Chương 37: Hoàng hậu (phần 1)

Ân tình ai tỏ cho ai?

Nửa đường gãy gánh, thêm dài cô liêu.

Một tà bóng đổ liêu xiêu,

Mỗi người một phách, tơ điều ai mang?

 

Phần 1:

–       Sa phu nhân!

Sau cùng, Yến Lan cũng lên tiếng. Ả áo đen chỉ đơn giản đứng yên, thần sắc khuất trong bóng tối dải trùm đầu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Trên tay ả lúc này là một cuộn da sậm màu, có vẻ như ả vừa tìm được thứ mình muốn – Thập Nhị Bí Kíp.

Xuân Lan không nén được bật cười thật khẽ, nói:

–       Nó nghĩ ai dùng Mê Dược Hương Hồn Tán cũng là Sa phu nhân.

Ngô Bình hỏi:

–       Ý chị là?

–       Cậu nhìn đi, bà ấy đang giữ Triệu Gia Bảo Kiếm, chính là kẻ đã dàn cảnh giết hại ni cô Diệu Đức và Diệu Hạnh bằng Mê Dược Hương Hồn Tán.

Được Xuân Lan nhắc nhở, Ngô Bình mới để tâm. Ả áo đen đúng là có giấu trong vạt áo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm lộ ra ngoài chỗ thắt lưng, vừa vặn ngay tầm tay ả, đúng là Triệu Gia bảo kiếm thật! Ngày đó, Hắc Diện phu nhân sau khi quy y đã chôn thanh Triệu Gia bảo kiếm ở vườn sau am Thanh Tịnh, đến khi bà bị Trần Gia Bang sát hại thì thanh kiếm cũng mất tích. Hẳn nhiên, kẻ nào đang giữ Triệu Gia bảo kiếm trong tay, chắc chắn sẽ bị tình nghi là liên quan đến Trần Gia Bang và cái chết của hai ni cô Diệu Đức, Diệu Hạnh. Mặt khác, kẻ muốn hại chết hai vị ni cô trước đó đã dùng Mê Dược Hương Hồn Tán để Trần Linh về sau tiện bề ra tay, chưa rõ kẻ chủ mưu tại sao lại muốn lợi dụng Trần Gia Bang mà không tự mình hạ sát, chỉ cần nhìn vào chi tiết Mê Dược Hương Hồn Tán, thường sẽ nghĩ ngay đến người Chiêm Thành.

Bên dưới sảnh điện, Yến Lan lớn tiếng kết tội:

–       Cấu kết với Trần Gia Bang lừa dối cha ta. Dàn cảnh ở am Thanh Tịnh giết hại mẹ ta. Đột nhập thư điện hoàng cung lấy cắp bí kíp của anh ta. Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá!

Xuân Lan chau mày nói:

–       Hồ đồ mất rồi! Nhưng nó dựa vào đâu mà kết luận Sa phu nhân cấu kết với Trần Gia Bang? Không lẽ… Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 1)”

Chương 36: Hôn lễ (phần 3)

Lối sau dẫn vào điện Tử Hoa vắng lặng một cách có chủ ý. Ngô Bình thản nhiên lách người qua ô cửa khép hờ đi thẳng vào trong, thấy Cam Mộc đang đứng sẵn nơi rèm chắn gió. Đợi chàng đến thật gần, Cam Mộc hạ giọng căn dặn:

–       Giờ tôi ra sân trước trông chừng, ở sân sau đã có Tứ Nương. Đêm hôm khuya khoắt nhưng hắn vẫn thường đến rất tùy hứng. Anh phải thật tranh thủ, hễ nghe động thì phải lập tức rời khỏi, đừng chần chừ kẻo hại đến quận chúa.

