Chương 13: Chưởng môn (phần 3)

Đỗ Xuân Hương vừa kể vừa hồi tưởng. Kí ức năm nào lại ùa về, sống động như chỉ  mới xảy ra ngày hôm qua …

Đêm hôm đó mưa to gió lớn, các nữ đệ tử đều đã ngủ say, không một ai nghe được tiếng bước chạy điên cuồng của Thanh Hương. Cô bé năm ấy đã bị thù hận làm cho trở nên lì lợm, chẳng sợ ánh chớp tiếng sấm, cũng chẳng sợ những tia nước bắn rào rào rát mặt, càng không sợ đêm đen dày đặc. Cô leo tường thoát ra ngoài, lần đầu tiên thoát khỏi Thạch cung, cô mừng lắm, chạy càng nhanh hơn nữa vì lo sợ Thập Can Nương sẽ phát hiện rồi đuổi theo. Nào ngờ, chỉ được chừng một dặm, cô đã phải dừng lại.

Phía xa kia, dưới ánh chớp nhập nhoạng là một bà lão tóc bạc vận y phục nâu, trên tay cầm chuỗi hạt gỗ. Cô bé hoảng hồn bất động giữa cơn mưa xối xả, mắt nhìn chằm chằm vào bà. Bà lão ấy cũng đứng trơ trọi giữa trời mưa gió như cô, quần áo ướt sũng, tuy vậy, phong thái lại rất hiên ngang. Bà chính là Khúc Xuân Hiên, chưởng môn Thạch Hà phái. Cô bé đứng chết lặng, chân như bị đóng chặt vào nền đất. Bà lão thong thả bước đến gần, khi chỉ còn cách cô bé một cái với tay, bà mới điềm đạm lên tiếng, giọng lẫn vào tiếng mưa khiến cô bé phải lắng tai nghe:

  • Thanh Hương, ngươi chạy đi đâu vậy?

Đọc tiếp “Chương 13: Chưởng môn (phần 3)”

Chương 13: Chưởng môn (phần 2)

Xuân Lan đi rồi, Tân Bát Nương giao Ngô Bình lại cho Tòng Phương. Mọi người ai nấy cùng đi vào ngôi miếu, tranh thủ nghỉ ngơi chờ Xuân Lan quay lại.

Chân Ngô Bình tuy còn rất đau, nó vẫn không khỏi hiếu kỳ trước ngôi miếu lạ giữa rừng, bèn háo hức bám tay Tòng Phương khập khiễng bước đến gần, vừa tò mò ngó nghiêng khắp lượt, vừa hỏi:

  • Anh Tòng Phương! Ngôi miếu này sao lại ở đây? Anh có biết là thờ ai không?

Tòng Phương đáp:

  • Thuộc hạ cũng không biết nữa! Khi vừa đến châu Ái, các nữ hiệp đã đi thẳng đến đây.

Ngô Bình nghe Tòng Phương tự xưng là thuộc hạ, liền cằn nhằn:

  • Anh đừng xưng hô như thế, cứ gọi tôi là Bình thôi! Thuộc hạ với cả thiếu trang chủ gì đó, tôi nghe không quen đâu.

Tòng Phương cười nói:

  • Tôi làm sao dám gọi thẳng tên thiếu trang chủ…

Ngô Bình xua tay, nói:

  • Thôi được rồi, anh không chịu thì tôi không nói chuyện với anh nữa.

Tòng Phương có hơi chưng hửng, song lại rối rít đồng ý:

  • Cậu đừng làm thế! Được rồi, Bình, không thuộc hạ hay trang chủ gì nữa!

Ngô Bình cười vui vẻ, đột ngột chuyển chủ đề:

  • Anh Tòng Phương! Chuyện gia đình tôi, tôi không biết gì cả, anh kể lại cho tôi nghe nhé!

Tòng Phương bẽn lẽn cười, đáp:

  • Hôm nay cậu mệt rồi, cần nghỉ ngơi cho lại sức. Đợi khi nào cậu khỏe, tôi sẽ kể cậu nghe.

