Mục lục Lục Thập Hoa Giáp Truyện

Như đã hứa, tôi đã bắt đầu đăng chương cuối vào hôm nay, Chủ Nhật 5 tháng 10 năm 2014, nên sẽ đẩy mục lục lên trang đầu để các bạn tiện theo dõi. Chương cuối tôi có cài password, các bạn nếu cần pass thì vui lòng liên hệ với tôi qua trang này: https://mochanbongchan.wordpress.com/lien-he/

Phần ngoại truyện tôi sẽ không đăng trong năm nay, vì vẫn chưa viết xong. Mục lục sẽ được để ở đây đến khi tôi đăng xong chương cuối. 🙂 Nếu bạn muốn theo dõi bài viết mới, vui lòng kéo qua phần mục lục. Xin cảm ơn và chúc mọi điều tốt đẹp đến với bạn.

******************** 

Cuối cùng cũng viết xong “Lục Thập Hoa Giáp Truyện”!

*tung bông đào*

“Lục Thập Hoa Giáp Truyện” có tổng cộng 1 phần mở đầu, 40 chương chính truyện, 1 hồi kết và 4 ngoại truyện, được chia thành 3 cuốn:

  • Cuốn 1: Nghiệp. Gồm phần mở đầu, 10 chương chính truyện, 1 ngoại truyện.
  • Cuốn 2: Duyên. Gồm 15 chương chính truyện, 1 ngoại truyện.
  • Cuốn 3: Nợ. Gồm 15 chương chính truyện, phần hồi kết, 2 ngoại truyện.

Sau đây là mục lục cụ thể, có đường link dẫn đến từng chương truyện.

Mục lục này bao gồm cả những bài cảm nhận, bài tổng kết, bài bên lề cùng những thông báo chỉnh sửa truyện.

Cuốn 1:  Nghiệp 

Mở đầu

Chương 1: Gây thù chuốc oán ( phần 1)  (phần 2)

Chương 2: Ân tình sâu đậm (phần 1) (phần 2)

Chương 3: Tương ngộ (phần 1) (phần 2)

Chương 4: Người kết oán, kẻ chịu oan

Chương 5: Quá khứ (Phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4)

Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 7: Mưu sự bại lộ (phần 1) (phần 2)

Chương 8: Hồi tâm

Ngoại truyện 1: Đỗ quyên máu

Chương 9: Phụ tử tương tàn (phần 1) (phần 2)

Chương 10: Mưu gian kế hiểm (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Tổng kết phần 1

Cuốn 2: Duyên 

Chương 11: Dung diện khó lường (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4)

Chương 12: Đêm dài lắm mộng (phần 1) (phần 2)

Chương 13: Chưởng môn (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Bên lề 1: Điểm danh Tất Niên

Chương 14: Cố nhân (phần 1) (phần 2)

Chương 15: Đệ tử

Chương 16: Phật Môn kiếm phổ (phần 1) (phần 2)

Chương 17: Hoàng tộc (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 18: Giả mạo (phần 1) (phần 2)

Chương 19: Náo loạn (phần 1) (phần 2)

Chương 20: Giang hồ (phần 1) (phần 2)

Chương 21: Bằng hữu (phần 1) (phần 2)

Ngoại truyện 2: Cam Mộc đọc thơ

Bên lề 2: Minh họa tùy tiện

Bên lề của bên lề 2: Mừng thọ tác giả

Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 1) (phần 2)

Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 1) (phần 2)

Chương 24: Nhi nữ (phần 1) (phần 2)

Chương 25: Biệt tích (phần 1) (phần 2)

Cuốn 3: Nợ

Chương 26: Vương tử (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4)

Chương 27: Dã tâm (phần 1) (phần 2)

Chương 28: Thân thế (phần 1) (phần 2)

Chương 29: Phụ tử (phần 1) (phần 2)

Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 31: Giăng bẫy (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 32: Sư đồ (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4) (phần 5)

Chương 33: Man Thiện (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4) (phần 5)

Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 1) (phần 2)

Chương 35: Ngục thất (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 36: Hôn lễ (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 37: Hoàng hậu (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4) (phần 5)

Chương 38: Gian trá (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Chương 39: Chồng vợ (phần 1) (phần 2) (phần 3) (phần 4)

Chương 40: Thiên Can Địa Chi (phần 1) (phần 2) (phần 3)

Hồi kết: Mộc Hương nở hoa

Ngoại truyện 3: Những mảnh vỡ

Ngoại truyện 4: Thăng Long

Kết thúc một hành trình

Tổng kết Lục Thập Hoa Giáp truyện (viết sớm)

Những chỉnh sửa hậu kỳ “Lục Thập Hoa Giáp Truyện”

Danh sách nhân vật

Chương 5: Quá khứ (phần 3)

  • Cao tiểu thư! Cao tiểu thư! Cô tỉnh lại đi!