Ngô Bình gật đầu cảm kích rồi theo lối Cam Mộc chỉ để đi vào nội điện, tìm đến tận buồng ngủ của Như Như. Cánh cửa để mở vừa đủ cho chàng lách qua mà không gây ra tiếng động, Cam Mộc hiển nhiên đã sắp xếp rất chu toàn.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của mấy ngọn nến heo hắt trong gian phòng quạnh quẽ, bị ngăn trở bởi một bức rèm sa mỏng màu hồng đào, chàng nhìn thấy một bóng người mảnh mai gầy guộc, bờ lưng xương xương hao mòn đến độ tưởng như chỉ là ảo ảnh, được phủ lên bởi thác tóc đổ dài xuống quá thắt lưng. Chỉ mới nom một tháng xa cách, trông nàng dễ đã xác xơ hẳn đi mấy phần. Bờ vai nàng quá gầy, thân ảnh nàng quá mỏng, đến chiếc bóng hắt lên sàn đá cũng mờ nhạt yếu ớt vô cùng. Ngô Bình lặng người bủn rủn, chỉ còn nghe thấy khóe mắt cay nồng.

Nàng vẫn chưa ngủ, đang thất thần đứng quay vào bàn, dải áo mỏng màu xanh nhạt khoác lên người càng khiến nàng hệt như một nhành liễu u sầu thê lương. Giữa gian phòng lặng im phăng phắc chợt có tiếng thổn thức khẽ khàng, thanh âm nhợt nhạt thiếu sức sống vừa rót vào tai liền khiến Ngô Bình phải giật mình bừng tỉnh. Tim chàng quặn thắt lại vì thương đau và cũng vì quá mừng rỡ. Nàng đang khóc, nàng vẫn còn nhớ đến chàng!

–       Như Như!

Ngô Bình không kiềm được bật gọi, còn Như Như cũng thảng thốt quay lại nhìn. Trong khoảnh khắc chóng vánh ấy, chàng tin rằng mình đã nhìn thấy tương tư cùng hi vọng lóe lên trong mắt nàng, sáng lấp lánh như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, nhưng rồi cũng tắt lịm trước khi chàng kịp hạnh phúc chạy đến bên nàng. Để nguyên cặp mắt vẫn còn chớm lệ, nàng lạnh lùng nhìn chàng, miệng nhoẻn cười tàn khốc: Đọc tiếp “Chương 36: Hôn lễ (phần 3)”

Chương 36: Hôn lễ (phần 2)

V4T đèn lồng

Không rõ bao lâu trôi qua, Ngô Bình mới lại cảm thấy phần đầu sau nhức như búa bổ, toàn thân bó chằng bó chịt vô cùng khó chịu. Chàng chớp mắt mấy lượt rồi mở hẳn, không gian xung quanh bốn bề tối mịt, bên tai văng vẳng tiếng côn trùng vo ve kêu đêm. Chàng cựa quậy thân người, biết mình đang bị trói cứng rồi vất cho nằm chỏng chơ trên nền gạch thấm lạnh hơi sương, liền thất vọng thở dài một hơi, đoạn, cố xoay đầu nhướng mắt nhìn lên, vẫn chỉ thấy một màu đen kịt ức chế. Rõ cả rồi, hoàng hậu Cảm Thánh đã thuận theo lời Cam Mộc, nhốt chàng vào nhà kho sau điện Khai Phong, bỏ đói đến chết.

“Thật là nực cười quá!”_Ngô Bình chua xót nghĩ thầm, không nén nổi cười khẩy tự mỉa_ “Giam mình nhịn ăn ở hậu viện Ngô gia thì khác gì với bị bỏ đói ở nhà kho hoàng cung? Đào Cam Mộc, cậu nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy? Như Như nàng…xem ra đã tuyệt tình thật rồi!”

