Nhớ Phú Xuân

Phú Xuân ơi, người có hẹn tôi về

Mà sông Hương lặng lẽ nỗi tái tê?

Đèn lồng ngày ấy trôi dập dềnh sóng biếc,

Đẩy chiếc thuyền con, da diết một điệu hò:

 

Nước đầu cầu khúc sâu khúc cạn,

Chèo qua Ngọc Trản đến vạn Kim Long.

Mặc sương sa, gió thổi lạnh lùng

Sóng xao trăng lặn gây lòng nhớ thương.

 

Trăng nửa vầng bừng một vùng lặng gió,

Hoài niệm mưa lất phất mấy mùa hoa.

Tràng Tiền sáu nhịp nối hai triền nhung nhớ

Cô quạnh đêm đen, bóng tím đổ nhạt nhòa…

 

Trên nền trời, làn mây phủ lòa xòa,

Mang câu hát bạc màu thi ca cổ.

Tháp chùa đó, với Thiên Mụ còn đó

Người năm xưa, hương tóc cũ đã xa.

 

Phú Xuân đấy có còn thương còn nhớ?

Đất kinh kì của hồi ức kiêu sa.

Vẻ diễm lệ trong ngần nhưng dang dở,

Với sông Hương, với Vĩ Dạ hiền hòa.

 

Ai đang hát, chiều mưa trên phố Huế

Cho bồi hồi, cho nhung nhớ lê thê?

Sông Hương nước chảy, thuyền trôi hờ hững.

Dải áo ai vắt chéo nửa câu hò…

 

Phú Xuân ơi, xin hãy đợi tôi về!

Trên sông Hương thêm một lần đèn nổi.

Dưới nửa vầng trăng trong ngần không biến đổi

Xướng nửa câu hò còn dang dở năm xưa:

 

Nước đầu cầu khúc cạn khúc sâu,

Đến vạn Kim Long, phải chèo qua Ngọc Trản

Sương có sa, có lạnh lùng gió thổi,

Sóng xao trăng lặn, em có lòng nhớ thương.

 

Mộc Hân

00:01

Gia Định, 2/8/2012

 

Chú thích:

Đoạn in nghiêng lấy cảm hứng từ một câu hò Huế:

Nước đầu cầu khúc sâu khúc cạn
Chèo qua Ngọc Trản đến vạn Kim Long
Sương sa gió thổi lạnh lùng
Sóng xao trăng lặn gây lòng nhớ thương

 

Nguồn ảnh: http://cuongdc.multiply.com/journal/item/147/147

Từng ngày…(Góc phố màu hoa)

Từng ngày từng ngày trôi

Dải nắng vàng bước vội

Cơn mưa nào sôi nổi

Cho bồi hồi nhân sinh?

 

Tiếng thành thị trùng trình,

Em có nghe trong gió.

Góc phố màu hoa đỏ

Nhuộm hồng những cơn mê…

 

Nơi nào ai tái tê

Ai bồn chồn e sợ

Đổi một đời nặng nợ

Hoang mang giữ câu thề.

 

Có một cõi đi về

Lang thang và mơ mộng

Dưới vòm trời xanh rộng

Từng ngày dài lê thê…

 

Một thập kỉ mải mê

Quay cuồng trong sức trẻ

Chuỗi tháng năm mạnh mẽ

Định dáng vẽ từng ngày.

 

Nắng hoàng hôn vơi đầy

Thả sương rơi lên tóc

Em nghe đời bật khóc

Ngoảnh đầu nhìn dấu xưa

 

Từng ngày, từng ngày mưa

Bỗng ước trời ngập nắng

Màu cỏ hoa tươi tắn

Nhuộm trắng cả giấc mơ.

 

Có kí ức ngây thơ

Giữ sương pha trên tóc

Từng ngày, từng ngày khóc

Màu phố đỏ xác hoa

 

 

Ngày nắng đã đi qua

Chẳng thể quay trở lại

Em bồn chồn ngây dại

Ôm ấp một mối tình.

 

Tiếng thành thị trùng trình

Anh có nghe trong gió?

Từng ngày từng ngày đó

Em vẽ đời mong manh

 

Mộc Hân

Tp HCM

1:30 è 17:48  7/6/2012

 

Note: Đời dạo này nhiều chuyện thị phi điên cuồng quá, khiến đôi lúc mình cảm thấy sợ hãi mơ hồ. Tương lai thật vô định, tình yêu thật mong manh.

Cửa sổ mùa hè

 

Mở cửa sổ

Ngắm sao trời

Mộng ngời ngời

Đời ngắn ngủi.

 

Mãi rong ruổi

Mãi lang thang

Cõi hồng hoang

Tàn ánh đỏ.

 

Có thể giữ

Có thể buông

Vui hay buồn

Yêu hay hận.

 

Yêu sinh hận

Hận sinh sầu

Oán tới đau

Đầu tới cuối

 

Đời ngắn ngủi

Mộng ngời ngời

Ngắm sao trời

Trăm năm hóa…

 

Mộc Hân

00:45 à 20:46

1/6/2012

Nơi nao tôi thuộc về?

