Chương 8: Hồi tâm

Tạo nghiệp tác ác chưa lâu,

Sáu mươi ba mạng đêm thâu tìm về.

Nay vì trọn nghĩa phu thê

Quẳng đi trăm sự nặng nề hồi tâm

Từ trong bóng tối dưới gầm cầu thang, Trân phi khập khiễng từng bước lộ diện, đi đến gần Ngọc Trúc và Tiểu Hoa. Nàng trừng mắt nhìn hai người họ, dòng lệ nóng chứa cả lo âu cùng thịnh nộ, căm phẫn cùng xót xa, cứ thế chảy dài từ khóe mắt. Nàng tiến tới một bước, Ngọc Trúc lại lùi lại một bước, ánh mắt nàng ta trừng trừng hoảng loạn, như thể nàng ta có thể cảm nhận đau đớn và uất hận của nàng. Đổi lại, nàng cũng cảm nhận được sự bất lực của nàng ta khi nàng ta bối rối lắc đầu, hay khi mấp máy môi toan giãi bày những khổ tâm thầm kín, nhưng rồi cuối cùng nàng ta lại bật khóc trong câm lặng.

Tiểu Hoa không như Ngọc Trúc, trước sau chỉ lạnh lùng quan sát, thái độ dửng dưng đáng sợ.

Trân phi khinh thị nhìn Ngọc Trúc và Tiểu Hoa, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, giọng nhẹ hẫng:

  • Nếu cô còn chút lương tâm, hãy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, đừng làm hại đến cha nó. Ta chết rồi sẽ không tìm cô trả oán.

Một cơn ớn lạnh trườn dọc sống lưng Ngọc Trúc, khiến nàng sụp xuống thất thần trên nền đất đóng bụi lạnh lẽo.

Tiểu Hoa không chút nao núng, lập tức lao đến chỗ Trân phi, một tay tóm lấy thân hình mảnh mai của nàng, tay kia vòng qua cổ nàng siết thật chặt. Trân phi không chống cự, chỉ mở mắt thật to, từ từ cảm nhận cái chết đến với mình. Nàng nghe thấy cổ họng nghẹn cứng, đau đớn và đặc nghẹt, thân hình co giật càng lúc càng mạnh, thần trí cũng dần hỗn loạn mơ hồ, nhãn quang âm u mờ ảo, chỉ còn nhìn thấy độc một màu trắng toát kinh dị. Rồi đột nhiên, một âm thanh ma quái lọt vào tai nàng, tựa như tiếng thét chói tai, lại tựa như tiếng rên rỉ thảm thiết. Thân hình nàng từ từ lỏng dần, đoan chắc mình đã đến chốn địa phủ.

Khi cơn hoa mắt qua đi, nàng ngạc nhiên nhận ra trước mặt vẫn là quang cảnh bên trong lầu Vọng Nguyệt, nhưng không nhìn thấy cả Ngọc phi lẫn Tiểu Hoa đâu, bèn theo phản xạ quay nhìn tứ phía, tức thì kinh khiếp trước cảnh tượng ngay sau lưng mình.

Ngọc phi đứng bất động, hai tay buông thõng, mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa, vạt áo trước đầy những tia máu. Tiểu Hoa đã nằm im lìm trên nền đất, mắt trợn trừng mở to, con dao găm khi nãy còn nằm trên tay Ngọc Trúc giờ đã cắm sâu trên lưng Tiểu Hoa, máu loang ra ướt thẫm cả tấm áo. Tiểu Hoa đã chết!

Âm thanh quỷ quái ban nãy hẳn là tiếng thét thất thanh của Ngọc Trúc và tiếng rên đau đớn của Tiểu Hoa trộn lẫn vào nhau. Trong lúc Tiểu Hoa đang ra sức bóp cổ Trân phi, Ngọc Trúc đã bật dậy, đâm một nhát chí mạng vào lưng cô ta. Lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua lưng Tiểu Hoa rồi cắm thẳng vào tim khiến cô ta chỉ kịp rên lên một tiếng yếu ớt rồi ngã xuống đất chết ngay tức khắc. Máu từ vết đâm trên lưng phun ra, bắn đầy lên vạt áo trước của Ngọc Trúc, toàn thân Ngọc Trúc đông cứng trước ánh nhìn vô hồn của Tiểu Hoa.

