Tổng hợp kịch Tết Idecaf: Hồn bướm mơ điên – Xóm vịt trời – Độc chiêu

Kich Tet 2013

Cứ mỗi độ xuân về, tôi lại đi xem kịch. Nói vậy cho hợp không khí thôi, chứ thật ra cả năm lê la điên loạn ở Idecaf thì đâu có tính là “mỗi độ xuân về” được, nhỉ! Nhưng thôi kệ vậy, dù sao thì Tết cũng đi xem với mật độ dày đặc hơn bình thường, nên cũng gọi là có một chút khác biệt.

Vì đây không còn là giai đoạn làm quen với loại hình sân khấu như năm ngoái, nên sẽ rất khó tránh được so sánh. Tuy vậy, cũng cần phải nói thêm, vì thích nên mới so sánh, so sánh trên tinh thần tích cực, có khen có chê cho cảm xúc đa dạng, và quan trọng đây hoàn toàn là cảm nhận chủ quan, đọc để hớn chung thì được, đừng bao giờ đem đặt vào một chuẩn mực nào đó.

Nhìn chung, kịch Tết của Idecaf năm nay rất có không khí, một trong những điểm sáng rất đáng ghi nhận. Nếu so với ba vở mà tôi từng xem năm ngoái, là “Một ngày làm vua”, “Tía ơi má dzìa” và “Lẩu trăn”, thì ba vở nổi trội năm nay là “Hồn bướm mơ điên”, “Xóm vịt trời” và “Độc chiêu” (Tức “Miêu nữ hí miêu gia) có phần dàn dựng, phục trang, bối cảnh và âm nhạc tốt hơn hẳn, sáng hơn hẳn. Đọc tiếp “Tổng hợp kịch Tết Idecaf: Hồn bướm mơ điên – Xóm vịt trời – Độc chiêu”

Mùng 2 Tết hay là điên cùng giày cao gót và thảm họa “Mỹ Nhân Kế”

Một cách ngắn gọn, đây là những gì đã xảy ra trong “ngày mùng 2 Tết của em”. Ai có quan tâm đến “Mỹ Nhân Kế” thì kéo xuống chót.

1/ Váy đỏ (chói), tóc tết, áo khoác vàng (chói), giày cao gót,…chạy xe máy gần 15km giữa lúc 10g sáng nắng chang chang. Đó là chưa kể có chở theo một đứa bịnh! =))

2/ Đã bảo là không đánh bài, để cho nó đừng có đỏ này đen kia nữa, mà con em họ nó thua sạch, nó bảo tại mình ám nên nó xui, mà sau đó thì mình lại có hẹn đi coi phim với nó. Thế là,…cực chẳng đã, đành lấy tớ 10 nghìn ra, chơi kiểu đặt chồng, ăn bao nhiêu đặt bấy nhiêu. Em không nói gian các bác, em thắng 3 ván liên tiếp, bỏ 10 thu về 80, đủ mua cho nhỏ em họ một vé xem phim ở Galaxy luôn. Em vẫn còn nhớ rất rõ ván cuối nhá, chia cho em 2 lá, lật lên là 2 con 3, rút một lá lại lên con 3, rút tiếp lại lên con 2, cộng lại thấy 11 là biết ăn chắc rồi, rút tiếp lá cuối lên thấy con 5 …=)) Chỉ còn biết ngồi cười rũ rượi. Tội nghiệp nhà cái! (anh họ thân yêu ơi em cảm ơn rất nhiều, mà cũng xin lỗi rất nhiều =)))…năm nay lại “đen” rồi! *thở dài*

3/Chiều đi coi phim, hết vé suất sớm, thế là phải mua vé suất muộn. Ngồi không chả biết làm gì cho hết 2 tiếng, 2 chị em họ bèn tung tăng đi từ Galaxy Nguyễn Trãi sang Nowzone cho nó…hết thời gian. Nhưng thảm họa là, đi thì đi bộ, mà giày thì là giày cao gót, nên… Chân ơi chị xin lỗi em! Cái này phải gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi. =))

