng mà, ơn trời, phim chẳng những rất được mà còn hay ngoài mong đợi, dù công bằng mà nói thì cũng còn vài hạt sạn mang tính chủ quan.

Những điều khiến bạn nhất định không thể bỏ qua Thiên Mệnh Anh Hùng Đọc tiếp “Thiên Mệnh Anh Hùng, cực phẩm phim Tết”