Chương 2: Ân tình sâu đậm

Tưởng rằng đứt mệnh từ đây

Nào ngờ duyên nợ đến nay vẫn còn

Cho dù thịt nát xương mòn

Tương phùng một kiếp vẹn tròn tình ta.

Phần 1:

Trời đã gần sáng nhưng sâu trong động ánh lửa vẫn lập lòe suốt, khiến người ta tưởng như đêm dài bất tận. Giờ đã là canh tư, trong hang núi chỉ còn lại ba người con gái. Phía ngoài, đám thuộc hạ vẫn không ngừng canh gác. Ngọc Trúc nằm đó, toàn thân đau buốt, mắt đã khô lệ, thể xác mệt nhoài. Cơn đau của nàng vẫn âm ỉ không dứt, thuốc của Mỵ Nương chỉ giúp xoa dịu được năm sáu phần. Đối với người luyện võ từ nhỏ như Ngọc Trúc, tình cảnh này thật quá thê thảm. Mỵ Nương sau khi bôi thuốc vào các khớp cho Ngọc Trúc, cũng đã thiếp đi ngay bên cạnh. Ngọc Trúc cứ nằm yên một chỗ, mắt hướng thẳng lên trần động, nhìn bóng đuốc hắt vào mỏm đá, tạo thành nhiều hình thù quái dị dao động chập chờn qua lại.

Suốt mười tám năm, hai anh em nàng sướng khổ có nhau. Nàng một lòng một dạ kính trọng anh trai, dốc sức vì sự nghiệp của gia tộc mà không nề hà phận nữ nhi, cũng không màng đến lễ giáo. Trên đời này chẳng có người con gái nào lại ham thích cái việc cầm kiếm cung tính chuyện phản loạn, Ngọc Trúc cũng vậy. Dù chịu thiệt thòi nhưng bao lâu nay nàng vẫn cứ nghĩ cuộc sống ấy là do nàng tự chọn lấy, có ngờ đâu chỉ sau một đêm, số phận của nàng lại bị người khác định đoạt, bao nhiêu hy sinh từ trước đến giờ chẳng những không được coi trọng mà ngay cả võ công khổ luyện nhiều năm cũng chẳng giữ được nữa.

Nàng lại sợ hãi nghĩ đến những ngày tháng sắp tới ở Nhân Trí vương phủ, làm vợ một người mà mình thậm chí còn chưa biết mặt. Cuộc đời tự do tự tại của nàng, giờ sắp trở thành cuộc đời tù túng của một vương phi bị giam cầm trong nơi xa hoa mà chập chùng nguy hiểm. Nàng có thể chết đi cho rồi, thật sự lúc này nàng chỉ muốn chết đi cho rồi, nhưng cứ như một dấu ấn máu thịt không thể xóa bỏ, nàng vẫn còn bị vướng bận bởi nghiệp bá của dòng họ, vẫn không thể thôi nghĩ đến vị trí đặc biệt của ông nội trong lòng nàng.

Ngoài rừng có tiếng chim hót chào ngày mới khiến Mỵ Nương choàng tỉnh giấc. Trông thấy Ngọc Trúc mắt mở to tỉnh táo, Mỵ Nương ái ngại khẽ hỏi: Đọc tiếp “Chương 2: Ân tình sâu đậm”

Chương 1: Gây Thù kết oán (phần 2)

Mỵ Nương lờ mờ cảm nhận gió rừng từng cơn tạt vào mặt, sương đêm đẫm ướt cả mái tóc, hơi lạnh từ từ xông vào đầu rồi tỏa ra khắp cơ thể. Cố gắng định thần, nàng lại nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp băng rừng, thấy từng tán lá, cọng cỏ va quệt tới tấp vào mặt, nhưng dù cố gắng cách mấy, toàn thân nàng vẫn bải hoải rã rời, mắt nhắm nghiền kệt quệ.