4/ “Mỹ Nhân Kế” nên gắn mác thảm họa phim Tết, nhưng lạ một cái là đi xem vẫn thấy đáng tiền và vẫn phải ngồi đến tận phút chót để nghe hết clip nhạc của Uyên Linh (có điều đừng xem 3D, ức chết đó). Diễn viên đẹp, cảnh đẹp, trang phục cực đẹp, bài hát chủ đề siêu hay,…chỉ mỗi tội nội dung phim chả có cái quái gì cả, rỗng không thể nào rỗng hơn, và nhảm cũng không thể nào nhảm hơn. À không, thiếu rồi, thật ra xem xong phim có thể tóm gọn lại bằng một câu là “chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau”. :”> Phải chi bác đạo diễn mạnh tay chút nữa, cho chị Hà Tăng và chị Thanh Hằng happy ever after luôn thì chuẩn rồi, biết đâu sẽ đủ đá dựng phim trường resort. (Phải công nhận, cái resort đẹp khủng khiếp). :”>

P/s: “Mỹ Nhân Kế làm mình thấy nhớ Twilight và Transformer, đi xem phim chỉ để nghe nhạc. =)) Sorry các bác fan 2 phim trên, cảm nhận cá nhân thôi, em không cần đá để xây phim trường đâu ợ!

11/2/2013

*** Tình hình “Lục Thập” *** Sự trỗi dậy của các vệ thần *** Hại người và bị người hại

rise-of-the-guardians (1)

Khi thời gian không cho phép thì cần phải ghép chung nhiều thứ lại với nhau. Viết blog kiểu này thật là khổ tâm mà. @@

***

Đã hơn một tháng rồi không đăng được bài nào, buồn thê thảm. Trước hết, thành thật xin lỗi chính mình vì đã để Lục Thập trễ hạn (do tự mình đặt ra) đến hơn 1 năm. Tiếp theo, thành thật xin lỗi những ai đang (thầm lặng hoặc không thầm lặng) theo dõi Lục Thập, vì đã để các bạn phải chờ và phải chán vì chờ. Thật sự là, để lâu quá không viết thì chính mình cũng sợ quên, mà nỗi sợ hãi lớn nhất là các bạn cũng quên luôn mình. Hic! Mình nhớ Lục Thập da diết!

Nếu 21/12 này không tận thế, mình sẽ đăng kỳ tiếp theo của Lục Thập! \m/

Nói nãy giờ mà suýt quăng mất lý do biện minh cho sự lặn mất tăm này: Khóa luận tốt nghiệp! Viết khóa luận tốt nghiệp cực gấp trăm gấp ngàn lần viết truyện, nhất là khi phải viết trong mối tương quan giữa trách nhiệm – tình cảm – áp lực.

***

“Sự trỗi dậy của các vệ thần”

Mình yêu Jack Frost, mình cuồng Jack Frost, yêu nhất là đoạn anh tìm lại được ký ức tiền kiếp. Xem phim xong, tự dưng cái ham muốn được nhìn thấy tuyết rơi trên bầu trời châu Âu lại trỗi dậy mãnh liệt. Ở châu Âu có quá nhiều thứ hấp dẫn. *tim bắt đầu bay*

Phim có nội dung nhẹ nhàng mà sâu lắng, tình tiết lôi cuốn mà hài hước, tạo hình đẹp mà độc. Cần nói thêm là mình thích nhất tạo hình ông già Noel, hai bên cánh tay xăm Naughty vs Nice nhìn hài chết bỏ. Tiếp đến là kiểu giao tiếp khó đỡ của thần cát Sandy, rồi đến tạo hình “bé thỏ dễ thương” của Easter Bunny vào cuối phim, phải nói là dễ thương không chịu nổi luôn. Còn mấy bé tiên răng, mình là mình cực thích tinh thần fangirl của mấy ẻm, vừa thấy răng anh Jack Frost lấp lánh trắng đẹp là thiếu điều nhào vào vạch hàm người ta ra xem như muốn bẻ hết răng đem về làm của vậy!

