Giữa hai miền nhớ

Tháng tám thu treo dưới mảnh trăng,

Lá sầu hiu hắt rụng nguềnh ngoằng,

Tây này Đông ấy hai miền nhớ,

Đất mẹ xa vời thấm mưa giăng.

Mộc Hân,

Bochum,

02:45, 24/08/2016.

Tái bút: Nhân lúc nhớ nhà, muốn tìm lại nguyên bản đơn sơ nhất của con người mình, tôi đã chỉnh riêng tư một vài bài viết trên trang này. Đó không phải là sự thay đổi quan điểm, mà chỉ là sự giấu giếm một phần đanh đá sân si, để mở lòng khoáng đạt, dung nạp cả cái gai góc lẫn cái mềm mại, cả cái giống lẫn cái khác, cả ghét lẫn thương. Chung quy lại là thương, sân si thì giữ riêng mình. À! Cả bộ mặt của trang Mộc Hân này lẫn phần đôi điều bày tỏ đều được thay mới, ấy là để ấp ủ một hy vọng sâu kín của riêng tôi, giữa lúc chuyển giao, sắp kết thúc một đoạn đường cũ, sắp bước sang một đoạn đường mới.

Sự mới mẻ sẽ mang đến niềm hân hoan nuôi dưỡng tâm hồn!

Tôi đã lỡ mất cơn mưa đầu mùa

Tôi đã lỡ mất cơn mưa đầu mùa

Như lỡ những lời yêu chưa từng nói

Tháng tư Sài Gòn tô hằn vệt nóng hổi

Ngày nắng qua rồi mưa đến vội lưa thưa.

 

Nhìn mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa,

Tôi bàng hoàng tự trách mình mằn muộn

Gáo nước trời vụt nghiêng vành đổ xuống

Chỉ lỡ một nhịp thôi mà sợ mất cả một đời!

 

Tháng năm tháng sáu đến tháng chạp mưa dầm

Sài Gòn là thế nhưng anh nào có hiểu

Tôi chỉ lưu luyến mưa tháng tư thất thểu

Nước đổ đi rồi, lời yêu giấu trong tâm!

 

Hai mươi lăm năm lớp lớp những âm thầm

Những dang dở đầu đời chưa biết hối

Bất giác một ngày ngoảnh đầu nhìn thấy tội

Tội cho thân lỡ mất một cơn mưa!

 

Biết đâu đấy ngược về những ngày xưa

Dòng mưa hoa dưới khoảnh sân hửng nắng,

Vẽ mơ mộng tô lên đời trần tục,

Cánh hoa vàng nào ướt đẫm sương mưa?

 

Chỉ là một cơn mưa tháng tư rơi rất vội,

Ký ức mang theo tí tách rớt nửa vời,

Biết đâu đấy nhờ không nhìn không thấy,

Nước đổ xuống rồi lòng cũng bớt thê lương!

 

Tạ ơn trời dù đã lỡ cơn mưa,

Xin đừng lỡ lời yêu đương định nói!

 

Mộc Hân,

Sài Gòn,

Mưa đầu mùa,

27/04/2016,

Cố chấp

Dẫu biết không thể níu giữ,

Sao lòng vẫn cứ thương đau.

Ngày ngày miệt mài tư lự,

Đêm đêm mải miết nhĩ nhàu.

 

Còn nhớ

Đôi bên ước hẹn sống còn,

Trọn đời, trọn kiếp,

Một lòng sắt son.

 

Nào ngờ

Mặt người chưa tỏ khuôn trăng,

Một thời, một khắc

Trọn đằng bi tan.

 

Thì nay

Ví dầu tình đã dở dang,

Cầu quên không đặng,

Lỡ làng tơ duyên.

Tương tư mấy phút hàn huyên,

Đền duyên đền phận,

Đền sầu chia ly.

 

Người đi …

Em cũng muốn đi,

Nhớ nhung cho thỏa lợm lì!

Mạn Tây gió lùa tuyết lớn,

Phương nam rực nắng lưu li.

 

Hiện thời đôi ngả biệt ly,

Không cầu hàn gắn, không si không gàn.

Chỉ cầu duyên phận ngàn vàng

Quan hoài một dạ, nửa đàng mai sau…

 

Đôi dòng tâm tình: Tôi luôn tin rằng số phận con người ta chỉ có một nửa là duyên, nửa còn lại vẫn luôn là chân thành và nỗ lực. Tôi cũng luôn tin rằng sướng khổ ở đời không phải do người khác nhìn nhận, chỉ có bản thân mỗi người mới biết mình có sướng khổ hay không. Vậy nên, nếu tôi đã vô duyên đến thế này, thì cũng không nhất thiết phải cưỡng cầu hạnh phúc không thuộc về mình. Thà rằng mang lòng cố chấp điều xưa cũ, để giữ cho tâm hồn không phải nhận thêm thương tổn mới.

