Tản mạn về nghệ sĩ-sân khấu, hay cảm nhận về vở kịch “Một ngày làm vua” và “Tía ơi má dzìa”

tấm này Mai muội vẽ chứ mình không có hoa tay thế này đâu

Vài lời tâm tình:

Kịch hết, người tan, màn đỏ khép lại, tôi và cô bạn thân rủ nhau tìm đường lẻn vào cánh gà sân khấu.

Với mong ước được một lần nhìn thấy người nghệ sĩ bằng xương bằng thịt, được làm những việc đúng với vị trí của người hâm mộ như chụp ảnh, tặng hoa và xin chữ kí; chúng tôi háo hức chuẩn bị vẽ tranh thậm chí từ ba ngày trước khi đi xem kịch, chuẩn bị sẵn cả tâm lý nếu chẳng may không lẻn vào được mà bị bảo vệ đuổi ra thì đành phải ôm hoa và tranh về nhà tự kỉ.

Ơn trời, người ta bảo năm nay tuổi Mùi xui lắm, nhưng chắc vì 2 con dê đi chung với nhau nên xui với xui lại thành hên, sau cùng chúng tôi cũng được thỏa lòng mong đợi. Cô bạn tôi tỉ mỉ vẽ hình anh vào giấy từ ba ngày trước, tôi chẳng có gì ngoài sự hâm mộ [âm thầm] và cả một chút hiếu kì. Sau khi gặp được anh, người nghệ sĩ có trái tim nhiệt huyết trong một vóc dáng bé nhỏ, có lẽ tôi nên viết vài dòng ngắn ngủi, không chỉ dành cho anh, mà còn cho tất cả những nghệ sĩ đã đứng trên sân khấu trong mùa Tết năm nay! Đọc tiếp “Tản mạn về nghệ sĩ-sân khấu, hay cảm nhận về vở kịch “Một ngày làm vua” và “Tía ơi má dzìa””

Đầu năm đi xem hài kịch [Một ngày làm vua]

Nói nhảm trước khi lao đầu vào ổ bấn loạn bên dưới: Đây chẳng phải lần đầu tiên mình đi xem kịch, nhưng tình thật thú nhận thì đã qua [quá] lâu rồi cái thời theo ba mẹ đến nhà văn hóa quận (mười mấy năm qua kí ức nhạt nhòa *thở dài*). Thế nên lần này tự mò đến nhà hát, có thể xem là màn tái xuất giang hồ đầy ngoạn mụcnghẹt thở. Còn vì sao nó ngoạn mụcnghẹt thở thì bàn sau vậy! Đầu năm đầu tháng, đi đâu không đi lại lao vào ổ hài kịch cười sặc sụa với đủ các thể loại “ẩn dụ” hại não. Mà dùng từ ẩn dụ vậy thôi chứ thật ra nó cứ gọi là “dùng vải mút-xơ-lin che mắt thánh”, “thánh” ở đây chính là hai vị trình SA cao ngút trời cùng mình đi xem kịch. Nhờ hai vị ấy mà level của mình sau vụ này cũng tăng đáng kể!

Ờ, riêng bài này thì mình sẽ “quăng hàng” cuối bài chứ không đẩy lên đầu như thường lệ đâu!

Warning: Nói chung là đặt cái warning này ở đây là không cần thiết, nhưng vì sợ rằng đâu đó có ai đó thường hay im hơi lặng tiếng vào nhà mình đọc entry nhưng xui rủi thế nào lại không cùng chí hướng fangirl với mình mà đụng phải bài này thì …ô hô ai tai! Mình tô đậm lẫn gạch chân và in nghiêng key word luôn rồi, ai lỡ không hiểu thì ráng chịu nhé! Mình không chịu trách nhiệm đâu! Đọc tiếp “Đầu năm đi xem hài kịch [Một ngày làm vua]”

Thiên Mệnh Anh Hùng, cực phẩm phim Tết

Trước khi nói này nói nọ về bộ phim, có một sự thật cần phải thừa nhận, mình đến rạp với tâm trạng khá hồi hộp. Âu cũng chỉ vì trước đó đã mạnh miệng bay vào làm “công tác hứng đá mang tính chất công quả” trong vụ lùm xùm chê bai phim Việt, giờ mò đến rạp có chạy kiểu gì cũng không thoát khỏi tâm trạng dè chừng: “Nếu mà phim không ra gì thì muối cả mặt!”. Nhưng mà, ơn trời, phim chẳng những rất được mà còn hay ngoài mong đợi, dù công bằng mà nói thì cũng còn vài hạt sạn mang tính chủ quan.

