Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 2)

Đi đến khúc ngoặt hành lang, chợt nghe thấy từ phía sau có người gọi mình bằng âm vực rất nhỏ, Ngô Bình bèn dừng bước quay lại nhìn. Hóa ra là Tòng Phương đang đuổi theo. Vừa bắt kịp chàng, Tòng Phương hấp tấp nói luôn, chẳng để chàng phải lên tiếng thắc mắc:

–       Thiếu trang chủ, vừa rồi thoáng nhìn thấy có bóng người rời đi, ngờ là cậu nên tôi tự mình đuổi theo. Chuyện ban nãy chúng tôi nói, cậu…đã nghe cả rồi ư? Đọc tiếp “Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 2)”

Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 1)

Thuyền ai trong cõi mịt mờ

Lênh đênh một bóng, lờ đờ gió sương?

Hồng trần bụi vấn hoa vương,

Sông xanh nước biếc, còn thương đôi bờ…

 

Phần 1:

Mặt trời mọc rồi lại lặn, rét tháng mười càng lúc càng đậm, căn nhà trọ rộng lớn nhiều gian phòng hốt nhiên trở nên trống trải đến lạnh lùng. Gió từng cơn lùa ngoài hành lang dài, chốc chốc lại cuốn bay lớp lá khô khốc lợp đầy khoảng sân màu đá sỏi. Ngoài trời trăng đã lên cao, bóng sáng hắt mép ngói trên mái xuống thềm gạch, tạo thành một vệt đen dài viền dọc dãy hành lang đất nhạt màu đơn điệu. Đọc tiếp “Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 1)”

Chương 29: Phụ tử (phần 2)

Vừa nhìn rõ diện mạo Ngô Bình, lại nhầm tưởng chàng đang bị Như Như dàn cảnh khống chế, Trí Anh lập tức tái mặt ghìm cương, chân mày chau lại đầy hoài nghi. Lâm Tử Long tuy đã gặp Như Như và Ngô Bình một lần ở bìa rừng Đằng châu, nhưng suốt hai năm qua đã dần quên lãng, giờ nhìn lại chỉ thấy có chút quen mắt chứ không tài nào nhớ ra, ông cũng bèn ghìm cương, quay sang hỏi Trí Anh:

–       Là ai vậy? Sao ta thấy quen quá!

Trí Anh trừng mắt nhìn Ngô Bình và Như Như, nghiến răng đáp:

–       Cha, chính là y! Kẻ đã sát hại Ngọc Diện Thần Y và bắt cóc Mai cô nhiều tháng trước! Quả nhiên y đang ở Hoa Lư, chúng ta đã tìm tới đúng chỗ rồi!

Như Như còn đang mơ hồ suy tính, Trí Anh đã tự nói ra tất cả. Đọc tiếp “Chương 29: Phụ tử (phần 2)”

Chương 29: Phụ tử (phần 1)

 

Thuở nào gia sự yên lành

Đêm qua một giấc tan tành khói mây,

Dặm đường bôn tẩu ai hay

Tâm này trĩu nặng lòng này nát tan!

 

Phần 1:

Trời mùa đông sương giá rét mướt, đêm kinh thành lại chẳng được yên ả, khắp các ngả đường đầy rẫy quân binh đi tuần, ánh đuốc sáng choang hắt lên dãy tường đất đỏ ửng. Ngô Bình và Như Như không có gan trà trộn vào đoàn thị vệ, sợ rằng chúng sẽ nhận ra diện mạo Ngọc Minh Vương Tử, đành phải tùy cơ di chuyển, lúc thì nép người vào bức vách nhà dân, khi lại lẫn vào tán lá bụi cây, về được đến chùa Nhất Trụ cũng đã quá nửa đêm.

Hai người vừa vượt tường nhảy vào khoảng sân sau lưng chùa, đã trông thấy bóng dáng một nhà sư đứng bất động dưới mái hiên hành lang, chính là thiền sư Vạn Hạnh. Mặc tiết trời đầu đông giá lạnh, vị sư già vẫn điềm nhiên trầm mình vào màn sương đêm, cặp mắt tĩnh lặng hướng thẳng về phía bờ tường, hiển nhiên là đang chờ đợi Ngô Bình quay lại. Nhác thấy hai kẻ nhảy vào sân sau chùa Nhất Trụ, Vạn Hạnh liền vội vã dời gót, thoăn thoắt tiến đến giữa sân, chưa kịp đi tới gần đã sốt ruột hỏi:

–       Bình nhi, Công Uẩn sao rồi? Đọc tiếp “Chương 29: Phụ tử (phần 1)”

Chương 28: Thân thế (phần 2)

Kẻ lạ cõng nàng lao đi vun vút trong đêm. Từ lúc y xuất hiện, nàng chẳng kịp nhìn thấy mặt y, chỉ biết dáng lưng y trông rất quen. Nàng có một chút ngờ ngợ, cho rằng đó chính là chàng, nhưng lại chẳng dám khẳng định. Hoàng cung rộng lớn chìm trong đêm tối, lại nằm trên một quả núi nhỏ, nơi thì triền dốc trơn trượt, chỗ lại có lầu canh gác sáng choang ánh đuốc. Nàng giật nhẹ cổ áo y, nói:

–       Mau bỏ tôi xuống đi, chạy mãi thế này chưa hẳn đã có đường thoát.

