Từng thề ước, Nhà giả kim gặp Đại gia Gatsby cùng đi trên con tàu có Cánh buồm đỏ thắm [Kỳ 3: Đại gia Gatsby]

3./ Đại gia Gatsby – F. Scott Fitzgerald 

Có lẽ tôi đang trên con đường đi ngược về quá khứ, vì theo thứ tự đọc của bốn cuốn sách, thì cuốn càng về sau lại càng được viết sớm hơn cuốn trước đó, từ vài đến vài chục năm.

Đại gia Gatsby được viết năm 1925, sau Thế chiến thứ nhất và trước Thế chiến thứ hai, vào giai đoạn khởi đầu của thời kỳ đại suy thoái kinh tế, ở nước Mỹ – nơi những giấc mơ trở thành hiện thực, ở trong mơ!

Điểm đầu tiên đặc biệt lôi cuốn tôi ở cuốn sách này là bút pháp miêu tả hết sức thuần thục, chi tiết và sinh động của tác giả, khi mà những cái trần tục và thanh cao nhất đều được lột tả bằng sự uyển chuyển nhưng quyền lực của ngôn từ. Dưới ngòi bút của Fitzgerald, sự xa hoa tột bậc đối nghịch với cái tận cùng nhơ nhớp đều sống động hệt như chúng ta đang được nhìn thấy tận mắt, chứ không phải đang cố sức tưởng tượng dưới tầng tầng lớp lớp những thứ từ vựng khô cứng, vô nghĩa. Bút pháp ấy vừa giàu tính hình ảnh, vừa có một cái gì đó hết sức đột phá nhưng cũng rất chừng mực, cho thấy dường như chính người cầm bút đã nhập vào nhân vật lúc nào không hay, khiến ngôi thứ nhất vì thế lại càng thêm sống động. Đọc tiếp “Từng thề ước, Nhà giả kim gặp Đại gia Gatsby cùng đi trên con tàu có Cánh buồm đỏ thắm [Kỳ 3: Đại gia Gatsby]”

Từng thề ước, Nhà giả kim gặp Đại gia Gatsby cùng đi trên con tàu có Cánh buồm đỏ thắm [Kỳ 2: Nhà giả kim]

2./ Nhà giả kim – Paulo Coelho

Khi đọc dòng nhận định mang tính chất lăng-xê ở trang bìa: “Cuốn sách bán chạy chỉ sau Kinh Thánh”, tôi chợt nghĩ đến giai thoại về “con tàu mà Chúa cũng không thể nhấn chìm”. Nhưng sau khi đọc xong “Nhà giả kim”, tôi mới hiểu, thật có căn cứ khi đưa ra nhận định như vậy, bởi toàn bộ cuốn truyện, từng dòng từng chữ, từng nhân vật, đều được nhuộm thắm một màu sắc tôn giáo huyền hoặc và cô đặc đức tin. Tôn giáo và tín ngưỡng cũng như khoa học và giả kim xuất hiện trong cuốn sách không dưới hình thức “độc thần” bác bỏ những tôn giáo khác, trái lại, nó mang hơi thở hòa quyện giữa Thiên Chúa giáo – Hồi giáo – Do Thái giáo, thậm chí là niềm tin của người vô thần, trong một tổng thể yên bình và trí tuệ, đẩy sự giao hòa giữa con người – thiên nhiên – thần thánh lên một đỉnh cao trước giờ chưa từng thấy ở bất kỳ tác phẩm nào khác, trừ Kinh Thánh. Vậy nên, trong một hoàn cảnh tưởng như là kiêu ngạo, sự bán chạy “chỉ sau Kinh Thánh” ấy chỉ đơn thuần cho thấy tính chất phân loại tác phẩm, cùng tầm vóc mà nó xứng đáng được nhận, dĩ nhiên là xếp sau bóng dáng vĩ đại của Kinh Thánh, xét về mặt tư tưởng giao hòa. Đọc tiếp “Từng thề ước, Nhà giả kim gặp Đại gia Gatsby cùng đi trên con tàu có Cánh buồm đỏ thắm [Kỳ 2: Nhà giả kim]”

Từng thề ước, Nhà giả kim gặp Đại gia Gatsby cùng đi trên con tàu có Cánh buồm đỏ thắm [Kỳ 1: Từng thề ước]

Như các bạn đã biết, dạo gần đây World Cup đang diễn ra rất náo nhiệt, cho nên kẻ ham vui là tôi đây không thể không tham gia. Blog Mộc Hân độ mười ngày trở lại ken đặc tin tức về các trận cầu, đến nỗi không còn đủ không gian để chen thêm bài viết có chủ đề khác vào. Sau khi cơn cuồng đã tạm hạ nhiệt, để chuẩn bị cho trận cuồng phong Đức – Mỹ tối nay, tôi nghĩ mình nên tĩnh tâm lại đôi ba phần, và tranh thủ chấm phá vài nét đối nghịch vào “bức tranh Mộc Hân” của mình, tôi sẽ viết vài dòng về những cuốn tiểu thuyết mình đã đọc dạo gần đây, trong một khung cảnh hết sức bức bối và với một tâm trạng ức chế kinh niên, khao khát nhiều hơn niềm tin để sống tiếp qua những chuỗi ngày khắc nghiệt đầu tiên trong đời.

