Làm fangirl là một loại duyên phận, làm V.I.P càng phải nhờ vào duyên phận

Với những ai vốn thân thiết, đều hiểu rằng tôi là một fangirl, kiểu người có thể gần như hâm mộ mọi thứ đẹp đẽ ở đời. Tôi ít khi hâm mộ cuồng nhiệt một cái gì đó, hoặc một ai đó cách toàn vẹn. Thật khó để diễn đạt, nhưng đúng là như vậy, sự ái mộ của tôi luôn luôn nửa vời, mơ hồ, và không trọn vẹn.

Ví như, tôi có thể rất thích cầu thủ số bảy đội tuyển Đức, mà các bạn hẳn biết thừa là ai, nếu từng ít nhiều ghé qua chuyên mục mà tôi hay tự giễu là show “Lảm nhảm sau trận đấu”, tôi rất kiên nhẫn chờ mỗi hai năm một lần, tim đập muốn vỡ tung lồng ngực mỗi khi dõi theo anh lăn sả ở các trận đấu World Cup và EURO, nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dán mắt vào các mùa giải triền miên cấp clb ở châu Âu.

Hoặc ví như, tôi đặc biệt rất thích giai điệu và ca từ trong những nhạc phẩm của nhạc sĩ Phạm Duy, đặc biệt là những bài được phổ từ thơ của nhà thơ Phạm Thiên Thư, nhưng lại chưa từng một lần chủ động tìm nghe những nhạc phẩm ấy; những bài ca khiến tôi mãi mãi phải đắm say như “Đưa em tìm động hoa vàng”, “Ngày xưa Hoàng Thị”, “Em lễ chùa này”, hoặc trường ca “Con đường cái quan”, … hết thảy đều tự tìm đến tôi trong những hoàn cảnh rất bình thường, thậm chí là tầm thường.

Hoặc lại ví như, tôi đặc biệt tôn sùng cách “chơi” văn của cụ Nguyễn Tuân, suốt mười mấy năm trời, cái tôn sùng ấy vẫn vững vàng như núi, không một chút mảy may bị lay chuyển, nhưng nếu tôi bảo tôi chưa từng một lần đọc “Chùa đàn”, thì liệu có tin được không?

Tôi tự nhận mình có một phương cách ái mộ hết sức lãng tử, một tâm hồn đa đạng có thể chứa đựng mọi thể loại đẹp đẽ ở đời, dù đôi khi nó đối chọi với nhau như nước với lửa vậy, nhưng lắm khi tôi cũng vô tình và hờ hững lắm, thậm chí dửng dưng nửa vời như những ví dụ mà tôi vừa kể ra. Biết sao được bây giờ? Cái phương cách ấy, nó vốn là bản ngã của tôi, là một phần cấu thành cái tâm hồn ham vui và tham lam vô độ của tôi, nhưng ở một góc nhìn khác, tôi lại tự mãn cho rằng, cái phương châm dẫn lối đến với cái đẹp của tôi, chứ không phải phương cách, mới là cái đáng được kể đến. Nó tự nhiên như hơi thở và đậm đặc màu sắc tâm linh. Tôi gọi phương châm ấy là tùy duyên!

Hôm nay trời trong, vào một đêm đầu thu trời nóng hiếm hoi ở Đức, cũng là một đêm hiếm hoi không phải làm bài, trăng thanh lấp ló qua vạt rừng mỏng, còn tôi thì chong đèn ngồi trong phòng, đối diện ô cửa sổ mở toang lúc nửa đêm, laptop bật sẵn playlist nhạc BIGBANG trên Youtube, tai thì nghe headphone, tay thì gõ bàn phím. Giữa lúc hoàn cảnh và con người tương phản nhau như sơn ca với cú mèo, tôi sẽ từ từ kể ra đây một câu chuyện duyên phận nữa chỉ vừa kịp nảy nở trong tôi.

Thôi được rồi, dài dòng như vậy là đủ rồi, chẳng qua cũng chỉ làm màu được thêm dăm ba đoạn văn! Nhìn cái tựa đề, chắc các bạn cũng thừa biết tôi đang chuẩn bị lảm nhảm về cơn cuồng tuy cũ mà mới của mình, về một boyband đương đại tầm cỡ nhất châu Á. Ai đó có thể phản đối, cái chỗ “tầm cỡ nhất châu Á” ấy, nhưng tôi cứ mặc kệ thôi, vì trong mắt tôi, vị trí đó hiển nhiên phải là của BIGBANG, không còn lựa chọn nào khác đâu! Đọc tiếp “Làm fangirl là một loại duyên phận, làm V.I.P càng phải nhờ vào duyên phận”

Bochum, mùa hè không tắt nắng

Còn nhớ cách đây đúng hai năm, khi nộp đơn vào VGU, ước mơ đơn thuần nhất của tôi là sẽ được qua Đức làm luận văn ngay đúng kì EURO 2016. Thời điểm đó, Worldcup 2014, là thời điểm mà đội bóng yêu thích nhất của tôi, đội tuyển quốc gia Đức, đăng quang ngôi vương sau hàng chục năm ròng chờ đợi và nỗ lực. Thời điểm đó, tiền thì không có, sự nghiệp cũng không, nhưng tôi vẫn kiên quyết cố chấp tin tưởng rằng, mình nhất định sẽ làm được, cũng như tuyển Đức cuối cùng cũng vô địch vậy.

