Chương 7: Mưu sự bại lộ (phần 2)

quang cảnh chùa Nhất Trụ hiện nay với cột kinh cổ nhất Việt Nam

Mới sáng sớm, Chùa Nhất Trụ đã vắng vẻ hơn thường ngày, cả hai vị thiền sư là Vạn Hạnh và Khuông Việt đều được triệu vào cung bàn luận việc đón tiếp sứ giả phương Bắc, không có buổi thuyết pháp sớm nên khách vãng lai cũng ít hẳn, ngoài sân chỉ có vài ba nhà sư già đang quét lá khô, số còn lại đều đang dự buổi tụng kinh sáng ở mái điện bên bờ hồ sen. Trân phi chẳng muốn phiền đến việc dọn sân của các nhà sư, bèn lặng lẽ tiến thẳng vào điện Tam Bảo tìm Ngọc phi.

Ban sớm, nàng đã sai người sang bên Ngọc phi báo sẽ cùng viếng chùa, chẳng ngờ nàng ấy đã đi trước từ lâu, nàng đành tự mình đến chùa Nhất Trụ. Khi còn cách chùa một khoảng, nàng đã trông thấy mấy tên thị vệ của Ngọc phi đứng đợi ở ngoài, bèn mừng thầm cho rằng mình đến vẫn chưa quá muộn. Nào ngờ, vào đến điện Tam Bảo rồi, nàng vẫn chẳng thấy Ngọc phi đâu. Nghĩ rằng nàng ấy lần đầu đến chùa, hẳn là đang dạo chơi đâu đó, Trân phi bèn thong thả thắp hương cầu an. Bái lạy xong xuôi, nàng nhân lúc trời còn sớm, bèn tản bộ ra phía sân sau chùa Nhất Trụ, vừa thăm thú vườn tược, vừa đi tìm Ngọc phi.

Nàng đi khắp lượt hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng Ngọc phi. Nhẩm tính mình vào chùa đã lâu, biết đâu Ngọc phi đã rời khỏi trong lúc nàng còn ở Phật điện, nàng bèn đi trở ngược ra cổng. Đang khi thong dong băng ngang hồ sen, chợt nghe thấy tiếng tụng kinh vọng đến từ ngôi điện lớn bên kia hồ, lại không phải tiếng Phạn mà hình như là tiếng Hán, nàng liền tò mò dừng bước lắng nghe, thì ra các nhà sư đang đọc một bài kệ. Tông giọng trầm đều của mười mấy nhà sư âm vang trong không gian chùa chiền tĩnh mịch, bài kệ thi bốn câu cứ thế truyền sang phía bên kia hồ:

“Thân như điện ảnh hữu hoàn vô,

Vạn mộc xuân vinh, thu hựu khô.

Nhậm vận thịnh suy vô bố úy,

Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.

 

(Thân người như ánh chớp có rồi không,

Cây cỏ tiết xuân tươi, tiết thu lại héo.

Đã tu đến trình độ nhậm vận thì không sợ hãi trước thịnh suy dời đổi.

Thịnh suy như giọt sương đọng trên đầu ngọn cỏ) (8)”

Trân phi lẩm nhẩm đọc theo bốn câu kệ, bất giác trỗi lên nỗi lòng hoài cố nhân, bèn trầm mặc nói: Đọc tiếp “Chương 7: Mưu sự bại lộ (phần 2)”

“Thiên Mệnh Anh Hùng” vs “Hội thích ném đá”

Đời nhiều lúc nghĩ cũng lạ thật!

Đơn cử thế này thôi nhé, về bộ phim “Thiên Mệnh Anh Hùng” sắp công chiếu chẳng hạn!

Còn nhớ cái thời khan hiếm phim cổ trang, thiên hạ cứ phải canh me TV để xem phim Trung Quốc rồi tự ngồi xuýt xoa: “Phải chi Việt Nam mình cũng làm được như thế!”. Rồi đến cái thời phim Hàn  lên ngôi, nhà nhà cùng xem “Nàng Dae Jang Geum”, lại tiếp tục ngồi xuýt xoa: “Ối! Phim cổ trang Hàn cũng có thua gì phim Trung Quốc đâu! Phải chi Việt Nam mình cũng có thể làm như vậy!”. Ờ, vậy đó, đó là chuyện của thập kỉ trước rồi!

