Chương 37: Hoàng hậu (phần 2)

Vốn là người Khau Phạ, từng luyện qua Thập Nhị Bí Kíp trong suốt ngần ấy năm bỏ trốn khỏi Hủa Xi Pan, Chiêu Sương hẳn nhiên phải thuộc nằm lòng. Chính vì đã thông thuộc Thập Nhị Bí Kíp, lại sớm biết ni cô Diệu Hạnh chính là Hắc Diện phu nhân, nên ả mới dám đem Thập Nhị Bí Kíp khéo léo đặt sẵn vào trong am Thanh Tịnh, rắp tâm giả mạo Sa phu nhân hạ độc hai ni cô rồi dàn cảnh dẫn dụ Trần Linh đến giết người, đoạt bí kíp. Trần Linh và Lê Long Đĩnh tranh nhau Thập Nhị Bí Kíp để ả được rảnh tay tìm kiếm thứ đáng giá hơn: Triệu Gia kiếm phổ – bản sao Man Thiện Bí Kíp. Chiêu Sương cậy mình thông minh, suy đoán Hắc Diện Phu Nhân nhất định phải cất giấu bí kíp bên trong am Thanh Tịnh, nào ngờ quả quýt dày có móng tay nhọn, ả sập phải bẫy của thầy trò sư Vạn Hạnh, lấy nhầm bí kíp giả cùng thanh Triệu Gia Bảo Kiếm thật. Chiêu Sương là người luyện võ có nghề, lại thông thuộc cổ ngữ và di ngữ, tất nhiên sớm phát hiện mình bị người ta lừa bịp, do đó mới liều lĩnh đột nhập vào hoàng cung Hoa Lư để tìm lại đồ thật.

Chiêu Sương một mặt đốt điện Long Lộc, mặt khác tạo điều kiện cho Sa phu nhân đột nhập thư điện; như thế, bà ta vừa thăm dò được hoàng hậu Cảm Thánh, xác minh được bí kíp giấu trong thư điện là giả, vừa lôi kéo được sự chú ý của Lê Long Đĩnh và đám quân cấm vệ sang hai khu vực này. Mặt khác, có thể vì cho rằng trong hoàng cung Hoa Lư không còn ai khác ngoài Nhân Trí Vương đáng được giao trọng trách canh giữ Thập Nhị Bí Kíp, mà Lê Long Đĩnh vô duyên vô cớ cũng không nhất thiết phải nghiêm ngặt giam cầm bố vợ tương lai như vậy, nên Chiêu Sương mới phóng hỏa đốt ngục thất, chính là để buộc người ta phải đưa Nhân Trí Vương và Thập Nhị Bí Kíp ra ngoài. Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 2)”

Đôi dòng viết vội

*Chắp tay* Tội lỗi quá đi!

 

Lâu nay lấy cớ viết khóa luận,

Để nhện giăng kín blog cá nhân.

Hôm nay lê lết lên xem xét,

Vườn trống nhà không dạ lâng lâng!

 

Thôi, coi như làm thơ hệ thất ngôn tứ tuyệt, chi con cóc con nhái *chỉ lên trên* để đền bù cho cái sự lười biếng hết thuốc chữa của mình!

Ngó qua mục “Đôi điều về Mộc Hân”, nhìn câu: “Với viết lách, tôi chỉ là tay ngang, nhưng là tay ngang một cách nghiêm túc và có trách nhiệm.”, tự dưng thấy chộn rộn trong lòng. Vậy nên, tôi có thay tấm hình minh họa cho thiên hạ biết mặt mũi chủ nhân, cũng như để chứng minh là mặc dù bệnh liệt giường ba ngày rồi nhưng chủ nhân vẫn chưa chết vội (em còn ham sống lắm ai ơi!). [Xem hình ở đây, còn bài thì ở đây, nhưng nói trước là ngoài tấm hình ra chẳng có gì mới đâu]

Trước hết, khóa luận tôi viết xong từ lâu rồi, kịp báo cáo một lần, đi hội nghị hai lần và mần đến hai cái lễ tốt nghiệp luôn rồi…mà Lục Thập vẫn chưa có viết xong! *Hức hức hức* Nó sẽ xong thôi, vì không lẽ cứ viết mãi được? Chỉ là, chưa biết ngày nào nó sẽ xong. Thôi thì, thứ ba này (5/11/2013) đăng tiếp một kì nữa vậy!

