Chương 31: Giăng bẫy (phần 3)

Lý Công Uẩn cứ thế ngang nhiên xô cửa xông vào, trừng mắt đứng nhìn trực diện Lê Long Đĩnh; một tay y siết chặt lại thành nắm đấm, tay còn lại gồng cứng nơi chuôi gươm. Quân cấm vệ bên ngoài lập tức kinh động, túa vào chắn thành hàng dày đặc giữa Công Uẩn và Long Đĩnh. Công Uẩn trước sau chẳng màng đến, vẫn đứng bất động, hàm răng nghiến chặt, mắt long lên thịnh nộ.

Ở trên ngai, Lê Long Đĩnh một mực điềm nhiên như không, nét mặt thản nhiên đến lạnh lùng. Y ngồi tựa nghiêng qua một bên, ánh mắt lãng đáng nhìn Lý Công Uẩn, nửa thách thức, nửa nhàm chán. Đoạn, y nhạt giọng hạ lệnh:

–       Tất cả lui hết ra ngoài! Chỉ một mình Lý tướng quân ở lại!

Quân cấm vệ bàng hoàng hạ giáo, song, vẫn lục tục rút lui trong trật tự. Cánh cửa gỗ khi nãy lại được khép chặt. Không gian nhanh chóng trở về với thinh lặng, cứ như thể vừa rồi chẳng có chuyện ầm ĩ gì xả ra, duy chỉ có bộ dạng của hai kẻ đang nhìn nhau là không hề thay đổi, một bình thản vô sự, một kích động điên cuồng.

Sau một hồi thật lâu, Long Đĩnh lên tiếng trước, vẫn là tông giọng đều đều vô cảm:

–       Bỏ gươm xuống!

Công Uẩn lập tức đáp ứng không chút do dự. Y tháo thanh gươm ra khỏi đai, trợn mắt ném thật mạnh xuống nền điện. Tiếng kim loại leng keng va vào đất trộn lẫn với tiếng gạch đá vỡ nứt tạo thành một loại âm thanh sắc nhọn đâm toạc vào không gian thinh lặng nặng nề.

Long Đĩnh trước sau vẫn thản nhiên như không. Công Uẩn trước sau vẫn bất động đầy nộ khí.

Lại một khoảng lặng nữa trôi qua trước khi Long Đĩnh hạ giọng bâng quơ bật ra một câu đầy ngụ ý đe dọa:

–       Trẫm chuẩn cho tiểu thư Yến Lan em gái ngươi rời cung rồi. Ngươi nếu còn giữ bộ dạng phạm thượng đó, trẫm sẽ không nhượng bộ nữa đâu!

Công Uẩn gằn từng tiếng một nơi cổ họng:

–       Làm sao thần biết hoàng thượng không giở trò mờ ám gì bên trong?

Dù y đã cố giữ cho tông giọng không thành ra kiểu nạt nộ, vẫn không sao dằn nổi âm vực khi phát ra tiếng “thần” và hai tiếng “hoàng thượng”. Long Đĩnh ung dung chỉnh lại tư thế ngồi thẳng, ánh mắt nửa thờ ơ nửa thách thức vẫn kiên trì bám chặt vào nhãn quang hung tợn của Công Uẩn:

–       Quá lắm cũng chỉ là một đứa con gái, trẫm muốn làm cho ngươi thần phục trẫm, chẳng lẽ không còn cách nào khác? Ngươi tin hay không thì tùy!

Đến đây, Long Đĩnh khinh khỉnh nhếch mép cười, đoạn, ném xuống chân Công Uẩn một cuộn da bạc màu, nói:

–       Thứ này trẫm lấy được ở am Thanh Tịnh, nơi mẹ ngươi tu hành. Ngươi trước sau một mực cho rằng trẫm giết Hắc Diện phu nhân, hãy tự nghĩ lại xem trẫm việc gì phải làm thế! Vì cuộn da cổ này ư? Nực cười, kẻ nắm trong tay cả thiên hạ, lý gì phải mất thời gian vì một thứ vô giá trị!

Công Uẩn không màng liếc mắt xuống cuộn da, vẫn chằm chằm chú mục vào Long Đĩnh, nói:

–       Là hoàng thượng giết hay là ai khác giết thì cũng như nhau cả thôi! Còn cuộn da này là đồ giả, từ đầu đã vô dụng. Hoàng thượng nghĩ ta là trẻ lên ba hay sao? Phật Môn kiếm phổ của Triệu gia quý giá như thế, lý nào lại sơ suất đem để ở nơi mà Ngọc Minh vương tử từ sớm đã phát hiện là chỗ tu hành của Hắc Diện phu nhân?_Công Uẩn nói đến đây thì dừng lại, trừng mắt nhìn Long Đĩnh, hồi sau vẫn không thấy y có vẻ muốn trả lời, bèn mất bình tĩnh quát lớn_Triệu gia bảo kiếm của mẹ ta đâu rồi?