Bỏ lại rất nhiều thứ sau lưng, tôi dấn thân vào một hành trình vô cùng mới mẻ và đầy rẫy thách thức, với những tháng ngày cày miệt mài ngày mười tiếng, những tháng ngày vật vã ăn ngủ nghỉ cùng hàng loạt những ngôn ngữ lập trình mà trước đó vốn vẫn còn vô cùng xa lạ, những tháng ngày tìm lại thời sinh viên bị đánh mất, tìm lại giấc mơ thời thơ ấu của mình. Những tháng ngày đó, tuyệt đối không dễ dàng hơn so với khoảng thời gian luyện thi đại học. Và rồi trong cái cùng cực, cái vất vả, cái băn khoăn mải miết về ngã rẽ mà mình đã chọn, tôi tìm thấy hạnh phúc, tìm thấy những cái lẽ ra là của mình từ cách đây bốn hoặc năm năm về trước. Hạnh phúc đó tuy đến muộn mằn, nhưng giá trị của nó thì không gì sánh bằng, cái giá trị ấy, được bồi đắp bởi sự chờ đợi và nỗ lực.

Để rồi đến thời điểm này, cũng như đội tuyển Đức đã vô địch Worldcup 2014, tôi rồi cũng qua được Đức đúng hẹn Euro 2016, được xem đá banh với người Đức, trong một không khí Đức, và được viết nhật ký Euro ngay tại nước Đức. Giấc mơ cách đây hai năm của tôi, đã trở thành hiện thực!

Bochum, Đức, một ngày đầu tháng sáu trời xanh ngắt, rừng xanh ngắt và cả tường khu ký túc cũng điểm xanh. Trở lại Bochum sau gần một năm, cảnh vật mọi thứ gần như nguyên vẹn, không mấy xê dịch đi nhiều. Những ai vốn ở thì vẫn ở, những người phải đi thì cũng đã đi, chỉ có cái trạm tàu đông đúc tấp nập ngay trường đại học Ruhr thì vẫn đều đặn ngày mấy chục lượt đến và đi như cái nhịp sống vốn đều đặn nhưng bình lặng ở châu Âu vậy. Vào những ngày mùa hè này, năm giờ trời đã sáng, đến tận mười giờ đêm trời vẫn còn chạng vạng. Khu ký túc nơi tôi ở, một bên là đường nhựa và nhà cửa, một bên là rừng cây cùng chim chóc, chỉ cần mở hai ô cửa sổ lớn vuông vức xếp cạnh nhau, là đã có hai bức tranh hoàn toàn đối nghịch về nội dung, nhưng vô cùng hài hòa về màu sắc. Ở Đức là vậy, nơi tiếng chim ngày đêm quyện vào tiếng rù rì của động cơ xe cộ, thỉnh thoảng từ cái phông nền âm thanh cố hữu ấy phát ra vài tiếng cười đùa trò chuyện trong trẻo, khi thì là tiếng Anh, khi thì là tiếng Đức, rồi cũng không hiếm khi là một ngôn ngữ lạ nào đó, tuy hoàn toàn không hiểu nhưng lại gợi lên trong lòng nỗi nhớ quê hương vốn được xếp tạm từ sâu thẳm bên dưới mấy tầng háo hức vui tươi của những ngày đầu còn mới mẻ.

Tháng tám năm ngoái, tôi đã từng đến Bochum tham gia một khóa học hè cũng ở trường Ruhr, đi cùng bạn bè trong ngành, ở một khu ký túc khác xa hơn một trạm tàu. Dù vẫn là chốn cũ, hai người trong số nhóm bạn đi cùng năm ngoái cũng qua làm luận văn đợt này như tôi, nhưng cảm giác của tôi lần này, thật sự rất khác biệt. Có lẽ, chuyện đi đâu ở đâu, thực chất không quan trọng bằng ý nghĩa ta khoác lên cho cái sự đi ở đó, cũng không quan trọng bằng sự kiện ta mong chờ sẽ diễn ra ở nơi chốn ta lưu lại. Tháng tám năm ngoài, dù vẫn ở Đức, nhưng cái sự ở đó nó không bao hàm thời điểm ước hẹn, không bao hàm Euro 2016, không bao hàm ước mơ được ký gửi sẵn, cho nên nó buồn tê tái, buồn da diết, buồn dai dẳng, buồn đến tận ngày về, bất chấp lớp lớp sóng lòng nhộn nhạo cuộn lên trước cảnh vật, con người và lối sống khác lạ, cái sự buồn nó đã chuyển biến cái khác lạ thành cái lạc lõng, cái yên bình thành cái cô đơn, và khuếch đại gấp mười lần mọi cảm xúc dù ở thái cực nào đi nữa.