Nghĩ đến Như Như, lòng chàng đau như cắt. Trước đây chàng chưa hiểu chuyện, quay về Hoa Lư tìm nàng là để hai mặt một lời, hỏi cho rõ tại sao nàng lại phụ bạc lừa dối chàng; giờ đây chàng đã hiểu, chỉ càng thấy thương tâm day dứt nhiều hơn, chẳng phải nàng phụ tình chàng, bi kịch này rõ ràng là do chàng tin nàng chưa đủ. Lãng phí gần mười ngày ở Hoa Lư, chàng đã làm được gì? Giờ bị giam ở chỗ chỗ tối tăm này, chỉ cần thoáng nghĩ đến những chuyện đang diễn ra ngoài kia, nào lễ cưới linh đình, nào tân hôn rực nến, chàng chỉ càng thêm chán ghét bản thân, càng thêm tiếc hận thống khổ. Giá như, Như Như nhẫn tâm lừa gạt chàng, nhẫn tâm đoạt Man Thiện Bí Kíp về cho Long Đĩnh thật, chàng còn thấy dễ chịu hơn thế này, vì ít nhất khi ấy nàng cũng được toại nguyện.

Đơn độc. Tăm tối. Đau khổ. Chân tình bị tước đoạt, người sống không bằng chết. Chàng lịm dần đi, mi mắt khép lại, để mặc cho bản thân bị tra tấn trong vô vọng.

Đang khi mơ hồ điên đảo, đột nhiên, chàng nghe thấy rất rõ ràng, một tiếng gọi từ trong tâm thức. Đọc tiếp “Chương 36: Hôn lễ (phần 2)”

Chương 36: Hôn lễ (phần 1)

Tiếc người ánh mắt miên man,

Tiếc người khóe miệng hồng nhan nét cười.

Xuân qua chẳng kịp bồi hồi,

Hạ đưa thu tới, tiếc lời trao duyên.

 lotus-background_1280x800_15292

Phần 1:

Đại hôn. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến ngày cử hành đại hôn của hoàng đế.

Trời đã gần sáng, phiên trực cũng sắp kết thúc, trọn một đêm thức trắng trầm mình ngoài trời hứng sương hứng gió không khiến thể chất Ngô Bình trở nên mệt mỏi; ngược lại, chàng tỉnh táo đến mức có thể cảm thấy rất rõ ràng niềm tin của mình đang dần dần bị thời gian bào mòn, hút cạn. Chàng cứ thế ngồi yên trên bậc thềm đá, nhìn về hành lang hướng đông, nơi các mái điện đang dần liền màu rõ nét dưới ánh bình minh chưa ló dạng.

Tỉnh táo đôi khi còn đáng sợ hơn cuồng loạn!

Hai ngày, liệu có thể làm được gì trong vòng hai ngày?  Nếu hôn sự của hoàng đế không thành, Linh Cung Thập Nhị Giáp và cả Mộc Hương Trang nữa, đều sẽ bị san bằng. Nghĩ xa hơn một chút, nếu hôn sự không thành, sư phụ Vạn Hạnh, sư huynh Công Uẩn cùng gia quyến chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.

Gà gáy năm canh, một đêm nữa vừa trôi tuột đi cùng chút niềm tin. Hy vọng còn lại càng thêm mong manh như ánh sao đầu ngày.

–       Ngươi bị làm sao vậy? Đọc tiếp “Chương 36: Hôn lễ (phần 1)”

Chương 35: Ngục thất (phần 3)

Orchids

Đêm nay chàng phải trực đêm. Đội cận vệ của Khai Phong Vương khoảng hơn hai mươi người. Vừa hay, người chỉ huy lại có phiên canh gác ở điện Long Lộc; chàng là chỉ huy phó, tất yếu sẽ không ai ở điện Khai Phong có thể kiểm soát chàng tối nay. Nghĩ là làm, chờ qua khỏi giờ Tí, canh lúc không có ai để ý, chàng cởi giáp, men theo mấy cây cột trụ lớn trèo lên mái nhà, lặng lẽ rời khỏi điện Khai Phong.

