Chương 18: Giả mạo (phần 2)

Mùa thu, tháng tám, năm Ứng Thiên thứ mười (1003), Đại Hành hoàng đế ốm nặng, sư Vạn Hạnh được triệu về kinh đô Hoa Lư. Trước khi đi, Vạn Hạnh gọi Ngô Bình đến phòng riêng tại chùa Quỳnh Lâm, giao cho chàng một bọc vải rồi cẩn thận dặn dò:

  • Ta thấy kiếm phổ này con học cũng đã đủ rồi, có cố nữa chẳng những không được việc mà có khi còn hại đến thân thể. Nay, vật nên hoàn cố chủ. Lần này ta về Hoa Lư, không biết khi nào sẽ quay lại, cứ giữ kiếm phổ mãi bên mình cũng không ổn. Chi bằng ngay sáng mai, con hãy đem kiếm phổ sang am Thanh Tịnh, giao lại cho ni cô Diệu Hạnh. Bà ấy là cao thủ xuất chúng, kiếm phổ ở chỗ bà ấy sẽ rất an toàn. Hơn nữa, ngày nào thân thế bà ấy còn chưa bại lộ, ngày ấy sẽ chẳng ai nghĩ kiếm phổ lại đang được cất giữ trong một cái am hẻo lánh.

Vạn Hạnh đi rồi, sáng hôm sau, Ngô Bình liền vâng lời đem kiếm phổ đến am Thanh Tịnh. Chàng đi ngay khi mặt trời vẫn còn chưa mọc. Giờ đang là mùa thu hoạch nhãn, việc chăm vườn không vất vả như mấy tháng trước, nghĩ Nhật Lão có thể tự mình trông coi cả vườn cây đầy trái, Ngô Bình cũng không vội vã mà cứ thể tản bộ, lòng tự nhủ nếu kịp sẽ được ngắm bình minh từ trên ngọn đồi gần am Thanh Tịnh.

Chẳng mấy chốc, chàng đã đến am Thanh Tịnh, nhưng lại đúng lúc Ni cô Diệu Hạnh đang tụng kinh buổi sớm, âm thanh chuông mõ đều đều vọng ra ngoài cánh cửa gỗ loang lổ nước sơn. Chàng không muốn làm gián đoạn hai vị ni cô, bèn đi ngược về phía ngọn đồi, chọn một nơi thật cao rồi ngồi xuống thảm cỏ xanh mát rượi còn đọng sương sớm ban mai, thư thả phóng tầm mắt về phía đông, ngắm nhìn làng mạc đang được nhuộm màu bởi những vừng sáng hãy còn mờ nhạt. Càng lúc, cảnh trí càng rực rỡ dưới ánh bình minh, rồi mảnh sáng vàng chói lòa cũng nhú khỏi mái đình xa xăm, nắng sớm lại thêm phần rực rỡ huy hoàng. Đang chú tâm thưởng ngoạn khung cảnh thanh bình, bỗng nhiên, có loạt âm thanh xì xào kì quặc phát ra dưới chân đồi khiến Ngô Bình giật mình quay phắt lại. Đọc tiếp “Chương 18: Giả mạo (phần 2)”

Chương 18: Giả mạo (phần 1)

Cách xa đã mấy năm trời

Từ thời thơ trẻ tới hồi lớn khôn.

Gặp nhau trời bể mênh mông

Ấy vì duyên nợ hãy còn đến nay.

Phần 1:

Đại Hành hoàng đế vừa dứt lời, mấy chục cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Khai Minh Vương Lê Long Đĩnh. Long Đĩnh đáp ngay, giọng tịnh không một chút lạnh lùng giận dữ mà lại cực kỳ ôn hòa lễ độ, cứ như thể trước và sau khi Đại Hành hoàng đế đến, y là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy:

  • Thưa phụ hoàng, là do Ngọc Minh vương tử đả thương nhi thần, nhưng chỉ là bất cẩn!

