“Bí mật vườn Lệ Chi”: từ đen đến trắng hay bi kịch của sự bất lực.

“Mười bốn hái vải, hai chín hái lê.

Anh ơi hãy về khi mùa lê chín, khi vải trĩu cây khi tình mình còn đầy anh nhé…”

(Hy Minh)

 

Và sau đây là tường thuật hành trình hái vải…

Lần đầu tiên mình đi xem chính kịch, thật may mắn, lại là một trong hai vở kịch lịch sử được đầu tư kĩ lưỡng về mọi mặt, nhằm chào mừng kỉ niệm 15 năm thành lập sân khấu kịch IDECAF. “Bí mật vườn Lệ Chi” đã từng được công diễn 2 đợt vào năm 2002 và 2007, nên không hẳn là một vở mới. Tuy nhiên, hồi đấy mình còn rất bé và chưa có điều kiện tài chính để đi xem kịch, nên tính ra vở này vẫn mới đối với mình; đó là chưa kể dàn diễn viên đã có ít nhiều thay đổi, chắc chắn kéo theo thay đổi không khí vở kịch. Đọc tiếp ““Bí mật vườn Lệ Chi”: từ đen đến trắng hay bi kịch của sự bất lực.”

“Cảm nắng”

The day I first met you
You told me you’d never fall in love…

 

Có những ngày mệt đến nỗi về nhà chỉ muốn leo ngay lên giường thả một giấc tới sáng.

Lại có những ngày dù mệt đến đâu cũng ráng thức tới nửa đêm mà chờ đợi.

 

Có những ngày thức tới nửa đêm để viết tiểu thuyết, để học thi, để xem đá banh,…

Lại có những ngày thức tới nửa đêm chẳng để làm gì ngoài việc nhìn vào yahoo list và chờ đợi.

 

Có những ngày bài vở dồn dập làm không đâu vào đâu, sáng ngày mai thì đi học sớm; buộc cả đêm phải thức trắng miệt mài, đổi lại ngày hôm sau vật vờ mắt mở to mà đầu điên đảo.

Lại có những ngày thi cử thong thả ôn bài dư giờ, sáng ngày mai cũng không phải đi từ quá sớm; vẫn muốn thức trắng miệt mài chỉ để ngồi bên màn hình laptop, vẫn là chờ đợi.

 

Chờ điều gì? Ngốc thật! Là một tin nhắn chúc ngủ ngon theo phong cách mới, từ một người mới quen, và chỉ thế thôi, dù sự thật hiển nhiên là chẳng có lý do gì để tin nhắn ấy bước ra khỏi mộng tưởng để trở thành hiện thực cả.

Ừ thì, đấy là “cảm nắng”!

 

So let me give your heart a break, give your heart a break
Let me give your heart a break, your heart a break

 

Có những ngày vui nối tiếp những ngày buồn.

Cũng có những ngày hứng khởi nối tiếp những ngày thất vọng.

Cảm xúc đến và đi, chóng vánh đến khó nắm bắt, tuy vậy, thường thì người ta vẫn cố chạy theo, đuổi theo, với theo thứ cảm xúc ấy.

 

Có những lúc cuộc đời trật đi một nhịp.

Cũng có những lúc tâm hồn sa vào thổn thức.

Mối tình chớm nở, được nuôi sống bằng một nửa khát khao và một nửa thận trọng. Khát khao vừa đủ để nhịp đời tiếp nối, thận trọng vừa đủ để tâm hồn tươi nguyên.

 

Tại sao lại phải chạy theo cảm xúc? Vì người ta sống trên nền móng ước mơ và trưởng thành bằng đôi cánh tình yêu.

Nhưng đã chạy theo, tại sao lại phải lo lắng? Vì người ta bay càng cao thì sẽ càng dễ ngã, yêu càng nhiều càng dễ bị tổn thương.

Đấy là tính đến rủi ro thôi, người ta bảo cuộc đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng; thật ra thì, cuộc đời hầu như lúc nào cũng không bằng phẳng.

 

On Sunday you went home alone
There were tears in your eyes
I called your cell phone, my love
But you did not reply

 

Ừ thì, đấy chỉ là “cảm nắng”!

Người ta cần cả khao khát và thận trọng cho những cơn “cảm nắng” bất chợt.

Nhưng đằng sau rủi ro sẽ là hạnh phúc!

P/s: “Give your heart a break” của Demi Lovato hay quá! *mắt nổi tim*

 

Mộc Hân

00:46

5/4/2012

Ngọc Viễn Đông, chạm đến giới hạn của sự hoàn hảo

Có một điều vừa bất công mà cũng vừa xứng đáng với vị trí cao cấp của “Ngọc Viễn Đông”, tại các cụm rạp ở thành phố Hồ Chí Minh, đơn cử như cụm rạp Galaxy, mỗi ngày chỉ có đúng 1 suất chiếu cho “Ngọc Viễn Đông”, và trong tuần lễ này thì phim chỉ chiếu đúng 3 ngày!

