Dập dìu dải áo phất phơ
Người đâu trong cõi mơ hồ thực hư
Nửa đời kí ức mịt mù
Nửa đời ngọt đắng phập phù ngày đêm.
Phần 1:
Rằm tháng chạp, trăng lên cao, ánh sáng bàng bạc phủ một màu hư ảo lên khu vườn trồng thuốc của Phạm gia trang. Thấm thoắt, Ngô Bình đã ở vùng Bạch Đằng giang được hơn hai tháng. Gió đông cuối năm rét mướt vẫn không ngăn được hai con người đang có hứng đi dạo dưới trăng. Trời mùa đông trong vắt, mặt trăng tròn vành vạnh không bị gợn mây che khuất lại càng mặc sức lung linh diệu ảo. Ngô Bình bâng quơ bước dọc hành lang, mải mê trông theo mảnh trăng vàng trên trời, đến khi quay lại thì thiếu nữ mặc áo choàng sậm màu đã đứng đấy nhìn mình tự bao giờ, nét mặt nàng phảng phất chút ưu tư mơ hồ. Chàng thong thả bước đến, nói:
– Từ dạo cô về Hoa Lư rồi trở lại đây, tôi thấy cô không được vui.
Như Như mỉm cười, quay đầu trông thẳng vào cánh rừng ngay sau khu vườn, im lặng không đáp. Ngô Bình nhìn nàng một chốc rồi lại ngẩng đầu nhìn trăng.
Sau vụ con rắn xanh khoảng vài ngày, có người từ Hoa Lư đến báo Khai Minh Vương đã trở về Đằng châu, Nam Phong Vương cũng không lưu lại Nhân Trí vương phủ nữa, Ngọc Minh vương tử liền cho gọi Như Như về kinh gấp. Vốn là nàng ở Phạm gia trang cũng không thoải mái, vì lạ chỗ thì ít mà vì bất hòa với Mai cô thì nhiều, sau cái đêm trong phòng nàng đột nhiên xuất hiện rắn, Mai cô cũng dần dãn cách, không qua lại với nàng và Ngô Bình nữa, việc bó thuốc cho Ngô Bình cũng giao hẳn cho Trí Anh, thế nên khi được gọi về Hoa Lư, Như Như hiển nhiên không hề trì hoãn, ngay hôm sau lập tức lên đường. Quả nhiên, sau khi Như Như rời khỏi, Mai cô lại cư xử hết sức thân thiện với Ngô Bình, tuyệt không hề nhắc đến Như Như lấy một câu.
Như Như về Hoa Lư được chừng hơn một tháng, cách đây mấy ngày đột nhiên lại đến Phạm gia, miệng thì bảo là muốn thăm Ngô Bình, nhưng thần sắc thì cho thấy rõ ràng là ở Hoa Lư có chuyện gì đấy không được vui. Đã mấy lần Ngô Bình gặng hỏi, nàng đều không trả lời, chỉ nói lảng qua việc Công Uẩn đang rất bận rộn chuyện triều chính nên có lẽ qua Tết mới đến được. Ngô Bình vì vậy mà cũng dần không lưu tâm đến chuyện riêng của Như Như nữa, ngày nào còn chưa gặp Công Uẩn, ngày ấy chàng còn cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Ngô Bình thả cho tâm trí mặc sức nghĩ ngợi hết chuyện này đến chuyện khác, một lúc sau thì giật mình quay về thực tại. Như Như sau một hồi im lặng đã quyết định lên tiếng, nàng trút hơi thở nặng trĩu vào bầu không khí lạnh giá:
– Tháng trước về Hoa Lư, tôi bị người ta gạt cho một vố thật đau mà!
Ngô Bình ngẩn ngơ, thắc mắc:
– Là ai có bản lĩnh gạt cô vậy?
Như Như gượng cười:
– Khai Minh Vương! Khi tôi về phủ rồi, mới hay ngài ấy vẫn chưa về Đằng châu. Ngài ấy cho đám thuộc hạ của mình về trước, lừa được Nam Phong Vương rồi, ngài ấy âm thầm quay lại, vương giacủa chúng tôi không thể không tiếp. Với thân phận của Khai Minh Vương, lại rất được hoàng thượng coi trọng, một lời nói của ngài ấy, vương gia không thể không vì vị nể mà nghe theo. Thế nên việc ngài ấy quay lại vương phủ, chẳng những cả triều đình không ai hay, mà ngay cả đám gia nhân trong vương phủ hầu hết cũng không biết.
Như Như nói xong, ngoảnh đầu nhìn Ngô Bình, ánh mắt chứa chan tâm sự. Bất giác, trong lòng Ngô Bình nhen lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, cặp chân mày thoáng chau lại:
– Là vì việc cầu thân sao?
Như Như đột nhiên phì cười, thần sắc trở nên thoải mái, nàng đáp, giọng nhẹ hẫng:
– Đúng là Khai Minh Vương cầu thân từ lâu rồi, nhưng ngài ấy vốn không phải loại người thích chuyện ép uổng. Huống chi, dù sao tôi cũng là tì nữ bên cạnh vương tử, Khai Minh Vương không xem tôi ra gì thì cũng phải nể nang vương tử một chút, hai người ấy là bằng hữu tốt từ bé cơ mà!