Long Đĩnh đột nhiên bật cười thành một tràng khoái trá, ném xuống chỗ Công Uẩn một cuộn da thứ hai sậm màu hơn, nói:

–       Là đồ giả ư? Ngươi nhặt lên mà tự so sánh đi! Trẫm cho người lục soát chùa Quỳnh Lâm, vô tình tìm được thứ này, từ đó phát hiện ra thầy trò các người cố ý làm giả hai bản kiếm phổ, một để ở chùa Quỳnh Lâm, một để ở am Thanh Tịnh, nhằm đánh lừa những kẻ mò ra được tung tích của Hắc Diện phu nhân. Nhưng khi Trần Linh đến am Thanh Tịnh giết người cướp kiếm phổ, hắn lại tìm được một bí kíp cổ khác, là thứ trẫm đã ném trả cho ngươi từ đầu. Ngươi là kẻ đầu óc không đến nỗi nào, không lẽ vẫn còn cho rằng trẫm hứng thú giết mẹ ngươi vì mấy thứ bí kíp lạc hậu đó sao? Nhìn cho kĩ lại đi, kiếm phổ giả của thầy trò các người từ lâu đã bị tráo bằng cuộn bí kíp kia rồi! Còn Triệu gia bảo kiếm, trẫm đã cho người đốt sạch cái am ấy, thay ngươi dập tắt hết mọi hi vọng của những kẻ có dã tâm muốn lấy cắp bảo vật gia truyền của mẹ ngươi. Ngươi không cảm tạ thánh ân, lại còn phạm thượng vô lễ! Đợi đến khi trẫm hết kiên nhẫn mà xử chém cả nhà ngươi, ngươi mới vừa lòng sao?

Lời vừa rồi của Long Đĩnh khiến đầu óc Công Uẩn hốt nhiên trở nên hỗn loạn. Quả là cách đây hai năm, từ khi đến Phạm gia trang gặp Ngô Bình, nghe chàng kể lại chuyện tung tích của Hắc Diện phu nhân đã bị lộ với người của Linh Cung, Công Uẩn đã gấp rút tìm gặp sư Vạn Hạnh, cùng ông làm giả không phải hai mà đến ba bản kiếm phổ rồi đặt ở chùa Quỳnh Lâm, Ứng Tâm và am Thanh Tịnh, nhằm đề phòng có kẻ đến lấy cắp, sẽ tưởng lầm đấy là kiếm phổ thật mà thôi không truy tìm nữa. Giờ nghe Long Đĩnh chẳng những đã phát hiện chuyện giả mạo ấy, mà còn tìm được một bộ bí kíp lạ lùng khác ở am Thanh Tịnh, thay cho kiếm phổ giả mạo của thầy trò y, y không nén nổi kinh ngạc cúi ngay xuống mở cả hai cuộn da ra kiểm tra.

Cuộn da sẫm màu, quả nhiên chính là kiếm phổ giả mạo mà y và sư Vạn Hạnh cất công tạo ra. Còn cuộn da bạc màu thứ hai, gọi là Thập Nhị bí kíp, bên trong có ghi chép trận pháp theo mười hai địa chi bằng thứ chữ cổ mà quá nửa đều đã trở nên xa lạ theo thời gian. Công Uẩn sửng sốt ngẩng đầu nhìn Long Đĩnh, giọng ngờ vực chất vấn:

–       Thứ này liệu có phải do chính ngươi tạo ra để đánh lừa ta không?

Long Đĩnh bật cười ngặt nghẽo, vừa lắc đầu vừa chế nhạo:

–       Ngươi đề cao trẫm quá rồi! Nhìn lại đi, trận pháp trong ấy tinh vi chặt chẽ, chịu khó đọc hết sẽ thấy nó có phần hao hao với môn trận pháp mà bọn người ở Linh Cung châu Ái hay sử dụng. Trẫm có thông minh trác tuyệt cũng không thể nào chỉ trong vài tháng đã viết ra được nhiêu đó thứ! Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì thế?

Cổng Uẩn lắc đầu phủ nhận:

–       Không thể nào! Vậy ai là kẻ đã giết mẹ ta? Bộ bí kíp mười hai địa chi này là giả hay là thật?

