Tổng hợp kịch Tết Idecaf: Hồn bướm mơ điên – Xóm vịt trời – Độc chiêu

Kich Tet 2013

Cứ mỗi độ xuân về, tôi lại đi xem kịch. Nói vậy cho hợp không khí thôi, chứ thật ra cả năm lê la điên loạn ở Idecaf thì đâu có tính là “mỗi độ xuân về” được, nhỉ! Nhưng thôi kệ vậy, dù sao thì Tết cũng đi xem với mật độ dày đặc hơn bình thường, nên cũng gọi là có một chút khác biệt.

Vì đây không còn là giai đoạn làm quen với loại hình sân khấu như năm ngoái, nên sẽ rất khó tránh được so sánh. Tuy vậy, cũng cần phải nói thêm, vì thích nên mới so sánh, so sánh trên tinh thần tích cực, có khen có chê cho cảm xúc đa dạng, và quan trọng đây hoàn toàn là cảm nhận chủ quan, đọc để hớn chung thì được, đừng bao giờ đem đặt vào một chuẩn mực nào đó.

Nhìn chung, kịch Tết của Idecaf năm nay rất có không khí, một trong những điểm sáng rất đáng ghi nhận. Nếu so với ba vở mà tôi từng xem năm ngoái, là “Một ngày làm vua”, “Tía ơi má dzìa” và “Lẩu trăn”, thì ba vở nổi trội năm nay là “Hồn bướm mơ điên”, “Xóm vịt trời” và “Độc chiêu” (Tức “Miêu nữ hí miêu gia) có phần dàn dựng, phục trang, bối cảnh và âm nhạc tốt hơn hẳn, sáng hơn hẳn. Đọc tiếp “Tổng hợp kịch Tết Idecaf: Hồn bướm mơ điên – Xóm vịt trời – Độc chiêu”

Mùng 2 Tết hay là điên cùng giày cao gót và thảm họa “Mỹ Nhân Kế”

Một cách ngắn gọn, đây là những gì đã xảy ra trong “ngày mùng 2 Tết của em”. Ai có quan tâm đến “Mỹ Nhân Kế” thì kéo xuống chót.

1/ Váy đỏ (chói), tóc tết, áo khoác vàng (chói), giày cao gót,…chạy xe máy gần 15km giữa lúc 10g sáng nắng chang chang. Đó là chưa kể có chở theo một đứa bịnh! =))

2/ Đã bảo là không đánh bài, để cho nó đừng có đỏ này đen kia nữa, mà con em họ nó thua sạch, nó bảo tại mình ám nên nó xui, mà sau đó thì mình lại có hẹn đi coi phim với nó. Thế là,…cực chẳng đã, đành lấy tớ 10 nghìn ra, chơi kiểu đặt chồng, ăn bao nhiêu đặt bấy nhiêu. Em không nói gian các bác, em thắng 3 ván liên tiếp, bỏ 10 thu về 80, đủ mua cho nhỏ em họ một vé xem phim ở Galaxy luôn. Em vẫn còn nhớ rất rõ ván cuối nhá, chia cho em 2 lá, lật lên là 2 con 3, rút một lá lại lên con 3, rút tiếp lại lên con 2, cộng lại thấy 11 là biết ăn chắc rồi, rút tiếp lá cuối lên thấy con 5 …=)) Chỉ còn biết ngồi cười rũ rượi. Tội nghiệp nhà cái! (anh họ thân yêu ơi em cảm ơn rất nhiều, mà cũng xin lỗi rất nhiều =)))…năm nay lại “đen” rồi! *thở dài*

3/Chiều đi coi phim, hết vé suất sớm, thế là phải mua vé suất muộn. Ngồi không chả biết làm gì cho hết 2 tiếng, 2 chị em họ bèn tung tăng đi từ Galaxy Nguyễn Trãi sang Nowzone cho nó…hết thời gian. Nhưng thảm họa là, đi thì đi bộ, mà giày thì là giày cao gót, nên… Chân ơi chị xin lỗi em! Cái này phải gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi. =))

4/ “Mỹ Nhân Kế” nên gắn mác thảm họa phim Tết, nhưng lạ một cái là đi xem vẫn thấy đáng tiền và vẫn phải ngồi đến tận phút chót để nghe hết clip nhạc của Uyên Linh (có điều đừng xem 3D, ức chết đó). Diễn viên đẹp, cảnh đẹp, trang phục cực đẹp, bài hát chủ đề siêu hay,…chỉ mỗi tội nội dung phim chả có cái quái gì cả, rỗng không thể nào rỗng hơn, và nhảm cũng không thể nào nhảm hơn. À không, thiếu rồi, thật ra xem xong phim có thể tóm gọn lại bằng một câu là “chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau”. :”> Phải chi bác đạo diễn mạnh tay chút nữa, cho chị Hà Tăng và chị Thanh Hằng happy ever after luôn thì chuẩn rồi, biết đâu sẽ đủ đá dựng phim trường resort. (Phải công nhận, cái resort đẹp khủng khiếp). :”>

P/s: “Mỹ Nhân Kế làm mình thấy nhớ Twilight và Transformer, đi xem phim chỉ để nghe nhạc. =)) Sorry các bác fan 2 phim trên, cảm nhận cá nhân thôi, em không cần đá để xây phim trường đâu ợ!