Tháng sáu năm nay, từ lúc ở sân bay Tân Sơn Nhất đến khi về tới Bochum, hành trình ấy rất xứng với tên gọi “vạn lý độc hành”, hành lý mang theo ngoài 27kg vali cùng túi đồ lỉnh kỉnh ra còn có thêm một chút lo lắng bâng quơ về cái nỗi buồn xưa cũ. Nhưng không, dọc đường đi cho tới tận ba bốn ngày sau nữa, con quái vật nỗi buồn vẫn kiên trì ngủ vùi trong quá khứ, nó chưa thức dậy, không chịu thức dậy, dù cửa vẫn mở để nó trèo ra ngoài bất cứ khi nào nó muốn.

Mỗi buổi sáng, sau khi bôi lên người vài lớp kem dưỡng ẩm chống nắng linh tinh, tôi đứng sát gương, thuận tay chuốt vẽ hai hàng chân mày, mới có dịp nhìn thật sát vào mắt mình. Trong ánh mắt, tôi nhìn thấy sự bình lặng, mỉm cười khi nhìn thấy cả con quái vật nỗi buồn đang cuộn mình ngủ như một con mèo lười nhác.

Vậy đó, mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, có những thay đổi không thể nhìn thấy bằng mắt, mà phải nhìn bằng tâm hồn. Có thể một ngày nào đó, con quái vật kia sẽ thức dậy, nhưng trước khi nó kịp thức dậy, nó sẽ lại bị cơn cuồng nhiệt bóng đá ru ngủ thêm một lần nữa chăng?

Laerholzstraße, Bochum

07/06/2016

DSC02600

P/s: Thơ thẩn một tí nhé

Ở đây cảnh cũ người xưa

Đường đi nước bước vẫn chưa đổi dời

Đến mười giờ mới tối trời

Chim kêu, gió hát, ngời ngời lá xanh

Chân đưa, mắt đếm loanh quanh

Thời gian dễ cũng qua nhanh ào ào

Cũng ở đấy, mới năm nào

Còn buồn, còn khóc, còn gào trong tâm

Hôm nay khẽ bước âm thầm

Sợ rằng tâm trạng sẽ trầm xuống chăng?!

Ngờ đâu vui sướng lăn tăn

Mới hay tình cảnh chẳng giăng nỗi buồn!

….
À quên!
Cảnh cũ, người xưa, nhưng con mèo năm đó mọi người cùng (theo) đuổi nơi bìa rừng thì vẫn chưa thấy xuất hiện.
Mèo ơi! Come on baby!

P/ss: Còn tấm hình là con lừa trầm lặng, mặt nó lúc nào cũng so deep như vậy, cho nên rất hợp làm model ở châu Âu, cũng vốn rất trầm lặng.

 

Vạn sự như ý

Ở Việt Nam, “Vạn sự như ý” có lẽ là câu chúc được ưa chuộng nhất mỗi dịp Tết nhất, hay thậm chí là vào tất cả những dịp đặc biệt nào mà người ta thường cầu chúc cho nhau điều này điều nọ.

Thi thoảng khi cần chúc Tết, câu cửa miệng của tôi luôn là “Anh khang thịnh vượng”, xong lại đến “Vạn sự như ý”, năm nào cũng như năm nào, người nào cũng như người nào, cứ lặp lại mệt nghỉ mà vẫn không mảy may cảm thấy nhàm chán và đơn điệu.

Nhưng mà, đến lần Tết Tây này, tôi lại bỗng dưng có chút hoài nghi, “Vạn sự như ý” có thật sự là một lời chúc, hay chỉ đơn thuần là một câu đầy tính mỉa mai?

Vấn đề không nằm ở người chúc hay người được chúc, phàm làm người ai chẳng mong được “Vạn sự như ý”, lại chẳng mong điều đó cũng xảy ra với những người mà mình yêu quý (người được chúc). Chuyện thành tâm, có lẽ không nên nghi ngờ mà mang tội!

Vấn đề lại nằm ở chỗ, liệu trong muôn vàn những khát khao chính đáng lẫn không chính đáng của nhân loại, có bao nhiêu điều được vận mệnh đáp ứng? Rồi khát khao của người này đôi khi lại mâu thuẫn với khát khao của người khác, vậy thì hóa ra lúc anh được như ý lại chẳng là lúc anh đang vui mừng trên sự bất như ý của người khác? Bỏ qua những cái tréo ngoe thông thường ấy đi, thậm chí có những chuyện mà hầu hết mọi người đều thành tâm mong muốn, nhưng vẫn cứ không được đáp ứng, như vụ rơi máy bay vừa rồi chẳng hạn, ai lại chẳng mong nó đừng rơi, nhưng nó vẫn rơi, mà lại là chiếc dân dụng thứ 5 trong năm!

