“Mỹ Nhân” và những cái lỡ dở

Lâu nay vẫn xem phim đều đặn, nhưng từ hồi “Big Hero Six” đến giờ thì chưa viết thêm cái review nào. Không phải là vì không tìm thấy thỏa mãn, đơn cử như “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, cực kỳ thỏa mãn luôn, nhưng tự thấy bút lực của mình có hạn trước cơn bão lời khen tràn ngập đầy ngoài kia, nên thôi không viết.

Hôm nay Chủ Nhật trời đẹp, lại phải suy nghĩ hẳn cả một buổi để quyết định có nên đi xem “Mỹ Nhân” hay không, tất cả chỉ vì cái trailer. Cái trailer phim thật sự làm tôi rất hoang mang, vì nó hội đủ tất cả những yếu tố khiến tôi không tự tin khi đi xem phim lịch sử Việt: 1/ cảnh nóng, 2/ đề tài lịch sử, 3/ phục trang lịch sử. Nhưng cuối cùng, sau khi cố gắng bấm xem cái trailer lần thứ hai, tôi đã bị khung cảnh bến nước buổi hoàng hôn kéo ra rạp, dù thực lòng trong bụng vẫn còn thấy rất hoang mang.

Nói một cách ngắn gọn chuyện tại sao tôi hoang mang. 1/ Về vấn đề cảnh nóng, tôi rất ghét chuyện lấy thân thể phụ nữ ra câu khách trên phim ảnh, đặc biệt nhấn mạnh là phụ nữ! 2/ Về đề tài lịch sử, tuy không quá khó tính nhưng cái tôi chán nhất là phải xem một bộ phim ru ngủ chỉ vì nó quá sát với những cái được viết trong sử, nhấn mạnh là quá sát! 3/ Về trang phục lịch sử, sai sót có thể xảy ra, nhưng con sư tử Simba và mấy con rồng Chibi xuất hiện trong trailer là không thể chấp nhận được, lại nhấn mạnh là mấy con rồng hết sức Chibi.

Lúc đến rạp BHD 3/2 (rạp gần nhà nhất chịu chiếu cái phim này), tôi chìa cái thẻ sinh viên ra, những mong được giảm giá, nhưng chị bán vé từ chối thẳng thừng, vì tôi không có thẻ thành viên. Riêng về khoản này thì Galaxy ăn đứt BHD rồi, khổ nỗi những phim kén người xem thì không hiểu sao cứ phải ra BHD mới xem được. Lúc cầm tấm vé 80k trên tay, tôi càng hoang mang tợn, lúc đó tôi chỉ dám hy vọng là phim sẽ có cái gì đó đáng để níu kéo với 80k tôi đã bỏ ra, không phải vì tiếc 80k, mà là vì tôi chỉ tốn có 60k cho “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, gì thì gì, xem phim cũng phải công bằng đi!

Và sau khi xem phim xong, cái sự hoang mang của tôi lại bị dẫn đi từ khách thể này sang khách thể khác. Chỉ có điều, 80k thật sự không bằng với 60k những gì tôi đã được xem ở “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, nhưng cũng không làm tôi phải tiếc nuối, vì thật sự có cái xem được ở “Mỹ Nhân”.

Theo thông lệ, chê trước khen sau! Đọc tiếp ““Mỹ Nhân” và những cái lỡ dở”

Vài nét về The Hunger Games: Mockingjay (phần 1)

Lẽ ra nên rủ ai đó đi xem Mockingjay chung, nhưng vì lịch trình của tôi dạo này nó hơi trái mùa, nên tôi quyết định đi xem một mình để khỏi câu kéo sang đến tuần sau. Quả tình, xem phim một mình rất dễ bị nghiện, nhất là khi phim vẫn còn nóng.

“The Hunger Games: Mockingjay” nguyên tác thật sự rất u ám, lên phim lại càng u ám hơn, nhưng cái đáng nói nhất là tôi lại có cảm giác xem phim thấy không đã bằng mấy phần trước. Hồi đầu, tôi cứ nghĩ là do Mockingjay bị cắt thành hai phần nên dài dòng lê thê, nhưng xem xong cả bộ phim thì thấy không phải vậy, vì nếu không cắt làm hai phần thì mấy phân đoạn diễn biến nội tâm sẽ rất nhạt và thiếu thuyết phục. Giả như mấy khúc chiến đấu với cả đâm chém nhau trong hai phần trước dù có rút ngắn hay cắt bớt cũng không sao, nhưng diễn biến tâm lý và dằn vặt nội tâm mà rút với chả cắt thì sẽ rất thảm họa. Chỉ là, nhìn chung thì phần này vẫn khá là nặng nề và thiếu kịch tính.

Về những điểm cộng và điểm trừ của phim (một cách rất sơ lược và chủ quan):

1/ Có vài tình tiết phát triển hơi khác truyện một chút, nhưng nhìn chung đều hợp lý, vì nếu giữ luôn cả mạch truyện khi phải cắt thành hai phần như thế này thì lên phim sẽ rất chán. Cụ thể như trường hợp của nhân vật President Alma Coin, rất chính trị gia, rất lừa tình, nhưng vẫn chưa kịp lộ bộ mặt thật, lại còn rộng rãi nhường hẳn sân chơi phản diện cho President Snow. Kiểu này thì có thể hy vọng ở phần cuối sẽ có bước ngoặt kịch tính cho Alma Coin, nhưng còn phải chờ xem tình tiết được lựa chọn sẽ là tình tiết nào trong truyện.