Ban ngày công khai đi trên hành lang, muốn ghi nhớ đường đi đã rất khó khăn; bấy giờ tối mù tối mịt, lại phải lén lút chạy trên mái, việc dò đường càng trở nên khó khăn gấp bội. Cứ chạy được một đoạn, chàng lại phải cúi mình áp sát mái ngói, tránh một tốp lính đi tuần ngang qua. Gặp nơi vườn cây, chàng chuyển sang dùng Liên Thụ Bộ. Cứ thế chạy băng qua khỏi khu vườn, mới thực sự đến đoạn khó đi nhất. Muốn tới dãy hành lang dẫn vào ngục thất, phải vượt qua một khoảng sân rộng bốn bề trống trải, không có cây cối cũng chẳng có mái nhà, mặt khác, ngày đêm đều có quân đi tuần giáp vòng rất nghiêm ngặt. Chàng tựa mình vào thân cây, bàn chân đặt hờ trên hai cành cây to, nép mình rúc sâu vào tán rá rộng; mặc kệ sâu bọ muỗi mòng thi nhau cắn đốt, chàng chỉ chăm chú quan sát tốp quân cấm vệ đang đi dưới sân, tự hối thúc mình mau tìm cách vượt qua khoảng sân. Đang khi suy nghĩ không dứt, chợt trông thấy phía dưới có hai người một nam một nữ cũng vừa băng qua khu vườn, chàng bèn định thần khom người xuống nhìn cho rõ mặt. Đọc tiếp “Chương 35: Ngục thất (phần 3)”

Chương 35: Ngục thất (phần 2)

V4T chìa khóa

Điện Long Lộc, hoàng cung Hoa Lư.

Mới mùa đông năm ngoái chàng đã ở đây, chẳng thể ngờ chưa hết mùa hạ năm nay đã lại ở đây, có điều, vị thế lần này khác hẳn đi rồi.

Năm ngoái, Như Như bị giam cầm tại điện Long Lộc. Sự thể cấp bách, chàng lại ở thế lén lút đột nhập, không có dịp đánh giá các cung điện trong thành Hoa Lư. Năm nay, chàng đường đường chính chính nhập cung lại chẳng cần phải quan sát quá nhiều, chỉ dựa vào uy phong tột bậc của mẹ con Khai Phong Vương đã có thể hiểu ra điện Long Lộc là nơi dành riêng cho người có vị thế cao nhất trong số những người phụ nữ được sắc phong hoàng hậu.

Mùa đông năm ấy, điện Long Lộc từng được để sẵn cho Như Như. Còn bây giờ, nàng lại đang ở đâu trong hoàng cung rộng lớn này? Đọc tiếp “Chương 35: Ngục thất (phần 2)”

Chương 35: Ngục thất (phần 1)

Một hai thu cúc, xuân đào,

Trăm vầng trăng tỏ lạc vào xuân thu.

Hồng đào vàng cúc ôn nhu,

Xuân thu sóng lặng luyến lưu trăng tàn.

 V4T lord-buddha-17a

Phần 1:

Chùa Nhất Trụ, canh ba giữa đêm, sư Vạn Hạnh đang lúc chập chờn, bỗng nghe thấy mấy tiếng mõ lốc cốc bên tai, liền chậm rãi ngồi dậy.

Vạn Hạnh tuổi đã cận kề ngưỡng “thất thập cổ lai hi” nhưng thường ngày lại rất năng vận động, tính ưa thanh tịnh, dưỡng sức dưỡng thần đều chu đáo vẹn toàn, lẽ ra đêm đến có thể ngủ rất sâu, tâm rất tĩnh; ngặt nỗi, từ lúc vua mới lên ngôi, triều chính xáo trộn, một loạt những sắc chỉ đáng ngờ ban ra, khiến nhà sư không thể ăn ngon ngủ yên, càng không thể chuyên tâm thiền niệm.