00:46

10/12/2013

Mộc Hân

Tròn

Có vì anh không ngoảnh lại nhìn

Mà thời gian như thêm dài vô vọng?

Có vì anh không ngoảnh lại nhìn

Mà bầu trời không hửng nắng xanh trong?

 

Những ngày bước đi bên anh

Em nghe tâm hồn ngập nắng

Mưa có buồn có rơi,

Cũng là để tô điểm cho cầu nắng thêm tròn.

Tròn từng tiếng yêu anh

Tròn từng câu duyên phận

Tròn nỗi nhớ ngắn dài da diết

Tròn từng cái ôm từng nhịp thở êm đềm

 

Để rồi một ngày kia

Anh cầm tay em vẽ vòng tròn xô lệch

Mấy thuở ngọt ngào bỗng nghuệch ngoạc đảo điên

Trái tim ta đắm chìm trong thương tưởng triền miên

Về đôi bóng hình tưởng như là hiện thực

Bến đời kia với hoa vàng rực rỡ

Chỉ là giấc mộng, cơn hoang tưởng xa hoa.

 

Em mơ tình yêu, như ta đã đi qua

Mơ anh và em giữa con đường ngập nắng

Sẽ không còn những cơn mưa dài đằng đẵng

Phủ nặng chân em, bóng hình anh nhạt nhòa.

 

Mộc Hân

Sài Gòn

1:12 AM

5/7/2013

Lại một năm nữa

lotusangled16x9.jpg

 

Hết một năm lại ngoảnh đầu nhìn,

Thấy hoa trên cành đã nở bao lần,

Mặt trời mặt trăng xoay vần mọc lặn

Thấy người với người hợp hợp tan tan.

 

Bảo là duyên thì đúng là duyên,

Hai mươi hai năm không phiền không lụy.

Xuân đương thì tiếc gì tuổi trẻ,

Chỉ sợ lâu dài xanh tóc lại pha sương.

 

Sài Gòn Gia Định

Ngày 29 tháng chạp năm Nhâm Thìn

(6:54 pm, 9/2/2013)

Bài tình ca cho anh

Bài tình ca em viết cho anh

Có thương nhớ những ngày nắng hạ

Khi thu về trong em hối hả

Đợt lá vàng nắng nhuộm vẫn thêm xanh.

 

Bài tình ca em viết cho anh

Có mong manh những ngón tay gầy guộc

Khi lướt vội qua từng dòng thân thuộc

Ký ức em ghi lên những áng mây hồng.

 

Bài tình ca của một thuở bềnh bồng

Anh sải bước qua mấy chiều gió lạnh

Khi cơn mưa phủ dày lên nhân ảnh

Thắt thêm dài chuỗi thương nhớ miên man.

 

Nếu một mai em lạc vào mênh mang

Thuở có anh chỉ còn là giấc mộng

Một quá khứ gánh đôi bờ hi vọng

Để tương lai con sóng vỗ hao mòn,

 

Thì bài tình ca em đã viết năm nào

Với ấp ủ những yêu thương thầm lặng

Trải mấy mùa cho vơi đầy sắc trắng

Gửi lại nơi anh trong trọn vẹn ngọt ngào.

 

Ngày qua ngày nối dài thêm nồng nàn

Bài tình ca có đôi lần thức dậy

Cho em được quay trở về ngày ấy

Nắng nhuộm xanh từng đợt lá thu bay.

 

Bài tình ca của hiện tại ngất ngây,

Sẽ tiếp nối trong tương lai một nửa…

 

Mộc Hân

Sài Gòn, hậu tận thế.

02:22, 22/12/2012

Bụi

healthy-heart1

Tíc tắc từng giây,

Vòm trời xanh mây

Vờn qua khung cửa

Kết bụi từng ngày.

 

Từ thuở gặp nhau

Đời xanh như mộng.

Ngày vẽ hi vọng,

Đêm vẽ tương tư.

 

Tíc tắc sang thu

Tình nào kết bụi?

Tàn cây trơ trụi

Ký ức mịt mù!

 

Yêu thương bay vù

Mấy cơn gió cuốn

Lá vàng rơi xuống

Đóng bụi tim thu.