Còn hiện tại thì sao? Phải nói là dân Việt Nam mình rất chịu chơi, sẵn sàng bỏ ra tiền tỉ để làm phim (đang nói phim cổ trang nhé!). Đất nước ngàn năm đau thương bom dội súng rền, đền đài miếu mạo hỏng hóc rất nhiều, các bạn sẵn sàng bay qua Hoàng Điếm mượn cảnh để quay, sẵn sàng chạy ngược chạy xuôi trên khắp đất nước để dùng ở đây một cái đền, ở kia một đoạn thành quách, cốt sao cho khi lên phim nó thật hoàn chỉnh. Ấy thế mà điều gì xảy ra sau khi đóng máy? Đọc tiếp ““Thiên Mệnh Anh Hùng” vs “Hội thích ném đá””

Đôi điều về lòng yêu nước trước vấn đề tranh chấp chủ quyền lãnh thổ trên biển Đông

Mình viết bài này không có ý phê phán, cũng không có ý khuyến khích, chỉ đơn thuần đặt ra tính hai mặt của một vấn đề mà bao lâu nay, dù muốn dù không, chúng ta đi đến đâu, nói chuyện với ai, làm gì, cũng sẽ ít nhất vài lần đề cập đến, đặc biệt là trong vài năm trở lại đây: vấn đề về phản ứng của dư luận trước sự tranh chấp chủ quyền lãnh thổ giữa các quốc gia trên biển Đông. Cần nói thêm, mọi ý kiến đưa ra trong khuôn khổ bài viết này đều là quan điểm cá nhân. Do đó, mình chấp nhận mọi hình thức phản bác nhưng không “chơi” ném đá ở đây!

Là lòng yêu nước hay là phép thắng lợi tinh thần?

Tình hình căng thẳng trên biển Đông, không cần nói nhiều, hẳn ai cũng biết. Gần như lật bất kì tờ tạp chí nào ra, click vào bất kì trang mạng nào, cứ vài ngày, thậm chí hằng ngày, đều thấy tít bài liên quan đến biển Đông nằm ở vị trí bắt mắt nhất trên trang bìa. Rồi khi ta đi học, đi làm, đi chơi, đi hội thảo,…, vấn đề biển Đông nếu không xuất hiện một cách chính thức thì cũng sẽ tồn tại trong các câu chuyện phiếm, bàn ra tán vào, thậm chí đơn thuần chỉ là trò chuyện với bạn bè. Trước hết, đó là một dấu hiệu đáng mừng, vì ít ra, đại bộ phận người dân đã có được sự quan tâm cần thiết đến lãnh thổ quốc gia.

Tuy nhiên, cái gì cũng có tính hai mặt của nó. Vấn đề không nằm ở chỗ bạn có quan tâm hay không, nhưng nằm ở chỗ bạn đã thể hiện sự quan tâm của mình như thế nào.

Và sau đâu là hai xu hướng chung nhất: Đọc tiếp “Đôi điều về lòng yêu nước trước vấn đề tranh chấp chủ quyền lãnh thổ trên biển Đông”

Chương 7: Mưu sự bại lộ (phần 1)

Sự đời dời đổi ai hay?

Cây kim trong bọc có ngày lộ ra.

Dẫu cho chước quỷ mưu ma,

Nhân nào quả ấy, chính tà phân minh.

Tượng hoàng hậu Dương Thị (Dương Vân Nga) trong đền vua Lê Đại Hành ở Hoa Lư

Một buổi chiều, Trân phi Dương Thị Hoa an nhiên ngồi bên vuông cửa sổ ngắm hoàng hôn. Mặt trời vừa khuất dạng dưới lớp mái ngói đỏ ửng, những tia sáng yếu ớt cuối cùng hắt vào phòng, nàng chưa vội thắp nến, để mặc ánh chiều tà kéo mình vào hồi ức.

Lúc nàng còn rất nhỏ, cả cha và mẹ đều bất hạnh qua đời do chiến loạn mười hai sứ quân. Trong tộc họ Dương khi ấy, có người được gả cho Đinh Bộ Lĩnh, tên là Dương Thị Vân (1), xét về thứ bậc là chị họ của nàng. Năm nàng lên mười, Đinh Bộ Lĩnh thống nhất Đại Cồ Việt, lên ngôi hoàng đế, Dương Thị Vân cũng được tôn phong làm hoàng hậu. Hoàng hậu Dương Thị thương nàng côi cút, bèn đưa về làm cung nữ ở cung điện riêng của mình là điện Long Lộc. Nàng tính tình khiêm nhường tháo vát, rất được lòng Dương hoàng hậu, vì vậy mà cũng được phép đi lại trong cung có phần tự do hơn các cung nữ khác.

