Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 1)

Ngày nào ước hẹn chung thân

Ngày nào hoa nở, gió xuân thẹn thùng?

Mà nay bỏ cuộc trùng phùng,

Người đây, ta đó, lạnh lùng phong sương.

 

Phần 1:

Mộc Hương sơn trang, nắng đầu hè rực rỡ.

Vòm không tháng tư rất xanh và rộng, mây trắng tản ra thành từng dải mỏng vắt hờ hững trên nền trời lam nhạt trong veo. Thi thoảng gió phơn phớt lướt, dải mây bồng lại tan tan hợp hợp, kéo thành đủ loại hoa văn diệu ảo điểm xuyết cho tấm lụa trời mượt óng sắc thiên thanh thêm lượt là uyển chuyển.

Tháng tư là tháng giao mùa, nơi âm hưởng rét mướt cuối cùng cũng bị cuốn đi bởi đợt gió mát lành thuần khiết, thổi vào tiết trời chút ấm áp gắt gỏng, chút cuồng nhiệt thanh tao, gột rửa linh hồn vạn vật sau mùa đông lê thê đẫm lạnh. Không gian này có thể khiến con người ta dịu lòng trở lại, khơi gợi lên từ trong sâu thẳm khát khao bình yên, khát khao hóa thân thành một phần của vạn vật, khát khao được chạm vào tận cùng sự vô ngã vô thường. Đọc tiếp “Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 1)”

Chương 33: Man Thiện (phần 5)

Khoảnh khắc Thần Nữ ngước mắt nhìn lên, Ngô Bình do từ đầu hiếu kì đã phát hiện thấy cổ tay bà có ấn nhẹ xuống đất. Một ý nghĩa lập tức lóe lên, song chàng chỉ kịp nhún chân nhảy vụt đến chỗ Thần Nữ, từ phía sau đã có một cái lồng sắt thả úp xuống chỗ Nhật Lão và Xuân Lan đang đứng. Là một cái lồng nặng dễ đến nghìn cân!

Cả Nhật Lão và Xuân Lan đều hốt hoảng giật lùi tránh ngược vào. Khi Ngô Bình giật mình quay lại, hai người bọn họ đã bị tóm gọn trong lồng. Không một chút ngập ngừng suy tính, chàng quay người lao đến chỗ Thần Nữ, rút gươm tấn công. Thần Nữ bình thản đứng dậy, xòe ra cặp dao găm hai lưỡi, một tay đưa dao chắn thẳng trước tầm nhìn, nói: Đọc tiếp “Chương 33: Man Thiện (phần 5)”

Chương 33: Man Thiện (phần 4)

Sau một hồi ẩu đả quyết liệt, Xuân lan đột ngột rút dây thu hết Kim Yên Châm về. Đoạn, nàng nhảy phắt đến chỗ Ngô Bình, kéo chàng cùng lùi vào tâm vòng tròn, nói:

–           Như Như, Yến Lan, dùng Thạch Ngọc Trảo hỗ trợ cho ba vị tiền bối, cùng anh Tòng Phương dùng thế sáu người chọi mười hai người. Tôi có ý này, nhất thời không thể giải thích, xin ngãy nghe tôi trước đã!

Xong, nàng gấp rút quay sang nói khẽ vào tai Ngô Bình:

–       Còn nhớ những hình vẽ trong Man Thiện Bí Kíp chứ? Hãy dùng Phật Môn Kiếm Phổ mà cậu đã học ở chùa Nhất Trụ, nhưng tuân theo thuật dàn trận của Man Thiện Bí Kíp. Ta nói ngắn gọn, cậu cố tiếp thu. Ta sẽ chỉ huy sáu người kia luân phiên dùng thuật di chuyển của Linh Cung Thập Nhị Trận và Kim Yên Trận để làm rối đội hình. Còn cậu, hãy lấy Như Như làm gốc, lúc bắt đầu, ta bảo cô ấy đi sang hướng nào thì cậu cứ canh hướng ngược lại mà lấy chuẩn để tiếp tục áp dụng lối di chuyển theo như mấy hình vẽ trên Man Thiện Bí Kíp, tuyệt đối đừng nghe ta nói gì cả. Nếu đủ Lục Thập Hoa Giáp rồi mà vẫn không phá nổi vòng vây, hãy tự mình thoát ra ngoài, tấn công Thần Nữ của bọn họ. Hiểu chưa? Đọc tiếp “Chương 33: Man Thiện (phần 4)”

Chương 33: Man Thiện (phần 3)