2/ Hồi đầu thấy thiên hạ có vẻ loạn xị lên về chuyện Jennifer Lawrence biết hát, trong khi chính bản thân chị thì lại tự thú là mình không biết hát. Hôm nay xem chị diễn xuất, cảm giác vẫn tuyệt vời như mọi khi, còn về giọng hát thì…cứ như sắp tắt thở vậy. Có điều, bài hát tên là “cây treo cổ” nên đúng là phải hát bằng cái giọng ấy nó mới thật! Phục chị luôn!  À tiện thể, có lẽ cũng vì phim bị cắt thành hai phần, nên khán giả được bonus thêm những cảnh nổi dậy ở các quận trên nền nhạc “the hanging tree”, xem rất là phê.

3/ Bộ sậu “đoàn làm phim + stylist + nhà sản xuất” lên phim dễ thương siêu cấp hơn trong truyện, nhất là quả đầu ngầu chất của Cressida, làm tôi rất muốn tậu ngay một quả nhưng phải kiềm chế vì sợ bị quét ra khỏi nhà.  Effie Trinket có nhiều đất diễn hơn hẳn, mà cá nhân tôi thấy phim khai thác nhân vật này theo hướng tách hẳn khỏi nguyên tác thật là một quyết định đúng đắn.

4/ Ngược lại, nhân vật Gale trên phim có vẻ ngu hơn trong truyện. Chí ít thì trong truyện, cái ngu của Gale là một cái ngu có ý thức, kiểu như biết là đôi lúc mình ngu nhưng chấp nhận cái ngu đó để được sống đúng với lý tưởng của mình, nói chung nhân vật dù không-thông-minh-lắm nhưng cũng rất nhất quán, thuyết phục và rất đàn ông. Còn cái kiểu ngu của bạn Gale trên phim là kiểu ngu lụy tình và sặc mùi ghen tuông vớ vẩn. Cái này chắc là góc nhìn cá nhân thôi, tại tôi là fan Peeta nên ai chửi Peeta tôi cũng mặc định quăng luôn vào black list.

5/ Tiện thể, Peeta phần này siêu siêu siêu thê thảm.

P.s: Đi xem phim một mình rất dễ nghiện, nhưng mà có chuyện này không thể không chửi để đòi lại công đạo cho quần chúng. Trước giờ cứ tưởng thể loại biến thái nhất có thể gặp trong rạp phim là các cặp đôi dắt nhau vô rạp nhưng không phải để xem phim (đùa chứ tiền thuê phòng khách sạn rẻ hơn giá hai vé xem phim ngày thứ 7 + bắp và nước đó mấy má). Giờ mới biết, trên đời chỉ có biến thái hơn chứ không có biến thái nhất, lại còn có cả thể loại dắt bồ đi xem phim mà con/thằng đó cóc hiểu mọa gì, cho nên đứa còn lại tự cho mình cái quyền ngồi chú thích + lồng tiếng + báo thức những cảnh kinh điển nguyên bộ phim của người ta. Ai mướn vậy mấy má? Mà phải chi nó chú thích đúng cũng không nói làm gì, đằng này cứ dăm ba phút lại la làng lên: “Sắp tới cảnh này bất ngờ lắm”, “Chi tiết này không có trong truyện”, làm mình đôi lúc cũng bị ngơ ngác không biết cái đứa đang chú thích kia nó có đọc truyện thật hay không hay là do não mình có vấn đề. Lạy các thánh, lần sau có dắt bồ đi xem phim thì cũng im miệng lại giùm cho thiên hạ thái bình.

Mộc Hân

Sài Gòn,

2:26, 23/11/2014

Viết cho Big Hero 6

big-hero-6-trailer2

Dạo gần đây tôi tìm được niềm vui mới, với những cái quen thuộc xưa cũ dường như lại lộn xộn hơn hẳn. Đi xem phim là một trong những thói quen xưa cũ ấy.

Sau hai tháng ăn ngủ điều độ, học hành nghiêm chỉnh, vùi đầu 4 tiếng/ngày trên lớp, 3 tiếng/ngày trong thư viện, 2 tiếng/ngày tự học mỗi tối,…nói chung là cả ngày không ngủ trên xe hay trên giường thì cũng là học, học, học,…tôi tự dưng thèm đi xem phim đến lạ. Thật ra xem phim cũng chả phải quyết định gì ghê gớm lắm, nếu bỏ qua cái tính dở dở ương ương và học đòi kén chọn của mình. Tôi cân nhắc mãi chẳng xong được dứt khoát là nên đi xem phim Việt để ủng hộ điện ảnh nước nhà hay là nên đi xem phim hoạt hình Disney: Hương Ga có vẻ hình sự và thu hút, còn Big hero 6 lại thuộc mảng siêu anh hùng (đúng cái mảng tôi không thích lắm). Nhưng rồi sau cùng, chính tôi cũng không hiểu tại sao vào phút chót lại chọn đi xem Big hero 6, bất chấp hàng loạt những lần cảm thấy khá hụt hẫng khi bước ra khỏi rạp vì phim của Disney.