Ngô Bình nghe xong thì cảm thấy nhẹ lòng, sau cùng cũng nở được một nụ cười tự nhiên. Như Như ngước nhìn vầng trăng trên cao, sắc mặt chớm hồng, ẩn chứa một vẻ rạng rỡ còn chưa kịp bung ra, nàng khẽ nói:
– Ngài ấy sẽ không ép tôi phải thành thân ngay lúc này đâu!
Ngô Bình giật mình quay đầu nhìn sang, thái độ của Như Như khi nhắc đến chuyện hôn sự rõ ràng là trở nên khác hẳn, bao nhiêu ưu tư phiền não, bao nhiêu lo lắng chất chứa dường như tan vào ánh trăng cả rồi. Chàng băn khoăn tự hỏi, chẳng lẽ nàng cũng có tính ý với Khai Minh Vương? Nhưng nếu là vậy thì sau khi về Hoa Lư, gặp Khai Minh Vương, Như Như lẽ ra phải vui mừng, cớ sao lại buồn bã đến tận mấy ngày trời. Suy tư một lúc mà vẫn không sao hiểu được, Ngô Bình bèn bật cười, khẽ lắc đầu. Như Như rời mắt khỏi vầng trăng, sững người nhìn chàng, hỏi:
– Sao vậy?
Ngô Bình đáp:
– Cô ưng Khai Minh Vương rồi phải không?
Dưới ánh trăng bàng bạc, thiếu nữ hai má ửng hồng, mắt to tròn chằm chằm nhìn Ngô Bình. Nàng lắp bắp:
– Gì…gì cơ?
Ngô Bình lại bật cười, mắt ánh lên trêu chọc. Như Như vẫn không rời mắt khỏi chàng, miệng cứ mở ra rồi ngậm lại, dường như muốn nói điều gì đó nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào. Nhìn bộ dạng thẹn thùng không ra thẹn thùng, giận dữ chẳng ra giận dữ của thiếu nữ, Ngô Bình càng cảm thấy muốn cười thêm vài tiếng nữa. Rồi bất chợt nhận ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Như với hai bầu má ửng hồng vô cùng diễm lệ dưới ánh trăng huyền ảo, nụ cười trên môi chàng vụt tắt, mắt ngây ra nhìn nàng chăm chú. Như Như nhận thấy sự biến chuyển từ cái nhìn của Ngô Bình, liền lập tức cảm thấy bối rối, miệng bật ra một câu mà những mỹ nhân bị người ta nhìn chằm chằm vẫn thường hay giả vờ hỏi khéo:
– Mặt tôi…có gì không ổn sao?
Ngô Bình giật mình, vội vàng quay đi, khẽ nói:
– Không sao cả!
Chàng thôi không nhìn nữa thì đến lượt Như Như bật cười:
– Có muốn khen tôi thì cứ khen, tôi thấy anh là người thẳng tính nên chẳng nghĩ ngợi gì đâu!
Rồi nàng bước ra chắn trước tầm nhìn của Ngô Bình, chớp hàng mi cong, giọng đùa nghịch trong vắt:
– Hỏi thật nhé! Tôi đẹp không nào?
Ngô Bình bối rối quay đi, nàng liền chạy theo hỏi tới. Cứ như thế, Ngô Bình không tránh được, bèn phì cười. Đang khi chàng định gật đầu một cái thì đột nhiên Như Như bám lấy tay chàng, nét mặt trở nên kinh ngạc, ánh nhìn sợ hãi mơ hồ, nụ cười tắt ngóm. Tay nàng run run, mắt nhìn ra phía sau Ngô Bình, hoang mang nói:
– Anh xem, ở đây chẳng lẽ lại có ma sao?
Ngô Bình ngoảnh đầu lại, phía khu rừng bóng tối chập chùng, quả nhiên có bóng dáng một người mặc y phục trắng toát, mái tóc dài phất phơ dưới ánh trăng mờ nhạt. Người ấy đứng bất động ở một khoảng cách rất xa, điệu bộ lạnh lẽo như tượng khiến người ta không tránh khỏi có chút rờn rợn trườn dọc sống lưng. Như Như bám chặt cả mười đầu ngón tay vào cánh tay trái của Ngô Bình, giọng khẽ run rẩy:
– Anh nói gì đi chứ, đừng làm tôi sợ!
Ngô Bình đáp:
– Tám chín phần là người ta giả thần giả quỷ để dọa cô thôi! Đứng bất động thế kia, không chừng chỉ là bù nhìn buộc vải trắng!
Miệng nói câu đó, đầu Ngô Bình lập tức nghĩ ngay đến mấy hình nộm rơm mà Xuân Lan dùng để tập trận ở khoảng sân sau Thân điện năm xưa. Đang khi chàng định quay lại trấn an Như Như, tà áo trắng ma quái lại bất ngờ lướt thật nhanh ra khỏi khu rừng. Như Như giật mình kinh hãi, núp vào sau lưng Ngô Bình, ré lên:
– Không phải bù nhìn, rõ ràng không phải bù nhìn! Làm gì bây giờ?
Ngô Bình nhíu mày quan sát, miệng khẽ nói:
– Đừng làm loạn, yên xem kẻ đó muốn gì đã!