Gió quật rào rào, rừng đen thăm thẳm, Hoàng Liên Sơn sương giá rét buốt, đi mãi vẫn không thấy mặt trời. Bốn bề ngày thì sương giăng, đêm thì đen đặc, quanh năm gió thốc thét gào, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể thổi bay mấy cụm trúc rừng kiên trì bám rễ vào thứ đất bùn vừa ẩm vừa lạnh. Ngô Bình cố gắng nhấc chân, kéo lê thân người trong cái lạnh ngập thấu xương thịt. Sương đêm từng lớp từng lớp cuộn quấn cơ thể, thấm nặng qua mấy lớp quần áo, hàn khí xông vào liếm trọn từng mảng da thịt, cái rét thấm đến đâu lại theo máu lan đi nhuộm lạnh cơ thể đến đó. Ngô Bình kiệt sức, tưởng như tay chân đều đã đông cứng cả, tai lại không thể nghe thấy gì khác ngoài tiếng gió rừng ào ào xối xả; chàng giật mình ngó dáo dác tứ phía, đều là không đuốc không đèn, không lửa không khói, hai tay liền theo phản xạ quờ quạng điên cuồng, đáp lại chỉ có mấy nhành cây lạnh giá đập quẹt vào mười đầu ngón tay. Chàng toan la lên thật to, mới cảm thấy cổ họng cũng đã đông cứng tự bao giờ. Có lẽ, âm giọng thì thào của chàng đã chìm hẳn vào trong tiếng gió núi hung hãn. Đọc tiếp “Chương 33: Man Thiện (phần 3)”

Chương 33: Man Thiện (phần 2)

Đêm tháng ba, bầu trời vùng cao phủ đầy sao sáng. Đã qua giờ Tí, đống lửa thiêng của tộc người Khau Phạ vẫn kiên trì bùng cháy, bóng sáng hắt đến bị giàn cây lá lòa xòa phủ dọc hành lang cắt xẻ thành nhiều mảnh nhỏ, nhảy nhót nhịp nhàng trên nền đất, bám cả vào tà áo dài phất phơ theo điệu thổi của những đợt gió đêm se lạnh.

Như Như trong bộ y phục thanh tao sắc trắng, dải khăn gấm đen vấn chặt tóc xanh thấm lạnh hơi sương, kiên nhẫn đứng bất động bên hàng hiên từ mấy canh giờ trước, mắt dõi theo mảnh trăng khuyết đang dần ló dạng khỏi bóng núi đen đồ sộ phía trời đông. Ngay phía sau, nơi bậc cửa gỗ dẫn vào gian nhà trú tạm tại dinh cơ của người Khau Phạ, Yến Lan thả lỏng thân hình, tựa nhẹ vào một bên cột, cặp mắt đen ánh long lanh vô thức đặt điểm nhìn vào dáng lưng mảnh mai của Như Như. Nhìn một hồi rõ chán, nàng ta lại quay đi, ngó sang giàn dây leo bên hông khoảng sân, biểu cảm trông chờ sốt ruột. Đọc tiếp “Chương 33: Man Thiện (phần 2)”

Chương 33: Man Thiện (phần 1)

Trùng trùng yêu hận mịt mù

Hai mươi năm ấy oán thù chưa tan.

Phải đâu duyên phận dở dang?

Phải đâu phần kiếp đa mang sự đời?

 

Phần 1:

Bản Tả Giàng, bình minh ngày thứ mười lăm.

Ngô Bình đứng tựa mình vào gốc cây, lãng đãng nhìn xuống dãy mái lá thấp thoáng ẩn hiện trong sương sớm lờ mờ nhuộm màu nắng phía dưới sườn núi. Sau lưng chàng, bản Tả Giàng mang trong mình dáng vẻ tấp nập hơn, sôi động hơn hẳn so với bản làng nhỏ nấp dưới thung lũng trước mặt, nơi nắng sớm còn chưa kịp xuyên sương rọi đến. Phùng Tửu tam gia và Như Như vẫn đứng cạnh chàng, trong lúc chờ đợi Tòng Phương, Xuân Lan và Yến Lan vào bản mua ngựa, chừng như không có việc gì làm, họ vẩn vơ đảo mắt nhìn người người nhà nhà lục tục vác cuốc lên rẫy, thi thoảng trao đổi với nhau vài câu vô thưởng vô phạt. Ngô Bình tuy mắt bận chú mục vào khung cảnh còn nhạt màu chạng vạng dưới sườn núi, nhưng lời qua tiếng lại giữa Phùng Tửu và Như Như vẫn vô thức để lọt vào tai.  Đọc tiếp “Chương 33: Man Thiện (phần 1)”

Chương 32: Sư đồ (phần 5)

Bọn họ đi cả rồi, Ngô Bình cũng guồng chân chạy, nhác thấy phía trước Yến Lan đang tay trái ôm tay phải, mặt mày nhăn nhó, máu me lấm lem thấm ướt cả vạt tay áo màu lục, lại thấy thấp thoáng trong rừng có một người đang cõng Như Như cật lực bỏ chạy, chàng hiểu ngay ra vấn đề.

Lúc chạy ngang chỗ Yến Lan, chàng có chút chùng chân nán lại, liền bị nàng nhanh nhảu hối thúc:

–       Mặc kệ em, mau đuổi theo đi! Không lại uổng phí tâm tư của chị Xuân Lan.