Thứ đến, dạo gần đây xem tạp đọc tạp mà chưa để lại bút tích gì, tự thấy mình lười chảy thây rồi. Suy đi nghĩ lại, tôi chọn lọc ra được một vài món đặc sắc sau đây, vẫn là chưa biết nên ưu tiên món nào trước, cứ từ từ suy nghĩ vậy. Giờ tôi liệt kê ra, xem như Wish List mùa thu:

  • Cảm nhận về bộ ba tập truyện “Đấu trường sinh tử”: không biết có nên đợi xem phim về rồi viết một lượt luôn không?!
  • Review kịch “Mười hai bà mụ”: Cái này đang viết dở, nhưng nhất định sẽ đăng, vì trót hứa hẹn rồi! Gì chứ hẹn là không được nuốt!
  • Ném đá “Hậu cung Chân Hoàn truyện”: Nói vậy thôi chứ tôi đã trót cắm mặt vào đó 7 đêm liên tiếp, mỗi lần 10 tập thì không có “tư cách” ném đá, nhưng mà một cách chân chính thì phim có nhiều chỗ ảo tung chảo!

Tóm lại, tôi bận thì có bận thật, việc này xong tự khắc việc khác nó sẽ đến! Cuộc sống có vui có buồn, có chuồn chuồn có bươm bướm, cho nên tôi không nỡ tiếp tục lấy việc này làm cớ để trì hoãn việc khác nữa, chán lắm!

Do đó, chào mừng trở lại!

 

4/11/2013

Sài Gòn Gia Định,

Mộc Hân lười,

103

Một trăm năm sôi nổi giữa cuộc đời,

Một trăm mùa gió lạnh nhuốm mù sương,

Với bom đạn thét gào,

Với màu đào máu đổ,

Với đồng trắng xương khô,

Với đất nước chuyển từng cơn thống khổ,

Tô thắm màu trời, đỏ ánh sắc vàng sao.

 

Nhưng không, người ơi,

Một trăm năm âu chỉ thế thôi sao?

Bao thế hệ ươm mầm trong khói lửa,

Rừng rực mấy lần máu rửa trời Nam.

Từ Việt Bắc Thu Đông năm bốn bảy,

Biên Giới, Trung Du, đến Tây Bắc, Thượng Lào,

Điện Biên Phủ dạt dào hò kéo pháo,

Ba mươi tháng tư trời rợp bóng cờ sao.

 

Đất nước sống những năm tháng xôn xao,

Con người sống một trăm năm thời đại.

Có đau thương, vấn vương, cùng huyền thoại,

Thế kỷ nào da diết mãi khôn nguôi!

 

Một trăm lẻ ba năm Nam Bắc ngược xuôi,

Hai cuộc chiến, nghìn cuộc đời sống động,

Trải mấy đêm mơ, nhớ người đồng đội,

Những sư đoàn, pháo hỏa với xe tăng.

Câu ca văng vẳng giữa bầu trời Điện Biên,

Ai có còn tìm nọong trên đỉnh núi?

 

Huyền thoại cũng có những thăng trầm giông tố,

Anh hùng khó tránh giấu mãi những niềm riêng.

Một trăm năm lẻ ba, người nằm lại, đất nở hoa,

Cho ký ức chuyển mình thành lịch sử,

Cho đau thương khắc khoải hóa anh hùng,

Cho chuyện kể hiên ngang thành huyền thoại,

Cho người về với cát bụi nguyên sơ.

 

Còn lại đây, tôi nặng lòng, bơ vơ,

Tìm ký ức trong từng miền quá khứ,

Tìm huyền thoại đau thương, bi tráng.

Tìm bản tình ca vương vấn thăng trầm,

Những niềm riêng, những hoài niệm âm thầm,

Vùi trong đất, phai dần theo năm tháng.

 

Nhưng không! Tôi, và chúng ta.

Của ngày hôm nay tái sinh trong bom đạn,

Sẽ kể lại cho anh, cho em, cho con,

Về thế hệ đã tượng hình đất nước,

Từ một trăm lẻ ba năm về trước,

Một con người,

Một đại tướng,

Đã hiên ngang hiển hách, từng bình dị yêu thương,

Cho quê hương trọn tha thiết vấn vương,

Cho đất nước vàng son xanh câu hát,

Cho tôi một bầu trời bát ngát,

Trên đất Nam sạch bóng quân thù.

