Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 1)

Ngày nào ước hẹn chung thân

Ngày nào hoa nở, gió xuân thẹn thùng?

Mà nay bỏ cuộc trùng phùng,

Người đây, ta đó, lạnh lùng phong sương.

 

Phần 1:

Mộc Hương sơn trang, nắng đầu hè rực rỡ.

Vòm không tháng tư rất xanh và rộng, mây trắng tản ra thành từng dải mỏng vắt hờ hững trên nền trời lam nhạt trong veo. Thi thoảng gió phơn phớt lướt, dải mây bồng lại tan tan hợp hợp, kéo thành đủ loại hoa văn diệu ảo điểm xuyết cho tấm lụa trời mượt óng sắc thiên thanh thêm lượt là uyển chuyển.

Tháng tư là tháng giao mùa, nơi âm hưởng rét mướt cuối cùng cũng bị cuốn đi bởi đợt gió mát lành thuần khiết, thổi vào tiết trời chút ấm áp gắt gỏng, chút cuồng nhiệt thanh tao, gột rửa linh hồn vạn vật sau mùa đông lê thê đẫm lạnh. Không gian này có thể khiến con người ta dịu lòng trở lại, khơi gợi lên từ trong sâu thẳm khát khao bình yên, khát khao hóa thân thành một phần của vạn vật, khát khao được chạm vào tận cùng sự vô ngã vô thường.

Thế nhưng, kiếp người phù du, trăm năm cũng hóa! Dẫu biết đời là ngắn ngủi, vẫn không sao loại bỏ được tạp niệm u mê. Ngô Bình đứng hồi lâu dưới mái ngói hành lang, mắt trông ra tầng tầng lớp lớp cây lá xanh um thấp phủ lòa xòa, đầu lại lâng lâng phân định giữa ý thức giác ngộ với sự đời đa đoan. Mãi không thể dứt ra, mới hay không phải chỉ vì ranh giới quá mơ hồ, mà còn vì bản thân đã lạc vào vòng luẩn quẩn của sắc, thụ, tưởng, hành, thức (1). Suy cho cùng, chùa chiền trú ngụ bao lâu, kinh Phật tụng niệm bao nhiêu, vẫn là không đủ nếu người ta cứ mãi vô minh (2).

–       Chị Xuân Lan, tôi không còn biết phải bắt đầu từ đâu nữa!

Ngô Bình đột ngột lên tiếng, trong giọng thảng chút hoang mang rối bời. Xuân Lan từ đầu vẫn luôn đứng cạnh chàng, thần thái ung dung, tĩnh lặng ngoạn cảnh, đến đây thì bình thản đáp:

–       Từ chính bản thân cậu! Cậu đang sợ hãi?

Ngô Bình vẫn nhìn thẳng ra vườn mộc hương xanh ngắt, hỏi lại trong vô thức:

–       Chị không sợ ư?

Giọng Xuân Lan trầm buồn man mác:

–       Ta đã có câu trả lời rồi!

Ngô Bình cảm thấy rất rõ ràng, tim mình vừa đánh trật một nhịp hoảng hốt, nhưng ngoài miệng chàng vẫn cố níu kéo, phủ định như càng khẳng định:

–       Tôi không muốn tin!

–       Cậu tin hay không, sự thật vẫn cứ nằm đó! Nhiều ngày qua ta đã suy nghĩ rất kĩ, những điều chúng ta nghi ngờ thật sự không thể khác đi được! Chỉ là, khi chưa nhìn thấy tận mắt, cậu sẽ không chịu chấp nhận.

Giọng Xuân Lan đều đều nhẹ hẫng, tác động lại hệt như từng nhát búa đóng mạnh vào chiếc đinh niềm tin lỏng lẻo bám víu nửa vời trong tâm thức Ngô Bình. Cố vực dậy giọng nói của mình, chàng mâu thuẫn chống chế:

–       Cứ cho rằng điều chị nói là hợp lý, thì vẫn có đến hai phu nhân lai lịch không rõ ràng!