Ngô Bình biết Khai Minh Vương vì chiều theo ý Ngọc Minh vương tử mà không nói ra sự thật, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Y khẽ liếc mắt về phía Công Uẩn, chỉ kịp tỏ ý muốn trình bày mọi chuyện với Đại Hành hoàng đế, liền thấy Công Uẩn nghiêm mặt lại, lắc đầu một cái thật nhẹ, ngăn không cho y lên tiếng.

Đại Hành nhíu mày quan sát Long Đĩnh và Ngọc Minh vương tử rồi hỏi tiếp:

  • Thế tại sao Ngọc Minh vương tử lại vô duyên vô cớ đánh nhau với người ta?

Long Đĩnh toan đáp tiếp thì Công Uẩn đã bước lên phía trước, cúi đầu nói: Đọc tiếp “Chương 18: Giả mạo (phần 1)”

Chương 17: Hoàng tộc (phần 3)

Nhận ra giọng nói của Lý Công Uẩn, Ngô Bình theo phản xạ lỏng tay nhìn về phía trước; quả nhiên, Công Uẩn đã phi ngựa đến rất gần rồi. Chưa kịp mừng rỡ vì gặp lại sư huynh, trông thấy vẻ mặt hoảng hốt của Công Uẩn, Ngô Bình mới chột dạ trông lại chỗ Long Đĩnh.

Đã quá muộn.

Long Đĩnh chớp lấy thời cơ, giật vội hai tay ra rồi lập tức xoay gươm chém ngang. Ngô Bình hoảng hốt ngả người né đòn, đường gươm dứt khoát phạt ngang ngay trước mũi khiến y sởn cả tóc gáy. Sau khi chém hụt, Long Đĩnh điên cuồng vung gươm lên cao, đâm thẳng xuống ngay khi Ngô Bình chưa kịp đổi tư thế. Trong khoảnh khắc, Ngô Bình nín thở nhìn mũi gươm từ trên đâm xuống ngực mình mà không sao né kịp, mồ hôi lạnh bám đầy cả trán.

Đột nhiên, nhanh như cắt, một bóng người cao lớn từ phía sau Long Đĩnh kịp thời chồm tới, vòng hai tay ra trước chụp tay hắn lại rồi tiện thể ôm ngang người hắn xoay ngược về sau. Người cao to ấy chính là Công Uẩn. Ngô Bình một phen thoát chết, bèn vội vàng nhảy lùi lại vài bước, hết kinh khiếp nhìn Long Đĩnh đến quay sang cảm kích nhìn Công Uẩn. Công Uẩn vẫn còn ôm chặt ngang người Long Đĩnh, miệng nài xin thống thiết:

  • Khai Minh vương tha tội! Người này là sư đệ của mạt tướng!

Long Đĩnh hằn học gằn giọng: Đọc tiếp “Chương 17: Hoàng tộc (phần 3)”

Chương 17: Hoàng tộc (phần 2)

Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi bảy Ngô Bình luyện Phật Môn kiếm phổ. Vẫn là gian phòng tối mọi hôm, một ánh nến leo lét cháy gần hết đang hắt chút ánh tàn lên tấm da đen đen nhờ nhờ chi chít hình và chữ. Từ hôm Công Uẩn về Hoa Lư đến giờ đã gần một tháng, Ngô Bình chỉ học được đúng những gì mà y dạy trước khi rời chùa, những chiêu nhập môn đơn giản đến nhàm chán. Nhiều ngày trôi qua, nó ở trong căn phòng trống mỗi ngày hơn một canh giờ, chỉ làm đúng một việc là nhìn chằm chằm vào tấm da trước mặt, thanh kiếm gỗ Nhật Lão làm cho cứ nằm im lìm bên cạnh, không hề được đụng đến. Bên ngoài căn phòng trống đã vào lúc bình minh, sư Vạn Hạnh lại sắp sửa đến mở khóa đưa nó ra ngoài. Nó không khỏi thở dài ngao ngán, mắt liếc nhìn ngọn nến rồi lại nhìn sang tấm da.

