Nhật ký EURO 2016 [6]

Ý – Tây Ban Nha: 2 – 0

Anh – Iceland: 1- 2

Nay ham vui ra ngoài trời xem đá banh, gặp đúng lúc trời mưa tầm tã, gió thổi ào ào, mà mình thì quên đem dù. Mẹ ơi, nó lạnh tê tái, lạnh đến mất luôn cảm giác ở hai bàn tay, lạnh đến xem xong trận Ý – Tây Ban Nha phải chạy về KTX, làm mất hết hiệp một trận Anh – Iceland, mà mất hiệp một có nghĩa là mất hết bàn thắng đó! Huhu 😥
Thôi vào phần chính, nay không lạm bàn trận Ý – Tây Ban Nha, vì lý do cá nhân, nhưng sẽ ráng nhồi phần miêu tả không khí ở dưới cùng. 🙂
Anh – Iceland: 1-2
1/ Nói chung Anh về nước là xứng đáng rồi. :3 Mấy mùa trở lại đây đá tệ không nói nổi luôn.
2/ Euro năm nay thiệt lạ, không phải cứ miss penalty là thua mà cũng không phải cứ ăn penalty là thắng.
3/ Iceland đúng xem đá banh như nghề tay trái, đá rất hồn nhiên, cản phá không được thì hồn nhiên xô, đẩy, nắm, kéo luôn. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tinh thần của mấy bạn thật sự quá đáng nể. Chắc mấy bạn cũng hiểu rõ, việc chơi ở EURO là một cơ hội ngàn năm có một cho mấy bạn, một cơ hội không hề dễ dàng có được, nên mấy bạn trân trọng hết mình để kéo dài cái cơ hội đó. Tiếc là mấy bạn cùng nhánh với Đức, không là mình dám cổ vũ cho mấy bạn vô tới chung kết để chứng minh ai cũng có thể chơi đá banh lắm! ^_^
4/ Nói một chút về trận Ý – Tây Ban Nha [2-0], trận này hôm nay mình ra Kulturcafe trong khuôn viên trường đại học xem, họ căng màn hình lớn, kê bàn cho sinh viên tụ tập la hét bia bọt. Tuy không gian cũng nhỏ thôi, nhưng cũng được cả trăm sinh viên chia hẳn ra hai khu vực Ý – Tây Ban Nha, rồi quấn cờ vẽ mặt đủ thứ, hò hét cổ vũ đồng nhịp đồng điệu với cổ động viên trên màn hình luôn. Nói chung lần đầu tiên xem đá banh ở nơi công cộng như vậy, lại là đi ké một hội người Ý, cho nên dù không phải fan đội nào mình cũng cảm thấy cực kỳ, cực kỳ phấn khích, lúc Ý ghi bàn cũng la làng la xóm theo, dù chả hiểu tụi nó la cái gì! :v Trận tới của Đức, mình chắc chắn sẽ tiếp tục ra Kulturcafe và trà trộn và đám fan Đức, sẽ tranh thủ chụp hình ghi lại kỷ niệm.
Ước mơ của mình cách đây hai năm đã thành hiện thực rồi.

Mộc Hân,

Bochum,

23:15, 27/06/2016

Nhật ký EURO 2016 [5]: Đức – Slovakia: 3-0

Một trong những vấn đề của việc chia 6 bảng và 3 đội hạng 3 ở EURO năm nay có thể được nhìn thấy rất rõ ràng ở vòng 16. Bên cạnh việc chia nhánh đấu hai nhóm mạnh – yếu, tạo điều kiện cho hàng loạt “đội lạ” có khả năng tiến vào đến tận chung kết, thì sự kịch tính và quyết liệt của khá nhiều trận vòng 16 đã và sẽ bị ảnh hưởng, mà chẳng hạn như trận Đức – Slovakia hôm nay. Nếu không có ba bàn thắng, trận này liệu còn lại gì ngoài một đội Slovakia đã yếu cơ hơn hẳn lại còn chơi hết sức hời hợt, không phải về mặt kỹ thuật, mà là về tinh thần. À, suýt chút quên, nếu không có ba bàn thắng thì cái đọng lại chắc là pha hỏng ăn phạt đền 11m của Mesut Özil.

Còn nhớ trận đầu vòng bảng của Đức gặp Ukraine, dù tuyển Ukraine cũng đá dưới cơ thấy rõ, nhưng tinh thần của họ không tệ như Slovakia hôm nay. Nhìn cổ động viên Slovakia vẫn cố gắng bám trụ đến những phút chót trên khán đài dù đội nhà đã bị dẫn 3 bàn, thật sự mình thấy nhói lòng thay cho họ.

Thôi, quay trở lại chuyên môn lảm nhảm về trận thắng quá dễ ăn này của tuyển Đức!

1/ Jérôme Boateng là cái tên chắc chắn sẽ nổi trên các mặt báo ngày mai, độ hot có thể sẽ chỉ thua pha hỏng ăn Penalty của Özil, sau pha ghi bàn không tưởng ngoài vòng cấm. Nếu thủ môn Đức có thể kiêm nhiệm hậu vệ, thì bây giờ đến lượt hậu vệ Đức cũng có thể ghi bàn! Với mình shock thì có shock, nhưng gọi là kinh ngạc quá thì không, vì Boateng nào giờ luôn chuyền xa cực chuẩn.