Nghe tiếng ai đó rối rít gọi, Ý Phương giật mình thoát khỏi cơn mê. Nàng khẽ cử động, cảm thấy êm ái bao bọc xung quanh, không còn những giọt mưa bắn rát mặt, không còn cơn lạnh lẽo thấu xương, cũng không còn thanh âm hỗn loạn của rừng chiều, chỉ còn lại cơn đau âm ỉ khiến nàng mệt mỏi rã rời. Rồi Ý Phương nhận ra mình đang nằm trong đệm êm chăn ấm, trán đắp khăn ướt. Nàng khẽ nhích tay, giật mình phát hiện Ngô Dư đã không còn nằm trong vòng tay mình nữa, bèn vội vàng hé mắt, miệng thì thào gọi:

  • Ngô công tử!

Đọc tiếp “Chương 5: Quá khứ (phần 3)”

Chương 5: Quá khứ (phần 2)

Rừng mùa thu sắc úa một dải mênh mông, vầng mặt trời bị tán cây dày đặc xẻ thành nhiều mảnh, in hằn bóng nắng lên lớp lá khô khốc rụng dày từng lớp dưới chân. Ý Phương ngồi trên yên ngựa, lặng lẽ nhìn người thanh niên đang cầm cương dắt ngựa cho mình, lòng khắc khoải không yên. Ngô Dư với nàng là người xa lạ, nếu không vì Nhật Lão hết lời phó thác, có lẽ ơn nghĩa duyên nợ với y chỉ dừng lại ở mức ta giúp người – người đền đáp mà thôi. Nhật Lão tương trợ cho y bên bờ sông Đà, y giúp Nhật Lão thoát khỏi sự truy đuổi của người Khau Phạ, duyên nợ ấy tưởng đã dứt nay lại nối dài thêm, đều là vì bình an của nàng. Ở lại Mộc Hương sơn trang, thật lòng nàng chưa từng nghĩ đến; lại có cảm tình với Ngô Dư, càng khiến nàng không yên dạ. Rồi đây, ngày ngày nàng tá túc ở nhà của y, nghĩ đến mình phải nương vào y mà sống tiếp, khoảng thời gian chờ đợi Nhật Lão quay lại bỗng hóa ra chông chênh bất định vô cùng.

Lớp lá khô trải dưới rừng cọ vào chân người lẫn vó ngựa kêu xào xạc, chim chóc côn trùng cũng không ngừng rỉ rả hòa âm. Ngô Dư giữ nhịp chân thong thả ung dung, mặc dù không tỏ ra ngoài nhưng tâm trạng đã đến hồi hỗn loạn. Đọc tiếp “Chương 5: Quá khứ (phần 2)”

Chương 5: Quá khứ (phần 1)

Bao năm vật đổi sao dời

Người xưa đã bạc một đời hồng nhan

Thuở nào tình ái mênh mang

Đến đây xin dứt, cùng nàng nên duyên.

Ngô Dư ngồi suy tư rồi thiếp đi lúc nào không hay. Ngoài kia, mặt trời đã lên cao, một mình chàng yên vị trong đại sảnh tĩnh lặng bốn bề cửa đóng màn treo, lạc vào cơn mộng mị chập chờn về một người con gái. Đã hơn bốn năm qua đi, chưa ngày nào chàng thôi day dứt, chưa đêm nào chàng ngừng thương tưởng, những giấc mộng có nàng cứ mãi mơ hồ không điểm dừng. Ngày ngày trôi qua, tháng tháng trôi qua, rồi nhiều năm trôi qua, nụ cười của nàng vẫn không ngừng ám ảnh.