11/2/2013

Lại một năm nữa

lotusangled16x9.jpg

 

Hết một năm lại ngoảnh đầu nhìn,

Thấy hoa trên cành đã nở bao lần,

Mặt trời mặt trăng xoay vần mọc lặn

Thấy người với người hợp hợp tan tan.

 

Bảo là duyên thì đúng là duyên,

Hai mươi hai năm không phiền không lụy.

Xuân đương thì tiếc gì tuổi trẻ,

Chỉ sợ lâu dài xanh tóc lại pha sương.

 

Sài Gòn Gia Định

Ngày 29 tháng chạp năm Nhâm Thìn

(6:54 pm, 9/2/2013)

Chương 35: Ngục thất (phần 2)

V4T chìa khóa

Điện Long Lộc, hoàng cung Hoa Lư.

Mới mùa đông năm ngoái chàng đã ở đây, chẳng thể ngờ chưa hết mùa hạ năm nay đã lại ở đây, có điều, vị thế lần này khác hẳn đi rồi.

Năm ngoái, Như Như bị giam cầm tại điện Long Lộc. Sự thể cấp bách, chàng lại ở thế lén lút đột nhập, không có dịp đánh giá các cung điện trong thành Hoa Lư. Năm nay, chàng đường đường chính chính nhập cung lại chẳng cần phải quan sát quá nhiều, chỉ dựa vào uy phong tột bậc của mẹ con Khai Phong Vương đã có thể hiểu ra điện Long Lộc là nơi dành riêng cho người có vị thế cao nhất trong số những người phụ nữ được sắc phong hoàng hậu.

Mùa đông năm ấy, điện Long Lộc từng được để sẵn cho Như Như. Còn bây giờ, nàng lại đang ở đâu trong hoàng cung rộng lớn này? Đọc tiếp “Chương 35: Ngục thất (phần 2)”

Bài tình ca cho anh

Bài tình ca em viết cho anh

Có thương nhớ những ngày nắng hạ

Khi thu về trong em hối hả

Đợt lá vàng nắng nhuộm vẫn thêm xanh.

 

Bài tình ca em viết cho anh

Có mong manh những ngón tay gầy guộc

Khi lướt vội qua từng dòng thân thuộc

Ký ức em ghi lên những áng mây hồng.

 

Bài tình ca của một thuở bềnh bồng

Anh sải bước qua mấy chiều gió lạnh

Khi cơn mưa phủ dày lên nhân ảnh

Thắt thêm dài chuỗi thương nhớ miên man.

 

Nếu một mai em lạc vào mênh mang

Thuở có anh chỉ còn là giấc mộng

Một quá khứ gánh đôi bờ hi vọng

Để tương lai con sóng vỗ hao mòn,

 

Thì bài tình ca em đã viết năm nào

Với ấp ủ những yêu thương thầm lặng

Trải mấy mùa cho vơi đầy sắc trắng

Gửi lại nơi anh trong trọn vẹn ngọt ngào.

 

Ngày qua ngày nối dài thêm nồng nàn

Bài tình ca có đôi lần thức dậy

Cho em được quay trở về ngày ấy

Nắng nhuộm xanh từng đợt lá thu bay.

 

Bài tình ca của hiện tại ngất ngây,

Sẽ tiếp nối trong tương lai một nửa…

 

Mộc Hân

Sài Gòn, hậu tận thế.

02:22, 22/12/2012

Chương 35: Ngục thất (phần 1)

Một hai thu cúc, xuân đào,

Trăm vầng trăng tỏ lạc vào xuân thu.

Hồng đào vàng cúc ôn nhu,

Xuân thu sóng lặng luyến lưu trăng tàn.

 V4T lord-buddha-17a

Phần 1:

Chùa Nhất Trụ, canh ba giữa đêm, sư Vạn Hạnh đang lúc chập chờn, bỗng nghe thấy mấy tiếng mõ lốc cốc bên tai, liền chậm rãi ngồi dậy.