Nội dung kiếm phổ được chia thành bảy mươi phần, đa số đều được viết bằng thứ chữ cổ rất phức tạp, hình vẽ thì chi chít nhưng chỉ có từ phần thứ ba mươi mốt trở về sau, toàn là loại nhìn vào chỉ thêm rối mắt. Cả bộ kiếm phổ ấy, với vốn chữ nghĩa còn khá ít ỏi của mình, Ngô Bình hiểu được chưa đến một phần trong tổng số bảy mươi phần, vì vậy mà từ khi không còn ai trực tiếp chỉ dẫn, nó chỉ còn biết bó tay ngồi nhìn bộ kiếm phổ từ ngày này sang ngày khác.

Nhiều lần, nó đã thử đoán mặt chữ, thế nhưng, nghĩ nát cả óc vẫn không tiến thêm được chút nào; hỏi sư Vạn Hạnh thì ông chỉ mỉm cười lặp đi lặp lại mỗi một câu: “Dục tốc bất đạt, từ từ mà tiến!”. Không hỏi được sư Vạn Hạnh, nó cố học thuộc lòng vài chữ rồi đi hỏi Nhật Lão. Đúng là khả quan hơn, Nhật Lão biết nhiều chữ cổ hơn nó, nhưng nếu đem so với cả hàng vạn chữ trong tấm da thì chẳng khác nào vài cọng tóc trên một mái đầu.

Tháng trước, Tòng Phương đến Cổ Pháp, ngoài những lúc luyện tập Mộc Hương quyền với y, Ngô Bình còn tranh thủ đem vài chữ ra hỏi, nhưng không dám nói rõ với Tòng Phương là những chữ ấy từ đâu mà có. Chuyện Ngô Bình luyện Phật Môn kiếm pháp, vì lời hứa với sư Vạn Hạnh mà hai ông cháu buộc phải giấu luôn cả với Tòng Phương. Tuy nhiên, cứ cho rằng đưa cả bộ kiếm phổ ấy để ra trước mắt Tòng Phương, thì kết quả có lẽ cũng vẫn như cũ, vốn chữ nghĩa của y chỉ hơn Nhật Lão được một chút. Cứ thế, từ ngày này qua ngày khác, Ngô Bình tiến rất chậm. Đọc tiếp “Chương 17: Hoàng tộc (phần 2)”

Chương 17: Hoàng tộc (phần 1)

Kẻ thời bắt, người lại tha

Từ bi cửa Phật hay là phép vua?

Vương tôn, võ tướng tranh đua

 Bên thì tàn nhẫn, bên mua lòng người.

 Phần 1:

Đã qua giờ Ngọ từ lâu mà ánh mặt trời gay gắt vẫn chưa ngừng nhuộm vàng từng khoảng rực rỡ trên khoảnh sân phẳng lặng phía sau chùa. Lý Công Uẩn ngồi trầm tư bên bờ giếng, tay cầm hờ hững một tờ giấy chi chít chữ, tia nhìn vô thức cắm chặt vào một ngọn cỏ xanh vàng héo hắt trong vô số những ngọn cỏ đang thiêu mình dưới nắng.

Đã hai tháng nay, lúc nào Công Uẩn cũng thường trực dáng bộ lãnh đạm ít nói. Gương mặt y tuy không hằn bất kì vết tích đau lòng nào, nhưng ánh mắt thì tựa hồ chất chứa mọi thống hận suốt bao năm. Ngô Bình nhiều lần muốn trò chuyện với y, giúp y vơi đi phiền não, nhưng Công Uẩn nhất quyết né tránh. Chỉ trừ giờ luyện võ với Ngô Bình, còn thì ngay cả sư Vạn Hạnh y cũng tránh mặt. Tối tối, sau khi gặp Nhật Lão xong, Ngô Bình trở về phòng thì Công Uẩn đã tắt đèn, trùm chăn ngủ vùi.