2/ Xem Mario Gomez đá, mình bất chợt nghĩ đến Đoàn Dự với chiêu Lục Mạch Thần Kiếm lúc tịt lúc phát, khi đánh nhau cũng chỉ dám xài đúng một bài, nhưng bài đó lại cực kỳ hiệu quả. Khả năng dẫn bóng bằng chân của Mario Gomez có thể không tốt, nhưng chả sao, anh chỉ việc đứng trước khung thành, chân rảnh thì dùng chân, bị người ta ôm từ phía sau thật chặt thì dùng đầu, chỉ cần đồng đội chọc được vào cánh chuyền bóng ngược xuống cho anh, kiểu gì anh cũng ghi bàn! Đá banh như Mario Gomez, gọi là đúng người, đúng vị trí.

3/ Draxler đẹp trai hơn Götze, Schürrle, đá cũng có thiện cảm hơn hẳn. Trận này cất được hai bạn kia, thật sự là nhẹ nhõm quá! Dù không thích hai bạn, nhưng mình cực kỳ tin tưởng là hai bạn chỉ có duyên với trận chung kết, hoặc đá hiệp phụ, nên thôi chịu khó tịnh dưỡng, đến đó rồi làm người hùng.

4/ Rồi, nhắc lại vụ Miss penalty, mình hứa từ nay đến khi Bồ Đào Nha về nước, mình không trù ếm chị bảy nữa, hậu quả của việc trù chị là mình đi đến đâu page sập đến đó nguyên ngày hôm qua, xem đá banh thì phập phù chưa từng thấy.  1 ký hành định ship qua Pháp cho chị thì phải giữ lại ăn trọn, chưa kể hôm nay đến lượt Özil hỏng penalty. Dù hỏng ăn penalty có vẻ đang là hot trend tại EURO năm nay, nhưng kiểu gì mình cũng nhìn thấy hình bóng chị dẹo trong đó. Vía chị quá nặng, em sợ rồi!

5/ Kết lại bài lảm nhảm hôm nay bằng một pha fangirl chân chính. Từ đầu mùa giải đến giờ mới được nhìn thấy Schweinie và Poldie cùng lúc chơi trên sân. Hai anh ơi, em thật sự rất vui khi được nhìn thấy hai anh không phải ngồi ở hàng ghế dự bị. À mà nhân tiện, nhìn tuyển Đức cứ qua một mùa là có nhân tuyển mới thế vào chỗ những lão tướng cũ, đội hình luôn trẻ trung như vậy, thật sự rất đáng mừng.

Mộc Hân,

Bochum,

20:32, 26/06/2016

Nhật ký EURO 2016 [4]: Loạt trận cuối vòng bảng

Bắc Ireland – Đức: 0-1

Bồ Đào Nha – Hungary: 3-3

Áo – Iceland: 1-2

Bỉ – Thụy Điển: 1-0

Trước tình trạng lượt trận cuối vòng bảng diễn ra với những tỉ số ảo lật chảo như thế này thì mình đã tính dẹp luôn show “Lảm nhảm sau trận đấu” rồi, nhưng tất cả đều tại chị Cristiano Ronaldo chơi quá “đẹp” với đội ngũ antifans chung thủy của chị, mà thay vì đi ăn mừng tiễn chị và đội bóng của chị về nước như kế hoạch ban đầu thì bây giờ phải quay lại với cái show nhảm đúng như cái tên của nó vậy, để chào mừng chị bảy với tấm vé vớt vào vòng 16.

Mà tiện thể, em gái ở cách xa vài múi giờ bên kia bờ Đại Tây Dương từng đâm thọt rằng: “Bà là fan Đức hay antifan Ro dẹo vậy? Thấy update status còn kinh hơn Đức đá!”. Và đây, câu trả lời chính thức: “Tao là cả hai được chưa? Ahihi.”.

Trong tình trạng anh yêu Bastian Schweinsteiger thường xuyên ngồi dự bị thì mình dù có dành thời lượng cho chị bảy nhiều hơn một tẹo thì cũng không mấy áy náy. Huống chi hôm nay, mình đã cố tình muốn tu tâm dưỡng tánh, không ngược đãi chị bảy nữa, năm lần bảy lượt tính gom đồ chạy vô phòng tắm rồi thì ba lần như một, hễ vừa nhấc mông khỏi ghế thì trận Bồ Đào Nha – Hungary có bàn thắng, kịch tính hơn hai lần sau lại còn là bàn thắng của chị dẹo, còn lần đầu là chị kiến tạo cho người khác ghi bàn.

Chị bảy à! Em thật sự rất cảm động trước tấm lòng của chị, nên em sẽ dùng hơn 1/3 thời lượng show hôm nay để tế, ý lộn, để đáp lễ lại chị là chính.

CHÀO MỪNG CHỊ BẢY VÀ ĐỒNG BỌN QUAY LẠI. VÌ MỘT MÙA EURO ĐẦY HÀNH VÀ ĐẬM CHẤT GIẢI TRÍ!

Xong, hết thời lượng cho chị dẹo, giờ vào phần chính của chương trình ngày hôm nay là phần ăn theo thuyết âm mưu.

1/ Có khi nào tại mình trù ếm chị bảy nhiều quá nên hôm qua đến lượt Müller bị cột dọc với xà ngang thay phiên nhau troll? Mà thôi, như vậy ít ra đỡ thảm hơn Tây Ban Nha, chắc cũng có “ai đó” lỡ trù ếm nhiều quá nên Ramos bị lật kèo đá phạt 11m chăng? Chị bảy à, chị thật nguy hiểm!

2/ Mình có cảm tưởng tuyển Đức năm nay đã qua thời kỳ đỉnh cao, đội hình cũng đang thay máu dần dần, cho nên đá hết sức loạng choạng. Cũng may là hàng thủ vẫn còn Boateng, Neuer, Hummels, dù đôi lúc bị chọc cánh nhưng đội ngũ hàng thủ này vẫn tạo một cảm giác hết sức an toàn. Nếu không có hàng thủ mà đặc biệt là thủ môn mạnh như vậy, fan Đức chắc đã phải khóc ròng rất nhiều phen rồi. Trên hàng công thì tạ ơn Chúa, vẫn còn Müller, dù đã qua cái thời dễ dàng ăn bàn như xưa, nhưng vẫn còn rất nhạy kiến tạo. Có nhiều pha, rõ ràng não Müller hoạt động nhanh hơn đối thủ, thậm chí nhanh hơn đồng đội luôn, nhưng chính vì cái nhanh đó, nó đã làm rất nhiều pha bị lỡ nhịp.