Xuân Lan lãng đãng đáp:

–       Đàm Túy Dung phu nhân là người Ai Lao! Phu nhân ấy rất thạo Hàn Độc Chỉ của người Ai Lao.

Cặp chân mày khó chịu dưới vầng trán Ngô Bình càng lúc càng như dính chặt vào nhau:

–       Ngay ông ngoại tôi cũng rất thông thạo tiếng Chân Lạp, ăn vận sinh sống hệt như người Chân Lạp, đến nỗi quay về Đại Cồ Việt không ai có thể nhận ra thì cớ gì cứ phải là người Ai Lao mới biết tiếng Ai Lao, mới biết Hàn Độc Chỉ?

Một khoảng lặng trôi qua, dường như không ai màng để tâm đến, rồi rất nhanh sau đó, Xuân Lan lại tiếp tục thản nhiên hỏi:

–       Vậy cậu giải thích thế nào về việc chính Bích phu nhân đã đề xuất thuật dàn trận theo mười hai Địa Chi, hệt như Thập Nhị Bí Kíp của người Khau Phạ?

Ngô Bình ước gì mình cũng có thể im lặng. Song, xoay hướng này không được, chàng đành chuyển sang hướng khác, sự kiên nhẫn trong chất giọng đã vơi đi quá nửa:

–       Chính chị cũng đã từng nói với tôi, người thứ hai gả cho Đào cung chủ là Sửu cung phu nhân Nguyễn Thị Yến, cũng chính là ni cô Diệu Hạnh, Hắc Diện phu nhân Phạm Thị. Bà ấy từng luyện qua Phật Môn Kiếm Pháp, chắc chắn cũng biết thuật dàn trận theo Thiên Can Địa Chi. Đâu nhất thiết phải đợi đến Bích phu nhân…

Xuân Lan đến đây bắt đầu có chút gay gắt:

–       Hồ đồ! Thế cậu nghĩ vì lẽ gì mà Chiêu Sương tự dưng lại tìm đến Đào cung chủ nếu không phải vì nhận ra gốc tích Man Thiện Bí Kíp trong lối kiếm pháp của ông ấy và Yến phu nhân? Cứ cho rằng kiểu dàn trận theo mười hai Địa Chi là do Yến phu nhân đề xuất, thì sau khi bà ấy bỏ đi, tại sao một mình Bích phu nhân vẫn có thể dựng lại chi tiết và chặt chẽ từng loại trận pháp? Cậu đã từng luyện qua Phật Môn Kiếm, mất bao nhiêu năm cậu có đếm không? Yến phu nhân về Linh Cung chưa đầy hai năm đã bỏ đi, nếu Bích phu nhân không phải là Chiêu Sương, bằng đó thời gian chắc chắn không đủ để học hỏi quá nhiều thứ như vậy từ Phật Môn Kiếm Pháp.

Ngô Bình từ tâm lý níu kéo chuyển hẳn sang nóng nảy ngoài tầm kiểm soát, bực tức phản đối:

–       Chị cho rằng trên đời này không có ai thông minh qua nổi chị sao?

Lời dứt rồi Ngô Bình mới kịp nhận ra mình vừa nói một câu dễ gây tổn thương. Xuân Lan lập tức quay sang nhìn chàng, đầu mày thoạt có hơi nhướng lên, rất nhanh sau đó lại giãn ra thương cảm, dịu giọng:

–       Thế cậu cho rằng trên đời này lại xảy ra quá nhiều chuyện trùng hợp như cậu đang cố hoang tưởng níu kéo sao?