Nàng vẫn còn nhớ như in buổi sáng hôm đó, nàng cùng các cung nữ đến hồ hái sen như thường lệ, nào ngờ giữa đường bị trúng nắng, đành quay về điện Long Lộc. Khi đến nơi, nàng chưa kịp mở cửa bước vào, đã bị một người từ phía sau bịt miệng lôi đi. Y hành động rất bất ngờ và dứt khoát, khiến nàng không kịp mảy may phản ứng. Xung quanh điện Long Lộc vắng vẻ lạ thường, cung nữ hết thảy đều ra hồ sen, cả thị vệ cũng chẳng thấy bóng dáng, người lạ lôi nàng đi băng băng qua mấy khúc ngoặt mà nàng vẫn không nhìn thấy ai để cầu cứu, lòng càng thêm hoảng sợ khôn nguôi. Bỗng dưng, kẻ lạ giữ nàng đứng lại ở một góc hành lang vắng vẻ, nói nhỏ vào tai nàng: Đọc tiếp “Chương 7: Mưu sự bại lộ (phần 1)”

Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 3)

Sáng hôm sau, khi Ngọc Trúc tỉnh dậy, Lê Thám đã không còn nằm bên cạnh nàng nữa. Tiểu Hoa nói y đã về Đại Điện từ rất sớm để chuẩn bị vào cung chầu vua. Trước khi rời khỏi, y có dặn dò Tiểu Hoa chăm sóc nàng, còn nói đến chiều sẽ quay lại. Ngọc Trúc nghe xong chỉ thở dài, lòng thầm mong y thật sự sẽ quay lại.

Chiều hôm đó, chờ mãi không thấy Nhân Trí Vương đến, Ngọc Trúc bèn ra vườn chăm sóc cây cối như thường lệ. Từ lúc còn nhỏ, nàng đã không có hứng thú với hoa cỏ, bởi tính nàng không thích lòe loẹt, cũng không ưa điệu đà khoe sắc; nhưng khi đến vương phủ ngày ngày buồn chán, mà cạnh Tây Điện lại có một khu vườn, nàng mới tập tành tưới nước, tỉa lá, bắt sâu, trồng cây để quên đi sầu muộn. Vườn tược xung quanh Tây Điện trồng rất nhiều hoa, từ khi nàng dọn đến đều được thay bằng những loại cây có hoa rất nhỏ, màu rất nhạt, khiến cả khu vườn dường như chỉ thuần một màu xanh, không có ong, cũng chẳng có bướm, chỉ có chim chóc kéo đến ríu rít suốt ngày.

Sau khi đã chăm sóc hết lượt cây cối mà Lê Thám vẫn chưa đến, nàng đành đi đi lại lại trong vườn để khỏi bồn chồn mong đợi. Chân bước bâng quơ trên con đường hẹp lát đá trắng trải khắp khu vườn, nàng lại hồi tưởng khoảnh khắc đêm qua khi vùi đầu vào lồng ngực y mà ngủ, lòng trỗi lên bao xúc cảm dạt dào. Cả ngày hôm nay, dù đã nhiều lần tự vấn lẫn rủa sả bản thân, nàng vẫn không thể thôi nghĩ về Lê Thám, thỉnh thoảng còn giấu mặt mỉm cười một mình, sợ Tiểu Hoa trông thấy.

Nhớ rồi lại lo, tương tư rồi lại trĩu nặng, lời Nhân Trí Vương nói với nàng chỉ mới hôm qua thôi, làm sao nàng có thể quên ngay được!

“…chỉ cần nàng đối với ta thật lòng thật dạ, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi…”

Bốn tiếng “thật lòng thật dạ” cứ quấn lấy tâm trí nàng, khiến nàng day dứt khiếp sợ, lại trăn trở đau thương. Nàng mơ hồ nhận ra, dường như y đã nảy sinh ngờ vực với nàng, còn nàng lại dường như đã trót phải lòng y. Đọc tiếp “Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 3)”

Đa Tình

Mộng hồi trong cõi nhân sinh

Mình em nặng khối đa tình ai hay?