Nhưng thật may cho tôi, lần đặt cược này lại lời gấp bội!

Trước tiên, khẳng định luôn một cách chắc chắn thế này để làm động lực cho những ai còn đang băn khoăn cân nhắc: Big hero 6 ăn đứt Frozen gần như về mọi mặt (vầng, trừ khoản âm nhạc, dĩ nhiên, vì Big hero 6 không phải phim ca nhạc). Nếu xét trên phương diện đối tượng, các bé gái có thể thích Frozen, nhưng với Big hero 6 thì trai gái gì cũng có thể thích tuốt, nói chung đối tượng được mở rộng ra hơn gấp đôi (và “bé gái già” là tôi đây cũng thích Big hero 6 hơn Frozen). So sánh đến đây thôi, phần sau sẽ dành toàn bộ cho Big hero 6.

Bộ phim vẽ ra một câu chuyện hết sức hoàn hảo đằng sau dàn siêu anh hùng hoành tráng, nói cách khác, nếu loại bỏ hẳn toàn bộ những yếu tố siêu anh hùng lấp lánh bề ngoài, ta nhận thấy phần xương sống cốt truyện của Big hero 6, từ liên kết các tuyến nhân vật, nguồn gốc của rắc rối, đến sắp xếp xung đột, rồi cách giải quyết vấn đề,…đều được xây dựng từ mạng lưới tình anh em, tình bạn, và tình cảm gia đình. Các nhân vật dù chính diện hay phản diện, dù là vai chính hay phụ, đa số đều hành động dựa trên nền tảng của ba loại tình cảm trên, cho nên khi lớp áo siêu anh hùng hay đại ác nhân được cởi bỏ, mọi hành động dù tốt dù xấu vẫn có thể được cảm thông, các nhân vật dù thiện dù ác đều hết sức gần gũi. Tôi nghĩ, ý đồ của Disney trong liên tiếp những bộ phim hoạt hình gần đây (Brave, Frozen, Big hero 6) là hướng trẻ con đến các giá trị tình cảm gia đình, bạn bè, dạy chúng cách vị tha và cách yêu quý mọi người xung quanh; nhưng Big hero 6 theo tôi vẫn là bộ phim thành công nhất, vì bên cạnh đó nó còn khuyến khích các bé học tập, định hướng sự ham thích khoa học kỹ thuật, và định nghĩa cách rõ ràng, thực tế, gần gũi hơn về siêu anh hùng. Quan trọng nhất, những định hướng ấy có vẻ không chỉ hiệu nghiệm với trẻ con, mà còn với những đối tượng “trẻ con lớn xác” như tôi đây, sống gần ¼ thế kỷ rồi mà vẫn còn mê phim hoạt hình.

Big hero 6 là một trong số những bộ phim hoạt hình hiếm hoi không có chế độ bảo kê nhân vật, do đó nó sẽ khiến bạn mới cảnh trước còn ngồi gập bụng cười phun hết cả bắp với nước ra ngoài thì ngay cảnh sau phải hả miệng khóc sướt mướt, và ai mà biết được, có thể ngay vào lúc bạn đang bùi ngùi xúc động nhất thì lại phải bất ngờ phun ra một tràng cười man rợ. Với cả Big hero 6 khác mấy mánh khóe của phim kinh dị ở chỗ khán giả sẽ không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào để nhận biết những đoạn chuyển trạng thái cảm xúc, hệ quả tất yếu là mọi người rất dễ rơi vào tình huống dở khóc dở cười, hoặc tệ hơn là vừa khóc vừa cười. Nói chung, tôi thành thật khuyên mọi người nên ăn hết bắp trước khi vào phim, kẻo không kiềm chế được (như tôi đây) thì mất tư cách lắm! :v (dù thật ra xung quanh ai cũng “mất tư cách” vậy thôi, cho nên nếu bạn không đi chung với người yêu thì đừng bận tâm giữ hình tượng làm gì)

Sau đây là phần danh mục ấn tượng:

1/ Nghề quản gia có lẽ nên được liệt kê vào danh sách những nghề nguy hiểm nhất mọi thời đại.

2/ Đừng đánh giá xuất thân của một con người qua dáng vẻ bề ngoài hoặc…cách họ mặc quần áo, nhưng hãy dựa vào đó để đánh giá đúng mức về độ điên của họ. Dĩ nhiên, hãy cảnh giác cao độ sau khi đã đánh giá xong.

3/ Nguyên lý bất di bất dịch: không có siêu anh hùng nào mà không có đại gia chống lưng, hoặc không thì siêu anh hùng đó phải là đại gia trước đã.

4/ Ở Việt Nam, người ta hay dạy trẻ con: “Đàn ông lên nào!”. Ở Disney, người ta dạy bọn trẻ: “Woman up!”. Tôi thích cách của Disney. :v

5/  Đừng bao giờ vào rạp trễ để bị mất phần đầu phim, nhưng tuyệt đối càng đừng bao giờ bỏ về trước khi phần credit chiếu xong. Hãy kiên trì đến phút chót!