Ngô Bình ngẩn người đuối lý, đầu óc vẫn ngoan cố rà lại một lượt thông tin về các phu nhân ở Linh Cung. Đúng là hầu hết mọi người đều có lai lịch rõ ràng, xuất thân từ các môn phái lớn, duy chỉ có Dậu cung Vũ Thị Bích và Tuất cung Đàm Túy Dung là có chút bí ẩn. Tuy vậy, Dung phu nhân hiển nhiên là người Ai Lao, lại còn về Linh Cung trễ nhất, không thể nào có chuyện Dung phu nhân là Chiêu Sương được. Mặt khác, người mà chàng luôn hết mực kính trọng thương yêu, thật lòng xem như mẹ đẻ, Dậu cung Bích phu nhân, lại là người am hiểu trận pháp nhất trong số các phu nhân; nếu nói bà không phải là Chiêu Sương, họa chăng chỉ có tài năng thiên bẩm hoặc vào loại cơ duyên kì lạ, mới có thể tự mình nghĩ ra toàn bộ trận pháp theo mười hai Địa Chi, giống hệt Thập Nhị Bí Kíp của người Khau Phạ.

Đoạn, Ngô Bình bất lực chống mạnh nắm tay vào cột gỗ sát bên, gục đầu nhìn xuống nền đá lát dưới chân, nói:

–       Bà ấy năm lần bảy lượt cứu mạng tôi, lại còn giao cho tôi thẻ bạc quý tộc Khau Phạ của mẹ ruột tôi. Nếu bà ấy đã nuôi thù với Thần Nữ, không lý nào lại còn che chở cho tôi dù đã nhận ra gốc gác của tôi thông qua thẻ bạc ấy.

Xuân Lan rầu rĩ nhìn chàng rồi lắc đầu thở dài, trở giọng hoài nghi:

–       Cậu thậm chí luôn cho rằng người phụ nữ bí ẩn đã xuất hiện kịp thời ở Phạm gia trang để giải vây, đánh ngất rồi đưa cậu về chùa Nhất Trụ là Bích phu nhân thì ta có nói gì cậu cũng chẳng tin đâu. Riêng ta lại ngờ rằng, hai mươi năm trước phu nhân đột ngột đổi ý xin Đào cung chủ tha mạng cho cậu, quyết định nhận nuôi cậu như con ruột là vì bà nhận ra thẻ bạc của cậu. Hơn nữa, Bích phu nhân cũng từng nói bà mắc chứng bệnh không thể sinh con, điều này hoàn toàn khớp với câu chuyện về chén thuốc độc mà Thần Nữ đã kể.

Ngô Bình vụt ngẩng đầu lên, tròn mắt thẫn thờ đến không dám quay nhìn Xuân Lan, chỉ thấy cảnh vật trước mắt có hơi chao đảo. Phần vì mệt mỏi, phần vì đuối lý, chàng im lặng để mặc mọi chuyện đến đâu thì đến.

Một khắc trôi qua, mà cũng có thể là một canh giờ, mặt trời đã lên cao hơn dãy mái ngói hành lang, in diềm bóng cong cong hình vảy cá xuống tay vịn gỗ ngả màu nhợt nhạt. Nắng cuối cùng cũng tuột khỏi bàn tay Ngô Bình đang nén chặt vào cột gỗ, đổ óng ánh vàng lên lớp lớp ngói đỏ ngói cam nơi những đoạn hành lang tít phía xa còn nằm trong tầm mắt. Một đám mây lớn kéo qua, bóng nắng lập tức rã ra loang lổ, khí trời dịu lại râm mát. Thoáng chốc, gió thổi mây tan, nắng lại kéo về tràn ngập rực rỡ, hình thù vệt bóng vảy cá chưa kịp nhòa đi đã lại đậm viền rõ dạng. Gió lả lướt múa trên đầu đám lá xanh, dưới trận nắng vàng như đổ từng giọt lửa, thả vào bên tai Ngô Bình thanh âm rì rào hỗn loạn. Chừng như, mọi sự đều kéo nhau rơi vào hỗn loạn!

Rồi bất chợt, lẫn trong tiếng lá reo gió hát, chàng nghe thấy chất giọng êm dịu của Xuân Lan, mỏng như tiếng gió, đậm như tiếng lá, kéo mọi thứ ồn ào về với trật tự cũ bằng thứ ánh sáng của sự khơi gợi yêu thương:

–       Việc Chiêu Sương có phải là Bích phu nhân hay không thật ra không quá nặng nề như chúng ta đã nghĩ! Quá khứ là quá khứ, không thể thay đổi, nhưng hiện tại vẫn đang tiếp diễn. Bích phu nhân đối với cậu thế nào, cậu nghĩ về bà ấy thế nào, là thật hay giả chỉ mình cậu có thể cảm nhận được. Nếu có dịp quay về Linh Cung, hãy hỏi thẳng Bích phu nhân!