Người ta sống vì khao khát được cái này cái nọ, song cũng lại đau khổ vì không được cái này cái nọ. Mà ở đời, trong muôn vàn chuyện xảy ra mới được một vài chuyện như ý muốn. Vậy thì, cái câu “vạn sự như ý” ấy, nghe như lời chúc phúc tốt lành nhất, hóa ra lại là câu mỉa mai cay đắng nhất.

Lật ngược lại vấn đề, giả sử trên thế giới bảy tỉ người này thật sự có một người được “Vạn sự như ý”, vậy thì anh ta hẳn là người hạnh phúc nhất thế gian rồi!

Thật ra không phải vậy, tôi lại hoài nghi rằng anh ta mới là người bất hạnh nhất thế gian! Bởi vì cái “vạn sự như ý” ấy của anh ta được đánh đổi bằng cái “vạn sự bất như ý” của sáu tỉ chín trăm chín mươi chín triệu người còn lại! Nhìn đồng loại mình đau khổ trong khi mình viên mãn về mọi mặt, liệu anh ta có còn cảm thấy hạnh phúc được chăng?

Cho nên, “Vạn sự như ý” thật ra không nên là một câu chúc, nó không đáng được đặt ngang hàng với những câu như là “An khang thịnh vượng” hay “Thanh tâm an lạc”. Bởi vì cái “an khang thịnh vượng” là do nỗ lực mà có được, còn cái “thanh tâm an lạc” lại là do ăn ở tốt mà có được, tất thảy đều có thể lấy đức mà đánh đổi, chứ không chênh vênh và thất đức như cái “vạn sự như ý”.

Người đời ưa chuộng câu chúc “Vạn sự như ý”, thật ra là vì người ta nhầm tưởng khi được “vạn sự như ý” thì con người sẽ hạnh phúc. Hóa ra lại chẳng phải như vậy, có lẽ nào vì “vạn sự như ý” là chuyện không thể xảy ra mà ngoài kia không có người ít nhất một lần trong đời cảm thấy mình thật sự hạnh phúc? Nếu suy ngẫm thật kỹ lưỡng, tôi tin sẽ có người cảm nhận như thế này, rằng vào những lúc họ hạnh phúc nhất, lại chính là lúc họ biết quý trọng hiện tại, quý trọng cái mình đang có, và biết cố gắng để vượt qua nghịch cảnh, chứ không phải vào những lúc họ cầu gì được đó. Cái hạnh phúc của việc “cầu gì được đó”, nó đáng thương đã đành, song lại còn chông chênh nữa. Thử nghĩ kỹ mà xem, nếu ở đời mà cầu gì cũng được, thì người ta còn sống vì cái gì nữa? Hầu hết mọi người đều sống vì những thứ mình không có hoặc chưa có được cơ mà!

Vậy nên, thay vì chúc nhau “Vạn sự như ý”, năm nay tôi chúc mọi người được “An khang thịnh vượng” và “Thanh tâm an lạc”, nhưng hãy nhớ rằng, cái giá trị nhất của câu chúc vẫn nằm ở chỗ tôi thành tâm mong mọi người hãy cố gắng và trải nghiệm cuộc sống để được như vậy.

Ai cũng xem trọng kết quả, nhưng cái giá trị nó lại nằm ở quá trình.

Mộc Hân

Sài Gòn, 1/1/2015

23:32

Tuyên ngôn tự do

Năm vừa qua với tôi có thật nhiều sự kiện đáng lưu ý, nhưng chỉ vì một sự cố lớn cuối năm đã làm cho hết thảy những cái đáng lưu ý kia trở thành những ký ức thương tâm, phải tự xóa nhòa cho bằng được!

Tuyên ngôn tự do:

…Ngày hôm nay, là ngày của trẻ trung, điên cuồng, bất chấp kết quả và bất khả chiến bại,

Là ngày tự tôn sinh ra từ trong thảm hại, bất tử từ trong thương đau.

Là khởi đầu cho những chuỗi ngày mai sau, không ngu ngơ khờ dại, thôi dằn vặt đêm dài,

Hèn hạ bỏ lại vào trong quá khứ, khoan nhượng khóa chết vào trong u mê.

Để ái tình của những ngày lê thê thôi than khóc, để lý trí trong những đêm dằng dặc khỏi căng mình.

Ngày hôm nay bao dung yên bình,

Sẽ sống lại tuổi hai mươi thần thánh…

 

30/1/2014

30 Tết Quý Tỵ-Giáp Ngọ

Mùi vị cô đơn và cái hẹn với chính mình

Trước đây tôi từng nghĩ, cô đơn có mùi vị giống như sự trống rỗng, tức là chẳng có mùi vị gì cả.

Còn bây giờ, tôi thật sự mong rằng, cô đơn có mùi vị giống như sự trống rỗng, tức là chẳng có mùi vị gì cả. Như vậy, sẽ không có dằn vặt, sẽ có lãng quên, sẽ có dứt khoát.

Nhưng cô đơn không đơn giản như vậy.

Nó không phải là sự đơn độc một mình không ai quen biết. Nó là sự dày vò khi tôi ở giữa một biển người biết tôi nhưng tôi không còn muốn biết họ, còn người tôi muốn biết lại không còn muốn biết tôi.

