Best Time_Thời Tươi Đẹp Nhất_ hay Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp bị cải biên 180 độ

Best time

Nói về Best Time_chuyển thể từ tiểu thuyết “Bí mật bị thời gian vùi lấp”, dù mới xem xong tập 35 thôi, nhưng không thể không nổi giận với biên kịch. >”<

Lạy hồn, đã có thể nặn ra được một Lục Lệ Thành giống đến 70% nguyên tác như vậy rồi, tại sao lại không cố gắng thêm chút nữa cho Tống Dực, Tô Mạn với Ma Lạt Thang luôn đi! Nói chung là, vừa xem anh Chung Hán Lương, vừa đau tim mà vừa hận biên kịch đến chết mất thôi!

*Chính thức gia nhập hội những người xem Best Time vì Lục Lệ Thành của Chung Hán Lương, bởi vì nếu ngoại trừ Lục Lệ Thành ra, thì cái phim này chẳng còn cái vẹo gì liên quan đến nguyên tác, trừ tên nhân vật*

Trước hết, hận nhất là vai Ma Lạt Thang_Hứa Liên Sương, làm sao mà từ một bà bựa cá tính đáng yêu của tôi, lại thành ra thể loại liễu yếu đào tơ, sương mai mềm mỏng, chỉ biết dựa dẫm thế kia chứ? Quá bằng bóp nát trái tim của tôi đi, bởi vì tôi thích nhân vật này trong nguyên tác vô cùng.

Tiếp theo, hận đến Tô Mạn. Tô Mạn trong truyện thận trọng tỉ mỉ, ôn nhu kín kẽ là thế, tại sao lên phim lại hóa ra thể loại fan cuồng trai đẹp như vậy? Mà, thà là đã cuồng thì ít ra cũng nên biết nhận dạng trai đẹp một chút để mà còn thương hoa tiếc ngọc; đằng này hễ quay sang Lệ Thành của tôi là nàng như hóa mù vậy, lập tức thay đổi tính cách 180 độ, hung hăng bốc đồng, ngu ngốc cố chấp. Tô Mạn của nguyên tác, tôi nhớ dù không mảy may nhận ra tình cảm của Lục Lệ Thành, cũng đâu có tàn nhẫn ra mặt với anh như vậy đâu! Ô hô, hóa ra nàng Tô Mạn trong phim bị đa nhân cách sao?

Tiếp nữa là hận đến Tống Dực. Cái quái gì đã xảy ra với Tống Dực vậy? Rõ ràng từ tập 31 trở về trước, Giả Nãi Lượng diễn Tống Dực tròn vai lắm mà. Sao tự nhiên từ lúc chạy xuống dắt Tô Mạn lên phòng, lại diễn theo cái kiểu ăn chay lâu ngày nên thèm khát ái tình vậy? Chẳng rõ biên kịch nghĩ cái quái gì nữa, mà cũng chẳng rõ Tống Dực nghĩ cái quái gì nữa! Tống Dực riêng trong tập 32 thật khiến người ta bức gân, bao nhiêu dằn vặt dành cho Hứa Thu cứ giống như là theo mưa trôi tuột hết xuống cống vậy đó! Dằn vặt đâu không thấy, chỉ thấy anh vui vẻ nhẹ nhõm như thể đã nhận thức được rằng Hứa Thu là gánh nặng vậy, mà nếu biên kịch đã cho anh cái tinh thần giác ngộ sớm như thế thì không hiểu nổi làm thế quái nào mà đến tập 34 anh lại có thể đùng một cái quay sang yêu em gái của Hứa Thu. Hoàn toàn không thể nuốt trôi diễn biến tâm lý của Tống Dực này, ở ngay cái đoạn then chốt này. Tội nghiệp Giả Nãi Lượng, diễn đạt như vậy mà tự dưng lại bị chen vô một tập phim có kịch bản dấm dớ hết sức như tập 32, giống như là một nốt đánh sai phá hỏng cả bản nhạc vậy đó. Coi như xui cho Giả Nãi Lượng, càng xui hơn cho Tống Dực. :3

À còn nữa, nhắc đến việc cả bản nhạc bị phá hỏng thì chợt nhớ ra không chỉ do đánh sai có một nốt đâu! Thật không thể bỏ qua cái sự vô duyên đột xuất của Tống Dực khi nhẫn tâm tươi cười rạng rỡ, quăng vô mặt Lệ-Thành-của-tôi một câu như này: “Về phương diện một người đàn ông thì tôi hạnh phúc hơn anh!” (xem tập 32 để biết thêm chi tiết). Bộ anh không mở miệng thì người ta không biết anh với Tô Mạn đang yêu nhau sao? Tự dưng đến cảnh này, thấy Tống Dực đàn bà dễ sợ.