Đều là bóng nước trời mây,

Đều là hư ảo mấy rày hợp tan…

***

Người đi một bước hoang mang,

Mặc người ở lại đa đoan sự đời.

Trăng nào bến nước chơi vơi

Hoa nào nhạt cánh lỡ thời bướm ong?

***

Nặng tình dẫu có chờ mong…

Người đi mấy thuở, đông phong lạnh lùng.

Thuyền tình sóng nước chập chùng,

Chân tình khuyết nửa, mịt mùng thương đau!

***

Tóc xanh đến thuở bạc đầu

Trọn đời, trọn kiếp, một màu đơn côi?

Trăm năm nào có xa xôi,

Cho vừa ước hẹn, cho nguôi đợi chờ…

***

Thuyền ai trong cõi mịt mờ

Lênh đênh một bóng, lờ đờ gió sương?

Hồng trần bụi vấn hoa vương,

Sông xanh nước biếc, còn thương đôi bờ…

Mộc Hân

16/12/2011

Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 2)

Thấy Ngọc Trúc bất ngờ bị bắt, Tiểu Hoa vội lao theo, nhưng liền bị một vật văng mạnh vào mặt. Một cây trâm vừa va vào trán Tiểu Hoa rồi rơi xuống đất gãy làm đôi, chính là do Ngọc Trúc nhanh tay ném lại. Tiểu Hoa bèn nhớ ra lời dặn của chủ, lập tức la toáng lên: “Có thích khách!” rồi chạy theo Hắc Diện phu nhân; cước bộ của cô không bằng ả, chỉ trong phút chốc đã bị bỏ lại phía sau. Tiểu Hoa guồng chân cố sức chạy về phía đông vương phủ, cứ vài trượng lại la lên báo động. Những nơi cô vừa băng qua, bọn gia nhân nghe thấy bèn lần lượt thắp đuốc sáng rực cả vương phủ. Bọn thị vệ cũng nhanh chóng nghe thấy động tĩnh, bèn vội vàng cầm giáo ứng chiến.

Khi Hắc Diện phu nhân đến gần sân Đại Điện, đã có một toán thị vệ gươm giáo chờ sẵn ở cuối hành lang. Ả ta vung tay quạt nhẹ một cái, hơn chục ngọn giáo liền bị gạt ra. Đoạn, ả đẩy Ngọc Trúc ra trước, lớn tiếng đe nẹt:

  • Các người cứ đâm chém thỏa thích! Hại chết Ngọc phi rồi nhớ lựa lời nói chuyện với Lê Thám!

Quân binh thấy ả dám gọi thẳng tên vương gia, lại còn đem Ngọc phi ra làm lá chắn, bèn thận trọng lùi lại bao vây. Ả bèn thả Ngọc Trúc xuống, mạnh bạo nắm lấy bắp tay nàng lôi ra giữa sân trước Đại Điện. Ngọc Trúc chỉ mới chạy theo ả vài chục bước đã thấm mệt, chỗ bắp tay bị kéo và cả chỗ hông bị xốc lên khi nãy bắt đầu nhức mỏi, nàng hằn học đứng yên tại chỗ, ả lại nhìn nàng cười giễu cợt. Đọc tiếp “Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 2)”

Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 1)

Hoa Lư vương phủ cao sang

Phận nàng phi tử phũ phàng đắng cay

Nữ nhân lòng dạ ai hay

Đa đoan, nham hiểm, mưu dày, kế sâu.

Từ Hoàng Liên Sơn đến kinh đô Hoa Lư, lộ trình xuyên qua những dãy núi cao vượt mây xuống vùng chuyển tiếp nước non giao hòa, đường đi gập ghềnh trắc trở, tiết trời biến đổi từng ngày, đoàn rước dâu cứ ậm ạch tiến lên, người người đều mong mỏi sớm nhìn thấy cổng thành Hoa Lư. Ròng rã suốt một tháng hơn, cô dâu vương phi chưa kịp xuống khỏi núi Khau Phạ đã ngã bệnh suốt đến tận ngày vào được thành nội.