Nó không phải là cảm giác không có được. Nó là cảm giác có được rồi bị tước mất.

Nó không phải là sự lãng quên. Nó là cái dẫu quên được cũng không muốn quên.

Mùi vị của sự cô đơn là thứ khiến tôi vô cùng khiếp sợ, tuyệt vọng, và đau khổ.

Tuy vậy,

Người ta không thể cứ đau khổ mãi, thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả.

Người ta cũng không thể tuyệt vọng mãi, nếu còn thật sự muốn sống.

Nhưng còn sự sợ hãi thì sao? Nó sẽ cứ nằm đó, cho đến một lúc nào đó, nó lại trỗi dậy, hành hạ ta, cào xé ta, giết chết ta, như cơn đau vật vã ăn mòn dần xương tủy. Mặc cho mọi đau đớn đều có thể biến thành chai lì, mặc cho mọi tuyệt vọng đều có thể chuyển hồi thành hi vọng, nỗi sợ hãi lại trở nên bất tử, ít nhất cho đến khi nào ta hoàn toàn buông bỏ cuộc đời này.

Tôi từng đọc thấy ở đâu đó rằng: “Một cái đầu đầy nỗi sợ hãi sẽ không còn chỗ trống cho những ước mơ.”. Tôi chưa từng trải nhiều, không dám nhận định gì với đúc kết này, nhưng ít nhất ở hiện tại, nó lại hoàn toàn đúng với tôi.

Ước mơ của tôi bây giờ lại song hành với nỗi sợ hãi– nỗi sợ hãi ước mơ không trở thành hiện thực.

Tuy vậy, tôi luôn tin tưởng sự kiên trì bền bỉ và lòng chân thành bao dung sẽ có tác dụng hơn cả liều thuốc thời gian, nếu kèm theo đó là sự thông minh thấu hiểu giao thoa giữa lý trí và cảm tính. Chính vì thế mà, tôi sẽ tạm dừng tất cả công việc, sở thích, tạm rời gia đình, thói quen, tạm gác lại mọi cố chấp, giận dữ,…để đi tìm lại sự thông minh, thấu hiểu, tìm lại lý trí, cảm tính của mình.

Hẹn gặp lại tôi của gần ba năm về trước, nơi tôi tìm thấy chính tôi trong sự thanh tịnh của mùi Mộc Hương thơm ngát thoát tục.

Mộc Hân

00:32

15/12/2013

Cố chấp

Dẫu biết không thể níu giữ,

Sao lòng vẫn cứ thương đau.

Ngày ngày miệt mài tư lự,

Đêm đêm mải miết nhĩ nhàu.

 

Còn nhớ

Đôi bên ước hẹn sống còn,

Trọn đời, trọn kiếp,

Một lòng sắt son.

 

Nào ngờ

Mặt người chưa tỏ khuôn trăng,

Một thời, một khắc

Trọn đằng bi tan.

 

Thì nay

Ví dầu tình đã dở dang,

Cầu quên không đặng,

Lỡ làng tơ duyên.

Tương tư mấy phút hàn huyên,

Đền duyên đền phận,

Đền sầu chia ly.

 

Người đi …

Em cũng muốn đi,

Nhớ nhung cho thỏa lợm lì!

Mạn Tây gió lùa tuyết lớn,

Phương nam rực nắng lưu li.

 

Hiện thời đôi ngả biệt ly,

Không cầu hàn gắn, không si không gàn.

Chỉ cầu duyên phận ngàn vàng

Quan hoài một dạ, nửa đàng mai sau…

 

Đôi dòng tâm tình: Tôi luôn tin rằng số phận con người ta chỉ có một nửa là duyên, nửa còn lại vẫn luôn là chân thành và nỗ lực. Tôi cũng luôn tin rằng sướng khổ ở đời không phải do người khác nhìn nhận, chỉ có bản thân mỗi người mới biết mình có sướng khổ hay không. Vậy nên, nếu tôi đã vô duyên đến thế này, thì cũng không nhất thiết phải cưỡng cầu hạnh phúc không thuộc về mình. Thà rằng mang lòng cố chấp điều xưa cũ, để giữ cho tâm hồn không phải nhận thêm thương tổn mới.

00:46

10/12/2013

Mộc Hân

Mùng 2 Tết hay là điên cùng giày cao gót và thảm họa “Mỹ Nhân Kế”

Một cách ngắn gọn, đây là những gì đã xảy ra trong “ngày mùng 2 Tết của em”. Ai có quan tâm đến “Mỹ Nhân Kế” thì kéo xuống chót.

