Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 3)

Sáng hôm sau, khi Ngọc Trúc tỉnh dậy, Lê Thám đã không còn nằm bên cạnh nàng nữa. Tiểu Hoa nói y đã về Đại Điện từ rất sớm để chuẩn bị vào cung chầu vua. Trước khi rời khỏi, y có dặn dò Tiểu Hoa chăm sóc nàng, còn nói đến chiều sẽ quay lại. Ngọc Trúc nghe xong chỉ thở dài, lòng thầm mong y thật sự sẽ quay lại.

Chiều hôm đó, chờ mãi không thấy Nhân Trí Vương đến, Ngọc Trúc bèn ra vườn chăm sóc cây cối như thường lệ. Từ lúc còn nhỏ, nàng đã không có hứng thú với hoa cỏ, bởi tính nàng không thích lòe loẹt, cũng không ưa điệu đà khoe sắc; nhưng khi đến vương phủ ngày ngày buồn chán, mà cạnh Tây Điện lại có một khu vườn, nàng mới tập tành tưới nước, tỉa lá, bắt sâu, trồng cây để quên đi sầu muộn. Vườn tược xung quanh Tây Điện trồng rất nhiều hoa, từ khi nàng dọn đến đều được thay bằng những loại cây có hoa rất nhỏ, màu rất nhạt, khiến cả khu vườn dường như chỉ thuần một màu xanh, không có ong, cũng chẳng có bướm, chỉ có chim chóc kéo đến ríu rít suốt ngày.

Sau khi đã chăm sóc hết lượt cây cối mà Lê Thám vẫn chưa đến, nàng đành đi đi lại lại trong vườn để khỏi bồn chồn mong đợi. Chân bước bâng quơ trên con đường hẹp lát đá trắng trải khắp khu vườn, nàng lại hồi tưởng khoảnh khắc đêm qua khi vùi đầu vào lồng ngực y mà ngủ, lòng trỗi lên bao xúc cảm dạt dào. Cả ngày hôm nay, dù đã nhiều lần tự vấn lẫn rủa sả bản thân, nàng vẫn không thể thôi nghĩ về Lê Thám, thỉnh thoảng còn giấu mặt mỉm cười một mình, sợ Tiểu Hoa trông thấy.

Nhớ rồi lại lo, tương tư rồi lại trĩu nặng, lời Nhân Trí Vương nói với nàng chỉ mới hôm qua thôi, làm sao nàng có thể quên ngay được!

“…chỉ cần nàng đối với ta thật lòng thật dạ, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi…”

Bốn tiếng “thật lòng thật dạ” cứ quấn lấy tâm trí nàng, khiến nàng day dứt khiếp sợ, lại trăn trở đau thương. Nàng mơ hồ nhận ra, dường như y đã nảy sinh ngờ vực với nàng, còn nàng lại dường như đã trót phải lòng y.

Miên man suy nghĩ, nàng không nhận thức được từ khi nào chân mình đã dừng bước, cảm giác đột ngột có một luồng khí từ phía sau ùa tới đánh thức thần trí nàng. Nàng giật mình xoay phắt người lại, nhanh chóng đoán định kẻ đứng phía sau đã tung chưởng vào lưng mình, bèn đưa tay chụp vào bàn tay đang chưởng tới ấy, dồn nội lực bẻ mạnh bằng trảo pháp mà nàng đã được anh trai dạy cho. Vì bất ngờ bị đánh lén, nàng hoàn toàn phản xạ theo thói quen, nhất thời quên mất võ công mình đã bị phế, đến khi nhớ ra thì đã muộn, nàng điếng người cảm nhận trái tim ngừng đập hẳn vài nhịp vì kinh sợ. Tay phải nàng vừa chụp vào cổ tay đối phương, y đã uyển chuyển xoay tay bấu cả năm ngón tay vào cổ tay nàng. Nhận ra Thạch Ngọc Trảo, nàng ngẩng đầu tròn mắt nhìn thẳng vào kẻ vừa ra đòn, sắc mặt lập tức tái nhợt khi thấy y chính là Lê Thám.