Long Đĩnh hạ giọng đắc ý, chậm rãi nói:

–       Vẫn chưa hiểu à? Lý tướng quân thù hận trẫm mù quáng đến độ đầu óc cũng mụ mị đi rồi! Để trẫm phỏng đoán thử vài điều, ngươi nghe xem có hợp lý không nhé! Đầu tiên, vì ngươi lo sợ tung tích mẹ ngươi bị phát hiện, mà bà ta lại một mực không muốn chuyển đi nơi khác, bất đắc dĩ ngươi mới cùng sư Vạn Hạnh làm giả Phật Môn kiếm phổ đem giấu vào chùa Quỳnh Lâm và am Thanh Tịnh. Trẫm thậm chí còn đến cả chùa Ứng Tâm nhưng vì Lý Khánh Văn một mực đóng cửa không tiếp, mà trẫm cũng không muốn phá cha ruột của ngươi tu hành, nên đành bỏ sang chùa Quỳnh Lâm tìm kiếm, vì thế mà không dám khẳng định các người có giấu kiếm phổ giả ở chùa Ứng Tâm hay không. Nhưng rất có thể, một kẻ nào đó ở Linh Cung đã phát hiện tung tích Hắc Diện phu nhân mà chưa hay biết sự việc giả mạo của sư đồ nhà ngươi, vì muốn rảnh tay tìm kiếm Phật Môn kiếm phổ, đã lén lút hạ độc mẹ ngươi rồi đem giấu Thập Nhị bí kíp vào am, sau đó chỉ đường dẫn dụ Trần Linh đến am lấy bí kíp. Trần Linh chỉ việc một kiếm kết liễu mẹ ngươi, vốn đã không còn khả năng chống cự, sau đó lấy Thập Nhị bí kíp mà cứ tưởng đó là Phật Môn kiếm phổ_bản sao Man Thiện Bí Kíp. Trẫm tìm đến kịp thời, tước lấy bí kíp này của hắn, tính đem trả lại cho ngươi, nhưng nhìn sơ lược thì thấy không giống với kiếm phổ giả ở chùa Quỳnh Lâm, bèn nghi ngờ cho người đốt sạch am, nhằm chặt hẳn đường, không cho kẻ dã tâm đứng ngoài dàn xếp kia có cơ hội quay lại tìm kiếm phổ lẫn bảo kiếm. Nếu những suy đoán này của trẫm là đúng, thì hung thủ thật sự giết hại mẹ ngươi đến giờ vẫn còn chưa lộ diện!

Công Uẩn vừa nghe vừa trấn tĩnh, đến đây đã có thể ổn định phản bác:

–       Hoàng thượng cho người đốt cả am, sao lại chừa ra mảnh vườn sau am?

Long Đĩnh đột ngột chau mày, vẻ đắc chí tắt phụp:

–       Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ Triệu gia bảo kiếm và kiếm phổ giả đều không nằm trong am mà nằm ngoài vườn à?

Công Uẩn nín thở khẳng định:

–       Đúng là vậy! Khi ta quay lại am, đã không còn thấy cả kiếm phổ giả lẫn Triệu gia bảo kiếm đâu nữa!

Hai kẻ đang từ chỗ đang đối lập nhau, giờ lại cùng lặng thinh suy xét ngọn ngành mọi chuyện trong căng thẳng. Một lúc sau, Công Uẩn quay phắt lên nhìn Long Đĩnh, vẻ mặt bất nhẫn, giọng nghẹn lại:

–       Tại sao? Tại sao ngươi đã đoán ra được nhiêu đó uẩn khúc, lại sai người đốt am? Ngươi rõ ràng là muốn kẻ giết mẹ ta không có cơ hội quay lại am tìm kiếm phổ, muốn làm cho ta tức mà chết vì không biết ai là hung thủ thật sự, phải không? Ngươi thật là độc ác!

Long Đĩnh chau mày, gằn giọng:

–       Dù thế nào đi nữa, kẻ giết mẹ ngươi thật sự có quay trở lại am và lấy mất bảo kiếm lẫn kiếm phổ giả, hắn chắc chắn là người của Linh Cung. Ngươi ở đây trách móc trẫm thì được ích gì?

Công Uẩn giọng không một chút nhượng bộ, quát:

–       Thế ngươi bảo bây giờ ta phải làm gì đây? Đến Linh Cung giết sạch cả bọn, trừ mầm họa phản loạn thay ngươi sao? Ta thừa biết ngươi từ đầu lần mò theo dấu vết Man Thiện Bí Kíp chẳng phải vì dã tâm bá chủ gì, chỉ đơn giản muốn lật mặt tất cả các thế lực có mưu đồ làm phản, đe dọa trực tiếp đến đế nghiệp của dòng họ nhà ngươi thôi!