Cho nên, với cái tình hình này, thì dù Chung Hán Lương có diễn đến 70% nhân vật của nguyên tác, 30% kia có lẽ là vì khí độ của anh mà biên kịch vẽ ra thêm đất diễn cho Lục Lệ Thành chăng, thì lại càng đáng hận hơn khi anh có thể đi yêu một người phũ phàng thô bạo như Tô Mạn trong phim. Tóm lại, điều đáng buồn nhất trong phim là Lục Lệ Thành quá đẹp, quá tốt, giàu và giỏi…nhưng bị khùng!

Phim gì mà ngược toàn tập thế này! Tính bức nam thần hoàn hảo của tôi vào đường cùng sao?

Nhưng mà, nói đi rồi cũng phải nói lại, nếu như tôi chưa đọc truyện, có lẽ những cái phi lý kia sẽ dễ dàng được chấp nhận, và Lục Lệ Thành cũng có lẽ không đáng bị xem là bị khùng. :3 Một cách khách quan mà nói, tôi thấy diễn viên diễn rất tốt theo khuôn khổ của cái kịch bản cải biên từ “Bí mật bị thời gian vùi lấp”, và tôi cũng đặc biệt thích diễn xuất của các bạn trẻ trong tập 35_bữa ăn tối định mệnh của hai cặp tình nhân. Với lại hơn nữa, Lục Lệ Thành của Chung Hán Lương rõ ràng là toát ra một loại vẻ đẹp thanh tẩy tâm hồn, trong truyện thực tế bao nhiêu thì lên phim lại phi thực bấy nhiêu, ý tôi là, trong truyện ít nhất cũng đào ra được vài đặc tính con người của Lục Lệ Thành, còn lên phim thì toàn đặc tính của nam thần hoàn hảo thôi (cái này tính luôn vào khoản 30% ảo tung chảo vượt ra khỏi Lục Lệ Thành của tiểu thuyết gốc), cho nên cũng có cái đáng xem ở Best Time khi mà đã lỡ nặng lòng với truyện.

Mà cũng chính vì đối tượng đáng xem nhất trong Best Time là Lục Lệ Thành_Chung Hán Lương, cho nên tôi thấy rất là may mắn khi kết phim theo kiểu trial, trong đó có tập Happy Ending cho Lục Lệ Thành, không thì giá nào cũng phải đào cho ra nhà biên kịch để đốt! ^_^ Đã có gan dìm hàng hết thảy mấy nhân vật kia rồi thì cũng phải có gan nặn ra được ít nhất một cái kết hợp lý cho chuỗi những phi lý kia chứ! *emo hy vọng ngập tràn*

Mới xem đến tập 35 thôi! Chắc là tôi đi xem tiếp đây!

Mộc Hân

Sài Gòn, 4:19 AM

1/4/2014

Chương 37: Hoàng hậu (phần 5)

Yến Lan thất thểu bước trong vô định, trước mắt phải đi đâu về đâu, nàng thật sự không màng nữa. Ban nãy vừa từ biệt Xuân Lan, nàng chưa kịp rời khỏi thì thấy Cảm Thánh một mình cầm kiếm đi lại, vì hiếu kì mà cũng vì lo lắng cho Xuân Lan, nàng bèn nán lại theo dõi Cảm Thánh. Tận mắt trông thấy Long Đĩnh đánh nhau đến bỏ cả sinh mạng với Ngô Bình, Như Như kia vẫn quyết không hồi tâm chuyển ý, tận mắt thấy hoàng hậu Cảm Thánh vốn uy phong diễm lệ, lại cam chịu vì ông chồng đế vương mà không xuống tay với tình địch, nàng lần đầu thật sự được nhìn rõ, ở vị trí của một người ngoài cuộc, thế nào là bất lực, là tuyệt vọng. Dù tim có rỉ máu, mắt có khô lệ, hau bàn tay có điên cuồng níu giữ, thì những điều vốn không phải của mình vẫn cứ mãi không thuộc về mình! Nàng không nén nổi, bèn bật cười mỉa mai giễu cợt đám người kia.

Bọn họ đi cả rồi, an toàn hết cả rồi, thật là tốt! Mặc cho Lê Long Đĩnh nổi cơn cuồng nộ thét gọi Trương Tuấn phong tỏa kinh thành, hoàng hậu Cảm Thánh vẫn đủ tỉnh táo gặp riêng Trương Tuấn, thực hiện cam kết với Xuân Lan. Còn lại nàng, nàng chẳng cần phải đến chỗ Lý Công Uẩn, cũng chẳng cần phải làm thêm điều gì cho bọn người Xuân Lan và Ngô Bình, từ lúc này trở đi, nàng với bọn họ thật sự đã là người ngoài cuộc.