[Thật ra đó là một lối nói hoa mỹ của thực trạng sinh viên mới ra trường chưa thể ổn định công ăn việc làm, cố gắng tìm kiếm niềm tin và động lực sống từ những cuốn sách]

Nhìn cái tựa, chắc bạn sẽ nhận ra tên các tác phẩm ấy. Bởi vì có chút khiên cưỡng khi đặt “Từng thề ước” bên cạnh ba tác phẩm tầm vóc kinh điển kia, cho nên tôi quyết định đưa nó ra rìa làm trạng ngữ, bỏ hay giữ cũng chẳng ảnh hưởng đến cấu trúc câu.

Danh sách các truyện, theo thứ tự đọc:

Từng thề ước – Tác giả: Đồng Hoa – Đọc từ tháng 12 năm ngoái đến tận tháng 5 năm nay, phá kỷ lục đọc lâu nhất dành cho một bộ ngôn tình, có lẽ tại vì tôi không hợp với mối tình chiến tranh các kiểu.

Nhà giả kim – Tác giả: Paulo Coelho – Đọc trong một tuần, vì tiếc không muốn đọc hết quá nhanh.

Đại gia Gatsby – Tác giả: F. Scott Fitzgerald – Đọc trong một tuần, tính cả thời gian xem phim bị ngắt quãng.

Cánh buồm đỏ thắm – Tác giả: Aleksandr Grin – Đọc trong ba ngày! Vâng, chỉ cần ba ngày và trung bình mỗi ngày hai tiếng lúc nghỉ trưa.

Sau đây là những ý kiến hết sức chủ quan, chỉ mang tính chất tham khảo. Hy vọng một lúc nào đó, sẽ có một ai đó đồng cảm, dù chỉ là với một vài dòng.

Vì tôi có đánh số chia đề mục và chia bài viết thành 4 kỳ liên tục, nên các bạn cứ theo số theo kỳ mà đọc cảm nhận về câu chuyện mà các bạn quan tâm. Đừng đọc hết nếu không thật sự quan tâm, vì nó sẽ dài lắm! Đọc tiếp “Từng thề ước, Nhà giả kim gặp Đại gia Gatsby cùng đi trên con tàu có Cánh buồm đỏ thắm [Kỳ 1: Từng thề ước]”

Nhật ký World Cup 2014 [6] – Vòng Bảng: Ý 0:1 Uruguay

Chia buồn cùng tuyển Ý và chia buồn cùng UEFA vì châu Âu đã có đến 4 đội: Tây Ban Nha, Anh, Croatia và Ý lần lượt dắt tay nhau về nước. Sắp tới sẽ còn có thêm Bồ Đào Nha và Nga!

Dù Uruguay thắng rất xứng đáng, nhưng… >”< người ta chơi xấu tập thể không có nghĩa là bạn được quyền chơi thúi cá nhân, Suarez à! Bạn thật là nỗi nhục của Uruguay!

1/ Ai thích Suarez thì phắng nhanh đi nha, tại vì tôi sắp rủa bạn ấy đây! Chơi bẩn bỏ bà! Có ngon thì ghi bàn bằng răng đi! Cho dù Ý có thua thì bạn Suarez đó cũng phải lãnh thẻ đỏ luôn mới gọi là công bằng.

2/ Italia, các anh đã ra về trong tư thế ngẩng cao đầu, với một thẻ đỏ và thiếu rất nhiều những chân sút chính, trong đó có ngựa chứng Balotelli, nhưng vẫn chơi như có đủ mười một người trên sân. Tuy vậy, hôm nay các anh chơi câu giờ dở tệ và rất xứng đáng được về nước…

3/ …nhưng vì hàm răng thúi của Suarez, em chính thức “nhân danh Chiellini” mà cho bạn ấy về đội của bạn dẹo CR7_top 2 cầu thủ luôn và sẽ luôn bị em nguyền rủa đến hết giải đấu. Xin lỗi chứ, dạo này đang lấy lại được chút thiện cảm với CR7, giờ thì có Suarez chiếm ngôi bị anti đầu bảng của CR7 rồi, chia buồn cùng các đội bóng sở hữu 2 bạn! Cầu God of Football nếu không tiễn Uruguay về nước ở vòng 16 thì hãy tiễn hàm răng của Suarez ra khỏi sân!

3/ Buffon, Pirlo, rất mong gặp lại hai anh ở EURO 2016, hai anh lớn tuổi quá rồi cho nên chắc đây sẽ là kỳ World Cup (buồn) cuối cùng trong sự nghiệp! *khóc thầm*

4/ Nói chung, trong bóng đá, tôi ghét nhất các quả Penalti, và cũng ghét nhất các thẻ đỏ. Bởi vì Penalti là cái cớ cho người ta ăn vạ và chơi tiểu xảo trong vòng cấm, còn thẻ đỏ là ví dụ hết sức điển hình cho câu thành ngữ “con sâu làm rầu nồi canh”, một người chơi ngu cả đội đi về!  Các trọng tài ở World Cup kỳ này hình như rất thích cả hai hình thức ấy! Thật hại não!