Long Đĩnh thở sâu một hơi, lấy lại giọng điệu thản nhiên, nói:

–       Đã vậy thì, cả hai chúng ta cùng thừa nhận đi! Ngươi là thần tử, giả như trẫm không giết Trung Tông, ngươi cũng sẽ vì hắn mà dẹp loạn, tránh họa binh đao cho dân đen. Nay Trung Tông chết rồi, ngươi vẫn là thần tử, thay trẫm điều tra ngọn ngành, trừ họa phản loạn, thu về tất cả các phiên bản của Man Thiện Bí Kíp để vỗ yên giang hồ, thì có gì là không chính đáng? Ngươi chẳng phải từ đầu bất mãn chỉ vì nghĩ rằng trẫm giết mẹ ngươi đó sao? Nay trẫm giao trả lại kiếm phổ giả cho ngươi, giao luôn cả Thập Nhị bí kíp cho ngươi, tạo điều kiện để ngươi vừa được làm tròn bổn phận trung quân ái quốc, vừa được trực tiếp điều tra trả thù cho mẹ ngươi, lại trả tự do cho em gái ngươi. Thành ý của trẫm chỉ có thể đến thế là cùng, ngươi một mực ngoan cố chống đối là vì lẽ gì?

Lý Công Uẩn sững người bất động, ánh mắt hoang mang nhen lên chút do dự. Suy cho cùng, lời ấy của Long Đĩnh không hẳn là không có lý. Huống chi, thiền sư Vạn Hạnh đã từng để Ngô Bình mạo hiểm cả tính mạng, chỉ để truyền tận tai y mấy lời tâm huyết: “…Thời thế thay đổi, có thịnh ắt có suy, vận mệnh đã là như thế, có chống đối cũng chẳng ích gì. Chi bằng cứ nương theo thời cuộc, từng bước thăm dò lòng người để tìm hướng đi cho bản thân…”. Ban nãy ở chùa Nhất Trụ, thiền sư cũng đã hết mực khuyên y quay về tạm thời thần phục Long Đĩnh. Y vì hận thù chuyện Hắc Diện phu nhân mà không vâng lời sư phụ, nay sự thể thành ra thế này, chẳng phải lại là cơ hội tốt để nương theo thời cuộc đó sao? Lý gì lại còn cố chấp mà tạo cớ cho bạo chúa tru diệt toàn gia. Nghĩ vậy, Công Uẩn sau cùng cũng chịu nhượng bộ, giữ lại chút hậm hực để xoa dịu bản thân, quay sang hạ giọng hỏi:

–       Hoàng thượng suy tính chu toàn từ đầu, hiển nhiên đã có kế hoạch cụ thể cả rồi! Nay hoàng thượng rộng lượng cho qua, thần lẽ nào lại còn ngoan cố không biết điều. Vậy tiếp theo thần phải làm gì, xin hoàng thượng chỉ bảo!

Khóe môi Long Đĩnh chếch lên thật nhẹ, một nụ cười chiến thắng vụt lóe lên trên nét mặt thản nhiên của y trước khi y tiếp tục bình thản nói:

–       Dàn cảnh để Trần Linh đoạt lại Thập Nhị bí kíp, đồng thời giao luôn Triệu gia kiếm phổ thật vào tay hắn, tạo cớ cho hắn làm phản. Kẻ đã bày kế sát hại mẹ ngươi ở am Thanh Tịnh sẽ sớm phát hiện kiếm phổ lấy được là giả mạo, nghe tin bọn Trần Linh làm phản, chắc chắn sẽ lộ diện. Lúc đó chúng ta chỉ việc gán cho chúng tội cấu kết làm phản, một tay tiêu diệt cả Trần Gia Bang lẫn Linh Cung Thập Nhị Giáp. Ngươi thấy thế nào?

Công Uẩn dù từ trước đã lờ mờ nhìn ra mục tiêu thâm độc của Long Đĩnh, nay nghe chính miệng y nói ra vẫn không thể tránh khỏi cảm giác rùng mình đáng sợ. Đoạn, Công Uẩn cúi người tỏ ra thần phục, đầu lại thầm nguyền rủa: “Lê Long Đĩnh, ngươi là một con cáo độc ác quỷ quyệt!”.