Đi một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại đến trước điện Tử Hoa. Khu điện đơn sơ mộc mạc, ẩn trong lùm tre trúc xanh rì mướt mắt, xung quanh vắng lặng ảm đạm, giữa khoảnh sân lại có một thiếu niên đang đứng tần ngần. Thấy nàng đến, y lẳng lặng giương mắt nhìn nàng, vẻ mặt bâng khuâng, dáng điệu lạc lõng. Nàng tiến đến gần, nhoẻn miệng cười nhạt, y liền cất tiếng chào:

–       Tiểu thư Yến Lan!

Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 5)”

Chương 37: Hoàng hậu (phần 4)

Yến Lan đi rồi, bụng dạ Xuân Lan bồn chồn không yên. Tường nam đã ở trước mặt, da trời đã nhuốm sắc xanh, nói không chừng giờ này nhóm người của Tòng Phương đã trực sẵn bên ngoài, chỉ cần nàng huýt sáo ba cái, sẽ có dây thừng ném vào hỗ trợ. Ngặt nỗi, lúc vạch kế hoạch đột nhập hoàng cung, chẳng ai ngờ kết cục lại bị Lê Long Đĩnh bám sát tận nơi. Hắn đã có thể một mình đối diện với Ngô Bình và Như Như ở đây, có khi cả nhóm người trực sẵn bên ngoài cũng đang gặp nguy hiểm. Xuân Lan bất lực nhắm mắt, cố đẩy suy nghĩ sang hướng khác, tránh cho bản thân khỏi lo âu giằng xé. Cục diện này, nàng vốn vẫn còn có thể trông cậy vào Yến Lan, nhưng đời nào nàng lại dám nghĩ đến việc đặt gánh nặng hiểm nguy lên vai đứa em gái nóng nảy. Ban nãy nàng lạnh lùng sắt đá chỉ là để lừa đuổi Yến Lan ra khỏi hiểm cảnh, dụ nó chạy đến chỗ Lý Công Uẩn, tướng quân chắc chắn sẽ giữ nó lại, bằng mọi giá không để nó có liên can gì đến vụ đào thoát này. Như vậy, dù nàng có tan xương nát thịt ở Hoa Lư, cũng có thể hi vọng tính mạng Yến Lan được bảo toàn. Nàng giữ được mạng cho một người, nhưng còn những ba người trước mắt, rồi còn Tòng Phương và đám thuộc hạ ở Mộc Hương trang, còn nhà bố đẻ ở Linh Cung châu Ái,… . Ngần ấy người, có lẽ nào lại bị tận diệt chỉ trong một ngày! Nhìn Lê Long Đĩnh một mình đối đầu ba người, một nửa bản năng sinh tồn trong nàng dậy lên dã tâm hành thích hoàng đế, nửa còn lại lại không ngừng nghi ngờ đằng sau hắn là cả một cái bẫy đang chực chờ ập xuống; có điều, nàng biết chắc chắn, hắn đến đây chỉ vì một người!

–       Nàng nói dối! Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 4)”

Chuyện cười xung quanh phim kinh dị “Quả Tim Máu”

Trước giờ mình vốn không thích/muốn xem phim kinh dị. Chẳng phải do mình kỳ thị ma cỏ gì, vấn đề là do tim mình yếu nên không chịu được hù dọa thôi. Mình rất sợ và đặc biệt rất ghét cái cảm giác đang yên đang lành thì tự nhiên nguyên một cái gì đó xồ ra trước mặt kèm theo âm thanh dồn dập. Phải nói là hú hồn hú vía mệt tim mệt não đó. Với lại mỗi lần xem cái gì kinh dị về là y như rằng, ngủ không được!

Vậy mà, lần này Victor Vũ làm “Quả Tim Máu”, phải thừa nhận mình có chút tò mò. Trước hết là vì mình hợp xem phim Victor Vũ, miễn không phải phim hài là được (“Cô dâu đại chiến” cả hai phần mình đều thấy nhảm ruồi), thứ đến là vì phim này có Thái Hòa, và sau cùng là vì hỏi ai đi xem phim về xong cũng quăng cho mình một câu y chang nhau: “Hay lắm, phim vui lắm, đi xem đi!”.

