Sư đồ nghĩa nặng ơn sâu
Gian truân vùi lấp, bể dâu đổi dời
Quan hoài day dứt một đời
Bạc đầu ngoảnh lại, trông vời non cao.
Phần 1:
Mộc Châu hoa trắng rừng xanh, qua khỏi mùa đông sương lạnh chập chùng lại đến mùa xuân hoa nở rợp trời.
Từ gò đất cao nhất trong khu vườn thênh thang sắc trắng của Mộc Hương sơn trang phóng tầm mắt ra bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng là sườn đồi nhuộm màu trắng toát bởi thảm hoa cải li ti; ngay cả nơi bìa rừng phía chân trời tít xa, mấy cành lê mộc mạc cũng đang nở từng cụm hoa trắng tinh khiết. Sắc hoa trộn vào sắc mây, màu trời quyện với màu rừng, khung cảnh mùa xuân Mộc Châu có đôi lúc khiến người ta ngỡ ngàng đến sửng sốt, không thể phân biệt được đâu là trời đâu là đất, đâu là thực đâu là mộng. Xứ sở cao nguyên lạ lẫm này, nếu dùng mấy chữ “tiên cảnh nơi hạ giới”, e rằng không phản ánh được chất mộc mạc thanh bình như hơi thở hiền hòa của đất trời; nhưng nếu phải dùng cụm từ nào khác để đặc tả, lại e rằng không xứng tầm với vẻ đẹp thoát tục của nó. Đọc tiếp “Chương 32: Sư đồ (phần 1)”