Y dừng chân, băn khoăn quay nhìn khắp phía. Quả nhiên, quân binh đang được huy động bao vây các ngả, chạy đằng nào rồi cũng đụng độ với họ. Y bèn đặt nàng xuống đất, vừa quan sát xung quanh, vừa nói:

–       Cô biết còn đường nào khác để thoát ra ngoài không?

Nói rồi, y xoay đầu nhìn nàng. Dưới ánh đuốc mờ nhạt từ xa hắt đến, nàng có thể trông thấy sự kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt y, ngay bản thân nàng lúc này cũng đang bất ngờ đến không còn tin vào mắt mình nữa rồi. Y giật nảy mình, ghé đến nhìn nàng thật kĩ, giọng hối hả, có cả một chút mừng rỡ:

–       Như Như, có phải cô không? Đọc tiếp “Chương 28: Thân thế (phần 2)”

Chương 28: Thân thế (phần 1)

Đã là duyên nợ ở đời

Ngày nào một bể một trời cách ngăn,

Biệt ly chẳng kịp băn khoăn

Lại vừa tái ngộ, hay chăng sự đời?

 

Phần 1:

Nàng phi ngựa nước đại trên con đường rộng thênh thang dẫn đến hoàng cung, cát bụi tung mù mịt theo từng nhịp vó gấp rút. Phía trước quang cảnh trống trải, núi Đại Vân(1) lừng lững giữa trời.

Hoàng cung quả nhiên có biến.

Ở khoảng cách hơn hai dặm đường, nàng đã có thể trông thấy cờ hiệu của Khai Minh Vương tung bay trên các tháp canh gác ngay trước cửa cung, quân cấm vệ đã bị thay bằng đạo quân đến từ Đằng châu. Nàng hoảng hốt ghìm cương, mí mắt hơi khép lại dưới bóng nắng chói chang, tia nhìn chú mục vào cánh cửa hoàng cung đã bị đóng kín và dày đặc thị vệ canh phòng. Đọc tiếp “Chương 28: Thân thế (phần 1)”

Chương 27: Dã tâm (phần 2)

Nàng rời khỏi điện Tử Hoa, hối hả đuổi theo Long Đĩnh. Y chạy rất nhanh, nàng phải cố sức guồng chân mới không bị mất dấu. Thế nhưng, khi chạy đến điện Bách Bảo Thiên Tuế, nhác thấy bóng dáng Nhân Trí Vương còn đang đứng đợi, lại thấy Long Đĩnh chạy về phía cửa cung, đoán rằng y quay về phủ đệ cũ của Long Việt, nàng bèn rẽ hướng đi vào nội điện gặp phụ thân.

Vừa trông thấy nàng, cặp chân mày đang chau lại của Lê Thám lập tức dãn ra, ông vội vàng tiến đến, hạ giọng hỏi:

–       Sao rồi? Con đã gặp hoàng thượng chưa?

Nàng gật đầu, đáp thật gọn:

–       Con gặp hoàng thượng rồi, gặp cả Khai Minh Vương nữa! Chúng ta về phủ thôi! Con cần gặp ngài ấy gấp, nhưng không phải trong bộ dạng này. Đọc tiếp “Chương 27: Dã tâm (phần 2)”

Chương 27: Dã tâm (phần 1)

Vốn cùng một mẹ sinh ra

Anh thời bên trọng, tôi là bên khinh.

Ngôi cao điện lớn linh đình,

Tránh sao cho khỏi bất bình mưu toan?

