Núi rừng gập ghềnh khúc khuỷu, cây cối gai góc chằng chịt, chạy cùng Nhật Lão được một đoạn, Mỵ Nương đuối sức không đi nổi nữa. Nhật Lão vì lo lắng bọn Trần Linh xong việc sẽ quay lại đuổi theo nên chẳng nói chẳng rằng, cõng luôn Mỵ Nương chạy một mạch không biết bao nhiêu dặm đường. Nhật Lão cứ chạy như vậy cả ngày, chỉ dừng lại ba lần để uống nước bên suối, chạy đến tối thì thuận tay bắt hai con gà rừng rồi tìm một bọng cây to, chui vào trú tạm qua đêm.
Đêm tối, sương giăng mù mịt, khí lạnh tràn về. Mỵ Nương dù là người miền núi nhưng chưa từng chịu cảnh màn trời chiếu đất, cả người nàng vì lạnh mà run lên bần bật. Nhật Lão thấy vậy, bèn bỏ thêm củi vào đống lửa đã nhóm để nướng gà rừng. Hai người ngồi im lặng bên đống lửa, mãi cũng chẳng có ai mở lời trò chuyện, phần vì Mỵ Nương đã quá mệt mỏi nên Nhật Lão ngại làm phiền nàng, phần lại vì Nhật Lão có tướng mạo quá nhếch nhác dữ tợn khiến Mỵ Nương không khỏi dè dặt. Mãi một lúc thật lâu, khi Nhật Lão đã nướng xong con gà, ông mới xé ra đưa cho Mỵ Nương, nói:
- Ăn đi cho đỡ đói!
Mỵ Nương sẵn đói bụng, nghe mùi thịt gà rừng nướng thơm lừng thì mừng lắm, bèn vội vàng cầm lấy, ăn ngon lành. Ăn hết nửa con gà, nàng quay sang thấy Nhật Lão cũng đang nhai ngấu nghiến, mặt lấm than đen, đầu tóc rối bù. Nàng chần chừ một lúc, sau cùng cũng nhích lại gần, định chải lại tóc cho Nhật Lão. Nào ngờ, nàng chỉ vừa mới đến, Nhật Lão đã vội ngẩng mặt lên hỏi:
- Cô định làm gì vậy?
- Cháu muốn chải lại tóc cho ông, ông cứ ăn tiếp đi!