Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 2)

Ngoài hàng hiên, trăng đã lên cao. Từ những vách núi cheo leo, đỗ quyên bắt đầu tỏa hương dìu dịu. Tháng tư mộc hương không nở, trả lại trọn vẹn màn đêm cho đỗ quyên rừng.

Trăng sáng đến nỗi không thể chợp mắt, nửa vầng vằng vặc hắt ánh xuyên qua khe cửa rọi thẳng vào giường khiến Như Như bật ngồi trở dậy. Bất giác nổi hứng ngắm trăng, nàng bèn khoác áo rời khỏi phòng. Vừa mở cửa, nàng đã nghe thấy hương đỗ quyên thoang thoảng quyện trong gió, nhẹ nhàng phơn phớt vờn qua lay động hai cánh mũi. Hương đỗ quyên đêm nay không đậm đặc phong tỏa như đỗ quyên rừng của Hoàng Liên Sơn giá rét, lại khiến nàng man mác nghĩ về thứ hương thơm khác, là hương hoa cúc.

Chỉ mới vào đầu hạ, nàng đã chạnh lòng nhớ đến vườn cúc vàng rực của mùa thu đồng bằng. Thảm hoa cúc đêm còn vàng hơn cả trăng rằm tháng tám, vàng đến nức lòng, vàng đến say mê. Lan man nghĩ ngợi một hồi, nàng chợt nhớ ở Hoa Lư cũng có người rất thích hoa cúc. Chính vì vậy, đã từng có thời nàng tập tành nấu cháo hoa cúc, ướp chè hoa cúc, cài hoa cúc lên tóc, dẫu biết mình chẳng khéo chẳng đẹp như vương phi nhà người ta. Ấy thế mà, vẫn có người từng bảo, chỉ thích ăn món cháo nàng nấu, thưởng trà nàng ướp và tự tay cài cúc lên tóc nàng.

Một trận gió thổi qua, đem theo hơi lạnh vùng cao thấm xuyên vào mấy lần vải vóc, nàng rùng mình nổi da gà, hương đỗ quyên lại xộc vào cánh mũi, kéo nàng bừng tỉnh khỏi cơn hồi tưởng miên man. Ngày ấy êm đềm là thế, cũng mong manh là thế, chỉ cần một trận lửa, mọi thứ liền bị thiêu rụi. Nàng không oán hận, nhưng cũng không thể quên. Cha nàng chết đi không phải vì y, hoa cúc tàn cũng chẳng phải do y, tất cả đều vì nàng, vì cha nàng quá yêu chiều nàng, vì nàng chưa bao giờ thật lòng yêu y. Nếu có oán có hận, nàng chỉ có thể oán hận chính mình.

–       Cô có muốn cùng tôi đi ngắm đỗ quyên không?

Từ một góc khuất, Yến Lan bất ngờ lên tiếng khiến Như Như không khỏi giật mình ngoảnh đầu nhìn. Cả hàng hiên lấp loáng ánh trăng vàng, vẫn còn một góc tối khuất sau ngách tường gạch khoét vòm ngăn cách hai căn phòng. Yến Lan nép trọn thân hình mảnh dẻ của mình vào góc tối ấy, sóng mắt lăn tăn gợn trăng vàng phảng phất lóe lên. Như Như ngây ngô nhìn ngắm, không ngờ đêm đen lại làm cho đôi mắt Yến Lan trở nên kiều mị đến thế. Bất giác, nàng quên mất cả đỗ quyên lẫn cúc vàng, bỏ mặc luôn vầng trăng đầu núi, mơ hồ tìm kiếm hai mảnh trăng thanh gửi bóng vào cặp mắt trong ngần của Yến Lan. Yến Lan vẫn đứng bất động, dè dặt hỏi lại lần nữa:

–       Cùng tôi đi ngắm đỗ quyên được không?

Bóng tối đã che khuất hết mọi biểu cảm trên khuôn mặt Yến Lan, chỉ chừa lại sóng mắt long lanh vô hạn, thu hút đến mê mẩn, tĩnh lặng đến êm đềm. Như Như không đáp lời, chỉ lơ đãng ngâm nga:

“Một hai thu cúc, xuân đào,

Trăm vầng trăng tỏ lạc vào xuân thu.

Hồng đào vàng cúc ôn nhu,

Xuân thu sóng lặng luyến lưu trăng tàn.”

Yến Lan chau mày trở gót bước ra vùng sáng ánh trăng, băn khoăn dò hỏi:

–       Cô ám chỉ điều gì phải không?

Như Như quay đầu rời mắt khỏi bóng trăng trong mắt Yến Lan, nhoẻn miệng cười đáp:

–       Người ta có rất nhiều cách che đậy cảm xúc, nhưng không thể áp đặt ánh mắt chính mình. Còn cô thì ngược lại, đôi mắt cô bao giờ cũng long lanh tĩnh lặng, đứng trong bóng tối lại càng khó nắm bắt hơn.

Yến Lan bật cười khúc khích, lắc đầu nói:

–       Một đôi mắt có đáng để cô đem xuân đào thu cúc ra ví von không? Đỗ quyên đêm nay thơm là thế, chẳng lẽ cô hoàn toàn không có một chút hứng thú nào sao?