Mộc Hân

Sài Gòn, 9/11/2014

Scandal 2: Hào quang trở lại – Ít bất ngờ, đầy ám ảnh

Tôi là một con yếu bóng vía, nhưng cứ thích đâm đầu vào các thể loại khuếch đại cái sự yếu bóng vía đó lên. Hôm 2/9 đi xem Scandal 2 xong về bị ám ảnh, nói ra chỉ sợ thiên hạ cười vào mặt, nhưng thật tình là tôi dễ bị dọa lớm! Vừa khéo, Scandal 2 lại dọa đúng cái tôi sợ nhất từ trước đến nay trong phim ảnh: concept giết người giấu xác.

1/ Nói về tính bất ngờ, Scandal 2 không bằng Scandal 1, có lẽ vì tôi đã quá quen với cách cài cắm tình tiết của Victor Vũ, với cả nhân vật Thanh Yến cũng giống giống nhân vật Kim Hồng trong Quả Tim Máu nên nhìn chung là không mấy bất ngờ lắm. Nhưng vừa may, vì bị ám ảnh bởi người thật việc thật (không như Scandal 1, từ đầu đến cuối toàn chong não ngồi đoán xem vấn đề bùa ngải tâm linh sẽ được giải quyết như nào để qua ải kiểm duyệt), cho nên từ đầu đến cuối toàn bị cuốn theo phim, ngồi sợ thấy mọe, lấy đâu tinh thần đoán điếc các thể loại nữa.

2/ Nói về yếu tố kinh dị, ở Scandal 2 có một cái rất đáng hoan nghênh, nhưng một lần nữa, vừa khéo lại phạm trúng đại kỵ của tôi, đó là không có ma mà vẫn gây ám ảnh. Ma cỏ các thể loại dù có ám ảnh đến đâu đi nữa thì vẫn luôn có một cái gì đó rất là huyền bí và không thật khi lên phim, nhưng vác nguyên cái xác lên thì… ờ, nó khá là thật! Hung thủ giết người giấu xác được hẳn một năm, thậm chí còn sống phây phây vui vẻ, ăn nên làm ra, chả thấy lương tâm cắn rứt mọe gì, cho đến khi xuất hiện một người rất giống nạn nhân, thì các bạn mới thi nhau xoắn quẩy hết lên. Chỗ này khắc họa khá đúng tính chất máu lạnh của mấy tay giết người giấu xác.  À nhân tiện nói vụ máu lạnh, trong bộ ba giấu xác của Scandal 2 có một người máu lạnh thật, một người bị tâm thần phân liệt và một người giả vờ gồng mình máu lạnh. Hay ở chỗ, cả ba người đều đóng rất thực, lột tả rất ấn tượng tính cách nhân vật, không bị trùng lắp tính cách lẫn nhau.

3/ Cá nhân tôi thấy Trang Nhung diễn không hay bằng Vân Trang, mà thật ra vị trí vai diễn cũng đã không tương xứng rồi. Vai Bella nói trắng ra là một vai xác chết trong một bộ phim lấy xác chết làm trung tâm.  Kể từ sau cái đoạn bạn “Bella” sống lại, thấy Trang Nhung diễn hết sức mờ nhạt. Ờ, cũng có thể là do tất cả những người còn lại đã diễn quá tốt nên bạn bị chìm chăng?  Nhân tiện, nói về vai của Kiều Minh Tuấn một chút, mọi người bảo diễn hài không giống Thái Hòa, ờ thì đúng, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy có nét giống Trung Dân, không biết có ai thấy giống tôi hơm!  Chi Bảo, Thân Thúy Hà với Kinh Quốc thì thôi khỏi nói rồi, diễn cứ gọi là như đúng rồi ấy!  Xem xong về bị ám ảnh khỏi ngủ luôn,  mà thật ra chủ yếu là do tôi quá yếu bóng vía.

4/ Khách mời lần này xôm tụ quá, thích bộ áo dài của Đinh Ngọc Diệp, thích nhìn Kim Hiền và cực thích bạn nữ nào đó lạ hoắc đóng vai Emma Diễm – tục không chịu nổi!

5/ Bài hát cuối phim của Lê Cát Trọng Lý nghe ám ảnh vãi hồn!

6/ Cái đoạn bùm chíu máy bay đĩa bay các kiểu tràn vào Sài Gòn hài bỏ xừ! Cơ mà có Bình Minh, nhìn cũng thích không thua gì Kim Hiền.

Sài Gòn

3/9/2014

P.S: Không liên quan nhưng mà tháng này có phim “Sát thủ tháng 11” cũng hay lắm. Phim hành động, hình sự, gián điệp, chính trị, đạn bắn vèo vèo với cả trai xinh gái đẹp khoe mông khoe ngực đều đủ cả. Nói chung phim thuộc thể loại đáp ứng được một cơ số nhu cầu khác nhau của các đối tượng khác nhau (ờ, với điều kiện là 16+), muốn bất ngờ có bất ngờ, muốn lắc léo có lắc léo, muốn máu me có máu me, muốn headshot với cả đấm nhau đâm nhau ầm ầm cũng có, muốn trai xinh gái đẹp có trai xinh gái đẹp (bonus thêm vào pha nóng mắt nóng mặt và trần trụi), muốn pha thêm vài đường chính trị thì cũng có chính trị. Tóm lại là phim hơi dài nhưng đáng xem, và có lẽ bị cấm chiếu ở Nga (cái này tôi võ đoán thôi, tại trong tình hình đang căng thẳng các bên như này mà lại đi làm một bộ phim như này thì dễ gây kích động lắm).