Những điều khiến bạn nhất định không thể bỏ qua Thiên Mệnh Anh Hùng Đọc tiếp “Thiên Mệnh Anh Hùng, cực phẩm phim Tết”

Nếu chỉ còn một ngày để sống, anh sẽ làm gì?

Anh, đã rất nhiều lần đi qua đời tôi, hoặc là chính tôi lướt qua anh. Đôi khi chỉ nhạt nhòa như một người xa lạ, đôi khi lóe sáng như ánh pháo hoa rực rỡ nhưng ngắn ngủi, khiến người ta không thể quên mà cứ mãi luyến tiếc vấn vương. Đôi khi, anh là một tia nắng ấm áp trên triền cát trắng ngàn năm chịu sự bào mòn của sóng nước chập chùng. Đôi khi, anh còn là tảng băng trôi vĩnh hằng với ba phần nổi, bảy phần chìm, lênh đênh trên biển Bắc xa xôi giá lạnh.

Tôi có thể bước hàng triệu bước, có thể chịu đựng hàng tỉ lần chân mỏi để mãi tìm kiếm anh nơi xứ lạ, dưới cùng một vầng mặt trời chói lòa nhưng hương vị ấm áp lại rất ư khác biệt. Tôi vỡ òa hạnh phúc khi nhìn thấy anh từ trên đỉnh núi cao sương trắng nắng vàng với màu hoa đỏ lòa xòa ẩn hiện. Có đôi lần, tôi reo lên trong niềm hân hoan vô hạn khi thấy bóng dáng anh thấp thoáng dưới tán lá xanh của đại ngàn bất tận. Và cũng chính tôi, có đôi lần để tim mình lạc mất một nhịp đập hụt hẫng vào cuộc đời hư ảo. Anh rực rỡ là thế, tráng lệ là thế, dường như anh là mãi mãi, là bất tận, là vĩnh cửu,… nhưng tôi chỉ là một kiếp phù du. Vậy nên, tôi luôn băn khoăn mãi một điều, chỉ một điều thôi: nếu còn duy nhất một ngày để sống, anh sẽ làm gì? Đọc tiếp “Nếu chỉ còn một ngày để sống, anh sẽ làm gì?”

“Thiên Mệnh Anh Hùng” vs “Hội thích ném đá”

Đời nhiều lúc nghĩ cũng lạ thật!

Đơn cử thế này thôi nhé, về bộ phim “Thiên Mệnh Anh Hùng” sắp công chiếu chẳng hạn!

Còn nhớ cái thời khan hiếm phim cổ trang, thiên hạ cứ phải canh me TV để xem phim Trung Quốc rồi tự ngồi xuýt xoa: “Phải chi Việt Nam mình cũng làm được như thế!”. Rồi đến cái thời phim Hàn  lên ngôi, nhà nhà cùng xem “Nàng Dae Jang Geum”, lại tiếp tục ngồi xuýt xoa: “Ối! Phim cổ trang Hàn cũng có thua gì phim Trung Quốc đâu! Phải chi Việt Nam mình cũng có thể làm như vậy!”. Ờ, vậy đó, đó là chuyện của thập kỉ trước rồi!