5/ Nhân tiện nói về trọng tài, mấy bạn Nam Mỹ được đá ở sân nhà đã là lợi thế lớn rồi, giờ mấy bạn còn được thiên vị trắng trợn ở trên sân (các thể loại thẻ các kiểu, sắp trọng tài Trung Mỹ bắt trận Nam Mỹ – Châu Âu), rồi thậm chí là ở ngoài sân (như cái màn đẩy bảng B lên đá trước bảng A cho Brazil “được chọn” đối thủ ở vòng 16 ấy), lẽ nào để bạn Brazil vô địch thì FIFA mới hài lòng sao?

P.S: May mà tôi không phải Tifosi. Tình huống hôm nay nếu đổi cho Đức, chắc tôi tức đến chửi rủa mất ngủ luôn rồi!

P.S.S: Mà nghĩ lại, cái pha Chiellini vạch áo cho người xem [dấu] răng ấy đúng hài! Ngay trên sân, anh kéo áo xuống, để lộ bờ vai rất ư là gợi cảm khi in dấu răng của Suarez trên đó, trông cứ giống như là anh đang đi méc các bậc [cha mẹ] trọng tài rằng thằng kia nó sắp bỏ rơi anh sau khi tặng cho anh dấu ấn *mặn nồng* đó vậy! Thật chứ lúc đó nếu Chiellini không khoe dấu răng, dám mấy ba trọng tài sẽ cho anh thẻ vàng vì pha ăn vạ ngay sau đó của răng thúi Suarez lắm! Chia buồn cùng người bị cắn!

Sài Gòn

4:12, 25/6/2014

Nhật ký World Cup 2014 [5] – Vòng bảng: Đức 2:2 Ghana hay bài toán “sân Nam Mỹ” cho châu Âu đã được giải

Hôm diễn ra trận Đức – Bồ Đào Nha, dù Đức ăn đậm nhưng tôi đã nói rằng, thà lên máu đau tim để rồi vỡ òa hạnh phúc còn hơn xem Đức thắng đậm mà cứ đơ ra như xem hai đội ất ơ nào đó đá với nhau. Đến hôm nay thì thần khẩu hại xác phàm rồi! Thật sự đã được lên máu đau tim như ý nguyện!

Đức vốn được đánh giá là một đội trẻ đang ở vào thời kỳ trưởng thành với nhiều cơ hội và hy vọng đã đạt đến độ chín muồi nhất định ở World Cup lần này, nhưng trên đất Nam Mỹ, với một đội bóng châu Phi dồi dào thể lực, thì cái sự chín muồi ấy đá được thử thách một cách hết sức nghiệt ngã, để rồi pha cứu thua cho Đức lại đến từ những nhân tố già dặn và trưởng thành từ thời kỳ Đức vẫn còn là cỗ xe tăng thực dụng. Đến đây thì, bài toán Nam Mỹ nan giải mà các đội bóng châu Âu từ Tây Ban Nha rồi đến Ý, Anh lần lượt lãnh nhận thất bại từ nặng đến nhẹ…đã phần nào được lý giải.

Trong suốt hiệp một của trận đấu, người ta nhìn thấy ở Đức một lối đá thong thả nhẹ nhàng, lại nhìn thấy ở Ghana một sự quyết liệt non trẻ. Ở một số pha dồn bóng sang phần sân Ghana, Đức có vẻ hết sức thờ ơ khi sút bóng về phía cầu môn; trong khi Ghana, với số lần áp sát khung thành Đức vượt trội hơn, lại cho thấy sự thiếu chính xác ở pha dứt điểm cuối cùng. Nếu ở phía khung thành Đức không phải là Neuer, và nếu những pha dứt điểm cuối cùng của các cầu thủ châu Phi không quá vội vã, thì có lẽ Ghana đã có được bàn thắng mở tỉ số ở ngay hiệp một.

Đến lượt trận Đức – Ghana này, người ta mới có thể khẳng định, việc các đội bóng châu Âu lần lượt thất trận hoặc rất chật vật trước các đối thủ ngoài châu lục ngay trên sân Nam Mỹ chắc chắn không phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Người ta mặc dù có thể đổ thừa cho thời tiết, mà thật ra cũng là một phần nguyên nhân, nhưng dần dần rồi cũng không thể phủ nhận, có vẻ như bóng đá châu Âu đã chậm một nhịp khi muốn bắt kịp lối chơi đa dạng, mới mẻ và sáng tạo của các nền bóng đá đến từ châu Phi, Trung Nam Mỹ, Bắc Mỹ, châu Đại Dương,… . Các nước Nam Mỹ với ưu thế sân nhà, các nước châu Phi với ưu thế thể lực vượt trội, và các nước có nền bóng đá không mấy phát triển như Mỹ, Úc với lợi thế tạm gọi là lợi thế F5 sau khoảng cách 4 năm đủ dài,…đã lần lượt cho thấy đẳng cấp và kịch tính của sân chơi FIFA World Cup. Trong khi châu Âu ngụp lặn trong hàng loạt những La Liga, Serie A, Ngoại hạng Anh,… và các kỳ EURO, với thành phần cầu thủ đa dạng từ khắp nơi trên thế giới, đã tha hồ bị bắt bài và đập ngược lại ở sân chơi World Cup.