 

Khi mưa rơi lất phất trên những triền lạnh gió,

Khi cô đơn gặm nhấm vào sâu thẳm tâm hồn,

Khi bước chân lạc lõng trên quãng đời gửi trọ,

Còn lại một mình tôi bỏ ngõ giữa thập kỉ bồn chồn

…vô hồn!

 

Nào gió nào mưa ngoài trời lồng lộng thét gào!

Nào trăng nào sao xoay vần đảo điên vĩ độ!

Nơi thiên đỉnh xuyên qua địa cầu cực độ,

Còn lại một mình tôi đổ bóng giữa mênh mang bật trào

…té nhào!

 

Bàn tay nới lỏng cho xúc cảm luồn qua từng kẽ nhỏ.

Hơi thở chập chờn cho sinh khí ép vào khoảng li ti.

Giữa khoảng rộng mơ hồ trong mê cung cảm thức vô tri,

Tôi ném vụt nỗi đau bỏng rát vào đường biên lãng đãng hồ đồ

…xô bồ!

 

Chẳng có anh, người tôi yêu từ muôn đời muôn kiếp trước

Chẳng có anh, người đã chết từ trong vô thức miên man

Chỉ còn riêng tôi với vòng tròn vụng về khuyết nửa dở dang

Trong bóng chiều nhàn nhạt những màu đỏ màu vàng xô ngược

…nhu nhược!

 

Chạm tay xuống nền đất lạnh âm trầm tìm sức sống

Giữa những rạch cháy chói lòa sấm chớp đinh đang

Khi đứng dậy là cả một màu trời đen đặc hoang mang

Còn lại tôi với hỗn độn nơi nao tôi thuộc về

…bộn bề!

 

Vầng mặt trời ngày mới hồi sinh từ cái chết giữa hoàng hôn,

Rọi vào lấp lánh những cánh bướm quật mạnh thành giông bão!

Hiện sinh xoay vần trong vũ trụ mênh mang màu huyền hão,

Có nơi nào với cánh bướm mặt trời cùng sống chết và hồi sinh

…lặng thinh!

 

Còn lại tôi giữa khoảng trời chông chênh

Nơi tương lai nhuộm lại màu tiềm thức

Với tự do giằng xé trong từng cơn uất ức

Là chính tôi loạng choạng vào chênh vênh

…thênh thang…

 

Ngỡ ngàng khi đời khép lại cánh cửa dẫn vào mênh mang

Là thênh thang, là thinh lặng, là nơi nao tôi thuộc về?

 

Mộc Hân

1:53

Thứ sáu 27/4/2012

Xin hãy để lại cho tôi…

Xin hãy để lại cho tôi

Niềm tự tôn và kiêu hãnh cuối cùng.

Để sớm mai

Dẫu nắng lên lưng chừng,

Gió có bạt lừng phừng nghiêng số phận,

Dòng máu chảy vào miệt mài vô tận,

Nắm xương tàn trong thác bụi chênh vênh…

Thì giữa hai bờ gập ghềnh ngày xuyên đêm,

Tôi vẫn là tôi của hư vô bất định,

Vẫn ngẩng cao đầu cười hiện sinh tội lỗi,

Linh hồn nào trôi nổi trong thể xác trầm luân?

 

Và cũng xin hãy để lại cho tôi

Một trái tim thôi không còn thổn thức,

Khi tương lai chuyển hóa thành hồi ức

Một bước dài, hiện tại phía sau lưng.

Tình yêu của tôi sẽ thôi nhịp ngưng chừng,

Bấp bênh giữa cuộc đời đầy biến động.

Từng cơn sợ thốc vào miên man mộng,

Tay mong manh chẳng giữ nổi kiếp người.

 

Và nếu cõi đời có tồn tại luân hồi,

Tôi xin chọn chết tận vào trong quên lãng.

Để dĩ vãng nhập nhằng cơn bấn loạn,

Chạng vạng kiếp này cho rực rỡ hồi sinh.

Từng bước chân thả vào cõi phiêu linh

Có còn níu lại một chút gì đế nhớ?

Thương đau ngày nào sẽ chỉ là bỡ ngỡ,

Phù du mấy thuở cho nguội lạnh yêu thương!

 

Linh hồn tôi mơ một kiếp tha phương,

Trôi nổi dập dềnh trên lưng chừng trời biếc,

Tùy lo sải cánh giữa mộng đời nhộn nhịp

Cùng gió cùng mây, đời vô ngã vô thường.

Cho đến khi rã vào cuộc chán chường,

Cũng chẳng có đau thương, không ly biệt.

Sống là chết, là vận vào khắc nghiệt

Giấc mơ nào trong bể khổ triền miên?

 

Tự tôn của tôi, niềm kiêu hãnh vô biên!

Trải từng kiếp yêu đương không tiếc hận.

Dẫu ngày sau sẽ còn muôn vàn điều vướng bận,

Cũng xin được chết giữa tự tôn cùng kiêu hãnh vô biên.