Cả Lê Thám cũng vô cùng kinh ngạc khi nhận ra cách thức Ngọc phi đánh trả tuy rất có căn cơ nhưng nội lực lại chỉ nhẹ tựa nước hắt bờ tường, không thấm vào đâu so với trảo thủ dồi dào nội lực của y. Nỗi ân hận lập tức bùng lên trong y đầy cảnh báo, nhưng động tác xuất chiêu thuần thục của y đã ngăn không cho y kịp thời thu trảo thủ về, năm đầu ngón tay y bấu chặt rồi thuận thế bẻ dọc cả cánh tay phải của nàng, khi y hoảng hồn rụt tay lại, bên tai đã nghe thấy nàng gào thét thảm thiết.

Ngọc Trúc chưa kịp hoàng hồn đã cảm nhận cơn đau thấu xương chạy dọc từ cổ tay lên đến tận vai. Thần trí nàng điên đảo choáng váng, hai mắt tối sầm man dại. Tổn thương nàng vừa phải chuốc lấy cũng do Thạch Ngọc Trảo gây ra, nhưng so với cơn đau cách đây bảy tháng thì khủng khiếp gấp mười lần, bởi vì Lê Thám dụng Thạch Ngọc Trảo uy lực hơn Trần Linh, mà cũng bởi vì lúc này nàng đã bị phế mất công phu nhiều năm tập luyện. Nàng thét đến lúc cổ họng khản đặc, cả người đổ vật xuống, miệng há to thở gấp hòng quên đau, toàn thân bủn rủn run rẩy. Lê Thám sắc mặt đại biến, vội bồng nàng chạy vào Tây Điện. Tiểu Hoa từ trong nghe tiếng thét của chủ, chưa kịp phản ứng đã thấy Lê Thám đưa người vào, bèn cuống quýt chạy theo sau. Lê Thám vội quát lên:

  • Bảo bọn chúng đến nhà Vũ thái y, đón ông ta đến đây ngay cho ta!

Tiểu Hoa lại cuống cuồng chạy ra ngoài báo với bọn thị vệ.

Lê Thám bồng Ngọc Trúc vào phòng, đặt nàng lên giường. Nàng kiệt sức không thể rên thét thành tiếng, nước mắt từng đợt tuôn ra như suối cho đến khi khô cạn hết cả. Thần trí nàng cũng không còn tỉnh táo, cứ cách quãng lại thì thào mấy tiếng khàn đục khó nghe:

  • Thiếp không gian trá! Xin đừng làm thiếp đau!

Lê Thám cố trấn tĩnh, lấy tay áo lau nước mắt cho Ngọc Trúc rồi với tay nắm chặt lấy bàn tay trái của nàng, nhẹ giọng yên ủi dỗ dành, trong lòng lại không ngừng tự trách mình xuống tay quá lạnh lùng dứt khoát.

Khi y vừa đến Tây Điện, vô tình trông thấy nàng thơ thẩn ngoài vườn, bèn nhân cơ hội nàng không phòng bị để thử phản xạ của nàng. Quả nhiên, chưởng pháp y vừa tung tới liền bị nàng dễ dàng phát hiện, bàn tay nàng lại thủ thế chụp lấy tay y toan bẻ ngang. Y phần vì thất vọng, phần vì tự vệ, đã chuyển từ chưởng pháp sang trảo thủ, đến khi nhận ra chiêu thức của nàng không có nội lực, thì Thạch Ngọc Trảo của y đã trót bẻ gãy tay nàng.

Trước giờ y luôn không cho phép mình động thủ với người không biết võ, nay chẳng những vi phạm lại còn đả thương người vợ của mình, trong lòng day dứt khôn nguôi. Y cẩn thận cúi xuống, ôm lấy thân hình đang run rẩy của nàng, rồi chợt nhớ ra điều nên làm lúc này, y lại nhẹ tay đặt nàng xuống giường, cởi áo ngoài của nàng ra. Đôi bờ vai thon thả của nàng rịn đầy mồ hôi, một bên vai chạy dọc xuống cánh tay nhuốm đậm một màu tím bầm, xương cốt nơi cổ tay và khuỷu tay đều bị gãy. Lê Thám nóng ruột quát tháo đám thị nữ theo hầu y đem nước lạnh vào, đích thân y lấy khăn rấp nước lên dọc cánh tay nàng, khiến cơn đau của nàng dịu đi. Nàng thôi không mê sảng, chìm hẳn vào cơn hôn mê.