Trân phi vội vàng cởi áo khoác ngoài khoác lên người Ngọc Trúc, cẩn thận cân chỉnh che đi vết máu rồi giật mạnh tay nàng ta, lôi nàng ta ra khỏi lầu Vọng Nguyệt trong tình trạng thất thần mất hết ý thức. Trân phi không đi lại đường cũ mà theo một đường khác về cổng trước chùa Nhất Trụ. Toán quân hộ vệ Ngọc phi vẫn còn đứng chờ ở đó, thấy hai vương phi đi cùng mà lại không phải từ chùa Nhất Trụ, lại thấy thần sắc của Ngọc phi không ổn, liền hối hả thúc nhau chạy đến. Trân phi ra lệnh cho đám thị vệ:

  • Các ngươi cử một người đến lầu Vọng Nguyệt tìm thị vệ và thị nữ của ta. Lại cử thêm một người nữa đến nhà Vũ thái y đón ông ấy vào phủ. Còn lại theo ta!

Bọn thị vệ không tên nào dám mở miệng hỏi thêm điều gì, chỉ lặng lẽ làm theo lệnh của Trân phi. Trân phi vừa đưa được Ngọc phi về phủ thì Vũ thái y cũng vừa đến nơi, nàng hối thúc ông bắt mạch cho Ngọc phi, còn mình thì đứng trông nom sát bên giường, thỉnh thoảng lại hỏi:

  • Thái y! Cả mẹ và con đều ổn cả chứ?

Vũ thái y không vội trả lời, sau khi thăm khám xong các mạch mới chậm rãi nói:

  • Tôi sẽ kê đơn thuốc an thai cho phu nhân. Cả mẹ và con đều không sao, nhưng nếu tâm trạng phu nhân cứ bất an thế này, về lâu dài sợ sẽ ảnh hưởng không tốt.

Trân phi thở nhẹ một hơi, nói:

  • Lầu Vọng nguyệt lâu âm khí nặng nề, may mà chưa hại gì đến đứa nhỏ!

Vũ thái y khẽ lắc đầu, nói:

  • Không cứ gì lầu Vọng Nguyệt, tôi nghĩ từ nay về sau vương phi nên cẩn thận một chút, đừng để Ngọc phu nhân bị giật mình sợ hãi. Thể chất Ngọc phu nhân vốn đã từng chịu tổn thương, tất sẽ không thể được như người bình thường, nay mang thai lại càng phải chăm sóc chu đáo hơn.

Trân phi chau mày quay nhìn Ngọc phi, thấy nàng ta vẫn còn thất thần, không tránh khỏi động lòng thương xót, nói với Vũ thái y:

  • Ta biết rồi! Lại phiền thái y phải kê thêm đơn thuốc! Chúng tôi cảm ơn thái y nhiều lắm!
  • Lão xin cáo từ!

Nói rồi Vũ thái y lui ra ngoài. Trân phi mới tiến đến bên giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo vẫn còn đang khẽ run rẩy của Ngọc Trúc. Từ khóe mắt Ngọc Trúc bất giác trào ra hai hàng lệ, các ngón tay nàng cử động nắm lấy bàn tay Trân phi, thổn thức:

  • Chị Hoa! Em không dám nhận mình mệnh khổ, tất cả đều là quả báo em đáng phải hứng chịu!

