Chương 35: Ngục thất (phần 2)

V4T chìa khóa

Điện Long Lộc, hoàng cung Hoa Lư.

Mới mùa đông năm ngoái chàng đã ở đây, chẳng thể ngờ chưa hết mùa hạ năm nay đã lại ở đây, có điều, vị thế lần này khác hẳn đi rồi.

Năm ngoái, Như Như bị giam cầm tại điện Long Lộc. Sự thể cấp bách, chàng lại ở thế lén lút đột nhập, không có dịp đánh giá các cung điện trong thành Hoa Lư. Năm nay, chàng đường đường chính chính nhập cung lại chẳng cần phải quan sát quá nhiều, chỉ dựa vào uy phong tột bậc của mẹ con Khai Phong Vương đã có thể hiểu ra điện Long Lộc là nơi dành riêng cho người có vị thế cao nhất trong số những người phụ nữ được sắc phong hoàng hậu.

Mùa đông năm ấy, điện Long Lộc từng được để sẵn cho Như Như. Còn bây giờ, nàng lại đang ở đâu trong hoàng cung rộng lớn này?

Khai Phong Vương rất ít khi rời khỏi nơi ở riêng là điện Khai Phong, nằm sát bên điện Long Lộc. Ngô Bình cũng vì thế mà vào cung đã ba bốn ngày cứ phải ở mãi một chỗ. Thi thoảng, chàng có nghe đám cung nữ nội quan nói chuyện với nhau, đại để nắm được trong cung có những điện lớn như Đại điện Bách Bảo Thiên Tuế là nơi vua nghe chầu, điện Trường Xuân là nơi vua nghỉ, lại có các điện Phong Lưu, Bồng Lai, Cực Lạc,…chỉ nghe loáng thoáng nhắc đến chứ hoàn toàn không rõ là những nơi nào.

Hoàng cung dạo gần đây có vẻ rất tất bật. Dọc các đoạn hành lang, ngày nào cũng có người đến chăm chút từng nhành dây leo, chỉn chu từng nếp lụa cuốn, mành tre tranh vẽ mỗi ngày lại được treo thêm lên các cây cột lớn, tối đến lại có đèn lồng bọc lụa vàng nhạt óng ánh chăng dài từ cung này sang điện nọ, nếu chẳng phải hội hè thì tám chín phần là dấu hiệu của một đám cưới. Bản thân chàng, vẫn luôn hi vọng đó sẽ là một đám cưới, và tất cả những gì cần làm chỉ là tìm thấy người càng nhanh càng tốt.

Tìm người! Có chạy đông chạy tây cũng không tránh được thực tế đã đẩy chàng vượt hàng trăm dặm quay lại kinh thành Hoa Lư.

 

“Mê muội một người con gái đến độ tự tìm đến chỗ ngàn lần không nên đến, có đáng không?”

“Sư phụ, con chỉ muốn hỏi rõ xem tại sao nàng ấy lại lừa dối con!”

“Đã đến nước này rồi, nguyên nhân quan trọng với con như thế sao?”

“Dạ, sư phụ!”

 

Sư Vạn Hạnh đêm hôm đó đã thở dài đến não ruột, bản thân chàng mỗi khi ngẫm lại cũng không tránh khỏi thở dài. Có đôi lúc, người ta không chỉ hành động vì “đáng” hay “không đáng”. Nếu mọi chuyện đều có thể dùng lý trí để quyết định, thì đời đã không còn là đời, người cũng không phải là người. Tìm Như Như, dẫu có là để nghe những lời tàn nhẫn nhất, cũng ngàn lần dễ chịu hơn tự hành hạ mình ở Mộc Châu.

Đang khi suy nghĩ mông lung, đột nhiên bên ngoài cửa cung có tiếng nội quan văng vẳng truyền vào:

–       Công chúa Hiếu Minh đến!

Ngô Bình giật mình bừng tỉnh, vội vàng đứng thẳng dậy, vô thức bước dọc hành lang, lòng bắt đầu gợn lên chút đắn đo mơ hồ. Công chúa Hiếu Minh là vợ của tướng quân Lý Công Uẩn, đã từng gặp chàng hơn một lần vào độ tháng mười năm ngoái rồi.