Oh lala thế phim kinh dị thì vui thế quái nào được nhỉ? Nhưng nhìn lại list diễn viên, thấy Thái Hòa, và lòng mình lập tức có chút khởi sắc. Đọc tiếp “Chuyện cười xung quanh phim kinh dị “Quả Tim Máu””

Đôi dòng tổng kết [sớm] về Lục Thập Hoa Giáp truyện: những cái hay và những cái dở còn tồn đọng

Dù muốn dù không, Lục Thập cũng sắp đi đến đoạn kết.

Tôi bắt tay viết Lục Thập từ đầu năm 2011, đến nay cũng đã dây dưa sang năm thứ ba. Vốn là phải xong từ cái mốc trước tận thế 21/12/2012 cơ, nhưng không ngờ bị trễ dữ thần thế này! Thật sự, bản thân cảm thấy vô cùng áy náy!

Thật ra, không nên đổ hết nguyên nhân chậm trễ lên đầu đối tượng “khóa luận tốt nghiệp”, trên tinh thần tiên trách kỉ hậu trách nhân, trăm dâu đổ đầu tằm, xin xác nhận lại nguyên nhân chậm trễ là do tác giả quá lười biếng và kén chọn.

Tại sao lười biếng thì có lẽ không cần, mà cũng không nên giải thích ở đây.

Còn tại sao kén chọn, là vì thế này: thật ra trước khi viết, tôi đã lên dàn ý cho Lục Thập, chỉ là không thể ngờ trong quá trình viết lại có thể chỉnh sửa đến mức không còn nhận ra được Lục Thập của hồi đầu năm 2011 nữa. Tổng cộng có đến bốn lần chỉnh sửa thô bạo vào nội dung, tính cách nhân vật, và cơ số lần chỉnh sửa vụn vặt như tên nhân vật, phổ thời gian, danh xưng, ngôn từ, hành văn,… . Đến giờ phút này, có thể an tâm khẳng định là không còn chỉnh sửa được gì hơn nữa. Bộ truyện này dài dòng lê thê là thế nhưng lại thuộc tuýp rất dễ đoán kết cục, cho nên những phần thú vị ở hậu kì, cụ thể như là tác giả đã chỉnh sửa những gì, diện mạo Lục Thập bây giờ đã được phẫu thuật thẩm mỹ ra sao, có lẽ tôi nên giữ lại làm của riêng để xem như chút chuyện cười tự mua vua cho bản thân.

Tiện thể hôm nay dài dòng thì dài dòng luôn một lần cho trót, tôi sẽ tự mình nhận xét sơ bộ về Lục Thập của tôi. Đối với bản thân, có thể xem như tự phê để rút kinh nghiệm. Đối với những ai quan tâm hoặc sắp quan tâm, có thể xem như đôi dòng tham khảo để các bạn quyết định xem có nên bỏ thời gian đọc/tiếp tục đọc Lục Thập hay không.

Có người bảo Lục Thập có giọng văn trau chuốt, nhịp truyện ổn, tình tiết tốt. Mấy cái khác không tiện bàn đến, riêng giọng văn thì có thể khẳng định là lúc đầu viết hơi khó khăn một chút vì chưa quen, trước khi đăng thường phải chỉnh đi chỉnh lại cả chục lần, có khi phải xóa hết cả trang để viết lại. Tuy nhiên càng về sau, càng bị sự học và sự hành của tác giả chèn ép, thời gian dành cho Lục Thập càng không được rộng rãi như trước, thành thử tôi viết hoàn toàn theo cảm tính, không còn được chăm chút o bế nhiều như lúc đầu. Nếu các bạn nhận ra sự khác biệt thì cũng hiểu tại sao rồi đó, còn như không nhận ra thì tôi có thể lấy đó làm an ủi rằng có lẽ viết nhiều thì cũng lên tay.

Số lượng nhân vật chính, phụ, cực phụ và có tên mà không thấy người tổng cộng lên đến hơn 80. Tuy có thể khẳng định rằng số nhân vật thừa thãi (mà tác giả lỡ đặt tên nhưng không tiện bỏ) là chưa đếm hết một bàn tay, nhưng số nhân vật lẽ ra nên được đầu tư nhưng cuối cùng lại không được đầu tư là khá nhiều. Nằm trong danh sách này có các nhân vật như Đào Khanh, Kỷ Lục Nương, Phạm Hoàng Mai (Mai cô), Đào Công Quý, Đào Công Lục, Lã Thị Vy và Lâm Trí Anh. Bên cạnh đó còn có một số nhân vật xuất hiện hùng hậu nhưng hết vai khá nhảm, điển hình là Ngọc Diện Thần Y Phạm Nhân Kiệt, Phượng Hoàng Đại Nương và Đào Khanh. Nếu ai có lỡ bận tâm quá nhiều đến các nhân vật trên đây thì cho tác giả ngàn lần xin lỗi!

