Nhật ký World Cup 2014 [5] – Vòng bảng: Đức 2:2 Ghana hay bài toán “sân Nam Mỹ” cho châu Âu đã được giải

Hôm diễn ra trận Đức – Bồ Đào Nha, dù Đức ăn đậm nhưng tôi đã nói rằng, thà lên máu đau tim để rồi vỡ òa hạnh phúc còn hơn xem Đức thắng đậm mà cứ đơ ra như xem hai đội ất ơ nào đó đá với nhau. Đến hôm nay thì thần khẩu hại xác phàm rồi! Thật sự đã được lên máu đau tim như ý nguyện!

Đức vốn được đánh giá là một đội trẻ đang ở vào thời kỳ trưởng thành với nhiều cơ hội và hy vọng đã đạt đến độ chín muồi nhất định ở World Cup lần này, nhưng trên đất Nam Mỹ, với một đội bóng châu Phi dồi dào thể lực, thì cái sự chín muồi ấy đá được thử thách một cách hết sức nghiệt ngã, để rồi pha cứu thua cho Đức lại đến từ những nhân tố già dặn và trưởng thành từ thời kỳ Đức vẫn còn là cỗ xe tăng thực dụng. Đến đây thì, bài toán Nam Mỹ nan giải mà các đội bóng châu Âu từ Tây Ban Nha rồi đến Ý, Anh lần lượt lãnh nhận thất bại từ nặng đến nhẹ…đã phần nào được lý giải.

Trong suốt hiệp một của trận đấu, người ta nhìn thấy ở Đức một lối đá thong thả nhẹ nhàng, lại nhìn thấy ở Ghana một sự quyết liệt non trẻ. Ở một số pha dồn bóng sang phần sân Ghana, Đức có vẻ hết sức thờ ơ khi sút bóng về phía cầu môn; trong khi Ghana, với số lần áp sát khung thành Đức vượt trội hơn, lại cho thấy sự thiếu chính xác ở pha dứt điểm cuối cùng. Nếu ở phía khung thành Đức không phải là Neuer, và nếu những pha dứt điểm cuối cùng của các cầu thủ châu Phi không quá vội vã, thì có lẽ Ghana đã có được bàn thắng mở tỉ số ở ngay hiệp một.

Đến lượt trận Đức – Ghana này, người ta mới có thể khẳng định, việc các đội bóng châu Âu lần lượt thất trận hoặc rất chật vật trước các đối thủ ngoài châu lục ngay trên sân Nam Mỹ chắc chắn không phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Người ta mặc dù có thể đổ thừa cho thời tiết, mà thật ra cũng là một phần nguyên nhân, nhưng dần dần rồi cũng không thể phủ nhận, có vẻ như bóng đá châu Âu đã chậm một nhịp khi muốn bắt kịp lối chơi đa dạng, mới mẻ và sáng tạo của các nền bóng đá đến từ châu Phi, Trung Nam Mỹ, Bắc Mỹ, châu Đại Dương,… . Các nước Nam Mỹ với ưu thế sân nhà, các nước châu Phi với ưu thế thể lực vượt trội, và các nước có nền bóng đá không mấy phát triển như Mỹ, Úc với lợi thế tạm gọi là lợi thế F5 sau khoảng cách 4 năm đủ dài,…đã lần lượt cho thấy đẳng cấp và kịch tính của sân chơi FIFA World Cup. Trong khi châu Âu ngụp lặn trong hàng loạt những La Liga, Serie A, Ngoại hạng Anh,… và các kỳ EURO, với thành phần cầu thủ đa dạng từ khắp nơi trên thế giới, đã tha hồ bị bắt bài và đập ngược lại ở sân chơi World Cup.

Trở lại với trận Đức – Ghana, nhìn lối đá thong thả của Đức ở hiệp một, trong khi Neuer mệt mỏi cứu thua và CĐV thót tim, trong đó có tôi, tôi chợt nghĩ đến khả năng Đức đang chơi bài toán tiêu hao thể lực đối phương, và cả bài toán giấu bài trước các đối thủ vòng bảng, như Tây Ban Nha đã từng làm ở các mùa EURO và World Cup trước đó. Đây rõ ràng là một con dao hai lưỡi, bởi vì với lối đá nhẹ nhàng hời hợt ấy, nếu không có một tinh thần thép để thực sự kiểm soát bóng, thì bất kỳ lỗi sai nào ở hàng thủ cũng có thể để lại hậu quả nghiêm trọng.

Người Đức mở màn hiệp hai theo đúng cái cách khiến cho người ta đã nghĩ rằng Đức giấu bài ở hiệp một, với một bàn thắng khá dễ dàng trong lúc Ghana sơ hở mười mươi ở hàng thủ. Nhưng một khi ván bài đã được lật ngửa, thì người châu Phi cũng biết cách đáp trả kẻ đã đánh lừa mình. Bàn thắng gỡ hòa của Ghana ngay sau bàn thắng của Đức chỉ 3 phút, với cùng một cách mà hàng thủ của bọn họ đã để thua Muller cùng Mario Götze trước đó, cho thấy con dao hai lưỡi mà Đức sử dụng một khi đã lộ thì khả năng đâm ngược lại chủ là rất cao.

Trên hết, đến đây người ta lại được chứng kiến nguyên nhân thứ ba khiến châu Âu thất thủ ở Nam Mỹ, đó là do tâm lý! Chưa đầy mười phút sau bàn gỡ hòa, và chưa đầy mười lăm phút sau màn lật bài của Đức, Asamoah Gyan đã đem về bàn thắng giúp Ghana vượt lên dẫn trước ở phút 63, khiến CĐV hai bên lẫn những CĐV trung lập đều hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình. Bàn thắng ấy đã cảnh báo người Đức rằng, tỉ số 1:1 không giống như tỉ số 0:0, và những sơ hở ở hàng phòng thủ của Đức là có thật chứ không phải là do họ đã cố tình cầm chừng trận đấu như ở hiệp một.

