Trở về đi em

Trở về đi thôi, về đi thôi…

Hoàng hôn nơi ấy có một thời

Tóc mây em thả xa vời vợi

Ráng chiều chếnh choáng giấc mơ tôi…

 

Trở về đi thôi, về đi thôi…

Đèo cao sương trắng lạnh tơi bời

Trên đỉnh mây mù tôi vẫn đợi

Nhành đỗ quyên rừng chốn xa xôi…

 

Trở về đi thôi, về đi thôi…

Vạt nắng cuối trời vàng góc núi

Rừng xanh dù đượm màu cát bụi

Khăn ấm, váy hoa, mải rong chơi…

 

Nơi ấy thị thành em có biết

Nắng chiều sương khói đợi em cười,

Một nhành hoa đỏ màu da diết,

Vách núi mây mù nhớ khôn nguôi?

 

Đêm nay trăng sáng bừng phố núi

Nhớ em mấy thuở váy hoa tươi

Lập lòe ánh nến thơm mùi quế

Miên man hè hội đón em về…

 

Mộc Hân

6/11/2011

Chương 5: Quá khứ (phần 3)

  • Cao tiểu thư! Cao tiểu thư! Cô tỉnh lại đi!

Nghe tiếng ai đó rối rít gọi, Ý Phương giật mình thoát khỏi cơn mê. Nàng khẽ cử động, cảm thấy êm ái bao bọc xung quanh, không còn những giọt mưa bắn rát mặt, không còn cơn lạnh lẽo thấu xương, cũng không còn thanh âm hỗn loạn của rừng chiều, chỉ còn lại cơn đau âm ỉ khiến nàng mệt mỏi rã rời. Rồi Ý Phương nhận ra mình đang nằm trong đệm êm chăn ấm, trán đắp khăn ướt. Nàng khẽ nhích tay, giật mình phát hiện Ngô Dư đã không còn nằm trong vòng tay mình nữa, bèn vội vàng hé mắt, miệng thì thào gọi:

  • Ngô công tử!

Đọc tiếp “Chương 5: Quá khứ (phần 3)”

Môi em

Em có biết,

Ngày em bước qua tôi,

Nắng vàng nghiêng,

Bờ môi em dịu mát?

Nụ tầm xuân níu giữ màu hè hội

Mảnh tình tôi hờ hững khóe môi cười.

 

Em có biết,

Ngày em bước qua tôi,

Mặt trời của tôi là môi em rực rỡ?

Chông chênh một nửa duyên thầm lặng

Một nửa kia, chếnh choáng bóng trăng vàng…

 

Nhớ em giữa hàng cây,

Thu xơ xác…

Sắc môi nào đỏ nhuộm trái tim tôi?

Ước một lần…

môi kề môi ấm áp!

Vội vã hôn em như bóng nắng trưa hè…

 

Mộc Hân

6/12/2011

Chương 5: Quá khứ (phần 2)

Rừng mùa thu sắc úa một dải mênh mông, vầng mặt trời bị tán cây dày đặc xẻ thành nhiều mảnh, in hằn bóng nắng lên lớp lá khô khốc rụng dày từng lớp dưới chân. Ý Phương ngồi trên yên ngựa, lặng lẽ nhìn người thanh niên đang cầm cương dắt ngựa cho mình, lòng khắc khoải không yên. Ngô Dư với nàng là người xa lạ, nếu không vì Nhật Lão hết lời phó thác, có lẽ ơn nghĩa duyên nợ với y chỉ dừng lại ở mức ta giúp người – người đền đáp mà thôi. Nhật Lão tương trợ cho y bên bờ sông Đà, y giúp Nhật Lão thoát khỏi sự truy đuổi của người Khau Phạ, duyên nợ ấy tưởng đã dứt nay lại nối dài thêm, đều là vì bình an của nàng. Ở lại Mộc Hương sơn trang, thật lòng nàng chưa từng nghĩ đến; lại có cảm tình với Ngô Dư, càng khiến nàng không yên dạ. Rồi đây, ngày ngày nàng tá túc ở nhà của y, nghĩ đến mình phải nương vào y mà sống tiếp, khoảng thời gian chờ đợi Nhật Lão quay lại bỗng hóa ra chông chênh bất định vô cùng.