Trở lại với trận Đức – Ghana, nhìn lối đá thong thả của Đức ở hiệp một, trong khi Neuer mệt mỏi cứu thua và CĐV thót tim, trong đó có tôi, tôi chợt nghĩ đến khả năng Đức đang chơi bài toán tiêu hao thể lực đối phương, và cả bài toán giấu bài trước các đối thủ vòng bảng, như Tây Ban Nha đã từng làm ở các mùa EURO và World Cup trước đó. Đây rõ ràng là một con dao hai lưỡi, bởi vì với lối đá nhẹ nhàng hời hợt ấy, nếu không có một tinh thần thép để thực sự kiểm soát bóng, thì bất kỳ lỗi sai nào ở hàng thủ cũng có thể để lại hậu quả nghiêm trọng.

Người Đức mở màn hiệp hai theo đúng cái cách khiến cho người ta đã nghĩ rằng Đức giấu bài ở hiệp một, với một bàn thắng khá dễ dàng trong lúc Ghana sơ hở mười mươi ở hàng thủ. Nhưng một khi ván bài đã được lật ngửa, thì người châu Phi cũng biết cách đáp trả kẻ đã đánh lừa mình. Bàn thắng gỡ hòa của Ghana ngay sau bàn thắng của Đức chỉ 3 phút, với cùng một cách mà hàng thủ của bọn họ đã để thua Muller cùng Mario Götze trước đó, cho thấy con dao hai lưỡi mà Đức sử dụng một khi đã lộ thì khả năng đâm ngược lại chủ là rất cao.

Trên hết, đến đây người ta lại được chứng kiến nguyên nhân thứ ba khiến châu Âu thất thủ ở Nam Mỹ, đó là do tâm lý! Chưa đầy mười phút sau bàn gỡ hòa, và chưa đầy mười lăm phút sau màn lật bài của Đức, Asamoah Gyan đã đem về bàn thắng giúp Ghana vượt lên dẫn trước ở phút 63, khiến CĐV hai bên lẫn những CĐV trung lập đều hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình. Bàn thắng ấy đã cảnh báo người Đức rằng, tỉ số 1:1 không giống như tỉ số 0:0, và những sơ hở ở hàng phòng thủ của Đức là có thật chứ không phải là do họ đã cố tình cầm chừng trận đấu như ở hiệp một.

Nếu nước Đức rơi vào cái bẫy tâm lý, có lẽ nước Đức sẽ phải rơi vào cục diện như người đồng hương châu Âu Italia trước đó một ngày; nhưng không, chúng tôi, những CĐV Đức không đến từ nước Đức, phải cảm ơn Ghana vì họ đã dạy cho châu Âu một bài học. Người Đức không phải là người Italia, và người Đức dù có xoay chuyển bóng đá theo cách gì đi chăng nữa thì bóng dáng những chiếc xe tăng trong đội hình của họ vẫn còn bám rễ rất chắc. Nếu Italia chỉ có một Pirlo và một Balotelli, nếu Hà Lan chỉ có một Robben và một Van Persie, thì người Đức luôn có nhiều hơn như vậy! Hơn hết, điểm thăng hoa ở bóng đá Đức năm nay thực chất không phải là sự chững chạc dần lên của Thomas Muller hay Ozil, mà nằm ở sự giao hòa và kết dính giữa các thế hệ cũng như sự thấu hiểu của HLV Joachim Loew. Khi Schweinsteiger và Klose được thay vào sân, người Đức một lần nữa chứng minh cho cả thế giới thấy, họ thật sự vẫn có cách để giành lại được thế kiểm soát trận đấu. Bàn thắng san bằng kỷ lục của Klose như lên tiếng rằng, thế hệ của các anh vẫn chưa già cỗi, vẫn chưa hết thời như người ta vẫn hay bình luận. (Vâng, người ta ở đây là BLV huyền thoại Tạ Biên Cương, trong trận Đức – Bồ Đào Nha đã lớn tiếng cho rằng Đức không cần đến Mario Gomez nữa!)

Ghana, ở những phút cuối cùng của trận đấu, vẫn chứng tỏ được bản lĩnh bền bỉ của mình, họ không ngừng tấn công, không ngừng lăn sả dù liên tiếp rơi vào bẫy việt vị của Đức. Việc Ghana không ghi thêm được bàn thắng nào nữa sau khi Schweinsteiger và Klose xuất hiện trên sân, có lẽ thật sự là một điều rất đáng tiếc cho Ghana. Dù rằng, nước Đức đã tìm lại được tâm lý vững vàng nhờ pha làm bàn của các trụ cột già dặn, thì vẫn không thể phủ nhận được những nỗ lực rất xuất sắc và kiên trì đến cùng của Ghana.

Kết quả hòa 2:2 có lẽ không làm hài lòng CĐV cả hai bên, nhưng riêng với tôi, bằng cách cố gắng nhìn nhận khách quan và bứt mình ra khỏi vòng CĐV Đức, tôi cho rằng đó là kết quả mỹ mãn và xứng đáng nhất. Ghana xứng đáng đi tiếp vào vòng trong để làm đa dạng thêm màu sắc bóng đá ở World Cup cũng như Đức xứng đáng nằm trong top an toàn vì đã giải giúp bài toán Nam Mỹ cho bóng đá châu Âu.