Ngay cả khi thần trí mơ màng, Ngọc Trúc vẫn cảm nhận được cơn đau khủng khiếp chạy dọc cánh tay phải, đau đến mức nàng chỉ muốn chặt bỏ cánh tay ấy đi. Rồi nàng lạc vào mộng mị, thấy mình đứng trong sơn động lập lòe ánh đuốc ở Hoàng Liên Sơn, bốn bề âm u ghê rợn, bên tai lùng bùng tiếng gió lùa vào từ cửa động. Nàng thấy mình cô độc, chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Đau lắm! Buốt lắm! Nhưng không hiểu sao nàng vẫn đứng vững, hoang mang quay nhìn bốn phía. Nàng muốn bước đi, muốn chạy khỏi cái động ấy, nhưng đôi chân nàng nặng như đá, chôn chặt vào nền động. Rồi đột nhiên, nàng nhìn thấy sáu mươi hai người Khau Phạ bao vây lấy nàng, thi nhau rên xiết đòi mạng nàng. Họ tiến đến giằng lấy cánh tay nàng, làm cho nó đau buốt. Nàng thét lên nhưng chính nàng cũng không thể nghe thấy, tiếng thét của nàng tan vào hư vô, chỉ có tiếng rên ư hử đòi mạng của sáu mươi hai oan hồn quyện vào tiếng gió rít cuốn lấy nàng. Nàng vẫn tiếp tục gào, gào khản đặc cả cổ, gào cho tới khi nàng nghe thấy giọng của chính mình:

  • Bỏ tôi ra! Tôi van các người! Bỏ tôi ra!

Nàng giật mình tỉnh thức, cảm nhận đôi cánh tay rắn chắc đang ôm lấy nàng, lay động nàng dữ dội, khiến cánh tay phải của nàng nhức nhối. Nàng hé mắt, nghe trên khuôn mặt mình ướt đẫm, thậm chí không còn nhận rõ là mồ hôi hay nước mắt hay cả hai. Một giọng phụ nữ trong trẻo vang lên:

  • Nàng ấy tỉnh lại rồi!

Đến lượt giọng đàn ông thở phào, nói:

  • Nàng đừng sợ! Sẽ ổn cả thôi!

Ngọc Trúc đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Lê Thám đang ngồi ngay bên giường, ôm lấy nửa trên thân nàng, để đầu nàng tựa vào cánh tay y. Trân phi cùng vài thị nữ lạ mặt đứng ngay bên cạnh vương gia, nhìn nàng đầy lo âu. Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng thị vệ vọng vào:

  • Bẩm vương gia, Vũ thái y đến!
  • Đưa ông ấy vào đây ngay!_Lê Thám lớn tiếng nói vọng ra ngoài.

Thì ra, nàng chỉ thiếp đi có một lúc, nhưng cơn đau buốt xương lại khiến nàng tưởng như nó là một cơn ác mộng dài. Từ bên ngoài, giọng một ông lão cung kính cất lên:

  • Thần bái kiến…

Lão thái y già chưa kịp nói xong, đã bị Lê Thám cắt lời:

  • Không cần đa lễ! Mau đến đây ngay!

Trân phi và bọn thị nữ vội đứng nép sang một bên để thái y tiến đến cạnh giường. Vũ thái y chăm chú xem qua cánh tay phải bầm tím của Ngọc phi rồi hỏi:

  • Bẩm đại vương! Không biết phu nhân đã bị va chạm thế nào?

Lê Thám thở dài, nói:

  • Thạch Ngọc Trảo của Tản Viên sơn phái.

Lão thái y già toan mở miệng hỏi tiếp, Lê Thám đoán biết ngay, liền trả lời:

  • Là ta đả thương nàng ấy!

Thái y nghe vậy, hai tay có hơi run rẩy, tái mặt nói:

  • Xin đại vương cho phép thần xem trực tiếp thương thế của phu nhân!