Nàng, Lý Thị Hàm, từ nhỏ đã là một cô bé xinh xắn đáng yêu. Năm lên tám, nàng theo cha là thương nhân từ vùng Phong châu (1) lên Mộc Châu buôn bán. Lần đó, đoàn xe của thương nhân họ Lý trên đường trở về ngang biên giới thì gặp phải một nhóm thổ phỉ người Ai Lao (2), bao nhiêu hàng hóa đều bị chúng cướp sạch, gia nhân trong đoàn kẻ thì mất mạng, người thì tàn phế, cũng có kẻ bỏ chạy thoát thân. Thương nhân họ Lý nằm trong số những người bỏ mạng tại đất Mộc Châu. Trong đoàn gia nhân có hai anh em họ Đào, người anh tên Khánh, người em tên Khanh, sau này là cung chủ Linh Cung Thập Nhị Giáp ở châu Ái. Người anh khi ấy đã trưởng thành, hết sức chống cự lại bọn cướp; còn người em chỉ chừng mười hai tuổi, không dám đánh nhau mà cùng Lý Thị trốn ở sau xe. Khi thấy chủ bị đánh chết, anh trai bị trọng thương, người em tuyệt nhiên không hề la hét, chỉ cố bịt miệng Lý Thị, ngăn không cho cô bé gào khóc. Đọc tiếp “Chương 5: Quá khứ (phần 1)”

Chương 4: Người kết oán, kẻ chịu oan

Cho dù một dạ một lòng

Giang hồ gác kiếm, cầu mong an bình

Thế nhưng ân oán bất minh

Hằn thù còn đó, oan tình ai hay?

Mộc Hương sơn trang lập lòe hiện ra dưới ánh lửa của hai cây đuốc treo nơi cổng đá. Khi cánh cửa mở ra, trước mắt năm người là một khu vườn rộng bạt ngàn, mờ ảo dưới ánh sáng của những chấm sao li ti trên nền trời đen kịt. Bóng đêm có thể giấu đi diện mạo loài hoa đang nở rộ trong vườn, nhưng không thể áp chế nổi hương thơm vừa thanh thoát, lại vừa đậm đà đang theo gió lan tỏa, quyện vào từng nếp lá hơi sương. Hương thơm ấy lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua, liền ngào ngạt xông vào cánh mũi, làm cho người ta phải vấn vương kiếm tìm. Như Ý chưa bao giờ nghe thấy hương thơm kỳ diệu như vậy, liền ngạc nhiên reo lên:

  • Đinh cô cô! Thơm quá! Thơm quá!

Đinh Tứ Nương vẫn còn khá mệt nên không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Như Ý dắt đi. Như Ý bèn quay sang Ý Phương, nói:

  • Chị Ý Phương, chị có nghe thấy không, thơm quá!

Ý Phương mỉm cười, nói:

  • Nơi này gọi là Mộc Hương sơn trang, hẳn là hương thơm của hoa Mộc Hương rồi.
  • Hoa Mộc Hương là hoa gì vậy? Trước giờ em chưa từng nghe qua!

Như Ý vừa nói vừa vỗ tay liên hồi, bật cười thích thú. Ngô Dư bèn thong thả thêm vào:

  • Được rồi, Như Ý ngoan, ngày mai anh dắt em đi xem hoa Mộc Hương nhé!

Ánh mắt Như Ý long lanh tỏ vẻ thích thú, miệng cười rạng rỡ, vô tư nói tiếp:

  • Anh dắt cả chị Ý Phương cùng đi với em cơ!

Như Ý vừa ngây ngô nói xong, Ý Phương đang dìu Đinh Tứ Nương đi bỗng có hơi khựng lại, nàng cũng chẳng rõ tại sao bản thân lại đột nhiên phản ứng như vậy. Đinh Tứ Nương rõ ràng là đã nhận thấy sự khó xử nơi Ý Phương, bèn phật ý nhắc nhở Như Ý: Đọc tiếp “Chương 4: Người kết oán, kẻ chịu oan”

Chương 3: Tương ngộ (phần 2)

Phía tây, mặt trời đang khuất dần sau mấy dãy đồi màu xám biếc, chiếc thuyền chở năm người bắt đầu rời bến, xuôi theo dòng sông Đà. Khúc sông này nước chảy rất xiết, ghềnh đá nhiều vô số kể. Người lái đò vốn là một nô bộc lâu đời của nhà họ Ngô, mấy chục năm chuyên đưa người của Mộc Hương sơn trang qua lại hai bên bờ Sông Đà, địa hình dòng sông chỗ nào có đá, có thác ông đều thuộc nằm lòng. Lão nô bộc ấy cứ vững tay lèo lái con thuyền bình an vô sự xuôi dòng nước xuống khúc sông hiền hòa hơn để băng ngang qua bên kia bờ.