Dáng lưng cong cong khom xuống đầy vẻ cam chịu của Công Uẩn khiến Long Đĩnh không khỏi nhếch mép cười nhạt, ánh mắt nhìn xuống có đến năm phần khinh thị và ba phần đắc ý. Tuy nhiên, Long Đĩnh vẫn hạ lệnh bằng giọng điệu ôn hòa:

–       Tướng quân nhiều ngày rồi chưa về phủ, giờ chẳng cần phải đề phòng trẫm nữa. Mau đưa công chúa Hiếu Minh rời cung. Khi nào có việc trẫm sẽ triệu kiến tướng quân sau.

Được lời ấy, Công Uẩn thở phào nhẹ nhõm, cố ép mình hành lễ đóng cho trọn vở tuồng thần phục rồi khoan thai nhặt gươm rời khỏi điện Trường Xuân.

Long Đĩnh trông ra ngoài cánh cửa, đợi Công Uẩn khuất hẳn vào bóng tối mới hạ lệnh khép cửa điện lại. Đoạn, y hướng về phía bức rèm phủ trước long sàng, gọi:

–       Nàng ra đây được rồi!

Hoàng hậu Cảm Thánh lập tức vén màn bước ra. Chẳng đợi nàng kịp đi đến gần, Long Đĩnh đã ngờ vực hỏi:

–       Nàng có chắc chắn kẻ quay lại am Thanh Tịnh đêm hôm ấy là một trong mười hai chi cung chủ của Linh Cung không?

Cảm Thánh tiến đến cạnh bên Long Đĩnh, nói:

–       Thiếp chắc chắn ả chính là một trong mười hai chi cung chủ, nhưng có lẽ ả đi tìm kiếm phổ không phải theo chủ ý của Đào Khanh, mà là vì mục đích riêng. Đám đàn bà ở Linh Cung xưa nay vốn không hòa thuận, kẻ này thường xuyên theo dõi kẻ kia. Thiếp đuổi theo ả mờ ám nọ năm đêm liền, khi ả vừa đem bảo kiếm và kiếm phổ về đến châu Ái, lại có một ả đàn bà khác cũng ăn vận kín mít xuất hiện đánh nhau với ả. Một lúc sau, ả đàn bà lấy cắp kiếm phổ đánh không lại, liền tìm cách chạy về Linh Cung, ả còn lại đuổi theo vào tận nơi. Thiếp cho người ngầm canh chừng xung quanh thêm ba ngày ba đêm, tuyệt nhiên chẳng thấy ai từ Linh Cung ra ngoài. Vậy có thể khẳng định, hai ả đàn bà ấy đều là người của Linh Cung, hơn nữa, còn là hai chi cung chủ. Linh Cung nửa đêm có người đột nhập, vậy mà trước sau vẫn im ắng lạ thường, nếu chẳng phải cả hai đều là chi cung chủ, lại đang cố tình ngấm ngầm thăm dò hành tung của nhau, lý gì lại có thể đến và đi trong im lặng như vậy?

Long Đĩnh một mặt thì gật gù, mặt khác lại chau mày nói:

–       Nàng nói cũng có lý, nhưng chuyện nội bộ của bọn họ chúng ta không sao tường tận, tất cả cũng chỉ là đoán mò!_Đến đây, y dừng lại suy ngẫm một chút, song, lại lắc đầu tiếp tục_Mặc kệ Linh Cung rốt cuộc là lục đục thế nào, điều cần làm vẫn là tru diệt cả Linh Cung lẫn Trần Gia bang để trừ hậu họa. Ban nãy, vì lo rằng Lý Công Uẩn biết trẫm cho nàng theo dõi kẻ dàn cảnh sát hạt mẹ hắn mà không một tay bắt luôn ả, hắn sẽ điên tiết nhất quyết không chịu thần phục, lại e về sau sẽ khó lòng mượn tay hắn giết đám người ở Linh Cung, trẫm đành vờ như không biết chuyện bảo kiếm được giấu ngoài vườn để lừa hắn, bây giờ lại sợ hắn vẫn còn ngờ vực chưa tin. Nàng ở trong lắng nghe, có thấy dấu hiệu bất thường gì từ giọng nói của hắn không?

Cảm Thánh lần này không cung kính đáp lời như những lần trước mà lại khẽ khàng hỏi:

–       Hoàng thượng…muốn mượn tay Lý tướng quân giết người sao?