Nói xong thì vừa vặn đã vào trong ngôi miếu, Tòng Phương bèn đỡ Ngô Bình ngồi tựa tạm vào vách. Các nữ hiệp Thạch Hà phái vào trước đã kịp đốt vài ngọn đuốc. Bên ngoài, trời vẫn chưa sáng hẳn, rừng sâu âm u, ánh mặt trời chưa kịp lọt tới. Ngô Bình không ngừng tò mò đưa mắt nhìn khắp gian thờ. Ngôi miếu đã bị bỏ hoang lâu ngày, bụi đất cùng lá khô lợp đầy nền, tường vách ẩm thấp, rêu phong xanh thẫm bám từng mảng. Ở giữa gian đặt một bàn thờ nhỏ, trên có một tượng gỗ cũng thật nhỏ tạc hình một vị tướng, phía trước là một bát hương, vách tường hai bên bàn thờ còn có bút tích để lại, là một đôi câu đối: Đọc tiếp “Chương 13: Chưởng môn (phần 2)”

Chương 13: Chưởng môn (phần 1)

Bao năm trăn trở bạc đầu

Bôn ba khắp chốn, dãi dầu gió sương

Sự đời thật lắm tai ương

Oan tình mấy thuở tỏ tường đục trong?

Phần 1:

Sau khi đẩy Ngô Bình sang phía Thập Can Nương, Vũ Thị Bích nhanh chóng trấn tĩnh, bước về phía Linh Cung, tiếp tục câu chuyện còn dang dở với Thạch Hà phái:

  • Các vị nữ hiệp! Những gì cần nói, tôi đã nói cả rồi! Nhờ các vị khuyên Xuân Lan thả Công Lục ra.

Không đợi các nữ hiệp lên tiếng, Xuân Lan lập tức đẩy mạnh Công Lục về phía Đào Khanh và Sa phu nhân. Văn Thị đỡ lấy con trai, giải huyệt đạo cho y, rồi cả hai mẹ con cùng trừng mắt nhìn Xuân Lan. Công Lục nghiến răng, giận dữ nói:

  • Cô đợi đó, ta nhất định sẽ tính sổ với cô!

Xuân Lan không để ý đến mẹ con Công Lục mà chạy luôn về phía Ngô Bình. Ngô Bình vội vàng lau sạch nước mắt, cố làm ra vẻ bình thản, ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ nói:

  • Chị Xuân Lan, ý tốt của chị em hiểu rồi. Chị đừng quá lo lắng!

Xuân Lan vừa sụt sịt khóc, vừa vò đầu Ngô Bình, nói:

  • Cậu ngốc lắm, buồn thì cứ buồn, khóc thì cứ khóc, giả vờ làm gì?

Ngô Bình gượng cười, đưa tay lau nước mắt cho Xuân Lan, nói:

  • Chị thật lạ! Lúc chiều em bất cẩn lộ chút võ công để cùng Công Quý đánh trả anh Công Lục, chị chờ họ đi khỏi rồi tát em ba cái thật đau. Em khóc thì chị quát mắng, bảo là em không có bản lĩnh. Bây giờ em không khóc, chị lại nói em ngốc. Rốt cuộc, em phải làm thế nào thì chị mới hết chê em điều này điều nọ?

Đọc tiếp “Chương 13: Chưởng môn (phần 1)”

Chương 12: Đêm dài lắm mộng (phần 2)

Xuân Lan, tay trái nắm chặt lấy thắt lưng Công Lục, tay phải đặt mũi Kim Yên Châm sắc nhọn vào ót y, khóe mắt ngập nước, nét mặt lạnh lùng. Nàng lớn tiếng đe dọa:

  • Phụ thân, Sa phu nhân, hôm nay chỉ cần hai người có nửa lời sai sự thật, con sẽ giết y ngay tại đây!

Văn Thị Sa gào lên:

  • Ngươi có giỏi thì đấu với ta, sao lại lấy con trai ta ra uy hiếp?

Xuân Lan lạnh lùng đáp:

  • Năm xưa bà truy sát vợ con Ngô trang chủ, rắp tâm giết sạch cả nhà người ta. Hôm nay tôi giết con bà, coi như rửa hận cho sư phụ và sư nương của tôi.

Đào Khanh gấp rút thét lên:

  • Ngươi nói điên nói khùng cái gì thế?

Xuân Lan đưa mũi ám khí lên cao, chuẩn bị đập xuống ót Công Lục, nói tiếp:

  • Tôi hỏi hai người, cha mẹ ruột của Công Trực là ai?