Khi nàng tỉnh táo trở lại, đã thấy toàn thân ướt đẫm, từng giọt nước lạnh ngắt bám đầy trên mặt và tóc, nhất định vừa có người cố tình tạt nước vào mặt để vực nàng dậy. Bấy giờ, nàng đang ở trong một sơn động thắp đuốc sáng bừng, trước mặt còn có một người đàn ông ngoài ba mươi, thân hình vạm vỡ, đang đi đi lại lại. Ở một góc khác, anh trai nàng và Đỗ Hòa đã bị trói đứng, xung quanh cách chừng vài trượng đều có người canh gác cẩn mật. Mỵ Nương khẽ cựa mình, nhận ra bản thân cũng bị trói chặt, cả người đổ tựa vào một người khác cũng đang bị trói là nàng hầu Tiểu Hoa. Ả áo đen giết người không gớm tay ban nãy giờ đang đứng bên cạnh nàng, hai tay bưng một cái chậu vốn để đựng nước nhưng giờ đã trống rỗng từ từ đặt xuống đất, giọng khoái trá nói với người đàn ông kia: Đọc tiếp “Chương 1: Gây Thù kết oán (phần 2)”

Chương 1: Gây thù kết oán

Một người yểu điệu kiêu sa

Một người sắc sảo chính tà bất phân

Có duyên đổi oán thành ân

Người về Châu Mộc kẻ gần Hoa Lư

Phần 1:

Năm Giáp Thân, niên hiệu Thiên Phúc thứ năm (năm 984), thời Minh Càn Ứng Vận Thần Vũ Thăng Bình Chí Nhân Quảng Hiếu Hoàng Đế (tức Đại Hành Hoàng Đế Lê Hoàn), thánh chỉ tuyên rằng:

“Từ ngày vâng mệnh trời kế nghiệp Đinh Tiên Hoàng, Trẫm không lúc nào ngừng lo nghĩ cho vận mệnh quốc gia. Phía Bắc, người Tống ngày đêm lăm le xâm phạm bờ cõi, phía Nam, giặc Cử Long [1] lì lợm cướp phá khuấy động can qua, nay tại đạo Lâm Tây [2], bộ tộc Khau Phạ [3] lại khơi dậy mối bất hòa. Bao nhiêu năm binh đao liên miên, dân tình thống khổ, vận khí quốc gia không khỏi suy vong vì nội chiến, đừng nói là đối phó ngoại địch ngang tàng.

Trẫm ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, buồn rầu một nỗi, người Khau Phạ và người Kinh đều cùng một bọc tiên rồng sinh ra [4], cùng xuất thân từ tộc người Âu Việt – Lạc Việt, anh em như thể tay chân, sao không cùng nhau gánh vác Đại Cồ Việt mà lại sinh lòng nghi kỵ ghét bỏ lẫn nhau? Dù vậy, tình máu mủ không thể dứt bỏ, nghĩa cội nguồn cũng không dễ lãng quên, trẫm một mực tin tưởng rằng, tù trưởng Hà Thanh Lâm của tộc Khau Phạ cũng không tránh khỏi mối bận lòng như trẫm. Thân là người đứng đầu quốc gia, mang trọng trách anh cả trong tộc, phận sự của trẫm là ra sức hàn gắn, phận sự của tù trưởng là một mực quy thuận, có như vậy, một nhà từ trên xuống dưới mới được yên ấm, quốc gia từ trong ra ngoài mới được vững mạnh. Khi ấy, dù Man Cử Long có lì lợm đến đâu, người Tống có ngang tàng thế nào, trẫm cũng được yên lòng vì có tộc người Khau Phạ cùng chia sẻ mối lo chung.

Thế nên, để nhắc nhở mối thâm tình giữa hai tộc người, cũng như bày tỏ tấm lòng của Trẫm, Trẫm chủ ý cầu hôn ái nữ của tù trưởng Hà Thanh Lâm là Hà Mỵ Nương [5] cho em trai Trẫm là Nhân Trí Vương. Từ nay hai bên kết làm thông gia, việc quốc gia đại sự cũng như việc nhà, anh em yêu thương nhau mà cùng nhau gánh vác, có như vậy vận khí quốc gia mới được hưng thịnh, không phụ lòng tổ tiên Âu – Lạc dựng nước.”

Mặt Trời từ từ ngả bóng, núp vào vạt rừng vùng núi Lâm Tây. Bấy giờ đã là mùa thu tháng bảy, không khí lạnh lẽo rét buốt, cảnh vật đìu hiu. Trên con đường mòn băng rừng xuống núi, tiếng vó ngựa biếng nhác giẫm lên lớp lá khô kêu xào xạc liên hồi. Đoàn người gồm năm mươi tráng sĩ và mười hai thị nữ người Khau Phạ cứ im lặng bước đi nhịp nhàng, tiếng chân giẫm lên đất sỏi cùng lá khô trộn lẫn vào trong thanh âm của rừng núi. Giữa đoàn là một chiếc xe bọc gấm được kéo bởi hai con ngựa to cao màu đen ánh xanh, tiếng bánh xe lăn cọt kẹt đều đặn theo từng nhịp vó ngựa mệt nhoài. Không khí đã ảm đạm, nay càng thêm phần thê lương.