Mặc dù vậy, lại có một số nhân vật vô tình được đầu tư miêu tả kỹ hơn dự định, điển hình nhất là Đào Yến Lan, Đào Cam Mộc, hoàng hậu Cảm Thánh và Trương Tuấn. Một cách hoàn toàn vô tình, một vài người trong số này lại là nguồn gốc của mấy ngoại truyện về đời sau nữa.

Lục Thập có một cốt truyện nhìn chung là khá đơn giản nhưng tình tiết đan cài bên trong lại khá rắc rối, có đôi chỗ rắc rối một cách không cần thiết. Chính vì nó quá rối, cho nên khó tránh khỏi hệ quả đầu voi đuôi chuột, cài xong quên tháo. Vì vẫn còn vài chương chưa viết nên tác giả vẫn đang nỗ lực cố gắng để không bỏ sót điều gì cả, nhưng vẫn không dám đảm bảo trước.

Sau cùng, chắc chắn sau khi viết xong, tôi sẽ chỉnh sửa tỉ mỉ thêm một lần nữa về hình thức: cân nhắc bỏ đi một số đoạn thừa thãi, sửa lại cách xưng hô, danh xưng của một vài nhân vật. Mục đích của tôi là làm cho Lục Thập gọn người lại, không bị phình chỗ này, hụt chỗ kia, xước chỗ nọ nữa.

Kể xấu nhiêu đó đủ rồi, bây giờ là kể tốt, dành cho những ai đã chịu khó vì Lục Thập mà kiên nhẫn đọc được đến đây.

Lục Thập dù phức tạp đến đâu, vẫn là một “đứa con” thể hiện chút hứng thú của tôi – con chiên Thiên Chúa giáo– dành cho Phật giáo, đặc biệt là Phật giáo Việt Nam. Dù biết mình vẫn là tay mơ, nhưng cũng tự nhận thấy được rằng não có mở ra một chút để tiếp nhận thêm quan điểm tôn giáo trong và sau khi viết Lục Thập. Cái thể hiện rõ nhất tinh thần Phật giáo ở Lục Thập là việc chọn mốc thời gian: cuối Lê – đầu Lý. Giai đoạn này có thể xem như một mốc quan trọng của Phật giáo Việt Nam, từ một tôn giáo tín ngưỡng bình thường vụt lên trở thành quốc giáo, ảnh hưởng sâu sắc đến văn hóa, chính trị và cả giáo dục của người Việt lúc bấy giờ (Đại Cồ Việt – Đại Việt). Do đó, ba phần chính của truyện cũng lần lượt được đại diện bởi ba yếu tố nhân quả gồm Nghiệp – Duyên – Nợ, điều này chưa được cập nhật ở mục lục, đợi đến khi viết xong, tôi sẽ chính thức chỉnh sửa.

Trên tinh thần đó, nhân vật chính của Lục Thập, dù có bóng dáng nam chính võ hiệp, nhưng lại hoàn toàn khác biệt bởi một số yếu tố đặc thù Phật giáo: hắn tu hành từ nhỏ, hắn vùng vẫy được khỏi bóng dáng ngôi chùa là do giằng co giữa nghiệp trong quá khứ và duyên ở tương lai. Hắn đi đi lại lại khắp trời nam đất bắc, học đủ mọi thứ bí kíp võ công nhưng lại ăn chay và tuyệt đối không sát sinh. Hắn cũng có sân si oán hận, yêu ghét rạch ròi như bao người nhưng lại không bon chen, không có máu tranh đoạt, hắn gần như đứng ngoài tất cả những chuyện bon chen tranh đoạt đó, hắn chính xác chỉ là một điểm nhìn để tác giả kể lại câu chuyện của thời đại bằng cách lý giải của tác giả. Do vậy, có lẽ bạn sẽ cho rằng chưa từng có kiểu nhân vật chính võ hiệp nào chán ngắt như hắn, thiếu chất võ hiệp như hắn, còn tôi lại tự phụ cho rằng, chưa từng có một nhân vật võ hiệp nào lại lý tưởng đến vô lý như hắn. Sau cùng, hắn – Ngô Bình của tôi, là giấc mơ của tôi về một người hành hiệp trượng nghĩa bằng trái tim của một Phật Tử, trong một xã hội đậm chất Phật giáo Đại Cồ Việt: không bon chen, không sát sinh, không ngả mặn, nhưng vẫn có thể cầm kiếm sống sót đi hết trời nam đất bắc.