Ý Phương lần đầu ngồi trên một chiếc thuyền trôi giữa dòng nước mênh mông, trong lòng vừa thích thú lại vừa có một chút sợ hãi. Trong khi Nhật Lão, Ngô Dư và Đinh Tứ Nương cùng chuyện trò về các chiêu thức võ công, Ý Phương chỉ ngồi im lặng ngắm nhìn dòng nước đang cuồn cuộn chảy. Như Ý sau một chuyến đi đầy biến cố đã mệt mỏi thiếp đi tự lúc nào. Nó nằm gối đầu lên đùi Ý Phương, nàng thỉnh thoảng vẫn đưa tay vỗ về nó, vuốt nhẹ mái tóc để nó khỏi giật mình thức giấc.

Mặt trời đã khuất quá nửa sau rặng núi phía xa, ánh hoàng hôn lan tỏa nhuộm vàng những con sóng hung hãn đang liên tục bật tung vào mạn thuyền. Giữa khung cảnh ấy, lòng nàng lại ngổn ngang cuộn trào như sóng nước sông Đà, bao nhiêu đau thương cùng ám ảnh nàng vì Nhật Lão mà định chôn vùi xuống tận đáy lòng, nay lại không thể kiềm nén mà bộc phát cả ra đầu mày khóe mắt. Vừa đúng lúc nàng cảm thấy bất lực sắp không ngăn nổi lệ nóng bật trào thì một giọng trầm ấm cất lên bên tai, khiến bao nhiêu uất ức cùng kinh sợ bỗng dưng được xoa dịu đi vài phần: Đọc tiếp “Chương 3: Tương ngộ (phần 2)”

Chương 3: Tương ngộ (phần 1)

Sông Đà một dải oai hùng

Mộc Hương bát ngát, trùng trùng núi non

Ái tình sắt sắt son son

Gặp nhau một thuở, vuông tròn trăm năm.

Phần 1:

Ánh chiều tà vàng ửng hắt sáng cả vạt núi phía tây. Từ khi Ý Phương theo Nhật Lão rời Hoàng Liên Sơn đến nay cũng đã được mười lăm lần mặt trời mọc rồi lại lặn. Hai cha con cứ thế đi mãi, gom góp chút bạc ít ỏi cùng mấy món đồ nữ trang cũng đủ mua hai con ngựa.

Ba ngày trước, khi vẫn còn đang dò từng bước trong rừng, Ý Phương đã nghe thấy âm thanh rào rào hung tợn, gầm rú đêm ngày không ngớt, báo hiệu một dòng chảy cuồn cuộn hùng vĩ giữa cao nguyên. Nàng vừa ngạc nhiên vừa hứng khởi, nhưng chưa vội hỏi Nhật Lão, cứ thế yên lặng vượt hết đoạn dốc này tới con đèo nọ. Đến hoàng hôn ngày hôm nay, hai cha con cũng đã ra khỏi khu rừng. Men theo đường mòn, nàng nghe thấy âm thanh kia mỗi lúc một sống động như đã ở rất gần rồi. Ý Phương háo hức dõi mắt về phía trước chờ đợi. Khi đã vượt quá nửa con dốc, nàng nhìn thấy bọt nước tung trắng xóa, còn Nhật Lão lại nhìn thấy hứng thú lấp lánh trong mắt nàng, ông chỉ mỉm cười nói gọn:

  • Sông Đà đấy!

Ý Phương không nén được niềm hân hoan phấn khởi. Sau bao nhiêu ngày dầm sương hứng gió, cuối cùng nàng cũng đến được sông Đà. Nàng vội vàng thúc ngựa, dòng sông sóng trắng thác ghềnh hiểm trở dần dần hiện ra ngay dưới chân đồi. Lâu nay, nàng chỉ toàn nghe Thanh Bình kể lại những chuyện lạ lùng về sông Đà, giờ có dịp chứng kiến tận mắt con sông của Thủy Thần [1] trong truyền thuyết thì vô cùng thích thú, lại cũng có vài phần sợ sệt. Nàng phóng tầm mắt dọc theo dòng chảy mạnh mẽ của con sông, không khỏi reo lên, giọng tràn đầy hoan hỉ:

  • Cha ơi, sông Đà quả thật rất hung hãn.