Long Đĩnh lạnh giọng đáp:

–       Hắn sỡ dĩ được lòng bá quan văn võ là vì gốc tích tu hành, lại thêm sư Vạn Hạnh ở sau chống lưng, hai thầy trò được mọi người hết lòng khen ngợi là từ bi độ lượng. Nay trẫm muốn tận diệt chúng, làm mất vị thế của Phật giáo, chỉ còn cách gài bẫy để Lý Công Uẩn làm chuyện lạm sát, sau đó cho người tung tin hắn vì tư thù cá nhân mà gièm pha việc Linh Cung liên kết với Trần Gia Bang tạo phản. Chừng nào vị thế của sư đồ họ suy giảm, cả hai thế lực nuôi mầm phản loạn kia cũng bị loại trừ, chừng đó trẫm mới có thể ăn ngon ngủ yên.

Cảm Thánh lặng thinh không nói gì thêm, sắc mặt đột ngột trở nên nhợt nhạt. Long Đĩnh hiển nhiên nhanh chóng nhận ra thay đổi ấy, bèn nói:

–       Quốc gia đại sự không phải là nơi để đám đàn bà con gái các nàng tỏ ra mềm yếu. Nếu nàng đã không muốn gánh vác cùng trẫm, trẫm sẽ để người khác làm thay nàng.

Cảm Thánh hốt hoảng nói:

–       Thần thiếp sau này sẽ không nghĩ như vậy nữa, nguyện một lòng tận trung với hoàng thượng. Xin hoàng thượng đừng ruồng rẫy thần thiếp…

Long Đĩnh nhẹ giọng ngắt ngang, nửa trấn an, nửa khẳng định:

–       Trẫm không bảo sẽ ruồng rẫy nàng, nàng việc gì phải tự mình khổ sở? Nàng cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi rồi thong thả suy nghĩ thật kỹ. Đến khi nào quyết định tiếp tục làm việc cho trẫm thì cứ quay lại đây, còn đã không muốn thì đừng làm. Trẫm xưa nay chưa từng bức ép nàng điều gì cả.

Cảm Thánh buồn bã cuối đầu, toan nói điều gì đó nhưng lại thôi. Đoạn, nàng khom mình hành lễ, bước xuống nhặt lấy hai cuộn da còn nằm trên nền đất, nói:

–       Thiếp đã nghĩ thông suốt rồi, có thể cùng chàng gánh vác đế nghiệp của tổ tiên là phần phúc của thiếp! Tối nay thiếp sẽ chép lại toàn bộ Thập Nhị bí kíp, ngay ngày mai sẽ đem sang cho chàng.

Dứt lời, Cảm Thánh lặng lẽ rời khỏi điện Trường Xuân, nội điện rộng lớn sáng choang nhanh chóng trở về với vẻ trống trải u tịch trước đó, mấy ngọn đèn hốt nhiên thành ra thừa thãi đến quái dị.

Long Đĩnh ngất ngưởng rời khỏi ngai, bước xuống gần hàng đèn bên cánh trái. Điện Trường Xuân này, lúc chưa thuộc về y thì y cất công tranh đoạt, lúc đã là của y thì y chẳng muốn nhìn đến. Mọi thứ trong nội điện, từ chiếc ngai, long sàng, cột gỗ cho đến từng ngọn đèn, ô gạch, hạt bụi,…hết thảy đều mang trong mình dấu ấn của Đại Hành hoàng đế Lê Hoàn_phụ hoàng y. Lê Đại Hành cho người xây dựng điện Trường Xuân nguy nga tráng lệ từ năm Thiên Phúc thứ năm, ở tại điện Trường Xuân ròng rã hai mươi mốt năm, sau cùng cũng băng hà ngay trên nền điện Trường Xuân. Có đôi lúc, Long Đĩnh tưởng như hồn ma bóng quế của phụ hoàng vẫn chưa rời khỏi điện, từng giờ từng khắc đều kiên trì dõi theo y, âm thầm song hành cùng y trên con đường đế vương cô độc. Y với Đại Hành từ đầu đã chẳng oán chẳng trách, dẫu ngài có thất hứa không lập y làm thái tử, dẫu quyết định của ngài có gián tiếp bức y sát hại thân tộc; y trước sau vẫn một lòng kính trọng ngài, ngưỡng mộ ngài, yêu mến ngài. Đại Hành hoàng đế, không chỉ đơn giản là một người cha, mà còn là phụ hoàng, là một ông vua; sự ràng buộc vô hình giữa vai trò người cha và vai trò thiên tử đã đẩy mọi mối quan hệ của ngài vào vòng dây căng rối giữa quyền lực và thiên hạ, khiến cho ruột thịt của ngài đôi khi muốn bảo toàn điều này buộc phải hi sinh điều khác. Lựa chọn của y ngày hôm nay, cái chết của Long Việt anh ruột y, sự ruồng bỏ của Như Như, hết thảy đều chẳng do ai cả, càng chẳng phải do Đại Hành hoàng đế, chỉ đơn giản, đó là những điều bắt buộc phải xảy ra khi y quyết định bước lên ngai vàng của hoàng tộc họ Lê.

