Lục Thập Hoa Giáp ngoại truyện 2: Cam Mộc đọc thơ!

Được sự ủy thác của Như Như, Cam Mộc liền chọn ngay buổi chiều ngày hôm ấy, tìm đến trước cổng nhà Lý Công Uẩn, mạnh dạn gõ cửa rầm rầm mấy tiếng. Cửa đã gõ rồi, tim y bỗng đập thình thịch từng nhịp, miệng lẩm ba lẩm bẩm không ngừng:

–       Tháng hai gió mát…tháng hai gió mát…

Cánh cửa bật mở, Cam Mộc giật mình đánh thót một cái, im bặt, kinh dị nhìn. Nô bộc vừa ra mở cửa liền nhíu mày hỏi gọn:

–       Gì thế?

Cam Mộc nói luôn một mạch:

–       Có Lý tướng quân ở nhà không, tôi là người của Nhân Trí Vương phủ, có chuyện cần bẩm báo gấp!

Lão nô bộc chằm chằm nhìn Cam Mộc như thể nhìn trẻ con trót nghịch ngợm gõ cửa, lão quét mắt một vòng từ trên xuống, rồi lại từ dưới lên. Xét thấy bộ y phục Cam Mộc đang mặc hiển nhiên không phải đồ giả mạo theo sắc phục của thuộc hạ phủ Nhân Trí Vương, lão bèn đủng đỉnh mở rộng cửa, đứng tránh sang một bên, nói:

–       Mời vào!

Cam Mộc rón rén thở hơi ra, chân bước mà đầu óc cứ loạn cào cào vì hai câu đồng dao, miệng không ngừng lẩm bẩm. Lão nô bộc dẫn đường tuy chẳng dám thất lễ nhưng không sao nén nổi, bèn thầm thở dài, càm ràm thật khẽ:

–       Phủ Nhân Trí Vương mà cũng có một thuộc hạ dở hơi thế này sao?

Khi đã vào đến nơi, lão nô bộc để Cam Mộc một mình ở lại đại sảnh rồi khom lưng đi vào trong. Cam Mộc ngồi xuống rồi, miệng vẫn không ngừng đọc đi đọc lại mấy câu thơ. Lát sau, từ trong màn có mấy tiếng bước chân đều đặn vọng ra, Cam Mộc bèn đứng phắt dậy, chỉnh lại trang phục. Vừa trông thấy dũng tướng oai vệ bậc nhất kinh thành, Cam Mộc trong lòng ngưỡng mộ không hết, liền vội vã cúi chào. Lý Công Uẩn nhã nhặn mời y ngồi xuống, y không ngồi mà cứ đứng đấy nói luôn:

–       Vương tử có việc gấp sai bảo, tôi không dám chậm trễ, đến nói với tướng quân vài lời rồi phải đi ngay!

Y bối rối đến độ chẳng cần chờ Công Uẩn lên tiếng, đằng hắng một cái, trịnh trọng đọc:

–       Tháng giêng là gió hây hây. Tháng hai…tháng hai…tháng hai…gió quá…thôi quên mất rồi…

Khởi đầu suôn sẻ, lại chẳng ngờ cái câu bản thân lo sợ cứ lặp đi lặp lại mãi, giờ lại chọn rất đúng lúc để quên. Cam Mộc mặt đỏ bừng bừng, đứng ngây ra như trời trồng. Công Uẩn bị một phen bất ngờ, cũng đứng sững tại chỗ, y chau mày nhìn Cam Mộc, ánh mắt có ba phần nghi ngờ, hai phần bực bội. Cam Mộc cứng người, tim đập thình thịch, trông thấy ánh mắt Công Uẩn, bèn giật mình luống cuống cho vội tay vào ngực áo, lôi ra một tờ giấy nhỏ. Y chắn tờ giấy ngang trước mắt để khỏi phải hứng chịu cái nhìn của Công Uẩn, rồi cứ giữ nguyên trạng thái cách-nhau-một-tờ-giấy ấy, cố trấn tĩnh, nhìn vào giấy đọc luôn một mạch:

–       Tháng giêng là gió hây hây. Tháng hai gió mát, trăng bay vào đền.

Đọc xong rồi, tự lấy làm khó hiểu, bèn lẩm bẩm thêm hai câu nữa:

–       Quái lạ, trăng có cánh ư? Cơ mà bay vào đền là thế nào nhỉ?

Dứt lời, Cam Mộc vẫn không có ý hạ tờ giấy xuống. Công Uẩn dù ngao ngán, trong lòng cho rằng lần này mình lại bị phá phách, nhưng cũng cố giữ chút phong thái. Y nhanh tay giật phắt tờ giấy khiến Cam Mộc giật mình, cố nặn ra một giọng nói lạnh lùng:

–       Chỉ vậy thôi sao?

Cam Mộc bối rối đáp:

–       Mấy câu sau tôi không biết!