 

Mộc Hân

4:30 AM, 05/10/2013

Thành phố Hồ Chí Minh

 

Đại tướng Võ Nguyên Giáp, từ trần 18g09 ngày 5/10/2013, thọ 103 tuổi.

Chương 37: Hoàng hậu (phần 1)

Ân tình ai tỏ cho ai?

Nửa đường gãy gánh, thêm dài cô liêu.

Một tà bóng đổ liêu xiêu,

Mỗi người một phách, tơ điều ai mang?

 

Phần 1:

–       Sa phu nhân!

Sau cùng, Yến Lan cũng lên tiếng. Ả áo đen chỉ đơn giản đứng yên, thần sắc khuất trong bóng tối dải trùm đầu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Trên tay ả lúc này là một cuộn da sậm màu, có vẻ như ả vừa tìm được thứ mình muốn – Thập Nhị Bí Kíp.

Xuân Lan không nén được bật cười thật khẽ, nói:

–       Nó nghĩ ai dùng Mê Dược Hương Hồn Tán cũng là Sa phu nhân.

Ngô Bình hỏi:

–       Ý chị là?

–       Cậu nhìn đi, bà ấy đang giữ Triệu Gia Bảo Kiếm, chính là kẻ đã dàn cảnh giết hại ni cô Diệu Đức và Diệu Hạnh bằng Mê Dược Hương Hồn Tán.

Được Xuân Lan nhắc nhở, Ngô Bình mới để tâm. Ả áo đen đúng là có giấu trong vạt áo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm lộ ra ngoài chỗ thắt lưng, vừa vặn ngay tầm tay ả, đúng là Triệu Gia bảo kiếm thật! Ngày đó, Hắc Diện phu nhân sau khi quy y đã chôn thanh Triệu Gia bảo kiếm ở vườn sau am Thanh Tịnh, đến khi bà bị Trần Gia Bang sát hại thì thanh kiếm cũng mất tích. Hẳn nhiên, kẻ nào đang giữ Triệu Gia bảo kiếm trong tay, chắc chắn sẽ bị tình nghi là liên quan đến Trần Gia Bang và cái chết của hai ni cô Diệu Đức, Diệu Hạnh. Mặt khác, kẻ muốn hại chết hai vị ni cô trước đó đã dùng Mê Dược Hương Hồn Tán để Trần Linh về sau tiện bề ra tay, chưa rõ kẻ chủ mưu tại sao lại muốn lợi dụng Trần Gia Bang mà không tự mình hạ sát, chỉ cần nhìn vào chi tiết Mê Dược Hương Hồn Tán, thường sẽ nghĩ ngay đến người Chiêm Thành.

Bên dưới sảnh điện, Yến Lan lớn tiếng kết tội:

–       Cấu kết với Trần Gia Bang lừa dối cha ta. Dàn cảnh ở am Thanh Tịnh giết hại mẹ ta. Đột nhập thư điện hoàng cung lấy cắp bí kíp của anh ta. Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá!

Xuân Lan chau mày nói:

–       Hồ đồ mất rồi! Nhưng nó dựa vào đâu mà kết luận Sa phu nhân cấu kết với Trần Gia Bang? Không lẽ… Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 1)”

Tròn

Có vì anh không ngoảnh lại nhìn

Mà thời gian như thêm dài vô vọng?

Có vì anh không ngoảnh lại nhìn

Mà bầu trời không hửng nắng xanh trong?

 

Những ngày bước đi bên anh

Em nghe tâm hồn ngập nắng

Mưa có buồn có rơi,

Cũng là để tô điểm cho cầu nắng thêm tròn.

Tròn từng tiếng yêu anh

Tròn từng câu duyên phận

Tròn nỗi nhớ ngắn dài da diết

Tròn từng cái ôm từng nhịp thở êm đềm

 

Để rồi một ngày kia

Anh cầm tay em vẽ vòng tròn xô lệch

Mấy thuở ngọt ngào bỗng nghuệch ngoạc đảo điên

Trái tim ta đắm chìm trong thương tưởng triền miên

Về đôi bóng hình tưởng như là hiện thực

Bến đời kia với hoa vàng rực rỡ

Chỉ là giấc mộng, cơn hoang tưởng xa hoa.

 

Em mơ tình yêu, như ta đã đi qua

Mơ anh và em giữa con đường ngập nắng

Sẽ không còn những cơn mưa dài đằng đẵng

Phủ nặng chân em, bóng hình anh nhạt nhòa.