1/ Váy đỏ (chói), tóc tết, áo khoác vàng (chói), giày cao gót,…chạy xe máy gần 15km giữa lúc 10g sáng nắng chang chang. Đó là chưa kể có chở theo một đứa bịnh! =))

2/ Đã bảo là không đánh bài, để cho nó đừng có đỏ này đen kia nữa, mà con em họ nó thua sạch, nó bảo tại mình ám nên nó xui, mà sau đó thì mình lại có hẹn đi coi phim với nó. Thế là,…cực chẳng đã, đành lấy tớ 10 nghìn ra, chơi kiểu đặt chồng, ăn bao nhiêu đặt bấy nhiêu. Em không nói gian các bác, em thắng 3 ván liên tiếp, bỏ 10 thu về 80, đủ mua cho nhỏ em họ một vé xem phim ở Galaxy luôn. Em vẫn còn nhớ rất rõ ván cuối nhá, chia cho em 2 lá, lật lên là 2 con 3, rút một lá lại lên con 3, rút tiếp lại lên con 2, cộng lại thấy 11 là biết ăn chắc rồi, rút tiếp lá cuối lên thấy con 5 …=)) Chỉ còn biết ngồi cười rũ rượi. Tội nghiệp nhà cái! (anh họ thân yêu ơi em cảm ơn rất nhiều, mà cũng xin lỗi rất nhiều =)))…năm nay lại “đen” rồi! *thở dài*

3/Chiều đi coi phim, hết vé suất sớm, thế là phải mua vé suất muộn. Ngồi không chả biết làm gì cho hết 2 tiếng, 2 chị em họ bèn tung tăng đi từ Galaxy Nguyễn Trãi sang Nowzone cho nó…hết thời gian. Nhưng thảm họa là, đi thì đi bộ, mà giày thì là giày cao gót, nên… Chân ơi chị xin lỗi em! Cái này phải gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi. =))

4/ “Mỹ Nhân Kế” nên gắn mác thảm họa phim Tết, nhưng lạ một cái là đi xem vẫn thấy đáng tiền và vẫn phải ngồi đến tận phút chót để nghe hết clip nhạc của Uyên Linh (có điều đừng xem 3D, ức chết đó). Diễn viên đẹp, cảnh đẹp, trang phục cực đẹp, bài hát chủ đề siêu hay,…chỉ mỗi tội nội dung phim chả có cái quái gì cả, rỗng không thể nào rỗng hơn, và nhảm cũng không thể nào nhảm hơn. À không, thiếu rồi, thật ra xem xong phim có thể tóm gọn lại bằng một câu là “chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau”. :”> Phải chi bác đạo diễn mạnh tay chút nữa, cho chị Hà Tăng và chị Thanh Hằng happy ever after luôn thì chuẩn rồi, biết đâu sẽ đủ đá dựng phim trường resort. (Phải công nhận, cái resort đẹp khủng khiếp). :”>

P/s: “Mỹ Nhân Kế làm mình thấy nhớ Twilight và Transformer, đi xem phim chỉ để nghe nhạc. =)) Sorry các bác fan 2 phim trên, cảm nhận cá nhân thôi, em không cần đá để xây phim trường đâu ợ!

11/2/2013

*** Tình hình “Lục Thập” *** Sự trỗi dậy của các vệ thần *** Hại người và bị người hại

rise-of-the-guardians (1)

Khi thời gian không cho phép thì cần phải ghép chung nhiều thứ lại với nhau. Viết blog kiểu này thật là khổ tâm mà. @@

***

Đã hơn một tháng rồi không đăng được bài nào, buồn thê thảm. Trước hết, thành thật xin lỗi chính mình vì đã để Lục Thập trễ hạn (do tự mình đặt ra) đến hơn 1 năm. Tiếp theo, thành thật xin lỗi những ai đang (thầm lặng hoặc không thầm lặng) theo dõi Lục Thập, vì đã để các bạn phải chờ và phải chán vì chờ. Thật sự là, để lâu quá không viết thì chính mình cũng sợ quên, mà nỗi sợ hãi lớn nhất là các bạn cũng quên luôn mình. Hic! Mình nhớ Lục Thập da diết!

Nếu 21/12 này không tận thế, mình sẽ đăng kỳ tiếp theo của Lục Thập! \m/

Nói nãy giờ mà suýt quăng mất lý do biện minh cho sự lặn mất tăm này: Khóa luận tốt nghiệp! Viết khóa luận tốt nghiệp cực gấp trăm gấp ngàn lần viết truyện, nhất là khi phải viết trong mối tương quan giữa trách nhiệm – tình cảm – áp lực.

***

“Sự trỗi dậy của các vệ thần”

Mình yêu Jack Frost, mình cuồng Jack Frost, yêu nhất là đoạn anh tìm lại được ký ức tiền kiếp. Xem phim xong, tự dưng cái ham muốn được nhìn thấy tuyết rơi trên bầu trời châu Âu lại trỗi dậy mãnh liệt. Ở châu Âu có quá nhiều thứ hấp dẫn. *tim bắt đầu bay*

Phim có nội dung nhẹ nhàng mà sâu lắng, tình tiết lôi cuốn mà hài hước, tạo hình đẹp mà độc. Cần nói thêm là mình thích nhất tạo hình ông già Noel, hai bên cánh tay xăm Naughty vs Nice nhìn hài chết bỏ. Tiếp đến là kiểu giao tiếp khó đỡ của thần cát Sandy, rồi đến tạo hình “bé thỏ dễ thương” của Easter Bunny vào cuối phim, phải nói là dễ thương không chịu nổi luôn. Còn mấy bé tiên răng, mình là mình cực thích tinh thần fangirl của mấy ẻm, vừa thấy răng anh Jack Frost lấp lánh trắng đẹp là thiếu điều nhào vào vạch hàm người ta ra xem như muốn bẻ hết răng đem về làm của vậy!

