Đỗ Xuân Hương vừa kể vừa hồi tưởng. Kí ức năm nào lại ùa về, sống động như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua …
Đêm hôm đó mưa to gió lớn, các nữ đệ tử đều đã ngủ say, không một ai nghe được tiếng bước chạy điên cuồng của Thanh Hương. Cô bé năm ấy đã bị thù hận làm cho trở nên lì lợm, chẳng sợ ánh chớp tiếng sấm, cũng chẳng sợ những tia nước bắn rào rào rát mặt, càng không sợ đêm đen dày đặc. Cô leo tường thoát ra ngoài, lần đầu tiên thoát khỏi Thạch cung, cô mừng lắm, chạy càng nhanh hơn nữa vì lo sợ Thập Can Nương sẽ phát hiện rồi đuổi theo. Nào ngờ, chỉ được chừng một dặm, cô đã phải dừng lại.
Phía xa kia, dưới ánh chớp nhập nhoạng là một bà lão tóc bạc vận y phục nâu, trên tay cầm chuỗi hạt gỗ. Cô bé hoảng hồn bất động giữa cơn mưa xối xả, mắt nhìn chằm chằm vào bà. Bà lão ấy cũng đứng trơ trọi giữa trời mưa gió như cô, quần áo ướt sũng, tuy vậy, phong thái lại rất hiên ngang. Bà chính là Khúc Xuân Hiên, chưởng môn Thạch Hà phái. Cô bé đứng chết lặng, chân như bị đóng chặt vào nền đất. Bà lão thong thả bước đến gần, khi chỉ còn cách cô bé một cái với tay, bà mới điềm đạm lên tiếng, giọng lẫn vào tiếng mưa khiến cô bé phải lắng tai nghe:
- Thanh Hương, ngươi chạy đi đâu vậy?