Hai người lặng thinh quan sát, dù không ai nói ra nhưng cả hai đều đang rất hồi hộp. Bóng áo trắng ấy cứ lướt dọc bìa rừng một lúc, rồi bạo dạn lướt thẳng vào vườn thuốc. Nhìn theo hướng chuyển động của bóng áo trắng, Ngô Bình và Như Như kinh ngạc nhận ra ngay Mai cô đang thong thả hái thuốc trong vườn. Như Như ngập ngừng nói, không ngừng bấu vào cánh tay Ngô Bình:
– Ma nữ ấy…nhắm vào Mai cô sao?
Ngô Bình khẽ rên rỉ:
– Cô vừa tay thôi, đau quá này!
Như Như vội bỏ tay chàng ra, chàng bèn nói tiếp:
– Không cần biết là nhắm vào ai, chúng ta tốt nhất nên chạy ngay ra đó!
Nói là làm, cả hai vụt chạy ra phía vườn thuốc, bóng áo trắng vẫn không ngừng chuyển động đến gần Mai cô. Chạy được một lúc, đột nhiên Như Như níu tay Ngô Bình lại, nói gấp:
– Tay anh chưa lành, để tôi ra đó thôi, anh đừng gấp làm gì, một mình tôi cũng chạy kịp mà!
Rồi nàng lại tiếp tục chạy, Ngô Bình ở phía sau nói với theo:
– Cô không sợ ma nữa à?
Thấy Như Như vẫn cắm đầu chạy ra vườn thuốc, chàng lướt mắt nhìn Mai cô, tưởng tượng đến bộ dạng đối đầu của hai nàng mấy tháng trước, liền không tránh khỏi thở dài. Chàng tiếp tục chạy theo Như Như đến khu vườn.
Gió lạnh mùa đông táp vào mặt khiến Như Như rùng mình. Phía trước, Mai cô vẫn điềm nhiên hái thuốc, ma nữ áo trắng phía sau vẫn đều đều lướt đến. Như Như sợ mình chậm chân, cứ dồn sức chạy, từ sân sau dãy nhà ra vườn thuốc cũng khá xa. Khi đã đến đủ gần, Như Như bèn thét lớn:
– Mai cô, cẩn thận phía sau đấy!
Mai cô giật mình dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên. Vừa trông thấy Như Như, nàng liền tỏ thái độ thờ ơ, bật cười nhạo, lắc đầu tự nhủ:
– Muốn giở trò dọa ta ngay trên đất của ta à? Hôm nay ta nhịn cô, mặc kệ cô vậy!
Rồi nàng ta ung dung tiếp tục hái thuốc. Như Như muôn phần kinh ngạc, chân vì thế mà cũng đứng sựng lại, trố mắt nhìn thái độ bất cần của Mai cô. Nàng mím môi nhìn về phía ma nữ áo trắng, bà ta đã nghe thấy lời cảnh báo của nàng, nhưng chẳng những không dừng lại mà còn lướt nhanh hơn. Ma nữ nhún chân một cái, nhảy phóng đến chỗ Mai cô, bước bộ quái dị vô thanh vô sắc, cả đến tiếng xé gió cũng chẳng có, hệt như một bóng ma đáng sợ. Như Như lặng người, tim đập mạnh, quên cả hiềm khích vốn có với Mai cô, tiếp tục guồng chân chạy đến. Từ lúc phát hiện ra sự có mặt của Như Như, ma nữ áo trắng di chuyển càng quái dị, bà ta lao nhanh vun vút, mái tóc dài rũ dọc theo hướng gió tấp vào mặt khiến Như Như không tài nào nhìn thấy diện mạo thật của bà. Nàng kinh dị nghĩ thầm:
“Bước bộ quái dị, bảo là người thì không giống người, nói là ma sao lại đổ bóng dưới ánh trăng? Giờ ta có gào thét khản cổ, sợ rằng Mai cô cũng chẳng tin! Biết thế ban nãy cứ để anh Bình cùng đi, có khi sẽ tốt hơn. Giờ chỉ còn có thể trông cậy vào sự may mắn của bản thân thôi!”
Thấy Như Như vẫn tiếp tục chạy về phía mình, Mai cô bực dọc thả giỏ thuốc xuống đất, nét mặt đanh lại, gằn từng tiếng trong cổ họng:
– Ngoan cố muốn gây sự, không để yên cho ta làm người tốt sao? Được rồi, ai sợ ai nào!
Như Như mặc kệ Mai cô, cứ thế chạy không ngừng nghỉ, ngay phía sau, bóng áo trắng đã lướt đến thật gận rồi. Lo sợ không còn đuổi kịp nữa, Như Như phóng luôn hai mũi ám khí, Mai cô liền điên cuồng phất tay truy cản. Hai mũi Kim Yên Châm vừa sượt vào tay áo, Mai cô liền bật cười chế nhạo, cho rằng Như Như không dám phóng châm thẳng vào người mình, bèn đứng yên tại chỗ, mắt gườm gườm nhìn Như Như, tự nhủ vẻ mặt hốt hoảng lo lắng kia chẳng qua chỉ là một màn kịch. Mai cô tự đắc nghĩ thầm: “Muốn dọa ta bằng mấy mũi Kim Yên Châm sao? Có gan thì thử đụng vào người ta xem. Hôm nay ta không ngâm thuốc, vừa hay có thể dọa lại cô một phen mà không ảnh hưởng gì!”. Tính toán xong, Mai cô lập tức cao giọng thách thức:
– Hôm nay ta không chống cự, có gan thì cứ chạm vào!