Khai Phong Vương mừng rỡ từ trong tẩm cung xô rèm băng thẳng ra ngoài. Vừa kịp lúc công chúa Hiếu Minh vào đến giữa sân, nó liền không câu nệ lễ nghi, cứ tự nhiên nhảy luôn vào vòng tay đang dang ra đón sẵn của công chúa, tíu tít cười nói:

–       Bác lại đến rồi, có quà cho Sạ nhi không ạ?

Hiếu Minh vui vẻ bồng đứa trẻ lên, hỏi:

–       Thế Sạ nhi có ngoan không? Từ sáng đến giờ đã làm gì rồi?

–       Từ sáng sớm mẫu hậu đã bắt con học rồi bỏ đi mất, lại còn bảo hắn canh chừng bên ngoài, không cho con chơi với ai cả!

Nói rồi, Sạ vươn tay chỉ thẳng vào Ngô Bình vẫn còn đang đứng lóng ngóng trên thềm điện, nũng nịu nói tiếp:

–       Bác đuổi hắn đi giúp con! Rồi bác cháu mình cùng đi chơi, bác nhé!

Công chúa Hiếu Minh chừng như không để tâm đến Ngô Bình, chỉ xoa đầu đứa trẻ, nghiêm mặt nói:

–       Hắn làm tròn phận sự, làm sao bác đuổi hắn đi được? Nếu không có hắn trông chừng, Sạ nhi lại trốn đi chơi, rồi lại bị mẫu hậu phạt đòn đấy!

Sạ lập tức xịu mặt xuống, giọng lí nhí nhỏ dần:

–       Nhưng mà con đã học từ sớm đến giờ, mẫu hậu đi chưa về nữa …

Công chúa Hiếu Minh nhoẻn miệng cười, nói:

–       Nếu thật là chăm chỉ như vậy, thì chúng ta cùng đi chơi một chốc nhé!

Được lời này của Hiếu Minh, Sạ phấn khởi hẳn lên, bèn nhảy khỏi người công chúa rồi vỗ tay reo inh ỏi:

–       Thích quá, thế chúng ta đi ngay đi!_đoạn, chụp bàn tay nhỏ xíu của mình vào cổ tay Hiếu Minh, giật giật kéo đi.

Công chúa Hiếu Minh lật tay nắm ngược lại tay Sạ, níu nó đứng yên lại. Xong, nàng vừa nói, vừa chỉ về phía Ngô Bình, mắt vẫn chăm chú nhìn Sạ trìu mến:

–       Đi thì được, nhưng phải để hắn theo trông chừng. Không thôi mẫu hậu con về, sẽ trách phạt hắn đấy!

Dứt lời, công chúa đánh mắt liếc chớp nhoáng sang phía Ngô Bình rồi lại chuyển về nhìn Sạ. Sạ có hơi cụt hứng, nhưng gật đầu rất nhanh, nói:

–       Vâng ạ!

Hiếu Minh giữ nguyên nụ cười trên môi, ôn tồn nắm tay Sạ dắt đi. Trước khi khuất dạng sau cửa điện, nàng khẽ quay lại, kín đáo trao tiếp cho Ngô Bình một cái nhìn đầy ẩn ý. Ngô Bình sững người, tim không khỏi giật thót một nhịp.

Từ dạo vào cung đến giờ, chàng chưa hề biết đến tình cảm tốt đẹp giữa công chúa Hiếu Minh và Khai Phong Vương. Hôm nay công chúa đến bất ngờ, chàng còn đang lo không biết phải giải thích thế nào về sự xuất hiện của mình trong hoàng cung thì công chúa đã tạo điều kiện cho chàng rời khỏi điện Khai Phong. Hiển nhiên, chuyện chàng trở thành cận vệ của Khai Phong Vương đã đến tai tướng quân Lý Công Uẩn. Nghĩ đến sư huynh, cảm thấy đã có chút hi vọng, chàng liền lật đật chạy theo công chúa và đại vương nhỏ tuổi, khi bắt kịp rồi thì giữ khoảng cách độ hai chục bước chân, không quên thận trọng quan sát xung quanh, ghi nhớ đường đi nước bước.