Triệu phu nhân Phạm Thị Thanh từ hôm đó cũng ở suốt bên am Thanh Tịnh. Thi thoảng, Nhật Lão lại cùng Khánh Văn sang chỗ ni cô Diệu Đức, xem tình hình sức khỏe của Phạm Thị. Những lúc ấy, Công Uẩn vờ như không hay biết gì, nhưng khi hai người kia vừa dẫn nhau ra khỏi cổng chùa, y lại len lén nấp bên cửa, trông theo thật lâu rồi mới đi vào.

Sáng sớm hôm nay, Nhật Lão và Khánh Văn lại sang am Thanh Tịnh. Khi về, khác với mọi hôm, họ có đem theo một phong thư. Tình hình sức khỏe của Triệu phu nhân có lẽ đã khá hơn rất nhiều, Ngô Bình căn cứ vào sắc mặt của Nhật Lão và Khánh Văn mà đoán như thế. Dù đêm nào nó cũng được gặp ông ngoại khoảng hơn một canh giờ, nhưng những lúc ấy, ông lại bắt nó luyện Phong Vân đao pháp, thành thử, nó chẳng còn thì giờ hỏi han chuyện của Triệu phu nhân.

Trưa, trong làng có đám tang của một chức sắc, người ta mời sư Vạn Hạnh và các nhà sư khác sang cầu siêu nên Ngô Bình được nghỉ sớm. Chẳng biết phải làm gì, nó bèn chạy chơi quanh quẩn trong chùa, đi đến chỗ cái giếng thì bắt gặp Công Uẩn ngồi trầm tư, không biết từ lúc nào rồi. Ngô Bình cứ thế đứng nhìn, Công Uẩn vẫn bất động hệt tượng đá. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tờ giấy trên tay Công Uẩn vụt bay ra sau rồi vướng vào một cành cây, cứ thế, cánh giấy phất phơ treo trên cành. Công Uẩn giật mình quay người nhìn theo, Ngô Bình đứng phía sau cũng dợm chân định trốn đi cho xong, nhưng chợt nghĩ mình chẳng việc gì phải trốn, nó lại đứng yên như cũ. Ánh mắt Công Uẩn dừng lại nơi Ngô Bình một thoáng thật nhanh trước khi liếc xéo lên cành cây bên trên. Y nhìn tờ giấy thêm một chốc nữa rồi lặng lẽ xoay người trở về với dáng ngồi bất động trước đó. Đọc tiếp “Chương 17: Hoàng tộc (phần 1)”

Chương 16: Phật Môn kiếm phổ (phần 2)

Trong một cái am nhỏ, bốn người ngồi thinh lặng, sắc mặt mười phần lo âu.

Công Uẩn suốt đêm không ngủ, đầu óc rối tung rồi mù. Y ngồi thẫn thờ, mắt vô thức cắm vào mạng nhện chằng chịt giăng ở chân ghế bên kia. Ngồi cạnh y, Lý Khánh Văn rầu rĩ cúi gằm mặt xuống, tay lúng túng lần chuỗi hạt gỗ một cách thiếu kiên nhẫn. Ở phía đối diện, Nhật Lão nhắm nghiền đôi mắt, người tựa vào lưng ghế, mệt nhoài thiếp đi sau một đêm chạy từ Ứng Tâm sang Quỳnh Lâm rồi lại từ Quỳnh Lâm đến am Thanh Tịnh.

Ngô Bình ngồi yên quan sát từng người, tự hỏi vì sao mình không thấy buồn ngủ. Chốc chốc, nó lại ngó sang gian phòng bên cạnh, cảm giác sốt ruột lo lắng ban đầu đã chuyển dần thành bất chấp sau hơn mấy canh giờ chờ đợi.