Với dàn chính diện hùng hậu hài hước và ham hố như bộ tứ Guardian và anh chàng Jack Frost thì mình thấy bạn phản diện “ông Kẹ” thật là đáng thương. Bạn bì dìm không thương xót, dìm đến mức lời nguyền phản diện vốn luôn ếm lên mình cũng không ăn thua gì. Chậc, cái này chắc phải trách biên kịch và tổ thiết kế tạo hình, bạn thậm chí còn thua cả con ngựa của bạn về độ gây ấn tượng. Chợt nhớ đến câu nói của thầy, đem áp dụng vào đây chắc là ổn, nếu có phần 2, bạn ông Kẹ nên đi học bơi để không bị dìm nữa. =))

***

Trước đây chưa từng có khái niệm là sẽ làm một điều gì đó gây phương hại đến người khác vì mục đích tự vệ, giờ thì đã hiểu. Cảm giác thật sự không hề dễ chịu, quyết định tự vệ cũng không hề dễ dàng, dù thật ra người ta đáng bị như vậy.

Trước đây xem phim hay bực bội mẫu nhân vật chính lương thiện ngây ngô đến nhu nhược ngu ngốc, tự bảo ở đời làm quái gì có loại người như thế. Giờ mới thấm, không phải không có mà là vì diễn viên diễn chưa tới thôi.

Mình không muốn hại ai cả, không hề muốn một chút nào, dù có là tự vệ đi nữa. Mình chỉ muốn bình yên thôi!

Đời thật quá khó sống, người thật quá nguy hiểm. Xem phim hoạt hình vậy mà hay, cảm giác như được gột rửa tâm hồn sau khi bị quăng vào bùn bẩn nước đen.

Cảm ơn các Vệ Thần!

Mộc Hân, tp HCM

22:57

9/12/2012

Tình hình hiện tại [11/2012]

Trước hết, có đôi điều cần phải nói về “Lục Thập Hoa Giáp Truyện”, mình vẫn đang cố sắp xếp viết nốt những chương cuối trong lúc tinh thần cực kì ổn định, hạn chế tối đa việc đem trút thể loại tâm trạng tào lao của mình dạo gần đây vào truyện. Suy cho cùng, gắn bó với “Lục Thập” gần hai năm, mình không những yêu thích, tâm huyết, mà còn thật sự tôn trọng truyện của mình, và ở một chừng mực nào đó, tôn trọng cả những nhân vật của mình. Thế nên, việc quyết định số phận nhân vật, quyết định diễn biến cuối cùng, hoàn toàn không thể chủ quan tùy tâm trạng, mà phải lưu giữ cho được ý tưởng và cảm xúc ban đầu khi đặt bút viết truyện, nhất là khi mà, đây lại là bộ tiểu thuyết đầu tiên mình viết.

Như đã thừa nhận ở trên, gần đây do phải chịu tác động tích cực lẫn tiêu cực từ quá nhiều biến cố không tránh khỏi mà tâm trạng mình lên xuống có cơn, tuy lúc này lúc khác nhưng tổng quát vẫn là tào lao không chịu nổi, thế nên mới có chuyện bẵng đi hơn hai tuần mà vẫn không thể đăng thêm được một kì “Lục Thập” nào. Hồi đầu mình còn cho rằng, vì đang học năm cuối, đề tài khóa luận ngập đầu ngập cổ, thời gian ngủ thậm chí không đủ 5 giờ/ngày thì lấy đâu ra chỗ để nhồi thêm viết lách vào; nhưng từ từ ngẫm lại mới thấy, chả phải do hoàn cảnh, chỉ toàn do mình cả. Có dạo một học kì mười mấy môn, toàn những môn thuộc dạng kinh điển kiểu như “thi đậu ngay từ lần đầu thì nhất định không phải là người” mà mình còn tranh thủ vừa ôn thi vừa viết được mỗi ngày một hai tiếng cơ, có như bây giờ đâu, cả tuần thậm chí không động đến đàn với truyện được 30 phút!