Nếu nước Đức rơi vào cái bẫy tâm lý, có lẽ nước Đức sẽ phải rơi vào cục diện như người đồng hương châu Âu Italia trước đó một ngày; nhưng không, chúng tôi, những CĐV Đức không đến từ nước Đức, phải cảm ơn Ghana vì họ đã dạy cho châu Âu một bài học. Người Đức không phải là người Italia, và người Đức dù có xoay chuyển bóng đá theo cách gì đi chăng nữa thì bóng dáng những chiếc xe tăng trong đội hình của họ vẫn còn bám rễ rất chắc. Nếu Italia chỉ có một Pirlo và một Balotelli, nếu Hà Lan chỉ có một Robben và một Van Persie, thì người Đức luôn có nhiều hơn như vậy! Hơn hết, điểm thăng hoa ở bóng đá Đức năm nay thực chất không phải là sự chững chạc dần lên của Thomas Muller hay Ozil, mà nằm ở sự giao hòa và kết dính giữa các thế hệ cũng như sự thấu hiểu của HLV Joachim Loew. Khi Schweinsteiger và Klose được thay vào sân, người Đức một lần nữa chứng minh cho cả thế giới thấy, họ thật sự vẫn có cách để giành lại được thế kiểm soát trận đấu. Bàn thắng san bằng kỷ lục của Klose như lên tiếng rằng, thế hệ của các anh vẫn chưa già cỗi, vẫn chưa hết thời như người ta vẫn hay bình luận. (Vâng, người ta ở đây là BLV huyền thoại Tạ Biên Cương, trong trận Đức – Bồ Đào Nha đã lớn tiếng cho rằng Đức không cần đến Mario Gomez nữa!)

Ghana, ở những phút cuối cùng của trận đấu, vẫn chứng tỏ được bản lĩnh bền bỉ của mình, họ không ngừng tấn công, không ngừng lăn sả dù liên tiếp rơi vào bẫy việt vị của Đức. Việc Ghana không ghi thêm được bàn thắng nào nữa sau khi Schweinsteiger và Klose xuất hiện trên sân, có lẽ thật sự là một điều rất đáng tiếc cho Ghana. Dù rằng, nước Đức đã tìm lại được tâm lý vững vàng nhờ pha làm bàn của các trụ cột già dặn, thì vẫn không thể phủ nhận được những nỗ lực rất xuất sắc và kiên trì đến cùng của Ghana.

Kết quả hòa 2:2 có lẽ không làm hài lòng CĐV cả hai bên, nhưng riêng với tôi, bằng cách cố gắng nhìn nhận khách quan và bứt mình ra khỏi vòng CĐV Đức, tôi cho rằng đó là kết quả mỹ mãn và xứng đáng nhất. Ghana xứng đáng đi tiếp vào vòng trong để làm đa dạng thêm màu sắc bóng đá ở World Cup cũng như Đức xứng đáng nằm trong top an toàn vì đã giải giúp bài toán Nam Mỹ cho bóng đá châu Âu.

Tôi muốn kết lại bài tường thuật này bằng một vài nhận xét mang tính chất vui vẻ như sau:

1/ Tôi có niềm tin mãnh liệt rằng Bồ Đào Nha xứng đáng về nước, nhờ vào màn trình diễn hết sức ấn tượng của Mỹ và Ghana.

2/ Dàn cầu thủ trẻ của Đức tưởng đã trưởng thành, thực chất vẫn còn phải học hỏi nhiều nữa từ các bậc đàn anh bản lĩnh của họ.

3/ Sau Đức và Ý, có lẽ tôi sẽ phải quan tâm nhiều hơn đến các trận đấu của Ghana và Costa Rica, kẻo lại vô tình bỏ qua những trận cầu đỉnh cao chỉ vì xem mặt mà bắt hình dong như đã bỏ qua trận Hà Lan – Úc.

Mộc Hân

Sài Gòn

4:55, 22/6/2012

P.S: Cập nhật ngày 24/6, sau trận Hà Lan – Chile, Hà Lan hiệp một cố tình đá buồn ngủ, hiệp hai đá rõ nét hơn hẳn. Dù thắng đậm hay không đậm thì vẫn là 3 trận toàn thắng. Trùm lừa đảo của World Cup lộ điện rồi! Chính thức rút lại lời nói cho rằng Hà Lan chỉ có một Robben và một Van Persie, ngoài ra thì toàn thể đội bóng cùng HLV của họ còn biết lừa tình level max nữa. Xem trái cuối của Hà Lan mới thấy Robben chơi hiểm như thế nào! 

Nhật ký World Cup 2014 [3], [4] – Vòng bảng: [Anh 1:2 Uruguay], [Ý 0:1 Costa Rica]

Vì thời gian không cho phép nên đành ghép hai trận lại với nhau, trận diễn ra sau sẽ được đẩy trên trước để cập nhật kịp thời.

Bảng tử thần, sau nhà vua thì nữ hoàng cũng về nước!

Trận Ý – Costa Rica: 0-1

Người Ý thua nhưng bi kịch xác định là dành cho người Anh! Chia buồn cùng fan của tuyển Anh. Thật ra mình cũng buồn lắm, Ý thua rồi Anh F5 về nước rõ là không như ý mình muốn tí nào cả. Thôi, đành hẹn gặp lại các gương mặt trẻ ở EURO 2 năm nữa vậy!

Không liên quan nhưng mà có cảm giác kiểu thời tiết ở Nam Mỹ đang trù dập thể lực của các đội châu Âu.

