Bao năm trăn trở bạc đầu
Bôn ba khắp chốn, dãi dầu gió sương
Sự đời thật lắm tai ương
Oan tình mấy thuở tỏ tường đục trong?
Phần 1:
Sau khi đẩy Ngô Bình sang phía Thập Can Nương, Vũ Thị Bích nhanh chóng trấn tĩnh, bước về phía Linh Cung, tiếp tục câu chuyện còn dang dở với Thạch Hà phái:
- Các vị nữ hiệp! Những gì cần nói, tôi đã nói cả rồi! Nhờ các vị khuyên Xuân Lan thả Công Lục ra.
Không đợi các nữ hiệp lên tiếng, Xuân Lan lập tức đẩy mạnh Công Lục về phía Đào Khanh và Sa phu nhân. Văn Thị đỡ lấy con trai, giải huyệt đạo cho y, rồi cả hai mẹ con cùng trừng mắt nhìn Xuân Lan. Công Lục nghiến răng, giận dữ nói:
- Cô đợi đó, ta nhất định sẽ tính sổ với cô!
Xuân Lan không để ý đến mẹ con Công Lục mà chạy luôn về phía Ngô Bình. Ngô Bình vội vàng lau sạch nước mắt, cố làm ra vẻ bình thản, ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ nói:
- Chị Xuân Lan, ý tốt của chị em hiểu rồi. Chị đừng quá lo lắng!
Xuân Lan vừa sụt sịt khóc, vừa vò đầu Ngô Bình, nói:
- Cậu ngốc lắm, buồn thì cứ buồn, khóc thì cứ khóc, giả vờ làm gì?
Ngô Bình gượng cười, đưa tay lau nước mắt cho Xuân Lan, nói:
- Chị thật lạ! Lúc chiều em bất cẩn lộ chút võ công để cùng Công Quý đánh trả anh Công Lục, chị chờ họ đi khỏi rồi tát em ba cái thật đau. Em khóc thì chị quát mắng, bảo là em không có bản lĩnh. Bây giờ em không khóc, chị lại nói em ngốc. Rốt cuộc, em phải làm thế nào thì chị mới hết chê em điều này điều nọ?




