Short Report #1: MADE the full album, “Fxxk it”, but it’s not a “Last dance”

Cuối cùng thì sau cơn khủng hoảng kéo dài tròn hai ngày, replay liên tục hai MVs và một ca khúc mới của Big Bang trong đợt comeback lần này, thì tôi cũng đã có thể tìm được chút bình tâm chật chội trong một vài chục phút để ngồi xuống viết vài dòng cô đọng về những khám phá và cảm xúc của mình trong cái quá trình replay điên đảo ấy.

Phát hiện của tôi không phải là phát kiến, có thể là đúng ý đồ, hoặc có thể chỉ là suy diễn quá đà, mà thậm chí là ảo tưởng. Nhưng tôi vẫn viết ra đây, vì tôi vốn xem viết lách là một dạng công cụ để ghi dấu lại những khoảnh khắc cá nhân đáng trân trọng.

Nào, hãy cùng bắt đầu với Fxxk it. Đây là một sản phẩm âm nhạc gợi cho tôi nhớ đến rất nhiều những sản phẩm khác của Big Bang, nó mang màu sắc của “Bae Bae” (màu sắc theo nghĩa đen ạ), không khí của “We like 2 party”, có một đoạn gợi nhớ đến “Tonight” (0:56 – 0:60, đoạn cả nhóm tụ tập trên sân thượng “làm màu diễn sâu” trong đêm), và đoạn cuối thì nhang nhác “Bang Bang Bang”. Nói là gợi nhớ, nhưng nó lại gợi theo một cách hết sức tưng tửng. Nhìn chung thì, cả nhịp điệu, ca từ, giai điệu lẫn concept đều có một độ tưng tửng nhất định, và nếu đẩy tiết tấu nhanh hơn một chút, thì sẽ thành ra cái trại tâm thần, rất đúng với tiêu đề “Fxxk it, anh hông biết gì đâu nha!”.

Tuy nhiên, hãy chịu khó quan trọng hóa vấn đề một chút, hẳn sẽ tìm ra độ sâu lắng ngay trong phần intro tiếng Anh của Taeyang:

 “I don’t wanna go too fast

Cause nothing really last

I think I need sometime

I can’t get you out of my mind”

Và từ đó ta có thể lan man theo nội dung bài hát, nghe những lời dông dài thống thiết, kể lể về cảm xúc mãnh liệt với một cô gái, “như đang dậy thì” với cả “đôi môi khô cháy”, nhưng nói chung là hãy thử thoát khỏi cái tinh thần “so deep” mà bài hát này cố tình mang lại, để thay cái “cô gái” đó bằng V.I.P, thì sẽ thấy hint bắn tá lả vô mặt.

Mấy thím ạ! Đừng tin, họ lừa đó!

Chốt lại là, Daesung của lòng tôi trong cái MV này hết sức nguy hiểm. Cái đoạn anh mặc áo vest kim sa hột lựu chiếu chiếu, hất tóc hất ngực hất… nhảy nhót thiệt như đập vô mặt con fangirl đã từng dại mồm bảo rằng anh nên để tóc che mắt đi thì hơn.

Ok! Fine! Let’s go to the “Last dance”, and we’d better change our mood!

Trên tinh thần màu mè bất tận từ đầu cái album đến giờ, thì ngay cả một bài sâu lắng level max như Last Dance cũng hông thoát khỏi kiếp bị tô màu, hông tô quần áo hay đầu tóc được thì tô luôn nguyên cái nước phim cho nó sâu và lắng. Này nhé, GD màu đỏ, Taeyang màu xanh lá, Seungri màu vàng, TOP xanh dương, và Daesung màu tím. Mấy thím hãy note lại để dự đoán màu Canvas random 1 vạch 5 versions của cái full album đi nha! Nếu hông đúng thì có nghĩa là mấy thím bị lừa, vậy thôi!