Rồi nàng dần định tâm lại, kể từ đầu chí cuối chuyện tráo phi ở Hoàng Liên Sơn, sau khi kể xong, lại nghẹn ngào nói:

  • Từ lúc vào vương phủ đến giờ, em chưa từng làm chuyện có lỗi với vương gia. Em thật rất muốn an phận, đời này nguyện một lòng làm vợ vương gia, quên đi mọi chuyện trước đây. Nhưng mà chị ơi! Em không làm sao yên được! Em đã giết quá nhiều người, vong hồn của bọn họ không chịu buông tha em. Em bị như vậy thật đáng lắm! Nhưng con em vô tội! Em chỉ xin chị nhận lời giúp em, từ đây cho đến ngày sinh nở, chị đừng nói chuyện của em với vương gia. Em không muốn con của em bị cha nó ghẻ lạnh ngay từ khi nó còn chưa chào đời. Đợi em sinh đứa nhỏ này rồi, chị hãy nói rõ mọi chuyện với vương gia, để ngài đề phòng Trần Gia Bang. Còn phần em, em sẽ xuất gia làm ni cô, ngày đêm tụng kinh niệm Phật, mong chuộc lại ác nghiệp mà mình đã tạo. Em biết chị sẽ thương yêu đứa con này của em, mong chị thay em chăm sóc nó, dạy dỗ nó…

Ngọc Trúc nói đến đây thì òa khóc nức nở. Trân phi không nén nổi xúc động, cúi xuống ôm lấy Ngọc Trúc, nói:

  • Em đâu cần phải khổ sở như vậy! Chỉ cần em thực tâm hối cải, em có thể làm lại từ đầu mà! Vương gia biết chuyện sẽ không trách cứ em đâu! Em nên để chị nói rõ mọi sự cho chàng ngay lúc này, chàng sẽ làm chủ cho em, không để anh trai em làm khó em nữa.

Ngọc Trúc bấu chặt mười đầu ngón tay vào hai bàn tay Trân phi, lệ rơi lã chã, lắc đầu nguầy nguậy, tha thiết van nài:

  • Em xin chị! Vương gia từng nói với em, chỉ cần em đối với ngài ấy thực lòng, ngài sẽ không để em chịu thiệt thòi. Nếu vương gia biết em gian trá, em không phải là Mỵ Nương, chỉ sợ trong cơn nóng giận sẽ lại đả thương em. Tính mạng của em không tiếc làm gì, nhưng còn con em…

Nàng khóc đến độ nói không nên lời. Trân phi cau mày, giọng quả quyết:

  • Chàng xưa nay là người ôn hòa độ lượng, huống hồ con của em cũng là con của chàng, sao chàng lại có thể tổn hại mẹ con em chứ?

Ngọc Trúc nói:

  • Trước đây cũng chỉ vì nghi ngờ em mà vương gia đã dùng Thạch Ngọc Trảo bẻ tay em, em không muốn bất cứ điều không hay nào xảy đến với con em. Dẫu cho vương gia không động thủ, nhưng làm sao ngài ấy yêu thương em như trước đây được nữa? Chị cũng là phận nhi nữ, mong chị hiểu cho nỗi lòng của em! Tội nghiệp của em quá nặng, biết trả bao giờ mới hết? Lương tâm em không được thanh thản, còn ở vương phủ ngày nào sẽ thấy bất an ngày đó. Chị nỡ nhìn thấy em ngày ngày vừa sống trong dằn vặt, lại vừa chịu sự ghẻ lạnh của chồng trong lúc em đang mang thai sao? Sáu tháng nữa em sẽ sinh con, chị chờ thêm sáu tháng cũng không muộn mà!

Nghe những lời của Ngọc Trúc từ đầu chí cuối đều vì đứa con trong bụng, Trân phi không nỡ chối từ, đành gật đầu nhượng bộ:

  • Thôi được rồi, chị nghe theo em lần này! Nhưng sau khi sinh con xong, em nhất định không được xuất gia, đứa trẻ này cần em, em không được bỏ rơi nó!

