Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần cuối)

Kì 3: Vịnh biển Khánh Hòa_tiên cảnh nơi hạ giới

một góc đường Trần Phú, thành phố Nha Trang

Cam Ranh một thời máu lửa

Xe đến tỉnh Khánh Hòa đã vào lúc chiều tà. Nền trời xanh dày đặc mây sẫm màu, những hạt mưa lất phất rơi làm nhòe khung cửa kính. Đến lúc này, xứ Panduranga cổ đã nằm lại ở phía sau, Khánh Hòa nhiều thế kỉ trước đã từng là thành bang Kauthara của vương quốc Chiêm Thành. Tôi chú mục vào cảnh quan bên ngoài qua khung cửa kính, lòng chợt dâng lên một niềm háo hức khó tả. Vùng đất Khánh Hòa vốn nổi tiếng với ba vịnh biển được liệt kê vào danh sách những vịnh biển đẹp nhất thế giới gồm vịnh Cam Ranh, vịnh Nha Trang và vịnh Vân Phong. Trong đó, nổi bật nhất phải kể đến Vịnh Cam Ranh_được xem là vịnh nước sâu có điều kiện tự nhiên tốt nhất Đông Nam Á. Cũng chính vì những ưu đãi ấy của thiên nhiên mà trong suốt hai thế kỉ, Vịnh Cam Ranh đã trở thành căn cứ hải quân trải dài từ thời Pháp thuộc đến tận những năm đầu tiên của thế kỉ 21. Đọc tiếp “Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần cuối)”

Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 2)

Kì 2:Truyền thuyết những cái tên

Gió như phang, nắng như rang

Quá trưa, khi cái nắng đã bớt gay gắt, khi mây trời càng lúc càng sà xuống gần đỉnh những ngọn đồi, xe đã lăn bánh đến địa phận tỉnh Ninh Thuận. Nếu ở Bình Thuận, chúng ta có thể tìm thấy sự giao thoa giữa hai nền văn hóa lâu đời Chăm và Việt, thì ở Ninh Thuận, dấu ấn văn hóa Chăm có phần nổi trội hơn, các truyền thuyết, huyền thoại cũng vì thế mà li kì hơn, lạ lẫm hơn, và dĩ nhiên, thu hút hơn.

Càng đi sâu vào đất Ninh Thuận, tôi ngỡ ngàng nhận ra càng có nhiều những cái tên lạ tai gắn liền với truyền thuyết thú vị của người Chăm. Có lẽ trên khắp đất nước Việt Nam, không có thành phố nào mang một cái tên dài và đặc trưng như thành phố Phan Rang Tháp Chàm. Một cái tên, hai câu chuyện: Chuyện về xuất xứ của tên gọi Phan Rang và chuyện về ngôi tháp Chàm gắn liền với vị vua vĩ đại trong huyền sử đất Chiêm Thành. Đọc tiếp “Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 2)”

Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 1)

Bài này viết lâu rồi, từ tháng 8/2011, đã từng đăng một lần trên yume. Giờ không cam tâm nhìn nó đóng bụi trong ổ cứng nên lại bưng nó lên blog một lần nữa, có khác là, lần này là blog wordpress.

Kì 1: Bình Thuận qua khung cửa kính

Mở đầu      

Một ngày cuối hạ, đầu thu, khi nắng vẫn còn gay gắt và mưa đã bắt đầu vào mùa nặng hạt, tôi rong ruổi trên một quãng đường dài hơn 480km đầy nắng gió và mưa bụi từ thành phố mang tên Bác để đến Khánh Hòa, vùng đất của những vịnh biển đẹp nhất thế giới.