Về trận Ý – Costa Rica:

1/ Ý với những gương mặt quá đỗi thân quen đã bị Costa Rica hoàn toàn xa lạ bắt bài, trừ Pirlo! Thế mới thấy, trong bóng đá tuyệt đối không nên có sự đơn độc.

(tự dưng nhớ tới chị dẹo CR7 và tin đồn rời World Cup do chấn thương khiến antifan được một phen buồn hụt vì sém tí nữa là không còn được tận hưởng thú vui trù dập)

2/ Kiểu đá phòng ngự kèm sát người của Costa Rica thật khiến cho người ta hãi xanh mặt!  Mình không phải fan Ý 100% mà còn bị ức chế, không biết các Tifosi hôm nay đã vật vã như thế nào nữa…

3/ Balotelli như một đứa trẻ hư được anh cả Pirlo và đồng bọn cưng chiều nhưng cứ lần lượt hết lần này đến lần khác bỏ mứa bằng cách sút hỏng những trái ăn chắc! Hy vọng ở trận sau gặp Uruguay, ngựa chứng không tịt như hôm nay.

4/ Tuyển Ý cần phải xem lại cách tổ chức tấn công, gì thì gì, nhìn Balotelli ghi bàn mãi cũng chán, mà nhìn Balotelli lãng phí bàn thắng lại càng chán hơn.

5/ Vì Anh về nước là một sự thật không thể lật ngược, cho nên rất hy vọng vào Ý và Costa Rica. Gì thì gì, nhìn 2 đội Trung Nam Mỹ dắt tay nhau vào vòng trong thì chẳng vui chút nào cả.

Trận Anh – Uruguay: 1-2

Có 2 khoảng khắc khiến mình xúc động mém khóc ở trận Anh – Uruguay:

1/ Cầu thủ Álvaro Pereira của Uruguay bị chấn thương gần bất tỉnh nhưng ngay sau đó vẫn gào lên nài nỉ HLV đừng thay mình ra.

2/ Rooney ghi bàn gỡ hòa, cũng là bàn thắng đầu tiên của anh tại Vòng chung kết các kỳ World Cup.

3/ Đội tuyển Anh mới mẻ trẻ trung chơi rất hay, nhưng đã không thắng nổi kinh nghiệm của Ý lẫn Uruguay, với một kịch bản y chang nhau. Mình thật lòng hy vọng Chúa sẽ đứng về phía Anh vì họ rất cần những kinh nghiệm cọ xát cho dàn tuyển thủ mới F5 của mình.

4/ Tuy vậy, trong trận cầu này, Uruguay thắng hoàn toàn thuyết phục. Sau bàn gỡ hòa gần cuối trận của Rooney, Uruguay lập tức trả đũa để giữ vững cách biệt, cho thấy họ mới thật sự là những người làm chủ trận đấu.

Sài Gòn

1:51, 21/06/2014

Nhật ký World Cup 2014 [2] – Vòng bảng: Đức – Bồ Đào Nha: 4-0

World Cup càng ngày càng khó lường. May mà đã có trận Tây Ban Nha – Hà Lan cho mình chuẩn bị tinh thần từ trước, không thì sẽ shock chết mất, tại vì bao nhiêu hào hứng từ đầu trận đều bị hủy hết bà nó đi chỉ bởi vì một cái thẻ đỏ và có nằm mơ cũng không nghĩ Đức lại ăn đậm thế này, bằng một cách hết sức không cân sức như vậy.

Tóm lại là Muller ơi, bạn làm lố “quả” đó khiến mình phải nghĩ lại chuyện thi cử ngày mai…đời nhiều khi không có công bằng chút nào cả! Anyway, thật ra bị va chạm gần vùng cấm địa thì chắc chỉ có thánh mới không làm lố.

Ngày mai thi rồi, còn phải học bài nữa, với cả trận này thật ra cũng chẳng có gì vui (ngoại trừ việc chị dẹo CR7 không có ghi bàn) nên mình chỉ ngắn gọn vài dòng, vì tinh thần Đức!

1/ Nửa hiệp một xem mà đau tim chết được, cho đến khi có trái phạt đền thì tim bắt đầu khựng lại và đập trở lại bình thường sau khi Đức ghi bàn. Nói chung là, trước giờ xem bóng đá chưa bao giờ thích phạt đền hết…

2/ …Nhưng phạt góc thì khác! Có cảm giác ở EURO hay World Cup, những pha phạt góc rất khó ghi bàn. Chính vì thế nên ở pha phạt cánh phải gần góc của Hà Lan trận đá với TBN làm nên bàn thắng, mình đã cực thích rồi. Bây giờ đến Đức, chân chính là đá phạt góc luôn, vậy mà vẫn vào lưới, ôi cảm giác nó sướng gì đâu!

3/ Nhiều người không thích cú ăn vạ của Muller, nhưng càng nhiều người không thích Pepe mà không cần đến vụ ăn vạ. Bài học là, các cầu thủ đừng nên có một “quá khứ lầm lỡ” để đến lúc mình bị oan thì không ai tin và mình bị đuổi cũng không ai thương. Quá thảm và quá đáng cho Pepe. Nhưng dù sao đi nữa, chính xác là kể từ sau khi trọng tài rút thẻ đỏ, Đức đang dẫn trước 2-0 và xác định là Muller đã làm lố thì mình chính thức bị hụt hẫng nặng. Đến lúc này mới hiểu, thà là đau tim vì tuyển Đức, còn hơn nhìn tuyển Đức thắng rõ mười mươi rồi mà tim vẫn đập đều như xem hai đội ất ơ nào đó đá với nhau. Các anh ạ, các anh nợ em một trận đấu hay đó nha! *ghi nợ vào sổ*

4/ Rốt cuộc thì vẫn tò mò, không biết Pepe đã nói cái *beep* gì vào tai Muller của mình mà bạn ấy phản ứng dữ dội như vậy trước mặt trọng tài. Khúc ấy tim mình thậm chí đã thắt lại sợ hãi vì tưởng cái thẻ đỏ kia là của Muller cơ .

