0. Đoạn đầu
“…Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng…” (1)
Đất trắng xóa, trời trắng xóa, đường biên tít xa trắng xóa…
Một mình tôi đứng giữa mênh mang giao hòa, giữa thiên đường và địa ngục, giữa sống và chết, giữa thực và hư. Chỉ riêng một mình tôi, với tôi, còn tôi, tồn tại như không tồn tại.
Vùng đất này không có gió, chỉ có thanh âm rầm rì, nửa như tiếng kêu gào bị chẹt lại, nửa như tiếng hát ma mị quái đản. Trong vũng âm thanh hỗn độn kì bí đó, có tiếng linh hồn tôi rên từng hồi sợ hãi.
Gió quật từng cơn rào rào, tôi hãy tạm xem như thanh âm rờn rợn bao bọc quanh mình chỉ là tiếng gió, từng sợi từng sợi cuộn thốc vào linh hồn tôi, nâng tôi lơ lửng bay lên trên tầng không nhạt màu trắng xóa. Khi tôi chưa kịp bình tâm lại, đã có một giọng nói vang lên, không trầm không bổng, không âm không sắc, phà từng đợt vào cảm thức linh hồn:
– Con còn một trăm năm mươi ngày sau hết! Đọc tiếp “Một trăm năm mươi ngày sau hết”