3/ Bạn Mario Götze chắc có lẽ đã là lựa chọn tốt nhất của Đức rồi hay sao ấy, cho nên đá trật giuộc từ trận này sang trận khác mà cứ được đá chính hoài, đá hỏng vài pha thì bị thay ra, tưởng thế ai vào, thế André Schürrle! Như không bác Joachim Löw ạ! Hoặc có lẽ do mình ác cảm với hai bạn đó từ cái hồi World Cup 2014 hay sao ấy, nhưng nếu đã giống hồi 2014 thì ráng  giống cho trót nha hai bạn, vô mấy vòng sau nhớ làm người hùng nha!

4/ Ngoài việc tỉ số như bị nhà cái hack ra thì ít nhất cũng có một dấu hiệu đáng mừng ở bảng F là đội bóng tập trung “all walks of life” Iceland đã vào được vòng 16, lại còn đá nhánh dễ nữa. Ở cái nhánh huyền thoại tập trung hầu như toàn đội “lạ” đó, mình sẽ ủng hộ đội bóng không chuyên của anh thủ môn đạo diễn Eurovision, Iceland năm nay có Thor độ, biết đâu giống team thần thoại Hy Lạp 2004 thì sao! Who knows?

5/ Kết thúc chương trình ngày hôm nay, xin dành lời khen nhiệt thành nhất cho bàn thắng của Bỉ ở trận tiễn Thụy Điển về nước. Đó thật sự là bàn thắng đẹp nhất mà mình được xem từ đầu mùa EURO đến giờ! Mọi ngôn từ ca tụng không bằng mọi người bật video bàn thắng lên xem lại đi ạ!

Mộc Hân,

Bochum,

1:27 am, 23/06/2016

Nhật ký EURO 2016 [3]: Đức – Ba Lan [16/06/2016]: 0 – 0

Bóng đá dạo này thật lạ, lạ đến mức không thể hiểu nổi luôn. Lời đầu tiên, xin chia buồn cùng mấy anh em ra đê hôm nay, cái tỉ số 0 – 0 là cái tỉ số mà có nằm mơ một ngàn lần cũng không thể nào lường trước được, kiểu impossible ấy mà nó lại xảy ra. Thực tế đôi khi nó gai góc như vậy đó! *khóc một dòng sông*

Hôm nay trời mưa lất phất, lạnh cũng lất phất, coi như bõ công mình ra ngoài xem đá banh cho có không khí, cuối cùng nhận về cái tỉ số 0 – 0 đối xứng như hai con mắt nhìn chòng chọc vào mình đầy trêu ngươi vậy!

Hôm nay fan Đức thì buồn chắc rồi, còn người Ba Lan chắc tức lắm! Một bên buồn vì tịt ngòi, bên kia tức vì cứ vào vùng cấm đối phương là như bị bỏ bùa vậy.

Nói đến cái sự bỏ bùa, công tâm nhìn nhận là hôm nay Ba Lan chơi rất tốt trên phần lớn mặt sân, phòng thủ kèm người chặt tuyệt đối, có khi hai kèm một luôn, banh ra gần tới biên rồi mà vẫn quyết liệt lao theo, rồi chưa kể tới chuyện ăn thua đủ với Đức trong từng pha phòng ngự – phản công luân phiên. Vâng! Ba Lan thật sự đã chơi rất tốt, chiến thuật rất tốt, nhưng kỳ quặc là, trừ vùng cấm ra! Cứ hễ họ có cơ hội đối mặt một một với thủ môn Neuer, thì kiểu gì cũng không thể khống chế trái banh được, không lao hụt đầu thì cũng trượt té trước khi chân chạm banh. Một hai lần như vậy, người ta có thể nói họ quá vô duyên với bàn thắng, nhưng đến ba bốn lần thì mình xin lạy ạ!

Cũng chẳng khá khẩm gì hơn Ba Lan, mấy ông Đức hôm nay tuy đã có Hummels rồi, nhưng khu vực phòng thủ thì vẫn bền bỉ giao khoán cho Neuer cùng Boateng, hai ông này gặp phải Ba Lan rõ ràng không dễ ăn hiếp như Ukraine, cho nên ông Boateng phải ăn thẻ vàng là điều khó tránh khỏi. Cậu Müller tuy vẫn đá rất tốt, rất linh hoạt, rất nhạy bén, nhưng một mình cậu không thể chấp hết hàng phòng thủ kiểu hai cân một của Ba Lan, mà mấy đồng đội của cậu như Kroos hay Götze thì vẫn đá chán như trong ký ức cá vàng của tôi về họ cách đây hai năm vậy, cho nên chia buồn cùng cậu. Nhìn mấy cậu xà quầng một hồi trong vùng cấm địa mà chẳng xơ múi được gì, tự nhiên tôi nhớ Philipp Lahm vô bờ bến luôn.