5/ Hiệp hai là một hiệp đấu rất buồn cười và kỳ quặc, tại vì mình xem hiệp ấy trên tinh thần không phải là fan chân chính của Đức nữa mà là một antifan cuồng của chị dẹo CR7.  Khi chuyện thắng bại đã được định đoạt rồi thì rất nhiều người bắt đầu quan tâm đến chuyện cầu mong cho CR7 sẽ không ghi được bàn nào cả, và trong số những “người ta” hơi bị phũ phàng ấy có mình!

6/ Nói một cách công bằng, Đức đá rất tỉnh táo, dù đã ăn cách biệt 3-0 nhưng vẫn chơi tấn công trong sự thận trọng cao độ và quyết tâm không để thủng lưới dù chỉ là đá phạt cố định. Và cũng nói một cách công bằng, Bồ Đào Nha hôm nay đá dở ẹc!

7/ Có người bảo từ sau vụ thẻ đỏ, Bồ Đào Nha bắt đầu chơi bẩn. Thật ra, họ chơi bẩn từ đầu rồi, cần quái gì đến lúc thẻ đỏ!

8/ Muller, tôi là tôi giận bạn điên cuồng. Người ta có lý lịch không tốt không có nghĩa là bạn được quyền làm lố để người ta phải chửi bạn như vậy. Bạn bị chửi, tôi đau lắm chứ, nhưng bạn làm người ta bị đuổi oan, tôi còn đau hơn. Tuy vậy, bởi vì hai bàn thắng sau này của bạn vừa đẹp mắt vừa trách nhiệm lại vừa lập hattrick, cho nên thôi…tôi bỏ qua cho bạn đó!   *fangirl ngụy biện mode on*

9/ Trận này có một đoạn “ghi công” thánh Cương vì đã dám xúc phạm Mario Gomez: “Với chiến thuật hiện tại của Đức thì những người như Mario Gomez là không cần thiết”. Dự là BLV huyền thoại sắp được ưu ái troll thêm và nhận không ít gạch đá từ fan Đức!

10/ Cuối cùng, thật là hả dạ khi CR7 không có ghi bàn! Ai là fan CR7, đề nghị không lên tiếng thể hiện ở đây. Các bạn thích thì tôi có quyền ghét, thế thôi!

Sài Gòn

2:14, 17/6/2014

Chương 38: Gian trá (phần 2)

Mùa hè khí trời oi bức, đêm xuống sương không đủ lạnh. Sáu người đi từ sáng sớm đến tối mịt, mang thân phận bị triều đình lùng bắt nên không dám vào nhà trọ, cũng không dám đến đình làng gần đó xin trú ngụ, đành náu tạm ở miếu Thành Hoàng nơi bìa rừng. Khu rừng này lắm hổ nhiều rắn, tối đến không một bóng người, gửi thân ở đây đã là liều mạng, nên sáu người thoạt đầu không ai chợp mắt nổi.

Dọc đường, Tòng Phương đã kịp báo lại với Ngô Bình về việc Mộc Hương sơn trang bị Lê Long Đĩnh phái sát thủ đến đốt giết, khiến chàng cả ngày bất an, đau lòng nghĩ đến công sức ba đời tổ tiên gầy dựng tại Mộc Châu, lúc nghỉ chân vì vậy mà càng trăn trở mất ngủ. Chàng cứ thế ngồi thu lu một góc, vừa canh giấc cho Như Như xem chừng đang giả vờ say ngủ, vừa bâng quơ nghe Nhật Lão và Lê Thám lời qua tiếng lại.

Nhật Lão biết Lê Thám là bậc chính nhân quân tử, từ đầu đã không kiêng kị gì, đi với nhau một ngày đường thì lại càng thêm tự nhiên. Thế là, hai người mất ngủ cùng nhau ngồi nói chuyện thâu đêm. Nhật Lão hỏi:

–       Từng nghe vương gia thông thuộc võ công thiên hạ, nhưng tôi tự thấy ban sáng lúc mới gặp mặt chưa hề để lộ võ công, sao vương gia lại biết tôi là Nhật Lão?

Lê Thám cười đáp: Đọc tiếp “Chương 38: Gian trá (phần 2)”

Chương 38: Gian trá (phần 1)

Sắt cầm duyên hợp đã lâu,

Năm thê bảy thiếp tưởng đâu thuận hòa.

Gặp khi gia sự sa đà,

Người lang chạ, kẻ gian tà hiện thân!

Phần 1:

Bên ngoài tường nam hoàng cung, Tòng Phương và Nhật Lão đã phục chờ suốt năm canh giờ, da trời cuối cùng cũng chuyển sắc xanh.

