Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, quay đi quay lại, nàng đã mười hai tuổi. Cuộc sống trong vương phủ cứ nhàn nhã bình lặng. Việc giả dạng làm Ngọc Minh vương tử rồi lại đóng vai thị nữ Như Như, ban đầu tuy có hơi khó khăn bất tiện, nhưng chỉ sau ba năm, nàng đã thành thạo đến mức cảm thấy nhàm chán. Giờ đây, nàng thậm chí có thể nói bằng hai giọng hoàn toàn khác biệt, cung cách điệu bộ cũng linh hoạt thay đổi qua lại, người trong phủ tịnh không một ai nghi ngờ Ngọc Minh vương tử và Như Như thật ra chỉ là một người. Đọc tiếp “Chương 26: Vương tử (phần 2)”
Chuyên mục: Lục Thập Hoa Giáp Truyện
Chương 26: Vương tử (phần 1)
Bóng trăng nửa tỏ nửa mờ
Ba mươi khuất dạng, lập lờ trăng non
Bao giờ cho đến trăng tròn
Người thương rõ dáng mỏi mòn nhớ mong?
Phần 1:
Như Như thúc ngựa ruổi dài trên con đường lớn đầy cát bụi từ Lục Châu về Hoa Lư. Sau một ngày chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng, nàng cũng chỉ đến được đất Đằng Châu. Nhắm sức ngựa không thể chạy qua đêm, mà ngay cả nàng cũng đã kiệt sức, Như Như bèn thở dài ghìm cương. Nàng nhảy xuống đất, tay dắt ngựa, chân tùy tiện bước, mắt vô thức nhìn bụi cỏ dại ven đường. Cứ đi như thế được chừng nửa canh giờ, khi ngẩng đầu lên, trước mắt nàng đã là một tòa dinh thự rộng lớn. Như Như gượng cười, tự nhủ mình đã thấm mệt, nếu hắn không có ở đây thì tốt, còn nếu hắn cũng như nàng, vẫn chưa về Hoa Lư, nàng đơn giản chỉ cần xộc thẳng vào phủ, tìm bừa một căn phòng trống, vào đấy ngủ một giấc thật sâu, sáng hôm sau lại lên đường về Hoa Lư. Thấy nàng mỏi mệt, hắn chắc chắn sẽ chẳng nhiều lời hỏi han. Nghĩ vậy, Như Như liền thong thả bước về phía tòa dinh thự. Đọc tiếp “Chương 26: Vương tử (phần 1)”
Chương 25: Biệt tích (phần 2)
Khi Ngô Bình hé mắt, mặt trời đã lên cao. Chàng hốt hoảng bò dậy, nhận thấy cửa phòng mở toang cả đêm, vạt nắng dài in hằn trên nền gạch. Ở phía bên kia chiếc bàn, Hoàng Mai vẫn còn nằm dưới đất, tay đặt hờ lên mảnh bát vỡ. Ngô Bình ngó dáo dác một lúc thì định thần lại, bình rượu cạn không còn một giọt, cả chàng và Hoàng Mai đều đã say sưa quên trời quên đất.
Rồi chợt cảm thấy có chút kì lạ, hai kẻ say mèm ngủ li bì đến gần trưa, cửa phòng thì mở toang, ấy vậy mà không một ai phát hiện, Ngô Bình liền vội vàng bật dậy. Ấm nước trên bàn vẫn còn đầy, chàng bèn uống một ngụm lấy lại tỉnh táo rồi chạy sang lay gọi Hoàng Mai.
Hoàng Mai đêm qua uống nhiều hơn chàng, lay nàng tỉnh cũng chẳng dễ dàng gì; nhưng khi nàng đã mở mắt ra rồi, thì giật mình bật dậy rất nhanh chóng. Hoàng Mai đảo mắt khắp một lượt, ngại ngùng nhìn Ngô Bình, ánh mắt lấp lánh vài phần hồ nghi, nàng khẽ hỏi:
– Đêm qua…em có nói gì với anh không? Đọc tiếp “Chương 25: Biệt tích (phần 2)”
Chương 25: Biệt tích (phần 1)
Giận đời muôn sự đảo điên,
Chênh vênh vạn nẻo con thuyền tai ương.
Mập mờ những ghét cùng thương,
Dù khô dòng lệ, vấn vương vẫn còn.