Công chúa Hiếu Minh thong thả dắt Khai Phong Vương Sạ đi vòng từ vườn này sang sân nọ, thái độ từ đầu đến cuối không lộ chút bất thường, cứ thế vui vẻ trông chừng cho Sạ mặc sức đùa nghịch. Công chúa càng bình tĩnh bao nhiêu, Ngô Bình càng sốt ruột bấy nhiêu. Độ nửa canh giờ sau, khi không còn ghi nhớ nổi đường đi nữa, chàng đành thả lỏng tâm trí, vu vơ trông theo bóng dáng công chúa và Sạ ở khoảng cách hai mươi bước chân, cố giữ mình bình tĩnh, âm thầm chờ đợi. Chàng đi mãi đi mãi, đến lúc hoàn hồn tỉnh trí lại rồi, mới dần nhận ra công chúa đang dẫn Sạ đi trọn một vòng, rồi hai vòng, ba vòng . Đáng mừng thay, đến vòng thứ tư, đường đi qua mấy lần ngoặt rẽ tán loạn trên hành lang đã tự nhiên in vào đầu chàng cách dễ dàng. Hóa ra, công chúa đang giúp chàng thuộc lộ trình buổi dạo chơi. Từ điện Khai Phong sang điện Long Lộc, đi về hành lang cánh Tây sẽ gặp một khu vườn xanh mát, khu vườn này lại nối liền với ba nhánh hành lang khác, một dẫn đến điện Bách Bảo Thiên Tuế, một dẫn đến tường Nam hoàng cung, nhánh còn lại không chăng đèn kết hoa rực rỡ như những nơi khác, cũng chẳng thấy bóng dáng cung nữ, nội quan hay một mống quân cấm vệ nào. Thêm vào đó, qua bốn năm vòng rồi mà công chúa vẫn một mực không để Khai Phong Vương Sạ đi vào khu hành lang nọ, Ngô Bình bất giác sinh nghi.

Buổi dạo chơi kết thúc sau một canh giờ, điều duy nhất đọng lại chính là đoạn hành lang dài lạnh lẽo. Bóng dáng hành lang trải nắng, gió lùa trống trải hai bên cuốn lớp cát bụi mỏng lướt ngang sàn đá, đêm hôm ấy đã theo Ngô Bình ám vào tận giấc ngủ. Phiên canh gác trong cung khá sát giờ, phòng chàng nghỉ đêm lại có thêm ba bốn người ở cùng, nên dù giật mình thức giấc nom hơn chục lần, chàng vẫn không thể tự ý trốn ra ngoài. Đêm dài nhỏ giọt từng canh, chàng ngủ không xong đành nằm suy tính, định bụng sáng hôm sau sẽ liều một phen, tìm dịp trốn đến đoạn hành lang nọ xem sao, không lại phí mất tâm tư của sư huynh chàng và công chúa.

Xưa nay người tính chẳng bằng trời, cả đêm trằn trọc có nguy cơ trở thành vô nghĩa, mặt trời vừa mọc chưa quá nửa canh giờ, hoàng hậu Cảm Thánh đã lệnh cho chàng cùng vài ba thị vệ khác hộ tống nàng đến một nơi nào đó gọi là ngục thất. Ngô Bình thất vọng đến xuống tinh thần, lập tức nghi ngờ khả năng Cảm Thánh đã nhận thấy điều bất thường, không cho chàng ở lại điện Khai Phong một mình với Sạ nữa. Thế nhưng đến lúc phải đi, chàng mới hay Cảm Thánh dắt theo con trai cùng đến ngục thất. Vẫn với nhiệm vụ cũ, chàng là người hộ tống Khai Phong Vương. Vừa để mắt đến đứa trẻ bốn tuổi, chàng vừa không khỏi thắc mắc, ngục thất là nơi nào mà lại dắt theo trẻ con!