 

Mộc Hân

Sài Gòn

1:12 AM

5/7/2013

Chương 36: Hôn lễ (phần 3)

Lối sau dẫn vào điện Tử Hoa vắng lặng một cách có chủ ý. Ngô Bình thản nhiên lách người qua ô cửa khép hờ đi thẳng vào trong, thấy Cam Mộc đang đứng sẵn nơi rèm chắn gió. Đợi chàng đến thật gần, Cam Mộc hạ giọng căn dặn:

–       Giờ tôi ra sân trước trông chừng, ở sân sau đã có Tứ Nương. Đêm hôm khuya khoắt nhưng hắn vẫn thường đến rất tùy hứng. Anh phải thật tranh thủ, hễ nghe động thì phải lập tức rời khỏi, đừng chần chừ kẻo hại đến quận chúa.

Ngô Bình gật đầu cảm kích rồi theo lối Cam Mộc chỉ để đi vào nội điện, tìm đến tận buồng ngủ của Như Như. Cánh cửa để mở vừa đủ cho chàng lách qua mà không gây ra tiếng động, Cam Mộc hiển nhiên đã sắp xếp rất chu toàn.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của mấy ngọn nến heo hắt trong gian phòng quạnh quẽ, bị ngăn trở bởi một bức rèm sa mỏng màu hồng đào, chàng nhìn thấy một bóng người mảnh mai gầy guộc, bờ lưng xương xương hao mòn đến độ tưởng như chỉ là ảo ảnh, được phủ lên bởi thác tóc đổ dài xuống quá thắt lưng. Chỉ mới nom một tháng xa cách, trông nàng dễ đã xác xơ hẳn đi mấy phần. Bờ vai nàng quá gầy, thân ảnh nàng quá mỏng, đến chiếc bóng hắt lên sàn đá cũng mờ nhạt yếu ớt vô cùng. Ngô Bình lặng người bủn rủn, chỉ còn nghe thấy khóe mắt cay nồng.

Nàng vẫn chưa ngủ, đang thất thần đứng quay vào bàn, dải áo mỏng màu xanh nhạt khoác lên người càng khiến nàng hệt như một nhành liễu u sầu thê lương. Giữa gian phòng lặng im phăng phắc chợt có tiếng thổn thức khẽ khàng, thanh âm nhợt nhạt thiếu sức sống vừa rót vào tai liền khiến Ngô Bình phải giật mình bừng tỉnh. Tim chàng quặn thắt lại vì thương đau và cũng vì quá mừng rỡ. Nàng đang khóc, nàng vẫn còn nhớ đến chàng!

–       Như Như!

Ngô Bình không kiềm được bật gọi, còn Như Như cũng thảng thốt quay lại nhìn. Trong khoảnh khắc chóng vánh ấy, chàng tin rằng mình đã nhìn thấy tương tư cùng hi vọng lóe lên trong mắt nàng, sáng lấp lánh như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, nhưng rồi cũng tắt lịm trước khi chàng kịp hạnh phúc chạy đến bên nàng. Để nguyên cặp mắt vẫn còn chớm lệ, nàng lạnh lùng nhìn chàng, miệng nhoẻn cười tàn khốc: Đọc tiếp “Chương 36: Hôn lễ (phần 3)”

“Bí mật bị thời gian vùi lấp” – bản tình ca dang dở dành cho Lục Lệ Thành, hay là điểm tựa hiện thực cho những giấc mơ hoang đường.

Xin chân thành cảm ơn chị Đào Bạch Liên đã ký tặng và gửi tặng em quyển tiểu thuyết này từ hai nghìn cây số.

 

***Lan man một chút về ngôn tình nói chung và cơ duyên đưa đẩy tôi đến với Đồng Hoa nói riêng. Nếu ai chỉ quan tâm đến Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp và Lục Lệ Thành thì vui lòng kéo xuống dưới, đọc từ đoạn được đánh dấu kép.***

Thói thường, một khi đã vướng vào định kiến thì sẽ rất khó cởi bỏ. Với sở thích đọc sách, tôi cũng có một định kiến, đó là cực kì dị ứng với truyện ngôn tình Trung Quốc. Nhưng, Đồng Hoa là một ngoại lệ.

Rất chủ quan, tôi không thích tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc, vì ngại một vài điều như sau:

–       Sến súa.

–       Nhiều cảnh nóng.

–       Dịch ẩu.