Best Time_Thời Tươi Đẹp Nhất_ hay Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp bị cải biên 180 độ

Best time

Nói về Best Time_chuyển thể từ tiểu thuyết “Bí mật bị thời gian vùi lấp”, dù mới xem xong tập 35 thôi, nhưng không thể không nổi giận với biên kịch. >”<

Lạy hồn, đã có thể nặn ra được một Lục Lệ Thành giống đến 70% nguyên tác như vậy rồi, tại sao lại không cố gắng thêm chút nữa cho Tống Dực, Tô Mạn với Ma Lạt Thang luôn đi! Nói chung là, vừa xem anh Chung Hán Lương, vừa đau tim mà vừa hận biên kịch đến chết mất thôi!

*Chính thức gia nhập hội những người xem Best Time vì Lục Lệ Thành của Chung Hán Lương, bởi vì nếu ngoại trừ Lục Lệ Thành ra, thì cái phim này chẳng còn cái vẹo gì liên quan đến nguyên tác, trừ tên nhân vật*

Trước hết, hận nhất là vai Ma Lạt Thang_Hứa Liên Sương, làm sao mà từ một bà bựa cá tính đáng yêu của tôi, lại thành ra thể loại liễu yếu đào tơ, sương mai mềm mỏng, chỉ biết dựa dẫm thế kia chứ? Quá bằng bóp nát trái tim của tôi đi, bởi vì tôi thích nhân vật này trong nguyên tác vô cùng.

Tiếp theo, hận đến Tô Mạn. Tô Mạn trong truyện thận trọng tỉ mỉ, ôn nhu kín kẽ là thế, tại sao lên phim lại hóa ra thể loại fan cuồng trai đẹp như vậy? Mà, thà là đã cuồng thì ít ra cũng nên biết nhận dạng trai đẹp một chút để mà còn thương hoa tiếc ngọc; đằng này hễ quay sang Lệ Thành của tôi là nàng như hóa mù vậy, lập tức thay đổi tính cách 180 độ, hung hăng bốc đồng, ngu ngốc cố chấp. Tô Mạn của nguyên tác, tôi nhớ dù không mảy may nhận ra tình cảm của Lục Lệ Thành, cũng đâu có tàn nhẫn ra mặt với anh như vậy đâu! Ô hô, hóa ra nàng Tô Mạn trong phim bị đa nhân cách sao?

Tiếp nữa là hận đến Tống Dực. Cái quái gì đã xảy ra với Tống Dực vậy? Rõ ràng từ tập 31 trở về trước, Giả Nãi Lượng diễn Tống Dực tròn vai lắm mà. Sao tự nhiên từ lúc chạy xuống dắt Tô Mạn lên phòng, lại diễn theo cái kiểu ăn chay lâu ngày nên thèm khát ái tình vậy? Chẳng rõ biên kịch nghĩ cái quái gì nữa, mà cũng chẳng rõ Tống Dực nghĩ cái quái gì nữa! Tống Dực riêng trong tập 32 thật khiến người ta bức gân, bao nhiêu dằn vặt dành cho Hứa Thu cứ giống như là theo mưa trôi tuột hết xuống cống vậy đó! Dằn vặt đâu không thấy, chỉ thấy anh vui vẻ nhẹ nhõm như thể đã nhận thức được rằng Hứa Thu là gánh nặng vậy, mà nếu biên kịch đã cho anh cái tinh thần giác ngộ sớm như thế thì không hiểu nổi làm thế quái nào mà đến tập 34 anh lại có thể đùng một cái quay sang yêu em gái của Hứa Thu. Hoàn toàn không thể nuốt trôi diễn biến tâm lý của Tống Dực này, ở ngay cái đoạn then chốt này. Tội nghiệp Giả Nãi Lượng, diễn đạt như vậy mà tự dưng lại bị chen vô một tập phim có kịch bản dấm dớ hết sức như tập 32, giống như là một nốt đánh sai phá hỏng cả bản nhạc vậy đó. Coi như xui cho Giả Nãi Lượng, càng xui hơn cho Tống Dực. :3

À còn nữa, nhắc đến việc cả bản nhạc bị phá hỏng thì chợt nhớ ra không chỉ do đánh sai có một nốt đâu! Thật không thể bỏ qua cái sự vô duyên đột xuất của Tống Dực khi nhẫn tâm tươi cười rạng rỡ, quăng vô mặt Lệ-Thành-của-tôi một câu như này: “Về phương diện một người đàn ông thì tôi hạnh phúc hơn anh!” (xem tập 32 để biết thêm chi tiết). Bộ anh không mở miệng thì người ta không biết anh với Tô Mạn đang yêu nhau sao? Tự dưng đến cảnh này, thấy Tống Dực đàn bà dễ sợ.