Thôi đùa đủ rồi, giờ vào trọng tâm đây. Cái gây ấn tượng khủng khiếp nhất cho đầu óc của chúng ta chính là cái camera 360 độ theo nghĩa đen nguyên chất 200% luôn! Nhưng mà, hãy dành chút thời giờ để tâm đến chiều quay của cái camera ấy. Trong khi hầu hết các phân cảnh của mọi người đều quay theo chiều kim đồng hồ, thì hầu hết những phân cảnh của Daesung lại quay theo chiều ngược lại, dù tôi cũng hông hiểu tại sao!

Có thể, đạo diễn thích thì quay thôi, nhưng tôi lại nhìn thấy đâu đó phảng phất bóng dáng ám chỉ thời gian. Những phân đoạn quay xuôi quay ngược bất định gợi lên sự níu kéo bất lực khi thời gian trôi càng lúc càng nhanh, nhưng đến cảnh cuối thì cả 5 concepts đều quay theo chiều thời gian, kể cả cảnh của Daesung, mà cao trào gây ấn tượng chính là cái bảng hiệu Theater được kéo giật lên sau khi đã rơi xuống trước đoạn nâng tone của GD – Taeyang.

Phải chăng việc chống lại dòng thời gian không giúp ta níu giữ được hào quang đã có trong quá khứ, mà chỉ làm cho nó đổ vỡ ra (như cái bảng hiệu Theater), cho đến khi ta chấp nhận bước tiếp một cách thanh thản, thì ta mới xác lập lại được trật tự bình yên mới cho tâm hồn?

Tấm biển được kéo lên, cô gái váy dài trắng xuất hiện (lại là cô gái, mấy thím tự hiểu đi nhé), và kể cả tiếng la hét cổ vũ của V.I.P trong mấy buổi concert, chính là cái bình yên vốn có, cái thủy chung đọng lại theo dòng thời gian, cái giá trị đáng trân quý nhất, vượt lên trên những hào quang của một thời đỉnh cao mà sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.

Ý thức xác nhận cái đỉnh cao đó chính là hình ảnh GD đứng trên cán cân khổng lồ, hoặc là cái đòn bẩy, hoặc là cặp kim đồng hồ(cho hợp màu với camera 360). Đoạn đầu MV, anh đứng ngay điểm giữa cái cân, hoặc có khi là vắt vẻo trên nửa cán ngắn, và trong những đoạn sau thì lệch hẳn sang phần dốc xuống. Nhân tiện, hãy so sánh độ dài của hai bên cán cân, phần đã từng dốc lên rất ngắn, phần dốc xuống thì rất dài. Hãy nhớ, reo hò cùng nhau lúc ở đỉnh cao luôn luôn dễ hơn bền bỉ có nhau lúc xuống đoạn dốc dài của cuộc đời.

Theo tôi, last dance không phải là một lời hứa, cũng không phải là một lời xác nhận, mà là một câu hỏi: Em sẽ theo (các) anh được bao lâu?

Chốt lại là, đang dằn mặt!

À quên, kèm theo một lời nài nỉ, rằng: dù là bao lâu, thì cũng hãy nhảy nốt cái “last dance” này đã! Cho nên, nhớ mua album nếu có thể, nhé các V.I.P!

Mộc Hân

Sài Gòn, 14/12/2016

P/s: Do Girlfriend không có MV, nên không tiện phân tích hint hòe gì, nhưng cũng trên tinh thần thay cô gái ấy bằng V.I.P, thì sẽ thấy được một tinh thần xuyên suốt cực kỳ nhất quán.

Làm fangirl là một loại duyên phận, làm V.I.P càng phải nhờ vào duyên phận

Với những ai vốn thân thiết, đều hiểu rằng tôi là một fangirl, kiểu người có thể gần như hâm mộ mọi thứ đẹp đẽ ở đời. Tôi ít khi hâm mộ cuồng nhiệt một cái gì đó, hoặc một ai đó cách toàn vẹn. Thật khó để diễn đạt, nhưng đúng là như vậy, sự ái mộ của tôi luôn luôn nửa vời, mơ hồ, và không trọn vẹn.