Gọi là chủ quan, vì tôi đọc chưa nhiều đầu sách thuộc thể loại này. Tuy nhiên, cũng có thể vì chưa nhiều nhưng hễ cứ đọc là lại gặp một trong ba hoặc cả ba điều trên, nên một cách vô thức, tôi có định kiến với thể loại này. Khoan hẵn bàn đến việc các điều trên có phục vụ gì cho ý đồ nghệ thuật của tác phẩm hay không, ở đây tôi chỉ muốn đi sâu vào cảm nhận cá nhân. Cụ thể, tôi đã đọc Phấn Hoa Lầu Xanh của Tào Đình, tôi thấy nó khá sơ sài cả về nội dung lẫn câu chữ dịch sang tiếng Việt, lặp từ khá nhiều và hầu như không đem lại cảm xúc gì, nhìn chung không có gì đặc sắc. Tôi đã đọc Thương Ly của Tuyết Linh Chi, có khá hơn một chút ở việc khơi gợi cảm xúc, nhưng lại ngập ngụa trong cảnh nóng, làm tôi rất mất tập trung vào việc khắc họa tâm lý nhân vật, nhìn chung không có gì đọng lại.

Tuy vậy, quyển tiểu thuyết đầu tiên đưa tôi đến với thể loại ngôn tình – Bộ Bộ Kinh Tâm – lại là một trong những tác phẩm để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất. Có lẽ tôi hợp đọc Đồng Hoa, vì hai tác phẩm đọc gần đây đều không vướng phải điều nào trong ba điều tối kị trên. Cũng chính vì hợp đọc Đồng Hoa, nên sau khi buông được Bộ Bộ Kinh Tâm rồi, tôi chạy một vòng từ Phấn Hoa Lầu Xanh đến Thương Ly, ngó lướt sang Tam Sinh Tam ThếHoa Tư Dẫn, rồi chần chừ vài ngày trước Liệt Hỏa Như Ca, sau cùng vẫn là quyết tâm quay về Đồng Hoa để bảo toàn cảm xúc.

Đồng Hoa là tiểu thuyết gia duy nhất, tính đến thời điểm này, có gu sáng tác đủ lôi cuốn để tôi chịu đọc sang đến tác phẩm thứ hai, và vẫn đang dự định đọc tiếp các tác phẩm khác nữa. Đồng Hoa cũng là tiểu thuyết gia duy nhất, tính đến thời điểm này, có sức ám ảnh đủ mạnh mẽ để tôi chấp nhận chủ quan gạt bỏ hết những tác phẩm cùng thể loại của các tác giả khác, chỉ để tiếp tục thả mình trên dòng sông ngôn tình của riêng Đồng Hoa.

Sau Bộ Bộ Kinh Tâm, tôi vốn không kỳ vọng quá nhiều vào Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp, không phải vì tôi hoài nghi vào lựa chọn của mình, mà là vì Bộ Bộ Kinh Tâm đã đem đến cho tôi quá nhiều điều vượt ngoài mong đợi. Thực tế, dường như Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp đã không vượt qua được cái bóng của Bộ Bộ Kinh Tâm về khía cạnh sức ám ảnh, nhưng bù lại, đã khiến cho tâm hồn tôi được nhẹ nhàng thư thái sau khi gập sách lại, điều không thể tìm kiếm ở Bộ Bộ Kinh Tâm. Chí ít, dù Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp là một bản tình ca dang dở, nhưng nó hẳn phải là một bản tình ca rất đẹp trước đã! Còn điều dang dở mà tôi đang muốn nói đến ở đây, chính là nhân vật Lục Lệ Thành.