Ngọc Trúc nằm bất động suốt cuộc hành trình, chịu đựng cơn đau nhức thấu xương ngày đêm tra tấn, bất kể là lúc ở trên xe ngựa hay lúc nghỉ đêm ở đình làng. Vì giữ bí mật chuyện mình bị phế võ công, nàng phải uống thuốc độc giả bệnh, hòng qua mắt đám người rước dâu của triều đình; lại vì che giấu thân phận Mị Nương giả mạo, nàng phải học tiếng nói và phong tục tập quán của người Khau Phạ từ ả thị nữ gian tế của Trần Gia Bang là Tiểu Hoa. Thể xác rã rời, trí lực hao tổn, tinh thần Ngọc Trúc suốt một tháng ấy lại chồng chất thêm nặng nề cùng tuyệt vọng, đến khi tới được phủ đệ của Nhân Trí Vương thì nàng thật sự đổ bệnh.

Lại nói về Trần Linh, sau khi đưa dâu đến trạm Hoàng Liên trót lọt, hắn phải vất vả chặn đứng mọi nguy cơ từ các môn phái bang hội khác, nhằm bảo toàn cho em gái yên lành đến Hoa Lư. Trần Linh lẽ ra không phải lo xa, vì đoàn rước dâu của triều đình toàn tay cao thủ, các môn phái lớn trong Đại Cồ Việt dù tò mò về Man Thiện Bí Kíp cũng phải dè chừng nhóm cao thủ ấy lẫn tội danh phản nghịch. Tuy vậy, vẫn có những kẻ ngông cuồng ngạo mạn, xem phép vua thua lệ làng, không chút kiêng dè với triều đình, trước hết phải kể đến đám người của Linh Cung Thập Nhị Giáp. Đọc tiếp “Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 1)”

Chương 5: Quá khứ (phần 4)

Đợi đến khi không còn nhìn thấy Đinh Tứ Nương nữa, năm người còn lại mới cùng nhau trở vào trang viện, băng qua vườn mộc hương bạt ngàn sắc xanh điểm lẫn chấm trắng.

Ý Phương và Như Ý lưu lại Mộc Hương sơn trang đã một tháng nhưng chỉ quanh quẩn trong trang viện, nay mới lại có dịp nhìn thấy vườn mộc hương. Lúc bịn rịn tiễn đưa Tứ Nương, mọi người mải nói với nhau những lời từ biệt, Ý Phương và Như Ý không để tâm quang cảnh xung quanh. Bây giờ cùng nhau đi vào, hai người lập tức bị choáng ngợp trước phong cảnh kỳ vỹ của khu vườn bao quanh trang viện.

Vườn mộc hương hoa trắng ngút ngàn chạm đến tận những dãy đồi xanh che khuất chân trời. Màu xanh lục của cỏ cây, màu xanh lam của nền trời, sắc trắng tinh khôi của từng cụm mây trên cao và của cả những bông hoa mộc hương li ti chen lẫn trong tán lá hòa vào nhau trải rộng. Hoa mộc hương rất nhỏ, dáng hoa lại đơn giản, hình thức có thể không sánh bằng những loài hoa khác, nhưng chỉ cần một cơn gió thoảng nhẹ qua, hương thơm của nó lan tỏa có thể khiến người ta lãng quên hẳn mọi thứ hương thơm khác trên đời. Gió mát cứ mơn man đưa hương thanh thoát xộc vào mũi, ai nấy đều cảm thấy rất dễ chịu.

Như Ý tuổi còn nhỏ, dù vẫn buồn nhớ Đinh Tứ Nương, nhưng nghe hương thơm ngọt dịu của mộc hương, lòng bỗng khởi sắc, bèn reo lên:

  • Lại là hương thơm ấy! Hôm nay em mới biết, mộc hương bé tí ti, vậy mà tỏa hương thơm ngát. Hay quá! Hay quá!

Ngô Dư chợt nhớ đến lời hứa với Như Ý, bèn vui vẻ nói:

  • Anh dắt em vào vườn xem hoa nhé!