Mặc dù theo đúng kế hoạch thì phải đến tận chiều tối ngày hôm nay, tức là sau đại hôn, nhóm người bên trong hoàng cung mới vào vị trí vượt tường trốn chạy, nhưng cả ba người Nhật Lão, Tòng Phương và Xuân Lan đều nhất trí rằng mọi người nên đến tường nam từ tảng sáng để đề phòng biến cố ngoài dự tính, nên từ chập tối ngày hôm qua, Nhật Lão và Tòng Phương cùng một vài thuộc hạ của Mộc Hương sơn trang đã thu dọn đồ đạc, âm thầm rời nhà trọ. Thoạt đầu, họ chỉ nghĩ nên xuất phát sớm một chút và phải bí mật để không ai nắm được hành tung, nào ngờ vừa rời khỏi thì lại vô tình bắt gặp một toán sát thủ ruổi ngựa như bay giữa đêm hôm khuya khoắt. Linh cảm có điều chẳng lành, Nhật Lão và Tòng Phương lập tức bám theo, lập kế rải đá chắn đường khiến ngựa của bọn chúng bị vấp ngã. Toán sát thủ đứa này ngã trước đứa kia ngã sau, cuối cùng cả đoàn cùng ngã, đội hình lập tức rối loạn. Bọn chúng thoạt đầu kinh hồn bật dậy thủ thế, lục soát từng bụi cây một, hồi lâu thấy không có gì khả nghi ngoài đống đá nhọn rải dọc đường, một tên trong nhóm mới ngẩng mặt chửi đổng, vô tình phun ra điều tuyệt mật: bọn chúng được lệnh vua sai đến Mộc Châu tru diệt toàn bộ Mộc Hương sơn trang. Đọc tiếp “Chương 38: Gian trá (phần 1)”

Chương 37: Hoàng hậu (phần 5)

Yến Lan thất thểu bước trong vô định, trước mắt phải đi đâu về đâu, nàng thật sự không màng nữa. Ban nãy vừa từ biệt Xuân Lan, nàng chưa kịp rời khỏi thì thấy Cảm Thánh một mình cầm kiếm đi lại, vì hiếu kì mà cũng vì lo lắng cho Xuân Lan, nàng bèn nán lại theo dõi Cảm Thánh. Tận mắt trông thấy Long Đĩnh đánh nhau đến bỏ cả sinh mạng với Ngô Bình, Như Như kia vẫn quyết không hồi tâm chuyển ý, tận mắt thấy hoàng hậu Cảm Thánh vốn uy phong diễm lệ, lại cam chịu vì ông chồng đế vương mà không xuống tay với tình địch, nàng lần đầu thật sự được nhìn rõ, ở vị trí của một người ngoài cuộc, thế nào là bất lực, là tuyệt vọng. Dù tim có rỉ máu, mắt có khô lệ, hau bàn tay có điên cuồng níu giữ, thì những điều vốn không phải của mình vẫn cứ mãi không thuộc về mình! Nàng không nén nổi, bèn bật cười mỉa mai giễu cợt đám người kia.

Bọn họ đi cả rồi, an toàn hết cả rồi, thật là tốt! Mặc cho Lê Long Đĩnh nổi cơn cuồng nộ thét gọi Trương Tuấn phong tỏa kinh thành, hoàng hậu Cảm Thánh vẫn đủ tỉnh táo gặp riêng Trương Tuấn, thực hiện cam kết với Xuân Lan. Còn lại nàng, nàng chẳng cần phải đến chỗ Lý Công Uẩn, cũng chẳng cần phải làm thêm điều gì cho bọn người Xuân Lan và Ngô Bình, từ lúc này trở đi, nàng với bọn họ thật sự đã là người ngoài cuộc.

Đi một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại đến trước điện Tử Hoa. Khu điện đơn sơ mộc mạc, ẩn trong lùm tre trúc xanh rì mướt mắt, xung quanh vắng lặng ảm đạm, giữa khoảnh sân lại có một thiếu niên đang đứng tần ngần. Thấy nàng đến, y lẳng lặng giương mắt nhìn nàng, vẻ mặt bâng khuâng, dáng điệu lạc lõng. Nàng tiến đến gần, nhoẻn miệng cười nhạt, y liền cất tiếng chào:

–       Tiểu thư Yến Lan!

Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 5)”

Chương 37: Hoàng hậu (phần 4)

Yến Lan đi rồi, bụng dạ Xuân Lan bồn chồn không yên. Tường nam đã ở trước mặt, da trời đã nhuốm sắc xanh, nói không chừng giờ này nhóm người của Tòng Phương đã trực sẵn bên ngoài, chỉ cần nàng huýt sáo ba cái, sẽ có dây thừng ném vào hỗ trợ. Ngặt nỗi, lúc vạch kế hoạch đột nhập hoàng cung, chẳng ai ngờ kết cục lại bị Lê Long Đĩnh bám sát tận nơi. Hắn đã có thể một mình đối diện với Ngô Bình và Như Như ở đây, có khi cả nhóm người trực sẵn bên ngoài cũng đang gặp nguy hiểm. Xuân Lan bất lực nhắm mắt, cố đẩy suy nghĩ sang hướng khác, tránh cho bản thân khỏi lo âu giằng xé. Cục diện này, nàng vốn vẫn còn có thể trông cậy vào Yến Lan, nhưng đời nào nàng lại dám nghĩ đến việc đặt gánh nặng hiểm nguy lên vai đứa em gái nóng nảy. Ban nãy nàng lạnh lùng sắt đá chỉ là để lừa đuổi Yến Lan ra khỏi hiểm cảnh, dụ nó chạy đến chỗ Lý Công Uẩn, tướng quân chắc chắn sẽ giữ nó lại, bằng mọi giá không để nó có liên can gì đến vụ đào thoát này. Như vậy, dù nàng có tan xương nát thịt ở Hoa Lư, cũng có thể hi vọng tính mạng Yến Lan được bảo toàn. Nàng giữ được mạng cho một người, nhưng còn những ba người trước mắt, rồi còn Tòng Phương và đám thuộc hạ ở Mộc Hương trang, còn nhà bố đẻ ở Linh Cung châu Ái,… . Ngần ấy người, có lẽ nào lại bị tận diệt chỉ trong một ngày! Nhìn Lê Long Đĩnh một mình đối đầu ba người, một nửa bản năng sinh tồn trong nàng dậy lên dã tâm hành thích hoàng đế, nửa còn lại lại không ngừng nghi ngờ đằng sau hắn là cả một cái bẫy đang chực chờ ập xuống; có điều, nàng biết chắc chắn, hắn đến đây chỉ vì một người!