Với dàn chính diện hùng hậu hài hước và ham hố như bộ tứ Guardian và anh chàng Jack Frost thì mình thấy bạn phản diện “ông Kẹ” thật là đáng thương. Bạn bì dìm không thương xót, dìm đến mức lời nguyền phản diện vốn luôn ếm lên mình cũng không ăn thua gì. Chậc, cái này chắc phải trách biên kịch và tổ thiết kế tạo hình, bạn thậm chí còn thua cả con ngựa của bạn về độ gây ấn tượng. Chợt nhớ đến câu nói của thầy, đem áp dụng vào đây chắc là ổn, nếu có phần 2, bạn ông Kẹ nên đi học bơi để không bị dìm nữa. =))

***

Trước đây chưa từng có khái niệm là sẽ làm một điều gì đó gây phương hại đến người khác vì mục đích tự vệ, giờ thì đã hiểu. Cảm giác thật sự không hề dễ chịu, quyết định tự vệ cũng không hề dễ dàng, dù thật ra người ta đáng bị như vậy.

Trước đây xem phim hay bực bội mẫu nhân vật chính lương thiện ngây ngô đến nhu nhược ngu ngốc, tự bảo ở đời làm quái gì có loại người như thế. Giờ mới thấm, không phải không có mà là vì diễn viên diễn chưa tới thôi.

Mình không muốn hại ai cả, không hề muốn một chút nào, dù có là tự vệ đi nữa. Mình chỉ muốn bình yên thôi!

Đời thật quá khó sống, người thật quá nguy hiểm. Xem phim hoạt hình vậy mà hay, cảm giác như được gột rửa tâm hồn sau khi bị quăng vào bùn bẩn nước đen.

Cảm ơn các Vệ Thần!

Mộc Hân, tp HCM

22:57

9/12/2012

Tình hình hiện tại [11/2012]

Trước hết, có đôi điều cần phải nói về “Lục Thập Hoa Giáp Truyện”, mình vẫn đang cố sắp xếp viết nốt những chương cuối trong lúc tinh thần cực kì ổn định, hạn chế tối đa việc đem trút thể loại tâm trạng tào lao của mình dạo gần đây vào truyện. Suy cho cùng, gắn bó với “Lục Thập” gần hai năm, mình không những yêu thích, tâm huyết, mà còn thật sự tôn trọng truyện của mình, và ở một chừng mực nào đó, tôn trọng cả những nhân vật của mình. Thế nên, việc quyết định số phận nhân vật, quyết định diễn biến cuối cùng, hoàn toàn không thể chủ quan tùy tâm trạng, mà phải lưu giữ cho được ý tưởng và cảm xúc ban đầu khi đặt bút viết truyện, nhất là khi mà, đây lại là bộ tiểu thuyết đầu tiên mình viết.

Như đã thừa nhận ở trên, gần đây do phải chịu tác động tích cực lẫn tiêu cực từ quá nhiều biến cố không tránh khỏi mà tâm trạng mình lên xuống có cơn, tuy lúc này lúc khác nhưng tổng quát vẫn là tào lao không chịu nổi, thế nên mới có chuyện bẵng đi hơn hai tuần mà vẫn không thể đăng thêm được một kì “Lục Thập” nào. Hồi đầu mình còn cho rằng, vì đang học năm cuối, đề tài khóa luận ngập đầu ngập cổ, thời gian ngủ thậm chí không đủ 5 giờ/ngày thì lấy đâu ra chỗ để nhồi thêm viết lách vào; nhưng từ từ ngẫm lại mới thấy, chả phải do hoàn cảnh, chỉ toàn do mình cả. Có dạo một học kì mười mấy môn, toàn những môn thuộc dạng kinh điển kiểu như “thi đậu ngay từ lần đầu thì nhất định không phải là người” mà mình còn tranh thủ vừa ôn thi vừa viết được mỗi ngày một hai tiếng cơ, có như bây giờ đâu, cả tuần thậm chí không động đến đàn với truyện được 30 phút!

Dù sao cũng có thể tự hứa hẹn với bản thân một vài điều thế này: 1/ Tuần này nộp xong báo cáo rồi tâm trạng sẽ ổn trở lại. 2/ Kiểu gì thì từ bây giờ đến cuối tuần cũng phải đăng được một kì “Lục Thập”, nói chứ dù trên này chẳng mấy ai đọc, nhưng tự mình cảm thấy nhớ “Lục Thập” lắm rồi. 3/ Mình sẽ không “đem con bỏ chợ” như ai kia đâu!