Lê Thám đặt Ngọc phi nằm ngay ngắn xuống giường rồi nói vào tai nàng:

  • Nàng cố chịu đau một chút!

Ngọc Trúc khẽ khàng gật đầu, Lê Thám liền lùi lại vài bước để Vũ thái y đến sát bên cạnh Ngọc Trúc. Vị thái y già dùng hai bàn tay xương xẩu nắn vào những khớp trên cánh tay phải Ngọc Trúc, khiến nàng đau muốn ngất đi được nhưng chỉ ráng cắn răng chịu đựng. Vũ thái y xem xong thương thế, bèn hỏi thêm nàng vài câu, nàng chỉ khẽ gật đầu, lắc đầu. Một lúc sau, thái y quay sang nói với Lê Thám:

  • Xương cốt nơi gần cổ tay và khuỷu tay của phu nhân bị gãy, đại vương chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa thì cả xương bả vai cũng gãy. Cần nhanh chóng tiếp cốt cho phu nhân. Có vẻ như trước đây phu nhân đã từng chịu qua chấn động loại này một lần rồi. Muốn phu nhân hồi phục công lực hoàn toàn, e là chỉ có Phạm dược sư ở vùng sông Bạch Đằng mới có khả năng.

Lê Thám vội nói:

  • Nàng không biết võ công, ông chỉ cần trị cho cánh tay nàng cử động lại bình thường là được, không cần phiền đến Phạm dược sư làm gì.

Thái y nghe vậy liền tỏ vẻ ngạc nhiên, song lại không dám hỏi, mặt thoáng lộ bất bình. Lê Thám nhìn thấy bèn nói:

  • Vũ thái y có gì căn dặn xin cứ nói thẳng!

Biết Lê Thám cư xử công bằng điềm đạm, một khi đã mở lời sẽ không trách phạt, thái y liền mạnh dạn nói:

  • Nữ nhi thể chất yếu đuối, dù có sai phạm cũng không đáng bị trách phạt đến độ để lại thương tật. Nếu chẳng may trong cơn nóng giận, đại vương không kiểm soát được nội lực, thì phu nhân đây thực là vạn phần nguy hiểm!

Lê Thám biết thái y có ý trách mình ra tay quá tàn bạo với Ngọc phi, bèn hạ giọng nói:

  • Hôm nay chỉ là hiểu lầm mà tổn thương nàng ấy. Ông yên tâm, lần sau ta sẽ bình tĩnh hơn.

Vũ thái y im lặng cúi đầu rồi quay sang bó nẹp các khớp xương bị gãy lại cho Ngọc Trúc. Xong, ông khom mình cáo từ:

  • Thần ra ngoài kê đơn thuốc cho phu nhân, chỉ cần phu nhân uống thuốc và xoa thuốc đều đặn lên cánh tay thì sau năm tháng thương thế sẽ khỏi hẳn.

Lê Thám lễ độ cúi chào lão thái y, nói:

  • Cảm ơn thái y!

Rồi y bảo Trân phi và Tiểu Hoa cùng thái y ra ngoài lấy đơn thuốc. Bọn thị nữ thấy Trân phi rời khỏi phòng cũng lặng lẽ đi theo. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Lê Thám và Ngọc Trúc, y liền tiến đến bên nàng, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trái của nàng, nói:

  • Ta lại làm khổ nàng rồi!

Ngọc Trúc băn khoăn nhìn y, khẽ siết chặt bàn tay trái của mình, nắm giữ lấy những ngón tay của y như thể sợ y sẽ rời khỏi mình, rồi nàng thều thào nói:

  • Thiếp biết ngài nghi ngờ thiếp! Thiếp thực tâm không muốn giấu ngài, nhưng vì chưa có dịp thuận tiện để giãi bày. Giờ thiếp sẽ nói rõ mọi chuyện, mong ngài nghe xong thì đừng lạnh nhạt với thiếp nữa.