Người mẹ như Cảm Thánh đã lạ lùng, đến đứa con như Khai Phong Vương càng lạ lùng hơn, thái độ của nó chẳng những không có vẻ gì miễn cưỡng mà còn phấn khởi hơn thường ngày, cứ như thể ngục thất kia là nơi nào vui lắm. Nghĩ ngợi một hồi, vừa lúc chàng định để tâm đến đường đi hơn, mắt lướt lên chưa kịp chớp đã phải giật nảy mình kinh ngạc. Cảm Thánh chẳng đi đâu xa, lại đi vào đúng đoạn hành lang đã ám ảnh chàng cả đêm. Hóa ra đó là đường dẫn đến ngục thất. Khả năng tệ nhất lập tức xuất hiện trong đầu chàng, ngục thất ắt là chỗ giam người, lẽ nào người ấy lại đang bị giam giữ? Nghĩ rồi chàng lại tự cho rằng mình vô lý, người ấy chủ động bỏ chàng mà đi, chẳng lẽ chỉ để về Hoa Lư chịu cảnh tù túng? Nhưng nếu không phải người ấy đang ở đấy thì việc gì công chúa Hiếu Minh lại phải bỏ ra cả một canh giờ để đi lòng vòng chỉ đường cho chàng?

Cứ đi thêm một bước, đầu óc chàng lại xuất hiện thêm vài câu hỏi. Chàng rối trí phân tích, lại thầm giận mình không thể đi nhanh hơn, sự sốt ruột liền lộ hết ra ánh mắt. Thật may cho chàng, mọi người ai cũng im lặng nhìn thẳng nên không phát giác sự bất thường ở chàng.

Mấy đoạn hành lang trong hoàng cung chẳng những dài mà còn lắm ngã rẽ. Đang khi Ngô Bình e rằng chỉ đi một lần không thể nhớ đường thì tự dưng Cảm Thánh lại dừng chân tại một ngã rẽ. Chàng lập tức đảo mắt hai bên, ghi nhớ ngay ở bên phải hành lang có một gốc cây thật to, cành cây tua tủa đen đúa và khô quắt đến không còn cái lá nào bám nổi. Cái cây quá ấn tượng ấy biết đâu sẽ có ích cho chàng trong việc tự lần mò lại đường đi. Nhìn thật kĩ cái cây rồi, chàng vội thu tầm nhìn lại, tiếp tục trông chừng Khai Phong Vương Sạ.

Cảm Thánh đứng lặng người hồi lâu, mắt thờ ơ nhìn sang ngã trái, sau cùng nhếch miệng cười nhạt, lại rẽ sang phải. Phản ứng ấy của Cảm Thánh liền khiến mớ suy đoán của Ngô Bình thêm phần hỗn loạn. Một con đường dẫn đến ngục thất chưa đủ, lại còn là một con đường có hai ngã rẽ, một ngã chưa biết sẽ đến đâu, một ngã thì lại lưu dấu nụ cười khinh khỉnh của Cảm Thánh. Từ trong đám rối nùi ngờ vực, nôn nóng và lo sợ, bất giác Ngô Bình có một linh cảm mạnh mẽ rằng chàng đang ở rất gần căn nguyên vấn đề; việc tiếp theo chỉ là chờ xem ai đang bị giam tại nơi gọi là ngục thất kia thôi.

“Sẽ rất đơn giản!”_Chàng tự trấn tĩnh mình_ “Cuối cùng cũng đến nơi rồi!”.

 

Trước mặt chàng bấy giờ là một khoảng sân rộng hứng nắng sớm nhưng trông có vẻ u ám dị thường. Bầu trời trong vắt không có lấy một gợn mây in nắng xuống nền đá còn lạnh ngắt sương đêm. Bên kia khoảng sân là một tòa nhà xám xịt có cánh cửa lớn bằng đồng, nặng nề vác trên mình một cái khóa cũng to ngoại cỡ. Bên ngoài tòa nhà, hai mươi thị vệ lực lưỡng, gươm giáo chỉnh tề, đứng canh gác nghiêm ngặt như hai hàng tượng đá lạnh toát. Bên trong tòa nhà, hẳn phải là một phạm nhân rất đặc biệt.

Vừa nhác thấy bóng dáng hoàng hậu Cảm Thánh và Khai Phong Vương ở cuối hành lang, hai mươi người gác cổng lập tức tiến ra giữa sân, kính cẩn quỳ chào. Sau đó, một viên nội quan trong đoàn hộ tống đến gần Cảm Thánh, nhận từ tay nàng một chùm chìa khóa. Đoạn, hai mươi thị vệ được phép đứng dậy, liền nhanh chóng trở về vị trí cũ. Còn viên nội quan kia thì lẳng lặng tiến đến trước tòa nhà, bắt đầu tra chìa vào ổ. Đi cùng viên nội quan là hai cung nữ thân tín của Cảm Thánh, mỗi người cầm trên tay một cái tráp lớn, lại có một thị vệ lực lưỡng trong nhóm hai mươi người theo sát phía sau.