Như Như thở dài trầm mặc:

–       Sơn trang này vốn không có đỗ quyên, hương thơm ấy là từ nơi khác theo gió thổi đến thôi. Nếu trong lòng cô đã có tâm sự, dù muốn hay không muốn giãi bày, tôi cũng sẽ đi cùng cô, việc gì phải mượn đỗ quyên làm cớ?

Yến Lan chẳng nói chẳng rằng, lặng thinh nhìn Như Như lơ đãng. Như Như không muốn tránh đi, cứ thế thẳng thắn nhìn lại. Khoảnh khắc im ắng lạ thường trôi tuột không điểm dừng, nhẹ tựa sương đêm, nhưng cũng lạnh tựa sương đêm. Tiếng côn trùng rỉ rả cùng hết thảy thanh âm hơi thở của đêm đều rơi tõm vào khoảng lặng giữa hai thiếu nữ rồi chìm mất dạng trong mớ suy tư hỗn độn. Mãi đến lúc một con cú ăn đêm ở đâu bất chợt rúc lên, trạng thái tĩnh lặng mới tan biến cùng những ý tứ dò xét sâu xa. Yến Lan lặng lẽ bước đi trước, Như Như bắt nhịp theo bên cạnh, phút chốc đã ra đến tận vườn mộc hương bao phủ bên ngoài khu trang viện, vẫn không ai nói với ai lời nào.

Không bị mái ngói tường cao che khuất, chỉ còn trời rộng đất dày bốn bề, ánh trăng càng mặc sức lan tỏa. Khu trang viện đèn đuốc sáng rực giờ chỉ còn là một đốm nhỏ lập lòe như đom đóm trong đêm. Ngoảnh đầu nhìn lại, Như Như mới hay mình và Yến Lan đã đi được một quãng rất xa rồi!

Giữa khoảng không bao la trống trải, gió ở đâu kéo về lùa vào vạt áo, từng dải lụa thắm phất phơ phần phật múa trên đầu đám lá đẫm sương đêm. Lẫn trong tiếng gió, giọng Yến Lan bất ngờ trở nên trầm đục khiến Như Như lần nữa không thể nghe ra là loại cảm xúc gì:

–       Cô tinh ý như vậy, sao lại không nhận thấy ở Hoa Lư có điều bất thường?

Ruột gan Như Như chợt quặn thắt lên, nỗi sợ hãi bắt đầu âm ỉ thành hình. Nàng yếu ớt hỏi lại:

–       Điều bất thường?

Yến Lan mỉm cười giễu cợt:

–       Phải! Cô đi lâu như vậy, đã quên hết rồi ư? Người thông minh như cô mà cũng có lúc bị đánh lừa chỉ vì một đám cháy ! Cũng đúng thôi! Không ai hiểu con bằng cha mẹ mà.

Như Như tái mặt, thất thần gặng hỏi:

–       Ở Hoa Lư đã xảy ra chuyện gì? Đám cháy mà cô đang nói đến …

–       Là đám cháy ở Nhân Trí Vương phủ!

Hốt nhiên, nặng nề kéo đến bao trùm, toàn thân Như Như tưởng chừng hóa ra cứng đờ, trước mắt chỉ toàn là ánh trăng nhòe nhoẹt loang lổ trên thảm lá âm u xám ngoét. Đầu óc nàng trống rỗng, hai tai nàng ù đặc, từng chữ rời rạc khó khăn bật khỏi cuống họng:

–       Là…dàn…cảnh?

Yến Lan nhẹ lắc đầu, đáp tỉnh như không:

–       Cũng không hẳn! Cháy là cháy thật, người cũng bỏ đi thật, nhưng người ở lại thì…

Rồi Yến Lan chìa tay đưa sang Như Như, nằm gọn giữa lòng bàn tay là một túi vải màu đen thật nhỏ. Như Như cuống cuồng tóm lấy, chưa kịp mở ra xem đã nghe Yến Lan thong thả nói tiếp:

–       Cô xem đi! Có nhận ra là thủ pháp của ai không?

Từng mẩu xương nhỏ lần lượt được dốc ra từ chiếc túi, rơi xuống giữa lòng bàn tay Như Như. Trăng sáng trắng, đám xương cốt vụn vỡ cũng sáng trắng kinh dị, vừa chạm vào da đã khiến Như Như phải rùng mình ớn lạnh, môi mấp máy khẳng định:

–       Thạch Ngọc Trảo!

Yến Lan gật gù thêm vào:

–       Là xương ngón tay đấy! Tôi biết Thạch Ngọc Trảo, cô cũng biết Thạch Ngọc Trảo, nhưng không phải ai cũng làm cho xương cốt người ta vụn gãy kinh hoàng thế này được!

Như Như dụng lực bóp nghiền mớ xương cốt vào giữa lòng bàn tay. Mấy tiếng răng rắc khô khốc vang lên, vài hạt bụi xương khô liền theo kẽ tay lất phất rớt ra ngoài. Nàng mở lòng bàn tay nhìn mớ vụn xương sắc nhọn vừa cào xước rách da, đoạn, ngẩng lên trừng mắt nhìn Yến Lan, lạnh lùng khẳng định:

–       Cô nói dối! Cha ta hiển nhiên dư sức bóp vụn xương cốt của cả một cánh tay, nhưng thủ pháp tàn độc thế này ông không bao giờ dùng đến! Mớ xương vụn này nhất định là từ Phượng Hoàng Đại Nương mà ra!