Đọc tiếp “Chương 12: Đêm dài lắm mộng (phần 2)”

Chương 11: Dung diện khó lường (phần 4)

Tràng cười của Đỗ Xuân Hương vừa dứt cũng là lúc Đào Khanh cùng các phu nhân đến nơi. Mười mấy cây đuốc rọi sáng rực cả một góc rừng, khiến chim muông dã thú được một phen nhốn nháo tán loạn. Thấy ở cùng Công Trực, Công Quý và Yến Lan còn có một thiếu nữ áo đen trông vừa quen vừa lạ, đám thuộc hạ Linh Cung đứng phía sau các phu nhân cứ nhao nhao chồm người lên nhìn, rồi chẳng ai bảo ai, bọn chúng đều đoán ra đó chính là tiểu thư Đào Xuân Lan mà thường ngày chúng vẫn hay lén lút gọi là Dạ Xoa tiểu thư. Dung nhan rạng rỡ của Xuân Lan khiến bọn người Linh Cung không khỏi kinh ngạc bội phần, tiếng xì xào bán tán lấn át hết cả thanh âm rừng khuya.

Đào Khanh sau khi nhận thấy mấy kẻ đang đứng đấy đều quen biết nhau cả, lại thấy Xuân Lan không che mặt, trong bụng cũng có đôi ba phần hốt hoảng, song hắn vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, nói: Đọc tiếp “Chương 11: Dung diện khó lường (phần 4)”

Chương 11: Dung diện khó lường (phần 3)

Vừa chạy khỏi Đại Điện, cả Xuân Lan và Công Trực cùng được thêm một phen kinh ngạc. Tình hình bên ngoài cực kì hỗn loạn, phía Dậu điện lửa bốc lên cao, đám thuộc hạ đều dồn hết sang đó chữa cháy, tiếng la hét báo động ầm ĩ khắp Linh Cung. Xuân Lan bực bội chau mày nhìn lướt sang Dậu điện, biết đám cháy thật ra chỉ là cái cớ lôi kéo hết thảy thuộc hạ Linh Cung sang đó, bèn gắng sức guồng chân bám theo kẻ áo đen, đầu không ngừng suy tính khả năng hắn nhất định còn có đồng bọn.

Công Trực thấy Xuân Lan chạy thì cũng chạy theo, nhưng được một lúc thì không sao bắt kịp, bị Xuân Lan bỏ lại phía sau. Cước bộ của Xuân Lan nhanh nhẹn nhẹ nhàng, tên áo đen từ đầu đã không hề phát hiện, lại thêm hai đứa trẻ luôn miệng kêu la, khiến hắn chẳng tài nào nghe được âm thanh nào khác. Hắn cứ lao đi trong đêm, hướng thẳng về phía rừng cây gần đó. Xuân Lan thấy hắn chạy vào rừng, lập tức lo ngại hắn còn đồng bọn phục sẵn trong ấy, bèn vừa chạy vừa ném ám khí vào gốc cây để làm dấu, phòng khi không thể một mình ứng phó thì cũng có người biết đường tìm theo hỗ trợ. Đọc tiếp “Chương 11: Dung diện khó lường (phần 3)”

Chương 11: Dung diện khó lường (phần 2)

Xuân Lan ra đến giữa sân thì cúi xuống nhấc hai cây cọc nhỏ có cột những đầu mối dây lên, linh hoạt điều khiển những hình nộm rơm thông qua hai cây cọc ấy. Có cả thảy hai mươi hai hình nộm rơm, gồm mười con được cột vải trắng vào ngang hông và mười hai con cột vải đen. Xuân Lan cứ thế lần lượt dịch chuyển vị trí của chúng, từng cặp một cùng màu với nhau. Mỗi khi sắp xếp xong một thế trận nào đó, nàng lại cắm hai cây cọc xuống đất rồi nhảy vào giữa trận địa hình nộm, di chuyển đến từng vị trí một, thuần thục phóng ám khí. Những mũi ám khí nàng dùng khi tập luyện đều là những cây gai nhỏ vót bằng tre, bọn hình nộm con nào con nấy đều chi chít kim tre cắm đầy trên mình.