Cho nên, với cái tình hình này, thì dù Chung Hán Lương có diễn đến 70% nhân vật của nguyên tác, 30% kia có lẽ là vì khí độ của anh mà biên kịch vẽ ra thêm đất diễn cho Lục Lệ Thành chăng, thì lại càng đáng hận hơn khi anh có thể đi yêu một người phũ phàng thô bạo như Tô Mạn trong phim. Tóm lại, điều đáng buồn nhất trong phim là Lục Lệ Thành quá đẹp, quá tốt, giàu và giỏi…nhưng bị khùng!

Phim gì mà ngược toàn tập thế này! Tính bức nam thần hoàn hảo của tôi vào đường cùng sao?

Nhưng mà, nói đi rồi cũng phải nói lại, nếu như tôi chưa đọc truyện, có lẽ những cái phi lý kia sẽ dễ dàng được chấp nhận, và Lục Lệ Thành cũng có lẽ không đáng bị xem là bị khùng. :3 Một cách khách quan mà nói, tôi thấy diễn viên diễn rất tốt theo khuôn khổ của cái kịch bản cải biên từ “Bí mật bị thời gian vùi lấp”, và tôi cũng đặc biệt thích diễn xuất của các bạn trẻ trong tập 35_bữa ăn tối định mệnh của hai cặp tình nhân. Với lại hơn nữa, Lục Lệ Thành của Chung Hán Lương rõ ràng là toát ra một loại vẻ đẹp thanh tẩy tâm hồn, trong truyện thực tế bao nhiêu thì lên phim lại phi thực bấy nhiêu, ý tôi là, trong truyện ít nhất cũng đào ra được vài đặc tính con người của Lục Lệ Thành, còn lên phim thì toàn đặc tính của nam thần hoàn hảo thôi (cái này tính luôn vào khoản 30% ảo tung chảo vượt ra khỏi Lục Lệ Thành của tiểu thuyết gốc), cho nên cũng có cái đáng xem ở Best Time khi mà đã lỡ nặng lòng với truyện.

Mà cũng chính vì đối tượng đáng xem nhất trong Best Time là Lục Lệ Thành_Chung Hán Lương, cho nên tôi thấy rất là may mắn khi kết phim theo kiểu trial, trong đó có tập Happy Ending cho Lục Lệ Thành, không thì giá nào cũng phải đào cho ra nhà biên kịch để đốt! ^_^ Đã có gan dìm hàng hết thảy mấy nhân vật kia rồi thì cũng phải có gan nặn ra được ít nhất một cái kết hợp lý cho chuỗi những phi lý kia chứ! *emo hy vọng ngập tràn*

Mới xem đến tập 35 thôi! Chắc là tôi đi xem tiếp đây!

Mộc Hân

Sài Gòn, 4:19 AM

1/4/2014

Chuyện cười xung quanh phim kinh dị “Quả Tim Máu”

Trước giờ mình vốn không thích/muốn xem phim kinh dị. Chẳng phải do mình kỳ thị ma cỏ gì, vấn đề là do tim mình yếu nên không chịu được hù dọa thôi. Mình rất sợ và đặc biệt rất ghét cái cảm giác đang yên đang lành thì tự nhiên nguyên một cái gì đó xồ ra trước mặt kèm theo âm thanh dồn dập. Phải nói là hú hồn hú vía mệt tim mệt não đó. Với lại mỗi lần xem cái gì kinh dị về là y như rằng, ngủ không được!

Vậy mà, lần này Victor Vũ làm “Quả Tim Máu”, phải thừa nhận mình có chút tò mò. Trước hết là vì mình hợp xem phim Victor Vũ, miễn không phải phim hài là được (“Cô dâu đại chiến” cả hai phần mình đều thấy nhảm ruồi), thứ đến là vì phim này có Thái Hòa, và sau cùng là vì hỏi ai đi xem phim về xong cũng quăng cho mình một câu y chang nhau: “Hay lắm, phim vui lắm, đi xem đi!”.

Oh lala thế phim kinh dị thì vui thế quái nào được nhỉ? Nhưng nhìn lại list diễn viên, thấy Thái Hòa, và lòng mình lập tức có chút khởi sắc. Đọc tiếp “Chuyện cười xung quanh phim kinh dị “Quả Tim Máu””

Phim Catching Fire và bộ ba tập truyện The Hunger Games

Đã từng hứa là sẽ viết một bài review cho bộ ba tiểu thuyết “Đấu trường sinh tử” nếu phần hai Catching Fire được công chiếu ở Việt Nam, rất may là đã có dịp được thực hiện! Chiều nay tôi vừa xem Catching Fire ở Galaxy Nguyễn Trãi, và vẫn còn muốn đi xem lại lần nữa: không thể ngờ là choáng ngợp, lôi cuốn hơn The Hunger Games nhiều. Bị mỗi cái nhịp phim hơi nhanh, với người chưa đọc truyện hoặc/và chưa xem The Hunger Games thì hơi khó nắm bắt, tiếc 5s cho những ai đã chịu khó đi xem nhưng chưa thể nắm bắt!

Về phim “Catching Fire” vừa xem, thật là thú vị khi xem Jennifer Lawrence – chủ nhân mới nhất của tượng vàng Oscar cho vai nữ chính – diễn xuất kép. Sự tương phản quá đột ngột giữa mỉm cười và gào thét, lộng lẫy và điêu tàn, vinh quang và ô nhục, tỉnh táo và điên loạn, đều được Jennifer lột tả một cách, mà theo tôi là, rất sống động, chân thực và giằng xé.

