Chương 26: Vương tử (phần 2)

Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, quay đi quay lại, nàng đã mười hai tuổi. Cuộc sống trong vương phủ cứ nhàn nhã bình lặng. Việc giả dạng làm Ngọc Minh vương tử rồi lại đóng vai thị nữ Như Như, ban đầu tuy có hơi khó khăn bất tiện, nhưng chỉ sau ba năm, nàng đã thành thạo đến mức cảm thấy nhàm chán. Giờ đây, nàng thậm chí có thể nói bằng hai giọng hoàn toàn khác biệt, cung cách điệu bộ cũng linh hoạt thay đổi qua lại, người trong phủ tịnh không một ai nghi ngờ Ngọc Minh vương tử và Như Như thật ra chỉ là một người.

Kẻ duy nhất phát hiện ra nàng là con gái, từ sau buổi yến tiệc năm ấy chừng hai tháng đã về lại Đằng châu. Bẵng đi ba năm, nàng chẳng nghe thấy bất kì tin tức gì về y. Có lẽ, y vẫn đều đặn đến Hoa Lư, nhưng nàng lại không gặp, phụ thân cũng tránh nhắc đến y trước mặt nàng. Vì thế, dần dần nàng cũng để y chìm vào quên lãng. Cây trâm trầm hương y tặng cho thuở nhỏ, nàng vô ý vùi xuống tận đáy rương đựng đồ trang sức.

Thế nhưng, có lẽ kiếp trước nàng mắc nợ y, nên kiếp này chẳng thể thoát khỏi y dễ dàng như vậy! Nhất là khi mà, ngay cả trong kiếp này, y cũng đã một lần cứu mạng nàng.

Mùa thu năm Ứng Thiên thứ sáu (999), sau khi thân chinh đi đánh dẹp Hà Động, thu phục được bốn mươi chín động ở châu Định Biên, Đại Hành hoàng đế trở về Hoa Lư ăn mừng chiến thắng. Ngài cho triệu tập tất cả các hoàng tử đang đóng ở những vùng lân cận, quyết định vài ngày sau sẽ mở hội săn bắn ở Cổ Pháp. Ngày hôm ấy, cha con nàng được lệnh vào cung đón các hoàng tử. Dĩ nhiên, trong đám vương tôn quý tộc ấy chắc chắn có y, người mà nàng thực tâm chẳng hề mong chờ. Thoạt đầu, nàng quên bẵng đi, giữa một loạt các hoàng tử, cái tên Lê Long Đĩnh chẳng có vẻ gì nổi trội, mà ngay cả bản thân y vốn dĩ lúc nào cũng tĩnh lặng như bóng tối, thật khó phát hiện ra giữa một đám người phần lớn đều thích phô trương thanh thế.

Nàng cứ điềm nhiên hành động theo cung cách của một vương tử, lòng thầm cảm thấy thú vị vì chẳng có bất kỳ công chúa, quận chúa nào được hiện diện ở điện Bách Bảo Thiên Tuế vào lúc ấy. Đám hoàng tử vui vẻ nói với nàng vài ba câu vô thưởng vô phạt, nàng cũng tùy ý đáp trả để khỏi làm họ mất hứng.

Đang trong lúc vui vẻ, đột nhiên ngay phía sau, ở một khoảng cách rất gần, một giọng thì thào lạnh lùng dội thẳng vào ót nàng:

–       Tiểu quận chúa, còn nhớ ta không?

Nàng giật bắn người, sửng sốt quay đầu, ngỡ ngàng nhận ra y, kẻ đã rắp tâm đẩy nàng xuống hồ nước rồi lại bỏ công cứu nàng sống lại. Y điềm nhiên đứng trước mặt nàng, miệng nở một nụ cười thân thiện. Rồi chẳng đợi nàng định thần, y đột ngột vòng tay ôm chầm lấy nàng, ra vẻ mừng rỡ, cố ý nói lớn:

–       Là Ngọc Minh Vương Tử đây sao? Đã lâu không gặp, em lớn thế này rồi cơ đấy!

Dứt lời, y buông nàng ra, trong lúc nàng còn đang ngơ ngác chẳng biết xử trí thế nào, y lại nắm tay nàng, lôi đến chỗ một hoàng tử khác, bật cười rất tự nhiên, nói:

–       Long Việt, anh còn nhớ cậu nhóc này không? Ba năm trước chính hắn đã cả gan cho anh một trận bên hồ nước đấy!