Tuy nhiên, nỗi nhớ Lahm ngàn lần không thể đọ với nỗi buồn và quan ngại sâu sắc về việc Bastian Schweinsteiger, tình yêu lớn của cuộc đời bóng đá của tôi hôm nay chỉ được đạo diễn hình ảnh cho nhá hàng ở băng dự bị. Anh ơi là anh ơi! Có lẽ nào anh đã lên hàng cụ rồi cho nên phải ngồi nhìn lớp trẻ nó vờn nhau trên sân chăng? Nói chung là, chuyện tôi than thở tại sao Schweinie của tôi không ra sân thì không liên quan gì đến chuyện hôm nay Đức đá chán hay chuyện chiến thuật với cả đội hình, hãy để tôi được làm fangirl một cách thuần túy!

Rồi, lỡ nhắc chiến thuật thì nhắc nốt luôn, hai ông Đức với Ba Lan nay không những ngang nhau về độ nhọ mà còn cùng đẳng cấp trong việc làm màu lòe nhau. Ông Đức vừa thả ba người ra khởi động cùng lúc là lập tức ông Ba Lan thả ngay bốn người ra khởi động! What the hell? Mấy bạn tính troll nhau trên từng milimet vuông mặt sân luôn hả? Mà troll cho lắm vào, thay người hết lượt luôn cũng vẫn nhọ như cũ là sao vậy?

Thôi, con tim fangirl mong manh dễ vỡ lắm, hôm nay đã bị làm cho tan nát rồi, chắc chỉ có giấc ngủ tám tiếng mới dán lại được thôi. Tôi đi ngủ đây! Chúc chị em fan Đức kiên trì dán tim để còn trông chờ khởi sắc ở mấy trận sau, như chúng ta đã dán mấy lượt vòng loại từ World Cup đến EURO vậy!

Thân ái!

Mộc Hân,

00:26, 17/06/2016,

Bochum

 

Nhật ký EURO 2016 [2]: Bồ Đào Nha – Iceland [14/06/2016]: 1-1

Lời đầu tiên, cho phép em bày tỏ niềm xúc động dâng trào sau một ngày đêm bị lock port internet ở dorm, nay đã có thể quay lại với thế giới văn minh và tiếp tục lảm nhảm sau trận đấu.

Trên tinh thần định kiến bền vững với bạn CR7, hôm nay mình bất chấp hết để cổ vũ cho Iceland là chín[h] và cổ vũ cho CR7 sút hoài không vô là mười. Mấy bạn fan CR7 đừng giận chứ mình không xin lỗi gì đâu, mình bị ghét bạn ấy từ cái nhìn đầu tiên năm 13 tuổi rồi. Sau hơn 95 phút (tính luôn bù giờ) thì ước nguyện thường lệ của mình đã được tác thành, Thor đã độ đội bóng đến từ Bắc Âu cầm hòa thành công cũng như độ cho CR7 đá ra ngoài đến những giây cuối cùng. Kịch tính đến không thể tin được luôn mọi người ạ!

Hết phần mở bài rồi, giờ là phần phát biểu cảm nghĩ!

1/ Mấy ông Iceland đặt tên có vẻ đơn giản, ông nào cũng […]son. Mấy bạn bình loạn trên page livestream mình xem đợt này gọi luôn kiểu Son8, Son1, Son11, … nghe hài chạm trần luôn.

2/ Cũng mấy ông Iceland ấy đi đá banh rồi còn có cả nghề tay trái nữa, luật sư, giáo viên gì từa lưa, thêm ông thủ môn đạo diễn có đánh giá phim trên IMDB luôn, thảo nào vào sân chụp banh như phim. Ông này nên đầu quân về Marvel làm phim Thor để tạ ơn được độ hôm nay.

3/ CR7, vẫn với phong cách vừa màu vừa dẹo, hôm nay có màn kéo quần khoe chân tạo dáng trước khi sút phạt để tạo kịch tính, nhưng kịch tính nhất vẫn ở chỗ sút ra ngoài.

4/ Mấy bạn Iceland làm đủ nghề vậy, không biết một năm bốn mùa thì đá banh được bao nhiêu mùa, ở cái xứ đông về thì vừa lạnh vừa tối nữa, vậy mà trận này thấy đá tốt đến bất ngờ luôn, không phải kiểu chỉ có tinh thần như Ukraine hôm kia, mà kỹ thuật cũng tốt nữa. À, chưa kể rất kiên định, từ đầu đến cuối chơi phòng ngự phản công rất chặt và rất tỉnh, đều đặn lớp lớp đổ bê tông trước khung thành nhưng vẫn tận dụng rất tốt mấy cơ hội hiếm hoi để ghi được một bàn. Một bàn đó quý như vàng, mấy bạn đó chắc cũng biết vậy, nên sau khi gỡ hòa vẫn không hề mảy may sơ suất, không hề bị phấn khích quá mà quên đổ bê tông phần sân nhà, kiên trì giữ tỉ số đến cuối trận luôn. Cái này gọi là biết người biết ta, lấy hòa làm thắng nè.

Tóm lại là bây giờ đã gần 12 giờ đêm ở Đức rồi, nay được thở lại bầu không khí EURO, còn được Thor độ nữa nên dự là sẽ ngủ rất ngon.

Mộc Hân,

Bochum, 23:35, 14/06/2016

Nhật ký EURO 2016 [1]: Đức-Ukraine [12/06/2016]: 2-0

Chào mọi người, chương trình “Lảm nhảm sau trận đấu” đã trở lại và ăn hại hơn, sau hai năm nằm vùng chờ đợi.

Đầu tiên xin được trả lời câu hỏi của Mai muội là, ở Đức mà ngồi trong phòng ru rú một mình xem đá banh thì khác gì xem ở Việt Nam. Vâng, cái khác rõ rệt nhất là múi giờ ạ! Bằng chứng là cậu đã đi ngủ giữa chừng rồi, còn tớ thì không. Ahihi!

