Một trăm năm mươi ngày sau hết

0. Đoạn đầu

 

“…Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng…” (1)

 

Đất trắng xóa, trời trắng xóa, đường biên tít xa trắng xóa…

Một mình tôi đứng giữa mênh mang giao hòa, giữa thiên đường và địa ngục, giữa sống và chết, giữa thực và hư. Chỉ riêng một mình tôi, với tôi, còn tôi, tồn tại như không tồn tại.

Vùng đất này không có gió, chỉ có thanh âm rầm rì, nửa như tiếng kêu gào bị chẹt lại, nửa như tiếng hát ma mị quái đản. Trong vũng âm thanh hỗn độn kì bí đó, có tiếng linh hồn tôi rên từng hồi sợ hãi.

Gió quật từng cơn rào rào, tôi hãy tạm xem như thanh âm rờn rợn bao bọc quanh mình chỉ là tiếng gió, từng sợi từng sợi cuộn thốc vào linh hồn tôi, nâng tôi lơ lửng bay lên trên tầng không nhạt màu trắng xóa. Khi tôi chưa kịp bình tâm lại, đã có một giọng nói vang lên, không trầm không bổng, không âm không sắc, phà từng đợt vào cảm thức linh hồn:

–       Con còn một trăm năm mươi ngày sau hết! Đọc tiếp “Một trăm năm mươi ngày sau hết”

Yêu cáo, mầm cây, và đại thụ

 

“Nguyện làm cầu đá,

chịu năm trăm năm gió thốc,

năm trăm năm nắng đổ,

năm trăm năm mưa già,

mong người một lần bước qua”

 

Kiếp thứ hai

Đời nào kiếp nào cũng có những chuyện thêu dệt về yêu ma quỷ quái, nhưng lại không có ai thật sự hiểu yêu nghiệt là gì, trừ chính bọn yêu nghiệt!

Yêu là người! Thật đấy, có thể bạn không tin, nhưng vì tôi là yêu nghiệt, nên tôi biết điều ấy!

Con người ta chuyển kiếp luân hồi, gây nghiệp tạo nghiệp rồi báo nghiệp trả nghiệp. Bọn yêu tinh cũng chuyển kiếp luân hồi, nhưng không gây nghiệp tạo nghiệp mà chỉ báo nghiệp trả nghiệp.

Con người nghe đến đây sẽ nhao nhao phản đối: thật vô lý, không tạo nghiệp thì cớ gì phải trả nghiệp?

Và bọn yêu nghiệt sẽ cười khẩy mà rằng: chừng nào còn vướng bận ngũ uẩn, chừng đó sẽ còn mắc kẹt trong khổ ải mà không nhận ra vô thường vô ngã!

Nghiệp do người này gây nên mà người kia phải trả thì có gì là lạ? Nếu không gánh hết khổ ải ở đời thì làm gì có chuyện hơn đời? Đọc tiếp “Yêu cáo, mầm cây, và đại thụ”

Tìm thấy nhau

Em gọi anh, giữa thuở thiếu thời bỡ ngỡ ngây thơ, giữa tuổi trẻ như kéo dài bất tận, giữa những nhiệt huyết chỉ mới chớm khởi đầu.

Anh không đáp, cũng như không bao giờ đáp!

Tôi biết yêu lần đầu năm tôi mười sáu! Ừ thì, hơi sớm, mà cũng chẳng phải, từ bao giờ đã có cái luật khi nào thì được yêu chứ? Tính tôi ham thích mới mẻ, cũng chóng chán chường, phàm cái gì đã cũ rồi, tôi đều chán, trừ khi nó biết cách trở nên mới mẻ trong khoảng rộng tâm hồn tự do của tôi. Sống như thế cũng có hai mặt, tích cực thì là, hiếm khi tôi thương tổn lâu dài vì luyến tiếc một điều gì đấy, còn tiêu cực thì là, có những điều trôi qua quá nhanh, đến nỗi ngọn gió mới mẻ trong tôi cuốn thốc lớp vết tích mờ nhạt ấy đi, khiến nó trở nên như thể nó chưa từng tồn tại. Đọc tiếp “Tìm thấy nhau”

Tiếng còi xe và con quỷ cái

Con hẻm nhỏ bắt đầu nhạt nhòa trong tầm mắt. Những giọt nước đầu tiên của một trận mưa cuối thu dữ dội đang dần trút xuống, lấm tấm từng chấm trên mặt đường, rào rào lách tách trên các mái hiên và tạt vào cặp mắt kính của một cô gái trẻ đang chật vật với chiếc xe gắn máy nặng trịch trên mặt đường lỗ chỗ những ổ gà. Cánh cửa ngôi nhà lớn nhanh chóng khép lại, cô gái không một chút chần chừ, leo lên xe và nổ máy. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi ngõ hẻm. Đọc tiếp “Tiếng còi xe và con quỷ cái”

Cổ tích cá và người

Đừng nghĩ bất cứ câu chuyện cổ tích nào cũng đều có phép màu, và đều kết thúc có hậu….

Ngày xửa ngày xưa…

Nàng ngẩn ngơ nhìn bãi biển đầy cát và sóng.

Từng ngọn sóng dữ dội cuồn cuộn tung bọt nước lấp lánh ngũ sắc dưới ánh hoàng hôn lộng lẫy. Bóng tà dương loang một sắc vàng trên mặt biển, ôm trọn từng ngọn sóng đang lăn tăn xô đẩy vào bờ cát trắng óng ánh. Nàng chậm rãi rút đôi bàn chân nhỏ bé ra khỏi hai chiếc hài thêu hoa màu lam biển, nhẹ nhàng chà từng ngón chân vào mặt cát nhuyễn mịn. Nàng ngồi yên, trên bãi cát dài tít tắp, ngắm nhìn bóng đen của chính mình đổ ra phía biển. Gáy nàng nóng rực lên, từng giọt mồ hôi rịn xuống thấm vào cổ áo. Nàng nhếch môi cười nhạt, nàng đang tự cười chính mình đấy thôi. Đọc tiếp “Cổ tích cá và người”