Các hoàng tử nghe thấy, ai nấy đều cười to sảng khoái. Chỉ mỗi một mình nàng cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng cũng cố gượng cười theo, đồng thời liếc mắt nhìn sang y, thầm nghĩ chẳng biết đến khi nào y mới chịu tha cho nàng.

Sau buổi yến tiệc thịnh soạn, nàng còn chưa kịp tìm cớ cáo từ thì y đã đến chỗ nàng, làm ra vẻ thân mật, khoác vai kéo nàng ra ngoài. Nàng miễn cưỡng đi theo, tự nhủ đợi khi ra ngoài rồi sẽ chẳng kiêng dè gì nữa mà đánh nhau với y một trận cho hả cơn tức giận. Nào ngờ, vừa ra khỏi tẩm cung, y đã buông nàng ra, thái độ thân mật đùa cợt lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ ngoài nhã nhặn đến đáng ngờ. Chẳng để nàng thắc mắc quá lâu, y đã lên tiếng trước:

–       Nhiều năm như vậy rồi, em còn giận ta sao?

Nàng cứng người, miệng lắp bắp:

–       Khai Minh Vương…ngài nói gì vậy?

Khóe miệng y nhẹ chếch lên, tạo thành một điệu cười mờ nhạt:

–       Lần nào về Hoa Lư, ta cũng xin phép phụ hoàng cho đến Nhân Trí Vương Phủ tạ tội với em, nhưng hết lần này đến lần khác đều không được đi. Chuyện ta phát hiện ra em là nhi nữ, hình như khiến cha em không hài lòng, phụ hoàng vì vị nể cha em, nhất định không cho ta đến. Mãi hôm nay mới có dịp gặp lại, vậy mà từ đầu đến cuối, em thậm chí chẳng buồn nhìn ta đến một lần. Nếu không phải vì em còn giận ta chuyện cũ, thì là vì lý do gì?

Lời y nói khiến nàng không khỏi cảm thấy bất ngờ. Hóa ra, suốt ba năm qua nàng không nghe ai nhắc nhở gì đến y, đều là chủ ý của phụ thân cả. Nàng thực bụng chẳng hề giận y dai dẳng đến thế, huống chi năm đó y cũng đã tận lực cứu sống nàng. Một đứa trẻ chín tuổi, làm sao có thể ghi hận vì một chuyện không đáng ghi hận trong bằng ấy năm cơ chứ! Thế nhưng, rõ ràng y lại suy nghĩ theo một hướng khác hẳn. Y không cho rằng đấy chỉ là chuyện cỏn con, y thực sự có áy náy, có day dứt, vì năm xưa đã suýt giết chết nàng. Tuy nhiên, sự ăn năn của y, suy cho cùng là xuất phát từ thiện căn tốt đẹp, hay chỉ là vì thể diện? Với thân phận của y, việc ức hiếp một con bé nhỏ tuổi hơn mình là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được. Nàng băn khoăn hồi lâu, quên bẵng đi rằng y vẫn đang chờ đợi nàng trả lời. Đến khi nàng sực tỉnh, thì cũng là lúc y thở dài, giọng trầm lại:

–       Xem ra, em vẫn còn giận ta! Biết làm thế nào bây giờ!

Nàng nhìn y hồi lâu, sau khi gạt bỏ những suy tư mơ hồ trước đó, vẻ ngoài buồn rầu của y lại khiến nàng nảy sinh cảm mến. Nàng lặng lẽ tiến đền gần, kéo nhẹ tay áo y, mỉm cười nói:

–       Em có giận anh đâu! Chỉ là nhiều năm không gặp, nhất thời chưa nhớ ra đó thôi!

Y liền quay lại nhìn nàng, nét mặt rạng rỡ thấy rõ. Nàng ngỡ ngàng nhìn ngắm, hóa ra trên khuôn mặt lãnh đạm u ám thường trực của y cũng có thể hiện diện chút ấm áp thân tình như lúc này. Rồi y lại nắm tay nàng, kéo nàng vụt chạy ra vườn. Cả buổi hôm ấy, nàng chơi đùa cùng y, trò chuyện cùng y, đến tận khi mặt trời sắp lặn, cả hai mới quay về điện Bách Bảo Thiên Tuế.