Trong khoảnh khắc, Ngọc Trúc tưởng như mình có thể thú nhận sự thật với Lê Thám. Ánh mắt y đang chăm chú nhìn nàng chứa chan cảm xúc, càng khiến nàng thêm lo sợ sau này y sẽ lạnh nhạt bỏ rơi nàng. Nàng muốn quên đi tất cả để bắt đầu cuộc sống mới bên cạnh y, nhưng rất nhanh chóng, nàng lại nhớ đến gia tộc, đến Trần Gia Bang, đến tội danh mưu phản, đến cảnh máu chảy đầu rơi,…tất thảy sẽ trở thành sự thật, nếu nàng ngây thơ khai nhận hết với y. Nàng đau đớn khóc ròng, nhỏ nhẹ nói tiếp:

  • Anh trai thiếp là trưởng quan lang Hà Thanh Bình từng học qua trảo thủ, thiếp từ nhỏ cũng hay theo anh ấy tu tập công phu. Khi vua có lệnh ban hôn, anh trai thiếp biết ngài tinh thông võ học, sợ chuyện thiếp biết võ công sẽ gây bất lợi cho cuộc hôn nhân, làm ảnh hưởng đến mối giao hảo giữa triều đình và tộc Khau Phạ, bèn tự tay dùng trảo thủ phế bỏ võ công của thiếp. Anh thiếp tuy đã liệu trước mọi việc, nhưng vẫn không thể qua mắt được ngài…

Nàng nói đến đây thì òa khóc, Lê Thám lặng yên chau mày nhìn nàng, bàn tay nắm lấy tay nàng thoáng nới lỏng trong khoảnh khắc. Đoạn, y buông tay nàng ra, thở sâu một hơi rồi đỡ nàng tựa vào người mình, vừa ôm nàng vừa nói:

  • Ta hiểu cả rồi! Nếu từ đầu ta chủ động hỏi nàng, sẽ không phải nghi kỵ đến mức bắt nàng chịu khổ. Nàng yên tâm, sau này hễ có khúc mắt, ta sẽ thẳng thắn với nàng.

Nghe trong ngữ điệu của y vẫn còn đầy rẫy ngờ vực, tim nàng lập tức thót lại kinh sợ. Có những chuyện không thể lảng tránh, chẳng bằng cứ thành thật trước với nhau, nàng bèn đem chuyện tối qua khai hết một lượt với y:

  • Vẫn còn chuyện này, thiếp nói ra rồi xin ngài đừng khinh rẻ thiếp. Thật ra Hắc Diện phu nhân đã đến Tây Điện được hơn một tháng, đêm nào cũng luẩn quẩn ở bên ngoài, giả ma giả quỷ khiến thiếp không thể an giấc. Thiếp đến vương phủ đã sáu tháng mà không được gặp ngài, lại bị cấm đến Đại Điện, trong lúc cạn nghĩ bèn đánh liều ra ngoài gặp Hắc Diện phu nhân. Được biết cô ta muốn tìm Man Thiện bí kíp, thiếp mới gạt cô ta là bí kíp được ngài cất giữ ở Đại Điện, cô ta cả tin nên mới bắt thiếp đến Đại Điện gây náo loạn. Thiếp chỉ vì muốn gặp ngài nên mới bịa chuyện Man Thiện bí kíp, thật lòng không có ý gì khác.

Vì đang ngồi tựa vào lòng y, nàng không cách gì nhìn thấy biểu cảm trên mặt y lúc này, chỉ nghe được trong im lặng bao trùm có cả nặng nề ngờ vực, bèn chột dạ trở mình nhìn lên. Ngay lúc ấy, Lê Thám bỗng siết chặt thân hình nàng, cánh tay phải của nàng bị ép lại khiến nàng rên rỉ vì đau, y vội vàng nới lỏng tay ra, nói:

  • Nàng thật dại dột! Hắc Diện phu nhân bị nàng lừa gạt, chắc chắn lần sau sẽ không nương tay với nàng. Ta không lo cô ta quay lại đây tìm bí kíp, chỉ sợ cô ta không kín tiếng, từ nay về sau vương phủ sẽ không được yên ổn.

