Mùa thu, tháng tám, năm Ứng Thiên thứ mười (1003), Đại Hành hoàng đế ốm nặng, sư Vạn Hạnh được triệu về kinh đô Hoa Lư. Trước khi đi, Vạn Hạnh gọi Ngô Bình đến phòng riêng tại chùa Quỳnh Lâm, giao cho chàng một bọc vải rồi cẩn thận dặn dò:
- Ta thấy kiếm phổ này con học cũng đã đủ rồi, có cố nữa chẳng những không được việc mà có khi còn hại đến thân thể. Nay, vật nên hoàn cố chủ. Lần này ta về Hoa Lư, không biết khi nào sẽ quay lại, cứ giữ kiếm phổ mãi bên mình cũng không ổn. Chi bằng ngay sáng mai, con hãy đem kiếm phổ sang am Thanh Tịnh, giao lại cho ni cô Diệu Hạnh. Bà ấy là cao thủ xuất chúng, kiếm phổ ở chỗ bà ấy sẽ rất an toàn. Hơn nữa, ngày nào thân thế bà ấy còn chưa bại lộ, ngày ấy sẽ chẳng ai nghĩ kiếm phổ lại đang được cất giữ trong một cái am hẻo lánh.
Vạn Hạnh đi rồi, sáng hôm sau, Ngô Bình liền vâng lời đem kiếm phổ đến am Thanh Tịnh. Chàng đi ngay khi mặt trời vẫn còn chưa mọc. Giờ đang là mùa thu hoạch nhãn, việc chăm vườn không vất vả như mấy tháng trước, nghĩ Nhật Lão có thể tự mình trông coi cả vườn cây đầy trái, Ngô Bình cũng không vội vã mà cứ thể tản bộ, lòng tự nhủ nếu kịp sẽ được ngắm bình minh từ trên ngọn đồi gần am Thanh Tịnh.
Chẳng mấy chốc, chàng đã đến am Thanh Tịnh, nhưng lại đúng lúc Ni cô Diệu Hạnh đang tụng kinh buổi sớm, âm thanh chuông mõ đều đều vọng ra ngoài cánh cửa gỗ loang lổ nước sơn. Chàng không muốn làm gián đoạn hai vị ni cô, bèn đi ngược về phía ngọn đồi, chọn một nơi thật cao rồi ngồi xuống thảm cỏ xanh mát rượi còn đọng sương sớm ban mai, thư thả phóng tầm mắt về phía đông, ngắm nhìn làng mạc đang được nhuộm màu bởi những vừng sáng hãy còn mờ nhạt. Càng lúc, cảnh trí càng rực rỡ dưới ánh bình minh, rồi mảnh sáng vàng chói lòa cũng nhú khỏi mái đình xa xăm, nắng sớm lại thêm phần rực rỡ huy hoàng. Đang chú tâm thưởng ngoạn khung cảnh thanh bình, bỗng nhiên, có loạt âm thanh xì xào kì quặc phát ra dưới chân đồi khiến Ngô Bình giật mình quay phắt lại. Đọc tiếp “Chương 18: Giả mạo (phần 2)”