Phần 1:

Xuân đi, hạ đến, thu về, thời gian thấm thoắt trôi nhanh, giờ đã vào buổi đầu đông. Khí lạnh từng cơn tràn vào gian phòng nhỏ bên trong Nhân Trí Vương Phủ, ngọn nến lập lòe mong manh trước gió sau cùng cũng phụp tắt. Nàng bị cơn lạnh làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngoảnh đầu nhìn ra song cửa,  mới hay mình đã ngủ mê trên bàn từ lúc trời vẫn còn chập choạng đến khi tối mịt. Khắp gian phòng tịnh không một bóng người, nàng liền lo lắng trở gót ra ngoài hành lang, quả nhiên, Cam Mộc vẫn đang trùm áo ngủ vùi ngoài ấy. Nàng lay mạnh thân hình y, y giật mình choàng tỉnh, tay theo phản xạ chụp vội vào bao kiếm, vừa khi nhận ra nàng, y bèn thở phào, giọng trách móc:

–       Đêm hôm khuya khoắt, chị sao không ngủ mà còn giở trò hù dọa tôi? Đọc tiếp “Chương 27: Dã tâm (phần 1)”

Chương 26: Vương tử (phần 4)

Điều nàng lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy đến! Long Đĩnh muốn nàng quay lại Phạm gia trang, y quả nhiên có lưu tâm đến thân thế của tướng quân Lý Công Uẩn! Phút chốc, nàng cảm thấy ân hận vì đã kể quá nhiều về Ngô Bình, về vị ni cô kì lạ ở Cổ Pháp. Tuy nàng chưa hề hé môi chuyện Nhật Lão, nhưng những điều còn lại xung quanh thân thế của Ngô Bình và Công Uẩn cũng đủ để thu hút Long Đĩnh. Đã từ rất lâu, Long Đĩnh luôn muốn lôi kéo Công Uẩn về dưới trướng của mình. Điều mà y thực sự cần ở Công Uẩn chẳng phải chỉ là mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và các đại thần khác, mà còn là chính võ công của hắn, thứ kiếm pháp quái dị đi kèm kiểu trận pháp vi diệu mà y chưa từng thấy qua. Tuy vậy, muốn kéo Công Uẩn về từ chỗ Nam Phong Vương Long Việt lại chẳng dễ dàng gì, trừ phi nắm được điểm yếu của Công Uẩn, khiến hắn tự nguyện bỏ Long Việt. Mọi chuyện có thể bắt đầu từ nơi người đàn bà có ngoại hiệu là Hắc Diện Phu Nhân, nhưng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu Long Đĩnh chịu để nàng quay lại Lục Châu, tiếp cận Ngô Bình-sư đệ của Công Uẩn, từ đó dò ra mối quan hệ giữa Công Uẩn và Hắc Diện Phu Nhân. Dựa vào đó gây áp lực, buộc Công Uẩn từ bỏ Nam Phong Vương để về Đằng Châu chỉ còn là vấn đề thời gian. Đọc tiếp “Chương 26: Vương tử (phần 4)”

Chương 26: Vương tử (phần 3)

Mùa thu năm Ứng Thiên thứ mười (1003), Đại Hành hoàng đế ốm nặng, Khai Minh Vương lại từ Đằng Châu quay về Hoa Lư, ngày ngày túc trực ở điện Trường Xuân.

Hoàng đế cảm mạo vài ngày thì khỏi, Khai Minh Vương liền xuất cung, tìm đến Nhân Trí Vương Phủ.

Đã nhiều năm nay, từ hồi săn bắn ở Cổ Pháp trở về, vì hai anh em Long Việt, Long Đĩnh mà nàng phải trải qua mấy đợt sóng gió. Năm Ứng Thiên thứ sáu, Đại Hành hoàng đế ngỏ ý với cha nàng, định đưa nàng về Đằng Châu. Tuy không nói thẳng, nhưng rõ ràng hoàng đế muốn gả nàng cho Long Đĩnh. Cha nàng cố tìm cách từ chối, hoàng đế cũng thôi, không ép uổng. Tuy vậy, đến năm Ứng Thiên thứ tám, chẳng rõ nguồn cơn thế nào mà cả hai người Nam Phong Vương và Khai Minh Vương cùng đến cầu thân, kẻ trước người sau cách nhau chỉ vài canh giờ. Họ lại còn dâng mật tấu xin ban hôn lên Đại Hành hoàng đế. Cha con nàng biết chuyện, cuống cuồng lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Nào ngờ, Đại Hành hoàng đế chẳng có động thái gì, cứ phớt lờ để ngoài tai mọi chuyện. Nhân Trí Vương biết hoàng đế vẫn còn băn khoăn, Thái tử Lê Long Thâu, tức Kình Thiên Đại Vương, chỉ vừa mất năm ngoái, chỗ kế vị để trống chưa được một năm đã có kẻ âm mưu muốn ngồi vào. Anh em Nam Phong Vương và Khai Minh Vương cũng không ngoại lệ, việc cầu thân xem ra chỉ là một chiêu bài để dò tâm ý vua cha. Thấy Đại Hành hoàng đế không vội quyết định, cha con nàng cũng chẳng việc gì phải lo lắng. Sóng gió ấy nổi lên vài ngày, sau cùng cũng lắng dịu như chưa từng xảy ra. Đọc tiếp “Chương 26: Vương tử (phần 3)”