Viên nội quan mở được ổ khóa rồi liền bỏ vào một trong hai cái tráp, sau đó lách sang một bên để thị vệ nọ dùng sức đẩy rộng cánh cổng sắt. Bấy giờ, Cảm Thánh mới dắt con trai thong thả tiến vào. Ngô Bình lặng lẽ đi theo ngay sau Khai Phong Vương, vừa bước qua cánh cổng liền phải kinh ngạc khi thấy trước mặt lại là một cánh cổng nữa, được canh giữ bởi hai thị vệ. Viên nội quan lại mở khóa, bỏ vào tráp, rồi viên thị vệ lại tiến lên đẩy cổng. Vừa lúc đó, nghe thấy phía sau có tiến kim loại miết sát vào nhau, chàng biết cánh cửa đầu tiên đang được khép lại.

Cứ thế, khi hai cái tráp của cung nữ đã chất đầy một bên bốn còn một bên năm ổ khóa, chín cánh cửa sắt lần lượt mở ra rồi đóng lại cùng tổng cộng ba mươi sáu thị vệ gác cửa đã ở phía sau lưng, thì ngục thất mới thật sự đang ở trước mặt. Đó là một gian phòng bằng đá rất rộng, nhưng tối tăm và u ám, bốn bề trống trải, hai bên vách gắn hai hàng đuốc nhưng chỉ có dăm ba cây được thắp lửa. Vừa đến nơi, Khai Phong Vương liền giật khỏi tay mẹ, chạy đến giữa gian phòng, lớn tiếng gọi:

–       Sư phụ! Sạ nhi đến thăm người đây!

Hai tiếng “sư phụ” trong trẻo vang vọng qua mấy lần vách đá khiến Ngô Bình thấy trong dạ nhẹ nhõm lạ lùng, liền không khỏi thầm nghĩ: “Hóa ra không phải là nàng!”.  Ngục thất này tối tăm quạnh quẽ, nếu chẳng may người bị giam lỏng là nàng, có lẽ chàng sẽ mất bình tĩnh ngay khi nàng vừa xuất hiện. Thế nhưng, Sạ cao giọng gọi những hai ba lần, vẫn chẳng thấy tăm hơi “sư phụ” kia đâu. Ngô Bình vừa nhẹ nhõm được đôi ba phần đã lại thấp thỏm nghi hoặc. Rốt cuộc, người bị giam giữ là ai mà sáng hôm qua công chúa Hiếu Minh phải tốn công tốn sức ngầm chỉ đường cho chàng?

Sạ gọi thêm hai lần nữa thì dừng, vừa lúc đó, trong bóng tối có một người từ từ tiến ra. Ngô Bình căng thẳng dõi mắt nhìn, người nọ bước ra khỏi chỗ tối với dáng đi khoan thai hiếm thấy. Đó là một người đàn ông độ hơn ngũ tuần, vẻ mặt ôn nhu, thần thái độ lượng, cặp mắt sáng quắc phản chiếu ánh đuốc lung linh. Ông vận trang phục màu ngà giản dị, bề ngoài tươm tất trông khác hẳn với bộ dạng thường thấy của một kẻ bị giam giữ lâu ngày trong bóng tối. Gian phòng trước đó còn u ám lạnh lẽo, vừa khi người đàn ông này lộ diện liền bừng lên ấm áp sống động.

Người đàn ông dừng bước trước Khai Phong Vương Sạ, lẳng lặng nhoẻn miệng cười hiền từ. Sạ liền vội vàng lục nơi cổ áo, kéo ra sợi dây đỏ cột một chiếc chìa khóa thật nhỏ. Đến lúc này, Ngô Bình mới giật mình nhận ra, nơi hai cổ tay của người đàn ông có một sợi xích thật mảnh. Từ đầu chàng không hề nhìn thấy sợ xích đó, có thể là do nơi này quá tối tăm, nhưng phần nhiều lại là do phong thái ung dung tự tại của người đàn ông đã áp chế hẳn thứ không khí giam hãm tù túng.