Long Đĩnh cho thay đổi quan chế và triều phục từ trên xuống dưới, cả các quan văn võ lẫn giới tăng đạo, hết thảy đều hệt với nhà Tống, mặt khác, nhiều lần công khai bàn chuyện cử người sang Tống xin kinh Đại Tạng, khiến người ta thoạt đầu cứ nghĩ tân hoàng thật tâm muốn phát triển Phật giáo, nhưng người trong cuộc có chút tầm nhìn thì tự khắc sẽ phải lấy làm lo lắng. Quan chế triều phục đổi là chuyện nhỏ, cội rễ nền tảng đổi mới là chuyện lớn, Vạn Hạnh càng lúc càng lo sợ tân hoàng đang muốn bỏ Phật học theo Nho học, từng bước xóa hẳn vị trí của nhà chùa để nắm quyền lực trực tiếp lên cả đất đai ruộng đất lẫn lòng tin của trăm dân. Hiển nhiên, việc sang Tống xin kinh Đại Tạng chỉ là một cái cớ, không phải để xoa dịu thì cũng là để trá hình.

Từng đạo thánh chỉ ban xuống, từng câu vu vơ Long Đĩnh thốt ra trên triều, dù chỉ là nghe lại từ miệng Công Uẩn, vẫn thường khiến Vạn Hạnh trăn trở nhiều đêm liền. Lâu dần thành nếp, có khi chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm Vạn Hạnh giật mình thức giấc, huống hồ lần này không phải chỉ là một tiếng động nhỏ, mà rõ ràng có cả một tràng mõ gõ rất khẽ bên tai. Vạn Hạnh bật dậy, tay với lấy chiếc đèn nhỏ đặt ngay đầu giường, vừa đánh lửa thắp sáng liền phải kinh động giật nảy người. Tuy vậy, thiền sư chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng van nài khẩn thiết vang lên:

–       Sư phụ! Con muốn xuống tóc!

Đọc tiếp “Chương 35: Ngục thất (phần 1)”

*** Tình hình “Lục Thập” *** Sự trỗi dậy của các vệ thần *** Hại người và bị người hại

rise-of-the-guardians (1)

Khi thời gian không cho phép thì cần phải ghép chung nhiều thứ lại với nhau. Viết blog kiểu này thật là khổ tâm mà. @@

***

Đã hơn một tháng rồi không đăng được bài nào, buồn thê thảm. Trước hết, thành thật xin lỗi chính mình vì đã để Lục Thập trễ hạn (do tự mình đặt ra) đến hơn 1 năm. Tiếp theo, thành thật xin lỗi những ai đang (thầm lặng hoặc không thầm lặng) theo dõi Lục Thập, vì đã để các bạn phải chờ và phải chán vì chờ. Thật sự là, để lâu quá không viết thì chính mình cũng sợ quên, mà nỗi sợ hãi lớn nhất là các bạn cũng quên luôn mình. Hic! Mình nhớ Lục Thập da diết!

Nếu 21/12 này không tận thế, mình sẽ đăng kỳ tiếp theo của Lục Thập! \m/

Nói nãy giờ mà suýt quăng mất lý do biện minh cho sự lặn mất tăm này: Khóa luận tốt nghiệp! Viết khóa luận tốt nghiệp cực gấp trăm gấp ngàn lần viết truyện, nhất là khi phải viết trong mối tương quan giữa trách nhiệm – tình cảm – áp lực.

***

“Sự trỗi dậy của các vệ thần”

Mình yêu Jack Frost, mình cuồng Jack Frost, yêu nhất là đoạn anh tìm lại được ký ức tiền kiếp. Xem phim xong, tự dưng cái ham muốn được nhìn thấy tuyết rơi trên bầu trời châu Âu lại trỗi dậy mãnh liệt. Ở châu Âu có quá nhiều thứ hấp dẫn. *tim bắt đầu bay*

Phim có nội dung nhẹ nhàng mà sâu lắng, tình tiết lôi cuốn mà hài hước, tạo hình đẹp mà độc. Cần nói thêm là mình thích nhất tạo hình ông già Noel, hai bên cánh tay xăm Naughty vs Nice nhìn hài chết bỏ. Tiếp đến là kiểu giao tiếp khó đỡ của thần cát Sandy, rồi đến tạo hình “bé thỏ dễ thương” của Easter Bunny vào cuối phim, phải nói là dễ thương không chịu nổi luôn. Còn mấy bé tiên răng, mình là mình cực thích tinh thần fangirl của mấy ẻm, vừa thấy răng anh Jack Frost lấp lánh trắng đẹp là thiếu điều nhào vào vạch hàm người ta ra xem như muốn bẻ hết răng đem về làm của vậy!