Ngô Bình không phản đối cũng không tán đồng, chỉ im lặng nhìn thảm lá xanh nhảy múa trước mặt, bình tâm suy ngẫm lời vừa rồi của Xuân Lan. Mấy ngày qua chàng tự ép mình nghĩ tới nghĩ lui, hóa ra chỉ toàn những điều nông cạn. Quá khứ đã là quá khứ, hiện tại mới thực quan trọng, Chiêu Sương của ngày ấy có thể lầm lỗi, nhưng biết đâu bây giờ lại đang một lòng sửa sai. Biết đâu năm đó Bích phu nhân cứu mạng chàng thực sự là vì bà đã ân hận! Có thể lắm chứ! Nét mặt chàng vụt trở về phẳng lặng, có chăng chỉ là đầu mày khẽ nhích vào nhau một khoảng thật nhỏ khó có thể nhìn ra.

Gió cuối cùng cũng lặng, thảm lá xanh lại im ru đầm mình trong nắng. Ngô Bình đột ngột chuyển đề tài, xem chừng đã muốn tạm gác lại mâu thuẫn:

–       Theo chị, tại sao Man Thiện Bí Kíp lại có ở hậu viện?

Xuân Lan chậm rãi đáp:

–       Ta từng nghe anh Tòng Phương kể, ông cố của cậu xuất thân là một quý tộc có họ với Thuận Đế Ngô Quyền (3), theo phò tá cha con ngài từ những ngày đầu mưu nghiệp lớn. Sau khi họ Ngô giành được thiên hạ, ông cố cậu càng được tin dùng, gia thế uy quyền, phú quý tột bật, đại thần trong triều không ai không vị nể. Thế nhưng, sau sáu năm trị vì, Thuận Đế đột ngột băng hà, triều chính chưa kịp chấn chỉnh, quyền lực chưa kịp củng cố, Dương Bình Vương Dương Tam Kha đã thừa cơ tiếm quyền đoạt vị, tự xưng vương rồi cố ý chia rẽ các hoàng tử của Thuận Đế. Phần vì không chịu thần phục Dương Bình Vương, phần vì không muốn vướng vào vòng danh lợi thị phi, ông cố của cậu đã dắt cả nhà bỏ lên vùng Mộc Châu khai khẩn lập nghiệp. Ngày xưa anh Tòng Phương kể sao thì ta nghe vậy, nhưng từ lúc tìm thấy Man Thiện Bí Kíp trong hậu viện, ta lại nghĩ khác. Ông cố của cậu nếu đã cùng cha con Thuận Đế đồng cam cộng khổ, lại được phong tước ban ấp thật hậu, sao lại có thể lấy cớ chán ghét chính biến mà dễ dàng bỏ mặc hậu duệ Ngô Thuận Đế cho được? Nếu cần một lý do thuyết phục hơn, chúng ta buộc phải nghĩ đến khả năng…

Xuân Lan còn ngập ngừng chưa nói trọn câu, Ngô Bình đã hạ giọng ngờ vực:

–       Có phải ý của chị là, họ Ngô từ đầu đã nắm giữ Man Thiện Bí Kíp, đến khi xảy ra loạn Dương Tam Kha, cụ cố của tôi mới bí mật đem bí kíp lên Mộc Châu cất giữ vì lo sợ rơi vào tay kẻ khác?