Sạ mở khóa cho người đàn ông xong thì quay lại nhìn mẹ, cặp mắt trong veo toát lên chút van nài pha lẫn với hứng khởi. Cảm Thánh nhìn con một hồi rồi gật đầu thật nhẹ, đoạn, nhìn người đàn ông, dịu giọng:

–       Hoàng thúc! Người bảo tâm phải tịnh mới được luyện võ. Nay Sạ nhi không còn gặp ác mộng nữa, ta đưa nó đến đây gặp người!

Người đàn ông gật đầu, hỏi:

–       Hoàng hậu đã làm thế nào vậy?

Cảm Thánh đáp, bằng vẻ kính ngưỡng ít khi biểu lộ ra với những người khác:

–       Ta đưa Sạ nhi đến chùa Nhất Trụ cầu thiền sư Vạn Hạnh. Ông ấy không tin chuyện quỷ thần, toan từ chối mẹ con ta. Vừa lúc ấy có một người phụ nữ áo đen xuất hiện tấn công Sạ nhi, ta liền biết Sạ nhi thật ra không phải gặp ác mộng. May thay, có một nhà sư trẻ tuổi kịp thời can thiệp, đánh đuổi ả áo đen, ta liền đưa hắn về làm cận vệ cho Sạ nhi.

Người đàn ông im lặng đảo mắt, bất chợt dừng lại ở Ngô Bình, nói:

–       Cũng không tệ! So với Lý tướng quân còn có phần nho nhã hơn. Lại là một đệ tử khác của thiền sư Vạn Hạnh?

Lời ấy khiến Ngô Bình không khỏi giật mình, lại có cả một chút ngưỡng mộ. Người chỉ cần đến vài lời sơ lược của Cảm Thánh và một cái liếc mắt đã có thể nhận dạng đúng đối tượng, chắc chắn phải là một nhân vật phi thường trong giới võ học Đại Cồ Việt.

“Một nhân vật phi thường!”

Thình lình, Ngô Bình nghe như hơi thở của mình bị chặn nghẹn trong khoang mũi, toàn thân đông cứng, đầu óc hoang mang. Người đàn ông ấy, quả thực chàng trông có hơi quen mắt.

“Nhân vật phi thường ngần ấy, chẳng lẽ lại là…”

–       Tịnh Bình vô lễ! Vương gia đang hỏi ngươi đó!

Tông giọng lạnh lùng của Cảm Thánh đánh thức chàng khỏi cơn ngờ vực, chàng bèn cố trấn tĩnh, bối rối nói:

–       Bẩm vương gia, thuộc hạ là đệ tử của thiền sư Vạn Hạnh, từ nhỏ sống ở Cổ Pháp, vừa lên kinh thành chưa được mười ngày ạ!

Đáp lời rồi, Ngô Bình không thể không tiếp tục thầm phân tích: “Vương gia, ông ấy là vương gia! Hoàng tộc họ Lê liệu còn có vị vương gia nào khác tinh thông võ học hơn đây! Như Như, không lẽ đây là nguyên nhân…”

–       Tịnh Bình không phải là tên mà là pháp danh của ngươi, đúng vậy không?

Vị vương gia nọ ôn tồn hỏi, dòng suy nghĩ của Ngô Bình lại bị cắt ngang. Chàng đáp:

–       Bẩm, Tịnh Bình đúng là pháp danh sư phụ đặt cho thuộc hạ!

Vương gia nhìn Ngô Bình một chốc nữa, bất chợt thở dài, song lại không nói gì thêm. Lúc này, Khai Phong Vương Sạ mới nắm lấy tay vương gia, giật giật thúc giục:

–       Sư phụ, chúng ta học thôi! Đừng nói chuyện với hắn nữa!