Còn hiện tại thì sao? Phải nói là dân Việt Nam mình rất chịu chơi, sẵn sàng bỏ ra tiền tỉ để làm phim (đang nói phim cổ trang nhé!). Đất nước ngàn năm đau thương bom dội súng rền, đền đài miếu mạo hỏng hóc rất nhiều, các bạn sẵn sàng bay qua Hoàng Điếm mượn cảnh để quay, sẵn sàng chạy ngược chạy xuôi trên khắp đất nước để dùng ở đây một cái đền, ở kia một đoạn thành quách, cốt sao cho khi lên phim nó thật hoàn chỉnh. Ấy thế mà điều gì xảy ra sau khi đóng máy? Đọc tiếp ““Thiên Mệnh Anh Hùng” vs “Hội thích ném đá””

Đôi điều về lòng yêu nước trước vấn đề tranh chấp chủ quyền lãnh thổ trên biển Đông

Mình viết bài này không có ý phê phán, cũng không có ý khuyến khích, chỉ đơn thuần đặt ra tính hai mặt của một vấn đề mà bao lâu nay, dù muốn dù không, chúng ta đi đến đâu, nói chuyện với ai, làm gì, cũng sẽ ít nhất vài lần đề cập đến, đặc biệt là trong vài năm trở lại đây: vấn đề về phản ứng của dư luận trước sự tranh chấp chủ quyền lãnh thổ giữa các quốc gia trên biển Đông. Cần nói thêm, mọi ý kiến đưa ra trong khuôn khổ bài viết này đều là quan điểm cá nhân. Do đó, mình chấp nhận mọi hình thức phản bác nhưng không “chơi” ném đá ở đây!

Là lòng yêu nước hay là phép thắng lợi tinh thần?

Tình hình căng thẳng trên biển Đông, không cần nói nhiều, hẳn ai cũng biết. Gần như lật bất kì tờ tạp chí nào ra, click vào bất kì trang mạng nào, cứ vài ngày, thậm chí hằng ngày, đều thấy tít bài liên quan đến biển Đông nằm ở vị trí bắt mắt nhất trên trang bìa. Rồi khi ta đi học, đi làm, đi chơi, đi hội thảo,…, vấn đề biển Đông nếu không xuất hiện một cách chính thức thì cũng sẽ tồn tại trong các câu chuyện phiếm, bàn ra tán vào, thậm chí đơn thuần chỉ là trò chuyện với bạn bè. Trước hết, đó là một dấu hiệu đáng mừng, vì ít ra, đại bộ phận người dân đã có được sự quan tâm cần thiết đến lãnh thổ quốc gia.

Tuy nhiên, cái gì cũng có tính hai mặt của nó. Vấn đề không nằm ở chỗ bạn có quan tâm hay không, nhưng nằm ở chỗ bạn đã thể hiện sự quan tâm của mình như thế nào.

Và sau đâu là hai xu hướng chung nhất: Đọc tiếp “Đôi điều về lòng yêu nước trước vấn đề tranh chấp chủ quyền lãnh thổ trên biển Đông”

Cho tôi về động hoa vàng

Hôm nay tình cờ nghe lại bài hát “Đưa em tìm động hoa vàng”, trong tôi chợt tuôn trào chuỗi xúc cảm triền miên khó tả.

“Rằng xưa có gã từ quan, lên non tìm động hoa vàng…nhớ nhau…”

Tôi nhớ động hoa vàng của riêng mình, đó không chỉ là một bầu trời tuổi trẻ huy hoàng vốn dĩ vẫn còn đang trải rộng ngút tầm mắt, một thời rực rỡ với những áo hồng đào mùa xuân, áo thu xanh da trời biên biếc êm đềm và áo hoa mùa đông ấm áp,…đó không chỉ là một thời yêu đương cháy bỏng, một mối tình đẹp lung linh như ánh trăng trên triền đồi dạ lan,…mà đó còn là thời điểm mà ta có thể quay lưng với những giá trị vật chất để tôn sùng sự lãng mạn, có thể mặc mây trời bay để vô tư mà sống, mà yêu. Đâu chỉ riêng gã trai thuở nào từ quan dấn thân đi tìm động hoa vàng, ở thời đại bon chen tất bật ngày nay cũng có biết bao con tim trẻ tuổi ôm ấp một mối đồng cảm sâu sắc với người xưa. Thế nhưng…

“Sông này đây chảy một dòng thôi…Mấy đầu sông thẫm tóc người cuối sông…”