Vạn Hạnh tuổi đã cận kề ngưỡng “thất thập cổ lai hi” nhưng thường ngày lại rất năng vận động, tính ưa thanh tịnh, dưỡng sức dưỡng thần đều chu đáo vẹn toàn, lẽ ra đêm đến có thể ngủ rất sâu, tâm rất tĩnh; ngặt nỗi, từ lúc vua mới lên ngôi, triều chính xáo trộn, một loạt những sắc chỉ đáng ngờ ban ra, khiến nhà sư không thể ăn ngon ngủ yên, càng không thể chuyên tâm thiền niệm.

Long Đĩnh cho thay đổi quan chế và triều phục từ trên xuống dưới, cả các quan văn võ lẫn giới tăng đạo, hết thảy đều hệt với nhà Tống, mặt khác, nhiều lần công khai bàn chuyện cử người sang Tống xin kinh Đại Tạng, khiến người ta thoạt đầu cứ nghĩ tân hoàng thật tâm muốn phát triển Phật giáo, nhưng người trong cuộc có chút tầm nhìn thì tự khắc sẽ phải lấy làm lo lắng. Quan chế triều phục đổi là chuyện nhỏ, cội rễ nền tảng đổi mới là chuyện lớn, Vạn Hạnh càng lúc càng lo sợ tân hoàng đang muốn bỏ Phật học theo Nho học, từng bước xóa hẳn vị trí của nhà chùa để nắm quyền lực trực tiếp lên cả đất đai ruộng đất lẫn lòng tin của trăm dân. Hiển nhiên, việc sang Tống xin kinh Đại Tạng chỉ là một cái cớ, không phải để xoa dịu thì cũng là để trá hình.

Từng đạo thánh chỉ ban xuống, từng câu vu vơ Long Đĩnh thốt ra trên triều, dù chỉ là nghe lại từ miệng Công Uẩn, vẫn thường khiến Vạn Hạnh trăn trở nhiều đêm liền. Lâu dần thành nếp, có khi chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm Vạn Hạnh giật mình thức giấc, huống hồ lần này không phải chỉ là một tiếng động nhỏ, mà rõ ràng có cả một tràng mõ gõ rất khẽ bên tai. Vạn Hạnh bật dậy, tay với lấy chiếc đèn nhỏ đặt ngay đầu giường, vừa đánh lửa thắp sáng liền phải kinh động giật nảy người. Tuy vậy, thiền sư chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng van nài khẩn thiết vang lên:

–       Sư phụ! Con muốn xuống tóc!

Đọc tiếp “Chương 35: Ngục thất (phần 1)”

Bụi

healthy-heart1

Tíc tắc từng giây,

Vòm trời xanh mây

Vờn qua khung cửa

Kết bụi từng ngày.

 

Từ thuở gặp nhau

Đời xanh như mộng.

Ngày vẽ hi vọng,

Đêm vẽ tương tư.

 

Tíc tắc sang thu

Tình nào kết bụi?

Tàn cây trơ trụi

Ký ức mịt mù!

 

Yêu thương bay vù

Mấy cơn gió cuốn

Lá vàng rơi xuống

Đóng bụi tim thu.

 

Ngày dài tương tư

Đêm dài nhung nhớ

Thời gian ngộp thở

Mắt nhòe ướt mi

 

Bụi nào li ti

Trăm nghìn hi vọng?

Bụi nào lắng đọng

Yêu thương vơi đầy?

 

Đêm đêm ngày ngày

Mây bay qua cửa

Trái tim một nửa

Chứa bụi niềm riêng.

 

Sài Gòn

Ngày nhớ anh, 17/12/2012

*** Tình hình “Lục Thập” *** Sự trỗi dậy của các vệ thần *** Hại người và bị người hại

rise-of-the-guardians (1)

Khi thời gian không cho phép thì cần phải ghép chung nhiều thứ lại với nhau. Viết blog kiểu này thật là khổ tâm mà. @@

***

Đã hơn một tháng rồi không đăng được bài nào, buồn thê thảm. Trước hết, thành thật xin lỗi chính mình vì đã để Lục Thập trễ hạn (do tự mình đặt ra) đến hơn 1 năm. Tiếp theo, thành thật xin lỗi những ai đang (thầm lặng hoặc không thầm lặng) theo dõi Lục Thập, vì đã để các bạn phải chờ và phải chán vì chờ. Thật sự là, để lâu quá không viết thì chính mình cũng sợ quên, mà nỗi sợ hãi lớn nhất là các bạn cũng quên luôn mình. Hic! Mình nhớ Lục Thập da diết!

Nếu 21/12 này không tận thế, mình sẽ đăng kỳ tiếp theo của Lục Thập! \m/

Nói nãy giờ mà suýt quăng mất lý do biện minh cho sự lặn mất tăm này: Khóa luận tốt nghiệp! Viết khóa luận tốt nghiệp cực gấp trăm gấp ngàn lần viết truyện, nhất là khi phải viết trong mối tương quan giữa trách nhiệm – tình cảm – áp lực.