Thoạt nghe thì tưởng vô lý, một bộ phim nghệ thuật gây được tiếng vang và gặt nhiều giải thưởng tại các liên hoan phim quốc tế, dàn diễn viên dàn trải từ sắc vóc đến kinh nghiệm mà tựu trung đều nổi tiếng vượt qua cả biên giới Việt Nam, được trình chiếu rộng rãi chào mừng ngày quốc tế Phụ Nữ 8/3,… lại bị giới hạn suất chiếu và thậm chí cả giờ chiếu cũng khá bất hợp lý (ở rạp Galaxy Nguyễn Trãi vào ngày thứ ba 13/3/2012 chỉ có đúng 1 suất vào 11 giờ trưa!). Nhưng đôi khi, cần phải làm như vậy để đại bộ phận khán giả nội địa_vốn luôn ôm định kiến với phim Việt, hoặc cảm thấy hài lòng vì đã vượt qua rất nhiều khó khăn liên quan đến giờ giấc và thời tiết để đến thưởng thức một bộ phim xứng tầm tuyệt phẩm điện ảnh, hoặc là về sau sẽ cảm thấy áy náy vì đã trót bỏ qua một tác phẩm rất rất đáng xem như “Ngọc Viễn Đông”. Đọc tiếp “Ngọc Viễn Đông, chạm đến giới hạn của sự hoàn hảo”

John Carter, lâng lâng ngang ngang và không trọn vẹn

 

“John Carter” là bom tấn Hollywood đầu tiên của năm được nhập về thị trường Việt Nam, trình chiếu trong dịp lễ 8/3 với định dạng 3D, hứa hẹn sẽ làm nên chuyện tại các cụm rạp trên cả nước. Tuy nhiên, sau khi đi xem phim về, cá nhân mình nhận thấy sản phẩm lần này của Disney chỉ dừng lại ở một bộ phim giải trí 3D đặc sắc, hoàn toàn không xứng tầm bom tấn. (Ôi cái phụ thu bom tấn 5k của galaxy thật là nhảm nhí, may mà lần này có người tự nguyện bao mình xem phim…) Đọc tiếp “John Carter, lâng lâng ngang ngang và không trọn vẹn”

[Kịch Tấm Da Hổ] Mình nhức đầu quá…

Mọi nỗ lực viết review một cách đúng nghĩa sau cùng cũng thất bại!

 

Năm xưa Nguyễn Công Trứ từng vì thời cuộc mà cảm thán:

Kiếp sau xin chớ làm người

Làm cây thông đứng giữa trời mà reo…

Làm thông reo vi vu, suy cho cùng, cái tâm cao khí ngạo đến ngất ngưỡng của cụ Trứ vẫn không bị hao mòn theo luân hồi. Nay fangirl học theo cụ (mà điển hình là mình), xem xong “Tấm da hổ” chỉ muốn cảm thán:

“Kiếp sau nếu không được làm người (vì tội nghiệp quá nặng) thì nguyện làm một cây lê hoa trắng nơi bìa rừng Tây Bắc (ớ hay quá mình cũng họ Lê)! Còn nếu vẫn được làm người, ok, em sẽ tiếp tục cái nghiệp fangirl đến cùng!” Đọc tiếp “[Kịch Tấm Da Hổ] Mình nhức đầu quá…”

Vietnam’s got talent, scandal và sập bẫy

Đời thật náo nhiệt, đã mấy lần mình nhủ thầm trong bụng: đứng ngoài quan sát thôi, phởn chung làm gì! Vậy mà, cuối cùng mình cũng bị cơn phù phiếm pageview đẩy đi viết bài này!

Mình thừa nhận, nếu không có mấy bài báo giật tít “rất khéo” kiểu như “tiết mục quăng bom” hay “sơn ca hát 6 thứ tiếng”, mình sẽ chẳng mấy quan tâm đến scandal “con hát mẹ khen hay” trong tập 7, cũng chẳng mấy quan tâm đến giọng hát của nhân vật chính. Phải nói là, các bạn nhà báo càng ngày càng bá đạo trong việc giật tin viết bài! Đọc tiếp “Vietnam’s got talent, scandal và sập bẫy”

Dao hai lưỡi

Cuộc đời như một tách cà phê, vừa đắng vừa ngọt

 

Cảm xúc là một con dao hai lưỡi.

Trực giác cũng là một con dao hai lưỡi.

Hẳn nhiên, chơi dao có ngày đứt tay!

 

Hôm nay thì đứt tay thật, đau lắm, buồn lắm, mà cũng nặng nề lắm. Chung quy, hai lỗi lớn nhất là đã chạy theo cảm xúc quá đà và đã quá tự phụ vào trực giác.