Dù sao cũng có thể tự hứa hẹn với bản thân một vài điều thế này: 1/ Tuần này nộp xong báo cáo rồi tâm trạng sẽ ổn trở lại. 2/ Kiểu gì thì từ bây giờ đến cuối tuần cũng phải đăng được một kì “Lục Thập”, nói chứ dù trên này chẳng mấy ai đọc, nhưng tự mình cảm thấy nhớ “Lục Thập” lắm rồi. 3/ Mình sẽ không “đem con bỏ chợ” như ai kia đâu!

***

Không biết nên gọi là hên hay xui, may hay rủi; chỉ biết có một câu thế này trong “Bộ Bộ Kinh Tâm” mà mình vô cùng tâm đắc, ít nhất là tính đến thời điểm này:

“Có nhiều việc mình là người khơi ra thật, nhưng kết thúc thế nào thì không do mình quyết định nữa.”

Nói chung, tuần vừa rồi của mình là một tuần kinh khủng theo nhiều nghĩa!

Đầu tuần thì tự kỉ vì nội-bộ-lục-đục và vấn nạn gia-đình-ly-tán, đến giữa tuần thì nghe tin có khả năng phải đổi đề tài khóa luận tốt nghiệp (khả năng này hiện tại đã là 99% rồi), cuối tuần bỏ trốn vào một xó để tránh stress thì đến sáng Chủ Nhật lại bị lôi vào một vụ bê-bối động trời làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh lừa tình của bản thân, dù mình nói thật là đến giờ mình vẫn ứ hiểu mình có liên can gì đến chuyện này?!?!

Đôi khi người ta đánh nhau, hoàn toàn không phải vì bạn, cũng không can hệ gì đến bạn, nhưng bằng một cách nào đó, bạn vẫn bị lôi vào, rồi thì đủ thứ phiền phức với chả hiểu lầm từ đó đập thẳng vào mặt bạn trong lúc bạn còn chưa kịp nhận thức được rốt cuộc thì tại sao chúng nó lại đánh nhau!!! Sau cùng bạn nhận ra, tất cả chỉ vì bạn là đứa đã tạo điều kiện cho chúng nó biết nhau, tức là, trong vụ đánh nhau vớ vẩn kia, bạn bị quy chụp là “người khơi mào”.  Đấy, tình hình của mình chính xác là như vậy! Bảo tinh thần không tệ thì là nói xạo, mà bảo tệ thì có người phàn nàn sao mình cứ than thở mãi. Tóm lại, tốt nhất vẫn là rút về một góc, không phải để tự kỉ, mà là để có được cái cảm giác rằng cuộc-đời-này-bình-yên-lắm! Dĩ nhiên, là bình yên một mình!

00:06

31/10/2012

Tự kỉ 1

Để viết ra được những điều này thật sự không dễ dàng.

Vẫn biết đời phải có lúc lên lúc xuống, người phải có lúc vui lúc buồn; nhưng biết là biết vậy thôi, chuyện đến rồi mấy ai biết cách chấp nhận, biết cách chịu đựng?

Những ngày qua khiến tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.

Có lúc tưởng chừng chỉ muốn ngủ mãi, không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mới nữa. Nhưng mà, sống lúc nào chẳng khó hơn chết, vậy nên thôi!

Có lúc tưởng chừng chỉ muốn buông bỏ tất cả, chạy trốn đến nơi nào đó chỉ có mình với mình. Nhưng mà, đối mặt luôn dễ dàng hơn trốn chạy, vậy nên thôi!

Có lúc tưởng chừng chỉ muốn nghỉ học trọn một tuần, không đề tài, báo cáo, tiểu luận, kiểm tra thi cử gì nữa. Nhưng mà, bỏ cơ hội luôn dễ dàng hơn có được cơ hội, vậy nên thôi!

Ở đời, cứ mãi câu nệ chuyện dễ dễ khó khó, nghe qua thì bảo khôn ngoan, sâu sắc hơn sẽ nhìn thành hèn nhát. Ừ thì, tôi hèn nhát! Trên đời mấy kẻ dám nhìn thẳng vào bản chất thật của mình?