Đột nhiên, tráng sĩ dẫn đầu đoàn, một thanh niên trẻ tuổi mặc y phục màu đen, ghìm cương nói lớn: Đọc tiếp “Chương 1: Gây thù kết oán”

Lục Thập Hoa Giáp Truyện

Mở đầu

Mộc Hân

Man Thiện Bí Kíp, bộ trận pháp cổ huyền thoại thời Trưng Nữ Vương, tương truyền kẻ nào nắm giữ, sẽ bách chiến bách thắng, đại định thiên hạ. Sau ngàn năm trầm luân lệ thuộc, trận pháp tuyệt tích, giang sơn đổi chủ. Đến thời vua Lê Đại Hành, bí kíp cổ lần nữa tái xuất, tin đồn khơi dậy can qua. Người cầu bình an cho thị tộc, mang theo mối thù sáu mươi hai nhân mạng, trốn khỏi âm mưu truy diệt; kẻ vì nghiệp bá của dòng họ, ôm hận bị thân thuộc phế bỏ võ công, đến Hoa Lư làm nội gián. Ân ân oán oán, tranh tranh đoạt đoạt, mưu gian kế hiểm, họa phúc khôn lường, sóng gió sau mười hai năm trời, bí kíp vẫn bặt tăm bặt tích.

Trời buộc vào y một quá khứ bi thảm, cũng buộc vào y loại cơ duyên hiếm có, y chạy một vòng tìm kiếm sự thật, sau cùng trả lại cho y chỉ là giả dối.

Trời đặt hắn vào nơi gấm vóc, cũng đặt hắn vào chỗ đa đoan, quyền lực đế vương làm chông chênh tình huynh đệ, bản tính tước đoạt hất đổ cả tấm chân tình.

Kẻ sinh ra giữa chết chóc u ám, suốt mười tám năm thân thế lập lờ, cố chạy trốn khỏi vòng thân thuộc tương tàn, cuối cùng vì ruột thịt mà tự chui đầu vào rọ.

Dưới bóng dáng hùng vĩ của thời gian, sông cũng phải cạn, núi cũng phải mòn, thành trì kiên cố còn chôn vùi dưới trăm nghìn tầng bụi, phận người bé nhỏ bất quá chỉ vỏn vẹn vài chục năm, rồi cả xương cốt cũng mục rã bay theo gió. Những chuyện cũ đã qua, những ghi chép xưa cổ, từ dã sử, chính sử, đến truyền thuyết, thần tích,…dẫu có nhiều nhưng sao quá khác biệt. Mới hay, chuyện ở đời, trông vậy mà không phải vậy, đúng đúng sai sai, hư hư thực thực, trộn lẫn vào nhau như sương khói mơ hồ.

Cuối cùng, duy chỉ có thời gian nắm bắt được sự thật.

Nhưng người ta sống không phải vì sự thật, chết cũng không phải vì sự thật, mà là vì chân tình.

Coming soon November 20th

Cho tôi về động hoa vàng

Hôm nay tình cờ nghe lại bài hát “Đưa em tìm động hoa vàng”, trong tôi chợt tuôn trào chuỗi xúc cảm triền miên khó tả.

“Rằng xưa có gã từ quan, lên non tìm động hoa vàng…nhớ nhau…”

Tôi nhớ động hoa vàng của riêng mình, đó không chỉ là một bầu trời tuổi trẻ huy hoàng vốn dĩ vẫn còn đang trải rộng ngút tầm mắt, một thời rực rỡ với những áo hồng đào mùa xuân, áo thu xanh da trời biên biếc êm đềm và áo hoa mùa đông ấm áp,…đó không chỉ là một thời yêu đương cháy bỏng, một mối tình đẹp lung linh như ánh trăng trên triền đồi dạ lan,…mà đó còn là thời điểm mà ta có thể quay lưng với những giá trị vật chất để tôn sùng sự lãng mạn, có thể mặc mây trời bay để vô tư mà sống, mà yêu. Đâu chỉ riêng gã trai thuở nào từ quan dấn thân đi tìm động hoa vàng, ở thời đại bon chen tất bật ngày nay cũng có biết bao con tim trẻ tuổi ôm ấp một mối đồng cảm sâu sắc với người xưa. Thế nhưng…