–       Nàng nói dối! Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 4)”

Đôi dòng tổng kết [sớm] về Lục Thập Hoa Giáp truyện: những cái hay và những cái dở còn tồn đọng

Dù muốn dù không, Lục Thập cũng sắp đi đến đoạn kết.

Tôi bắt tay viết Lục Thập từ đầu năm 2011, đến nay cũng đã dây dưa sang năm thứ ba. Vốn là phải xong từ cái mốc trước tận thế 21/12/2012 cơ, nhưng không ngờ bị trễ dữ thần thế này! Thật sự, bản thân cảm thấy vô cùng áy náy!

Thật ra, không nên đổ hết nguyên nhân chậm trễ lên đầu đối tượng “khóa luận tốt nghiệp”, trên tinh thần tiên trách kỉ hậu trách nhân, trăm dâu đổ đầu tằm, xin xác nhận lại nguyên nhân chậm trễ là do tác giả quá lười biếng và kén chọn.

Tại sao lười biếng thì có lẽ không cần, mà cũng không nên giải thích ở đây.

Còn tại sao kén chọn, là vì thế này: thật ra trước khi viết, tôi đã lên dàn ý cho Lục Thập, chỉ là không thể ngờ trong quá trình viết lại có thể chỉnh sửa đến mức không còn nhận ra được Lục Thập của hồi đầu năm 2011 nữa. Tổng cộng có đến bốn lần chỉnh sửa thô bạo vào nội dung, tính cách nhân vật, và cơ số lần chỉnh sửa vụn vặt như tên nhân vật, phổ thời gian, danh xưng, ngôn từ, hành văn,… . Đến giờ phút này, có thể an tâm khẳng định là không còn chỉnh sửa được gì hơn nữa. Bộ truyện này dài dòng lê thê là thế nhưng lại thuộc tuýp rất dễ đoán kết cục, cho nên những phần thú vị ở hậu kì, cụ thể như là tác giả đã chỉnh sửa những gì, diện mạo Lục Thập bây giờ đã được phẫu thuật thẩm mỹ ra sao, có lẽ tôi nên giữ lại làm của riêng để xem như chút chuyện cười tự mua vua cho bản thân.

Tiện thể hôm nay dài dòng thì dài dòng luôn một lần cho trót, tôi sẽ tự mình nhận xét sơ bộ về Lục Thập của tôi. Đối với bản thân, có thể xem như tự phê để rút kinh nghiệm. Đối với những ai quan tâm hoặc sắp quan tâm, có thể xem như đôi dòng tham khảo để các bạn quyết định xem có nên bỏ thời gian đọc/tiếp tục đọc Lục Thập hay không.

Có người bảo Lục Thập có giọng văn trau chuốt, nhịp truyện ổn, tình tiết tốt. Mấy cái khác không tiện bàn đến, riêng giọng văn thì có thể khẳng định là lúc đầu viết hơi khó khăn một chút vì chưa quen, trước khi đăng thường phải chỉnh đi chỉnh lại cả chục lần, có khi phải xóa hết cả trang để viết lại. Tuy nhiên càng về sau, càng bị sự học và sự hành của tác giả chèn ép, thời gian dành cho Lục Thập càng không được rộng rãi như trước, thành thử tôi viết hoàn toàn theo cảm tính, không còn được chăm chút o bế nhiều như lúc đầu. Nếu các bạn nhận ra sự khác biệt thì cũng hiểu tại sao rồi đó, còn như không nhận ra thì tôi có thể lấy đó làm an ủi rằng có lẽ viết nhiều thì cũng lên tay.

Số lượng nhân vật chính, phụ, cực phụ và có tên mà không thấy người tổng cộng lên đến hơn 80. Tuy có thể khẳng định rằng số nhân vật thừa thãi (mà tác giả lỡ đặt tên nhưng không tiện bỏ) là chưa đếm hết một bàn tay, nhưng số nhân vật lẽ ra nên được đầu tư nhưng cuối cùng lại không được đầu tư là khá nhiều. Nằm trong danh sách này có các nhân vật như Đào Khanh, Kỷ Lục Nương, Phạm Hoàng Mai (Mai cô), Đào Công Quý, Đào Công Lục, Lã Thị Vy và Lâm Trí Anh. Bên cạnh đó còn có một số nhân vật xuất hiện hùng hậu nhưng hết vai khá nhảm, điển hình là Ngọc Diện Thần Y Phạm Nhân Kiệt, Phượng Hoàng Đại Nương và Đào Khanh. Nếu ai có lỡ bận tâm quá nhiều đến các nhân vật trên đây thì cho tác giả ngàn lần xin lỗi!

Mặc dù vậy, lại có một số nhân vật vô tình được đầu tư miêu tả kỹ hơn dự định, điển hình nhất là Đào Yến Lan, Đào Cam Mộc, hoàng hậu Cảm Thánh và Trương Tuấn. Một cách hoàn toàn vô tình, một vài người trong số này lại là nguồn gốc của mấy ngoại truyện về đời sau nữa.

Lục Thập có một cốt truyện nhìn chung là khá đơn giản nhưng tình tiết đan cài bên trong lại khá rắc rối, có đôi chỗ rắc rối một cách không cần thiết. Chính vì nó quá rối, cho nên khó tránh khỏi hệ quả đầu voi đuôi chuột, cài xong quên tháo. Vì vẫn còn vài chương chưa viết nên tác giả vẫn đang nỗ lực cố gắng để không bỏ sót điều gì cả, nhưng vẫn không dám đảm bảo trước.