Lớp lá khô trải dưới rừng cọ vào chân người lẫn vó ngựa kêu xào xạc, chim chóc côn trùng cũng không ngừng rỉ rả hòa âm. Ngô Dư giữ nhịp chân thong thả ung dung, mặc dù không tỏ ra ngoài nhưng tâm trạng đã đến hồi hỗn loạn. Đọc tiếp “Chương 5: Quá khứ (phần 2)”

Chương 5: Quá khứ (phần 1)

Bao năm vật đổi sao dời

Người xưa đã bạc một đời hồng nhan

Thuở nào tình ái mênh mang

Đến đây xin dứt, cùng nàng nên duyên.

Ngô Dư ngồi suy tư rồi thiếp đi lúc nào không hay. Ngoài kia, mặt trời đã lên cao, một mình chàng yên vị trong đại sảnh tĩnh lặng bốn bề cửa đóng màn treo, lạc vào cơn mộng mị chập chờn về một người con gái. Đã hơn bốn năm qua đi, chưa ngày nào chàng thôi day dứt, chưa đêm nào chàng ngừng thương tưởng, những giấc mộng có nàng cứ mãi mơ hồ không điểm dừng. Ngày ngày trôi qua, tháng tháng trôi qua, rồi nhiều năm trôi qua, nụ cười của nàng vẫn không ngừng ám ảnh.

Nàng, Lý Thị Hàm, từ nhỏ đã là một cô bé xinh xắn đáng yêu. Năm lên tám, nàng theo cha là thương nhân từ vùng Phong châu (1) lên Mộc Châu buôn bán. Lần đó, đoàn xe của thương nhân họ Lý trên đường trở về ngang biên giới thì gặp phải một nhóm thổ phỉ người Ai Lao (2), bao nhiêu hàng hóa đều bị chúng cướp sạch, gia nhân trong đoàn kẻ thì mất mạng, người thì tàn phế, cũng có kẻ bỏ chạy thoát thân. Thương nhân họ Lý nằm trong số những người bỏ mạng tại đất Mộc Châu. Trong đoàn gia nhân có hai anh em họ Đào, người anh tên Khánh, người em tên Khanh, sau này là cung chủ Linh Cung Thập Nhị Giáp ở châu Ái. Người anh khi ấy đã trưởng thành, hết sức chống cự lại bọn cướp; còn người em chỉ chừng mười hai tuổi, không dám đánh nhau mà cùng Lý Thị trốn ở sau xe. Khi thấy chủ bị đánh chết, anh trai bị trọng thương, người em tuyệt nhiên không hề la hét, chỉ cố bịt miệng Lý Thị, ngăn không cho cô bé gào khóc. Đọc tiếp “Chương 5: Quá khứ (phần 1)”

Chương 4: Người kết oán, kẻ chịu oan

Cho dù một dạ một lòng

Giang hồ gác kiếm, cầu mong an bình

Thế nhưng ân oán bất minh

Hằn thù còn đó, oan tình ai hay?

Mộc Hương sơn trang lập lòe hiện ra dưới ánh lửa của hai cây đuốc treo nơi cổng đá. Khi cánh cửa mở ra, trước mắt năm người là một khu vườn rộng bạt ngàn, mờ ảo dưới ánh sáng của những chấm sao li ti trên nền trời đen kịt. Bóng đêm có thể giấu đi diện mạo loài hoa đang nở rộ trong vườn, nhưng không thể áp chế nổi hương thơm vừa thanh thoát, lại vừa đậm đà đang theo gió lan tỏa, quyện vào từng nếp lá hơi sương. Hương thơm ấy lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua, liền ngào ngạt xông vào cánh mũi, làm cho người ta phải vấn vương kiếm tìm. Như Ý chưa bao giờ nghe thấy hương thơm kỳ diệu như vậy, liền ngạc nhiên reo lên:

  • Đinh cô cô! Thơm quá! Thơm quá!

Đinh Tứ Nương vẫn còn khá mệt nên không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Như Ý dắt đi. Như Ý bèn quay sang Ý Phương, nói:

  • Chị Ý Phương, chị có nghe thấy không, thơm quá!

Ý Phương mỉm cười, nói:

  • Nơi này gọi là Mộc Hương sơn trang, hẳn là hương thơm của hoa Mộc Hương rồi.
  • Hoa Mộc Hương là hoa gì vậy? Trước giờ em chưa từng nghe qua!

Như Ý vừa nói vừa vỗ tay liên hồi, bật cười thích thú. Ngô Dư bèn thong thả thêm vào:

  • Được rồi, Như Ý ngoan, ngày mai anh dắt em đi xem hoa Mộc Hương nhé!

Ánh mắt Như Ý long lanh tỏ vẻ thích thú, miệng cười rạng rỡ, vô tư nói tiếp:

  • Anh dắt cả chị Ý Phương cùng đi với em cơ!