Tối đó, nàng vừa về phủ đã vội tìm cái rương trang sức, hào hứng lục đến tận đáy, lấy ra cây trâm gỗ thơm mùi trầm rồi cài luôn lên tóc, đến khi đi ngủ mới tháo trâm xuống, nhưng lại để ở ngay đầu giường, tâm tư bắt đầu nhen lên loại xúc cảm kì lạ.

Ba ngày sau, nàng và phụ thân được gọi theo hộ giá trong chuyến săn bắn ở Cổ Pháp. Thường ngày ở mãi trong phủ, làm gì cũng bị kiểm soát gắt gao, nay có dịp ra ngoài vui chơi, phụ thân lại thường xuyên túc trực bên cạnh hoàng đế, thế là nàng được một dịp tự do tự tại hiếm có. Nhưng đấy chỉ là do nàng tưởng thế, phụ thân không cò thời gian để quản nàng, tự khắc sẽ có người khác muốn thay ông quản nàng. Trên suốt quãng đường từ Hoa Lư đến Cổ Pháp, Long Đĩnh lúc nào cũng thúc ngựa đi bên cạnh nàng như hình với bóng. Nếu đấy là một hoàng tử khác, chẳng hạn như Long Việt, anh trai y, hẳn là nàng đã tỏ ra khó chịu rồi; nhưng vì đấy là y, người mà nàng thực tâm cũng có một chút cảm mến, nên nàng chẳng những không thấy phiền lòng, mà còn vui vẻ tán với y đủ chuyện.

Ở trạm nghỉ cuối cùng trước khi đến Cổ Pháp, phụ thân có thoáng thấy nàng và y thân mật hơn mức bình thường, nhưng trên nét mặt ông tuyệt nhiên không có một chút biểu cảm gì khác lạ, chỉ đơn giản nhìn lướt qua rồi quay đi, cứ như thể nhiều năm nay ông chưa từng can thiệp để y đừng có cơ hội gặp nàng vậy. Thái độ của phụ thân khiến nàng bất giác sực tỉnh, không thể không có một chút ngờ vực. Phải chăng, lần này y có thể dễ dàng tiếp cận nàng, đều là chủ ý của hoàng đế?

Nàng từ lâu đã không còn là một đứa trẻ vô ưu vô lo, mười hai tuổi cũng đủ để hiểu được phần nào lời giáo huấn sâu sắc của phụ thân. Phụ thân nàng, tuy chẳng phải dòng dõi hoàng tộc, nhưng binh quyền ông nắm trong tay lại không hề kém cạnh bất cứ một vị đại vương nào. Ông là người có thực lực, lại biết nhìn xa trông rộng, địa vị của ông trong triều đình luôn khiến cho kẻ khác vừa phải vị nể, lại vừa phải đề phòng. Mối ràng buộc duy nhất giữa Nhân Trí Vương và hoàng tộc họ Lê chính là tình anh em kết nghĩa từ thuở hàn vi với Đại Hành hoàng đế. Nhưng đến một ngày, khi ngai vàng đổi chủ, ràng buộc ấy tự khắc sẽ mất đi. Đại Hành hoàng đế hiển nhiên hiểu rõ điều đó hơn ai hết, và các con trai của ngài, sẽ càng phải để tâm đến nhiều hơn. Binh quyền hiện tại trong tay Nhân Trí Vương, tương lai có thể sẽ là lợi thế, hoặc là cái gai trong mắt kẻ kế vị. Quyền lực vốn dĩ chẳng nên phân tán, nhưng công lao giữ vững vùng biên cương phía Nam của phụ thân nàng trong suốt nhiều năm qua không phải là điều dễ dàng gạt bỏ. Chính vì thế, các hoàng tử của hoàng tộc họ Lê, một khi đã đặt tham vọng ở ngai vàng, sẽ có hai hướng để đối phó với gia đình nàng: hoặc là ra sức kết thân, tiếp tục xây dựng các mối ràng buộc; hoặc là sẽ ngấm ngầm tìm thời cơ diệt trừ tận gốc, từ bi hơn một chút thì sẽ dần loại bỏ binh quyền của cha nàng.