Tuy vậy, Lục Thập của tôi suy cho cùng lại chỉ là một câu chuyện dài về sự lựa chọn, cụ thể là sự lựa chọn của mỗi người về chính cuộc đời của họ. Lý Công Uẩn có xuất phát gốc tương tự Ngô Bình: một cô nhi lai lịch không minh bạch bị đem bỏ vào chùa, sau cùng vì giằng co giữa nghiệp cũ và duyên mới và dứt khỏi chùa, nhưng con đường y chọn lại hoàn toàn khác hẳn Ngô Bình. Y chọn cách trói buộc cuộc đời vào đại nghiệp làm hưng thịnh Phật giáo, nhưng sợi dây vô hình đó lại vô tình biến y trở thành một con người mưu mô thủ đoạn. Y thực tế hơn Ngô Bình, y giống như chúng ta (ý tôi là Phật tử nói chung hoặc những người tin Phật, dĩ nhiên trừ tôi ra vì tôi theo Thiên Chúa giáo), ngày ngày lên chùa, một lòng hướng Phật, nhưng khi bước ra đời thì lại dốc lòng dốc sức bon chen tranh đoạt, đối phó vẫy vùng, vì điều này điều nọ. Hẳn nhiên, tôi cho rằng y không sai, chẳng qua là vì đích đến của y khác với Ngô Bình, nên con đường y phải chọn dĩ nhiên cũng sẽ khác. Nếu có ai dám nói rằng đích đến của Lý Công Uẩn là không chính nghĩa, thì cũng sẽ nói được rằng con đường mà Ngô Bình chọn quá vị kỉ hay sao? Thật ra không phải vậy, điều tôi muốn nói ở đây chẳng qua chỉ là câu chuyện đầy mâu thuẫn giữa con đường và đích đến mà thôi.

Ở một thái cực hoàn toàn đối lập, Lê Long Đĩnh lại là một kẻ không có nguồn gốc tôn giáo, mà cái gốc của y nằm ở chính trị. Y hành sự nhiều lúc không màng nhân quả, nhưng đa phần lại rất tỉnh táo. Y có thể không thiện tâm như Ngô Bình, không tự trói buộc mình như Công Uẩn, nhưng không hề thiếu thủ đoạn, cũng không thiếu sự tự do. Nếu ai đó bảo y bị hoàng vị trói buộc, bị lệ thuộc vào tư tưởng Nho giáo, thì sai rồi, y hoàn toàn không bị cái gì trói buộc cả, mà là y đang tự mình lựa chọn cuộc sống của y, tư tưởng của y, rồi y dùng vũ lực và quyền lực, áp đặt cái thế giới quan ấy lên tất cả con dân Đại Cồ Việt. Tự do của y là thứ tự do không có giới hạn, là thứ tự do vô cùng cực đoan. Một con người tự do đến cực đoan như vậy, chính là kẻ vị kỷ vĩ đại. Kết cục của y thế nào ai cũng rõ, nhưng tôi không tiện bàn luận gì thêm. Về nhân vật này, tôi chỉ có thể nói một câu rằng: hắn là giấc mơ trong sâu thẳm mỗi con người, nhưng đồng thời cũng là con ác quỷ lớn nhất bị chế ngự trong họ.

Đôi dòng chia sẻ thay lời tạm biệt. Lục Thập hồi sau ra sao tôi vẫn sẽ tiếp tục đăng. Rất cảm ơn và rất vui khi các bạn đã dõi theo Lục Thập đến giờ phút này.

Mộc Hân

Sài Gòn Gia Định

15/2/2014

Tuyên ngôn tự do

Năm vừa qua với tôi có thật nhiều sự kiện đáng lưu ý, nhưng chỉ vì một sự cố lớn cuối năm đã làm cho hết thảy những cái đáng lưu ý kia trở thành những ký ức thương tâm, phải tự xóa nhòa cho bằng được!

Tuyên ngôn tự do:

…Ngày hôm nay, là ngày của trẻ trung, điên cuồng, bất chấp kết quả và bất khả chiến bại,

Là ngày tự tôn sinh ra từ trong thảm hại, bất tử từ trong thương đau.

Là khởi đầu cho những chuỗi ngày mai sau, không ngu ngơ khờ dại, thôi dằn vặt đêm dài,

Hèn hạ bỏ lại vào trong quá khứ, khoan nhượng khóa chết vào trong u mê.

Để ái tình của những ngày lê thê thôi than khóc, để lý trí trong những đêm dằng dặc khỏi căng mình.