Đùa tí cho vui thôi, giờ là thời lượng chính của chương trình. À tí quên, mình fan Đức, cho nên lảm nhảm trên tinh thần fangirl là chính, vậy nên đừng hỏi đến tính khách quan hay hiểu biết chuyên môn gì gì ở đây, mình không dám gánh, hihi.

1/ Biết là trận mở màn, biết là Đức kèo trên, nhưng từ đầu trận không nhìn thấy Schweinie yêu dấu, thật sự có chút hụt hẫng và mang mác buồn.

2/ Đội kèo trên nên đá kiểu trưởng giả không thể tả, kỹ thuật tuy tốt, nhưng chả hiểu sao cứ thấy nó hời hợt thế nào ấy, đặc biệt là hơn nửa đầu hiệp một, nguyên cái góc trái khung thành được giao khoán hết cho Neuer và Boateng, giống như sợ hai bạn chưa đủ dịp show up hết kỹ năng vậy.

3/ Bàn thắng đầu tiên đến từ một tình huống cố định, và mình cực kỳ không thích các tình huống cố định. Nhưng thôi quên đi, giọng điệu kẻ cả này có khi sẽ phải cải biến lại ở mấy vòng sâu hơn.

4/ Ở Đức lúc diễn ra trận đấu là từ 09:00 pm đến 11:00 pm, và nói thiệt là nếu không có nguyên tô dâu tươi bên cạnh thì mình đã ngủ từ cuối hiệp một rồi. Mấy bạn Ukraine tuy đá rất máu, rất nỗ lực cố gắng tìm bàn, nhưng máu thôi chưa đủ cho các bạn, cũng như cho mình. Mà thôi lại quên đi, mấy trận sau lại chả ôm tim cầu cho nó cũng như trận này!

5/ Bạn Müller nay có một pha dễ thương vô cùng, chân đưa lên đầu cúi xuống, trái banh bay tới muốn trúng đâu thì trúng. Não bạn này hoạt động chắc cũng không bình thường đâu.

6/ Sau 10:30 pm, nhờ trời tối hẳn mà cơn buồn ngủ càng dồn dập hơn, đã vậy đường truyền còn bị buffering liên tục, mà mấy bạn Ukraine thì cứ đá kiểu bằng niềm tin ấy, vậy nên mình sém ngáp, sém, cho đến khi Shweinie xuất hiện ở những phút cuối, và xuất hiện theo kiểu “anh muốn ghi bàn, cho anh vào sân!”. Vâng, hai năm rồi không nhìn thấy anh trên sân cỏ, trong màu áo đội tuyển quốc gia, giờ anh lại chọn cách xuất hiện như một siêu anh hùng, anh muốn fangirl xin chết phải hơm anh?

**/ Mọi năm xem đá banh thì ngóng thánh Cương, năm nay thiên lý chi ngoại, lại gặp cơ duyên dạt vô cái page này, mới hay ngoài trời có trời, trên núi có núi, Tạ Biên Cương giờ chắc đành ngồi chờ lá rơi với Bạch Thu Hà rồi.

https://www.facebook.com/UEFA-EURO-2016-Vietnam-10…/timeline

#VìmộtmùaEurokhôngcóthánhCương

Mộc Hân,

Bochum, 00:38, 13/06/2016

Bochum, mùa hè không tắt nắng

Còn nhớ cách đây đúng hai năm, khi nộp đơn vào VGU, ước mơ đơn thuần nhất của tôi là sẽ được qua Đức làm luận văn ngay đúng kì EURO 2016. Thời điểm đó, Worldcup 2014, là thời điểm mà đội bóng yêu thích nhất của tôi, đội tuyển quốc gia Đức, đăng quang ngôi vương sau hàng chục năm ròng chờ đợi và nỗ lực. Thời điểm đó, tiền thì không có, sự nghiệp cũng không, nhưng tôi vẫn kiên quyết cố chấp tin tưởng rằng, mình nhất định sẽ làm được, cũng như tuyển Đức cuối cùng cũng vô địch vậy.

Bỏ lại rất nhiều thứ sau lưng, tôi dấn thân vào một hành trình vô cùng mới mẻ và đầy rẫy thách thức, với những tháng ngày cày miệt mài ngày mười tiếng, những tháng ngày vật vã ăn ngủ nghỉ cùng hàng loạt những ngôn ngữ lập trình mà trước đó vốn vẫn còn vô cùng xa lạ, những tháng ngày tìm lại thời sinh viên bị đánh mất, tìm lại giấc mơ thời thơ ấu của mình. Những tháng ngày đó, tuyệt đối không dễ dàng hơn so với khoảng thời gian luyện thi đại học. Và rồi trong cái cùng cực, cái vất vả, cái băn khoăn mải miết về ngã rẽ mà mình đã chọn, tôi tìm thấy hạnh phúc, tìm thấy những cái lẽ ra là của mình từ cách đây bốn hoặc năm năm về trước. Hạnh phúc đó tuy đến muộn mằn, nhưng giá trị của nó thì không gì sánh bằng, cái giá trị ấy, được bồi đắp bởi sự chờ đợi và nỗ lực.

Để rồi đến thời điểm này, cũng như đội tuyển Đức đã vô địch Worldcup 2014, tôi rồi cũng qua được Đức đúng hẹn Euro 2016, được xem đá banh với người Đức, trong một không khí Đức, và được viết nhật ký Euro ngay tại nước Đức. Giấc mơ cách đây hai năm của tôi, đã trở thành hiện thực!