Lục Lệ Thành hội đủ mọi yếu tố đáng mơ ước của hầu hết các thiếu nữ thời đại: anh ta giàu tình cảm, khéo quan tâm, có sự nghiệp và rất lạnh lùng quyết đoán; mặt khác, anh ta có cuồng loạn, có thủ đoạn, biết nghi ngờ, và cũng rất biết tranh đoạt. Nhưng nghiệt ngã thay, ước mơ của hầu hết các thiếu nữ lẽ ra đã sụp đổ, khi mà Lục Lệ Thành cực kì yếu kém trong việc áp dụng lợi thế của mình vào chuyện tình cảm. Đừng nói với với tôi, tình cảm thì không nên thủ đoạn, không nên nghi ngờ, không nên tranh đoạt, chỉ cần chân thành là đủ,… để bênh vực cho Lục Lệ Thành. Tôi không đủ thẩm quyền phán xét, chỉ biết rằng ngay chính Lục Lệ Thành, song song với chân thành cũng đã giở “thủ đoạn”, cũng “có máu” tranh đoạt và cũng biết nghi ngờ: anh ta làm những việc động trời như dồn Tô Mạn vào chỗ buộc phải làm việc cho mình, “bắt cóc” cô đến nhà riêng của mình ở ngoại ô, đẩy cô đi nước ngoài, giả vờ chấp nhận cùng cô dàn cảnh yêu đương, mượn Tống Dực và Hứa Liên Sương làm cớ để đưa cô về “ra mắt” gia đình …và anh ta thậm chí không chừa đến những tiểu tiết như nhờ người mua sẵn hộp dụng cụ y tế, cố tình trưng ra bộ dạng xộc xệch rướm máu chỉ để tạo điều kiện cho mình được Tô Mạn chăm sóc vết thương. Tôi không lấy làm phiền lòng, ngược lại rất thích những mánh khóe đó của Lục Lệ Thành, miễn là đến chừng nào anh còn chân thành yêu Tô Mạn. Nhưng mà, tôi cứ băn khoăn mãi, người phấn đấu mạnh mẽ như Lục Lệ Thành, gần như luôn chủ động xuất hiện mọi lúc mọi nơi với Tô Mạn từ đầu đến cuối, tại sao lại không thể nói nổi ba từ “anh yêu em” một cách thẳng thắn và đúng nghĩa nhất với cô? Người liều lĩnh điên cuồng như Lục Lệ Thành, dám tự ý đưa người ra chốn đồng không mông quạnh cùng mình, tại sao lại không thể đặt một nụ hôn lên môi của chính cô gái ấy? Lục Lệ Thành chủ động trong mọi tình huống, nhưng lại thụ động ở bước cuối cùng. Lục Lệ Thành nhanh chóng trong mọi tình huống, nhưng cũng lại chậm trễ ở bước cuối cùng. Thành thử, với Lục Lệ Thành, tôi đã mơ hồ nhận ra dấu hiệu của dang dở và lỡ làng ngay từ đầu truyện, tại chính ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, khi anh bất lực nhìn Tô Mạn gạt phắt bí mật của anh để khẳng định rằng cô yêu Tống Dực, và bí mật đó của Lục Lệ Thành, thực chất mới là bí mật duy nhất vĩnh viễn không bao giờ được phơi bày trong truyện.

Tuy vậy, Lục Lệ Thành vẫn là nhân vật có cá tính nổi trội nhất. Ở anh toát lên vẻ đẹp của một vầng trăng khuyết, dù khuyết như vẫn đẹp, hoặc chính vì cái khuyết dở đó nên anh mới đẹp, mới làm cho người đọc phải day dứt giữa bầu không khí tuyệt đối trọn vẹn mà câu chuyện mang lại. Nói cách khác, Lục Lệ Thành là một nốt trầm, một điểm tối, nhưng cũng chính là sự thật nghiệt ngã, đối lập và tương phản đến dữ dội với vẻ đẹp trường tồn bất tử nhưng phi thực tế của mối tình Tô Mạn – Tống Dực.

Vậy thì, có mâu thuẫn gì chăng, vì tôi đã bày tỏ từ đầu, rằng Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp đem đến cho tôi sự nhẹ nhàng thư thái sau khi gập sách lại? Thật ra, tôi thậm chí cho rằng, nếu kết cục của Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp trọn vẹn theo kiểu Tô Mạn về với Lục Lệ Thành, đó mới chính là một điều khiến người ta phải giằng xé. Dẫu biết chuyện tình Tô Mạn – Tống Dực quá ư hão huyền, thì ai trong chúng ta chẳng từng một lần cố chấp níu giữ cảm xúc tươi đẹp về một thời thanh xuân ngây ngốc với mối tình đầu trong vắt sương mai, nhất là khi mối tình đó lại là đơn phương? “Nếu đời đã không thể như mơ, vậy tại sao đến giấc mơ cũng không được như ý muốn?”, chẳng ai muốn rơi vào tình cảnh trớ trêu ấy, cũng như Tô Mạn, chúng ta tìm đến Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp, chẳng phải là để ngây ngốc tìm lại xúc cảm phi thực đã mất của mình hay sao? Nên khi Tô Mạn và Tống Dực được ở bên nhau, thì nỗi đau cũ của tôi sẽ được xoa dịu, và đồng thời, vẻ đẹp cũ của ký ức cũng sẽ ngưng kết thành vĩnh cửu.