Xe cửa kính, máy lạnh bật 24/24, cái nắng, cái gió ngoài kia chỉ đến được với tôi bằng thị giác, nhưng vẫn rất rực rỡ và sống động. Hồn tôi lâng lâng lạc về cái thuở đất miền nam còn là nơi thâm sơn hiểm địa, đâu đó vang vọng lên hai câu lục bát gắn liền với những truyền kì của vùng đất trù phú xứ Đồng Nai:

Đồng Nai có bốn rồng vàng

Lộc họa, Lễ phú, Sang đàn, Nghĩa thi

Lòng vẫn còn bâng khuâng nặng gánh, chặng đường đi qua tỉnh Đồng Nai cứ thế từ từ nối dài trong ánh mặt trời vàng rực xuyên qua lớp kính ô cửa, cho đến khi, tôi chẳng hay xe đã lăn bánh sang địa phận tỉnh Bình Thuận từ lúc nào. Tôi ngỡ ngàng nhận ra, cả một vương quốc hoa lệ cổ xưa của người Champa đã từng tồn tại trên chính vùng đất này nhiều trăm năm trước.

Bình Thuận với sắc màu của truyền thuyết và thi ca Đọc tiếp “Xứ cổ Chiêm Thành bao la trời biển (phần 1)”

Lảm nhảm về ở ẩn

Nói chung, chuyến ở ẩn của mình “khá là” suông sẻ (nếu đã làm phép loại bỏ hàng loạt những cái không suông sẻ =)) )! Nhưng điều may mắn là, ít nhất thì sau mỗi lần ở ẩn, mình đều có chuyện hay ho để kể ^^!

Đừng bị hình ảnh lừa tình...

Điều ngang trái thứ nhất

Như đã từng “vẽ vời khoe khoang”, quê mình là xứ nắng vàng, đất đỏ, gió trắng, trời xanh, về cái sự lãng mạn của khung cảnh ấy thì…mời xem ảnh. Nhưng trên quan điểm cá nhân (vâng! Cái này là định kiến muôn thuở của cặp giò thành thị), riêng “đất đỏ” lại có tính lãng mạn theo mùa. Nói cách khác thì, vào mùa mưa, hãy tưởng tượng sẽ lãng mạn ra sao nếu bạn vừa bước ra ngoài vườn chưa được quá chục bước thì bạn đã cao thêm ít nhất 2cm vì đất đỏ nhão nhoẹt dính đầy đế giày/dép. Và ở cái xứ ấy thì dĩ nhiên là bạn không có quyền mơ đến giày cao gót, trừ khi bạn CHỈ mang nó để đi vòng vòng trong nhà như người tự kỉ. Đọc tiếp “Lảm nhảm về ở ẩn”

Đi ở ẩn

Gần như đã thành thông lệ, cứ một năm 2 dịp nghỉ Tết và nghỉ Hè là mình lại nổi hứng đi ở ẩn…

Quê mình đẹp lắm, nắng vàng rực rỡ này, đất đỏ óng ánh này, rừng cây xanh um này, gió trắng trời xanh này,…nhưng mỗi tội, quê mình ứ có internet (hoặc ít nhất là chỗ trú ngụ của mình không có nhu cầu lắp đặt). Thế nên, ừ thì tuần này mình đăng truyện với tốc độ hơi *man rợ*, chẳng qua chỉ là để bù cho tuần ở ẩn thanh bình của mình! :”>

Mình ra *hoang đảo* 5 ngày (tức là tối thứ 6 sẽ quay về với thế giới văn minh), nên tuần sau chỉ đăng truyện vào ngày thứ 7! Các bạn đang theo dõi Lục Thập thông cảm cho mình nha, đừng thấy mình *tịt ngòi* 5 ngày rồi quên mất tiêu Lục Thập thì mình…buồn lắm! 😦

Chúc các bạn cuối năm âm lịch và đầu năm dương lịch vui vẻ! 🙂

Tiện đây, lỡ nhảm rồi nhảm tiếp luôn vậy, loạt ảnh hoa đào các kiểu sưu tầm từ internet :”> (*dĩ nhiên là* mình cuồng hoa đào :”>)

Mình cực thích bức tranh này! Đẹp mộc mạc, nhưng rất tinh tế… Đọc tiếp “Đi ở ẩn”