***

“Sự trỗi dậy của các vệ thần”

Mình yêu Jack Frost, mình cuồng Jack Frost, yêu nhất là đoạn anh tìm lại được ký ức tiền kiếp. Xem phim xong, tự dưng cái ham muốn được nhìn thấy tuyết rơi trên bầu trời châu Âu lại trỗi dậy mãnh liệt. Ở châu Âu có quá nhiều thứ hấp dẫn. *tim bắt đầu bay*

Phim có nội dung nhẹ nhàng mà sâu lắng, tình tiết lôi cuốn mà hài hước, tạo hình đẹp mà độc. Cần nói thêm là mình thích nhất tạo hình ông già Noel, hai bên cánh tay xăm Naughty vs Nice nhìn hài chết bỏ. Tiếp đến là kiểu giao tiếp khó đỡ của thần cát Sandy, rồi đến tạo hình “bé thỏ dễ thương” của Easter Bunny vào cuối phim, phải nói là dễ thương không chịu nổi luôn. Còn mấy bé tiên răng, mình là mình cực thích tinh thần fangirl của mấy ẻm, vừa thấy răng anh Jack Frost lấp lánh trắng đẹp là thiếu điều nhào vào vạch hàm người ta ra xem như muốn bẻ hết răng đem về làm của vậy!

Với dàn chính diện hùng hậu hài hước và ham hố như bộ tứ Guardian và anh chàng Jack Frost thì mình thấy bạn phản diện “ông Kẹ” thật là đáng thương. Bạn bì dìm không thương xót, dìm đến mức lời nguyền phản diện vốn luôn ếm lên mình cũng không ăn thua gì. Chậc, cái này chắc phải trách biên kịch và tổ thiết kế tạo hình, bạn thậm chí còn thua cả con ngựa của bạn về độ gây ấn tượng. Chợt nhớ đến câu nói của thầy, đem áp dụng vào đây chắc là ổn, nếu có phần 2, bạn ông Kẹ nên đi học bơi để không bị dìm nữa. =))

***

Trước đây chưa từng có khái niệm là sẽ làm một điều gì đó gây phương hại đến người khác vì mục đích tự vệ, giờ thì đã hiểu. Cảm giác thật sự không hề dễ chịu, quyết định tự vệ cũng không hề dễ dàng, dù thật ra người ta đáng bị như vậy.

Trước đây xem phim hay bực bội mẫu nhân vật chính lương thiện ngây ngô đến nhu nhược ngu ngốc, tự bảo ở đời làm quái gì có loại người như thế. Giờ mới thấm, không phải không có mà là vì diễn viên diễn chưa tới thôi.

Mình không muốn hại ai cả, không hề muốn một chút nào, dù có là tự vệ đi nữa. Mình chỉ muốn bình yên thôi!

Đời thật quá khó sống, người thật quá nguy hiểm. Xem phim hoạt hình vậy mà hay, cảm giác như được gột rửa tâm hồn sau khi bị quăng vào bùn bẩn nước đen.

Cảm ơn các Vệ Thần!

Mộc Hân, tp HCM

22:57

9/12/2012

Nước chảy hoa trôi

Nước chảy hoa trôi

Ai bồi hồi

Ai nhức nhối?

Đời vội vã,

Người với người hợp hợp tan tan…

 

Một nhành lan

Nhuộm màu tím biếc!

Hoa trôi nước chảy

Ai hờ hững,

Ai ngỡ ngàng?

Rã cánh sang ngang.

 

Trời bàng hoàng.

Đất bàng hoàng.

Nước cứ xuôi một dòng cô tịch.

Người xê dịch.

Tình mù mịt.

Đất với trời tiếc dòng nước đẩy

…cánh hoa lan.

 

Mộc Hân

2:17

4/11/2012

Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 2)

Ngoài hàng hiên, trăng đã lên cao. Từ những vách núi cheo leo, đỗ quyên bắt đầu tỏa hương dìu dịu. Tháng tư mộc hương không nở, trả lại trọn vẹn màn đêm cho đỗ quyên rừng.

Trăng sáng đến nỗi không thể chợp mắt, nửa vầng vằng vặc hắt ánh xuyên qua khe cửa rọi thẳng vào giường khiến Như Như bật ngồi trở dậy. Bất giác nổi hứng ngắm trăng, nàng bèn khoác áo rời khỏi phòng. Vừa mở cửa, nàng đã nghe thấy hương đỗ quyên thoang thoảng quyện trong gió, nhẹ nhàng phơn phớt vờn qua lay động hai cánh mũi. Hương đỗ quyên đêm nay không đậm đặc phong tỏa như đỗ quyên rừng của Hoàng Liên Sơn giá rét, lại khiến nàng man mác nghĩ về thứ hương thơm khác, là hương hoa cúc. Đọc tiếp “Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 2)”