Công Uẩn tự cho rằng điệu bộ của mình vẫn còn thiếu chút đáng sợ, bèn tiếp tục cố gằn giọng, hỏi:

–       Ta hỏi ngươi tìm đến đây chỉ có vậy thôi sao?

Lúc này, Cam Mộc mới bừng tỉnh, liền luống cuống nói:

–       Không phải…không phải…xin tướng quân đừng giận! Sáng nay tôi có gặp sư đệ của tướng quân, y họ Ngô, tên Bình, chẳng hiểu vì sao lại bị đánh gãy tay, nghe đâu…sắp phải phế bỏ…gì đấy không rõ nữa, y đang trên đường đến nhà của Phạm thần y ở Lục Châu chữa trị. Y nhắn là muốn gặp tướng quân, có chuyện quan trọng cần nói, lại sợ tướng quân với tôi không quen biết nên mới dặn tôi đọc hai câu đồng dao ấy cho tướng quân nghe!

Công Uẩn nghe nhắc đến Ngô Bình, lại toàn là chuyện tai họa, lập tức lo lắng đến quên cả giữ phong thái. Y túm lấy vai Cam Mộc, vừa lay lay vừa hỏi:

–       Hả? Ngươi bảo sao? Hắn bị gãy tay hả? Là kẻ nào? Kẻ nào đánh hắn?

Cam Mộc sửng sốt, ánh mắt kinh dị nhìn như đóng dính vào Công Uẩn, miệng lắp bắp:

–       Làm…làm sao tôi biết chứ!

Công Uẩn ngỡ ngàng, chợt nhớ đến chuyện giữ phong thái trước mặt cấp dưới, bèn buông Cam Mộc ra, nói:

–       Chuyện thế này sao không nói sớm, thơ thẩn có muốn đọc thì cũng để sau chứ!

Cam Mộc vừa sợ vừa bực, bèn nghĩ thầm: “Ai bảo ta muốn đọc thơ, thà bảo ta múa vài đường kiếm cho ông xem còn dễ hơn ấy chứ! Thơ với thẩn, đứng trước dũng tướng lẫy lừng thế này, bảo sao ta không khớp chứ!”.

Công Uẩn suy tính một lúc, nghiệm thấy tình hình dù có nguy cấp cũng chưa thể làm gì hơn, bèn hạ giọng ôn hòa, vui vẻ mời Cam Mộc uống trà, lại còn vỗ vai y nói vài lời thăm hỏi xã giao rồi mới đưa y ra tận cổng.

Cam Mộc rời khỏi nhà Lý Công Uẩn rồi, tâm hồn vẫn còn vương vấn ở lại chỗ ấy. Y vừa đi, vừa hồi tưởng lại thần thái của Công Uẩn bằng sự ngưỡng mộ, miệng bất chợt đọc rành mạch:

–       Tháng giêng là gió hây hây. Tháng hai gió mát, trăng bay vào đền.

Đọc xong rồi, tưởng như Công Uẩn chính là ánh trăng ấy,  y reo lên:

–       Ôi! Thơ với thẩn, cuối cùng ta cũng đã thuộc được hai câu ấy!

=============================================================================

Lời tác giả: Viết cái đoạn này mà toét miệng cười (nham hiểm) từ đầu chí cuối. Cam Mộc dễ thương không chịu nổi, vừa viết vừa mường tượng tới cái cảnh sau này Công Uẩn và Cam Mộc thành ra quan hệ bố vợ_chàng rể, lại càng không nhịn nổi cười =)) (note: các bạn đừng có phí sức chờ, truyện mình chả viết tới lúc Cam Mộc thành phò mã nhà Lý đâu! :”>). Lý do mình không đưa đoạn này vào truyện chính mà phải văng ra đây viết ngoại truyện, trước hết là vì nó chả ảnh hưởng đến mạch truyện, đưa vào thì thừa, mà không viết thì mất vui. Nhưng cái chính vẫn là vì đoạn này nó…fangirl quá, hại não quá! (Bonus: mình chỉ nói là nó fangirl, nó hại não, còn ai muốn hiểu theo kiểu gì thì tùy nha! :”>)

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

7 bình luận về “Lục Thập Hoa Giáp ngoại truyện 2: Cam Mộc đọc thơ!”

  1. Hôm qua mình hóng được tin ở nhà bạn, Cam Mộc sau này lấy công chúa, trở thành phò mã. Hôm nay bạn viết 1 cái ngoại truyện dễ thương ko chịu nổi về CM, sau đó bạn dội cho mình một gáo nước là bạn sẽ ko viết đến lúc CM trở thành con rể của CU đâu, ôi đau lòng :((

    1. :”> Không viết trong chính truyện thôi. Nếu nhân vật này có tiềm năng về sau, mình sẽ lại văng ra ngoại truyện!!! :”>
      *nói nhỏ*: mình cực thích bạn Cam Mộc…

      1. theo em thì chị có thể viết ngoại truyện về những nhân vật có ít đất diễn nhưng đc yêu thích (như bạn cam mộc cute này)

Gửi phản hồi cho PL Hủy trả lời