Nếu đã không có oán hận, việc gì lại phải sợ hãi, người ta thường bảo hồn ma không ưa thích nơi sáng sủa, y sẵn sàng để cả nội điện chìm trong bóng tối; có như thế, phụ hoàng của y mới không rời bỏ y, nỗi cô độc trong y mới được xoa dịu phần nào bằng niềm tin nửa thần bí nửa hoang đường kia. Y chậm rãi di chuyển từ bục đèn này sang bục đèn khác, đều tay lật khung mành chắn gió, bóp nghẹt tim đèn, dồn ngọn lửa tắt phụp dưới sức ép của hai ngón tay chai sạn thô ráp. Ánh sáng từng chút một, theo động tác ấy mà dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.

Bóng đuốc mờ nhạt ngoài hành lang hắt vào khung cửa gỗ khoét hoa văn, in lấm tấm chấm sáng xuống từng vuông gạch tối. Gió đông lay lất ngoài hiên, ngọn lửa nhảy múa chập chờn, bóng ảnh lả lơi nền điện. Đêm hoàng cung tịch mịch u uất, khi ngọn đèn cuối cùng phụp tắt giữa hai ngón tay đẫm mùi máu tanh, khi bức rèm cuối cùng được kéo phủ chôn vùi bóng hoa văn tinh xảo, không gian chỉ còn lại một màu cô liêu lạnh lẽo. Bóng tối có thể nuốt chửng mọi thứ, nhưng lại nuôi sống âm hồn; chính khi điện Trường Xuân được trả về bóng tối, nó lại thuộc về Lê Đại Hành hệt như hai mươi mốt năm nó đã từng thuộc về ngài. Ngồi trên ngai kia, là một bóng ma vô hình vô ảnh, tiệp màu với đêm đen, sống giữa đêm đen.

Long Đĩnh thất thần quay người hướng thẳng lên ngai, cả thân hình nặng trịch nén xuống hai đầu gối. Không có bóng in trên nền điện, không có long lanh giọt nước khóe mi, chỉ còn lại y, với nửa khuôn mặt ẩm ướt một dòng và vị mằn mặn nơi đầu lưỡi, đối diện với bóng ma Lê Đại Hành trong tiềm thức. Y gập người dập đầu xuống đất ba cái, phủ phục trên nền điện Trường Xuân âm u rùng rợn, hai bàn tay gồng cứng bấu chặt vào kẽ gạch, đắng giọng khẳng định:

–       Phụ hoàng! Nhi thần biết bọn chúng kéo bè kéo cánh, ngầm liên kết với nhau, muốn phân tán quyền lực của hoàng tộc, nên mới ép người nhường ngôi cho anh Long Việt, âm mưu lợi dụng anh ấy điều khiển chính sự. Nhi thần cũng biết, mẫu hậu vì chịu sức ép của ngoại thích, đã tìm cách đẩy nhi thần về Đằng châu, dọn đường cho anh Long Việt nối ngôi. Từ đầu phụ hoàng đã tin tưởng nhi thần, nhi thần quyết sẽ không làm người thất vọng. Vì lợi ích của hoàng tộc họ Lê, vì tương lai xã tắc hưng thịnh, nhi thần buộc phải bất nghĩa giết chết anh Long Việt, phụ hoàng xin hãy hiểu cho nhi thần. Nhi thần nhất định sẽ tập trung mọi quyền lực vào tay họ Lê, nhất định sẽ cai trị đất nước thật tốt, mãi mãi không để bọn chúng được hả hê chia rẽ cha con chúng ta!

Long Đĩnh nói vào bóng đêm, bóng đêm trả lại âm vọng của chính y. Lê Đại Hành, mãi mãi không còn đáp lời y được nữa!