Như Như cắn răng nín nhịn, bóng áo trắng phía sau đã kề sát Mai cô rồi, bà ta vươn cánh tay gân guốc xương xẩu ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Mai cô. Như Như liều lĩnh nhào đến, chụp vội lấy cổ tay lạnh toát của Mai cô, đầu thầm mong cánh tay ấy không ngâm qua độc chất của Tây Âu Độc Thủ. Nàng lôi mạnh một cái rồi giằng thân người Mai cô quay ra sau. Ma nữ chụp hụt vào không khí, bèn nhanh chóng vươn tay với theo. Khi ngón tay bà chỉ còn cách gương mặt Mai cô vài phân, Như Như lại giật mạnh thêm một lần nữa, kéo Mai Cô ngã nhào về sau. Mai cô hốt hoảng, mắt trừng trừng nhìn ma nữ, tựa hồ sợ hãi đến nín bặt, khi đã ngã vào người Như Như rồi, liền nghe thấy hơi thở Như Như phà vào tai mình:
– Đã tin chưa nào? Lại còn dám đem Độc Thủ ra dọa tôi sao?
Tuy nói ra một cách bình thản như vậy, nhưng trong lòng Như Như lại đang thầm cảm ơn trời đất; quả thật Mai cô hôm nay không ngâm thuốc, nếu không, nhẹ lắm thì nàng đã phải cảm thấy bàn tay đau rát lên rồi.
Ma nữ áo trắng vẫn tiếp tục nhào tới, Mai cô mất đà tựa hẳn vào người Như Như, nhất thời không gồng dậy được. Như Như bèn đẩy luôn Mai cô ra sau rồi lách lên trước, toan tung tiếp ám khí vào ma nữ. Nào ngờ, Mai cô bị hất ra sau, thân hình đang trên đà đổ nhào xuống đất cũng kịp với tay nắm vạt áo Như Như giật thật mạnh. Cú giật ấy khiến Như Như ngã ngược ra sau, nhưng lại tạo thế để Mai cô gượng dậy, mấy mũi ám khí lập tức bắn trượt lên trời. Như Như té luôn xuống đất, trừng mắt kinh ngạc nhìn Mai cô, chưa kịp mở miệng nói thì đã nghe thấy Mai cô lên tiếng:
– Gọi cha tôi ngay đi!
Nàng ấy nói mà không quay đầu lại, chỉ chú mục vào ma nữ áo trắng. Người phụ nữ lạ đã dừng tấn công, tóc bà rũ xuống, ôm kín hai bên khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen tuyền lấp lánh, gườm gườm nhìn Mai cô, hai cánh tay xuôi thẳng, trông không có vẻ gì là đang thủ thế cả. Như Như vẫn chưa hết kinh ngạc, cứ ngồi sững sờ chống tay ra sau. Một người nữa mới đến bèn đỡ nàng dậy, nàng vô thức tựa vào cánh tay y, đến khi y lên tiếng mới nhận ra là Ngô Bình:
– Mai cô, bà ấy là ai vậy?
Chàng hỏi thật khẽ, nhưng đủ để Mai cô vừa nghe thấy đã gằn giọng nhấn mạnh thêm lần nữa, đầu nhất quyết không quay lại:
– Gọi cha tôi đến đây ngay! Mau đi đi!
Ngô Bình và Như Như đứng chôn chân tại chỗ, không đi thì không xong, mà đi rồi thì Mai cô sẽ bị bỏ lại một mình. Hai người ngầm trao đổi ánh nhìn, rồi lại nhìn sang Mai cô. Mai cô và ma nữ vẫn đứng bất động, hai cặp mắt như bị dán chặt nhau. Không muốn phí phạm thời gian, Như Như bèn giật nhẹ tay Ngô Bình rồi hất đầu về phía dãy hành lang, ngụ ý bảo chàng hãy quay về tìm Phạm thần y. Thế nhưng, Ngô Bình chưa kịp phản ứng, người phụ nữ áo trắng đã nhanh tay hành động trước, bà lại lao vào Mai cô, hai bàn tay xòe ra, ngón tay quặp lại, nhìn hệt như một đôi nhện ngọc năm chân kì dị. Như Như vội vàng đẩy Ngô Bình ra sau rồi cũng chồm lên, từ sau bắn ám khí đến.
Vừa nhắm bắn đợt đầu tiên, nàng đã phải chựng lại ngay vì kinh ngạc. Mai cô rõ ràng là đang làm hai việc cực kì mâu thuẫn, một mặt, nàng ta dốc sức cản phá tất cả các mũi ám khí của Như Như, mặt khác, lại cố gắng chống đỡ và né tránh những ngón tay uyển chuyển ma mị của người phụ nữ kia. Như Như định thần lại, đoán biết Mai cô không muốn mình ra tay tổn thương, bèn thôi không phóng ám khí nữa mà cùng nhảy lên giúp Mai cô đẩy lùi người phụ nữ.