Xuân Lan gật đầu, đáp:

–       Nói một câu không biết cao thấp, người xưa thường tin vào chuyện quỷ thần. Có lẽ họ Ngô từ đầu đã xem Man Thiện Bí Kíp như một thứ bùa chú, một mặt dùng làm linh vật trấn giữ cơ đồ, mặt khác lại không dám đem áp dụng vì sợ bị nguyền rủa. Sau khi Ngô Thuận Đế băng hà, Dương Tam Kha khởi loạn, có lẽ vì lo sợ Man Thiện Bí Kíp đem đến điềm xúi quẩy cho họ Ngô, ông cố cậu mới đem nó về Mộc Châu, giấu vào cột gỗ dựng trong hậu viện, sau đó đặt ra lệ chỉ có trang chủ mới được vào, chắc chắn không nằm ngoài mục đích giữ bí mật về  Man Thiện Bí Kíp.

Đến đây, Ngô Bình có hơi chau mày, hỏi:

–       Nếu Man Thiện Bí Kíp đã là linh vật trấn giữ cơ đồ của họ Ngô thì tại sao sau khi ông cố về Mộc Châu rồi, nội loạn cũng được dẹp yên rồi, vẫn chẳng có ai đến gây khó dễ, đòi lại bí kíp?

Xuân Lan không đáp mà hỏi ngược lại, giọng đều đều tư lự:

–       Cậu nghĩ đi, khi đến Mộc Châu, ông cố của cậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn nữa, tại sao Man Thiện Bí Kíp được cất giữ qua ba bốn đời ở Mộc Hương sơn trang mà võ công Ngô gia lại chẳng có một chút nào giống với nó?

Ngô Bình im lặng ngẫm nghĩ một lúc, nói:

–       Chẳng lẽ, tất cả những người trong tộc biết về sự tồn tại của Man Thiện Bí Kíp đều mất sớm, chỉ còn mỗi ông cố và Ngô Thuận Đế?

Xuân Lan gật gù, đáp:

–       Ta nghĩ vậy! Thậm chí còn cho rằng việc ông cố cậu bỏ đến Mộc Châu là làm theo di chiếu của Thuận Đế. Thuận Đế sở dĩ không trăn trối lại với bất kì người con nào về vụ việc này là có hai nguyên do, một là để tránh cảnh máu mủ tương tàn, hai là để bảo vệ ông cố cậu. Còn về phần ông, không hé môi nửa lời với con cháu, cũng vì muốn bảo toàn tính mạng cho họ. Dĩ nhiên sau đó, ông đã tuyệt đối giữ kín bí mật đến tận lúc xuôi tay nhắm mắt.

Ngô Bình không nén nổi thở dài ảo não, đầu óc lại vô thức vướng vào mớ duyên nợ ân oán hỗn loạn từ Man Thiện Bí Kíp. Đoạn, chàng run giọng cảm thán:

–       Phải mà ông cố tiết lộ bí mật ấy với ông nội, ông nội lại tiết lộ với cha tôi, thì cả nhà tôi đã không phải chết thảm dưới tay…

Mấy chữ “người của Linh Cung” chưa kịp thốt ra, chàng lại sực nhớ đến Xuân Lan cũng là người của Linh Cung, bèn bối rối lặng thinh không nói nữa. Xuân Lan hiểu ý nên cũng vờ như không để tâm, chỉ đơn thuần quay sang đặt tay lên vai chàng, nói:

–       Chuyện cần làm bây giờ là phải tìm ra Chiêu Sương, thuyết phục bà ấy trả Thập Nhị Bí Kíp về Hủa Xi Pan. Chúng ta đã hứa với Thần Nữ rồi!

Dứt lời, Xuân Lan quay người rời đi trước. Song, chợt nhớ đến một chuyện khác, nàng lại ngoảnh đầu, nói:

–       Còn nữa, trước khi đến Linh Cung, cậu nên tính chuyện lâu dài với Như Như đi. Cứ để dây dưa lâu ngày, cả ba cùng khó chịu thôi. Ta thấy Yến Lan…