Yến Lan bật cười nhạt thếch, nhếch mày nhìn Như Như đầy thách thức:

–       Cả cánh tay còn có thể bẻ gãy, nói gì đến một bàn tay? Chỉ cần rối trí, không để tâm kiểm soát nội lực một chút, cũng có thể giết người rồi! Huống hồ, còn là vì an nguy của con gái yêu!

Như Như hoang mang lắc đầu, giọng lầm rầm yếu ớt:

–       Ta không tin!

Yến Lan bật cười ha hả, chán ngán nói:

–       Tôi cũng không ngại nói thật, túi xương ấy là hoàng thượng bảo tôi chuyển cho cô. Việc của tôi coi như xong rồi. Còn tin hay không là việc của cô. Khuya rồi, tôi về phòng đây!

Dứt lời, Yến Lan thản nhiên bước đi, bỏ lại Như Như sững sờ hoang mang, hết nhìn nắm xương vỡ vụn trong tay rồi lại nhìn theo bóng lưng mảnh dẻ thong dong của Yến Lan. Như Như càng cố trấn tĩnh, nghi vấn lại càng dày đặc. Quả thực ngày ấy, nàng đã quá khinh suất trong vụ hỏa hoạn. Với tính cách của Nhân Trí Vương, hoàn toàn có thể xảy ra chuyện giả vờ tự sát để đẩy nàng đi, rồi lại tự nộp mình cho Long Đĩnh để y trễ nải việc truy tìm nàng. Mặt khác, nắm xương Yến Lan đưa cho nàng cũng có thể là giả! Thạch Ngọc Trảo tuy có thể bẻ xương người gãy đứt đoạn vụn vỡ thành từng mảnh thật, nhưng không nhất thiết cứ xương vỡ là đều do Thạch Ngọc Trảo gây ra. Hơn nữa, dù có thực là Thạch Ngọc Trảo, thực là xương người, thì cao thủ Tản Viên Sơn Phái cũng không phải là ít, ngoài Nhân Trí Vương ra, còn có Mãnh Hổ, Hùng Xà, Bạch Tượng, Phượng Hoàng, chưởng môn Phan Diễm Sơn, đó là chưa tính đến cao nhân giấu mặt.

“Mình đang suy nghĩ cái gì thế này?”

Hốt nhiên, Như Như hoảng sợ tự hỏi.

Dù là thật hay là giả, nàng cũng không hề tận mắt nhìn thấy cái chết của cha, sao lại có thể cả tin đến thế, rồi lại có thể chần chừ đến thế? Nàng buộc phải quay lại Hoa Lư, dẫu đang chờ nàng có là một cái bẫy, nàng vẫn phải quay lại! Trong hàng trăm khả năng có thể xảy ra, nàng luôn một lòng kì vọng cha nàng thật sự vẫn còn sống, đó là niềm hi vọng cuối cùng, cũng là niềm tin cuối cùng mà nàng dành cho Yến Lan.

Đến đây, Như Như mất dần kiểm soát, đau khổ và dằn vặt lao về phía Yến Lan, mười đầu ngón tay vung lên thành trảo thủ, thét:

–       Cô gạt ta! Cô gạt cả anh Bình!

Trảo thủ vừa chụp xuống, Yến Lan cũng vừa kịp ngả người tránh đòn, hai bàn tay liền linh hoạt co quắp, tung chiêu ứng phó. Như Như đang lúc rối ren, tấn công Yến Lan chỉ là hành động bộc phát, hiển nhiên không thể ra chiêu hiệu quả, hai bàn tay mạnh mẽ vồ qua chụp lại một hồi đều đánh trật mục tiêu. Ngược lại, Yến Lan dù đã tính toán từ trước nhưng không chủ ý đả thương Như Như, hiển nhiên cũng chỉ ra chiêu nhát gừng, hoàn toàn tự vệ.

Thạch Ngọc Trảo của Yến Lan là loại thủ pháp truyền thống, do đích thân Dần cung Ngọc phu nhân_sư muội của chưởng môn Phan Diễm Sơn_ truyền thụ lại; còn Thạch Ngọc Trảo mà Như Như dùng lại là loại Nhu Trảo cải biến của Nhân Trí Vương Lê Thám, vốn chỉ có thể phát huy hết ưu điểm khi người ra chiêu phải thật bình tĩnh, quan sát thật kĩ lối đánh và lối vận nội lực của đối phương để mượn lực hay triệt tiêu hẳn; chính vì thế, chưa đầy năm chiêu, Như Như chẳng những không kịp trấn tĩnh mà còn bị Yến Lan tóm chặt lấy cả hai cổ tay, bấu giữ quyết liệt. Bị khống chế quá nhanh, Như Như lập tức bấn loạn, vùng vẫy hất mạnh Yến Lan ra. Yến Lan cũng không muốn đôi co, bèn nhẹ nhàng buông tay khiến Như Như loạng choạng giật lùi đến ba bốn bước. Hai người vội vàng chuyển sang thủ thế, hậm hực nhìn nhau; Yến Lan càng dè chừng hơn, Như Như càng uất ức hơn! Sau một hồi trợn mày đấu mắt, Yến Lan đành lên tiếng tự bào chữa:

–       Tôi chỉ làm điều có lợi cho anh Bình thôi!

Mắt Như Như rưng rưng ngập lệ, từ hai cánh mũi thở hắt ra một hơi ức chế, khinh khỉnh nhếch môi cười buồn:

–       Cô theo lệnh hoàng thượng uy hiếp tôi, chẳng khác nào dẫn đường cho hoàng thượng đến đây làm hại anh Bình! Cô theo hoàng thượng một thời gian, cũng phải biết y thù hận tàn khốc ra sao chứ?