Với dàn chính diện hùng hậu hài hước và ham hố như bộ tứ Guardian và anh chàng Jack Frost thì mình thấy bạn phản diện “ông Kẹ” thật là đáng thương. Bạn bì dìm không thương xót, dìm đến mức lời nguyền phản diện vốn luôn ếm lên mình cũng không ăn thua gì. Chậc, cái này chắc phải trách biên kịch và tổ thiết kế tạo hình, bạn thậm chí còn thua cả con ngựa của bạn về độ gây ấn tượng. Chợt nhớ đến câu nói của thầy, đem áp dụng vào đây chắc là ổn, nếu có phần 2, bạn ông Kẹ nên đi học bơi để không bị dìm nữa. =))

***

Trước đây chưa từng có khái niệm là sẽ làm một điều gì đó gây phương hại đến người khác vì mục đích tự vệ, giờ thì đã hiểu. Cảm giác thật sự không hề dễ chịu, quyết định tự vệ cũng không hề dễ dàng, dù thật ra người ta đáng bị như vậy.

Trước đây xem phim hay bực bội mẫu nhân vật chính lương thiện ngây ngô đến nhu nhược ngu ngốc, tự bảo ở đời làm quái gì có loại người như thế. Giờ mới thấm, không phải không có mà là vì diễn viên diễn chưa tới thôi.

Mình không muốn hại ai cả, không hề muốn một chút nào, dù có là tự vệ đi nữa. Mình chỉ muốn bình yên thôi!

Đời thật quá khó sống, người thật quá nguy hiểm. Xem phim hoạt hình vậy mà hay, cảm giác như được gột rửa tâm hồn sau khi bị quăng vào bùn bẩn nước đen.

Cảm ơn các Vệ Thần!

Mộc Hân, tp HCM

22:57

9/12/2012

Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 2)

Ngoài hàng hiên, trăng đã lên cao. Từ những vách núi cheo leo, đỗ quyên bắt đầu tỏa hương dìu dịu. Tháng tư mộc hương không nở, trả lại trọn vẹn màn đêm cho đỗ quyên rừng.

Trăng sáng đến nỗi không thể chợp mắt, nửa vầng vằng vặc hắt ánh xuyên qua khe cửa rọi thẳng vào giường khiến Như Như bật ngồi trở dậy. Bất giác nổi hứng ngắm trăng, nàng bèn khoác áo rời khỏi phòng. Vừa mở cửa, nàng đã nghe thấy hương đỗ quyên thoang thoảng quyện trong gió, nhẹ nhàng phơn phớt vờn qua lay động hai cánh mũi. Hương đỗ quyên đêm nay không đậm đặc phong tỏa như đỗ quyên rừng của Hoàng Liên Sơn giá rét, lại khiến nàng man mác nghĩ về thứ hương thơm khác, là hương hoa cúc. Đọc tiếp “Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 2)”

Tình hình hiện tại [11/2012]

Trước hết, có đôi điều cần phải nói về “Lục Thập Hoa Giáp Truyện”, mình vẫn đang cố sắp xếp viết nốt những chương cuối trong lúc tinh thần cực kì ổn định, hạn chế tối đa việc đem trút thể loại tâm trạng tào lao của mình dạo gần đây vào truyện. Suy cho cùng, gắn bó với “Lục Thập” gần hai năm, mình không những yêu thích, tâm huyết, mà còn thật sự tôn trọng truyện của mình, và ở một chừng mực nào đó, tôn trọng cả những nhân vật của mình. Thế nên, việc quyết định số phận nhân vật, quyết định diễn biến cuối cùng, hoàn toàn không thể chủ quan tùy tâm trạng, mà phải lưu giữ cho được ý tưởng và cảm xúc ban đầu khi đặt bút viết truyện, nhất là khi mà, đây lại là bộ tiểu thuyết đầu tiên mình viết.