Công Trực ngồi quan sát Xuân Lan hết chạy thoăn thoắt giữa đám hình nộm để phóng ám khí lại quay về cầm hai cây cọc dịch chuyển vị trí của chúng. Đây không phải là lần đầu tiên nó xem Xuân Lan tập luyện, thành thử những cảnh như thế này đã quen thuộc đến mức nhàm chán, nó thiếp đi lúc nào không hay, giấc ngủ giữa trời đêm mùa hè hiu hiu gió đến thật dễ dàng. Rồi nó nằm mơ, thấy mình kéo được tấm mạng che mặt của Xuân Lan, giấc mơ không biết đã lặp lại bao nhiêu lần trong giấc ngủ của nó rồi, nhưng lúc nào cũng vậy, luôn có một điều kỳ dị khiến nó không thể hiểu nổi, gương mặt Xuân Lan hiện ra không phải là của một thiếu nữ mười bảy tuổi mà là của một đứa bé gái còn nhỏ hơn cả nó. Đứa bé ấy có một cặp mắt long lanh ướt đẫm, khuôn mặt có nét hao hao giống Yến Lan – đứa em gái cùng cha khác mẹ với nó. Những lúc bừng tỉnh, Công Trực đều cho rằng mình đã nằm mơ thấy cả hai người: Xuân Lan và Yến Lan. Giấc mơ lần này cũng vậy, tấm mạng che mặt vừa bị giật xuống, khuôn mặt đứa trẻ lại hiện ra mờ nhạt và ướt đẫm. Công Trực mơ hồ đưa tay lau những giọt lệ lăn trên gò má đứa trẻ, thế nhưng tay chưa kịp chạm vào thì vai nó đã bị ai đó vỗ liên tục mấy cái đau điếng. Nó giật mình tỉnh mộng, kẻ kia vẫn vỗ vai nó không ngừng, miệng rối rít gọi tên nó. Công Trực hé mắt, thì ra là Xuân Lan. Trong lúc nó đang luống cuống nhổm người dậy, nàng đã kéo tay nó lôi xềnh xệch về phía Linh Cung, gấp gáp nói: Đọc tiếp “Chương 11: Dung diện khó lường (phần 2)”

Chương 11: Dung diện khó lường (phần 1)

Bao năm chân tướng mịt mờ

Chân trời góc bể, mong chờ cố nhân

Người lưu lạc, kẻ vong thân

Cơ duyên một kiếp tưởng ngần ấy thôi.

Phần 1:

Dòng Lỗi Giang (1) cuồn cuộn chảy ngày đêm, nước xiết như ngựa phi. Ở phía Tây, mặt trời đã khuất bóng, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt hắt lên khiến vòm mây nơi chân trời ửng đỏ.

Cảnh hoàng hôn bên bờ Lỗi Giang, Xuân Lan đã ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần thưởng ngoạn, lòng nàng lại dấy nên những xúc cảm mờ ảo, khác biệt. Chiều nào, nàng cũng đến đây, chờ đợi màn đêm phủ xuống.

Xuân Lan vốn là một thiếu nữ khác thường, đặc biệt ưa thích bóng đêm. Đêm nào nàng cũng thức trắng, khi thì cần mẫn luyện tập võ công ở khu đất trống phía sau Thân điện, lúc lại chong đèn ngồi lì trong phòng, mặc sức sáng tạo những chiêu thức mới, đến tận khi gà gáy sáng, nàng mới tắt đèn, hạ rèm đi ngủ. Thông thường, nàng ngủ tới giờ Ngọ mới thức dậy, đến chiều lại lững thững ra bờ sông, tận hưởng không gian cô quạnh buổi hoàng hôn. Khi những tia nắng cuối cùng vụt tắt, Xuân Lan mới lầm lũi đi về trong đêm. Nàng không thích thắp đuốc, mặc kệ những tin đồn ma quỷ dã thú, mặc kệ những kẻ đi đêm thường hoảng sợ tái mặt vì nhầm tưởng nàng là một cô hồn dã quỷ. Đoạn đường về nhà, Xuân Lan thuộc lòng từng cành cây, ngọn cỏ. Đọc tiếp “Chương 11: Dung diện khó lường (phần 1)”

Chương 10: Mưu gian kế hiểm (phần 3)

Hành lang lát đá in vàng bóng nắng, cả bọn cứ thế im lặng bước đi. Được một lúc, Dậu cung Vũ Thị Bích nói:

  • Tướng công! Đã là đầu giờ thìn rồi! Chúng ta phải sắp xếp cho bọn người đang ở dưới chân đồi nữa!

Đào Khanh không dừng bước, nói:

  • Không việc gì phải vội! Trúng phải mê dược của Đoan Đoan, ít nhất phải đến ngày mai bọn chúng mới tỉnh dậy. Ban đầu ta những tưởng sẽ ra tay nhanh gọn, ngờ đâu bọn chúng lại đang giữ Như Ý khiến cho mọi việc chậm trễ. Chúng ta chờ đến tối hãy hành động, giờ cũng đã trễ, vác bằng đó người từ chân đồi lên đây rất dễ bị người lạ phát giác.

Ba phu nhân còn lại là Bùi Thị Đào, Trần Thị Dương và Trần Thị Đình nghe Đào Khanh và Vũ Thị Bích trao đổi với nhau thì không khỏi ngạc nhiên. Trần Thị Đình đánh liều hỏi:

  • Tướng công! Chúng ta đến đây chẳng phải chỉ để trả thù thôi sao? Sao lại còn phải cất công vác bọn người ấy lên làm gì?