Cơ mặt Yến Lan thoáng giật giật thật nhẹ, cao giọng đầy mâu thuẫn, một mặt hối hận thương đau, mặt khác vẫn kiên nhẫn quy chụp:

–       Ừ! Tôi ích kỉ đấy! Tôi đần độn đấy! Nhưng cô liệu có thể nhẫn tâm bắt anh Bình phải vì cô mà lẩn trốn cả đời được không?  Mấy tháng nay triều đình vờ như không biết nơi ăn chốn ở của hai người, chẳng qua chỉ vì hoàng thượng đã hứa với tôi rằng nếu tôi có thể thuyết phục cô quay lại Hoa Lư, ngài sẽ để anh Bình được sống yên ổn! Giờ cô càng vị kỉ né tránh hoàng thượng, thì cô mới là người trực tiếp hại chết anh Bình!

Chân Như Như như muốn khụy xuống, hai tay đột ngột buông lơi, một luồng nhức nhối xông lên bóp nghẹt từ tim đến từng mạnh máu. Bàn tay phải nàng run lẩy bẩy, chậm rãi đưa lên ôm lấy ngực trái, cảm nhận cơn đau nhói đến từng nhịp đập.

–        Hoàng thượng đã biết nơi này rồi sao?

Lần đầu tiên trong đêm, cái chau mày của Yến Lan hằn lên chút ăn năn day dứt. Nàng biết dũng khí của mình đến đây đã cạn, khó lòng trụ vững trước Như Như thêm nữa, đành mím môi gật đầu thật nhẹ, từng hơi từng tiếng phả ra ngoài chậm chạp nặng nề:

–       Tôi xin lỗi!

Dứt lời, nàng vội vàng trở gót chạy thật nhanh, tà áo lụa xanh lục phất phơ dưới mảnh trăng sắp tàn, lả lướt băng qua đám cây lá lùm xùm trước khi khuất dạng hoàn toàn trong bóng đêm mù mịt. Như Như bị bỏ lại một mình giữa vườn mộc hương mùa hoa không nở, tuyệt vọng sụp người xuống thấp đến mức thân thể run rẩy cuối cùng cũng lẫn khuất vào sâu trong đám lá lạnh mướt hơi sương. Nàng gục đầu bật khóc rấm rứt. Tiếng khóc trộn lẫn vào tiếng sâu bọ rỉ rả kêu đêm, tạo thành loại tạp âm nửa dị thường nửa bi thảm.

–       Lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm bình minh là ở đâu, anh còn nhớ không?

Ngô Bình rời mắt khỏi chân trời hửng sáng, quay sang nhìn Như Như đầy trìu mến. Nàng đang mỉm cười thật nhẹ, bờ môi phớt hồng e ấp khiến trái tim chàng phải chếnh choáng ngả nghiêng. Dưới vòm không xanh trong văn vắt, với chàng không gì sánh bằng một nửa nụ cười này của nàng. Chàng vòng tay kéo nàng kề sát vai mình, dịu giọng:

–        Bên bến sông Bạch Đằng, tại Phạm gia trang Lục châu.

Như Như gục đầu tựa vào vai Ngô Bình, giọng lãng đãng mơ hồ:

–       Khung cảnh ấy thế nào? Anh còn nhớ không?

Ngô Bình đăm chiêu hồi tưởng, mọi thứ đều nhạt nhòa vô định, duy chỉ có nét mặt bình thản cùng ánh mắt long lanh sâu thẳm của Như Như là hiện lên rõ rệt. Chàng thở nhẹ ra khoan khoái, bàn tay rời khỏi vai nàng, chuyển sang mân mê dải tóc dài buộc gọn sau cổ.

–       Ánh mắt nàng lúc ấy phẳng lặng chứa cả vầng mặt trời vào trong, quả thực rất đẹp!

Như Như bật cười khúc khích, xoay người đập nhẹ vào vai Ngô Bình, giả giọng hờn trách:

–       Lúc ấy biết nhau chưa lâu, đã dám nhìn trộm rồi sao?

Ngô Bình bất ngờ chụp lấy hai bàn tay Như Như rồi kéo nàng sát vào người mình. Ở một khoảng cách gần đến điếng hồn, lần đầu tiên, cả nàng và chàng được ngắm nhìn hình bóng của mình trong ánh mắt của nhau, tai được nghe thấy tiếng hai trái tim đập hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, da được cảm nhận hơi thở của nhau đều đều phả nhẹ. Ngô Bình hạ giọng thật khẽ:

–       Giờ thì không còn phải lén lút nữa!

Như Như mê man lạc vào trận đồ của các giác quan, mắt mở to thoáng sửng sốt đáp lại ánh nhìn ấm áp của Ngô Bình. Những lời chàng nói êm dịu ngọt ngào, du dương bên tai nàng dư âm không dứt. Sau khoảnh khắc ngắn ngủi chóng tàn, nàng giật mình cựa nhẹ một cái, phản xạ đầu tiên là yếu ớt rụt tay lại. Chẳng ngờ, chàng quyết định buông xuôi theo cảm xúc, đánh bạo vòng tay ôm chặt lấy nàng. Nàng cứng người hốt hoảng, mặt kề thật sát vào bờ vai vững chãi của chàng, run rẩy để mặc mũi chàng môi chàng mơn man nhẹ nhàng trên tóc.