Về chuyện của Khai Minh Vương Lê Long Đĩnh, sau một thời gian dài không thể tiếp cận được nàng, nay đột nhiên lại có thể dễ dàng kèm cặp nàng mọi lúc mọi nơi, đến cả phụ thân cũng đành phải nhắm mắt cho qua. Điều này khiến nàng không thể không nghĩ đến chuyện y thật sự đang rất được lòng Đại Hành hoàng đế. Huống chi cách đây vài năm, phụ thân cũng đã từng cảnh báo nàng như vậy. Có lẽ, phụ thân từ đầu đã chẳng muốn nàng có chút can hệ gì đến y, mới phải dàn xếp để y không có cơ hội bước vào phủ lần thứ hai. Nếu thật là vậy, lẽ ra nàng cũng nên giữ khoảng cách với y, làm theo ý của phụ thân nàng.

Nhưng chung quy, nàng cũng chẳng hiểu tại sao bản thân đã tường tận mọi chuyện rồi, vẫn không thể dứt khoát làm mặt lạnh với y đến cùng. Là nàng đã nghĩ quá nhiều, thực tâm y chẳng có một chút suy tính gì, toàn tâm toàn ý muôn kết giao với nàng; hay là vì y đã rắp tâm ngay từ đầu, tìm mọi cách để tiếp cận nàng, nhằm tròng thêm một sợi dây ràng buộc nữa vào gia đình nàng?

Những ngày ở Cổ Pháp, nàng tự buộc mình dẹp bỏ mọi nghi ngờ, vô tư chơi đùa với y. Nàng thích vào rừng săn bắn, y sẵn sàng đi với nàng, nàng muốn ra sông bơi lội, y cũng chiều theo. Bất kể là nàng đi đâu, y đều đi theo đến đấy, nửa bước chẳng rời. Đến ngày thứ ba, có một kẻ khác cũng đột nhiên muốn giở trò kèm cặp nàng, chính là anh trai cùng mẹ với Long Đĩnh, Nam Phong Vương Lê Long Việt. Khi Long Việt tìm đến khu trại của Nhân Trí Vương, Long Đĩnh đã ở đấy trước, liền khó chịu ra mặt. Y từ chỗ thân thiện thoải mái, Long Việt vừa xuất hiện thì bèn đổi sang lạnh lùng hằn học. Nàng trông thấy, khó tránh khỏi một chút phật lòng, bèn bỏ luôn vào trong lều, quyết định chẳng đi cùng ai cả. Không như Long Đĩnh, Long Việt chẳng hay biết nàng là nữ nhi, việc y đột nhiên tìm đến chắc chắn không ngoài hai mục đích, trước hết là để giám sát Long Đĩnh, sau là để tranh thủ kết thân với Nhân Trí Vương thông qua nàng. Nàng bất giác cảm thấy chán nản, đành thở dài, tự soạn giấy bút viết lên đấy một bài thơ:

“Thân như điện ảnh hữu hoàn vô,

Vạn mộc xuân vinh, thu hựu khô.

Nhậm vận thịnh suy vô bố úy,

Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.”

 

Nàng vừa dừng bút, ngay phía sau đã có người lên tiếng:

–       Em thực sự chỉ vì hắn mà không muốn ra ngoài chơi nữa sao?

Nàng đặt bút xuống, quay đầu lại. Thật ra, chẳng cần phải nhìn, nàng cũng biết đấy là Long Đĩnh. Nàng làm điệu bộ thờ ơ, đáp:

–       Em là vì anh tỏ ra hằn học với anh ấy nên mới mất hết cả hứng đấy thôi!

Long Đĩnh sững sờ ngạc nhiên, rất nhanh sau đó, y bật cười nhạt, nói:

–       Em giận ta? Thế em có biết vì sao mà ta hằn học với hắn không? Em có biết vì sao hôm nay hắn lại đột nhiên tìm đến không?

Nàng thản nhiên cầm tờ giấy vừa chép thơ, đưa lên chắn trước mặt, ra vẻ như đang xem lại bút tích của mình, đáp:

–       Nam Phong Vương với anh là anh em cùng mẹ. Anh ấy muốn đi săn chung với anh cũng không có gì lạ!