Ngọc Trúc gạt nước mắt, nói như tự mỉa mai:

  • Nó lẽ ra không nên có một người mẹ như em! Em còn sống trong vương phủ ngày nào thì con em sẽ không được yên ổn ngày đó. Cả Trần Gia Bang và Hắc Diện phu nhân rồi sẽ có ngày tìm em tính sổ, làm liên lụy đến con của em. Hơn nữa, đứa trẻ nào lại chẳng muốn nhìn thấy cha mẹ nó thương yêu nhau? Sau này vương gia liệu còn có thể yêu thương một người như em không? Em không muốn con em bị thiệt thòi, em muốn nó được sống vui vẻ! Vương gia toàn tâm toàn ý yêu thương chị, nếu đứa trẻ này là con của chị, ngài ấy chắc chắn cũng sẽ rất quý nó! Em đã quyết rồi, em vốn là con cái họ Trần, vì đạo tòng phu mà phản lại họ tộc. Em quay lại Trần Gia Bang thì không trọn đạo vợ chồng, em ở lại vương phủ cũng không đặng đường hiếu nghĩa. Nay chỉ còn cách nương nhờ cửa Phật, tìm chốn thanh tịnh để cầu siêu cho những kẻ đã chết oan ức dưới tay em.

Quả nhiên, chẳng cần đến sự vụ ngày hôm nay, Trân phi cũng biết tình cảm mà Lê Thám dành cho Ngọc Trúc luôn luôn miễn cưỡng, chỉ vì chu toàn phận sự mà y chiếu cố đến nàng ta; nếu y thật sự biết được thân thế của Ngọc Trúc, có lẽ sẽ khó lòng lấy ôn hòa thân mật mà đối đãi với nàng ta được nữa. Chuyện đã đến nước này, nàng không muốn ngày ngày thấy Lê Thám phải điềm đạm chịu đựng, cũng không muốn ngày ngày thấy Ngọc Trúc bị ghẻ lạnh, lòng lại bùi ngùi nhớ đến bài kệ ban sáng, bèn trở giọng khẽ đọc:

“Thân như điện ảnh hữu hoàn vô,

Vạn mộc xuân vinh, thu hựu khô.

Nhậm vận thịnh suy vô bố úy,

Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.”

Đọc rồi, nàng lại khẽ đọc lại bài kệ, dần dần thành một điệu ru lúc nào không hay. Ngọc Trúc nằm im lắng nghe, ghi nhớ từng câu từng chữ, lòng bỗng chốc thấy nhẹ nhõm phần nào rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.

Nhiều tháng sau đó, cả Trân vương phi và Ngọc vương phi đều lấy làm ngạc nhiên khi không hề nghe thấy bất cứ tin tức nào về Tiểu Hoa. Việc Tiểu Hoa bỗng dưng mất tích khiến cả vương phủ hết thảy đều xôn xao lo sợ, nhất là đám thị nữ trẻ tuổi, bọn họ cứ nơm nớp cho rằng Tiểu Hoa đã bị Hắc Diện phu nhân bắt đi mất. Chỉ có hai vương phi của Lê Thám là biết rõ uẩn khúc bên trong, nhưng cũng đều không thể lý giải tại sao đã hơn bốn tháng trôi qua mà không ai phát hiện ra cái xác của Tiểu Hoa trong lầu Vọng Nguyệt. Càng đáng ngạc nhiên hơn, đến Trần Gia Bang cũng im hơi lặng tiếng, khiến Ngọc Trúc thêm ngổn ngang ngờ vực, lòng thầm mong ngày mãn nguyệt khai hoa mau đến để khỏi phải sống trong thấp thỏm thế này mãi. Vốn dĩ chỉ còn khoảng hai tháng nữa, nhưng sao nàng vẫn thấy xa xôi diệu vợi.

Thị nữ của Lê Thám đến bẩm báo vương gia muốn gặp nàng ở Đại Điện. Khi nàng đến nơi, đã thấy Trân phi và Lê Thám chờ ở đấy. Vừa thấy nàng, Trân phi mỉm cười đứng dậy, đích thân đến dìu nàng vào ghế ngồi. Sau khi Ngọc Trúc đã yên vị, Lê Thám nói:

  • Sáng nay, hoàng thượng vừa hạ chỉ cho ta dẫn theo một đạo quân xuống phía nam dẹp trừ Man Cử Long (1). Bọn người ấy năm nay lại khởi loạn, thực lực cũng không lấy gì làm mạnh, thế nhưng không thể vì chúng tác loạn ở phương xa mà triều đình bỏ qua. Lại sắp đến ngày cày ruộng tịch điền (2), năm nay hoàng thượng đích thân đi cày để gần gũi với trăm họ, nhưng trước hết phải trấn áp Man Cử Long để khắp bốn cõi lòng dân quy phục. Thánh chỉ đã ban, ba ngày nữa ta phải xuất hành. Lần này chinh chiến không biết bao giờ mới trở về, nàng đã gần đến ngày sinh nở, đường sá lại xa xôi, e rằng ta không về kịp.