Hôm nay viết dông dài thế này không phải là để than vãn, cũng chẳng phải để dịu lòng. Than vãn ở đây mấy ai nghe mà hiểu? Không nghe không hiểu thì làm sao dịu lòng? Hôm nay viết dông dài thế này, thật ra là để thành thật với bản thân.

Trong trăm ngàn tội lỗi mà tôi từng phạm phải, tội nghiêm trọng nhất vẫn là tội lỗi phạm với chính mình!

Tôi ghét bon chen nhưng vẫn cứ bon chen, ghét ganh đua đấu đá nhưng vẫn gắng ganh đua đấu đá, ghét giả tạo nhưng ngày ngày đều cố căng miệng cười rạng rỡ để che giấu sự mệt mỏi, ghét khóc nhưng vẫn cứ khóc đến lúc rã cả tim cả óc thì thôi. Hóa ra, tôi tự ngược đãi và lừa dối chính mình.

Phải chăng, cái sự yêu ghét cá nhân không phải xuất phát từ bản chất tâm hồn hay lý trí, mà là xuất phát từ cái ngưỡng vọng khao khát những thứ không thuộc về mình và không phải là mình?

Dù sao đi nữa, tôi cũng đã quá mỏi mệt rồi. Nếu từ đầu tôi không nhập nhằng, thì bây giờ đã không phải đi tới bước đường này.

Nhưng mà, chuyện đã ở ngay trước mặt, có nếu với thì thì còn ích gì nữa…

 

4:38

22/10/2012

Tổng trả nợ: Review “Lấy chồng người ta”, Trung thu, “Sáu người đi khắp thế gian”, linh tinh…

Nguồn ảnh: N2M

Càng ngày càng không thể phủ nhận một sự thật phũ phàng là mình bận, mình cực kì bận, mình tuyệt đối bận.

Trước giờ luôn muốn tỏ ra ta-đây-ham-chơi-ham-hố-cúp-học-nhưng-điểm-ta-vẫn-cao-nên-ta-có-quyền. Nhưng mà, chỉ “tỏ ra” được 3 năm thôi, đến năm cuối vẫn phải tự chui đầu vào gông cùm của báo cáo và khóa luận, đó là chưa kể đến vấn nạn bị giảng viên nhớ mặt và vấn nạn không hòa hợp với tập thể. (Chả phải em chảnh đâu ạ, mà một tuần 7 ngày em lết lên trường chưa được nửa buổi thì làm quái gì mà hòa với chả hợp. Ộp, thế thì làm thế quái nào mà các giảng viên lại nhớ mặt em???)

Do đó, đành phải gom hết những gì cần nói, nén vào một cái entry, chứ để lâu quá nó chìm vào quên lãng hết thì mất vui!

  Đọc tiếp “Tổng trả nợ: Review “Lấy chồng người ta”, Trung thu, “Sáu người đi khắp thế gian”, linh tinh…”

Vài dòng cho Họa Bì 2

Coi Họa Bì 1, rồi Họa Bì 2, rồi kéo nguyên dây thể loại thần-thoại-liêu-trai, từ Thiện Nữ U Hồn đến Thanh Xà Bạch Xà blah blah blah, rút ra được một nhận xét: các bạn Trung Quốc rất thích dìm hàng mấy bạn yêu quái yêu tinh.

Không cần biết bạn yêu quái yêu tinh đó tốt thế nào, đẹp thế nào, chân thành thế nào,…vân vân, hễ cứ là yêu quái yêu tinh thì đừng có mơ đến kết cục tốt đẹp. Mà trong số những bạn yêu quái yêu tinh, chưa có bạn nào bị dìm thậm tệ như bạn hồ ly Tiểu Duy của Họa Bì. Vậy mà hồi nghe tin làm Họa Bì 2, giữ Tiểu Duy lại làm nhân vật xuyên suốt, mình cứ mơ mộng viễn vông rằng số phận của bạn sẽ bớt thảm, ít nhất cũng là tìm thấy tình yêu chân chính hay này này nọ nọ, nào ngờ cuối cùng, nó y chang phần 1. =)) Tiểu Duy ơi là Tiểu Duy, thành thật chia buồn cùng nàng, phần nào cũng bị tan xác! Đọc tiếp “Vài dòng cho Họa Bì 2”

Bài cảm nhận số 1: vài suy ngẫm về Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn và mối thù dòng tộc theo cách diễn giải của Tạ Chí Đại Trường

Tranh vẽ Trần Hưng Đạo

Trong số những tác giả viết sách sử hiện nay mà tôi từng đọc, người để lại ấn tượng mạnh nhất là bác Tạ Chí Đại Trường.