Long Đĩnh bật cười khinh khỉnh, nói:

–       Tối hôm qua, hắn hỏi phụ hoàng vì sao ta lúc nào cũng đi cùng em. Phụ hoàng không để cho ta một chút thể diện thì thôi, lại còn vui vẻ nói với hắn em là nhi nữ. Đem cả chuyện vì sao em phải giả trai kể hết cho hắn nghe. Lúc ấy có cả phụ thân của em ở đấy, phụ hoàng còn bảo rằng…

Long Đĩnh chưa kịp dứt lời, nàng đã sửng sốt đặt tờ giấy xuống, nói:

–       Anh nói sao? Nam Phong Vương đã…

Long Đĩnh gật đầu khẳng định, giọng buồn bã:

–       Ta khó khăn lắm mới được gặp lại em, cũng khó khăn lắm mới biết thân phận tiểu quận chúa của em. Hắn chẳng quan tâm gì đến em, thậm chí còn quên mất đã từng bị em đánh cho một trận bên hồ nước, vậy mà…

Long Đĩnh thở dài, cặp mắt nhắm nghiền, chân mày chau lại, nói thật khẽ:

–       Ta sợ…sợ phụ hoàng có ý muốn…gả em cho hắn!

Lời ấy của Long Đĩnh khiến nàng lập tức choáng váng. Nàng đã mười hai tuổi! Theo lẽ thường, các công chúa, quận chúa ở tuổi này đã bắt đầu được xem xét chuyện ban hôn. Mối lo của Long Đĩnh là hoàn toàn có căn cứ. Đầu óc nàng bắt đầu rơi vào trạng thái hỗn loạn, hai chữ “hôn sự” vốn quá xa vời, ít nhất, nàng vẫn chưa từng một lần nghiêm túc nghĩ đến, cứ cho rằng ngày dài tháng rộng, dựa vào địa vị vương tử tôn quý, sẽ chẳng có ai ép uổng được nàng. Nhưng bây giờ nàng biết mình đã lầm to. Ý chỉ của Đại Hành hoàng đế, thân phụ nàng còn chẳng dám chống lại, nàng lấy tư cách gì mà tự tin rằng hoàng đế sẽ không gả nàng cho một trong các hoàng tử để tăng cường mối ràng buộc với gia đình nàng chứ!

Trong khoảnh khắc bàng hoàng lo sợ, nàng bất giác ngã sụp xuống, cánh tay sải ngang mặt bàn, hất đổ cả nghiên mực. Nàng luống cuống rụt tay lại, tự vỗ nhẹ vào mặt mình để lấy lại bình tĩnh. Long Đĩnh liền vội vàng lao đến, giọng lo âu:

–       Em xem kìa, mực đổ cả vào tay, sao lại còn chạm vào mặt thế? Lem hết cả rồi!

Nàng giật mình nhìn lại bàn tay, quả nhiên đã bị mực đen vấy lên. Thế nhưng, nàng chẳng buồn lau vết mực trên mặt, cứ thế ngồi thừ người ra, bắt đầu suy tính xem phải làm gì. Long Đĩnh ngồi cạnh nàng đã tỏ ra sốt ruột, y lay mạnh thân hình nàng, nói:

–       Hay là, lát nữa ta xin với phụ hoàng cho em cùng về Đằng châu với ta…

Nàng giật bắn người, bối rối gạt tay Long Đĩnh ra rồi trừng mắt nhìn y. Nàng nhất thời hoang mang đến hụt hơi, tuy vậy, vẫn gượng gằn từng tiếng một:

–       Em sẽ không đi đâu cả! Nhất định sẽ không đi đâu cả! Em là Ngọc Minh Vương Tử, đến ngày nào Hắc Diện Phu Nhân còn chưa bị bắt, em vẫn cứ là Ngọc Minh Vương Tử!

Long Đĩnh nói:

–       Em không cần phải sợ ả, ta sẽ bảo vệ em. Có ta rồi, sẽ chẳng ai dám động đến em!

Nàng nhếch mép cười nhạt, nói:

–       Em không sợ ả, cũng không cần ai phải bảo vệ em! Chỉ là em thật sự không muốn rời phủ, không muốn phải gả cho ai hết!

Long Đĩnh bắt đầu tỏ ra nóng nảy, y siết chặt cổ tay nàng, kéo nàng đến thật gần, nói:

–       Em là nhi nữ, không thể không xuất giá! Nếu ngày hôm nay em nhất định không nghe theo sắp xếp của ta, đợi đến khi phụ hoàng hạ chỉ rồi thì đừng có hối hận!

Nàng lấy hết sức giằng ra khỏi tay y, thuận thế bắn luôn hai phát ám khí cào xước một đường dài dọc cánh tay y, lạnh giọng quả quyết:

–       Nếu anh chẳng còn cách nào hay hơn để giúp em thì hãy quay về đi! Đừng giở trò ép buộc em!