Cũng thật là thú vị khi được xem những nụ hôn đủ mọi cung bậc trên màn hình lớn: nụ hôn châm chọc (Một ông vật tế nào đó quên rồi – Katniss), nụ hôn dựa dẫm (Katniss – Peeta), nụ hôn vĩnh biệt (Mags – Finnick), nụ hôn tình yêu (Katniss – Gale), tất cả đều là nụ hôn giữa nam và nữ, và tất cả đều là hôn môi! Vì đã xem Catching Fire, cho nên tôi hoàn toàn cho rằng nụ hôn môi nồng nàn, quyết liệt và bất ngờ giữa nam và nữ không chỉ là đặc quyền riêng của tình yêu; trong từng hoàn cảnh, nụ hôn môi luôn mang một màu sắc rất lãng mạn và tình cảm, cũng như mọi loại tình cảm, mọi loại quan hệ trên đời đều có quyền lãng mạn. Đọc tiếp “Phim Catching Fire và bộ ba tập truyện The Hunger Games”

Mùng 2 Tết hay là điên cùng giày cao gót và thảm họa “Mỹ Nhân Kế”

Một cách ngắn gọn, đây là những gì đã xảy ra trong “ngày mùng 2 Tết của em”. Ai có quan tâm đến “Mỹ Nhân Kế” thì kéo xuống chót.

1/ Váy đỏ (chói), tóc tết, áo khoác vàng (chói), giày cao gót,…chạy xe máy gần 15km giữa lúc 10g sáng nắng chang chang. Đó là chưa kể có chở theo một đứa bịnh! =))

2/ Đã bảo là không đánh bài, để cho nó đừng có đỏ này đen kia nữa, mà con em họ nó thua sạch, nó bảo tại mình ám nên nó xui, mà sau đó thì mình lại có hẹn đi coi phim với nó. Thế là,…cực chẳng đã, đành lấy tớ 10 nghìn ra, chơi kiểu đặt chồng, ăn bao nhiêu đặt bấy nhiêu. Em không nói gian các bác, em thắng 3 ván liên tiếp, bỏ 10 thu về 80, đủ mua cho nhỏ em họ một vé xem phim ở Galaxy luôn. Em vẫn còn nhớ rất rõ ván cuối nhá, chia cho em 2 lá, lật lên là 2 con 3, rút một lá lại lên con 3, rút tiếp lại lên con 2, cộng lại thấy 11 là biết ăn chắc rồi, rút tiếp lá cuối lên thấy con 5 …=)) Chỉ còn biết ngồi cười rũ rượi. Tội nghiệp nhà cái! (anh họ thân yêu ơi em cảm ơn rất nhiều, mà cũng xin lỗi rất nhiều =)))…năm nay lại “đen” rồi! *thở dài*

3/Chiều đi coi phim, hết vé suất sớm, thế là phải mua vé suất muộn. Ngồi không chả biết làm gì cho hết 2 tiếng, 2 chị em họ bèn tung tăng đi từ Galaxy Nguyễn Trãi sang Nowzone cho nó…hết thời gian. Nhưng thảm họa là, đi thì đi bộ, mà giày thì là giày cao gót, nên… Chân ơi chị xin lỗi em! Cái này phải gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi. =))

4/ “Mỹ Nhân Kế” nên gắn mác thảm họa phim Tết, nhưng lạ một cái là đi xem vẫn thấy đáng tiền và vẫn phải ngồi đến tận phút chót để nghe hết clip nhạc của Uyên Linh (có điều đừng xem 3D, ức chết đó). Diễn viên đẹp, cảnh đẹp, trang phục cực đẹp, bài hát chủ đề siêu hay,…chỉ mỗi tội nội dung phim chả có cái quái gì cả, rỗng không thể nào rỗng hơn, và nhảm cũng không thể nào nhảm hơn. À không, thiếu rồi, thật ra xem xong phim có thể tóm gọn lại bằng một câu là “chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau”. :”> Phải chi bác đạo diễn mạnh tay chút nữa, cho chị Hà Tăng và chị Thanh Hằng happy ever after luôn thì chuẩn rồi, biết đâu sẽ đủ đá dựng phim trường resort. (Phải công nhận, cái resort đẹp khủng khiếp). :”>

P/s: “Mỹ Nhân Kế làm mình thấy nhớ Twilight và Transformer, đi xem phim chỉ để nghe nhạc. =)) Sorry các bác fan 2 phim trên, cảm nhận cá nhân thôi, em không cần đá để xây phim trường đâu ợ!

11/2/2013

*** Tình hình “Lục Thập” *** Sự trỗi dậy của các vệ thần *** Hại người và bị người hại

rise-of-the-guardians (1)

Khi thời gian không cho phép thì cần phải ghép chung nhiều thứ lại với nhau. Viết blog kiểu này thật là khổ tâm mà. @@

***

Đã hơn một tháng rồi không đăng được bài nào, buồn thê thảm. Trước hết, thành thật xin lỗi chính mình vì đã để Lục Thập trễ hạn (do tự mình đặt ra) đến hơn 1 năm. Tiếp theo, thành thật xin lỗi những ai đang (thầm lặng hoặc không thầm lặng) theo dõi Lục Thập, vì đã để các bạn phải chờ và phải chán vì chờ. Thật sự là, để lâu quá không viết thì chính mình cũng sợ quên, mà nỗi sợ hãi lớn nhất là các bạn cũng quên luôn mình. Hic! Mình nhớ Lục Thập da diết!