Ngày hôm nay bao dung yên bình,

Sẽ sống lại tuổi hai mươi thần thánh…

 

30/1/2014

30 Tết Quý Tỵ-Giáp Ngọ

Chương 37: Hoàng hậu (phần 3)

Điện Khai Phong rừng rực lửa cháy.

Phía Điện Long Lộc lửa vừa được dập, tường ám khói mờ, cột trơ thân củi, xem ra không hư hại gì nhiều. Chỉ hiềm, Điện Khai Phong ở ngay sát bên, dường như bị loang dầu nhiều hơn nên bắt lửa rất mạnh, lại rõ ràng vẫn còn người ở trong chưa kịp thoát ra ngoài. Xuân Lan chồn chân không yên, nấp trên nóc điện Long Lộc quan sát, thấy ngay trước sân điện Khai Phong có một người phụ nữ vận đồ lụa lượt là, tóc cài trâm vàng, đang đứng kêu gào hướng vào đám cháy. Xung quanh cô ta có đến năm sáu nội quan và nom chục cung nữ xúm lại kiềm giữ. Quân cấm vệ liên tục ra vào cửa điện Long Lộc và Khai Phong, lại có một vài nhóm khác thắp đuốc tản ra xung quanh, chừng như đang tìm kiếm một người nào đó. Đến khi bọn người ấy cùng đồng thanh lớn tiếng gọi “Khai Phong Vương”, Xuân Lan mới chực nhận ra người phụ nữ quý tộc đang quẫn trí điên cuồng trong vòng kìm kẹp của bọn cung nhân chính là hoàng hậu Cảm Thánh, miệng cô ta rõ ràng chưa khi nào ngừng kêu gào. Giờ định tâm lắng nghe, Xuân Lan mới nhận ra cô ta chỉ gào thét mỗi hai tiếng “Sạ nhi”. Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 3)”

Mùi vị cô đơn và cái hẹn với chính mình

Trước đây tôi từng nghĩ, cô đơn có mùi vị giống như sự trống rỗng, tức là chẳng có mùi vị gì cả.

Còn bây giờ, tôi thật sự mong rằng, cô đơn có mùi vị giống như sự trống rỗng, tức là chẳng có mùi vị gì cả. Như vậy, sẽ không có dằn vặt, sẽ có lãng quên, sẽ có dứt khoát.

Nhưng cô đơn không đơn giản như vậy.

Nó không phải là sự đơn độc một mình không ai quen biết. Nó là sự dày vò khi tôi ở giữa một biển người biết tôi nhưng tôi không còn muốn biết họ, còn người tôi muốn biết lại không còn muốn biết tôi.

Nó không phải là cảm giác không có được. Nó là cảm giác có được rồi bị tước mất.

Nó không phải là sự lãng quên. Nó là cái dẫu quên được cũng không muốn quên.

Mùi vị của sự cô đơn là thứ khiến tôi vô cùng khiếp sợ, tuyệt vọng, và đau khổ.

Tuy vậy,

Người ta không thể cứ đau khổ mãi, thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả.

Người ta cũng không thể tuyệt vọng mãi, nếu còn thật sự muốn sống.

Nhưng còn sự sợ hãi thì sao? Nó sẽ cứ nằm đó, cho đến một lúc nào đó, nó lại trỗi dậy, hành hạ ta, cào xé ta, giết chết ta, như cơn đau vật vã ăn mòn dần xương tủy. Mặc cho mọi đau đớn đều có thể biến thành chai lì, mặc cho mọi tuyệt vọng đều có thể chuyển hồi thành hi vọng, nỗi sợ hãi lại trở nên bất tử, ít nhất cho đến khi nào ta hoàn toàn buông bỏ cuộc đời này.

Tôi từng đọc thấy ở đâu đó rằng: “Một cái đầu đầy nỗi sợ hãi sẽ không còn chỗ trống cho những ước mơ.”. Tôi chưa từng trải nhiều, không dám nhận định gì với đúc kết này, nhưng ít nhất ở hiện tại, nó lại hoàn toàn đúng với tôi.

Ước mơ của tôi bây giờ lại song hành với nỗi sợ hãi– nỗi sợ hãi ước mơ không trở thành hiện thực.

Tuy vậy, tôi luôn tin tưởng sự kiên trì bền bỉ và lòng chân thành bao dung sẽ có tác dụng hơn cả liều thuốc thời gian, nếu kèm theo đó là sự thông minh thấu hiểu giao thoa giữa lý trí và cảm tính. Chính vì thế mà, tôi sẽ tạm dừng tất cả công việc, sở thích, tạm rời gia đình, thói quen, tạm gác lại mọi cố chấp, giận dữ,…để đi tìm lại sự thông minh, thấu hiểu, tìm lại lý trí, cảm tính của mình.