 

Dù sống là chết, là chập choạng tỉnh như điên

Cũng xin cho thương tổn hệt như chưa một lần tồn tại…

 

Mộc Hân

1:42

20/4/2012

 

Khi anh nghe trong gió tiếng em cười

 

Khi anh nghe trong gió tiếng em cười

Ngày dài thả nắng vệt vàng tươi.

Sợi nắng vắt trên nửa triền lạnh gió,

Mùa thu nào cho tạnh những cơn mưa?

 

Mưa ướt át hương tóc em gầy guộc,

Từng sợi buồn dai dẳng buốt tâm can…

Ngày lại ngày nắng vàng thêm rực rỡ

Thả vào bỡ ngỡ trong veo khóe môi cười!

 

Em ngược gió và anh thì ngược nắng,

Chập chờn gió lặng cho nắng thêm xanh.

Màn mưa nào sẽ xóa mờ nhân ảnh?

Vun vút thời gian cắn xé một mảnh tình.

 

Và ngón tay em run rẩy tạo hình

Những nắng những mưa đều nhạt màu vô định…

Triền miên sống, mộng tưởng cơn thức tỉnh

Hồi ức qua đi cho bạc thếch cuộc chơi.

 

Khi anh nghe trong gió tiếng em cười

Anh ngược nắng còn em thì ngược gió!

Dòng tóc em bỏ ngõ vào quên lãng

Thấp thoáng dáng hình trôi tuột khoảng mong manh

 

Còn riêng em thôi nặng lòng băn khoăn,

Có ai nghe trong gió tiếng ai cười?

 

Mộc Hân

15:34

Thứ sáu ngày 13 tháng tư năm 2012

Vạn lý độc hành

Vạn lý độc hành

Xuân phong hờ hững

Ngập ngừng lững thững

Nửa đời mong manh.

 

Bầu trời trong xanh

Tay nào vươn tới?

Thênh thang chới với

Ước mộng tròng trành!

 

Vạn lý độc hành

Mịt mù nhân ảnh

Trăng vàng một khoảnh

Vệt bóng cô liêu

 

Chân trời liêu xiêu

Ai người mong đợi?

Chân tình diệu vợi

Thổn thức tiêu điều…

 

Ngày màu thiên thanh

Đêm màu u tịch

Từng bước nặng trịch

Vạn lý độc hành…

 

Mộc Hân

1:39

8/4/2012

Người đi như gió

Người đi như gió

Tắt nắng tan mây

Mảnh hồn bỏ ngõ

Hẹn ước vơi đầy

 

Nhân sinh như mộng

kiếp người như mơ

Mộng mơ mơ mộng

Trách ai hững hờ?

 

Chờ đến trăng tàn

Chờ đến mây tan

Gió nào gió thổi

Bồi hồi dở dang…

 

Mảnh tròn mảnh khuyết

Luyến tiếc cuộc trăng

Mộng đời như trăng

Hết tròn lại khuyết.

 

Luyến tiếc luyến tiếc

Gió thổi mây tan

Đoạn trường ngổn ngang

Kiếp người là mộng!

 

Một trăm năm ấy

Một trăm cơn mơ

Sống chết thờ ơ

Chờ ngày tỉnh thức

 

Nhân sinh là mộng

Kiếp người là mơ

Ngày dài lơ thơ

Mơ hồ thực mộng…

 

Mộc Hân

9:47

6/4/2012

Thứ sáu tuần thánh

Chờ

Ta chẳng đợi chẳng chờ

Hoàng hôn vàng nắng muộn

Người chẳng đến chẳng đi

Bình minh xám ánh buồn

 

Ta chẳng mong chẳng nhớ

Chẳng ước hẹn nên thơ

Người chẳng hận chẳng yêu

Chẳng quay đầu nặng nợ!

 

Vệt đời quá thờ ơ

Trách ta mãi khù khờ

Dải nắng vàng hờ hững

Người lững thững trôi xa…

 

Người có nhớ có mong?

Ta có lòng yêu hận!

Nửa cuộc đời lận đận

Tiếc chi nữa dối lòng?

 

Ngày lại ngày qua mau

Đêm với đêm tiếp nối

Ta chẳng oán chẳng hối

Người có giận có đau?

 

4/2/2012

Mộc Hân

 

P/s: Mai muội, đừng buồn đừng giận ta! Lần sau ta ko nghịch dại nữa đâu!

(Bài này mình quăng lên blog, hi vọng sẽ có người mủi lòng không oán không giận )

Cội Hoa Đào

Hoa đào rộ nở, hoa đào rơi

Cánh hồng lất phất thoáng thơm hơi

Gió xanh hối hả màu phơi phới

Xuân đến rồi đi dáng hợt hời.

 

Hoa đào rộ nở, hoa đào rơi

Đời người vụt một kiếp rong chơi

Ngoảnh đầu chốn cũ xa vời vợi

Vệt nắng tô lam một góc trời.

 

Chơi vơi mấy thuở giấc mơ hoa

Bung nở kiêu sa một kiếp này.

Chân tình thắm đượm màu rực rỡ

Cánh rũ sắc hồng, đất nở hoa.

 

Mộc Hân

2:25 AM

12/1/2012