Mới đầu hè, mộc hương không nở, gió lùa qua từng sợi tóc đen nhánh óng ả làm toát ra lớp lớp thứ hương thơm dịu nhẹ ám vào từng nếp tóc. Hương quyện vào gió, vào khí trời hừng đông se lạnh, rồi lại quyện vào hai cánh mũi, bình yên và thanh thoát. Ngô Bình say hương đến mê mẩn, tưởng như trên đời không còn thứ hương thơm nào sánh bằng hương tóc nàng.

Một tia nắng rọi đến, phía chân trời đã chuyển sang ửng đỏ chói lòa, mảng mặt trời nhỏ xíu ló lên, hắt vào tóc Như Như thứ ánh sáng hoàng kim lấp lánh. Khoảnh khắc này với Ngô Bình kì diệu êm đềm hơn tất cả những khoảnh khắc đã từng trải qua trong đời, nghĩ đến sau này ngày ngày đều có thể cùng nàng chờ mặt trời mọc, ngửi hương tóc nàng mát lành trong gió, vuốt mái tóc dài óng ánh sợi nắng của nàng, chàng bỗng dưng cảm thấy cần phải nói với nàng một điều thật hệ trọng, ngay bây giờ, và tất cả sẽ rất hoàn hảo.

–       Như Như, lát nữa cùng ta thưa chuyện với ông ngoại, nhờ ông đứng ra chủ trì hôn sự, nàng nhé!

Lời vừa thốt ra như sét đánh ngang tai, năm giác quan của Như Như lập tức lặng đi, bị đè nén nặng nề bởi một khối nghìn cân u uất. Thân hình nàng run rẩy mạnh hơn, nơi ngực trái thắt lại đau đớn, nghẹn giọng không nói nổi thành lời. Nàng bặm môi cố nuốt nước mắt ngược vào trong, toan lấy hơi nhưng không sao thốt ra dù chỉ một tiếng, đành bất lực dụi mặt vào vai chàng.

Biểu cảm ấy của Như Như khiến Ngô Bình hiểu nhầm rằng nàng đang bối rối, lại càng ôm nàng chặt hơn nữa, mỉm cười hạnh phúc, giọng hân hoan ngập tràn:

–       Nàng thích áo cưới màu gì? Tuần sau làng bên có hội, chúng ta sẽ sang chọn mua cho nàng!

Như Như nín thở cố nén bi thương, tông giọng run rẩy nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai càng khiến Ngô Bình nhầm tưởng nàng đang xúc động. Chàng nới lỏng vòng tay ôm nàng, chăm chú lắng nghe.

–        Thiếp thích lụa màu hồng đào thêu hoa trắng. Có điều, thiếp sẽ không đi cùng chàng đến hội làng đâu. Ngô lang, chàng đi một mình thôi!

Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa thích thú, lại cũng vừa nhẹ nhõm hẳn đi. Từ đầu nhắc đến chuyện cưới xin, dù Như Như không phải đối, nhưng cũng không có biểu hiện gì rõ ràng để chàng an tâm rằng mình không bày tỏ quá thô lỗ; nay nàng đột ngột đổi cách xưng hô, chứng tỏ nàng đã thật lòng ưng thuận. Nghĩ vậy, Ngô Bình liền vui vẻ đồng ý:

–       Phải rồi! Ta sẽ tự mình chọn vải cho nàng, nhờ chị Xuân Lan may giúp thành y phục cưới, chờ đến ngày cử hành hôn lễ chắc chắn nàng sẽ rất bất ngờ.

Như Như câm lặng hồi lâu, toàn thân thả lỏng, mềm nhũn tựa vào lòng Ngô Bình. Sau khi suy tính kĩ càng mọi bề, nàng dằn lòng thỏ thẻ, nghe thấy nơi đầu lưỡi vị chua chát đắng cay:

–       Còn nữa! Chàng muốn lấy thiếp thì phải có sính lễ! Không được vì thiếp bất hạnh đơn độc, gửi thân ở nhà chàng nhiều tháng trời rồi thì có thể bỏ qua nghi thức được đâu!

Ngô Bình có hơi sững người, song lại nghĩ nàng đang chạnh lòng nhớ đến cha mẹ, liền trầm giọng an ủi:

–       Nàng an tâm, ta tuy không thể đáp ứng đầy đủ mọi nghi thức cưới xin của hoàng tộc, nhưng tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi. Tổ tiên nàng gốc ở châu Ái, ta sẽ đưa nàng về đấy, làm lễ cúng bái mộ phần họ tộc, xin phép vong linh bề trên cho ta được lấy nàng. Tạm thời, ta không muốn mạo hiểm đưa nàng về Hoa Lư. Đợi sau này sóng lặng rồi, chúng ta sẽ cùng đến tìm lại tro cốt phụ thân nàng. Còn về sính lễ, bất cứ thứ gì nàng muốn, chỉ cần ta có khả năng, đều sẽ cho nàng cả!

Như Như mím chặp môi, cố ngăn không cho mình bật khóc. Đoạn, nàng rời khỏi vòng tay chàng, đưa tay gạt lệ, mỉm cười nhìn chàng, nói:

–       Thiếp muốn có Man Thiện Bí Kíp!

