Tổng trả nợ: Review “Lấy chồng người ta”, Trung thu, “Sáu người đi khắp thế gian”, linh tinh…

Nguồn ảnh: N2M

Càng ngày càng không thể phủ nhận một sự thật phũ phàng là mình bận, mình cực kì bận, mình tuyệt đối bận.

Trước giờ luôn muốn tỏ ra ta-đây-ham-chơi-ham-hố-cúp-học-nhưng-điểm-ta-vẫn-cao-nên-ta-có-quyền. Nhưng mà, chỉ “tỏ ra” được 3 năm thôi, đến năm cuối vẫn phải tự chui đầu vào gông cùm của báo cáo và khóa luận, đó là chưa kể đến vấn nạn bị giảng viên nhớ mặt và vấn nạn không hòa hợp với tập thể. (Chả phải em chảnh đâu ạ, mà một tuần 7 ngày em lết lên trường chưa được nửa buổi thì làm quái gì mà hòa với chả hợp. Ộp, thế thì làm thế quái nào mà các giảng viên lại nhớ mặt em???)

Do đó, đành phải gom hết những gì cần nói, nén vào một cái entry, chứ để lâu quá nó chìm vào quên lãng hết thì mất vui!

  Đọc tiếp “Tổng trả nợ: Review “Lấy chồng người ta”, Trung thu, “Sáu người đi khắp thế gian”, linh tinh…”

Bài cảm nhận số 1: vài suy ngẫm về Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn và mối thù dòng tộc theo cách diễn giải của Tạ Chí Đại Trường

Tranh vẽ Trần Hưng Đạo

Trong số những tác giả viết sách sử hiện nay mà tôi từng đọc, người để lại ấn tượng mạnh nhất là bác Tạ Chí Đại Trường.

Lịch sử trong sách của bác không bị ảnh hưởng, ràng buộc, che đậy,…bởi bất cứ thứ gì thuộc về hiện tại. Bằng sự khách quan hết mức có thể kèm theo tư duy nhạy bén và logic, bác Tạ Chí đã bóc tách tất tần tật những thứ dây dưa chủ quan, những vinh quang thần thánh, những mưu đồ chính trị,…mà người ta thường thấy ở những nhân vật kiệt xuất, những sự kiện chấn động,…đưa tất cả về lại điểm số 0 thực tại, nơi con người vẫn là con người, sự kiện chỉ là sự kiện, nơi quá khứ chính là quá khứ chứ không phải thứ quá khứ khoác lên mình lớp áo của hiện tại. Đọc tiếp “Bài cảm nhận số 1: vài suy ngẫm về Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn và mối thù dòng tộc theo cách diễn giải của Tạ Chí Đại Trường”

“Hồn Ma Sành Điệu”, ấn tượng sau cùng

Vài dòng lảm nhảm:

Ban đầu mình chẳng định viết review cho cuốn tiểu thuyết này đâu, vì thông thường mình chỉ viết một cái gì đấy trong trường hợp cảm xúc bung trào. Nói lệ thuộc vào cảm xúc không có nghĩa là đánh giá tác phẩm ấy hay hay dở, chỉ đơn giản là, mình rất tùy hứng, và gu đọc sách của mình cũng tùy hứng nốt, thế thôi! Trong trường hợp của “Hồn Ma Sành Điệu”, nó hay theo cách riêng của nó, nhưng lại không đánh trúng tâm lý của mình, thế nên mình không có hứng viết review.

Tuy nhiên, ngày dài tháng rộng, lại vừa mới phát hiện mình được nghỉ Tết thêm một tuần nữa (Ôi! Niềm vui từ trên trời rơi xuống), tiện thể trò chơi Bộ Bộ bên Facebook chị Đào Bạch Liên được gia hạn, thôi thì, nhàn cư vi bất thiện, đã trót ham hố phải ham hố tới cùng! Đọc tiếp ““Hồn Ma Sành Điệu”, ấn tượng sau cùng”

Bấn loạn thập tam gia liều mạng

Nói chung thì Viên Hoằng trên phim chỉ diễn tốt chất phong lưu độ lượng, còn khí chất ngời ngời của anh 13 thì chưa được trọn vẹn.

Như đã dự tính ngay từ đầu, đọc xong Bộ Bộ Kinh Tâm, mình không thể không viết một bài thuần túy mang tính chất bấn loạn anh 13 của lòng mình! (anh 13, aka Dận Tường)

Số 13 hình như là số không được hên cho lắm, nhưng mà lại rất đẹp! 8-> Đọc Bộ Bộ mình cũng thấy vậy. Anh 13 của lòng mình, đẹp từ đầu chí cuối, đẹp từ ngoài vào trong, đẹp trong mọi hoàn cảnh. Phân đoạn nào có ảnh xuất hiện, mình thấy phân đoạn ấy đẹp trong từng câu chữ *ánh mắt mơ màng*! Nhưng mà anh ơi, anh đẹp chi mà đẹp dữ vậy, tài hoa chi mà tài hoa dữ vậy, để rồi cuối cùng sao cũng khổ chi mà khổ dữ vậy, buồn chi mà buồn dữ vậy (dù anh có buồn có khổ thì anh vẫn cứ đẹp nhưng mà như vậy fangirl đau lòng lắm anh có biết không? *thở dài*). Đọc tiếp “Bấn loạn thập tam gia liều mạng”