Y nói đến đây thì lo âu đưa mắt nhìn Trân phi và Ngọc phi, hai người phụ nữ cũng không khỏi nhìn nhau đầy ngụ ý. Tiểu Hoa vừa mất tích, Ngọc Trúc lại đang mang bầu, Lê Thám rời phủ lúc này không nên đã đành, lại còn chuyện của Trần Gia Bang, thêm cả Hắc Diện phu nhân mấy tháng trời phải gánh cái hư danh bắt người, nói không chừng cũng sẽ thừa cơ Lê Thám vắng nhà mà tìm đến tính sổ. Những ân oán phức tạp ấy Lê Thám vẫn chưa tỏ tường, dĩ nhiên mối lo ngại của y so với Trân phi cũng nhẹ hơn vài phần.

Vừa biết tin Lê Thám phải ra trận, Trân phi không khỏi ân hận đã giấu giếm y chuyện Ngọc phi, nhưng giờ nói ra đã không còn phải lúc, chỉ sợ chuốc thêm gánh nặng cho y, khiến y không thể tập trung làm tốt nhiệm vụ nơi sa trường. Ngẫm nghĩ tìm cách chu toàn một hồi lâu, Trân phi mới nói:

  • Việc triều chính vẫn quan trọng hơn việc nhà, chàng cứ lo phần chàng cho chu toàn! Ngày mai thiếp sẽ vào cung xin yết kiến Đại Thắng Minh hoàng hậu, cầu xin hoàng hậu cho chúng ta mượn tạm một toán quân cấm vệ, tăng cường canh phòng vương phủ đến khi chàng trở về. Thiếp nghĩ, loạn Man Cử Long cũng không quá khó dẹp, cái chính vẫn là phải dùng ôn hòa để vỗ yên bọn họ, nếu dây dưa chuyện động binh cũng chỉ mất chừng vài ba tháng là cùng. Thời gian không quá dài, hoàng hậu chắc chắn sẽ chấp thuận cần xin của thiếp.

Lê Thám gật gù nói:

  • Quả đúng như nàng nói, hoàng thượng muốn ta phải dùng ôn hòa để vỗ về bọn họ. Nếu như trước đây, ta xa nhà vài ba tháng cũng không có gì đáng ngại, dạo này thị phi không dứt, mà Ngọc vương phi lại cận kề kỳ sinh nở, ta bỏ đi dù chỉ một ngày cũng thấy bồn chồn không yên! Để ngày mai ta cùng nàng vào yết kiến hoàng hậu, xin mượn tạm quân cấm vệ vậy.  

Nói rồi y bật dậy, đi đến chỗ Ngọc Trúc, nàng thấy vậy liền nhổm người định đứng lên, y bèn cầm tay nàng ngăn lại, dịu giọng dỗ dành:

  • Lần này không thể ở cạnh bên lúc nàng sinh nở, lại làm nàng phải buồn phiền lo lắng! Nàng phải tĩnh dưỡng thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều! Xong việc rồi ta sẽ về ngay với mẹ con nàng!

Lời lẽ y càng dịu dàng, lại càng khiến nàng chột dạ. Nàng đã quyết sau khi sinh con sẽ xuất gia tu hành, thời gian làm vợ y chẳng còn bao lâu, vậy mà y lại phải xuất chinh những mấy tháng trời, khiến nàng hết lưu luyến lại lo sợ mơ hồ, dẫu biết phải kiêng cử vẫn không tránh khỏi linh cảm xấu rằng sẽ không được gặp lại y nữa. Lòng đầy trĩu nặng, nước mắt lưng tròng, song nàng vẫn cố gắng mỉm cười, trìu mến nhìn y, thỏ thẻ:

  • Mẹ con thiếp chờ ngài trở về!