Long Đĩnh bất lực trừng mắt nhìn nàng một hồi lâu. Sau cùng y cũng thở dài, giọng dịu lại:

–       Ta xin lỗi, ta sai rồi!

Nàng nguôi giận, bất giác áy náy quay đầu nhìn y. Vết xước dọc cánh tay y đang rỉ máu. Nàng bèn chồm đến, lấy khăn lau khô vết thương cho y, ôn tồn nói:

–       Em biết anh lo lắng cho em! Nhưng em nghĩ hoàng thượng chưa hẳn là đã có ý đó! Đêm qua, em thấy thái độ phụ vương vẫn rất bình thản, không giống như vừa gặp phải biến cố lớn. Có lẽ chúng ta nhất thời cạn nghĩ, lo lắng dư thừa rồi!

Long Đĩnh chau mày, trầm ngâm:

–       Trước mắt có thể không có biến cố, nhưng về lâu về dài thì sao?

Nàng băn khoăn nhìn y một lúc. Đến khi vừa mở miệng toan giãi bày với y thì đã phải kinh động dừng ngay lại. Từ phía ngoài lều trại, giọng Nam Phong Vương giận dữ vang lên:

–       To gan! Dám trộm vật phẩm của Ngọc Minh Vương Tử! Bắt hắn lại cho ta!

Sau tiếng quát nạt của Nam Phong Vương, bên ngoài lập tức trở nên hỗn loạn. Nàng và Long Đĩnh vội vàng chạy ra, đã thấy Lý Công Uẩn đang dẫn theo đám thuộc hạ của Nam Phong Vương ruổi ngựa chạy vào rừng. Long Đĩnh bèn chạy đến gần, hỏi:

–       Anh Long Việt, chuyện gì vậy?

Nam Phong Vương khinh khỉnh quay sang nhìn Long Đĩnh, bật cười nhạo:

–       Hóa ra ngươi ở đây, lại chẳng được việc gì, để cho đám thảo dân trà trộn vào ăn trộm vật phẩm của vương tử! Thật là mất hết thể diện!

Long Đĩnh nghiến răng, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm. Y trừng trừng nhìn Long Việt, mắt tóe lên sự điên cuồng bất phục rồi lạnh lùng quay đi, leo vội lên ngựa, quất roi phóng thẳng về phía đám thuộc hạ ban nãy. Nàng chứng kiến từ đầu đến cuối, cũng chẳng nuốt trôi thái độ khinh thị ra mặt của Long Việt, bèn ném cho y một cái liếc mắt sắc bén rồi cấp tốc lấy ngựa chạy theo Long Đĩnh.

Trong tiếng gió rít qua kẽ lá, nàng có thể nhận thấy ngay phía sau, Long Việt đang phóng theo sát nút. Ba người cứ thế lặng lẽ phi ngựa, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp một tên thảo dân đang chạy bán mạng về phía bìa rừng. Nàng bèn ghìm cương cho ngựa chạy chậm lại, vừa kịp lúc phát hiện tên trộm đang đụng độ một thiếu niên lạ. Từ sau lưng nàng, giọng Nam Phong Vương thét lên:

–       Bắt lấy nó cho ta!

Thiếu niên ấy, đến gần thì nhận ra là một chú tiểu. Sợ kẻ tu hành tâm địa nhân từ, sẽ lại thả tên trộm kia đi, nàng bèn nhẹ giọng nói thêm vào:

–       Hắn là phường trộm cướp đấy! Mau bắt hắn lại!

Chú tiểu kia nghe thấy, lập tức phi thân lên cây, đuổi theo tên trộm. Chẳng mấy chốc, y đã khống chế được tên trộm. Thân thủ nhanh nhẹn và cước bộ kì quặc của chú tiểu khiến nàng không khỏi thầm thán phục. Nàng ghìm cương cách chỗ y một khoảng không xa, hai anh em Nam Phong Vương cũng liền dừng lại cạnh bên nàng. Rồi nàng gần như chẳng để tâm gì đến tên trộm, chỉ tò mò quan sát chú tiểu kia. Y tầm chừng mười ba mười bốn tuổi, điệu bộ linh hoạt, khuôn mặt anh tuấn ưa nhìn.

Đó là lần đầu tiên nàng gặp y, một đệ tử khác của thiền sư Vạn Hạnh.