 

Ngày dài tương tư

Đêm dài nhung nhớ

Thời gian ngộp thở

Mắt nhòe ướt mi

 

Bụi nào li ti

Trăm nghìn hi vọng?

Bụi nào lắng đọng

Yêu thương vơi đầy?

 

Đêm đêm ngày ngày

Mây bay qua cửa

Trái tim một nửa

Chứa bụi niềm riêng.

 

Sài Gòn

Ngày nhớ anh, 17/12/2012

Nước chảy hoa trôi

Nước chảy hoa trôi

Ai bồi hồi

Ai nhức nhối?

Đời vội vã,

Người với người hợp hợp tan tan…

 

Một nhành lan

Nhuộm màu tím biếc!

Hoa trôi nước chảy

Ai hờ hững,

Ai ngỡ ngàng?

Rã cánh sang ngang.

 

Trời bàng hoàng.

Đất bàng hoàng.

Nước cứ xuôi một dòng cô tịch.

Người xê dịch.

Tình mù mịt.

Đất với trời tiếc dòng nước đẩy

…cánh hoa lan.

 

Mộc Hân

2:17

4/11/2012

Đời ở, người đi

Tuần sau,

Người ở vẫn ở, người đi sẽ đi!

Tháng tới,

Tôi ở vẫn ở, anh đi cứ đi!

 

Người đi người về.

Anh về anh đi.

Còn riêng tôi,

Chờ bao giờ cho đến tháng ba?

Vào độ cuối xuân đầu hạ,

Đất với trời nhuộm màu óng ả,

Để cuộc đời ở vẫn ở,

Để tôi đi phải đi!

 

Đi đi mãi…

Chợt giận mình, đến lúc phải nói câu:

Tuổi trẻ không một lần quay trở lại!

 

Mộc Hân

00:06

31/10/2012

Ta nghe…như đang yêu

*Chỉ là…

hai bài thơ ghép lại,

miêu tả một cảm xúc,

Của một người đang yêu…*

 

Ta nghe…

Ta nghe như đâu đây

Hồn nhiên nào vẫy gọi

Trong mênh mang trơi trọi

Thời gian như con thoi.

 

Đất với trời lẻ loi

Vài mảnh hồn đơn độc

Người với người vụt tốc

Sống với chết mong manh.

 

Tình yêu nào qua nhanh

Ước vọng nào chớm nở

Ta nghe trong bỡ ngỡ

Xúc cảm tràn thinh không.

 

Có hạt nắng lông bông

Thả nhịp trời xáo động

Ấp ủ niềm hoài vọng

Biển ánh sáng chói lòa!

 

Ta nghe trong chan hòa

Tiếng tự do vang vọng

Những tâm hồn sống động

Đại dương nắng không xa!

 

Có tình yêu cho ta

Tự do cùng ước vọng

Ta quên đời hỗn độn

Sống với chết giao hòa.

 

10:51

12/10/2012

 

…Như đang yêu

Em nghĩ… mình đang yêu,

Một tình yêu vội vã!

Mặc ngắn ngủi chóng tàn, em chân thành trọn vẹn.

Anh không cần ước hẹn vì đời quá mong manh!

Cảm xúc có qua nhanh, niềm tin em giữ lại.

 

Tháng ngày em ngây dại, anh thức tỉnh bồi hồi,

Thả vào cuộc đời em một khát khao trong vắt.

Ngày nối ngày nắng tắt, em mặc sức rong chơi.

Dáng hình anh lẻ loi, tình yêu em bỡ ngỡ.

Đất với trời rực rỡ, nắng với gió thênh thang

Kéo em vào mênh mang, dệt cuộc đời bằng mộng.

 

Hào nhoáng vừa sống động, vừa trả về hư không,

Giữa mùa thu phong sương, chợt hồn em dịu lắng.

Nụ cười anh trong vắt, tô trắng cả giấc mơ.

Thuở thiếu thời ngây thơ trong em bừng trở lại!

Đất với trời tự tại, nắng với gió miên man,

Ánh nhìn anh dịu dàng, tâm hồn em tha thiết…

 

Tình yêu này em biết…hối hả sống trong em,

Chẳng ngắn ngủi chóng tàn, trái tim em trọn vẹn.

Anh không cần ước hẹn vì tình vẫn trong xanh,

Cảm xúc chẳng qua nhanh, em tin vào vĩnh cửu.

 

Em nghĩ anh sẽ yêu…một mình yêu mới mẻ

Em sẽ là chủ thể đem nắng vào tim anh!

 

P/s: Em yêu anh!

 

Mộc Hân

11:36

12/10/2012