Tôi muốn kết lại bài tường thuật này bằng một vài nhận xét mang tính chất vui vẻ như sau:

1/ Tôi có niềm tin mãnh liệt rằng Bồ Đào Nha xứng đáng về nước, nhờ vào màn trình diễn hết sức ấn tượng của Mỹ và Ghana.

2/ Dàn cầu thủ trẻ của Đức tưởng đã trưởng thành, thực chất vẫn còn phải học hỏi nhiều nữa từ các bậc đàn anh bản lĩnh của họ.

3/ Sau Đức và Ý, có lẽ tôi sẽ phải quan tâm nhiều hơn đến các trận đấu của Ghana và Costa Rica, kẻo lại vô tình bỏ qua những trận cầu đỉnh cao chỉ vì xem mặt mà bắt hình dong như đã bỏ qua trận Hà Lan – Úc.

Mộc Hân

Sài Gòn

4:55, 22/6/2012

P.S: Cập nhật ngày 24/6, sau trận Hà Lan – Chile, Hà Lan hiệp một cố tình đá buồn ngủ, hiệp hai đá rõ nét hơn hẳn. Dù thắng đậm hay không đậm thì vẫn là 3 trận toàn thắng. Trùm lừa đảo của World Cup lộ điện rồi! Chính thức rút lại lời nói cho rằng Hà Lan chỉ có một Robben và một Van Persie, ngoài ra thì toàn thể đội bóng cùng HLV của họ còn biết lừa tình level max nữa. Xem trái cuối của Hà Lan mới thấy Robben chơi hiểm như thế nào! 

Nhật ký World Cup 2014 [3], [4] – Vòng bảng: [Anh 1:2 Uruguay], [Ý 0:1 Costa Rica]

Vì thời gian không cho phép nên đành ghép hai trận lại với nhau, trận diễn ra sau sẽ được đẩy trên trước để cập nhật kịp thời.

Bảng tử thần, sau nhà vua thì nữ hoàng cũng về nước!

Trận Ý – Costa Rica: 0-1

Người Ý thua nhưng bi kịch xác định là dành cho người Anh! Chia buồn cùng fan của tuyển Anh. Thật ra mình cũng buồn lắm, Ý thua rồi Anh F5 về nước rõ là không như ý mình muốn tí nào cả. Thôi, đành hẹn gặp lại các gương mặt trẻ ở EURO 2 năm nữa vậy!

Không liên quan nhưng mà có cảm giác kiểu thời tiết ở Nam Mỹ đang trù dập thể lực của các đội châu Âu.

Về trận Ý – Costa Rica:

1/ Ý với những gương mặt quá đỗi thân quen đã bị Costa Rica hoàn toàn xa lạ bắt bài, trừ Pirlo! Thế mới thấy, trong bóng đá tuyệt đối không nên có sự đơn độc.

(tự dưng nhớ tới chị dẹo CR7 và tin đồn rời World Cup do chấn thương khiến antifan được một phen buồn hụt vì sém tí nữa là không còn được tận hưởng thú vui trù dập)

2/ Kiểu đá phòng ngự kèm sát người của Costa Rica thật khiến cho người ta hãi xanh mặt!  Mình không phải fan Ý 100% mà còn bị ức chế, không biết các Tifosi hôm nay đã vật vã như thế nào nữa…

3/ Balotelli như một đứa trẻ hư được anh cả Pirlo và đồng bọn cưng chiều nhưng cứ lần lượt hết lần này đến lần khác bỏ mứa bằng cách sút hỏng những trái ăn chắc! Hy vọng ở trận sau gặp Uruguay, ngựa chứng không tịt như hôm nay.

4/ Tuyển Ý cần phải xem lại cách tổ chức tấn công, gì thì gì, nhìn Balotelli ghi bàn mãi cũng chán, mà nhìn Balotelli lãng phí bàn thắng lại càng chán hơn.

5/ Vì Anh về nước là một sự thật không thể lật ngược, cho nên rất hy vọng vào Ý và Costa Rica. Gì thì gì, nhìn 2 đội Trung Nam Mỹ dắt tay nhau vào vòng trong thì chẳng vui chút nào cả.

Trận Anh – Uruguay: 1-2

Có 2 khoảng khắc khiến mình xúc động mém khóc ở trận Anh – Uruguay:

1/ Cầu thủ Álvaro Pereira của Uruguay bị chấn thương gần bất tỉnh nhưng ngay sau đó vẫn gào lên nài nỉ HLV đừng thay mình ra.

2/ Rooney ghi bàn gỡ hòa, cũng là bàn thắng đầu tiên của anh tại Vòng chung kết các kỳ World Cup.

3/ Đội tuyển Anh mới mẻ trẻ trung chơi rất hay, nhưng đã không thắng nổi kinh nghiệm của Ý lẫn Uruguay, với một kịch bản y chang nhau. Mình thật lòng hy vọng Chúa sẽ đứng về phía Anh vì họ rất cần những kinh nghiệm cọ xát cho dàn tuyển thủ mới F5 của mình.