Nếu 21/12 này không tận thế, mình sẽ đăng kỳ tiếp theo của Lục Thập! \m/

Nói nãy giờ mà suýt quăng mất lý do biện minh cho sự lặn mất tăm này: Khóa luận tốt nghiệp! Viết khóa luận tốt nghiệp cực gấp trăm gấp ngàn lần viết truyện, nhất là khi phải viết trong mối tương quan giữa trách nhiệm – tình cảm – áp lực.

***

“Sự trỗi dậy của các vệ thần”

Mình yêu Jack Frost, mình cuồng Jack Frost, yêu nhất là đoạn anh tìm lại được ký ức tiền kiếp. Xem phim xong, tự dưng cái ham muốn được nhìn thấy tuyết rơi trên bầu trời châu Âu lại trỗi dậy mãnh liệt. Ở châu Âu có quá nhiều thứ hấp dẫn. *tim bắt đầu bay*

Phim có nội dung nhẹ nhàng mà sâu lắng, tình tiết lôi cuốn mà hài hước, tạo hình đẹp mà độc. Cần nói thêm là mình thích nhất tạo hình ông già Noel, hai bên cánh tay xăm Naughty vs Nice nhìn hài chết bỏ. Tiếp đến là kiểu giao tiếp khó đỡ của thần cát Sandy, rồi đến tạo hình “bé thỏ dễ thương” của Easter Bunny vào cuối phim, phải nói là dễ thương không chịu nổi luôn. Còn mấy bé tiên răng, mình là mình cực thích tinh thần fangirl của mấy ẻm, vừa thấy răng anh Jack Frost lấp lánh trắng đẹp là thiếu điều nhào vào vạch hàm người ta ra xem như muốn bẻ hết răng đem về làm của vậy!

Với dàn chính diện hùng hậu hài hước và ham hố như bộ tứ Guardian và anh chàng Jack Frost thì mình thấy bạn phản diện “ông Kẹ” thật là đáng thương. Bạn bì dìm không thương xót, dìm đến mức lời nguyền phản diện vốn luôn ếm lên mình cũng không ăn thua gì. Chậc, cái này chắc phải trách biên kịch và tổ thiết kế tạo hình, bạn thậm chí còn thua cả con ngựa của bạn về độ gây ấn tượng. Chợt nhớ đến câu nói của thầy, đem áp dụng vào đây chắc là ổn, nếu có phần 2, bạn ông Kẹ nên đi học bơi để không bị dìm nữa. =))

***

Trước đây chưa từng có khái niệm là sẽ làm một điều gì đó gây phương hại đến người khác vì mục đích tự vệ, giờ thì đã hiểu. Cảm giác thật sự không hề dễ chịu, quyết định tự vệ cũng không hề dễ dàng, dù thật ra người ta đáng bị như vậy.

Trước đây xem phim hay bực bội mẫu nhân vật chính lương thiện ngây ngô đến nhu nhược ngu ngốc, tự bảo ở đời làm quái gì có loại người như thế. Giờ mới thấm, không phải không có mà là vì diễn viên diễn chưa tới thôi.

Mình không muốn hại ai cả, không hề muốn một chút nào, dù có là tự vệ đi nữa. Mình chỉ muốn bình yên thôi!

Đời thật quá khó sống, người thật quá nguy hiểm. Xem phim hoạt hình vậy mà hay, cảm giác như được gột rửa tâm hồn sau khi bị quăng vào bùn bẩn nước đen.

Cảm ơn các Vệ Thần!

Mộc Hân, tp HCM

22:57

9/12/2012

Tổng trả nợ: Review “Lấy chồng người ta”, Trung thu, “Sáu người đi khắp thế gian”, linh tinh…

Nguồn ảnh: N2M

Càng ngày càng không thể phủ nhận một sự thật phũ phàng là mình bận, mình cực kì bận, mình tuyệt đối bận.

Trước giờ luôn muốn tỏ ra ta-đây-ham-chơi-ham-hố-cúp-học-nhưng-điểm-ta-vẫn-cao-nên-ta-có-quyền. Nhưng mà, chỉ “tỏ ra” được 3 năm thôi, đến năm cuối vẫn phải tự chui đầu vào gông cùm của báo cáo và khóa luận, đó là chưa kể đến vấn nạn bị giảng viên nhớ mặt và vấn nạn không hòa hợp với tập thể. (Chả phải em chảnh đâu ạ, mà một tuần 7 ngày em lết lên trường chưa được nửa buổi thì làm quái gì mà hòa với chả hợp. Ộp, thế thì làm thế quái nào mà các giảng viên lại nhớ mặt em???)

Do đó, đành phải gom hết những gì cần nói, nén vào một cái entry, chứ để lâu quá nó chìm vào quên lãng hết thì mất vui!

  Đọc tiếp “Tổng trả nợ: Review “Lấy chồng người ta”, Trung thu, “Sáu người đi khắp thế gian”, linh tinh…”