Như Ý vừa ngây ngô nói xong, Ý Phương đang dìu Đinh Tứ Nương đi bỗng có hơi khựng lại, nàng cũng chẳng rõ tại sao bản thân lại đột nhiên phản ứng như vậy. Đinh Tứ Nương rõ ràng là đã nhận thấy sự khó xử nơi Ý Phương, bèn phật ý nhắc nhở Như Ý: Đọc tiếp “Chương 4: Người kết oán, kẻ chịu oan”

Chương 3: Tương ngộ (phần 2)

Phía tây, mặt trời đang khuất dần sau mấy dãy đồi màu xám biếc, chiếc thuyền chở năm người bắt đầu rời bến, xuôi theo dòng sông Đà. Khúc sông này nước chảy rất xiết, ghềnh đá nhiều vô số kể. Người lái đò vốn là một nô bộc lâu đời của nhà họ Ngô, mấy chục năm chuyên đưa người của Mộc Hương sơn trang qua lại hai bên bờ Sông Đà, địa hình dòng sông chỗ nào có đá, có thác ông đều thuộc nằm lòng. Lão nô bộc ấy cứ vững tay lèo lái con thuyền bình an vô sự xuôi dòng nước xuống khúc sông hiền hòa hơn để băng ngang qua bên kia bờ.

Ý Phương lần đầu ngồi trên một chiếc thuyền trôi giữa dòng nước mênh mông, trong lòng vừa thích thú lại vừa có một chút sợ hãi. Trong khi Nhật Lão, Ngô Dư và Đinh Tứ Nương cùng chuyện trò về các chiêu thức võ công, Ý Phương chỉ ngồi im lặng ngắm nhìn dòng nước đang cuồn cuộn chảy. Như Ý sau một chuyến đi đầy biến cố đã mệt mỏi thiếp đi tự lúc nào. Nó nằm gối đầu lên đùi Ý Phương, nàng thỉnh thoảng vẫn đưa tay vỗ về nó, vuốt nhẹ mái tóc để nó khỏi giật mình thức giấc.

Mặt trời đã khuất quá nửa sau rặng núi phía xa, ánh hoàng hôn lan tỏa nhuộm vàng những con sóng hung hãn đang liên tục bật tung vào mạn thuyền. Giữa khung cảnh ấy, lòng nàng lại ngổn ngang cuộn trào như sóng nước sông Đà, bao nhiêu đau thương cùng ám ảnh nàng vì Nhật Lão mà định chôn vùi xuống tận đáy lòng, nay lại không thể kiềm nén mà bộc phát cả ra đầu mày khóe mắt. Vừa đúng lúc nàng cảm thấy bất lực sắp không ngăn nổi lệ nóng bật trào thì một giọng trầm ấm cất lên bên tai, khiến bao nhiêu uất ức cùng kinh sợ bỗng dưng được xoa dịu đi vài phần: Đọc tiếp “Chương 3: Tương ngộ (phần 2)”

Chương 3: Tương ngộ (phần 1)

Sông Đà một dải oai hùng

Mộc Hương bát ngát, trùng trùng núi non

Ái tình sắt sắt son son

Gặp nhau một thuở, vuông tròn trăm năm.

Phần 1:

Ánh chiều tà vàng ửng hắt sáng cả vạt núi phía tây. Từ khi Ý Phương theo Nhật Lão rời Hoàng Liên Sơn đến nay cũng đã được mười lăm lần mặt trời mọc rồi lại lặn. Hai cha con cứ thế đi mãi, gom góp chút bạc ít ỏi cùng mấy món đồ nữ trang cũng đủ mua hai con ngựa.

Ba ngày trước, khi vẫn còn đang dò từng bước trong rừng, Ý Phương đã nghe thấy âm thanh rào rào hung tợn, gầm rú đêm ngày không ngớt, báo hiệu một dòng chảy cuồn cuộn hùng vĩ giữa cao nguyên. Nàng vừa ngạc nhiên vừa hứng khởi, nhưng chưa vội hỏi Nhật Lão, cứ thế yên lặng vượt hết đoạn dốc này tới con đèo nọ. Đến hoàng hôn ngày hôm nay, hai cha con cũng đã ra khỏi khu rừng. Men theo đường mòn, nàng nghe thấy âm thanh kia mỗi lúc một sống động như đã ở rất gần rồi. Ý Phương háo hức dõi mắt về phía trước chờ đợi. Khi đã vượt quá nửa con dốc, nàng nhìn thấy bọt nước tung trắng xóa, còn Nhật Lão lại nhìn thấy hứng thú lấp lánh trong mắt nàng, ông chỉ mỉm cười nói gọn:

  • Sông Đà đấy!