“Sông này đây chảy một dòng thôi…Mấy đầu sông thẫm tóc người cuối sông…”

Ai đó từng nói, đời người như một dòng sông. Dòng chảy cuộc đời sẽ chẳng bao giờ đổi chiều, vị lai sẽ thành hiện sinh, hiện sinh lại trở thành quá khứ. Rồi thì, động hoa vàng ấy cũng sẽ trở thành hoài niệm, thành kí ức, thành cái mà ta chỉ có thể tưởng đến chứ không thể chạm vào. Cho đến khi giật mình nhận ra, đâu chỉ có tóc mai bạc màu mà cả kí ức cũng sẽ đến lúc phai nhạt. Chỉ có nỗi đau là còn mãi.

Người càng sâu sắc, đau khổ càng nhiều. Yêu thương càng mênh mông, thống hận sẽ càng sâu đậm. Đến khi tuổi trẻ qua đi, khi yêu thương chỉ còn trong nỗi nhớ, thì những triền đồi bạt ngàn dạ lan thơm mát, những cánh hoa vàng rực rỡ huy hoàng, bỗng chốc chỉ còn là phù vân, mỏng manh tựa mây tựa khói. Lòng tôi đắng lại khi nghe những câu hát thương đau:

“Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau
Thôi thì em chẳng còn yêu tôi
Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng
Thôi thì thôi mộ người tà dương
Thôi thì thôi nhé… đoạn trường thế thôi

Nhớ xưa em rũ tóc thề
Nhìn trăng sao nỡ để lời thề bay
Đợi nhau tàn cuộc hoa này
Đành như cánh bướm đồi Tây hững hờ…”

Có đợi chờ, có thề non hẹn biển hay có hững hờ, đến khi hoa tàn, nước trôi, quá khứ sẽ mãi mãi nằm lại hai bên bờ. Rồi cuộc đời người, đến cuối cùng cũng như một giấc mộng; kiếp người tưởng như triền miên năm năm tháng tháng, sau cùng cũng chỉ kết thúc như những sinh linh bé nhỏ trong vũ trụ thiên biến vạn hóa.

“Chim ơi chết dưới cội hoa
Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà.
Mai ta chết dưới cội đào
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu”

Một giọt lệ rơi, ngàn năm day dứt. Ấy là giọt lệ khóc cho không chỉ một kiếp người, mà là vạn kiếp người, không chỉ dành cho một mối tình dang dở, mà còn là sự hoài niệm quá khứ mãi mãi không thể quay trở lại.

Bỗng chốc, tôi cảm thấy sợ hãi. Tâm tư dày đặc, nêm chặt, chỉ bởi một mong mỏi duy nhất: cho tôi về động hoa vàng…của riêng tôi…

Bấn loạn thập tam gia liều mạng

Nói chung thì Viên Hoằng trên phim chỉ diễn tốt chất phong lưu độ lượng, còn khí chất ngời ngời của anh 13 thì chưa được trọn vẹn.

Như đã dự tính ngay từ đầu, đọc xong Bộ Bộ Kinh Tâm, mình không thể không viết một bài thuần túy mang tính chất bấn loạn anh 13 của lòng mình! (anh 13, aka Dận Tường)

Số 13 hình như là số không được hên cho lắm, nhưng mà lại rất đẹp! 8-> Đọc Bộ Bộ mình cũng thấy vậy. Anh 13 của lòng mình, đẹp từ đầu chí cuối, đẹp từ ngoài vào trong, đẹp trong mọi hoàn cảnh. Phân đoạn nào có ảnh xuất hiện, mình thấy phân đoạn ấy đẹp trong từng câu chữ *ánh mắt mơ màng*! Nhưng mà anh ơi, anh đẹp chi mà đẹp dữ vậy, tài hoa chi mà tài hoa dữ vậy, để rồi cuối cùng sao cũng khổ chi mà khổ dữ vậy, buồn chi mà buồn dữ vậy (dù anh có buồn có khổ thì anh vẫn cứ đẹp nhưng mà như vậy fangirl đau lòng lắm anh có biết không? *thở dài*). Đọc tiếp “Bấn loạn thập tam gia liều mạng”