Nét mặt Như Ý rạng rỡ hẳn lên, nó nắm lấy tay Ý Phương, vừa lôi đi vừa reo lên: Đọc tiếp “Chương 5: Quá khứ (phần 4)”

Mục lục Lục Thập Hoa Giáp Truyện

Như đã hứa, tôi đã bắt đầu đăng chương cuối vào hôm nay, Chủ Nhật 5 tháng 10 năm 2014, nên sẽ đẩy mục lục lên trang đầu để các bạn tiện theo dõi. Chương cuối tôi có cài password, các bạn nếu cần pass thì vui lòng liên hệ với tôi qua trang này: https://mochanbongchan.wordpress.com/lien-he/

Phần ngoại truyện tôi sẽ không đăng trong năm nay, vì vẫn chưa viết xong. Mục lục sẽ được để ở đây đến khi tôi đăng xong chương cuối. 🙂 Nếu bạn muốn theo dõi bài viết mới, vui lòng kéo qua phần mục lục. Xin cảm ơn và chúc mọi điều tốt đẹp đến với bạn.

******************** 

Cuối cùng cũng viết xong “Lục Thập Hoa Giáp Truyện”!

*tung bông đào*

“Lục Thập Hoa Giáp Truyện” có tổng cộng 1 phần mở đầu, 40 chương chính truyện, 1 hồi kết và 4 ngoại truyện, được chia thành 3 cuốn:

  • Cuốn 1: Nghiệp. Gồm phần mở đầu, 10 chương chính truyện, 1 ngoại truyện.
  • Cuốn 2: Duyên. Gồm 15 chương chính truyện, 1 ngoại truyện.
  • Cuốn 3: Nợ. Gồm 15 chương chính truyện, phần hồi kết, 2 ngoại truyện.

Sau đây là mục lục cụ thể, có đường link dẫn đến từng chương truyện.

Mục lục này bao gồm cả những bài cảm nhận, bài tổng kết, bài bên lề cùng những thông báo chỉnh sửa truyện.

Cuốn 1:  Nghiệp 

Mở đầu

Chương 1: Gây thù chuốc oán ( phần 1)  (phần 2)

Chương 2: Ân tình sâu đậm (phần 1) (phần 2)

Chương 3: Tương ngộ (phần 1) (phần 2)

Chương 4: Người kết oán, kẻ chịu oan

Chương 5: Quá khứ (Phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4)

Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 7: Mưu sự bại lộ (phần 1) (phần 2)

Chương 8: Hồi tâm

Ngoại truyện 1: Đỗ quyên máu

Chương 9: Phụ tử tương tàn (phần 1) (phần 2)

Chương 10: Mưu gian kế hiểm (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Tổng kết phần 1

Cuốn 2: Duyên 

Chương 11: Dung diện khó lường (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4)

Chương 12: Đêm dài lắm mộng (phần 1) (phần 2)

Chương 13: Chưởng môn (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Bên lề 1: Điểm danh Tất Niên

Chương 14: Cố nhân (phần 1) (phần 2)

Chương 15: Đệ tử

Chương 16: Phật Môn kiếm phổ (phần 1) (phần 2)

Chương 17: Hoàng tộc (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 18: Giả mạo (phần 1) (phần 2)

Chương 19: Náo loạn (phần 1) (phần 2)

Chương 20: Giang hồ (phần 1) (phần 2)

Chương 21: Bằng hữu (phần 1) (phần 2)

Ngoại truyện 2: Cam Mộc đọc thơ

Bên lề 2: Minh họa tùy tiện

Bên lề của bên lề 2: Mừng thọ tác giả

Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 1) (phần 2)

Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 1) (phần 2)

Chương 24: Nhi nữ (phần 1) (phần 2)

Chương 25: Biệt tích (phần 1) (phần 2)

Cuốn 3: Nợ

Chương 26: Vương tử (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4)

Chương 27: Dã tâm (phần 1) (phần 2)

Chương 28: Thân thế (phần 1) (phần 2)

Chương 29: Phụ tử (phần 1) (phần 2)

Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 31: Giăng bẫy (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 32: Sư đồ (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4) (phần 5)

Chương 33: Man Thiện (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4) (phần 5)

Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 1) (phần 2)

Chương 35: Ngục thất (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 36: Hôn lễ (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 37: Hoàng hậu (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4) (phần 5)

Chương 38: Gian trá (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 39: Chồng vợ (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4)

Chương 40: Thiên Can Địa Chi (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Hồi kết: Mộc Hương nở hoa

Ngoại truyện 3: Những mảnh vỡ

Ngoại truyện 4: Thăng Long

Kết thúc một hành trình

Tổng kết Lục Thập Hoa Giáp truyện (viết sớm)

Những chỉnh sửa hậu kỳ “Lục Thập Hoa Giáp Truyện”

Danh sách nhân vật