***

Không biết nên gọi là hên hay xui, may hay rủi; chỉ biết có một câu thế này trong “Bộ Bộ Kinh Tâm” mà mình vô cùng tâm đắc, ít nhất là tính đến thời điểm này:

“Có nhiều việc mình là người khơi ra thật, nhưng kết thúc thế nào thì không do mình quyết định nữa.”

Nói chung, tuần vừa rồi của mình là một tuần kinh khủng theo nhiều nghĩa!

Đầu tuần thì tự kỉ vì nội-bộ-lục-đục và vấn nạn gia-đình-ly-tán, đến giữa tuần thì nghe tin có khả năng phải đổi đề tài khóa luận tốt nghiệp (khả năng này hiện tại đã là 99% rồi), cuối tuần bỏ trốn vào một xó để tránh stress thì đến sáng Chủ Nhật lại bị lôi vào một vụ bê-bối động trời làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh lừa tình của bản thân, dù mình nói thật là đến giờ mình vẫn ứ hiểu mình có liên can gì đến chuyện này?!?!

Đôi khi người ta đánh nhau, hoàn toàn không phải vì bạn, cũng không can hệ gì đến bạn, nhưng bằng một cách nào đó, bạn vẫn bị lôi vào, rồi thì đủ thứ phiền phức với chả hiểu lầm từ đó đập thẳng vào mặt bạn trong lúc bạn còn chưa kịp nhận thức được rốt cuộc thì tại sao chúng nó lại đánh nhau!!! Sau cùng bạn nhận ra, tất cả chỉ vì bạn là đứa đã tạo điều kiện cho chúng nó biết nhau, tức là, trong vụ đánh nhau vớ vẩn kia, bạn bị quy chụp là “người khơi mào”.  Đấy, tình hình của mình chính xác là như vậy! Bảo tinh thần không tệ thì là nói xạo, mà bảo tệ thì có người phàn nàn sao mình cứ than thở mãi. Tóm lại, tốt nhất vẫn là rút về một góc, không phải để tự kỉ, mà là để có được cái cảm giác rằng cuộc-đời-này-bình-yên-lắm! Dĩ nhiên, là bình yên một mình!

00:06

31/10/2012

Tự kỉ 1

Để viết ra được những điều này thật sự không dễ dàng.

Vẫn biết đời phải có lúc lên lúc xuống, người phải có lúc vui lúc buồn; nhưng biết là biết vậy thôi, chuyện đến rồi mấy ai biết cách chấp nhận, biết cách chịu đựng?

Những ngày qua khiến tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.

Có lúc tưởng chừng chỉ muốn ngủ mãi, không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mới nữa. Nhưng mà, sống lúc nào chẳng khó hơn chết, vậy nên thôi!

Có lúc tưởng chừng chỉ muốn buông bỏ tất cả, chạy trốn đến nơi nào đó chỉ có mình với mình. Nhưng mà, đối mặt luôn dễ dàng hơn trốn chạy, vậy nên thôi!

Có lúc tưởng chừng chỉ muốn nghỉ học trọn một tuần, không đề tài, báo cáo, tiểu luận, kiểm tra thi cử gì nữa. Nhưng mà, bỏ cơ hội luôn dễ dàng hơn có được cơ hội, vậy nên thôi!

Ở đời, cứ mãi câu nệ chuyện dễ dễ khó khó, nghe qua thì bảo khôn ngoan, sâu sắc hơn sẽ nhìn thành hèn nhát. Ừ thì, tôi hèn nhát! Trên đời mấy kẻ dám nhìn thẳng vào bản chất thật của mình?

Hôm nay viết dông dài thế này không phải là để than vãn, cũng chẳng phải để dịu lòng. Than vãn ở đây mấy ai nghe mà hiểu? Không nghe không hiểu thì làm sao dịu lòng? Hôm nay viết dông dài thế này, thật ra là để thành thật với bản thân.

Trong trăm ngàn tội lỗi mà tôi từng phạm phải, tội nghiêm trọng nhất vẫn là tội lỗi phạm với chính mình!

Tôi ghét bon chen nhưng vẫn cứ bon chen, ghét ganh đua đấu đá nhưng vẫn gắng ganh đua đấu đá, ghét giả tạo nhưng ngày ngày đều cố căng miệng cười rạng rỡ để che giấu sự mệt mỏi, ghét khóc nhưng vẫn cứ khóc đến lúc rã cả tim cả óc thì thôi. Hóa ra, tôi tự ngược đãi và lừa dối chính mình.

Phải chăng, cái sự yêu ghét cá nhân không phải xuất phát từ bản chất tâm hồn hay lý trí, mà là xuất phát từ cái ngưỡng vọng khao khát những thứ không thuộc về mình và không phải là mình?

Dù sao đi nữa, tôi cũng đã quá mỏi mệt rồi. Nếu từ đầu tôi không nhập nhằng, thì bây giờ đã không phải đi tới bước đường này.

Nhưng mà, chuyện đã ở ngay trước mặt, có nếu với thì thì còn ích gì nữa…

 

4:38

22/10/2012