Như đã thừa nhận ở trên, gần đây do phải chịu tác động tích cực lẫn tiêu cực từ quá nhiều biến cố không tránh khỏi mà tâm trạng mình lên xuống có cơn, tuy lúc này lúc khác nhưng tổng quát vẫn là tào lao không chịu nổi, thế nên mới có chuyện bẵng đi hơn hai tuần mà vẫn không thể đăng thêm được một kì “Lục Thập” nào. Hồi đầu mình còn cho rằng, vì đang học năm cuối, đề tài khóa luận ngập đầu ngập cổ, thời gian ngủ thậm chí không đủ 5 giờ/ngày thì lấy đâu ra chỗ để nhồi thêm viết lách vào; nhưng từ từ ngẫm lại mới thấy, chả phải do hoàn cảnh, chỉ toàn do mình cả. Có dạo một học kì mười mấy môn, toàn những môn thuộc dạng kinh điển kiểu như “thi đậu ngay từ lần đầu thì nhất định không phải là người” mà mình còn tranh thủ vừa ôn thi vừa viết được mỗi ngày một hai tiếng cơ, có như bây giờ đâu, cả tuần thậm chí không động đến đàn với truyện được 30 phút!

Dù sao cũng có thể tự hứa hẹn với bản thân một vài điều thế này: 1/ Tuần này nộp xong báo cáo rồi tâm trạng sẽ ổn trở lại. 2/ Kiểu gì thì từ bây giờ đến cuối tuần cũng phải đăng được một kì “Lục Thập”, nói chứ dù trên này chẳng mấy ai đọc, nhưng tự mình cảm thấy nhớ “Lục Thập” lắm rồi. 3/ Mình sẽ không “đem con bỏ chợ” như ai kia đâu!

***

Không biết nên gọi là hên hay xui, may hay rủi; chỉ biết có một câu thế này trong “Bộ Bộ Kinh Tâm” mà mình vô cùng tâm đắc, ít nhất là tính đến thời điểm này:

“Có nhiều việc mình là người khơi ra thật, nhưng kết thúc thế nào thì không do mình quyết định nữa.”

Nói chung, tuần vừa rồi của mình là một tuần kinh khủng theo nhiều nghĩa!

Đầu tuần thì tự kỉ vì nội-bộ-lục-đục và vấn nạn gia-đình-ly-tán, đến giữa tuần thì nghe tin có khả năng phải đổi đề tài khóa luận tốt nghiệp (khả năng này hiện tại đã là 99% rồi), cuối tuần bỏ trốn vào một xó để tránh stress thì đến sáng Chủ Nhật lại bị lôi vào một vụ bê-bối động trời làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh lừa tình của bản thân, dù mình nói thật là đến giờ mình vẫn ứ hiểu mình có liên can gì đến chuyện này?!?!

Đôi khi người ta đánh nhau, hoàn toàn không phải vì bạn, cũng không can hệ gì đến bạn, nhưng bằng một cách nào đó, bạn vẫn bị lôi vào, rồi thì đủ thứ phiền phức với chả hiểu lầm từ đó đập thẳng vào mặt bạn trong lúc bạn còn chưa kịp nhận thức được rốt cuộc thì tại sao chúng nó lại đánh nhau!!! Sau cùng bạn nhận ra, tất cả chỉ vì bạn là đứa đã tạo điều kiện cho chúng nó biết nhau, tức là, trong vụ đánh nhau vớ vẩn kia, bạn bị quy chụp là “người khơi mào”.  Đấy, tình hình của mình chính xác là như vậy! Bảo tinh thần không tệ thì là nói xạo, mà bảo tệ thì có người phàn nàn sao mình cứ than thở mãi. Tóm lại, tốt nhất vẫn là rút về một góc, không phải để tự kỉ, mà là để có được cái cảm giác rằng cuộc-đời-này-bình-yên-lắm! Dĩ nhiên, là bình yên một mình!

00:06

31/10/2012