Ví như, tôi có thể rất thích cầu thủ số bảy đội tuyển Đức, mà các bạn hẳn biết thừa là ai, nếu từng ít nhiều ghé qua chuyên mục mà tôi hay tự giễu là show “Lảm nhảm sau trận đấu”, tôi rất kiên nhẫn chờ mỗi hai năm một lần, tim đập muốn vỡ tung lồng ngực mỗi khi dõi theo anh lăn sả ở các trận đấu World Cup và EURO, nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dán mắt vào các mùa giải triền miên cấp clb ở châu Âu.

Hoặc ví như, tôi đặc biệt rất thích giai điệu và ca từ trong những nhạc phẩm của nhạc sĩ Phạm Duy, đặc biệt là những bài được phổ từ thơ của nhà thơ Phạm Thiên Thư, nhưng lại chưa từng một lần chủ động tìm nghe những nhạc phẩm ấy; những bài ca khiến tôi mãi mãi phải đắm say như “Đưa em tìm động hoa vàng”, “Ngày xưa Hoàng Thị”, “Em lễ chùa này”, hoặc trường ca “Con đường cái quan”, … hết thảy đều tự tìm đến tôi trong những hoàn cảnh rất bình thường, thậm chí là tầm thường.

Hoặc lại ví như, tôi đặc biệt tôn sùng cách “chơi” văn của cụ Nguyễn Tuân, suốt mười mấy năm trời, cái tôn sùng ấy vẫn vững vàng như núi, không một chút mảy may bị lay chuyển, nhưng nếu tôi bảo tôi chưa từng một lần đọc “Chùa đàn”, thì liệu có tin được không?

Tôi tự nhận mình có một phương cách ái mộ hết sức lãng tử, một tâm hồn đa đạng có thể chứa đựng mọi thể loại đẹp đẽ ở đời, dù đôi khi nó đối chọi với nhau như nước với lửa vậy, nhưng lắm khi tôi cũng vô tình và hờ hững lắm, thậm chí dửng dưng nửa vời như những ví dụ mà tôi vừa kể ra. Biết sao được bây giờ? Cái phương cách ấy, nó vốn là bản ngã của tôi, là một phần cấu thành cái tâm hồn ham vui và tham lam vô độ của tôi, nhưng ở một góc nhìn khác, tôi lại tự mãn cho rằng, cái phương châm dẫn lối đến với cái đẹp của tôi, chứ không phải phương cách, mới là cái đáng được kể đến. Nó tự nhiên như hơi thở và đậm đặc màu sắc tâm linh. Tôi gọi phương châm ấy là tùy duyên!

Hôm nay trời trong, vào một đêm đầu thu trời nóng hiếm hoi ở Đức, cũng là một đêm hiếm hoi không phải làm bài, trăng thanh lấp ló qua vạt rừng mỏng, còn tôi thì chong đèn ngồi trong phòng, đối diện ô cửa sổ mở toang lúc nửa đêm, laptop bật sẵn playlist nhạc BIGBANG trên Youtube, tai thì nghe headphone, tay thì gõ bàn phím. Giữa lúc hoàn cảnh và con người tương phản nhau như sơn ca với cú mèo, tôi sẽ từ từ kể ra đây một câu chuyện duyên phận nữa chỉ vừa kịp nảy nở trong tôi.

Thôi được rồi, dài dòng như vậy là đủ rồi, chẳng qua cũng chỉ làm màu được thêm dăm ba đoạn văn! Nhìn cái tựa đề, chắc các bạn cũng thừa biết tôi đang chuẩn bị lảm nhảm về cơn cuồng tuy cũ mà mới của mình, về một boyband đương đại tầm cỡ nhất châu Á. Ai đó có thể phản đối, cái chỗ “tầm cỡ nhất châu Á” ấy, nhưng tôi cứ mặc kệ thôi, vì trong mắt tôi, vị trí đó hiển nhiên phải là của BIGBANG, không còn lựa chọn nào khác đâu! Đọc tiếp “Làm fangirl là một loại duyên phận, làm V.I.P càng phải nhờ vào duyên phận”