Ngọc Trúc nức nở nói:

  • Thiếp sai rồi! Lẽ ra thiếp không nên…

Nàng chưa kịp nói xong, Lê Thám đã đưa tay chặn trước môi nàng, nói:

  • Ta không trách nàng. Nếu ta chịu gặp nàng sớm hơn thì đã không có những chuyện rắc rối thế này. Nàng ở đây không còn an toàn nữa, Hắc Diện phu nhân sẽ còn tìm nàng trả oán. Sáng mai ta sẽ sai người đưa nàng sang phía đông vương phủ, sắp xếp để nàng ở gần chỗ của Trân phi, nàng ấy sẽ tiện bề chăm sóc thương thế cho nàng.

Ngọc Trúc gắng gượng nhoẻn cười, nói:

  • Thiếp không dám phiền đến Trân phi! Để Tiểu Hoa lo cho thiếp là được.

Lê Thám cười nói, giọng bỗng chuyển êm đềm:

  • Trân phi bản tính nhân hậu, ta không nói thì tự nàng ấy cũng sẽ chăm sóc nàng thôi!

Ngọc Trúc khẽ nhích người, xoay lại đối diện Lê Thám, bàn tay trái vẫn nắm chặt tay y. Nàng nhìn thấy ánh mắt y lấp lánh ý tình, chắc chắn đều dành cho Trân phi, nhưng chỉ trong chớp mắt, y lại trở về vẻ điềm đạm xa cách, tay vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của nàng, hạ giọng trấn an:

  • Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi đã! Ta sang Đại Điện sắp xếp một số việc, tối sẽ lại đến đây với nàng.

Dứt lời, y đỡ nàng nằm xuống giường, lấy chăn đắp cho nàng. Lúc y vừa quay đi, nàng cảm thấy không cam tâm, bèn nắm tay y níu lại. Y thoáng chạnh lòng, ngồi trở xuống mép giường, tay còn lại khẽ vỗ về nàng, cho đến khi nàng mệt mỏi thiếp đi. Y ngồi đó với nàng độ nửa canh giờ, nghe nàng thở từng nhịp đều đặn, bàn tay nàng vẫn đan chắc vào tay y, y mới thận trọng gỡ từng ngón tay nàng khỏi tay mình, nhìn xuống nàng do dự một chốc rồi vội vàng đặt phớt một nụ hôn lên trán nàng, sau đó lặng lẽ rời khỏi Tây Điện.

Lê Thám đi rồi, từ khóe mắt Ngọc Trúc trào ra hai dòng lệ nóng. Nàng trở mình mở mắt trông theo bóng dáng y đang xa dần trên khoảng sân trước Tây Điện, xúc cảm của nàng hệt chiếc bóng của y đổ dài dưới ánh mặt trời, muốn dứt nhưng không thể dứt, muốn phủ nhận cũng không thể phủ nhận. Nàng mơ hồ nhận ra, cuộc đời mình từ đây sẽ đổi khác.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

3 bình luận về “Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 3)”

    1. :”> Ngại quá! Đúng là nó quá dễ dàng luôn ấy chứ, vì 10 chương đầu mình viết còn non tay lắm, mải lo chạy theo tình tiết mà quên mất trau chuốt nội tâm. Đến khi quay đầu nhìn lại thì…đã muộn! :”>
      Nhưng mà cũng còn một cái may, mấy nhân vật này tính ra chưa phải tuyến nhân vật chính. Sau chương 10, phần tình tiết sẽ vẫn giữ nguyên tốc độ nhưng vấn đề tình cảm sẽ được giải quyết hợp lý hơn (ít ra là mình thấy vậy).
      Cảm ơn bạn đã đọc và nhận xét. Nếu thấy đoạn nào chưa ổn, cứ thoải mái nhận xét bạn nhé, vì mình sẽ còn chỉnh sửa lại một lần nữa sau khi đã hoàn tất cả bộ (và còn lấy kinh nghiệm cho những bộ sau nữa!).
      Chúc bạn Giáng Sinh vui vẻ, ấm áp và hạnh phúc! 🙂

      1. ^^ Hôm qua đi ngủ, mình còn nghĩ ra thêm mấy cái nữa, nhưng đến sáng tỉnh dậy thì quên hết sạch :”> khi nào nhớ mình sẽ góp ý sau ^^
        Cũng chúc bạn giáng sinh vui vẻ hạnh phúc nhé 😀

Gửi phản hồi cho tatchan Hủy trả lời