Nói rồi, nàng tựa đầu vào vai y, vòng tay ôm cổ y, không ngăn nổi một giọt nước mắt thấm xuống áo y. Dường như y nhận ra bất ổn thầm kín nơi nàng, vừa đưa tay nhè nhẹ vỗ vào lưng nàng, vừa trầm ngâm tưởng chừng sắp nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Cả gian phòng liền chìm vào tĩnh lặng.

Mùa xuân năm Thiên Phúc thứ tám (987), Lê Thám dẫn theo một nghìn quân tiến xuống phương nam. Vua Lê vì lời thỉnh cầu của hoàng hậu Dương Thị, đã cử năm mươi quân cấm vệ ngày đêm túc trực ở Nhân Trí Vương phủ trong thời gian y chinh chiến.

Một tháng sau, tin tức từ phương nam truyền về, giặc Cử Long năm nay bỗng trở nên hung hăng bất trị, khiến Lê Thám dùng ôn hòa chế ngự không xong phải động đến binh đao, giao chiến nhiều phen vẫn không ngã ngũ. Man Cử Long dù là người thiểu số, từ nghìn năm qua vẫn được xem là anh em ruột thịt cùng họ Hồng Bàng với người Kinh, dẫu có xa xôi cách trở, bất mãn nổi loạn, cũng không được trấn áp quá dã man, vì ấy là nồi da xáo thịt! Lê Đại Hành không muốn lấy máu chảy đầu rơi đổi thắng lợi, lại muốn dùng nhân nghĩa để thu phục lòng người, bèn lệnh cho Lê Thám trước chiêu hàng khuyên nhủ, sau mới động khí giới, khi giao tranh cũng phải hạn chế thương vong, hành động tuyệt đối không được gấp rút qua loa cho xong. Chiến sự vì vậy mà có cơ kéo dài.

Lê Thám đi càng lâu, hai vương phi của y ở kinh thành càng thêm lo lắng. Ngày lâm bồn của Ngọc Trúc đã gần kề, tuy trong phủ mọi người vẫn bình lặng an toàn, nhưng bão lớn vẫn thường nổi lúc trời quang, Trân phi không thể không để tâm phòng bị, lại ngày đêm tụng kinh niệm Phật, cầu bình an cho chồng và mẹ con Ngọc Trúc là một lẽ, lẽ khác lại để trấn an chính bản thân mình, điềm tĩnh chờ chồng trở về.

Vào một đêm rằm mùa xuân, trăng lên sáng rực cả bầu trời, khi Trân phi vẫn đang tụng kinh trong Phật Điện, thì bọn gia nô thị nữ cùng quân cấm vệ ở khắp nơi đột nhiên reo mừng hớn hở, cả vương phủ náo nhiệt như một ngày hội. Trân phi vội vã bước ra ngoài, một thị nữ liền tươi tỉnh chạy đến báo tin, người Man ở phương nam đã chịu quy hàng. Nàng được tin ấy, lòng vui mừng khôn xiết, vội giục thị nữ cùng mình đến gặp Ngọc phi để chia vui, nào ngờ lại có một thị nữ từ phía Đại Điện hớt hải chạy đến, mới nhác thấy Trân phi từ xa đã gấp gáp nói:

  • Bẩm vương phi! Ngọc vương phi chuyển dạ rồi!