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

2 bình luận về “Chương 31: Giăng bẫy (phần 3)”

  1. Chào Mộc Hân ss^^. Bấy lâu nay em đọc chùa fic, bây giờ mới có dịp ghé qua chào hỏi ss^^
    Thật ra vì em đang ôm mộng viết 1 fic đề tài chiến tranh về thời Lê-Lý nên có chị gái đã giới thiệu cho em Lục thập hoa giáp. Khi đọc xong tới chương này thì trong lòng còn vương lại nhiều cảm xúc lắm ạ.
    Em thích truyện lịch sử VN mà cũng là fan của kiếm hiệp Kim Dung nên quả thật fic của tỷ rất hợp khẩu vị của em (:p). Fic hồi hộp, gay cấn từ đầu tới cuối, đặc biệt em rất nể ss khi miêu tả về các bộ võ công, các cuộc đánh nhau rất tỉ mỉ & hấp dẫn. Các đoạn tả cảnh rất ấn tượng, khiến em k0 quên đc về vùng Lục Châu “rừng xanh hoa trắng”, Bạch Đằng giang “sông bạc nắng vàng”…
    Tâm trạng nhân vật cũng rất sâu sắc, sinh động. Trong fic, em thấy đặc sắc nhất là 2 nhân vật Xuân Lan & Lê Long Đĩnh. Em từng coi Khát vọng Thăng Long, rất ấn tượng về nhân vật Long Đĩnh của Đình Toàn, nhưng phim đó lại quá đề cao Lý Công Uẩn nên k0 thích. Em cũng k0 thích phim Về đất Thăng Long vì miêu tả Long Đĩnh quá tầm thường. Khi đọc fic ss, thật sự sau Xuân Lan thì em k0 bị lôi cuốn bởi nv nào như LĐ: dã tâm của LĐ, giấc mộng của LĐ, cả tình yêu của LĐ – cái tình yêu mà ở đó trái tim y “trước nàng chưa ai từng chạm vào, sau nàng cũng k0 ai có thể chạm vào”…
    Trước sau em vẫn sẽ thích Như Như với câu nói: nàng chưa từng yêu LĐ, chưa bao giờ yêu, nhưng đã thật lòng muốn cùng y trở về Đằng châu sống cuộc đời dân dã bình dị… Thỉnh thoảng em vẫn nghĩ, có lẽ họ đã hạnh phúc biết bao trong ngôi nhà rợp bóng trúc đó nếu LĐ k0 nuôi cái giấc mộng đế vương điên cuồng.
    Cảnh chia tay của Như Như với Ngô Bình ở Lục châu rất lay động ss ạ. Dù thật sự em thấy chưa thích cặp Như Như-Ngô Bình nhưng vẫn cảm động trước khung cảnh họ chia tay. Sự lạnh lùng của Xuân Lan với Bình khiến em đau lòng quá đỗi, huhu
    Nói dông dài như vậy nhưng rốt cuộc em vẫn muốn nói với ss là mong ss mau chóng ra chương mới ^^. Chúc ss có tâm trạng tốt để nhanh chóng hoàn fic:*

    1. Thật sự chị rất cảm động khi viết fic đăng âm thầm lặng lẽ mà vẫn có những độc giả nhiệt tình như em *đỏ mặt*. Chân thành cảm ơn em nhé! Lần sau cứ thoải mái comment ở blog của chị, đừng ngại! *emo mặt ham hố*
      Nếu em muốn viết fic về lịch sử thì cứ thử đi, bộ này chị cũng nuôi ý tưởng từ tận năm sáu năm về trước rồi mà đến năm ngoái mới đủ lực để viết, nên em cứ từ từ thử sức. Cảm giác khi được sống trong một thế giới do chính mình tạo ra rất tuyệt vời.
      Về nhân vật Xuân Lan và Long Đĩnh, đúng là hai nhân vật chị bỏ nhiều công sức để xây dựng nhất. Nhân vật Long Đĩnh chị lấy cảm hứng phần lớn từ cuốn “Những bài dã sử Việt” của bác Tạ Chí Đại Trường, phần còn lại là từ cảm nhận riêng của bản thân. Còn nhân vật Xuân Lan, tính cách của cô được dựng chủ yếu dựa vào tính cách của chị, có lẽ vì thế mà miêu tả sinh động hơn chăng? =))
      Về tiến độ của truyện: dạo này chị kẹt cứng trong mớ báo cáo khoa học ở trường đại học, viết lách cũng vì thế mà ảnh hưởng. Nhưng trước mắt, nếu ko có gì thay đổi, chị sẽ hoàn tất truyện nội trong mùa hè này, đăng đến khoảng tháng 10 là xong, em cứ yên tâm và từ từ đọc ủng hộ chị nhé.
      Cảm ơn em đã động viên chị. Chúc em tuần mới vui vẻ. 🙂

Gửi phản hồi cho Mộc Hân Hủy trả lời