Phú Xuân ơi, người có hẹn tôi về
Mà sông Hương lặng lẽ nỗi tái tê?
Đèn lồng ngày ấy trôi dập dềnh sóng biếc,
Đẩy chiếc thuyền con, da diết một điệu hò:
Nước đầu cầu khúc sâu khúc cạn,
Chèo qua Ngọc Trản đến vạn Kim Long.
Mặc sương sa, gió thổi lạnh lùng
Sóng xao trăng lặn gây lòng nhớ thương.
Trăng nửa vầng bừng một vùng lặng gió,
Hoài niệm mưa lất phất mấy mùa hoa.
Tràng Tiền sáu nhịp nối hai triền nhung nhớ
Cô quạnh đêm đen, bóng tím đổ nhạt nhòa…
Trên nền trời, làn mây phủ lòa xòa,
Mang câu hát bạc màu thi ca cổ.
Tháp chùa đó, với Thiên Mụ còn đó
Người năm xưa, hương tóc cũ đã xa.
Phú Xuân đấy có còn thương còn nhớ?
Đất kinh kì của hồi ức kiêu sa.
Vẻ diễm lệ trong ngần nhưng dang dở,
Với sông Hương, với Vĩ Dạ hiền hòa.
Ai đang hát, chiều mưa trên phố Huế
Cho bồi hồi, cho nhung nhớ lê thê?
Sông Hương nước chảy, thuyền trôi hờ hững.
Dải áo ai vắt chéo nửa câu hò…
Phú Xuân ơi, xin hãy đợi tôi về!
Trên sông Hương thêm một lần đèn nổi.
Dưới nửa vầng trăng trong ngần không biến đổi
Xướng nửa câu hò còn dang dở năm xưa:
Nước đầu cầu khúc cạn khúc sâu,
Đến vạn Kim Long, phải chèo qua Ngọc Trản
Sương có sa, có lạnh lùng gió thổi,
Sóng xao trăng lặn, em có lòng nhớ thương.
Mộc Hân
00:01
Gia Định, 2/8/2012
Chú thích:
Đoạn in nghiêng lấy cảm hứng từ một câu hò Huế:
Nước đầu cầu khúc sâu khúc cạn
Chèo qua Ngọc Trản đến vạn Kim Long
Sương sa gió thổi lạnh lùng
Sóng xao trăng lặn gây lòng nhớ thương