Trân phi vẫn còn hân hoan trước tin thắng trận của chồng, nghe Ngọc phi sắp sinh con thì tâm trạng lập tức ngổn ngang, nàng mừng cho đứa trẻ được sinh ra ngay trong đêm tin thắng trận của cha nó truyền về kinh thành, lại lo cho Ngọc phi thể chất vốn không tốt mà phải sinh sớm những hơn một tuần. Trân phi vừa hối hả bước, vừa hỏi:

  • Các ngươi đã gọi bà mụ chưa?
  • Bẩm vương phi! Bà mụ họ Lâm đã được triệu đến vương phủ, hiện đang ở chỗ Ngọc vương phi! Chỉ là…chỉ là… bà ấy nói vương phi sinh khó, tối kỵ âm khí nên đuổi hết bọn nô tì ra ngoài, chỉ cho phép một tì nữ và một bà mụ khác ở lại. Nô tì vội chạy đến Phật Điện…

Trân phi vừa nghe hai chữ “sinh khó”, sắc mặt tức khắc tái đi. Nàng không chờ thị nữ kia nói hết, bèn chạy như bay về Đại Điện. Phật Điện cách Đại Điện một khoảng không gần, Trân phi chạy được một lúc thì thấm mệt, toan đi chậm lại lấy sức thì chợt ngẫm thấy lời của tì nữ kia có điều bất thường, bèn điếng hồn guồng chân chạy nhanh hơn. Trước đây nàng chưa từng nghe phụ nữ sinh khó lại phải đuổi hết nữ giới ra ngoài, huống hồ bà mụ họ Lâm vốn là bà mụ giỏi nhất kinh thành, đã từng lo việc sinh nở cho hoàng hậu Dương Thị, năm đó vào cung chỉ đi một mình, nay sao lại cùng đi với một bà mụ khác nữa? Càng nghĩ, sắc mặt nàng càng chuyển xanh xao, lúc này mới chính là lúc vương phủ được canh gác lơ là nhất, chuyện vương phi lâm bồn dễ dàng trở thành cái cớ cho người lạ theo bà mụ vào phủ, lại cũng là nguyên do khiến bọn thị vệ bị đuổi hết ra xa. Với đám người mờ ám muốn tiếp cận Ngọc Trúc thì đây quả là một cơ hội hiếm có! Nghĩ đến Trần Gia Bang, lại thoáng nghĩ đến Hắc Diện phu nhân, nàng bỗng chốc cảm thấy ớn lạnh sau gáy, khi băng ngang một toán thị vệ canh phòng dọc hành lang liền lớn tiếng ra lệnh: “Tất cả theo ta!”, chân vẫn bước chạy thoăn thoắt.

Khi Trân phi cùng mười thị vệ và ba thị nữ đến được sân trước Đại Điện, thấy từ trong nội điện ánh nến sáng rực hắt ra tận hành lang bên kia sân, nhưng xung quanh ngoài chục trượng lại yên tĩnh lạ kỳ, không có thị nữ túc trực, cũng không nghe thấy bên trong ồn ào tiếng người. Trân phi gần như nghẹt thở, cảm giác bất an lập tức chuyển thành sợ hãi, nàng vùng chạy vào phòng, quát gọi ba thị nữ cùng đám thị vệ đi theo. Khi nàng vừa đẩy cửa bước vào, một mùi tanh nồng quánh đặc tức thì ập đến. Ba thị nữ theo hầu thét lên thất thanh, còn nàng thì nghe đầu óc choáng váng quay cuồng.

Trong nội điện, trên nền đất có hơn năm thị nữ nằm gục la liệt, mặt đầy những vết chém, máu vương vãi khắp nơi. Trên giường của Ngọc vương phi cũng có một người phụ nữ phục sức giản dị, mặt bị rạch nát, chính là bà mụ họ Lâm. Trân phi kinh hãi đưa cả hai tay lên bịt miệng, toàn thân run rẩy, tim đập thình thịch, hoang mang cực độ tiến đến gần chiếc giường. Bà mụ họ Lâm vẫn còn thoi thóp, vừa thấy Trân phi liền khẽ nhích cánh tay trái khuất bên dưới lớp chăn, nhếch miệng như muốn nói điều gì đó rồi cũng tắt thở.