Bochum, Đức, một ngày đầu tháng sáu trời xanh ngắt, rừng xanh ngắt và cả tường khu ký túc cũng điểm xanh. Trở lại Bochum sau gần một năm, cảnh vật mọi thứ gần như nguyên vẹn, không mấy xê dịch đi nhiều. Những ai vốn ở thì vẫn ở, những người phải đi thì cũng đã đi, chỉ có cái trạm tàu đông đúc tấp nập ngay trường đại học Ruhr thì vẫn đều đặn ngày mấy chục lượt đến và đi như cái nhịp sống vốn đều đặn nhưng bình lặng ở châu Âu vậy. Vào những ngày mùa hè này, năm giờ trời đã sáng, đến tận mười giờ đêm trời vẫn còn chạng vạng. Khu ký túc nơi tôi ở, một bên là đường nhựa và nhà cửa, một bên là rừng cây cùng chim chóc, chỉ cần mở hai ô cửa sổ lớn vuông vức xếp cạnh nhau, là đã có hai bức tranh hoàn toàn đối nghịch về nội dung, nhưng vô cùng hài hòa về màu sắc. Ở Đức là vậy, nơi tiếng chim ngày đêm quyện vào tiếng rù rì của động cơ xe cộ, thỉnh thoảng từ cái phông nền âm thanh cố hữu ấy phát ra vài tiếng cười đùa trò chuyện trong trẻo, khi thì là tiếng Anh, khi thì là tiếng Đức, rồi cũng không hiếm khi là một ngôn ngữ lạ nào đó, tuy hoàn toàn không hiểu nhưng lại gợi lên trong lòng nỗi nhớ quê hương vốn được xếp tạm từ sâu thẳm bên dưới mấy tầng háo hức vui tươi của những ngày đầu còn mới mẻ.

Tháng tám năm ngoái, tôi đã từng đến Bochum tham gia một khóa học hè cũng ở trường Ruhr, đi cùng bạn bè trong ngành, ở một khu ký túc khác xa hơn một trạm tàu. Dù vẫn là chốn cũ, hai người trong số nhóm bạn đi cùng năm ngoái cũng qua làm luận văn đợt này như tôi, nhưng cảm giác của tôi lần này, thật sự rất khác biệt. Có lẽ, chuyện đi đâu ở đâu, thực chất không quan trọng bằng ý nghĩa ta khoác lên cho cái sự đi ở đó, cũng không quan trọng bằng sự kiện ta mong chờ sẽ diễn ra ở nơi chốn ta lưu lại. Tháng tám năm ngoài, dù vẫn ở Đức, nhưng cái sự ở đó nó không bao hàm thời điểm ước hẹn, không bao hàm Euro 2016, không bao hàm ước mơ được ký gửi sẵn, cho nên nó buồn tê tái, buồn da diết, buồn dai dẳng, buồn đến tận ngày về, bất chấp lớp lớp sóng lòng nhộn nhạo cuộn lên trước cảnh vật, con người và lối sống khác lạ, cái sự buồn nó đã chuyển biến cái khác lạ thành cái lạc lõng, cái yên bình thành cái cô đơn, và khuếch đại gấp mười lần mọi cảm xúc dù ở thái cực nào đi nữa.

Tháng sáu năm nay, từ lúc ở sân bay Tân Sơn Nhất đến khi về tới Bochum, hành trình ấy rất xứng với tên gọi “vạn lý độc hành”, hành lý mang theo ngoài 27kg vali cùng túi đồ lỉnh kỉnh ra còn có thêm một chút lo lắng bâng quơ về cái nỗi buồn xưa cũ. Nhưng không, dọc đường đi cho tới tận ba bốn ngày sau nữa, con quái vật nỗi buồn vẫn kiên trì ngủ vùi trong quá khứ, nó chưa thức dậy, không chịu thức dậy, dù cửa vẫn mở để nó trèo ra ngoài bất cứ khi nào nó muốn.

Mỗi buổi sáng, sau khi bôi lên người vài lớp kem dưỡng ẩm chống nắng linh tinh, tôi đứng sát gương, thuận tay chuốt vẽ hai hàng chân mày, mới có dịp nhìn thật sát vào mắt mình. Trong ánh mắt, tôi nhìn thấy sự bình lặng, mỉm cười khi nhìn thấy cả con quái vật nỗi buồn đang cuộn mình ngủ như một con mèo lười nhác.

Vậy đó, mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, có những thay đổi không thể nhìn thấy bằng mắt, mà phải nhìn bằng tâm hồn. Có thể một ngày nào đó, con quái vật kia sẽ thức dậy, nhưng trước khi nó kịp thức dậy, nó sẽ lại bị cơn cuồng nhiệt bóng đá ru ngủ thêm một lần nữa chăng?

Laerholzstraße, Bochum

07/06/2016

DSC02600

P/s: Thơ thẩn một tí nhé

Ở đây cảnh cũ người xưa

Đường đi nước bước vẫn chưa đổi dời

Đến mười giờ mới tối trời

Chim kêu, gió hát, ngời ngời lá xanh

Chân đưa, mắt đếm loanh quanh

Thời gian dễ cũng qua nhanh ào ào

Cũng ở đấy, mới năm nào

Còn buồn, còn khóc, còn gào trong tâm

Hôm nay khẽ bước âm thầm

Sợ rằng tâm trạng sẽ trầm xuống chăng?!

Ngờ đâu vui sướng lăn tăn

Mới hay tình cảnh chẳng giăng nỗi buồn!

….
À quên!
Cảnh cũ, người xưa, nhưng con mèo năm đó mọi người cùng (theo) đuổi nơi bìa rừng thì vẫn chưa thấy xuất hiện.
Mèo ơi! Come on baby!

P/ss: Còn tấm hình là con lừa trầm lặng, mặt nó lúc nào cũng so deep như vậy, cho nên rất hợp làm model ở châu Âu, cũng vốn rất trầm lặng.