Và Như Như bị kinh ngạc lần hai. Khi nàng vừa vung tay ra, định dùng mấy chiêu Thạch Ngọc Trảo khống chế, Mai cô đã kéo nàng lùi lại những năm sáu bước. Không đợi nàng nổi nóng, Mai cô liền kề sát tai, nói thật gọn:
– Tây Âu Độc Thủ!
Rồi Mai cô lại chồm đến cản phá người đàn bà. Như Như chôn chân tại chỗ, tim đập rộn lên vì sợ hãi, nàng nhận ra, Mai cô chính là vừa cứu mạng nàng. Một lúc sau, bị Ngô Bình giật tay thật mạnh, Như Như mới choàng tỉnh. Ngay phía trước, cách chừng vài trượng, Mai cô và người phụ nữ kia đang quấn vào nhau, vung tay loạn xạ, vạt áo bay phất phơ. Vì là hai kẻ dùng Tây Âu Độc Thủ để đấu với nhau, nên chỉ thuần túy cào cấu chụp vào da thịt đối phương. Như Như lặng lẽ đứng nhìn, lòng kinh ngạc đến độ quên cả việc hối thúc Ngô Bình chạy đi gọi Phạm thần y. Ngô Bình cho rằng nàng vẫn chưa hoàn hồn, dò xét thái độ của nàng một lúc thì quay lưng chạy, nào ngờ chân chưa kịp bước, đã bị nàng níu giật lại, nói khẽ:
– Từ từ, chẳng việc gì phải vội cả!
Ngô Bình cau mặt hỏi:
– Sao vậy?
Như Như thoáng chếch miệng cười, tông giọng đã điềm tĩnh trở lại:
– Một mình anh đi không có tác dụng đâu, phải tôi và anh cùng đi mới được! Vì cô ta cố ý dẫn dụ chúng ta đi nơi khác mà!
Ngô Bình hoài nghi nhìn vội hai người đang đánh nhau rồi lại xoay vào hỏi:
– Trông họ không giống đang giả vờ…Là đánh nhau thật đấy!
Như Như thở hắt, tỏ vẻ chán ngán. Nàng nắm cổ tay Ngô Bình, quay người lôi về phía hành lang, chân bước thoăn thoắt:
– Đợi sau đi, diễn tuồng trước đã! Tôi có bảo hai người họ giả vờ đánh nhau đâu! Nếu tôi đoán không nhầm, tám chín phần bà ấy chính là thần y phu nhân.
Ngô Bình vừa sải chân bước theo, vừa há hốc miệng kinh ngạc. Vừa lúc đó, một giọng nói nhã nhặn từ tốn nhưng âm trầm ngân vang từ dãy hành lang vọng ra vườn thuốc, chính là giọng của Phạm thần y:
– Đàm Nương, nàng làm gì vậy?
Nhân Kiệt vừa gọi to, vừa vội vàng lao nhanh ra vườn. Như Như lẩm bẩm thật khẽ:
– Vãn tuồng rồi! Không cần đi nữa!
Dứt lời, nàng lập tức dừng bước. Ngô Bình đang đi nhanh, bất ngờ bị giữ lại thì có hơi loạng choạng. Chàng đứng chưa vững, Phạm Nhân Kiệt đã đến, Như Như liền nói hộ chàng:
– May quá, May cô bảo hai chúng tôi đi tìm ngài!
Nhân Kiệt không dừng lại, vừa đi tiếp về phía khu vườn, vừa nói, giọng vẫn rất trầm ổn:
– Xin lỗi, phu nhân làm kinh động đến hai cô cậu rồi!
Như Như quay người trông theo, mỉm cười đắc ý. Ngoài kia, người phụ nữ áo trắng đã dừng tay, nhìn chằm chằm về phía Nhân Kiệt, ngay cả khi ấy, diện mạo bà ta vẫn rất mờ nhạt, làn tóc phất phơ theo gió phủ một màn mỏng trước khuôn mặt thon gọn của bà.
Trông bộ dạng Như Như, Ngô Bình không khỏi lạ lùng hỏi:
– Sao cô vui quá vậy?
Như Như đáp:
– Tôi đoán đúng, bà ấy chính là Phạm phu nhân!
Ngô Bình nghiêng đầu nhìn Như Như:
– Chỉ có vậy thôi à? Còn màn lừa gạt dẫn dụ người ta đi chỗ khác thì sao?
Như Như che miệng cười, vỗ vai Ngô Bình đánh bốp một cái rồi hất mặt ra phía vườn thuốc, nháy mắt nói:
– Chưa xong đâu, họ đang đến kìa!
Ngô Bình quay đầu nhìn, quả nhiên, ba người đang từ vườn thuốc đi vào. Phạm thần y dẫn theo người đàn bà áo trắng, có lẽ bà đang dè dặt câu giờ, cố tình đi thụt ra sau. Mai cô đi ngay cạnh bên bà, nét mặt tỉnh rụi.