Ngô Bình sững người, hoàn toàn bất ngờ trước món sính lễ mà Như Như yêu cầu. Nhưng rất nhanh sau đó, chàng lại bình thản gật đầu:

–       Ừ! Ta sẽ đưa Man Thiện Bí Kíp cho nàng.

–       Thiếp muốn có bí kíp ngay hôm nay!

Như Như cương quyết nhìn Ngô Bình, thái độ hoàn toàn nghiêm túc. Mối bất an trong Ngô Bình bắt đầu nhen nhúm, tuy vậy, lại một lần nữa chàng gật đầu chấp thuận, cặp chân mày thoáng chau lại băn khoăn:

–       Ngay hôm nay ta sẽ đưa bí kíp cho nàng! Nhưng ta thật sự không hiểu, sao nàng lại muốn giữ bí kíp? Vật gì của ta rồi cũng sẽ là của nàng, ai lại chọn thứ hiển nhiên sẽ là của mình để làm sính lễ thách cưới bao giờ?

Như Như cố giữ hơi thở bình ổn, hạ trọng giải thích:

–       Sính lễ thách cưới là để dâng lên bậc trưởng bối nhà gái. Chàng nghĩ xem, trên đời này còn thứ gì phù hợp hơn để dâng cho phụ thân thiếp? Đành rằng ông đã qua đời, nhưng thiếp vẫn muốn an ủi vong linh ông.

Ngô Bình nắm lấy tay Như Như, cảm thông nhìn nàng, giọng ân cần nhẹ nhõm trở lại:

–       Là ta cạn nghĩ, nàng đừng để bụng. Phụ thân nàng tinh thông võ học, nhất định sẽ rất hài lòng với món sính lễ này. Ta sẽ theo ý nàng! Nàng an tâm gả cho ta rồi chứ?

Như Như mỉm cười gật đầu, cõi lòng lại ảm đạm thê lương. Không muốn chàng nhận thấy thần sắc mình có chút bất ổn, nàng bèn chủ động tiến sát đến, vòng tay ôm chàng rồi giấu mặt vào vai chàng, môi mím chặt, mắt nhắm nghiền, ngăn không cho nước mắt thổn thức tuôn ra.

Bình minh một ngày bất chợt vuột mất, Ngô Bình tỉnh dậy giữa lúc chính Ngọ. Cơn gắt gỏng trưa hè men theo ô cửa mở toang trống trải lan tỏa vào khắp nơi trong gian phòng. Nền đất vàng chói màu nắng, bàn ghế vàng chói màu nắng, cả người chàng cũng vàng chói màu nắng.

Chàng định thần bật dậy, đầu óc choáng váng tựa hồ đã ngấm đến mấy lần thuốc ngủ, chỉ còn nghe thấy tim mình đập từng nhịp thật chậm, thật chậm…

Ngoài kia, không gian yên ắng đến dị thường, trầm lặng đến dị thường, cơ hồ mọi thứ vẫn còn đang say ngủ trong cơn mộng mị cũng dị thường. Sau khoảnh khắc thẫn thờ mông lung, nhận thức trong Ngô Bình bị tĩnh lặng đánh động làm cho giật nảy mình chồm dậy, đẩy chàng cuống cuồng nhảy khỏi giường, lao như bay ra cửa. Chạy chưa được quá ba bước, nhác thấy trong phòng có điều bất thường, chàng lập tức khựng lại. Một tờ giấy hoa kín chữ vẫn còn vương vấn mùi mực được đặt ngay ngắn giữa mặt bàn, chặn bên trên bằng một hòn đá đen nhẵn bóng.

“Ngô Bình!

Từ thuở gặp mặt ở bìa rừng châu Cổ Pháp, ta đã biết bản thân rồi cũng phải đi đến bước đường này. Chúng ta vốn có duyên, được mấy phen cùng nhau trải qua tai kiếp, nhưng lại không có phận, bởi chí hướng đôi bên khác biệt quá xa. Ta xuất thân chốn lầu vàng gác tía, người lại ở nơi sơn dã giang hồ, dẫu ta có một lòng một dạ với người, cũng không thể cùng nhau trọn đời trọn kiếp. Huống hồ, thứ ta cần là Man Thiện Bí Kíp, người ta yêu là đương kim hoàng thượng. Nhiều lời lắm ý không bằng thành thật lần cuối với nhau, để khi xa cách cũng còn giữ được chút tình sót lại. Nay ta đem Man Thiện Bí Kíp về Hoa Lư, với người đã là phản trắc lọc lừa; nhưng về sau hoàng thượng không có cớ giáng tội, với người lại là còn nghĩa còn tình. Chúng ta đến đây thôi, ta không nợ người, người không nợ ta, đánh đổi điều này để có được điều khác âu cũng là chuyện thường tình ở thế gian. 

Không mong có ngày gặp lại, để tránh làm tổn thương nhau.

Cầu chúc người được hạnh phúc.