Nhật Lão bật cười, không quên trấn an: Đọc tiếp “Chương 3: Tương ngộ (phần 1)”

Chương 2: Ân tình sâu đậm (phần 2)

Núi rừng gập ghềnh khúc khuỷu, cây cối gai góc chằng chịt, chạy cùng Nhật Lão được một đoạn, Mỵ Nương đuối sức không đi nổi nữa. Nhật Lão vì lo lắng bọn Trần Linh xong việc sẽ quay lại đuổi theo nên chẳng nói chẳng rằng, cõng luôn Mỵ Nương chạy một mạch không biết bao nhiêu dặm đường. Nhật Lão cứ chạy như vậy cả ngày, chỉ dừng lại ba lần để uống nước bên suối, chạy đến tối thì thuận tay bắt hai con gà rừng rồi tìm một bọng cây to, chui vào trú tạm qua đêm.

Đêm tối, sương giăng mù mịt, khí lạnh tràn về. Mỵ Nương dù là người miền núi nhưng chưa từng chịu cảnh màn trời chiếu đất, cả người nàng vì lạnh mà run lên bần bật. Nhật Lão thấy vậy, bèn bỏ thêm củi vào đống lửa đã nhóm để nướng gà rừng. Hai người ngồi im lặng bên đống lửa, mãi cũng chẳng có ai mở lời trò chuyện, phần vì Mỵ Nương đã quá mệt mỏi nên Nhật Lão ngại làm phiền nàng, phần lại vì Nhật Lão có tướng mạo quá nhếch nhác dữ tợn khiến Mỵ Nương không khỏi dè dặt. Mãi một lúc thật lâu, khi Nhật Lão đã nướng xong con gà, ông mới xé ra đưa cho Mỵ Nương, nói:

  • Ăn đi cho đỡ đói!

Mỵ Nương sẵn đói bụng, nghe mùi thịt gà rừng nướng thơm lừng thì mừng lắm, bèn vội vàng cầm lấy, ăn ngon lành. Ăn hết nửa con gà, nàng quay sang thấy Nhật Lão cũng đang nhai ngấu nghiến, mặt lấm than đen, đầu tóc rối bù. Nàng chần chừ một lúc, sau cùng cũng nhích lại gần, định chải lại tóc cho Nhật Lão. Nào ngờ, nàng chỉ vừa mới đến, Nhật Lão đã vội ngẩng mặt lên hỏi:

  • Cô định làm gì vậy?
  • Cháu muốn chải lại tóc cho ông, ông cứ ăn tiếp đi!

Đọc tiếp “Chương 2: Ân tình sâu đậm (phần 2)”

Chương 1: Gây Thù kết oán (phần 2)

Mỵ Nương lờ mờ cảm nhận gió rừng từng cơn tạt vào mặt, sương đêm đẫm ướt cả mái tóc, hơi lạnh từ từ xông vào đầu rồi tỏa ra khắp cơ thể. Cố gắng định thần, nàng lại nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp băng rừng, thấy từng tán lá, cọng cỏ va quệt tới tấp vào mặt, nhưng dù cố gắng cách mấy, toàn thân nàng vẫn bải hoải rã rời, mắt nhắm nghiền kệt quệ.

Khi nàng tỉnh táo trở lại, đã thấy toàn thân ướt đẫm, từng giọt nước lạnh ngắt bám đầy trên mặt và tóc, nhất định vừa có người cố tình tạt nước vào mặt để vực nàng dậy. Bấy giờ, nàng đang ở trong một sơn động thắp đuốc sáng bừng, trước mặt còn có một người đàn ông ngoài ba mươi, thân hình vạm vỡ, đang đi đi lại lại. Ở một góc khác, anh trai nàng và Đỗ Hòa đã bị trói đứng, xung quanh cách chừng vài trượng đều có người canh gác cẩn mật. Mỵ Nương khẽ cựa mình, nhận ra bản thân cũng bị trói chặt, cả người đổ tựa vào một người khác cũng đang bị trói là nàng hầu Tiểu Hoa. Ả áo đen giết người không gớm tay ban nãy giờ đang đứng bên cạnh nàng, hai tay bưng một cái chậu vốn để đựng nước nhưng giờ đã trống rỗng từ từ đặt xuống đất, giọng khoái trá nói với người đàn ông kia: Đọc tiếp “Chương 1: Gây Thù kết oán (phần 2)”