Trân phi ngó dáo dác tìm Ngọc phi, xong lại run rẩy lật tung tấm chăn lên. Bên dưới lớp chăn đệm đẫm máu, có một đứa trẻ sơ sinh toàn thân tím tái, nằm bất động như đã chết rồi. Nàng cuống cuồng bế nó lên, ôm thân hình lạnh ngắt của nó vào lòng, bất lực khóc thét. Đám thị vệ mặt mày tái mét, bèn chia nhau kẻ ở lại bảo vệ Trân phi, người chạy ra ngoài truy tìm tung tích của Ngọc phi và hung thủ. Ba thị nữ theo hầu đã đứng chết điếng giữa nội điện từ lúc nào, bị mấy thị vệ lay động mới bừng tỉnh chạy tới chỗ Trân phi. Tuy không ai nói với ai lời nào, nhưng tất thảy đều hiểu hung thủ chính là Hắc Diện phu nhân. Ả đã rạch mặt toàn bộ bảy thị nữ, hại chết bà mụ họ Lâm rồi bắt cóc Ngọc phi.

Trân phi ngồi sụp xuống chân giường, vừa ôm chặt cái xác đứa trẻ sơ sinh, vừa điều tức hơi thở để khống chế cơn buồn nôn do mùi máu nồng nặc gây ra, cứ như vậy cho đến khi bật khóc nức nở, khoang mũi nghẹt lại chặn đứng hết thảy mọi loại mùi vị trên đời.

Đột nhiên, nàng cảm nhận hơi ấm từ đứa nhỏ lan tỏa dần vào thân nhiệt đang lạnh đi từng chút một của nàng. Sợ mình bị hoang tưởng, nàng vội xốc đứa nhỏ lên xem thật kỹ, thấy nó có vẻ đang thở dù hơi thở hết sức yếu ớt, nàng lập tức bừng tỉnh, miệng không ngớt quát gọi:

  • Gọi Vũ thái y cho ta! Nhanh! Ngay bây giờ!

Bên ngoài thành Hoa Lư, một cột khói bốc lên đen ngòm che khuất cả vầng trăng. Bọn cấm vệ quân và thị vệ vương phủ đang truy tìm tung tích Hắc Diện phu nhân, thấy khói đen tỏa đầy trời liền vội vàng tìm đến. Tại cánh đồng lúa ở ngoại thành có một đám cháy lớn, dân chúng xung quanh đã kịp kéo đến dập lửa. Khi ngọn lửa tắt ngóm, lẫn trong đám tro bụi có một xác người đã cháy nham nhở không thể nhận diện, chỉ còn lại vài món trang sức vàng ngọc và một vài mảnh y phục vẫn chưa cháy hết, được người của Nhân Trí Vương phủ xác nhận chính là y trang của Ngọc vương phi.

 

Chú thích:

(1) Man Cử Long: người dân tộc Mường ở Cử Long. Cử Long là tên đất thuộc vùng dân tộc Mường huyện Cẩm Thủy, tỉnh Thanh Hoá.

(2) Cày ruộng tịch điền: Phong tục cày ruộng đầu năm. Đầu năm 987, Lê Đại Hành đã lần đầu tiên đi cày ruộng tịch điền, tạo tiền lệ về sau cho các vua khác.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Một bình luận về “Chương 8: Hồi tâm”

  1. GHÊ QUÁ :-O
    Rõ ràng “sở thích” của chị là miêu tả cảnh về đích mà :-ss Hơ, ghê quá :-ss
    Đúng là nó nóng thật +_+
    Anyway, thể theo kiểu viết thì bà Ngọc Phi chắc chưa chết 😕 (í, thời đó chưa có xét nghiệm nhóm máu / ADN nhỉ), mà cho dù “đi” rồi cũng ko xao 😕 vì……thế nào rồi cũng có người đi chung mà +_x
    Lại thêm 1 đống người tử-trận :-< Kiểu này chắc em phải ngồi đếm quá =)) cơ mà chị cũng "nhắc đi nhắc lại", kể cũng tiện, chị cứ "thúc" 1 lần cả đám, nên dễ nhớ, chứ lắc nhắc thì ko có giá trị "kể lại" lắm.
    Hơ……..em ko biết em có dám mong chap mới ko nữa =))………

Gửi phản hồi cho EX Plosion Hủy trả lời