Chàng chần chừ một lúc, sau cùng quyết định ném lại cho Yến Lan lọ thuốc cầm máu, đoạn, nhảy luôn lên tán cây gần nhất, bắt đầu thi triển Liên Thụ Bộ. Người chạy dưới địa hình đường rừng không thể nhanh như người thông thạo bước bộ trên cây, chẳng mấy chốc, chàng đã bắt kịp nhóm Tòng Phương và Xuân Lan. Lúc này, dù trời đã nhá nhem tối, chàng vẫn có thể nhận ra dáng điệu quen thuộc của kẻ đang cõng Như Như bỏ chạy, đích thị là ông già cổ quái cách đây mười ngày đã náo loạn Mộc Hương sơn trang. Đọc tiếp “Chương 32: Sư đồ (phần 5)”

Chương 32: Sư đồ (phần 4)

 

 

Hoàng Liên Sơn sương giăng chập chùng, vầng mặt trời đã lên cao từ lâu nhưng vẫn không sao vượt qua được dãy núi sừng sững tít phía đông, càng không qua được rặng rừng ken dày đặc ngay trước mặt. Tuy đã vào tháng ba ấm áp, nơi này vẫn còn đặc sệt thứ khí hậu của mùa đông khắc nghiệt, nhưng là loại mùa đông ở đồng bằng, còn với vùng rừng núi cao cheo leo, có lẽ nên gọi là khí hậu chuyển tiếp từ xuân lãng đãng lạnh sang hạ phơn phớt ấm, vì chí ít Ngô Bình vẫn chưa nhìn thấy loại nước kết tinh mà Tòng Phương từng kể.

Chàng khoác trên người hai ba lớp áo, chân liên tục đạp rừng vượt suối từ lúc trời còn tờ mờ sáng, men theo dãy núi cao mờ mịt sừng sững bám trụ chắn khuất chân trời phía đông, cứ thế lặng lẽ lần theo chân núi tìm đến tộc Khau Phạ. Đường đi không hẳn quá xa xôi diệu vợi, nhưng lại ngoằn ngoèo hiểm trở, vì vậy sau hơn mười ngày khởi hành, từ đi ngựa đến đi bộ, cả nhóm vẫn chưa đến được nơi cần đến. Đọc tiếp “Chương 32: Sư đồ (phần 4)”

Chương 32: Sư đồ (phần 3)

–       Có chuyện gì thế?

Đến giữa khoảng sân trước hậu viện rồi, Xuân Lan xem chừng không kiềm nổi kinh ngạc, bèn rảo chân bước dài tách nhóm. Nàng vừa tiến đến vừa hỏi, thần sắc tuy đầy ắp nghi ngờ nhưng cặp chân mày vẫn bình ổn bất động. Diện mạo lạnh lùng tỉnh táo ấy của nàng, dù là bản chất có sẵn từ thời thiếu nữ được rèn giũa thêm theo thời gian, hay là tác phẩm của mớ môn quy ràng buộc khắc nghiệt từ Thạch Hà nữ phái, thì cũng đáng để người ta ít nhất phải giật mình ngưỡng mộ.

Nghĩ bản thân chẳng cần giải thích dông dài, lời lẽ ngang ngược ầm ĩ vừa rồi của ông già bí ẩn ắt đã đến tai hết thảy mọi người trong sơn trang, Ngô Bình bèn lựa lời ngắn gọn đại khái, vừa kịp lúc nhóm Tòng Phương cũng đi đến trước cửa hậu viện: Đọc tiếp “Chương 32: Sư đồ (phần 3)”

Chương 32: Sư đồ (phần 2)

Yến Lan tuy sắc mặt nhợt nhạt, thần thái sầu muộn, ánh mắt long lanh nửa dịu dàng nửa day dứt, nhưng từng bước đi lại bình thản nhịp nhàng, lặng lẽ chạm vào nền đất, càng lúc càng tiến đến gần. Ngô Bình vừa bối rối vừa ân hận, chỉ biết thinh lặng nhìn nàng, đầu óc hỗn loạn giữa cố chấp và yếu mềm.

Rồi  Yến Lan dừng chân trước Ngô Bình, ở một khoảng cách gần đến áp đảo tinh thần, cặp mắt nàng to tròn cuộn đầy xúc cảm, kiên trì xoáy vào mắt chàng, không một chút do dự chuyển hướng, cứ thế nhìn chàng như thể vừa muốn thi ngoan cố với chàng, vừa muốn chàng xuôi lòng nhẹ dạ. Ngô Bình chân đứng bất động, bắt đầu cảm thấy khó hiểu vì sao mình vẫn còn chưa lùi lại để nới rộng khoảng cách đáng ngờ ấy ra. Sau cùng, ánh mắt ngây thơ trong vắt kia, hệt như một cái bẫy, đã chiến thắng chóng vánh; Ngô Bình nhắm mắt thở dài, cố gắng dứt khỏi tia nhìn thẳm sâu của Yến Lan, đầu ngoảnh đi nơi khác, khẽ máy môi hỏi bằng giọng thân tình tự nhiên nhất có thể:

–       Đêm hôm khuya khoắt, em không ngủ mà ra đây làm gì? Đọc tiếp “Chương 32: Sư đồ (phần 2)”