Tưởng rằng đứt mệnh từ đây
Nào ngờ duyên nợ đến nay vẫn còn
Cho dù thịt nát xương mòn
Tương phùng một kiếp vẹn tròn tình ta.
Phần 1:
Trời đã gần sáng nhưng sâu trong động ánh lửa vẫn lập lòe suốt, khiến người ta tưởng như đêm dài bất tận. Giờ đã là canh tư, trong hang núi chỉ còn lại ba người con gái. Phía ngoài, đám thuộc hạ vẫn không ngừng canh gác. Ngọc Trúc nằm đó, toàn thân đau buốt, mắt đã khô lệ, thể xác mệt nhoài. Cơn đau của nàng vẫn âm ỉ không dứt, thuốc của Mỵ Nương chỉ giúp xoa dịu được năm sáu phần. Đối với người luyện võ từ nhỏ như Ngọc Trúc, tình cảnh này thật quá thê thảm. Mỵ Nương sau khi bôi thuốc vào các khớp cho Ngọc Trúc, cũng đã thiếp đi ngay bên cạnh. Ngọc Trúc cứ nằm yên một chỗ, mắt hướng thẳng lên trần động, nhìn bóng đuốc hắt vào mỏm đá, tạo thành nhiều hình thù quái dị dao động chập chờn qua lại.
Suốt mười tám năm, hai anh em nàng sướng khổ có nhau. Nàng một lòng một dạ kính trọng anh trai, dốc sức vì sự nghiệp của gia tộc mà không nề hà phận nữ nhi, cũng không màng đến lễ giáo. Trên đời này chẳng có người con gái nào lại ham thích cái việc cầm kiếm cung tính chuyện phản loạn, Ngọc Trúc cũng vậy. Dù chịu thiệt thòi nhưng bao lâu nay nàng vẫn cứ nghĩ cuộc sống ấy là do nàng tự chọn lấy, có ngờ đâu chỉ sau một đêm, số phận của nàng lại bị người khác định đoạt, bao nhiêu hy sinh từ trước đến giờ chẳng những không được coi trọng mà ngay cả võ công khổ luyện nhiều năm cũng chẳng giữ được nữa.
Nàng lại sợ hãi nghĩ đến những ngày tháng sắp tới ở Nhân Trí vương phủ, làm vợ một người mà mình thậm chí còn chưa biết mặt. Cuộc đời tự do tự tại của nàng, giờ sắp trở thành cuộc đời tù túng của một vương phi bị giam cầm trong nơi xa hoa mà chập chùng nguy hiểm. Nàng có thể chết đi cho rồi, thật sự lúc này nàng chỉ muốn chết đi cho rồi, nhưng cứ như một dấu ấn máu thịt không thể xóa bỏ, nàng vẫn còn bị vướng bận bởi nghiệp bá của dòng họ, vẫn không thể thôi nghĩ đến vị trí đặc biệt của ông nội trong lòng nàng.
Ngoài rừng có tiếng chim hót chào ngày mới khiến Mỵ Nương choàng tỉnh giấc. Trông thấy Ngọc Trúc mắt mở to tỉnh táo, Mỵ Nương ái ngại khẽ hỏi: Đọc tiếp “Chương 2: Ân tình sâu đậm”