Ngọc Minh quận chúa Lê Như Ngọc chấp bút”

Máu chảy liên tục trong huyết mạch, tim đập hoàn hảo trọn từng nhịp, đầu óc bỗng chốc cũng trống trải xoay theo guồng máu chảy tim reo, nhưng tinh thần tịnh không còn một chút khí sắc, tựa như mọi thứ đều trở thành vô nghĩa, hoạt động bình thản trong vô nghĩa. Rất lâu sau đó, đến khi nắng cũng ngả sang màu vàng nhạt, không gian ngoài kia cũng bắt đầu xáo trộn ồn ào, tiếng nhốn nháo nhang nhác trộn lẫn vào tiếng chân nện khắp nơi trong trang viện kéo về, Ngô Bình mới lại cảm thấy mình vẫn còn tồn tại trên đời. Lập tức, trọn vẹn thể xác lẫn tinh thần chàng rơi tõm vào cơn chết lặng cực độ, hai tai ù đi, hơi thở nghẹn cứng, tay phải run rẩy bóp nhàu tấm giấy hoa, tay trái vô thức nghiền nứt hòn đá nhẵn. Một tiếng răng rắc khô khốc vang lên, mấy mảnh đá nhỏ rời khỏi bàn tay trầy xước rơi lạch cạch xuống đất. Sau cùng, tờ giấy hoa mỏng manh nhàu nát cũng là đà đong đưa vài vòng giữa khoảng không trước khi bị cơn gió bất chợt thốc đến thổi bay đi khuất tầm mắt Ngô Bình.

Ngoài hành lang cách đó không xa, khoảng chục người nữa đang hối hả chạy đến, vừa kịp lúc từ trong phòng có một tờ giấy bay ra, đáp xuống ngay bên mũi giày Yến Lan, nhẹ nhàng, êm ái, cứa một nhát bén sắc vào tận trong tim của ít nhất hai con người trước khi được Xuân Lan nhặt lấy, và lại bị vò cho nhàu nát thêm lần nữa.

Mộc Hương trang nửa đêm đông đủ lạ thường.

Cả Nhật Lão, Tòng Phương, Xuân Lan, Yến Lan,  đều không có ai chợp mắt nổi. Bọn họ lảng vảng ngoài hành lang một lúc, tình cờ thế nào lại cùng gặp nhau ở trước thềm đại sảnh, bèn lẳng lặng không ai bảo ai, nối gót nhau đi vào bên trong. Tòng Phương vụng về đánh lửa thắp vội chiếc đèn con nằm trơ trọi trên mặt bàn, lay hoay mãi vẫn không xong, y khó chịu ngồi luôn xuống ghế, nói:

–       Đã ba ngày nay rồi, đồ ăn thức uống chúng ta mang đến để trước hậu viện đều còn nguyên vẹn. Bình nhi…

–       Hắn không sao đâu!

Xuân Lan nhỏ nhẹ trấn an, bình tĩnh bước đến giúp Tòng Phương thắp đèn. Lửa bén dầu, ánh sáng leo lét hắt một màu nhàn nhạt ra khắp xung quanh, bốn khuôn mặt rầu rĩ đăm chiêu lập tức đảo mắt nhìn nhau một lượt rồi cùng thở dài trĩu nặng. Ba người còn lại kéo ghế ngồi xuống, gục đầu im ắng một lúc thật lâu. Sau cùng, Nhật Lão cất giọng băn khoăn:

–       Dù có khỏe đến đâu đi nữa mà không ăn không uống ba ngày liên tục thế này…ta lo lắm!

Tòng Phương gật đầu nói thêm:

–       Cứ thế này mãi, Bình nhi không ăn không uống, chúng ta cũng không ngủ được, tự hành hạ mình nhiều đến đâu cũng chẳng giải quyết được gì!

Vầng trán nhăn nheo của Nhật Lão mấy ngày nay lại nhăn thêm mấy lần nếp nữa, đầu mày luôn luôn chau lại căng thẳng:

–       Bình nhi tính tình tuy điềm đạm nhưng nhất định không phải loại ứng xử tiêu cực. Lần này đóng cửa tuyệt thực, chẳng giống nó một chút nào! Ở lì trong đấy trọn mười ngày đêm, lúc đầu rõ ràng vẫn chịu ăn chịu uống, ba ngày nay khi không lại bỏ bữa, ta ngờ rằng…

Nhật Lão bỏ lửng giữa chừng, Yến Lan đột nhiên lại bối rối xen vào:

–       Chẳng lẽ…chẳng lẽ anh ấy lại muốn đến Hoa Lư?

Xuân Lan cười hắt một tiếng, nhìn Yến Lan vẻ giễu cợt, chua chát nói:

–       Biết đâu giờ này hắn đã ở Hoa Lư rồi! Chuyện Như Như đem bí kíp bỏ trốn tuy đã rất rõ ràng, nhưng vẫn chưa có ai trong chúng ta dám khẳng định. Với Bình nhi lại càng khó chấp nhận hơn. Tuy vậy, dù có người đã làm những gì, nói những gì, mong muốn những gì đi nữa, thì cái vốn không dành cho hắn sẽ mãi mãi không thuộc về hắn!

Tòng Phương nghe đến đây bèn nhăn mày khó chịu. Nhật Lão vốn không để tâm những lời bóng gió thì lại gật gù tán đồng:

–       Cũng có thể lắm! Chúng ta cùng đến hậu viện xem sao! Ngày nào cũng ngồi đây đoán mò, ta chịu không nổi!