Ý Phương không nén được niềm hân hoan phấn khởi. Sau bao nhiêu ngày dầm sương hứng gió, cuối cùng nàng cũng đến được sông Đà. Nàng vội vàng thúc ngựa, dòng sông sóng trắng thác ghềnh hiểm trở dần dần hiện ra ngay dưới chân đồi. Lâu nay, nàng chỉ toàn nghe Thanh Bình kể lại những chuyện lạ lùng về sông Đà, giờ có dịp chứng kiến tận mắt con sông của Thủy Thần [1] trong truyền thuyết thì vô cùng thích thú, lại cũng có vài phần sợ sệt. Nàng phóng tầm mắt dọc theo dòng chảy mạnh mẽ của con sông, không khỏi reo lên, giọng tràn đầy hoan hỉ:

  • Cha ơi, sông Đà quả thật rất hung hãn.

Nhật Lão bật cười, không quên trấn an: Đọc tiếp “Chương 3: Tương ngộ (phần 1)”

Nhiệt huyết

Tôi muốn sống như không có ngày mai

Mỗi phút giây đều trở thành mãi mãi

Từng cơn gió có khi nào ngừng thổi

Vạt nắng vàng e ấp chốn xa xôi

 

Tôi muốn sống như chỉ có hôm nay

Ánh chiều tan vào bình minh ngày mới

Vòng hồi chuyển chẳng thể nào dừng lại

Nhịp thời gian hối hả bước không lơi

 

Ngày mai tôi là một cuộc đời mới

Giữa nắng vàng, gió bạc với trời xanh

Vẫn hối hả, chân trời xa vời vợi

Sợi nắng chiều hắt bóng kiếp mong manh

 

Con chim nhỏ chết gục dưới cội hoa

Có cùng tôi chờ hoàng hôn ngày cũ

Bình minh lên bừng một trời hoa lá

Cội hoa đào lả tả cánh thiên thu.

 

Mộc Hân

25/11/2011

Chương 2: Ân tình sâu đậm (phần 2)

Núi rừng gập ghềnh khúc khuỷu, cây cối gai góc chằng chịt, chạy cùng Nhật Lão được một đoạn, Mỵ Nương đuối sức không đi nổi nữa. Nhật Lão vì lo lắng bọn Trần Linh xong việc sẽ quay lại đuổi theo nên chẳng nói chẳng rằng, cõng luôn Mỵ Nương chạy một mạch không biết bao nhiêu dặm đường. Nhật Lão cứ chạy như vậy cả ngày, chỉ dừng lại ba lần để uống nước bên suối, chạy đến tối thì thuận tay bắt hai con gà rừng rồi tìm một bọng cây to, chui vào trú tạm qua đêm.

Đêm tối, sương giăng mù mịt, khí lạnh tràn về. Mỵ Nương dù là người miền núi nhưng chưa từng chịu cảnh màn trời chiếu đất, cả người nàng vì lạnh mà run lên bần bật. Nhật Lão thấy vậy, bèn bỏ thêm củi vào đống lửa đã nhóm để nướng gà rừng. Hai người ngồi im lặng bên đống lửa, mãi cũng chẳng có ai mở lời trò chuyện, phần vì Mỵ Nương đã quá mệt mỏi nên Nhật Lão ngại làm phiền nàng, phần lại vì Nhật Lão có tướng mạo quá nhếch nhác dữ tợn khiến Mỵ Nương không khỏi dè dặt. Mãi một lúc thật lâu, khi Nhật Lão đã nướng xong con gà, ông mới xé ra đưa cho Mỵ Nương, nói:

  • Ăn đi cho đỡ đói!

Mỵ Nương sẵn đói bụng, nghe mùi thịt gà rừng nướng thơm lừng thì mừng lắm, bèn vội vàng cầm lấy, ăn ngon lành. Ăn hết nửa con gà, nàng quay sang thấy Nhật Lão cũng đang nhai ngấu nghiến, mặt lấm than đen, đầu tóc rối bù. Nàng chần chừ một lúc, sau cùng cũng nhích lại gần, định chải lại tóc cho Nhật Lão. Nào ngờ, nàng chỉ vừa mới đến, Nhật Lão đã vội ngẩng mặt lên hỏi:

  • Cô định làm gì vậy?
  • Cháu muốn chải lại tóc cho ông, ông cứ ăn tiếp đi!

Đọc tiếp “Chương 2: Ân tình sâu đậm (phần 2)”