Lịch sử trong sách của bác không bị ảnh hưởng, ràng buộc, che đậy,…bởi bất cứ thứ gì thuộc về hiện tại. Bằng sự khách quan hết mức có thể kèm theo tư duy nhạy bén và logic, bác Tạ Chí đã bóc tách tất tần tật những thứ dây dưa chủ quan, những vinh quang thần thánh, những mưu đồ chính trị,…mà người ta thường thấy ở những nhân vật kiệt xuất, những sự kiện chấn động,…đưa tất cả về lại điểm số 0 thực tại, nơi con người vẫn là con người, sự kiện chỉ là sự kiện, nơi quá khứ chính là quá khứ chứ không phải thứ quá khứ khoác lên mình lớp áo của hiện tại. Đọc tiếp “Bài cảm nhận số 1: vài suy ngẫm về Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn và mối thù dòng tộc theo cách diễn giải của Tạ Chí Đại Trường”

Sống hai mặt

Nói nhảm chút, hồi đầu năm có viết entry “Dao hai lưỡi”, hoa ngôn xảo ngữ và hoàn toàn trá hình. Hôm nay ở nhà một mình, cũng lại viết entry “hai”, nhưng là “sống hai mặt”. Hồi đầu cũng tính trá hình luôn rồi, khổ nỗi bị Hy Minh (HM) ám ảnh, thôi lần này thẳng thắn và thành thật đi.

***

Khui lại chuyện cũ, gần đây có vấn nạn từ đề thi đại học chuyển thành đề kiểm tra ở các trường phổ thông :)). Gió lặng rồi, hết đá rồi, vãn hồi rồi, nhân ngày đẹp trời cùng tán chuyện với Hy Minh, mình rút về góc viết bài tự kỉ cho đề thi khối D, cũng coi như là vừa “tự do ngôn luận” (muộn), vừa khỏi mang tiếng viết bài câu view. Đọc tiếp “Sống hai mặt”

[Kịch] Vua Thánh triều Lê: câu chuyện giải oan hay nghệ thuật ứng xử chính trị

nguồn ảnh: FB Idecaf FC

…Không hoàn toàn là một bài cảm nhận, cũng không hoàn toàn là một bài fangirl bấn loạn [phong cách chủ đạo của những bài review kịch nói ở blog này], lần này có thể tạm gọi là, vài dòng trải nghiệm theo cách thức khác biệt sau khi xem vở kịch “Vua Thánh Triều Lê” (nói thế có nghĩa là, hãy cảnh giác vì ở đây không có giới hạn)…

…Nội dung, tư tưởng chứa trong bài viết này là thành quả của nhóm Hỏa Đăng Lâu, và tôi là người chấp bút…

Một cách chân phương nhất, có thể khẳng định, Vua Thánh triều Lê là một vở kịch xuất sắc toàn diện: Kịch bản xuất sắc, diễn xuất xuất sắc, âm nhạc xuất sắc, biên đạo xuất sắc, thiết kế sân khấu xuất sắc. Tất cả những yếu tố xuất sắc ấy, cộng hưởng với một cốt truyện liền mạch khúc chiết cùng một cái kết triệt để, đã làm nên một vở kịch trọn vẹn, để lại dấu ấn trọn vẹn cho cả sân khấu Idecaf nhân dịp kỉ niệm 15 năm hoạt động nghệ thuật và cho cả những khán giả may mắn đã quyết định đặt vé thưởng thức vở diễn này. Đọc tiếp “[Kịch] Vua Thánh triều Lê: câu chuyện giải oan hay nghệ thuật ứng xử chính trị”