Đầu mày Xuân Lan thoáng chau lại, mắt lóe lên chút nghi kị cố hữu lẫn thương cảm sâu sắc mỗi khi nhắc đến Yến Lan. Ngập ngừng một hồi, nàng quyết định không nói nữa, dứt khoát bước đi, lòng nhủ thầm sẽ bắt Yến Lan quay về Linh Cung càng nhanh càng tốt. Thân làm chị, nàng dẫu có khắc khe cứng cỏi thế nào cũng không thể không đau lòng khi thấy em gái mình chịu khổ sở vì một người đàn ông, huống hồ, Yến Lan lại là mẫu người thích hành động theo hướng cực đoan, thường sẽ bất chấp tất cả. Xuân Lan cố giữ cho nhịp chân đều đặn, có thể cảm nhận từ phía sau cặp mắt Ngô Bình vẫn đang chú mục vào mình. Đợi đến lúc khuất hẳn sau khúc ngoặt hành lang rồi, nàng mới đứng lại tựa người vào cột, ôm ngực thở ra một hơi trĩu nặng rồi cứ thế gục người bất động, vẻ âu lo lộ hẳn ra ngoài.

Tòng Phương chờ mãi không thấy Xuân Lan quay về đại sảnh thì nóng ruột đi tìm. Vừa thấy nàng từ xa, lại mệt mỏi khác hẳn thường ngày, y liền cuống cuồng chạy đến. Tuy nhiên, y lại chẳng có gan đụng vào nàng, chỉ lúng túng đứng nhìn trong khắc khoải lo âu. Xuân Lan thấy thế bèn định thần đứng thẳng dậy, hỏi:

–       Anh làm sao thế? Mới đi có một lúc mà đã…

Tòng Phương bối rối:

–       Tứ Nương…

Xuân Lan chưa kịp nguôi chuyện Yến Lan, đến đây như gặp thêm dầu đổ vào lửa, liền kích động đến mất kiểm soát, vung tay chưởng vào bả vai Tòng Phương khiến y vừa loạng choạng bước lùi vừa kinh ngạc nhìn lại. Đoạn, Xuân Lan sấn đến gần Tòng Phương, tức giận hỏi:

–       Từ lúc gặp lại nhau ở Linh Cung cách đây vài năm đến nay, tôi không thấy anh đều đặn đến Thạch Hà thì cũng gặp anh ở nơi này nơi khác. Anh đến Thạch Hà làm gì? Lén lút bám theo tôi làm gì?

Sắc mặt Tòng Phương vụt chuyển sang đỏ ửng, miệng líu ríu:

–       Ta…

Xuân Lan không để y nói, tiếp tục hùng hổ:

–       Tại sao những lúc tôi gặp khó khăn anh đều xuất hiện? Tôi buồn hay vui anh đều biết? Thích cái gì ghét cái gì anh cũng biết? Rốt cuộc anh hao tâm tổn sức vì tôi để làm gì?

–       Tứ Nương, ta…

–       Anh thôi đi! Thật ra anh nghĩ gì về tôi? Xem tôi là gì của anh? Tại sao cứ mãi Tứ Nương này Tứ Nương nọ? Tại sao anh nói đi! Anh nói đi! Nhất định phải nói!

Lời vừa dứt, cũng là lúc nàng cảm thấy đầu lưỡi mặn chát vị nước mắt, bèn vội vàng đưa tay lên mặt lau khô đi. Nàng càng cố lau chùi, lệ ở đâu lại càng tuôn ra, giọt ngắn giọt dài thi nhau lã chã lăn trên gò má. Bối rối, lúng túng, nàng cuống quýt úp luôn mặt vào hai bàn tay, bờ vai bắt đầu khẽ run rẩy.