Nói rồi Nhật Lão lẳng lặng cầm đèn đứng dậy, không chờ mọi người mà tự mình đi thẳng ra ngoài, Tòng Phương nhanh chóng bám sát theo sau. Yến Lan cũng nóng ruột rời đi, nhưng chưa kịp bước khỏi ngưỡng cửa đã bị Xuân Lan níu lại. Yến Lan khẽ giật mình, quay lại trút thẳng vào mắt Xuân Lan ánh nhìn hằn học rồi vùng vằng hất tay Xuân Lan đi. Xuân Lan kiên quyết bấu vào thật chặt, giọng lại trở sang mềm mỏng:

–       Chị biết em muốn gì, nhưng không dám khẳng định em đã và sẽ còn làm những gì. Chị không áp đặt em, chỉ mong em bình tĩnh suy xét cho thấu đáo. Chuyện tình cảm trước hết không nên miễn cưỡng, thứ đến lại càng không nên lợi dụng lục đục để gây ngộ nhận. Bình nhi từ đầu chỉ xem em là…

Yến Lan cười nhạt, thẳng thừng xen ngang:

–       Chị chưa bao giờ tin em, nói những lời này chỉ là vô nghĩa! Chị cũng có người để thương để nhớ, chắc chắn chị sẽ hiểu được, em không bao giờ làm điều gì hại đến anh Bình.

Khuôn mặt Xuân Lan điềm tĩnh thường trực, ánh mắt lại nhuốm vẻ da diết bất lực. Nàng lỏng tay, chuyển từ bấu chặt sang hờ hững đặt nhẹ lên vai em gái. Yến Lan lạnh mặt, nhích người một cái thật nhẹ, bàn tay Xuân Lan dễ dàng bị hất thõng xuống. Giữa khoảng lặng không đèn không đuốc, tiếng bước chân Yến Lan gấp rút chạm vào màn đêm vang lên khô khốc, càng đi càng xa.

Mọi người đi cả rồi, Xuân Lan cũng vô thức nhấc chân trong mớ nhận thức ngổn ngang mâu thuẫn. Tình cảm không nên miễn cưỡng, càng không nên ngộ nhận, nhưng trên đời liệu mấy ai có thể làm được? Toàn là người cả thôi, không phải thánh nhân, cũng không phải gỗ đá, tất phải có chút ngoan cố chấp niệm. Yến Lan có thể là loại tình cảm cực đoan, còn nàng, hẳn cũng là loại lý trí cực đoan. Suy nghĩ của Yến Lan nàng có thể hiểu, nhưng cảm nhận của Yến Lan thì phải làm thế nào để hiểu? Hiểu rồi thì sao mà không hiểu thì sao? Trong cái đúng vẫn luôn tồn tại cái sai, cứ đề phòng đủ đường sao vẫn cứ lầm lạc? Sai lầm trên đời này, rốt cuộc là do ý thức, là do số phận, hay chỉ là cảm nhận của con người?

Băn khoăn ấy không thể giải quyết trong một sớm một chiều, cũng không phải là thứ cần giải quyết trước nhất. Hậu viện đuốc thắp sáng rực, Xuân Lan thất thần bước đến, điều đầu tiên nàng nhìn thấy chính là ánh mắt ngập tràn thất vọng của Yến Lan, thứ đến mới là những cái lắc đầu đầy lo âu của mọi người.

Quả nhiên, Ngô Bình đã biến mất khỏi hậu viện.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

2 bình luận về “Chương 34: Đoạn tuyệt (phần 2)”

  1. “Đã từng có thời nàng tập tành nấu cháo hoa cúc, ướp chè hoa cúc, cài hoa cúc lên tóc, dẫu biết mình chẳng khéo chẳng đẹp như vương phi nhà người ta. Ấy thế mà, vẫn có người từng bảo, chỉ thích ăn món cháo nàng nấu, thưởng trà nàng ướp và tự tay cài cúc lên tóc nàng”

    Dù chỉ là kí ức vỡ vụn, tình cảm ngày trước vẫn còn tồn đọng trong lòng… Đó chẳng qua cũng chỉ là ngộ nhận, vốn dĩ k0 phải là luyến ái chân tâm. Thế nhưng, tình cảm ấy là tình cảm rung động đầu đời dành cho người 1 thời nàng vẫn hướng tới, người mà 1 lúc nào đó nàng đã ước mong được cùng sống cuộc sống điền viên đạm bạc, bình dị như bao người…

    Đến lúc này, tình nghĩa hay thương yêu? Tự tay nàng cắt dứt đi duyên nợ với người thương, trở về Hoa Lư đối diện 1 lần nữa với định mệnh của mình. Định mệnh của nàng k0 gắn với Mộc Hương sơn trang, k0 phải là Bạch Dằng giang sông trắng nắng vàng, mà sẽ luôn là ở đó – nơi nàng sinh ra và lớn lên, nơi yêu thương khởi đầu và hận thù còn vương lại, nơi người đó vẫn đang chờ đợi nàng trở về quyết toán mối ân thù…

    Hoa Lư!!!

    1. Ko biết nói em có tin ko, chứ chị cảm thấy chương sau khó viết vô cùng! (không đành lòng viết) Cảm giác phải đi tổn thương nhân vật mình tâm đắc nhất, nó rất là…
      Nhiều khi đổ thừa tại học hành bận rộn mà ko viết nhanh được, cũng chỉ là cái cớ thôi. Từng có thời ngày thi 3 môn, đêm thức trắng học bài mà vẫn cứ viết!!!
      Cảm ơn vì em đã cmt! Thật sự là vì những cmt như thế này mà chị lại có động lực viết tiếp!
      Chúc em tuần mới vui vẻ. 🙂

Gửi phản hồi cho Mộc Hân Hủy trả lời