Đêm qua tại điện Tam Bảo, Hắc Diện phu nhân đã bị mất rất nhiều máu. Mọi người ai nấy đều cuống quýt giúp bà cầm máu rồi mau chóng đưa bà rời khỏi chùa Quỳnh Lâm. Ngô Bình thấy Nhật Lão vẫn còn chưa khỏe, bèn xin Vạn Hạnh cho mình đi theo. Vậy nên, bốn người Khánh Văn, Công Uẩn, Nhật Lão, Ngô Bình cùng đưa Hắc Diện phu nhân đến am Thanh Tịnh, nhờ người em họ của sư Vạn Hạnh là ni cô Diệu Đức chữa trị thương thế. Sư Vạn Hạnh không đi cùng mà ở lại lau dọn điện Tam Bảo, trông chừng các thiền sư đã trúng phải mê dược của Hắc Diện phu nhân.

Từ lúc vào am Thanh Tịnh, ni cô Diệu Đức và Hắc Diện phu nhân cứ ở mãi trong phòng. Khánh Văn, Nhật Lão và Công Uẩn vì ngại mà không vào, thành thử cũng chẳng biết rốt cuộc Hắc Diện phu nhân đã tỉnh dậy hay chưa. Đến quá giờ Tị, sư vạn Hạnh mới đến am Thanh Tịnh. Vừa bước vào am, không thấy ni cô Diệu Đức và Hắc Diện phu nhân ở tiền sảnh, mắt lại chạm phải mấy ánh nhìn khắc khoải từ bốn người kia, Vạn Hạnh bèn thở dài, mặt hiện rõ lo lắng. Ông ngồi xuống một cái ghế trống, nói: Đọc tiếp “Chương 16: Phật Môn kiếm phổ (phần 2)”

Chương 16: Phật Môn Kiếm Phổ (phần 1)

Chỉ hồng một sợi buộc tay

Ai hay duyên nợ đọa đày lắm phen

Bụi trần khuất bóng tòa sen

Tu hành một kiếp cho quên sự đời.

Phần 1:

Sau bữa tối chay tịnh, sư Vạn Hạnh đích thân xuống tóc cho Ngô Bình. Trong nháy mắt, nó đã trở thành một chú tiểu có mái đầu trọc lốc, vận bộ đồ nâu sồng rộng thùng thình. Công Uẩn trông thấy thì lấy làm khoái chí, bưng miệng cười khúc khích ra vẻ châm chọc, khiến Ngô Bình không khỏi hậm hực quay sang lườm y. Sư Vạn Hạnh chỉ điềm nhiên như không, nói:

  • Công Uẩn, nhân lúc con chưa về Hoa Lư, sáng sớm ngày mai hãy thử xem võ công của Bình căn cơ tốt không, đã biết những gì rồi. Cao thí chủ muốn dạy võ cho Bình, nhưng vì ông ấy đến chùa Ứng Tâm không biết khi nào mới quay lại, sợ Bình lâu ngày không tập luyện, phản xạ sẽ không còn nhanh nhạy. Con giúp Bình tập luyện, khi nào Cao thí chủ quay về thì để ông ấy tiếp tục lo cho Bình.

Công Uẩn thôi không cười nữa, lễ phép đáp:

  • Dạ, sư phụ!

Vạn Hạnh nhìn bộ dạng mới của Ngô Bình một chốc, nói:

  • Bình, từ giờ Mão đến giữa giờ Thìn, con sẽ luyện võ với Công Uẩn. Giờ Tỵ, con vào điện Tam Bảo cùng các chú tiểu khác, làm những việc lặt vặt. Từ đầu giờ Mùi đến hết giờ Thân, con sẽ học với ta. Sau giờ Dậu, con muốn làm gì thì làm, nhưng đến giữa giờ Hợi thì phải đi ngủ, không được thức quá khuya. Con đã nghe rõ chưa? (1)

Ngô Bình ngoan ngoãn cúi đầu đáp:

  • Dạ, sư phụ!