4/ Tuy vậy, trong trận cầu này, Uruguay thắng hoàn toàn thuyết phục. Sau bàn gỡ hòa gần cuối trận của Rooney, Uruguay lập tức trả đũa để giữ vững cách biệt, cho thấy họ mới thật sự là những người làm chủ trận đấu.

Sài Gòn

1:51, 21/06/2014

Nhật ký World Cup 2014 [2] – Vòng bảng: Đức – Bồ Đào Nha: 4-0

World Cup càng ngày càng khó lường. May mà đã có trận Tây Ban Nha – Hà Lan cho mình chuẩn bị tinh thần từ trước, không thì sẽ shock chết mất, tại vì bao nhiêu hào hứng từ đầu trận đều bị hủy hết bà nó đi chỉ bởi vì một cái thẻ đỏ và có nằm mơ cũng không nghĩ Đức lại ăn đậm thế này, bằng một cách hết sức không cân sức như vậy.

Tóm lại là Muller ơi, bạn làm lố “quả” đó khiến mình phải nghĩ lại chuyện thi cử ngày mai…đời nhiều khi không có công bằng chút nào cả! Anyway, thật ra bị va chạm gần vùng cấm địa thì chắc chỉ có thánh mới không làm lố.

Ngày mai thi rồi, còn phải học bài nữa, với cả trận này thật ra cũng chẳng có gì vui (ngoại trừ việc chị dẹo CR7 không có ghi bàn) nên mình chỉ ngắn gọn vài dòng, vì tinh thần Đức!

1/ Nửa hiệp một xem mà đau tim chết được, cho đến khi có trái phạt đền thì tim bắt đầu khựng lại và đập trở lại bình thường sau khi Đức ghi bàn. Nói chung là, trước giờ xem bóng đá chưa bao giờ thích phạt đền hết…

2/ …Nhưng phạt góc thì khác! Có cảm giác ở EURO hay World Cup, những pha phạt góc rất khó ghi bàn. Chính vì thế nên ở pha phạt cánh phải gần góc của Hà Lan trận đá với TBN làm nên bàn thắng, mình đã cực thích rồi. Bây giờ đến Đức, chân chính là đá phạt góc luôn, vậy mà vẫn vào lưới, ôi cảm giác nó sướng gì đâu!

3/ Nhiều người không thích cú ăn vạ của Muller, nhưng càng nhiều người không thích Pepe mà không cần đến vụ ăn vạ. Bài học là, các cầu thủ đừng nên có một “quá khứ lầm lỡ” để đến lúc mình bị oan thì không ai tin và mình bị đuổi cũng không ai thương. Quá thảm và quá đáng cho Pepe. Nhưng dù sao đi nữa, chính xác là kể từ sau khi trọng tài rút thẻ đỏ, Đức đang dẫn trước 2-0 và xác định là Muller đã làm lố thì mình chính thức bị hụt hẫng nặng. Đến lúc này mới hiểu, thà là đau tim vì tuyển Đức, còn hơn nhìn tuyển Đức thắng rõ mười mươi rồi mà tim vẫn đập đều như xem hai đội ất ơ nào đó đá với nhau. Các anh ạ, các anh nợ em một trận đấu hay đó nha! *ghi nợ vào sổ*

4/ Rốt cuộc thì vẫn tò mò, không biết Pepe đã nói cái *beep* gì vào tai Muller của mình mà bạn ấy phản ứng dữ dội như vậy trước mặt trọng tài. Khúc ấy tim mình thậm chí đã thắt lại sợ hãi vì tưởng cái thẻ đỏ kia là của Muller cơ .

5/ Hiệp hai là một hiệp đấu rất buồn cười và kỳ quặc, tại vì mình xem hiệp ấy trên tinh thần không phải là fan chân chính của Đức nữa mà là một antifan cuồng của chị dẹo CR7.  Khi chuyện thắng bại đã được định đoạt rồi thì rất nhiều người bắt đầu quan tâm đến chuyện cầu mong cho CR7 sẽ không ghi được bàn nào cả, và trong số những “người ta” hơi bị phũ phàng ấy có mình!

6/ Nói một cách công bằng, Đức đá rất tỉnh táo, dù đã ăn cách biệt 3-0 nhưng vẫn chơi tấn công trong sự thận trọng cao độ và quyết tâm không để thủng lưới dù chỉ là đá phạt cố định. Và cũng nói một cách công bằng, Bồ Đào Nha hôm nay đá dở ẹc!

7/ Có người bảo từ sau vụ thẻ đỏ, Bồ Đào Nha bắt đầu chơi bẩn. Thật ra, họ chơi bẩn từ đầu rồi, cần quái gì đến lúc thẻ đỏ!

