Hôm nay tình cờ nghe lại bài hát “Đưa em tìm động hoa vàng”, trong tôi chợt tuôn trào chuỗi xúc cảm triền miên khó tả.
“Rằng xưa có gã từ quan, lên non tìm động hoa vàng…nhớ nhau…”
Tôi nhớ động hoa vàng của riêng mình, đó không chỉ là một bầu trời tuổi trẻ huy hoàng vốn dĩ vẫn còn đang trải rộng ngút tầm mắt, một thời rực rỡ với những áo hồng đào mùa xuân, áo thu xanh da trời biên biếc êm đềm và áo hoa mùa đông ấm áp,…đó không chỉ là một thời yêu đương cháy bỏng, một mối tình đẹp lung linh như ánh trăng trên triền đồi dạ lan,…mà đó còn là thời điểm mà ta có thể quay lưng với những giá trị vật chất để tôn sùng sự lãng mạn, có thể mặc mây trời bay để vô tư mà sống, mà yêu. Đâu chỉ riêng gã trai thuở nào từ quan dấn thân đi tìm động hoa vàng, ở thời đại bon chen tất bật ngày nay cũng có biết bao con tim trẻ tuổi ôm ấp một mối đồng cảm sâu sắc với người xưa. Thế nhưng…
“Sông này đây chảy một dòng thôi…Mấy đầu sông thẫm tóc người cuối sông…”
Ai đó từng nói, đời người như một dòng sông. Dòng chảy cuộc đời sẽ chẳng bao giờ đổi chiều, vị lai sẽ thành hiện sinh, hiện sinh lại trở thành quá khứ. Rồi thì, động hoa vàng ấy cũng sẽ trở thành hoài niệm, thành kí ức, thành cái mà ta chỉ có thể tưởng đến chứ không thể chạm vào. Cho đến khi giật mình nhận ra, đâu chỉ có tóc mai bạc màu mà cả kí ức cũng sẽ đến lúc phai nhạt. Chỉ có nỗi đau là còn mãi.
Người càng sâu sắc, đau khổ càng nhiều. Yêu thương càng mênh mông, thống hận sẽ càng sâu đậm. Đến khi tuổi trẻ qua đi, khi yêu thương chỉ còn trong nỗi nhớ, thì những triền đồi bạt ngàn dạ lan thơm mát, những cánh hoa vàng rực rỡ huy hoàng, bỗng chốc chỉ còn là phù vân, mỏng manh tựa mây tựa khói. Lòng tôi đắng lại khi nghe những câu hát thương đau:
“Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau
Thôi thì em chẳng còn yêu tôi
Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng
Thôi thì thôi mộ người tà dương
Thôi thì thôi nhé… đoạn trường thế thôi
Nhớ xưa em rũ tóc thề
Nhìn trăng sao nỡ để lời thề bay
Đợi nhau tàn cuộc hoa này
Đành như cánh bướm đồi Tây hững hờ…”
Có đợi chờ, có thề non hẹn biển hay có hững hờ, đến khi hoa tàn, nước trôi, quá khứ sẽ mãi mãi nằm lại hai bên bờ. Rồi cuộc đời người, đến cuối cùng cũng như một giấc mộng; kiếp người tưởng như triền miên năm năm tháng tháng, sau cùng cũng chỉ kết thúc như những sinh linh bé nhỏ trong vũ trụ thiên biến vạn hóa.
“Chim ơi chết dưới cội hoa
Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà.
Mai ta chết dưới cội đào
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu”
Một giọt lệ rơi, ngàn năm day dứt. Ấy là giọt lệ khóc cho không chỉ một kiếp người, mà là vạn kiếp người, không chỉ dành cho một mối tình dang dở, mà còn là sự hoài niệm quá khứ mãi mãi không thể quay trở lại.
Bỗng chốc, tôi cảm thấy sợ hãi. Tâm tư dày đặc, nêm chặt, chỉ bởi một mong mỏi duy nhất: cho tôi về động hoa vàng…của riêng tôi…