Kẻ thời bắt, người lại tha
Từ bi cửa Phật hay là phép vua?
Vương tôn, võ tướng tranh đua
Bên thì tàn nhẫn, bên mua lòng người.
Phần 1:
Đã qua giờ Ngọ từ lâu mà ánh mặt trời gay gắt vẫn chưa ngừng nhuộm vàng từng khoảng rực rỡ trên khoảnh sân phẳng lặng phía sau chùa. Lý Công Uẩn ngồi trầm tư bên bờ giếng, tay cầm hờ hững một tờ giấy chi chít chữ, tia nhìn vô thức cắm chặt vào một ngọn cỏ xanh vàng héo hắt trong vô số những ngọn cỏ đang thiêu mình dưới nắng.
Đã hai tháng nay, lúc nào Công Uẩn cũng thường trực dáng bộ lãnh đạm ít nói. Gương mặt y tuy không hằn bất kì vết tích đau lòng nào, nhưng ánh mắt thì tựa hồ chất chứa mọi thống hận suốt bao năm. Ngô Bình nhiều lần muốn trò chuyện với y, giúp y vơi đi phiền não, nhưng Công Uẩn nhất quyết né tránh. Chỉ trừ giờ luyện võ với Ngô Bình, còn thì ngay cả sư Vạn Hạnh y cũng tránh mặt. Tối tối, sau khi gặp Nhật Lão xong, Ngô Bình trở về phòng thì Công Uẩn đã tắt đèn, trùm chăn ngủ vùi.
Triệu phu nhân Phạm Thị Thanh từ hôm đó cũng ở suốt bên am Thanh Tịnh. Thi thoảng, Nhật Lão lại cùng Khánh Văn sang chỗ ni cô Diệu Đức, xem tình hình sức khỏe của Phạm Thị. Những lúc ấy, Công Uẩn vờ như không hay biết gì, nhưng khi hai người kia vừa dẫn nhau ra khỏi cổng chùa, y lại len lén nấp bên cửa, trông theo thật lâu rồi mới đi vào.
Sáng sớm hôm nay, Nhật Lão và Khánh Văn lại sang am Thanh Tịnh. Khi về, khác với mọi hôm, họ có đem theo một phong thư. Tình hình sức khỏe của Triệu phu nhân có lẽ đã khá hơn rất nhiều, Ngô Bình căn cứ vào sắc mặt của Nhật Lão và Khánh Văn mà đoán như thế. Dù đêm nào nó cũng được gặp ông ngoại khoảng hơn một canh giờ, nhưng những lúc ấy, ông lại bắt nó luyện Phong Vân đao pháp, thành thử, nó chẳng còn thì giờ hỏi han chuyện của Triệu phu nhân.
Trưa, trong làng có đám tang của một chức sắc, người ta mời sư Vạn Hạnh và các nhà sư khác sang cầu siêu nên Ngô Bình được nghỉ sớm. Chẳng biết phải làm gì, nó bèn chạy chơi quanh quẩn trong chùa, đi đến chỗ cái giếng thì bắt gặp Công Uẩn ngồi trầm tư, không biết từ lúc nào rồi. Ngô Bình cứ thế đứng nhìn, Công Uẩn vẫn bất động hệt tượng đá. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tờ giấy trên tay Công Uẩn vụt bay ra sau rồi vướng vào một cành cây, cứ thế, cánh giấy phất phơ treo trên cành. Công Uẩn giật mình quay người nhìn theo, Ngô Bình đứng phía sau cũng dợm chân định trốn đi cho xong, nhưng chợt nghĩ mình chẳng việc gì phải trốn, nó lại đứng yên như cũ. Ánh mắt Công Uẩn dừng lại nơi Ngô Bình một thoáng thật nhanh trước khi liếc xéo lên cành cây bên trên. Y nhìn tờ giấy thêm một chốc nữa rồi lặng lẽ xoay người trở về với dáng ngồi bất động trước đó. Đọc tiếp “Chương 17: Hoàng tộc (phần 1)”