
Âm nhạc ở khắp mọi nơi đều cần đến chiếc Phách, hoặc một hình thức tương tự như chiếc Phách để giữ Nhịp.
Bên cạnh Cao Độ – tức độ cao thấp của âm thanh, thì Trường Độ – hay độ dài ngắn của âm thanh – là một yếu tố cơ bản cấu tạo nên mọi bài nhạc. Trong một bản nhạc, nếu ký hiệu hữu hình của Cao Độ là nốt nhạc, thì ký hiệu hữu hình của Trường Độ chính là nhịp phách.
Khi diễn tấu và hoà tấu, bất kể là ca sĩ hay nghệ sĩ trình diễn nhạc cụ, để có thể nhận biết và giữ được trường độ, thì đều phải tuyệt đối tuân theo nhịp – phách như là kim chỉ nam của bài diễn tấu, hoà tấu ấy. Ngày nay, có rất nhiều thiết bị cả cơ học lẫn điện tử có thể tạo ra tiếng tempo đếm nhịp với độ chính xác được tính bằng đơn vị BPM – Beats per Minute – hay số lượng nhịp mỗi phút. Tuy nhiên, nếu truy ngược dòng lịch sử, không khó để ta bắt gặp những dạng thức dân dã và cảm tính hơn của các loại dụng cụ giữ nhịp gần như có mặt ở mọi nền văn hoá mà âm nhạc hiện hữu.
Ở Việt Nam, ta có chiếc Phách.
Đọc tiếp “Chiếc phách muôn vẻ”