8/ Muller, tôi là tôi giận bạn điên cuồng. Người ta có lý lịch không tốt không có nghĩa là bạn được quyền làm lố để người ta phải chửi bạn như vậy. Bạn bị chửi, tôi đau lắm chứ, nhưng bạn làm người ta bị đuổi oan, tôi còn đau hơn. Tuy vậy, bởi vì hai bàn thắng sau này của bạn vừa đẹp mắt vừa trách nhiệm lại vừa lập hattrick, cho nên thôi…tôi bỏ qua cho bạn đó!   *fangirl ngụy biện mode on*

9/ Trận này có một đoạn “ghi công” thánh Cương vì đã dám xúc phạm Mario Gomez: “Với chiến thuật hiện tại của Đức thì những người như Mario Gomez là không cần thiết”. Dự là BLV huyền thoại sắp được ưu ái troll thêm và nhận không ít gạch đá từ fan Đức!

10/ Cuối cùng, thật là hả dạ khi CR7 không có ghi bàn! Ai là fan CR7, đề nghị không lên tiếng thể hiện ở đây. Các bạn thích thì tôi có quyền ghét, thế thôi!

Sài Gòn

2:14, 17/6/2014

Nhật ký World Cup 2014 [1] – Vòng bảng: Tây Ban Nha – Hà Lan: 1-5!

Thông báo: chuyên mục Nhật ký Bóng đá sẽ được đổi tên mỗi 2 năm một lần, “Nhật ký EURO” hoặc “Nhật ký World Cup” kèm theo năm và quốc gia đăng cai. Do tính chất đổi tên định kỳ, nên mỗi bài sẽ được đóng dấu riêng theo tên chuyên mục để không bị lẫn lộn với nhau.

Thật không thể tin nổi! Unbelievable!!!

[Ba ơi! Ba sống dậy mà xem, Hà Lan của ba trở lại rồi kìa!]

Chưa bao giờ xem đá banh mà tôi phải hả họng ra như hôm nay, vì bất ngờ, vì sững sờ, vì kinh ngạc, trong đầu cứ lẩm nhẩm mãi câu: “Cái quái gì đang xảy ra vậy?”.

Tôi là fan Đức, hôm nay ủng hộ Hà Lan vì ba tôi lúc còn sống rất thích cơn lốc màu da cam. Chỉ buồn mỗi một chuyện, những năm cuối đời, ở EURO 2008, ba đã không được nhìn thấy cơn lốc đó một cách đúng nghĩa, ba bảo: “Hà Lan bây giờ khác xưa nhiều quá!”. Tuy vậy, vì ba tôi đã thích Hà Lan đến tận khi lìa đời một cách đột ngột, cho nên tôi vẫn thay ba tiếp tục ủng hộ Hà Lan (nếu họ không đá với Đức). Thật ra hôm nay, khi Hà Lan gặp phải đương kim vô địch Tây Ban Nha, tôi chỉ mong Hà Lan ăn cách biệt một bàn là mừng lắm rồi! Không ngờ, không ngờ, không ngờ, thật không ngờ!

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA NHƯ THẾ NÀY MỚI LÀ BÓNG ĐÁ NÈ!

Giờ đã là 4g sáng rồi, không còn thời giờ nói nhiều, nhưng nếu không nói thì sợ rằng tối nay tôi sẽ mất ngủ vì…sướng mất! Cho nên phải tóm thật gọn lại mấy điểm đáng lưu ý như sau:

1/ Hôm nay thần mưa chắc bắt kèo dưới, nên mưa dập bà nó Tiki Taca luôn!

2/ Hà Lan trả thù kinh khủng quá, những 4 năm rồi mà vẫn còn ghim hận.

3/ TBN có phong cách giấu bài mấy vòng bảng nhưng Hà Lan lại giỏi trò tung hỏa mù hơn. Trước trận đấu, mấy pa Hà Lan toàn bảo chơi phòng thủ với chả “chỉ mong cầm hòa”. Này thì hòa! TBN lẽ ra không có nên “giấu bài” với tử thù như vậy.

4/ Ngoại trừ trái phạt đền vô duyên ra, còn lại thì trái nào cũng đẹp, nếu không đẹp về kỹ thuật thì cũng đẹp về tinh thần áp đảo (như trái Persie cướp bóng từ tay Casillas vậy đó). Thích nhất hai bàn thắng của Robben (ba ơi, Robben cũng trở lại luôn rồi), một chọi ba khí phách vô cùng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sang hiệp hai hàng thủ TBN chơi như hạch!

5/ Không thích Van Persie lắm, nhưng mà công nhận hôm nay đá trái gỡ hòa quá đẹp! Còn trái sau chắc sẽ là bài học để đời cho Casillas.

6/ Hà Lan chơi cá nhân quá tốt, thành ra phòng ngự phản công có vẻ ngon ăn. Chỉ tiếc cho TBN, hôm nay thứ sáu ngày 13, xui vãi! TBN chơi tập thể rất tốt, bị cái chủ quan hơi bị nặng, khúc sau này càng tâm lý càng để thua. Kinh nghiệm là, đừng bao giờ chơi gian để được phạt đền, kẻo gặp phải giang hồ nó đập cho vỡ mặt, những 5 bàn chứ ít gì đâu!

7/ TBN bị làm nhục nặng nề, đến lượt Brazil mất ngủ!  Có lẽ nào…năm nay chủ nhà…*troll face*

Dù yêu bóng đá, phần nhiều là do di truyền từ ba, nhưng tôi vẫn là tay mơ các bạn ạ, những nhận xét trên hoàn toàn mang đầy cảm tính và yêu ghét cá nhân, nên có ai thấy bực thì đề nghị đừng ném đá. Điều mấy bạn thích, tôi có quyền không thích và ngược lại, vì vậy nên bóng đá mới là bóng đá.