Ai đó từng nói, đời người như một dòng sông. Dòng chảy cuộc đời sẽ chẳng bao giờ đổi chiều, vị lai sẽ thành hiện sinh, hiện sinh lại trở thành quá khứ. Rồi thì, động hoa vàng ấy cũng sẽ trở thành hoài niệm, thành kí ức, thành cái mà ta chỉ có thể tưởng đến chứ không thể chạm vào. Cho đến khi giật mình nhận ra, đâu chỉ có tóc mai bạc màu mà cả kí ức cũng sẽ đến lúc phai nhạt. Chỉ có nỗi đau là còn mãi.

Người càng sâu sắc, đau khổ càng nhiều. Yêu thương càng mênh mông, thống hận sẽ càng sâu đậm. Đến khi tuổi trẻ qua đi, khi yêu thương chỉ còn trong nỗi nhớ, thì những triền đồi bạt ngàn dạ lan thơm mát, những cánh hoa vàng rực rỡ huy hoàng, bỗng chốc chỉ còn là phù vân, mỏng manh tựa mây tựa khói. Lòng tôi đắng lại khi nghe những câu hát thương đau:

“Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau
Thôi thì em chẳng còn yêu tôi
Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng
Thôi thì thôi mộ người tà dương
Thôi thì thôi nhé… đoạn trường thế thôi

Nhớ xưa em rũ tóc thề
Nhìn trăng sao nỡ để lời thề bay
Đợi nhau tàn cuộc hoa này
Đành như cánh bướm đồi Tây hững hờ…”

Có đợi chờ, có thề non hẹn biển hay có hững hờ, đến khi hoa tàn, nước trôi, quá khứ sẽ mãi mãi nằm lại hai bên bờ. Rồi cuộc đời người, đến cuối cùng cũng như một giấc mộng; kiếp người tưởng như triền miên năm năm tháng tháng, sau cùng cũng chỉ kết thúc như những sinh linh bé nhỏ trong vũ trụ thiên biến vạn hóa.

“Chim ơi chết dưới cội hoa
Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà.
Mai ta chết dưới cội đào
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu”

Một giọt lệ rơi, ngàn năm day dứt. Ấy là giọt lệ khóc cho không chỉ một kiếp người, mà là vạn kiếp người, không chỉ dành cho một mối tình dang dở, mà còn là sự hoài niệm quá khứ mãi mãi không thể quay trở lại.

Bỗng chốc, tôi cảm thấy sợ hãi. Tâm tư dày đặc, nêm chặt, chỉ bởi một mong mỏi duy nhất: cho tôi về động hoa vàng…của riêng tôi…

Bấn loạn thập tam gia liều mạng

Nói chung thì Viên Hoằng trên phim chỉ diễn tốt chất phong lưu độ lượng, còn khí chất ngời ngời của anh 13 thì chưa được trọn vẹn.

Như đã dự tính ngay từ đầu, đọc xong Bộ Bộ Kinh Tâm, mình không thể không viết một bài thuần túy mang tính chất bấn loạn anh 13 của lòng mình! (anh 13, aka Dận Tường)

Số 13 hình như là số không được hên cho lắm, nhưng mà lại rất đẹp! 8-> Đọc Bộ Bộ mình cũng thấy vậy. Anh 13 của lòng mình, đẹp từ đầu chí cuối, đẹp từ ngoài vào trong, đẹp trong mọi hoàn cảnh. Phân đoạn nào có ảnh xuất hiện, mình thấy phân đoạn ấy đẹp trong từng câu chữ *ánh mắt mơ màng*! Nhưng mà anh ơi, anh đẹp chi mà đẹp dữ vậy, tài hoa chi mà tài hoa dữ vậy, để rồi cuối cùng sao cũng khổ chi mà khổ dữ vậy, buồn chi mà buồn dữ vậy (dù anh có buồn có khổ thì anh vẫn cứ đẹp nhưng mà như vậy fangirl đau lòng lắm anh có biết không? *thở dài*). Đọc tiếp “Bấn loạn thập tam gia liều mạng”