Vậy, còn Lục Lệ Thành với vẻ đẹp khuyết dở của tôi thì sao, anh ta đóng vai trò gì bên lề câu chuyện tình đẹp như tranh vẽ của Tô Mạn? Tôi không chắc lắm, nhưng bằng cảm nhận cá nhân, tôi thấy anh ta như một cái bục. Nơi anh ta, tôi có thể an toàn tựa vào, bình tâm dõi theo và chấp nhận vẻ hoàn mỹ từ tình yêu Tô Mạn – Tống Dực. Đôi khi, người ta buộc phải bám chặt lấy hiện thực nghiệt ngã, để tiếp tục duy trì niềm tin vào vẻ đẹp không tưởng. Nếu tình yêu của Tô Mạn là một giấc mơ, thì tình yêu của Lục Lệ Thành mới là hiện thực. Mơ và thực, vốn dĩ chỉ nên song hành, chứ đừng nên nhập nhằng làm một!

Còn một điều dang dở sau cùng, nhưng rất may mắn, đã không có thêm ngoại truyện nào nữa để đắp vào chỗ khuyết ấy. Tôi nghĩ Đồng Hoa có một món nợ với Lục Lệ Thành và Ma Lạt Thang, nhưng tôi thành tâm hy vọng chị đừng bao giờ trả. Hãy để tôi được tự do lựa chọn kết cục cho họ, hai nhân vật tôi thật sự ấn tượng và yêu thích nhất trong câu chuyện. Với điều dang dở này, thật trùng hợp, cũng lại là một yếu tố khiến tâm hồn tôi được ung dung thư thái.

Mộc Hân,

Sài Gòn, 31/05/2013,

2:36 AM.

P/s: Đọc xong truyện này, tự dưng đâm ghiền “Đông Phong Phá” của Châu kiệt Luân.

Chương 36: Hôn lễ (phần 2)

V4T đèn lồng

Không rõ bao lâu trôi qua, Ngô Bình mới lại cảm thấy phần đầu sau nhức như búa bổ, toàn thân bó chằng bó chịt vô cùng khó chịu. Chàng chớp mắt mấy lượt rồi mở hẳn, không gian xung quanh bốn bề tối mịt, bên tai văng vẳng tiếng côn trùng vo ve kêu đêm. Chàng cựa quậy thân người, biết mình đang bị trói cứng rồi vất cho nằm chỏng chơ trên nền gạch thấm lạnh hơi sương, liền thất vọng thở dài một hơi, đoạn, cố xoay đầu nhướng mắt nhìn lên, vẫn chỉ thấy một màu đen kịt ức chế. Rõ cả rồi, hoàng hậu Cảm Thánh đã thuận theo lời Cam Mộc, nhốt chàng vào nhà kho sau điện Khai Phong, bỏ đói đến chết.

“Thật là nực cười quá!”_Ngô Bình chua xót nghĩ thầm, không nén nổi cười khẩy tự mỉa_ “Giam mình nhịn ăn ở hậu viện Ngô gia thì khác gì với bị bỏ đói ở nhà kho hoàng cung? Đào Cam Mộc, cậu nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy? Như Như nàng…xem ra đã tuyệt tình thật rồi!”

Nghĩ đến Như Như, lòng chàng đau như cắt. Trước đây chàng chưa hiểu chuyện, quay về Hoa Lư tìm nàng là để hai mặt một lời, hỏi cho rõ tại sao nàng lại phụ bạc lừa dối chàng; giờ đây chàng đã hiểu, chỉ càng thấy thương tâm day dứt nhiều hơn, chẳng phải nàng phụ tình chàng, bi kịch này rõ ràng là do chàng tin nàng chưa đủ. Lãng phí gần mười ngày ở Hoa Lư, chàng đã làm được gì? Giờ bị giam ở chỗ chỗ tối tăm này, chỉ cần thoáng nghĩ đến những chuyện đang diễn ra ngoài kia, nào lễ cưới linh đình, nào tân hôn rực nến, chàng chỉ càng thêm chán ghét bản thân, càng thêm tiếc hận thống khổ. Giá như, Như Như nhẫn tâm lừa gạt chàng, nhẫn tâm đoạt Man Thiện Bí Kíp về cho Long Đĩnh thật, chàng còn thấy dễ chịu hơn thế này, vì ít nhất khi ấy nàng cũng được toại nguyện.