Hôm nay yêu Hà Lan dễ sợ!

Sài Gòn,

4:10, 14/6/2014,

P/s:

8/ Lâu lắm rồi mới thấy đá phạt [gần] góc mà ghi bàn ở mấy giải các quốc gia như vầy! Trái đó Casillas bị lừa trắng trợn.

9/ Cũng cùng ăn may quả phạt đền như nhau mà sao Brazil với TBN khác nhau một trời một vực! Nếu không có thêm bất ngờ nào nữa, thì trận đấu đầu tiên của vòng trong sẽ cực kì đáng xem: TBN tử chiến Brazil để vào tứ kết.

Thống kê bàn thắng:

Xabi Alonso (Phạt đền): 27′

Robin van Persie: 44′

Arjen Robben: 53′

Stefan de Vrij: 65′

Robin van Persie: 72′

Arjen Robben: 80′

Chương 38: Gian trá (phần 2)

Mùa hè khí trời oi bức, đêm xuống sương không đủ lạnh. Sáu người đi từ sáng sớm đến tối mịt, mang thân phận bị triều đình lùng bắt nên không dám vào nhà trọ, cũng không dám đến đình làng gần đó xin trú ngụ, đành náu tạm ở miếu Thành Hoàng nơi bìa rừng. Khu rừng này lắm hổ nhiều rắn, tối đến không một bóng người, gửi thân ở đây đã là liều mạng, nên sáu người thoạt đầu không ai chợp mắt nổi.

Dọc đường, Tòng Phương đã kịp báo lại với Ngô Bình về việc Mộc Hương sơn trang bị Lê Long Đĩnh phái sát thủ đến đốt giết, khiến chàng cả ngày bất an, đau lòng nghĩ đến công sức ba đời tổ tiên gầy dựng tại Mộc Châu, lúc nghỉ chân vì vậy mà càng trăn trở mất ngủ. Chàng cứ thế ngồi thu lu một góc, vừa canh giấc cho Như Như xem chừng đang giả vờ say ngủ, vừa bâng quơ nghe Nhật Lão và Lê Thám lời qua tiếng lại.

Nhật Lão biết Lê Thám là bậc chính nhân quân tử, từ đầu đã không kiêng kị gì, đi với nhau một ngày đường thì lại càng thêm tự nhiên. Thế là, hai người mất ngủ cùng nhau ngồi nói chuyện thâu đêm. Nhật Lão hỏi:

–       Từng nghe vương gia thông thuộc võ công thiên hạ, nhưng tôi tự thấy ban sáng lúc mới gặp mặt chưa hề để lộ võ công, sao vương gia lại biết tôi là Nhật Lão?

Lê Thám cười đáp: Đọc tiếp “Chương 38: Gian trá (phần 2)”

Chương 38: Gian trá (phần 1)

Sắt cầm duyên hợp đã lâu,

Năm thê bảy thiếp tưởng đâu thuận hòa.

Gặp khi gia sự sa đà,

Người lang chạ, kẻ gian tà hiện thân!

Phần 1:

Bên ngoài tường nam hoàng cung, Tòng Phương và Nhật Lão đã phục chờ suốt năm canh giờ, da trời cuối cùng cũng chuyển sắc xanh.

Mặc dù theo đúng kế hoạch thì phải đến tận chiều tối ngày hôm nay, tức là sau đại hôn, nhóm người bên trong hoàng cung mới vào vị trí vượt tường trốn chạy, nhưng cả ba người Nhật Lão, Tòng Phương và Xuân Lan đều nhất trí rằng mọi người nên đến tường nam từ tảng sáng để đề phòng biến cố ngoài dự tính, nên từ chập tối ngày hôm qua, Nhật Lão và Tòng Phương cùng một vài thuộc hạ của Mộc Hương sơn trang đã thu dọn đồ đạc, âm thầm rời nhà trọ. Thoạt đầu, họ chỉ nghĩ nên xuất phát sớm một chút và phải bí mật để không ai nắm được hành tung, nào ngờ vừa rời khỏi thì lại vô tình bắt gặp một toán sát thủ ruổi ngựa như bay giữa đêm hôm khuya khoắt. Linh cảm có điều chẳng lành, Nhật Lão và Tòng Phương lập tức bám theo, lập kế rải đá chắn đường khiến ngựa của bọn chúng bị vấp ngã. Toán sát thủ đứa này ngã trước đứa kia ngã sau, cuối cùng cả đoàn cùng ngã, đội hình lập tức rối loạn. Bọn chúng thoạt đầu kinh hồn bật dậy thủ thế, lục soát từng bụi cây một, hồi lâu thấy không có gì khả nghi ngoài đống đá nhọn rải dọc đường, một tên trong nhóm mới ngẩng mặt chửi đổng, vô tình phun ra điều tuyệt mật: bọn chúng được lệnh vua sai đến Mộc Châu tru diệt toàn bộ Mộc Hương sơn trang. Đọc tiếp “Chương 38: Gian trá (phần 1)”