Phần 1:
Rõ là trời chẳng chiều lòng người. Xuân Lan vừa đi được vài ngày, đến lượt Tòng Phương cũng xin quay về Mộc Châu sắp xếp việc ở võ quán. Nhìn ai ai cũng bận rộn lo toan, Ngô Bình khó tránh khỏi cảm giác chạnh lòng. Hoàn cảnh của chàng hiện giờ, bất đắc dĩ phải làm người nhàn rỗi. Kỳ thực, chàng chẳng muốn cứ ở mãi Phạm gia trang. Nơi này dù yên bình thanh tịnh, nhưng lại không được tùy ý, thương thế của chàng vẫn chưa khỏi, muốn làm gì cũng khó. Bất giác, chàng lại thấy nhớ vườn nhãn ở Cổ Pháp. Nhật Lão đi đã lâu, mấy cây nhãn ấy đành phó mặc cho tự nhiên. Đọc tiếp “Chương 25: Biệt tích (phần 1)”
Chương 24: Nhi nữ (phần 2)
Đến quá trưa, Trí Anh từ Hải Đông Phái trùng hợp thế nào lại đến Phạm gia trang; bữa cơm chiều vì vậy mà đông người hơn nhưng vẫn không tránh khỏi sự gượng gạo kì quặc. Thoạt đầu, Phạm thần y và Xuân Lan còn trao đổi xã giao vài câu, sau cùng cũng yên lặng ăn cho hết bữa, những người còn lại cũng chẳng ai nói gì thêm. Như Như và Trí Anh vì mới quen biết Tòng Phương và Xuân Lan nên e dè đã đành, đến ngay cả Ngô Bình cũng không thể tự nhiên bắt chuyện dù trong lòng có rất nhiều điều muốn giãi bày thì quả là đã đẩy tình hình đi đến chỗ căng thẳng. Đọc tiếp “Chương 24: Nhi nữ (phần 2)”
Chương 24: Nhi nữ (phần 1)
Thuở xưa trẻ nhỏ vui đùa,
Hôm nay nhi nữ đã thừa tâm tư.
Một lời chẳng thiếu chẳng dư,
Mới hay gặp lại chẳng vừa nhớ nhung.
Phần 1:
Công Uẩn đến Phạm gia trang vào một ngày cuối tháng giêng, khí trời vẫn còn rét mướt. Y lưu lại đấy không lâu, đủ để Ngô Bình nói tất cả những gì cần nói; sáng hôm sau, y lại lên đường về Hoa Lư từ rất sớm. Trong vòng một ngày đó, cũng thật khéo, lại trùng với khoảng thời gian Như Như quay về Hoa Lư dịp Tết Nguyên Đán, thành thử Ngô Bình có thể trò chuyện thoải mái với Công Uẩn mà không phải đề phòng nghi ngờ gì. Chuyện của ni cô Diệu Hạnh giao phó, xem như chàng đã làm xong. Tuy nhiên, từ tháng tám năm ngoái đến nay đã gần nửa năm, thời gian lâu như vậy, thiền sư Vạn Hạnh vẫn còn ở kinh đô, mọi chuyện xảy ra tại Cổ Pháp không ai có thể quản được. Biết mình đã quá chậm trễ so với dự tính, thương thế ở tay vẫn chưa hồi phục, Ngô Bình cũng không muốn giữ Công Uẩn ở lại Phạm gia trang, chỉ thầm mong y về Hoa Lư sắp xếp việc công, thưa chuyện với thiền sư Vạn Hạnh rồi lập tức đến Cổ Pháp gặp ni cô Diệu Hạnh, đừng để có chuyện bất trắc gì xảy ra. Đọc tiếp “Chương 24: Nhi nữ (phần 1)”
Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 2)
Dưới ánh ban mai ấm áp, từng nhành cây cọng cỏ vẫn còn ngậm hơi sương se lạnh, long lanh đẫm sắc trong veo. Ngô Bình chân bước thong thả, mắt lan man nhìn hàng cây xa xa phía bìa rừng. Mai cô vẫn kiên trì nối bước cạnh chàng, im lặng chẳng nói một lời.
Trời vừa hừng sáng, Mai cô đã đến gõ cửa phòng chàng, nói rằng muốn tâm sự. Đoán là chuyện đêm hôm qua, Ngô Bình bèn cùng nàng đi dạo. Nào ngờ, bìa rừng đã ở ngay trước mắt, nàng vẫn cứ lặng lẽ bước đi. Ban đầu là Ngô Bình đi theo nàng ấy, bước mãi một hồi, nàng dần tụt lại phía sau, để mặc chàng muốn đi đâu thì đi. Không gian nhanh chóng theo nhịp chân vô thức của chàng mà trở nên gượng gạo, nặng nề đến khó hiểu, bất chấp khí trời buổi sớm vốn rất trong trẻo tươi mát. Đi thêm một lúc nữa, thấy Mai cô vẫn trước sau im lặng, Ngô Bình bèn mở lời hỏi thẳng: Đọc tiếp “Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 2)”
Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 1)
Dập dìu dải áo phất phơ
Người đâu trong cõi mơ hồ thực hư
Nửa đời kí ức mịt mù
Nửa đời ngọt đắng phập phù ngày đêm.