Sau cùng, chắc chắn sau khi viết xong, tôi sẽ chỉnh sửa tỉ mỉ thêm một lần nữa về hình thức: cân nhắc bỏ đi một số đoạn thừa thãi, sửa lại cách xưng hô, danh xưng của một vài nhân vật. Mục đích của tôi là làm cho Lục Thập gọn người lại, không bị phình chỗ này, hụt chỗ kia, xước chỗ nọ nữa.

Kể xấu nhiêu đó đủ rồi, bây giờ là kể tốt, dành cho những ai đã chịu khó vì Lục Thập mà kiên nhẫn đọc được đến đây.

Lục Thập dù phức tạp đến đâu, vẫn là một “đứa con” thể hiện chút hứng thú của tôi – con chiên Thiên Chúa giáo– dành cho Phật giáo, đặc biệt là Phật giáo Việt Nam. Dù biết mình vẫn là tay mơ, nhưng cũng tự nhận thấy được rằng não có mở ra một chút để tiếp nhận thêm quan điểm tôn giáo trong và sau khi viết Lục Thập. Cái thể hiện rõ nhất tinh thần Phật giáo ở Lục Thập là việc chọn mốc thời gian: cuối Lê – đầu Lý. Giai đoạn này có thể xem như một mốc quan trọng của Phật giáo Việt Nam, từ một tôn giáo tín ngưỡng bình thường vụt lên trở thành quốc giáo, ảnh hưởng sâu sắc đến văn hóa, chính trị và cả giáo dục của người Việt lúc bấy giờ (Đại Cồ Việt – Đại Việt). Do đó, ba phần chính của truyện cũng lần lượt được đại diện bởi ba yếu tố nhân quả gồm Nghiệp – Duyên – Nợ, điều này chưa được cập nhật ở mục lục, đợi đến khi viết xong, tôi sẽ chính thức chỉnh sửa.

Trên tinh thần đó, nhân vật chính của Lục Thập, dù có bóng dáng nam chính võ hiệp, nhưng lại hoàn toàn khác biệt bởi một số yếu tố đặc thù Phật giáo: hắn tu hành từ nhỏ, hắn vùng vẫy được khỏi bóng dáng ngôi chùa là do giằng co giữa nghiệp trong quá khứ và duyên ở tương lai. Hắn đi đi lại lại khắp trời nam đất bắc, học đủ mọi thứ bí kíp võ công nhưng lại ăn chay và tuyệt đối không sát sinh. Hắn cũng có sân si oán hận, yêu ghét rạch ròi như bao người nhưng lại không bon chen, không có máu tranh đoạt, hắn gần như đứng ngoài tất cả những chuyện bon chen tranh đoạt đó, hắn chính xác chỉ là một điểm nhìn để tác giả kể lại câu chuyện của thời đại bằng cách lý giải của tác giả. Do vậy, có lẽ bạn sẽ cho rằng chưa từng có kiểu nhân vật chính võ hiệp nào chán ngắt như hắn, thiếu chất võ hiệp như hắn, còn tôi lại tự phụ cho rằng, chưa từng có một nhân vật võ hiệp nào lại lý tưởng đến vô lý như hắn. Sau cùng, hắn – Ngô Bình của tôi, là giấc mơ của tôi về một người hành hiệp trượng nghĩa bằng trái tim của một Phật Tử, trong một xã hội đậm chất Phật giáo Đại Cồ Việt: không bon chen, không sát sinh, không ngả mặn, nhưng vẫn có thể cầm kiếm sống sót đi hết trời nam đất bắc.

Tuy vậy, Lục Thập của tôi suy cho cùng lại chỉ là một câu chuyện dài về sự lựa chọn, cụ thể là sự lựa chọn của mỗi người về chính cuộc đời của họ. Lý Công Uẩn có xuất phát gốc tương tự Ngô Bình: một cô nhi lai lịch không minh bạch bị đem bỏ vào chùa, sau cùng vì giằng co giữa nghiệp cũ và duyên mới và dứt khỏi chùa, nhưng con đường y chọn lại hoàn toàn khác hẳn Ngô Bình. Y chọn cách trói buộc cuộc đời vào đại nghiệp làm hưng thịnh Phật giáo, nhưng sợi dây vô hình đó lại vô tình biến y trở thành một con người mưu mô thủ đoạn. Y thực tế hơn Ngô Bình, y giống như chúng ta (ý tôi là Phật tử nói chung hoặc những người tin Phật, dĩ nhiên trừ tôi ra vì tôi theo Thiên Chúa giáo), ngày ngày lên chùa, một lòng hướng Phật, nhưng khi bước ra đời thì lại dốc lòng dốc sức bon chen tranh đoạt, đối phó vẫy vùng, vì điều này điều nọ. Hẳn nhiên, tôi cho rằng y không sai, chẳng qua là vì đích đến của y khác với Ngô Bình, nên con đường y phải chọn dĩ nhiên cũng sẽ khác. Nếu có ai dám nói rằng đích đến của Lý Công Uẩn là không chính nghĩa, thì cũng sẽ nói được rằng con đường mà Ngô Bình chọn quá vị kỉ hay sao? Thật ra không phải vậy, điều tôi muốn nói ở đây chẳng qua chỉ là câu chuyện đầy mâu thuẫn giữa con đường và đích đến mà thôi.