Biến cố ngày hôm ấy khiến nàng nhận ra rất nhiều điều, về Long Đĩnh, Long Việt, và cả y nữa, người chỉ gặp một lần đã phải khắc ghi cả đời trong tâm tưởng.

Long Việt không đáng ghét như nàng nghĩ. Y tuy nóng nảy hợm hĩnh, nhưng quả thật là một kẻ chẳng hề có một chút toan tính, nghĩ sao nói vậy, hành động bộc trực, thẳng thắn.

Long Đĩnh lại khác, có vẻ như bộ mặt thân thiện dễ gần của y chỉ dành riêng cho nàng. Đấy là chân tình hay là âm mưu, nàng hoàn toàn còn rất mơ hồ. Y sẵn sàng giết người chỉ vì thể diện, sẵn sàng thay đi bộ mặt lạnh lùng thường ngày bằng vẻ ôn hòa lễ độ trước hoàng đế, cha ruột của y. Tuy nhiên, y lại có thể vì nàng bị người ta châm chọc mà lỏng tay phòng bị, cuối cùng trúng phải ám khí vẫn không nặng lời nửa câu; có thể vì lời hứa của nàng với chú tiểu xa lạ kia mà nói dối Đại Hành hoàng đế, dù nàng biết thực tâm y chẳng muốn cho qua dễ dàng như vậy. Tất cả những gì y đã làm ngày hôm ấy khiến nàng vừa động lòng thiếu nữ, lại vừa hoài nghi lo sợ.

Chú tiểu kia, một kẻ xa lạ giữa đường, hóa ra lại là đệ tử của thiền sư Vạn Hạnh. Y là người đầu tiên dám cả gan nói nàng có dung mạo không dễ nhìn, dù ngày hôm ấy chỉ là do nàng vô tình làm vấy mực lên mặt. Y cũng là kẻ đầu tiên dám dùng ngụy chiêu để ép nàng vào thế ngã bổ nhào xuống đất, mặc dù mãi về sau, phụ thân mới nói cho nàng biết đấy là Mộc Hương quyền nổi tiếng của Ngô gia. Nhưng ấn tượng hơn tất cả, y là người đầu tiên dám bắt bẻ luật chặt tay phường trộm cắp, dám táo gan thuyết phục hoàng đế và bênh vực cho một tên trộm:

–       Hoàng thượng chặt tay y rồi, y không thể làm lụng, vợ con y sẽ đói. Người đói rồi, ắt sẽ lại nghĩ đến trộm cắp để sống qua ngày. Một người bị chặt tay, tự dưng lại sinh ra thêm vài tên trộm cắp…

Lời lẽ của y ngày hôm ấy khiến nàng mãi về sau vẫn còn sửng sốt, dù nàng biết, đệ tử của thiền sư Vạn Hạnh luôn mang trong mình khí chất rất khác người. Chẳng có võ tướng nào trong thành Hoa Lư lại có thể khoan hòa, độ lượng, nhiều lúc nhân từ một cách thái quá như Lý Công Uẩn. Ấy vậy mà, võ tướng khác người ấy lại có thể trụ vững trong triều chính ngần ấy năm, vừa được lòng bề trên mà vẫn không mất lòng kẻ dưới. Và nay, ngay tại xứ Cổ Pháp, lại có một chú tiểu võ công đầy mình, bề ngoài từ tốn, bên trong ngạo nghễ; cung cách điềm đạm, suy nghĩ táo bạo; hành xử thoạt nhìn thì cứ tưởng gò bó khuôn phép, khi gặp chuyện khẩn cấp lại tỏ ra bất cần giới hạn. Nàng và y, chỉ một lần gặp gỡ cũng đủ ghi khắc cả đời.

Ngày ấy, nàng rời khỏi Cổ Pháp không một chút lưu luyến. Nàng luôn tin rằng, đã là đệ tử của thiền sư Vạn Hạnh, sớm muộn gì cũng có ngày phải đặt chân đến đất Hoa Lư.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

4 bình luận về “Chương 26: Vương tử (phần 2)”

  1. Hự, chắc mình không thể chờ nổi phần 3 quá @@. Mình chỉ biết Lục Thập Hoa Giáp Truyện từ thứ 7 tuần trước thui, cày với tốc độ ánh sáng, giờ phải ngồi hóng >”<

Gửi phản hồi cho Bie Hủy trả lời