Được cái này phải mất cái kia, làm gì có chuyện chỉ toàn được mà không cần đánh đổi.

Dẫu bản thân đã từng nhiều lần mặc định, ở đời không có đúng với sai, chỉ có điều phải xảy ra và điều không được xảy ra. Đến nước này rồi, may là vẫn còn có thể nhắm mắt thở phào: chuyện phải xảy ra thì đã xảy ra, quay đầu lại nhìn làm gì cho thêm nặng nợ!

 

Vui sướng song hành với dằn vặt.

Truyền kì song hành với ác mộng.

Đôi khi, muốn đạt được vui sướng, phải đổi lấy đau khổ; muốn tạo nên truyền kì, phải đổi lấy ác mộng.

Đôi khi, làm người này vui mà không phải tổn thương người khác, nghĩ chừng đơn giản nhưng lại quá khó khăn. Sống mà không muốn tổn thương ai, trừ phi là tự tổn thương chính mình.

 

Mục nói nhảm tỏ ra nguy hiểm đến đây là hết, sau đây là bộ mặt thật (đã được bôi trắng): Đọc tiếp “Dao hai lưỡi”

Lẩu Trăn_méo mặt cười, ngây người nghĩ

Vài dòng lảm nhảm:

Cuối cùng thì cũng vác mặt đi coi vở Lẩu Trăn, dù tâm trạng chiều nay nó rất là…khó nói! *emo cười ý nhị*

Nhìn chung, trong vòng một tuần trở lại, có lẽ mình đã điên cuồng đủ cho cả một năm rồi! Thôi thì, dù sao sắp tới đây có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tiểu luận, đề tài, kế hoạch, thực tập,… các kiểu, lại còn vướng vào phi vụ viết lách dài hạn trước khi mặt đối mặt với màn chọn đề tài làm khóa luận tốt nghiệp! Tự an ủi: vô năm mình ứ có thời gian bay nhảy bấn loạn cùng những điều tuyệt vời nằm ngoài phạm vi học tập và công việc, thôi thì còn một ngày nghỉ Tết, điên cho tới nơi tới chốn vậy!

Trong trường hợp này, khi chọn chơi bời cùng Mai muội, không hẳn chỉ là điên cuồng bình thường, mà phải gọi là điên cộng hưởng nó mới sát nghĩa! Đọc tiếp “Lẩu Trăn_méo mặt cười, ngây người nghĩ”

Follow him [fangirl và những trò lố siêu cute]

Đôi lời tản mạn

Năm nay khởi đầu một cách điên cuồng, báo hiệu một năm đầy hứa hẹn về mức độ điên cuồng! Dù sao thì, nếu cuối năm mà tận thế thật, vẫn có thể mỉm cười nói ba chữ KHÔNG HỐI TIẾC!

Trò chơi hôm nay gọi là Follow him (him ở đây là anh Toàn), chính xác là một màn rình rập (trai đẹp) vì mục đích fangirl chân chính.

Nói chứ, trước đây ta chưa từng chơi “trò” này, nhưng vì cổ nhân có câu: anh hùng khó qua ải mỹ nhân (huống chi là mình), đành lao theo điên cuồng một phen vậy!

Chú thích thêm về vụ mỹ nhân: ai muốn hiểu sao thì hiểu, ta chỉ có thể giải thích rằng, vì tương lai vô chừng, Mai muội không biết còn ở Việt Nam được bao lâu nữa, đành vì nàng mà tháo phanh chơi trò cuồng loạn vài phen vậy! Đọc tiếp “Follow him [fangirl và những trò lố siêu cute]”

“Hồn Ma Sành Điệu”, ấn tượng sau cùng

Vài dòng lảm nhảm:

Ban đầu mình chẳng định viết review cho cuốn tiểu thuyết này đâu, vì thông thường mình chỉ viết một cái gì đấy trong trường hợp cảm xúc bung trào. Nói lệ thuộc vào cảm xúc không có nghĩa là đánh giá tác phẩm ấy hay hay dở, chỉ đơn giản là, mình rất tùy hứng, và gu đọc sách của mình cũng tùy hứng nốt, thế thôi! Trong trường hợp của “Hồn Ma Sành Điệu”, nó hay theo cách riêng của nó, nhưng lại không đánh trúng tâm lý của mình, thế nên mình không có hứng viết review.

Tuy nhiên, ngày dài tháng rộng, lại vừa mới phát hiện mình được nghỉ Tết thêm một tuần nữa (Ôi! Niềm vui từ trên trời rơi xuống), tiện thể trò chơi Bộ Bộ bên Facebook chị Đào Bạch Liên được gia hạn, thôi thì, nhàn cư vi bất thiện, đã trót ham hố phải ham hố tới cùng! Đọc tiếp ““Hồn Ma Sành Điệu”, ấn tượng sau cùng”