 

“Mỹ Nhân” và những cái lỡ dở

Lâu nay vẫn xem phim đều đặn, nhưng từ hồi “Big Hero Six” đến giờ thì chưa viết thêm cái review nào. Không phải là vì không tìm thấy thỏa mãn, đơn cử như “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, cực kỳ thỏa mãn luôn, nhưng tự thấy bút lực của mình có hạn trước cơn bão lời khen tràn ngập đầy ngoài kia, nên thôi không viết.

Hôm nay Chủ Nhật trời đẹp, lại phải suy nghĩ hẳn cả một buổi để quyết định có nên đi xem “Mỹ Nhân” hay không, tất cả chỉ vì cái trailer. Cái trailer phim thật sự làm tôi rất hoang mang, vì nó hội đủ tất cả những yếu tố khiến tôi không tự tin khi đi xem phim lịch sử Việt: 1/ cảnh nóng, 2/ đề tài lịch sử, 3/ phục trang lịch sử. Nhưng cuối cùng, sau khi cố gắng bấm xem cái trailer lần thứ hai, tôi đã bị khung cảnh bến nước buổi hoàng hôn kéo ra rạp, dù thực lòng trong bụng vẫn còn thấy rất hoang mang.

Nói một cách ngắn gọn chuyện tại sao tôi hoang mang. 1/ Về vấn đề cảnh nóng, tôi rất ghét chuyện lấy thân thể phụ nữ ra câu khách trên phim ảnh, đặc biệt nhấn mạnh là phụ nữ! 2/ Về đề tài lịch sử, tuy không quá khó tính nhưng cái tôi chán nhất là phải xem một bộ phim ru ngủ chỉ vì nó quá sát với những cái được viết trong sử, nhấn mạnh là quá sát! 3/ Về trang phục lịch sử, sai sót có thể xảy ra, nhưng con sư tử Simba và mấy con rồng Chibi xuất hiện trong trailer là không thể chấp nhận được, lại nhấn mạnh là mấy con rồng hết sức Chibi.

Lúc đến rạp BHD 3/2 (rạp gần nhà nhất chịu chiếu cái phim này), tôi chìa cái thẻ sinh viên ra, những mong được giảm giá, nhưng chị bán vé từ chối thẳng thừng, vì tôi không có thẻ thành viên. Riêng về khoản này thì Galaxy ăn đứt BHD rồi, khổ nỗi những phim kén người xem thì không hiểu sao cứ phải ra BHD mới xem được. Lúc cầm tấm vé 80k trên tay, tôi càng hoang mang tợn, lúc đó tôi chỉ dám hy vọng là phim sẽ có cái gì đó đáng để níu kéo với 80k tôi đã bỏ ra, không phải vì tiếc 80k, mà là vì tôi chỉ tốn có 60k cho “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, gì thì gì, xem phim cũng phải công bằng đi!

Và sau khi xem phim xong, cái sự hoang mang của tôi lại bị dẫn đi từ khách thể này sang khách thể khác. Chỉ có điều, 80k thật sự không bằng với 60k những gì tôi đã được xem ở “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, nhưng cũng không làm tôi phải tiếc nuối, vì thật sự có cái xem được ở “Mỹ Nhân”.

Theo thông lệ, chê trước khen sau! Đọc tiếp ““Mỹ Nhân” và những cái lỡ dở”

Ước mơ và cái giá của nó

Lâu lâu mới có dịp rảnh rỗi ngồi viết blog, thôi thì bàn chuyện ước mơ cho nó thời sự.

Ở đời, bất luận là làm cái gì, dù đúng dù sai, cũng phải trả một (hoặc nhiều) cái giá tương xứng.
Tôi có một nước mơ, rất cố chấp, ôm ấp đã hơn mười hai năm nay, dù chưa bao giờ tôi đến được đủ gần để nhìn thấy nó một cách rõ ràng, chỉ biết là mình phải đi đến đó, bằng mọi giá, giống như Santiago trong “The alchemist” của Paulo Coelho vậy.
Để đến được đó, tôi đã phải trả giá bằng rất nhiều thứ, mà không phải chỉ mỗi mình tôi, mà cả ba tôi, mẹ tôi, đều phải trả giá cho giấc mơ của tôi. Có người chờ đợi được, có người dù muốn cũng không chờ được nữa, nhưng tôi trước sau vẫn cố chấp theo đuổi, tưởng có lúc buông bỏ rồi, số phận vẫn xoay chuyển để tôi phải tiếp tục cố chấp.
Cái giá phải trả chỉ mình tôi hiểu, thời gian qua đi, có thể lấy đi mất rất nhiều thứ của người phụ nữ, tôi thậm chí phải tập quên đi giới tính của mình để có thể tiếp tục tập trung theo đuổi ước mơ, và dĩ nhiên, tập quen dần với sự cô đơn và tự lập.
Nhiều lúc trời mưa, vác balo đi một mình giữa trời Sài Gòn, tôi ước gì có ai đó đến rước mình, như ba tôi đã từng làm suốt mười hai năm tôi đi học. Nhiều lúc cúp điện, ngồi một mình trong ký túc xá và tưởng tượng đủ thứ loại sợ hãi trên đời, tôi ước gì có ai đó để mình có thể gọi đến bên cạnh ngay lúc ấy. Rất nhiều lần tôi cảm mến người này người nọ, nhưng có lẽ do cá tính tôi quá mạnh và hơi cầu toàn trong chuyện tình cảm, nên hết lần này đến lần nọ đều vô duyên hoặc vô cớ chán nản mà bỏ cuộc. 

Phụ nữ vốn không có ai muốn mình phải gồng mình mạnh mẽ, họ muốn có một bờ vai, một vòng tay để nương tựa.

Nhưng những người thực hiện ước mơ đều phải một mình mạnh mẽ, và đôi khi vòng tay hay bờ vai duy nhất mà họ có lại chính là những bậc sinh thành vĩ đại. 