Xong việc, sư Vạn Hạnh cho phép hai đệ tử về phòng. Họ vừa đi đến giữa sân đã nghe thấy giọng Vạn Hạnh lầm rầm tụng kinh truyền ra ngoài, tiếng gõ mõ đều đặn vang lên. Từ các phòng cạnh bên, tiếng tụng kinh râm ran của các nhà sư khác cũng vọng ra, hòa vào tiếng dế kêu đêm. Không khí ở chùa Quỳnh Lâm trái ngược hoàn toàn với vẻ u tịch ở chùa Ứng Tâm, dù lúc này đã là cuối giờ Tuất. Đọc tiếp “Chương 16: Phật Môn Kiếm Phổ (phần 1)”

Chương 15: Đệ tử

Mười lăm năm thấm thoắt trôi

Ba câu hỏi ấy hệt hồi thuở xưa

Kẻ thì rành mạch dạ thưa

Kẻ thì do dự còn chưa tỏ tường.

Điện Tam Bảo chùa Quỳnh Lâm ngày nay

Mặt trời ngả bóng về tây, ráng chiều vàng ửng nhuộm rực cả một mảng mây cuối trời. Chùa Quỳnh Lâm cách chùa Ứng Tâm không xa, tuy vậy, khung cảnh lại rất khác biệt. Chùa Quỳnh Lâm rộng hơn, đẹp hơn chùa Ứng Tâm, nằm lọt thỏm giữa một ngôi làng lớn nhất nhì châu Cổ Pháp. Trước cổng là hai cây đa cổ thụ to lớn rợp bóng khắp khoảng sân lát đá rộng thênh thang, lại có một cây quỳnh dáng dấp thanh tao thoát tục.

Từ bên trong mái điện Tam Bảo, tiếng các nhà sư tụng kinh âm vang bốn bề, không gian càng thêm phần trầm mặc linh thiêng. Nhật Lão dắt theo Ngô Bình chậm rãi tiến vào, dù đã là lúc xế chiều nhưng khách thập phương viếng chùa vẫn còn khá đông, họ ra ra vào vào điện Tam Bảo thắp hương lễ Phật cách lặng lẽ trong không gian đặc quánh âm sắc kinh kệ cùng chuông mõ. Đọc tiếp “Chương 15: Đệ tử”

Chương 14: Cố nhân (phần 2)

Chùa Ứng Tâm ngày nay

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, mọi người đã từ biệt nhau chuẩn bị lên đường. Họ chia làm ba hướng, Tòng Phương sang Tây Bắc về Mộc Châu, các nữ hiệp Thạch Hà Phái và Xuân Lan tiếp tục xuôi xuống phương nam, riêng Kỷ Lục Nương được Đỗ chưởng môn phái đến Hoa Lư có việc, vì thuận đường nên cùng đi với ông cháu Ngô Bình một đoạn.

Trước lúc chia tay, Ngô Bình buồn bã níu áo Xuân Lan, hỏi:

  • Chị Xuân Lan, bao giờ em mới được gặp lại chị?

Xuân Lan tần ngần một lúc rồi thở dài. Đoạn, nàng cúi xuống hôn lên trán Ngô Bình, giọng trầm buồn:

  • Bình, bao nhiêu năm nay tôi khắt khe với cậu, khó chịu với cậu, hay gắt gỏng với cậu, lại đánh cậu, mắng cậu không tiếc lời. Bây giờ xa cậu rồi, tôi… sẽ nhớ cậu lắm. Chắc chắn sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, cậu phải tự chăm sóc bản thân, nghe lời ông ngoại, được như vậy thì ở Thạch Hà tôi sẽ đỡ nhớ cậu hơn.

Ngô Bình nắm lấy hai bàn tay Xuân Lan, lắc đầu rối rít, nói:

  • Không! Chị cứ nhớ em đi, em không muốn chị quên em đâu, em cũng sẽ rất nhớ chị!