Khi họ vừa đến nơi, không cần đợi hai vị khách tỏ thái độ, Phạm thần y đã nói, giọng rất đỗi tự nhiên:
– Xin lỗi hai cô cậu, đây là vợ tôi. Nàng ấy quanh năm suốt tháng hiếm khi ra ngoài, cư xử có hơi khác lạ, hai người chưa quen nên bị làm cho kinh động, thành thật xin lỗi.
Người phụ nữ áo trắng kì bí_Phạm phu nhân_ lặng lẽ nép sau vạt áo chồng, ánh mắt trìu mến nhìn Mai cô, mớ tóc dày gần như ôm trọn khuôn mặt bà, chỉ có cặp mắt đen tuyền trong vắt long lanh dưới trời đêm mờ ảo. Mai cô nở nụ cười mang đầy hàm ý trấn an rồi nét mặt lại nhanh chóng chuyển sang vẻ tĩnh lặng thường ngày.
Thấy Ngô Bình vẫn còn ngơ ngác, Như Như bèn thúc nhẹ tay vào hông chàng rồi nói với Phạm thần y:
– Không biết là phu nhân, ban nãy chúng tôi có hơi lỗ mãng…
Phạm thần y không đợi Như Như nói xong đã vui vẻ xua tay:
– Không sao đâu mà_rồi ông quay sang phu nhân của mình, thận trọng thăm dò thái độ bà ta, ân cần nói_Đàm Nương, hai người này đến chữa bệnh, đều là bằng hữu của Hoàng Mai và Trí Anh cả, nàng còn nhớ Trí Anh không?
Phạm phu nhân rời mắt khỏi Mai cô, chậm rãi chuyển sang Phạm thần y, nhìn ông bằng ánh mắt chứa chan cảm xúc, thái độ vô cùng thẳng thắn, tuyệt không có chút ngại ngùng thường lệ của một người vợ nhìn chồng trước mặt người lạ. Rồi bà gật đầu, khóe miệng chếch lên thành một nụ cười mờ nhạt, thấp thoáng bóng dáng nụ cười diễm lệ của Mai cô trên bến sông ngày nào. Phạm thần y cũng mỉm cười đôn hậu, khẽ hất đầu về phía Ngô Bình và Như Như, Phạm phu nhân bèn quay đầu nhìn sang Ngô Bình. Chàng nhẹ gật đầu chào, bà cũng gật đầu đáp lễ, xong, bà tiếp tục lướt mắt sang Như Như. Như Như liền tươi cười cúi chào.
Thế nhưng, sự thể quả không suông sẻ. Vừa nhìn thấy Như Như, thái độ Phạm phu nhân bỗng dưng thay đổi tức thì, ánh mắt không còn toát lên vẻ ôn nhu trìu mến, thay vào đó là sự kinh hoàng sững sờ đến choáng váng. Tất cả xúc cảm ấy kéo qua nhãn quang bà trong khoảnh khắc vô cùng chóng vánh, khiến ai nấy đều không khỏi kinh ngạc, nụ cười trên môi tắt hẳn. Hơi thở Phạm phu nhân trở nên dồn dập, mắt ngấn lệ trừng trừng nhìn Như Như. Rồi rất đột ngột, trước cả khi Phạm thần y kịp ứng phó với sự cố ngoài ý muốn, Phạm phu nhân đã quay đầu bỏ chạy, bóng áo trắng phất phơ lướt nhanh qua hàng cây thuốc trong vườn rồi tiến dần về phía khu rừng. Phạm thần y lập tức đuổi theo, không quên lớn tiếng căn dặn Mai cô:
– Hoàng Mai, con đưa hai cô cậu này về phòng đi, chuyện của mẹ con để đấy ta lo cho!
Mai cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ đơn giản quay người đi vội về phía hành lang. Ngô Bình và Như Như đoán biết nàng ta không muốn nhiều lời, thật sự có một chút khó chịu trong lòng, bèn lặng lẽ bước theo sau. Khi đã đến phòng Ngô Bình, Mai cô không dừng lại mà rảo bước luôn về đại sảnh, bỏ lại phía sau hai kẻ ngơ ngác trông theo. Khi Mai cô đã khuất vào dàn dây leo xanh um rũ xuống đoạn hành lang phía đối diện, Như Như bèn mở cửa phòng, nói:
– Tôi vào đây một chút được không?
Ngô Bình quay lại, vừa bước qua ngưỡng cửa, vừa nói:
– Tôi cũng đang có chuyện muốn hỏi cô đây!
Như Như ngồi xuống bàn, tự tay lấy ấm trà rót sẵn ra hai cái tách rồi đẩy một cái sang chỗ Ngô Bình, nói:
– Thảo nào Trí Anh bảo đừng nhắc nhở gì đến thần y phu nhân…
Ngô Bình không đợi nàng nói xong, liền xen vào ngay:
– Tôi đang đợi cô giải thích đây, lúc ấy hai người họ đánh nhau, sao cô không lo đi gọi Phạm thần y, lại còn lần khân, bảo rằng Mai cô cố ý dẫn dụ chúng ta đi. Vậy sự thật là thế nào?
Như Như thở dài, bâng quơ nhìn tách sứ trên tay, nói:
– Nhìn bộ dạng sừng sộ này của anh, đảm bảo lại nghĩ rằng tôi muốn trì hoãn để chơi cô ta một vố! Phải không nào?