Vương gia quay lại cười với Sạ, bảo nó cởi bớt vài lớp áo rộng vướng víu rồi bắt đầu chỉ bảo nó những chiêu thức sơ đẳng nhất của Thạch Ngọc Trảo. Hai canh giờ trôi qua, mọi người đều bất động đứng nhìn Sạ luyện võ. Cũng hai canh giờ đó, đầu óc Ngô Bình không ngừng vật lộn với mớ thắc mắc và mâu thuẫn thi nhau phát sinh trong đầu. Rốt cuộc thì Nhân Trí Vương còn sống hay đã chết, Đào Cam Mộc vào cái đêm xảy ra đám cháy đã nói thật hay nói dối, động cơ của y là gì, còn người đàn ông bị giam cầm nghiêm ngặt này lại là ai nữa?

Theo mẹ con Cảm Thánh rời khỏi ngục thất rồi, đầu óc Ngô Bình vẫn không thể tĩnh lặng trở lại dù chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi, tuy vậy, chàng đã bắt đầu mơ hồ nghĩ đến khả năng Như Như quay lại Hoa Lư vì Nhân Trí Vương. Thế nhưng, là tự nàng ấy phát hiện tình tiết đêm xảy ra đám cháy có vấn đề, hay là do nàng nghe được từ ai? Nếu khả năng thứ hai xảy ra, thì Mộc Hương Sơn Trang không còn là chốn an toàn để quay về nữa rồi!

Vừa kịp nghĩ đến đây, thì khúc ngoặt hành lang cùng cái cây khô đét làm dấu đã ở trước mặt. Ngô Bình lập tức liếc nhìn Cảm Thánh theo phản xạ, thấy nàng ta có đảo mắt ngó sang ngã rẽ bên kia, khóe môi lại nhếch lên khinh khỉnh. Một câu hỏi nữa được đà kéo lướt qua rất nhanh trong đầu Ngô Bình: “Công chúa Hiếu Minh ngầm dẫn mình đến đoạn hành lang này, thật ra chủ ý là muốn nhắm vào đâu? Ngục thất hay là ngã bên kia?”.

Sự thể càng lúc càng rối, Ngô Bình chưa nghĩ được đâu ra đâu thì trời đã sụp tối. Một ngày nữa lại trôi qua trong hoàng cung Hoa Lư rộng lớn.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

4 bình luận về “Chương 35: Ngục thất (phần 2)”

  1. Hồi hộp quá ss ơi 😦 Em sắp hết kiên nhẫn rồi 😦 ss mau mau hé lộ ra chút chút đi, cho Như nhanh xuất đầu lộ diện hơn chút đi, Đĩnh nữa 😦 Em sắp loạn óc rồi :(( Chờ chap mới của ss 😦

    p/s: phần nhạc nền trong trang này chuẩn quá, đang đoạn đi lòng vòng quanh hành lang thì nhạc rùng rợn nổi lên, y như trinh thám vậy 🙂

    1. ;)) Chị đang cố gắng viết trả nợ cho thời gian chuyên tâm làm khóa luận đây. Bộ này chị ôm đúng 2 năm rồi đó, hơn ai hết chị rất mong sẽ viết xong vào khoảng tháng 3 8-> (để còn chuẩn bị viết bộ mới nữa chứ). Sẽ cố gắng duy trì tốc độ 1 tuần/1 chap cho đến khi viết xong sẽ quăng lên một lượt luôn. Hehe

      Nhạc nền chị cài hồi nào giờ rồi, từ cái thời chết mê chết mệt Bộ Bộ Kinh Tâm ấy. Vô tình nên trùng hợp vậy thôi à. ;))
      Chúc em cuối năm vui vẻ! 🙂

  2. Vâng, vậy thì chị viết nốt rồi up lên 1 lượt đi, em đọc mới thấy đã 😉

    Vài tiếng nữa là tới giao thừa rồi, em xin chúc chị một năm mới đầy may mắn và hạnh phúc, viết fic càng ngày càng hay, sớm cho ra đời những tác phẩm mới nhé:) Dù thể hiện ra hay chỉ âm thầm, em sẽ vẫn dõi theo chị trên những bước đường phía trước :*

    Từ độc giả của chị :*

    1. Cảm ơn em, chị thật sự rất cảm động. Chính vì có những độc giả như em mà chị luôn tìm thấy hứng thú trong việc viết lách.
      Chúc em năm mới thành công, hạnh phúc và đầy may mắn. 🙂

Gửi phản hồi cho Mộc Hân Hủy trả lời