Xuân Lan không nén nổi bật cười, nói: Đọc tiếp “Chương 14: Cố nhân (phần 2)”

Chương 14: Cố nhân (phần 1)

Chiêm Thành, Chân Lạp, Ai Lao

Vờ câm giả điếc chịu bao thăng trầm.

Hết tiều phu, lại gia nhân

Trăm cay nghìn đắng, nhọc nhằn ngược xuôi.

Phần 1:

Đi bộ gần ba canh giờ, nhóm người của Thạch Hà nữ phái đã ra khỏi khu rừng, lại mất thêm nửa canh giờ nữa, họ mới đến được một ngôi làng nhỏ gọi là làng Tam Điền. Mười nữ hiệp cùng ba người Tòng Phương, Xuân Lan và Ngô Bình không vội vào làng mà đến nghĩa địa vùng ven để an táng Đinh Tứ Nương. Họ dựng cho Tứ Nương một ngôi mộ đơn sơ theo đúng tục lệ của Thạch Hà phái, rồi cùng lặng lẽ cúi đầu đứng vây quanh gò đất mới đắp, sắc mặt thê lương buồn thảm, nhưng không hề có tiếng khóc than. Xuân Lan thoạt đầu còn sụt sùi bên mộ, lúc sau ngẩng đầu lên nhìn mới thấy mọi người ai nấy đều đầy vẻ kiềm nén, bèn nghẹn ngào gọi:

  • Các cô cô!

Đỗ Xuân Hương hiểu ý, liền hắng giọng giải thích:

  • Như Ý! Con rời phái chúng ta từ nhỏ, có những chuyện còn chưa biết. Năm xưa, khi Khúc chưởng môn vào lúc hấp hối, các môn sinh tề tựu lại bên giường, vì sợ cảnh chia ly nên mọi người đều không cầm được nước mắt. Khúc chưởng môn trông thấy, mới trấn an mấy lượt, nhưng vẫn chẳng ai chịu nín, bà liền nổi giận cố thều thào nói: “Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Đời người trải qua đầy đủ cả bốn giai đoạn, ấy là cái phúc. Có biết bao kẻ sinh ra là đã mang bệnh tật vào người rồi chết yểu, lại có kẻ khỏe mạnh cường tráng nhưng bị người ta giết hại, cũng có kẻ từ trẻ đến già bệnh tật liên miên không dứt, sống không được mà chết cũng không xong, ấy mới là vô phúc. Ta sống trên đời cũng lâu rồi, vui buồn sướng khổ đều biết cả, lúc già yếu lại không phải chịu cảnh cô quạnh. Nay số ta đã tận, nhắm mắt xuôi tay thì có gì đáng buồn? Huống chi, Thạch Hà nữ phái chúng ta bao đời nay đều noi theo phong thái lẫm liệt quật cường của Đông Cung công chúa, nhất quyết không để miệng đời chê bai nữ nhi chúng ta nhu nhược bất tài, vậy mà chị em các người lại cứ giữ cái thói khóc lóc dai dẳng ấy, khiến ta thật quá thất vọng! Vậy nên hôm nay, ta đặt cho các người một điều luật mới, bất kể là trong phái có ai qua đời, các người chỉ được khóc đúng một lần. Sau đó, dù là lúc an táng hay lúc cúng bái, nếu có ai không cầm lòng nổi thì cứ về phòng đóng cửa mà khóc lóc một mình, đừng để các chị em khác trông thấy rồi yếu lòng theo. Các ngươi đã rõ chưa?”. Khúc chưởng môn căn dặn xong, ai nấy đều lau nước mắt rồi nín bặt. Từ đó về sau, mọi người trong phái đều tuân theo giáo huấn ấy. Như Ý, con cũng cố ghi nhớ lấy!

Xuân Lan nghe vậy, bèn gắng gượng lau nước mắt, cắn môi nén khóc, song vì sợ mình không cầm lòng nổi nên cũng không dám mở miệng đáp lời. Đọc tiếp “Chương 14: Cố nhân (phần 1)”