Hẹn gặp lại tôi của gần ba năm về trước, nơi tôi tìm thấy chính tôi trong sự thanh tịnh của mùi Mộc Hương thơm ngát thoát tục.

Mộc Hân

00:32

15/12/2013

Cố chấp

Dẫu biết không thể níu giữ,

Sao lòng vẫn cứ thương đau.

Ngày ngày miệt mài tư lự,

Đêm đêm mải miết nhĩ nhàu.

 

Còn nhớ

Đôi bên ước hẹn sống còn,

Trọn đời, trọn kiếp,

Một lòng sắt son.

 

Nào ngờ

Mặt người chưa tỏ khuôn trăng,

Một thời, một khắc

Trọn đằng bi tan.

 

Thì nay

Ví dầu tình đã dở dang,

Cầu quên không đặng,

Lỡ làng tơ duyên.

Tương tư mấy phút hàn huyên,

Đền duyên đền phận,

Đền sầu chia ly.

 

Người đi …

Em cũng muốn đi,

Nhớ nhung cho thỏa lợm lì!

Mạn Tây gió lùa tuyết lớn,

Phương nam rực nắng lưu li.

 

Hiện thời đôi ngả biệt ly,

Không cầu hàn gắn, không si không gàn.

Chỉ cầu duyên phận ngàn vàng

Quan hoài một dạ, nửa đàng mai sau…

 

Đôi dòng tâm tình: Tôi luôn tin rằng số phận con người ta chỉ có một nửa là duyên, nửa còn lại vẫn luôn là chân thành và nỗ lực. Tôi cũng luôn tin rằng sướng khổ ở đời không phải do người khác nhìn nhận, chỉ có bản thân mỗi người mới biết mình có sướng khổ hay không. Vậy nên, nếu tôi đã vô duyên đến thế này, thì cũng không nhất thiết phải cưỡng cầu hạnh phúc không thuộc về mình. Thà rằng mang lòng cố chấp điều xưa cũ, để giữ cho tâm hồn không phải nhận thêm thương tổn mới.

00:46

10/12/2013

Mộc Hân

Phim Catching Fire và bộ ba tập truyện The Hunger Games

Đã từng hứa là sẽ viết một bài review cho bộ ba tiểu thuyết “Đấu trường sinh tử” nếu phần hai Catching Fire được công chiếu ở Việt Nam, rất may là đã có dịp được thực hiện! Chiều nay tôi vừa xem Catching Fire ở Galaxy Nguyễn Trãi, và vẫn còn muốn đi xem lại lần nữa: không thể ngờ là choáng ngợp, lôi cuốn hơn The Hunger Games nhiều. Bị mỗi cái nhịp phim hơi nhanh, với người chưa đọc truyện hoặc/và chưa xem The Hunger Games thì hơi khó nắm bắt, tiếc 5s cho những ai đã chịu khó đi xem nhưng chưa thể nắm bắt!

Về phim “Catching Fire” vừa xem, thật là thú vị khi xem Jennifer Lawrence – chủ nhân mới nhất của tượng vàng Oscar cho vai nữ chính – diễn xuất kép. Sự tương phản quá đột ngột giữa mỉm cười và gào thét, lộng lẫy và điêu tàn, vinh quang và ô nhục, tỉnh táo và điên loạn, đều được Jennifer lột tả một cách, mà theo tôi là, rất sống động, chân thực và giằng xé.

Cũng thật là thú vị khi được xem những nụ hôn đủ mọi cung bậc trên màn hình lớn: nụ hôn châm chọc (Một ông vật tế nào đó quên rồi – Katniss), nụ hôn dựa dẫm (Katniss – Peeta), nụ hôn vĩnh biệt (Mags – Finnick), nụ hôn tình yêu (Katniss – Gale), tất cả đều là nụ hôn giữa nam và nữ, và tất cả đều là hôn môi! Vì đã xem Catching Fire, cho nên tôi hoàn toàn cho rằng nụ hôn môi nồng nàn, quyết liệt và bất ngờ giữa nam và nữ không chỉ là đặc quyền riêng của tình yêu; trong từng hoàn cảnh, nụ hôn môi luôn mang một màu sắc rất lãng mạn và tình cảm, cũng như mọi loại tình cảm, mọi loại quan hệ trên đời đều có quyền lãng mạn. Đọc tiếp “Phim Catching Fire và bộ ba tập truyện The Hunger Games”