Đơn độc. Tăm tối. Đau khổ. Chân tình bị tước đoạt, người sống không bằng chết. Chàng lịm dần đi, mi mắt khép lại, để mặc cho bản thân bị tra tấn trong vô vọng.

Đang khi mơ hồ điên đảo, đột nhiên, chàng nghe thấy rất rõ ràng, một tiếng gọi từ trong tâm thức. Đọc tiếp “Chương 36: Hôn lễ (phần 2)”

Chương 36: Hôn lễ (phần 1)

Tiếc người ánh mắt miên man,

Tiếc người khóe miệng hồng nhan nét cười.

Xuân qua chẳng kịp bồi hồi,

Hạ đưa thu tới, tiếc lời trao duyên.

 lotus-background_1280x800_15292

Phần 1:

Đại hôn. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến ngày cử hành đại hôn của hoàng đế.

Trời đã gần sáng, phiên trực cũng sắp kết thúc, trọn một đêm thức trắng trầm mình ngoài trời hứng sương hứng gió không khiến thể chất Ngô Bình trở nên mệt mỏi; ngược lại, chàng tỉnh táo đến mức có thể cảm thấy rất rõ ràng niềm tin của mình đang dần dần bị thời gian bào mòn, hút cạn. Chàng cứ thế ngồi yên trên bậc thềm đá, nhìn về hành lang hướng đông, nơi các mái điện đang dần liền màu rõ nét dưới ánh bình minh chưa ló dạng.

Tỉnh táo đôi khi còn đáng sợ hơn cuồng loạn!

Hai ngày, liệu có thể làm được gì trong vòng hai ngày?  Nếu hôn sự của hoàng đế không thành, Linh Cung Thập Nhị Giáp và cả Mộc Hương Trang nữa, đều sẽ bị san bằng. Nghĩ xa hơn một chút, nếu hôn sự không thành, sư phụ Vạn Hạnh, sư huynh Công Uẩn cùng gia quyến chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.

Gà gáy năm canh, một đêm nữa vừa trôi tuột đi cùng chút niềm tin. Hy vọng còn lại càng thêm mong manh như ánh sao đầu ngày.

–       Ngươi bị làm sao vậy? Đọc tiếp “Chương 36: Hôn lễ (phần 1)”

Chương 35: Ngục thất (phần 3)

Orchids

Đêm nay chàng phải trực đêm. Đội cận vệ của Khai Phong Vương khoảng hơn hai mươi người. Vừa hay, người chỉ huy lại có phiên canh gác ở điện Long Lộc; chàng là chỉ huy phó, tất yếu sẽ không ai ở điện Khai Phong có thể kiểm soát chàng tối nay. Nghĩ là làm, chờ qua khỏi giờ Tí, canh lúc không có ai để ý, chàng cởi giáp, men theo mấy cây cột trụ lớn trèo lên mái nhà, lặng lẽ rời khỏi điện Khai Phong.

Ban ngày công khai đi trên hành lang, muốn ghi nhớ đường đi đã rất khó khăn; bấy giờ tối mù tối mịt, lại phải lén lút chạy trên mái, việc dò đường càng trở nên khó khăn gấp bội. Cứ chạy được một đoạn, chàng lại phải cúi mình áp sát mái ngói, tránh một tốp lính đi tuần ngang qua. Gặp nơi vườn cây, chàng chuyển sang dùng Liên Thụ Bộ. Cứ thế chạy băng qua khỏi khu vườn, mới thực sự đến đoạn khó đi nhất. Muốn tới dãy hành lang dẫn vào ngục thất, phải vượt qua một khoảng sân rộng bốn bề trống trải, không có cây cối cũng chẳng có mái nhà, mặt khác, ngày đêm đều có quân đi tuần giáp vòng rất nghiêm ngặt. Chàng tựa mình vào thân cây, bàn chân đặt hờ trên hai cành cây to, nép mình rúc sâu vào tán rá rộng; mặc kệ sâu bọ muỗi mòng thi nhau cắn đốt, chàng chỉ chăm chú quan sát tốp quân cấm vệ đang đi dưới sân, tự hối thúc mình mau tìm cách vượt qua khoảng sân. Đang khi suy nghĩ không dứt, chợt trông thấy phía dưới có hai người một nam một nữ cũng vừa băng qua khu vườn, chàng bèn định thần khom người xuống nhìn cho rõ mặt. Đọc tiếp “Chương 35: Ngục thất (phần 3)”