Ở một thái cực hoàn toàn đối lập, Lê Long Đĩnh lại là một kẻ không có nguồn gốc tôn giáo, mà cái gốc của y nằm ở chính trị. Y hành sự nhiều lúc không màng nhân quả, nhưng đa phần lại rất tỉnh táo. Y có thể không thiện tâm như Ngô Bình, không tự trói buộc mình như Công Uẩn, nhưng không hề thiếu thủ đoạn, cũng không thiếu sự tự do. Nếu ai đó bảo y bị hoàng vị trói buộc, bị lệ thuộc vào tư tưởng Nho giáo, thì sai rồi, y hoàn toàn không bị cái gì trói buộc cả, mà là y đang tự mình lựa chọn cuộc sống của y, tư tưởng của y, rồi y dùng vũ lực và quyền lực, áp đặt cái thế giới quan ấy lên tất cả con dân Đại Cồ Việt. Tự do của y là thứ tự do không có giới hạn, là thứ tự do vô cùng cực đoan. Một con người tự do đến cực đoan như vậy, chính là kẻ vị kỷ vĩ đại. Kết cục của y thế nào ai cũng rõ, nhưng tôi không tiện bàn luận gì thêm. Về nhân vật này, tôi chỉ có thể nói một câu rằng: hắn là giấc mơ trong sâu thẳm mỗi con người, nhưng đồng thời cũng là con ác quỷ lớn nhất bị chế ngự trong họ.

Đôi dòng chia sẻ thay lời tạm biệt. Lục Thập hồi sau ra sao tôi vẫn sẽ tiếp tục đăng. Rất cảm ơn và rất vui khi các bạn đã dõi theo Lục Thập đến giờ phút này.

Mộc Hân

Sài Gòn Gia Định

15/2/2014

Chương 37: Hoàng hậu (phần 3)

Điện Khai Phong rừng rực lửa cháy.

Phía Điện Long Lộc lửa vừa được dập, tường ám khói mờ, cột trơ thân củi, xem ra không hư hại gì nhiều. Chỉ hiềm, Điện Khai Phong ở ngay sát bên, dường như bị loang dầu nhiều hơn nên bắt lửa rất mạnh, lại rõ ràng vẫn còn người ở trong chưa kịp thoát ra ngoài. Xuân Lan chồn chân không yên, nấp trên nóc điện Long Lộc quan sát, thấy ngay trước sân điện Khai Phong có một người phụ nữ vận đồ lụa lượt là, tóc cài trâm vàng, đang đứng kêu gào hướng vào đám cháy. Xung quanh cô ta có đến năm sáu nội quan và nom chục cung nữ xúm lại kiềm giữ. Quân cấm vệ liên tục ra vào cửa điện Long Lộc và Khai Phong, lại có một vài nhóm khác thắp đuốc tản ra xung quanh, chừng như đang tìm kiếm một người nào đó. Đến khi bọn người ấy cùng đồng thanh lớn tiếng gọi “Khai Phong Vương”, Xuân Lan mới chực nhận ra người phụ nữ quý tộc đang quẫn trí điên cuồng trong vòng kìm kẹp của bọn cung nhân chính là hoàng hậu Cảm Thánh, miệng cô ta rõ ràng chưa khi nào ngừng kêu gào. Giờ định tâm lắng nghe, Xuân Lan mới nhận ra cô ta chỉ gào thét mỗi hai tiếng “Sạ nhi”. Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 3)”

Chương 37: Hoàng hậu (phần 2)

Vốn là người Khau Phạ, từng luyện qua Thập Nhị Bí Kíp trong suốt ngần ấy năm bỏ trốn khỏi Hủa Xi Pan, Chiêu Sương hẳn nhiên phải thuộc nằm lòng. Chính vì đã thông thuộc Thập Nhị Bí Kíp, lại sớm biết ni cô Diệu Hạnh chính là Hắc Diện phu nhân, nên ả mới dám đem Thập Nhị Bí Kíp khéo léo đặt sẵn vào trong am Thanh Tịnh, rắp tâm giả mạo Sa phu nhân hạ độc hai ni cô rồi dàn cảnh dẫn dụ Trần Linh đến giết người, đoạt bí kíp. Trần Linh và Lê Long Đĩnh tranh nhau Thập Nhị Bí Kíp để ả được rảnh tay tìm kiếm thứ đáng giá hơn: Triệu Gia kiếm phổ – bản sao Man Thiện Bí Kíp. Chiêu Sương cậy mình thông minh, suy đoán Hắc Diện Phu Nhân nhất định phải cất giấu bí kíp bên trong am Thanh Tịnh, nào ngờ quả quýt dày có móng tay nhọn, ả sập phải bẫy của thầy trò sư Vạn Hạnh, lấy nhầm bí kíp giả cùng thanh Triệu Gia Bảo Kiếm thật. Chiêu Sương là người luyện võ có nghề, lại thông thuộc cổ ngữ và di ngữ, tất nhiên sớm phát hiện mình bị người ta lừa bịp, do đó mới liều lĩnh đột nhập vào hoàng cung Hoa Lư để tìm lại đồ thật.

Chiêu Sương một mặt đốt điện Long Lộc, mặt khác tạo điều kiện cho Sa phu nhân đột nhập thư điện; như thế, bà ta vừa thăm dò được hoàng hậu Cảm Thánh, xác minh được bí kíp giấu trong thư điện là giả, vừa lôi kéo được sự chú ý của Lê Long Đĩnh và đám quân cấm vệ sang hai khu vực này. Mặt khác, có thể vì cho rằng trong hoàng cung Hoa Lư không còn ai khác ngoài Nhân Trí Vương đáng được giao trọng trách canh giữ Thập Nhị Bí Kíp, mà Lê Long Đĩnh vô duyên vô cớ cũng không nhất thiết phải nghiêm ngặt giam cầm bố vợ tương lai như vậy, nên Chiêu Sương mới phóng hỏa đốt ngục thất, chính là để buộc người ta phải đưa Nhân Trí Vương và Thập Nhị Bí Kíp ra ngoài. Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 2)”