Đào Khanh đáp:

  • Lát nữa sẽ rõ! Giờ thì nhanh chân lên, ta muốn xem bọn Vy Vy chạy được đến đâu rồi!

Đào Khanh bước đi gấp gáp trên dãy hành lang dài hun hút, lòng không khỏi băn khoăn lo lắng. Đám thê thiếp kia đánh nhau đã đành, nhưng trong đó lại còn có cả con gái thất lạc lâu ngày của y. Năm phu nhân võ công cao cường, kẻ đáng ngại nhất chính là Trịnh Thị Đoan, người đàn bà độc chất đầy mình, thủ đoạn tàn độc mà ngay cả y đôi khi còn phải dè chừng. Y bước càng lúc càng vội, bọn phu nhân và thuộc hạ phía sau gấp rút đuổi theo, không ai dám lên tiếng. Chẳng mấy chốc, Đào Khanh đã nhìn thấy bóng dáng các phu nhân ở phía xa. Tuy vậy, y vô cùng ngạc nhiên vì dường như họ chỉ đứng yên mà không hề động thủ, y càng gấp rút đi đến gần, tai loáng thoáng nghe thấy cả tiếng trẻ con khóc. Đọc tiếp “Chương 10: Mưu gian kế hiểm (phần 3)”

Chương 10: Mưu gian kế hiểm (phần 2)

Khoảng sân rộng trước đại sảnh thường ngày tĩnh mặc yên bình, nay tràn ngập tiếng binh khí sắc lạnh hòa lẫn vào tiếng la hét rên rỉ của những kẻ bị đánh gục. Lúc này chỉ còn lại mười tám thuộc hạ Mộc Hương trang cùng Ngô Dư giao đấu với Linh cung, khoảng năm sáu người trong số đó đã bị bọn Đào Khanh đả thương từ lúc còn ở ngoài cổng sơn trang, đó là chưa kể mười tám người ấy mặc dù biết võ công nhưng nếu so với bảy chi cung chủ của Linh cung thì thật như lấy trứng chọi đá. Đào Khanh và bảy chi cung chủ cùng khoảng mười mấy thuộc hạ Linh cung số lượng áp đảo, tuy võ công chính tà lẫn lộn nhưng không đánh riêng lẻ theo kiểu một chọi một mà lại dàn trận pháp để đối phó với mười chín người của Mộc Hương sơn trang.

Kiểu trận pháp của Linh Cung biến chuyển rất linh hoạt. Sau vài chiêu thức, bảy chi cung chủ và Đào Khanh lại luân phiên hoán đổi vị trí cho nhau theo một quy luật bí ẩn. Võ công của tám người tuy khác nhau, lúc chính lúc tà, lúc cương lúc nhu, thoạt nhìn thì thấy không thể cùng đánh theo kiểu hỗ trợ, nhưng khi đưa vào trong trận pháp phức tạp mà bọn họ đang dùng, thì các môn võ công ấy lại hợp nhau một cách lạ kì, chiêu thức này bổ trợ lấp đầy khuyết điểm của chiêu thức kia, khiến cho đối phương khó tìm được sơ hở để đánh vào.

Trận pháp của Linh Cung chẳng mấy chốc đã làm Ngô Dư trở nên rối trí. Chàng vừa đánh vừa chú ý quan sát phương vị của Đào Khanh và bảy chi cung chủ, càng quan sát, đầu óc Ngô Dư lại càng hỗn loạn. Tám người của Linh Cung cứ thay nhau từng cặp một tấn công chàng, họ chỉ đấu với chàng chưa quá năm chiêu là lại dịch chuyển. Võ công của bảy chi cung chủ vốn khác nhau hoàn toàn, một số chiêu thức thậm chí Ngô Dư lần đầu nhìn thấy, chưa kịp nhận diện thì họ đã đến lượt đổi người, khiến chàng càng khó đối phó hơn. Ngô Dư cùng thuộc hạ của mình rơi vào thế bị động, vô cùng hoang mang trước cách dàn trận kì lạ của Linh Cung. Trận pháp ấy, lúc thì hình cánh cung, khi lại hình mũi nhọn, có khi cánh cung lại cong hẳn thành hình bán nguyệt bọc sát vào hai mạn trái phải của nhóm người Mộc Hương trang. Đọc tiếp “Chương 10: Mưu gian kế hiểm (phần 2)”