Xã hội Á Đông vốn rất bảo thủ, ước mơ của người đàn ông thường được xem trọng hơn ước mơ của người phụ nữ, dù đôi khi, họ ước mơ cùng một điều như nhau. Đa phần mọi người, thậm chí cả phụ nữ, thậm chí cả tôi một thời cũng đều cho rằng ước mơ chân chính của một người phụ nữ là có được một gia đình hạnh phúc. Nhưng đó thật ra không phải ước mơ, đó là nhu cầu căn bản của cuộc sống, xã hội đôi khi vô tình hoặc cố ý đánh đồng ước mơ với nhu cầu để tước đoạt cơ hội thực hiện ước mơ của một số không ít người khác, mà ở đây là phụ nữ. 

Đời sống hôn nhân lại cho thấy, nếu một người lo cho sự nghiệp, tất nhiên người còn lại phải hy sinh làm hậu phương vững chắc, trừ khi cả hai đều đồng tâm đồng lòng có chung một ước mơ, họ sẽ nắm tay nhau hạnh phúc và cùng nhau thực hiện ước mơ ấy. Trong muôn vạn thì có một, như gia đình của Pierre Curie và Marie Curie vậy, rất đáng để hậu thế phải ngưỡng mộ. 

Ước mơ của tôi quá lớn, lớn đến mức tôi không thể làm hậu phương cho bất kỳ người đàn ông nào, trừ con trai tôi (nếu sau này tôi có con trai). Dĩ nhiên, bản thân tôi cũng không thể ích kỷ đòi hỏi ai đó phải làm hậu phương cho mình, tôi nguyện một lòng chờ đợi một người bạn đời đồng tâm đồng lòng trên con đường mơ ước gian nan của cả hai, dù có thể phải đợi rất lâu, hoặc thậm chí không thể gặp được một ai đó như vậy. Đó là một trong những cái giá đắt nhất tôi nghĩ không chỉ riêng mình, mà với những người phụ nữ Á Đông tham luyến mơ ước, đều phải đối diện và học cách chấp nhận. 

Đến năm nay tôi đã đi được hơn hai mươi bốn năm trên đời, nếu vẫn còn muốn cố chấp, có lẽ phải mất ít nhất mười năm nữa, hoặc hơn thế nữa, nhưng tôi biết nó rất đáng để tôi tiếp tục trả giá. Chỉ là, trong một phút yếu lòng như lúc này đây, tôi mong rằng có một người có thể chờ được đến ngày tôi đi đến tận cuối con đường cố chấp này, và có một người dành riêng cho tôi đang chờ tôi ở đâu đó trên con đường mà tôi chọn lựa, để tiếp tục cùng tôi đi đến tận cùng.
Hai điều thành tâm mong mỏi, xin ơn trên chớ phụ lòng!

Mộc Hân,

Sài Gòn, 1:22,

26/07/2015

Ngắn gọn về “Việt Nam phong tục” của Phan Kế Bính

24 vẫn chưa quá hạn để rong chơi.
Nhưng tôi muốn rong chơi suốt cuộc đời!
Trải những hội hè đến tận khi đơn độc,
Chỉ đời này đủ độ lượng cho tôi mãi rong chơi.

Nhập đề có vẻ không liên quan nhưng mà hôm qua đọc cuốn “Việt Nam phong tục” của Phan Kế Bính hay quá đi mất! Sách viết từ tận những năm 1915 mà đọc vào một vài đoạn cứ có cảm tưởng như nội dung phản ánh chính xã hội thời hiện đại này vậy. Tuy vẫn chưa đọc xong nhưng có một vài ấn tượng sau đây, không viết ra có khi lại quên mất.
1/ Người Việt rất giỏi giữ gìn văn hóa và bản sắc dân tộc, có một vài tục lệ đến giờ vẫn còn.
2/ Chính vì quá giỏi giữ gìn bản sắc dân tộc nên cả những cái xấu cũng vẫn còn lì lợm lưu giữ đến tận ngày nay.

3/ Hóa ra người Nhật họ văn minh và có ý thức từ tận 100 năm trước rồi, chỉ cần nhìn cái so sánh phong tục tang ma của hai nước thôi, sẽ thấy! (xem trang 29)
4/ Ngay từ năm 1915 đã có một người Việt Nam xuất thân Nho học có tư tưởng rất tiến bộ như Phan Kế Bính, thậm chí còn tiến bộ hơn một vài trường hợp mà tôi đã gặp ở thời hiện đại này. Vậy mới hay, Việt Nam không thiếu nhân lực, chỉ thiếu động lực và một nền giáo dục tốt.
5/ Cuối cùng, thật sự hơi buồn khi đọc quyển sách này. Buồn là vì không hiểu tại sao 100 năm trước những tư tưởng của Phan Kế Bính đã được chấp nhận rộng rãi, nhưng đến tận bây giờ thì có những góp ý, so sánh, phê phán và đề xuất của ông trong cuốn sách này vẫn chưa được hiện thực hóa. Lẽ nào là do chúng ta chỉ chuộng lý thuyết, thấy lạ thấy hay thì vỗ tay khen, còn làm theo thì kiên quyết không làm ?!?! Tóm lại, người Việt mình nhiều khi quá kiên quyết, quá kiên trì, thành ra cũng lì lợm và bảo thủ kinh khủng.

Vì chưa đọc xong trọn vẹn nên tạm dừng review ở đây thôi, khi nào đọc xong rồi sẽ viết tiếp.

Mộc Hân

Thành phố Mới Bình Dương,

10:10 AM

5/5/2015

P/s: Viết xong mới thấy, ngày đẹp như này mà phải đi ôn thi!