Phần 1:
Rằm tháng chạp, trăng lên cao, ánh sáng bàng bạc phủ một màu hư ảo lên khu vườn trồng thuốc của Phạm gia trang. Thấm thoắt, Ngô Bình đã ở vùng Bạch Đằng giang được hơn hai tháng. Gió đông cuối năm rét mướt vẫn không ngăn được hai con người đang có hứng đi dạo dưới trăng. Trời mùa đông trong vắt, mặt trăng tròn vành vạnh không bị gợn mây che khuất lại càng mặc sức lung linh diệu ảo. Ngô Bình bâng quơ bước dọc hành lang, mải mê trông theo mảnh trăng vàng trên trời, đến khi quay lại thì thiếu nữ mặc áo choàng sậm màu đã đứng đấy nhìn mình tự bao giờ, nét mặt nàng phảng phất chút ưu tư mơ hồ. Chàng thong thả bước đến, nói:
– Từ dạo cô về Hoa Lư rồi trở lại đây, tôi thấy cô không được vui. Đọc tiếp “Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 1)”
Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 2)
Như Như vừa bứt từng cọng cỏ ném vào giỏ, vừa hậm hực quệt bừa mấy giọt mồ hôi đẫm trên trán. Trang viện họ Phạm nằm giữa rừng sâu, khi đêm buông xuống, sương đọng dày trên từng tán lá, chỉ cần một cái lay động nhẹ của gió trời, những hạt nước li ti ấy lại rơi từng giọt, thấm ướt cả vai áo. Sương đêm lạnh, gió đêm lạnh, rừng đêm càng lạnh, ấy vậy mà Như Như chỉ thấy người mình càng lúc càng rịn ra nhiều mồ hôi. Nàng vừa chong mắt tước từng cọng cỏ, vừa trút hết bao nhiêu bức xúc vào màn độc thoại nội tâm: “Ở vương phủ, ta chẳng phải động tay động chân chuyện gì, đến đây lại bị đày đi bứt cỏ! Mai Cô, cái việc này vốn dĩ là của người làm thuốc các cô, sao lại đẩy qua cho ta chứ?”. Nàng nghĩ xong, trong lòng càng ấm ức, không nén được thở dài. Trí Anh đang lom khom nhổ cỏ gần đó, nghe thấy hơi thở não nề thì hiểu ra ngay; y chỉ lắc đầu cười khích lệ: Đọc tiếp “Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 2)”
Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 1)
Mai vàng một đóa giữa trời,
Mênh mông sắc thắm, ngời ngời ngát hương.
Này là những ghét cùng thương,
Chân tình thiếu nữ ở phương trời nào?
Phần 1:
Thuyền lững lờ trôi trong sắc trời chiều cuối thu đượm một màu xanh lơ ảm đạm. Từng nhịp chèo chậm rãi khua vào dòng nước ngập đầy hơi lạnh, xé toạc cả vũng ánh sáng loang ra từ vầng thái dương đỏ rực kề sát chân trời nơi đầu sông. Từng vệt từng vệt hoàng hôn trải đầy khắp mặt nước như cố nhuộm chút thanh sắc cho con sông nhạt màu bạc thếch này.
Một làn gió heo may se lạnh lướt qua, Bạch Đằng giang nhấp nhô gợn sóng, con thuyền nhỏ khẽ chao đảo. Đôi mái chèo rẽ sóng không vì thế mà lạc nhịp, chỉ có người lữ khách phương xa xao lòng. Dòng Bạch Đằng bạt ngàn sắc trắng, cuối cùng cũng đã ở ngay trước mắt. Từ trên con thuyền nhỏ, có thể nghe thấy tiếng sóng nước muôn trùng khơi xa phía cửa biển Nam Triệu vọng lại, quyện vào không khí, lấp đầy khắp mặt nước mênh mông. Hai bên bờ, dải rừng cây vào buổi đầu đông vẫn đậm một màu thăm thẳm biếc xanh như nhấn nhá chút sắc vị cho khung cảnh thừa rộng lớn nhưng thiếu rực rỡ này. Đọc tiếp “Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 1)”