Dứt lời, nàng quay phắt sang Ngô Bình, mỉm cười, ánh mắt long lanh. Ngô Bình bật cười, nói:
– Tôi không nghĩ cô nhỏ nhen thì cô lại tự nhận vào. Tôi bực bội chỉ vì từ đầu đến cuối chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô còn cứ tỏ ra thông minh cái gì cũng biết…
Đến lượt Như Như phá ra cười:
– Anh ghen tị với tôi à?
Ngô Bình cười theo, xua tay nói:
– Bỏ đi, giải thích cho tôi rõ rồi còn về phòng nghỉ ngơi, khuya rồi!
Như Như đặt tách trà xuống bàn, nét mặt trầm lại, hạ giọng:
– Anh không thấy lạ sao? Theo anh, ban nãy thần y phu nhân dùng môn võ công nào để đấu với Mai cô?
Ngô Bình suy tư một lúc, nói:
– Họ đánh cùng một kiểu với nhau, là Tây Âu Độc Thủ!
Như Như gật đầu, nói:
– Đúng vậy, thoạt đầu tôi không để ý, định dùng Thạch Ngọc Trảo khống chế bà ấy, thế nhưng Mai cô năm lần bảy lượt ngăn cản, lại còn cảnh báo riêng với tôi, tôi mới giật mình đoán rằng Phạm phu nhân dùng Tây Âu Độc Thủ và có lẽ trên da cũng có bôi độc dược. Thế nhưng, trên người Mai cô lại hoàn toàn không có độc, hai người họ giao đấu với nhau, cào cấu va chạm nhiều như vậy mà Mai cô không hề bị tổn thương. Cứ theo lý mà nói, nếu trên da Phạm phu nhân quả thực có độc dược, Mai cô đâu thể đụng chạm tự nhiên như vậy mà vẫn bình an vô sự, còn nếu trên da bà ấy không có độc, Mai cô chẳng việc gì phải ngăn tôi chạm vào bà ấy cả!
Ngô Bình cau mày hoài nghi:
– Không hẳn là vậy, tôi nghĩ Phạm phu nhân không bôi độc dược lên người. Mai cô ngăn cản cô dùng Thạch Ngọc Trảo chẳng qua chỉ vì sợ cô nhất thời chưa hiểu chuyện mà nặng tay với phu nhân thôi.
Như Như nói:
– Thoạt đầu tôi cũng nghĩ như anh, nhưng đến khi cô ta một mực bảo chúng ta đi gọi Phạm thần y thì tôi lại nghĩ khác. Anh nghĩ xem, Phạm phu nhân dù có đôi chút bất thường thật, nhưng với Mai cô vẫn là mẹ con, không lẽ Mai cô lại không có cách tự mình khống chế bà ấy. Chúng ta chẳng qua lâu ngày ghé đến, chưa từng trông thấy Phạm phu nhân tìm Mai cô để giao đấu nên bị kinh ngạc, nhưng biết đâu, nhiều năm qua, hai mẹ con họ vẫn thường làm thế với nhau, kiểu như thân mật đùa nghịch dọa nhau ấy. Hơn nữa, lúc Mai cô ngăn cản tôi không chế Phạm phu nhân, anh vẫn chưa đến nên không nhìn thấy, cô ấy rõ ràng là không để phu nhân chạm vào người tôi chứ không đơn giản là muốn tôi đừng tổn thương bà ấy!
Ngô Bình trầm ngâm:
– Đúng là có chút khó hiểu. Nếu trên da Phạm phu nhân quả thực có bôi độc dược mà Mai cô vẫn không bị làm sao thì quá lạ lùng. Cô ấy đuổi khéo chúng ta đi, không lẽ lại vì sợ chúng ta nhìn thấy quá nhiều điều bí ẩn của Tây Âu Độc Thủ?
Như Như mỉm cười:
– Tôi thấy tám chín phần là vậy rồi. Tây Âu Độc Thủ vốn là môn võ công bí truyền của nhà họ Phạm, chỉ cần chạm vào da thịt những người có luyện qua, nhẹ thì tự chuốc đau đớn, nặng thì mất mạng, vậy mà hai kẻ cùng dùng độc thủ đấu với nhau lại bình an vô sự. Sơ hở ấy, nếu để đồn đại ra ngoài, biết đâu sẽ có người từ đó tìm ra cách đánh bại Tây Âu Độc Thủ, rõ ràng với Phạm gia vô cùng bất lợi.
Ngô Bình càng nghe càng ngẫm thấy có lý, đồng thời, khúc mắt trong vụ ông Thịnh nhiều năm về trước cũng dần sáng tỏ. Chàng thầm nghĩ:
“Năm đó ở làng Tam Điền, các cô cô Thạch Hà phái từng thắc mắc vì sao ông Thịnh vẫn có thể sống sót dù đã trúng phải Tây Âu Độc Thủ của Đoan phu nhân, phải chăng nguyên nhân chính là ở chỗ ông ấy cũng từng luyện qua môn võ công này? Nếu hai kẻ cùng dùng độc thủ đấu với nhau không thể làm tổn hại đến nhau thì cái chết của sư nương Đoan phu nhân phải giải thích thế nào đây? Dược sư phu nhân không thể chết vì Tây Âu Độc Thủ được, hay là Đoan phu nhân còn biết môn võ công nào khác? Bà ấy quả thực bị oan hay đã có ngầm liên kết với người ngoài?”