Rất đường đột, ngay vào lúc nàng không ngờ đến, một vòng tay rắn chắc đã kéo đến ôm gọn nàng vào lòng. Nàng giật mình vùng mạnh, vòng tay của y lại siết chặt thêm, ép đầu nàng tựa hẳn vào ngực y. Lần đầu tiên, nàng nghe thấy thật rõ tiếng tim y đập dồn dập từng nhịp khỏe khoắn, nàng còn nghe thấy cả âm thanh của sự kiên trì, của yêu thương thầm lặng. Nước mắt nàng chỉ trong phút chốc thấm ướt ngực áo y, thân nhiệt y nóng dần lên, cả người nàng cũng bừng bừng run rẩy. Song, nàng tự lúc nào đã thôi chống cự, ngoan ngoãn nép sâu vào vòng tay y như một hành động từ trong vô thức. Mùi hương từ cơ thể y, vị mặn từ nước mắt nàng, lần đầu tiên trộn lại làm một, khiến đầu óc nàng trở nên hoang mang bấn loạn, không còn phân biệt nổi đâu là vị giác đâu là khứu giác nữa. Sau một hồi nàng cũng thôi run rẩy, hai cánh tay thả lỏng xuống, ngập ngừng ôm vòng qua lưng y. Một cảm giác lạ lùng mãnh liệt lập tức kéo đến xâm chiếm lấy nàng, đầu óc nàng lại điên cuồng lục tung kí ức như một phản xạ tự nhiên, từ môn quy của Thạch Hà nữ phái, cái chết của Đinh Tứ Nương, đến giao ước xóa bỏ thù hận giữa cha nàng và Đỗ chưởng môn, cuối cùng là hình ảnh chính bản thân nàng bái lạy trước bàn thờ Đông Cung công chúa, ánh mắt Tòng Phương u ám bi thương nhìn theo từng cái dập đầu. Nàng hoảng sợ rụt tay lại, đẩy mạnh y ra khỏi người mình, thảng thốt nhìn không chớp mắt. Y cũng nhìn lại nàng đầy kinh ngạc, không dám tin vào hành động vừa rồi của mình nữa.

Trong lúc Tòng Phương còn đang rối trí lựa lời ứng phó, Xuân Lan đã kịp trấn tĩnh bản thân. Nàng quay mặt đi, hạ giọng che lấp cảm xúc:

–       Ngày mai tôi sẽ đưa Yến Lan về Linh Cung, anh…

–       Như Ý, bất kể em đi đâu ta cũng sẽ đi cùng!

Xuân Lan ngẩn người kinh ngạc, cảm thấy tâm hồn lâng lâng dạt dào, tưởng như bản thân lại được quay về khoảnh khắc của mười năm trước, tại khu rừng miếu Định Quốc Công, nơi có một người đã nhận ra nàng, gọi nàng bằng cái tên từ rất lâu rồi nàng không được nghe, vực dậy trong nàng những điều tốt đẹp thuộc về quá khứ, để nàng lại được là nàng của thời thơ ấu, trong trẻo và ngây ngô, hồn nhiên và chân thật.

Nàng yêu y. Trọn vẹn yêu y. Cả quá khứ, hiện tại, tương lai của nàng đều là y, cũng như y đang từng ngày yêu nàng, bền bỉ yêu nàng, thầm lặng yêu nàng. Cho dù chưa ai dám thổ lộ với ai, chân tình vẫn tồn tại.

Chú thích:

(1)  Sắc, thụ, tưởng, hành, thức: ngũ uẩn theo giáo lý nhà Phật.

(2)  Vô minh: duyên khởi đầu trong mười hai nhân duyên theo thuyết nhà Phật, là sự không thấu hiểu được khổ là tính chất căn bản của đời sống.

(3)  Sử cũ thường gọi Ngô Quyền là Tiền Ngô Vương và không có bất kì tài liệu nào khẳng định ổng có xưng đế. Tuy nhiên, trong Thiền Uyển Tập Anh, phần truyện về Quốc sư Khuông Việt có nhắc đến Ngô Thuận Đế, có lẽ ám chỉ Ngô Quyền.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Một bình luận về “Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 1)”

  1. Mặc dù k0 thích 1 chút nào, Xuân Lan với Tòng Phương… nhưng vẫn cảm thấy tội tội cho họ.. Haizzz, mà tại sao XL lại yêu TP????:(( TP cũng hiền, cũng tốt nhưng em thấy chỉ giống anh trai của Lan hơn, cả sự âm thầm chịu đựng và hi sinh cũng gần như anh trai nốt:( Ôi, đời thật là lắm oan trái, k0 ai ngờ:(

Gửi phản hồi cho inakolch Hủy trả lời