Chương 1: Gây thù kết oán

Một người yểu điệu kiêu sa

Một người sắc sảo chính tà bất phân

Có duyên đổi oán thành ân

Người về Châu Mộc kẻ gần Hoa Lư

Phần 1:

Năm Giáp Thân, niên hiệu Thiên Phúc thứ năm (năm 984), thời Minh Càn Ứng Vận Thần Vũ Thăng Bình Chí Nhân Quảng Hiếu Hoàng Đế (tức Đại Hành Hoàng Đế Lê Hoàn), thánh chỉ tuyên rằng:

“Từ ngày vâng mệnh trời kế nghiệp Đinh Tiên Hoàng, Trẫm không lúc nào ngừng lo nghĩ cho vận mệnh quốc gia. Phía Bắc, người Tống ngày đêm lăm le xâm phạm bờ cõi, phía Nam, giặc Cử Long [1] lì lợm cướp phá khuấy động can qua, nay tại đạo Lâm Tây [2], bộ tộc Khau Phạ [3] lại khơi dậy mối bất hòa. Bao nhiêu năm binh đao liên miên, dân tình thống khổ, vận khí quốc gia không khỏi suy vong vì nội chiến, đừng nói là đối phó ngoại địch ngang tàng.

Trẫm ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, buồn rầu một nỗi, người Khau Phạ và người Kinh đều cùng một bọc tiên rồng sinh ra [4], cùng xuất thân từ tộc người Âu Việt – Lạc Việt, anh em như thể tay chân, sao không cùng nhau gánh vác Đại Cồ Việt mà lại sinh lòng nghi kỵ ghét bỏ lẫn nhau? Dù vậy, tình máu mủ không thể dứt bỏ, nghĩa cội nguồn cũng không dễ lãng quên, trẫm một mực tin tưởng rằng, tù trưởng Hà Thanh Lâm của tộc Khau Phạ cũng không tránh khỏi mối bận lòng như trẫm. Thân là người đứng đầu quốc gia, mang trọng trách anh cả trong tộc, phận sự của trẫm là ra sức hàn gắn, phận sự của tù trưởng là một mực quy thuận, có như vậy, một nhà từ trên xuống dưới mới được yên ấm, quốc gia từ trong ra ngoài mới được vững mạnh. Khi ấy, dù Man Cử Long có lì lợm đến đâu, người Tống có ngang tàng thế nào, trẫm cũng được yên lòng vì có tộc người Khau Phạ cùng chia sẻ mối lo chung.

Thế nên, để nhắc nhở mối thâm tình giữa hai tộc người, cũng như bày tỏ tấm lòng của Trẫm, Trẫm chủ ý cầu hôn ái nữ của tù trưởng Hà Thanh Lâm là Hà Mỵ Nương [5] cho em trai Trẫm là Nhân Trí Vương. Từ nay hai bên kết làm thông gia, việc quốc gia đại sự cũng như việc nhà, anh em yêu thương nhau mà cùng nhau gánh vác, có như vậy vận khí quốc gia mới được hưng thịnh, không phụ lòng tổ tiên Âu – Lạc dựng nước.”

Mặt Trời từ từ ngả bóng, núp vào vạt rừng vùng núi Lâm Tây. Bấy giờ đã là mùa thu tháng bảy, không khí lạnh lẽo rét buốt, cảnh vật đìu hiu. Trên con đường mòn băng rừng xuống núi, tiếng vó ngựa biếng nhác giẫm lên lớp lá khô kêu xào xạc liên hồi. Đoàn người gồm năm mươi tráng sĩ và mười hai thị nữ người Khau Phạ cứ im lặng bước đi nhịp nhàng, tiếng chân giẫm lên đất sỏi cùng lá khô trộn lẫn vào trong thanh âm của rừng núi. Giữa đoàn là một chiếc xe bọc gấm được kéo bởi hai con ngựa to cao màu đen ánh xanh, tiếng bánh xe lăn cọt kẹt đều đặn theo từng nhịp vó ngựa mệt nhoài. Không khí đã ảm đạm, nay càng thêm phần thê lương.

Đột nhiên, tráng sĩ dẫn đầu đoàn, một thanh niên trẻ tuổi mặc y phục màu đen, ghìm cương nói lớn: Đọc tiếp “Chương 1: Gây thù kết oán”