Thấy Ngô Bình suy nghĩ miên man, dần bỏ ngoài tai những lời mình nói, Như Như bèn ngắt vào bắp tay chàng. Chàng giật mình la lên:
– Sao cô mạnh tay vậy? Đau thật đấy có biết không hả?
Như Như tỏ vẻ bực bội:
– Sao không nghe tôi nói, đang suy nghĩ gì vậy?
Ngô Bình buột miệng đáp:
– Chuyện Đoan phu nhân!
Như Như cười trừ, lắp bắp:
– Là…Đoan…Đoan phu nhân nào vậy?
Biết mình lỡ lời, chàng bèn quay sang nhìn Như Như dò xét. Vốn chàng không định giấu Như Như, dù gì cũng còn nợ nàng một lời giải thích vì sao phải giấu giếm chuyện chàng từng ở Linh Cung với Phạm thần y, giờ trông thấy bộ dạng hiếu kì của nàng, chàng không nhịn được, bèn bật cười nói:
– Là Mùi cung Đoan phu nhân ở Linh Cung. Bà ấy cũng từng sống ở đây.
Rồi chàng kể lại tỉ mỉ thân thế của Trịnh Thị Đoan cùng nghi án giết sư nương, đồng thời giải thích cả chuyện cũ. Như Như yên lặng lắng nghe, chờ cho Ngô Bình dứt lời, nàng tiếp tục thắc mắc:
– Cho dù anh từng sống ở Linh cung, những chuyện thế này không lẽ Đoan phu nhân tự kể với anh? Từ đâu mà anh biết vậy?
Ngô Bình mím môi nghĩ thầm:
“Muốn tránh nhắc đến ông ngoại trước mặt nàng ta nhưng xem ra không xong rồi. Đã nói đến đây, thôi thì cứ lựa chuyện nói tiếp, miễn sao đừng nhắc nhở gì đến vụ thảm sát và giao ước của Mộc Hương sơn trang, Thạch Hà phái và Linh Cung tại đền thờ Định Quốc Công năm xưa là được.”
Nghĩ xong, chàng chậm rãi nói:
– Tôi từ nhỏ thất lạc gia đình, may nhờ Dậu cung Bích phu nhân nhận làm con nuôi nên mới sống ở Linh Cung từ nhỏ. Đến năm mười một tuổi, ông ngoại tôi đến tìm. Trước đây ông ngoại từng đưa một người trúng phải Tây Âu Độc Thủ đến Phạm gia trang cầu cứu cha con Phạm dược sư, người đó lại chính là cha của Đoan phu nhân. Năm ấy, nhà họ Phạm và ông lão trúng độc kia đã kể lại mọi chuyện với ông ngoại tôi. Sau này, đến Linh Cung đòi đem tôi đi cũng không dễ dàng gì, ông ngoại đành nói ra những chuyện ấy để uy hiếp Đào cung chủ và Đoan phu nhân, họ và Bích phu nhân mới chịu để tôi đi theo ông ngoại. Từ đó tôi mới biết lai lịch thật của mình, biết luôn cả ân oán giữa Đoan phu nhân và nhà họ Phạm.
Như Như chống tay lên bàn rồi tựa cằm vào, nói:
– Lai lịch của anh xem ra cũng phức tạp nhỉ! Từng sống ở Linh Cung, rồi lại là cháu ngoại của Nhật Lão, thế mà vẫn được thiền sư vạn Hạnh nhận làm đệ tử, lại còn quen biết Kỷ Lục Nương, sư phụ của tôi nữa.
Ngô Bình nhìn điệu bộ hiếu kì của Như Như, nói:
– Cô đang muốn nhân cơ hội hỏi luôn một lượt những khúc mắt trong mấy tháng chứ gì?
Như Như chựng lại, lập tức nhổm người dậy, một chút thẹn thùng lướt nhanh qua ánh mắt, sắc mặt có hơi ửng hồng, nàng nhìn Ngô Bình, cười trừ:
– Có quan tâm nên mới muốn biết chứ! Anh không có tâm trạng kể thì thôi, cũng khuya rồi, tôi về phòng vậy!
Nói rồi nàng dợm bước đi, Ngô Bình bèn gọi giật lại:
– Như Như này_chờ cho nàng ngoảnh đầu lại, chàng nói tiếp_Không phải là tôi không muốn kể, nhưng… hôm nay khuya quá rồi, cô về ngủ đi, trời lạnh mà thức khuya thì không tốt đâu!
Như Như mỉm cười trìu mến, gật đầu rồi lập tức rời đi. Khi cửa phòng đã khép lại rồi, Ngô Bình quay vào nhìn bộ tách trà trên bàn, thở dài: “Tôi biết cô thực tâm đối đãi với tôi, tôi cũng thực lòng xem cô là bằng hữu, nhưng có những chuyện không nói ra sẽ tốt hơn cho cả cô và tôi!”.
…

bạn Kim chọn cái hình minh họa thật muốn dọa chết người mà @_@