Chương 36: Hôn lễ (phần 3)

Lối sau dẫn vào điện Tử Hoa vắng lặng một cách có chủ ý. Ngô Bình thản nhiên lách người qua ô cửa khép hờ đi thẳng vào trong, thấy Cam Mộc đang đứng sẵn nơi rèm chắn gió. Đợi chàng đến thật gần, Cam Mộc hạ giọng căn dặn:

–       Giờ tôi ra sân trước trông chừng, ở sân sau đã có Tứ Nương. Đêm hôm khuya khoắt nhưng hắn vẫn thường đến rất tùy hứng. Anh phải thật tranh thủ, hễ nghe động thì phải lập tức rời khỏi, đừng chần chừ kẻo hại đến quận chúa.

Ngô Bình gật đầu cảm kích rồi theo lối Cam Mộc chỉ để đi vào nội điện, tìm đến tận buồng ngủ của Như Như. Cánh cửa để mở vừa đủ cho chàng lách qua mà không gây ra tiếng động, Cam Mộc hiển nhiên đã sắp xếp rất chu toàn.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của mấy ngọn nến heo hắt trong gian phòng quạnh quẽ, bị ngăn trở bởi một bức rèm sa mỏng màu hồng đào, chàng nhìn thấy một bóng người mảnh mai gầy guộc, bờ lưng xương xương hao mòn đến độ tưởng như chỉ là ảo ảnh, được phủ lên bởi thác tóc đổ dài xuống quá thắt lưng. Chỉ mới nom một tháng xa cách, trông nàng dễ đã xác xơ hẳn đi mấy phần. Bờ vai nàng quá gầy, thân ảnh nàng quá mỏng, đến chiếc bóng hắt lên sàn đá cũng mờ nhạt yếu ớt vô cùng. Ngô Bình lặng người bủn rủn, chỉ còn nghe thấy khóe mắt cay nồng.

Nàng vẫn chưa ngủ, đang thất thần đứng quay vào bàn, dải áo mỏng màu xanh nhạt khoác lên người càng khiến nàng hệt như một nhành liễu u sầu thê lương. Giữa gian phòng lặng im phăng phắc chợt có tiếng thổn thức khẽ khàng, thanh âm nhợt nhạt thiếu sức sống vừa rót vào tai liền khiến Ngô Bình phải giật mình bừng tỉnh. Tim chàng quặn thắt lại vì thương đau và cũng vì quá mừng rỡ. Nàng đang khóc, nàng vẫn còn nhớ đến chàng!

–       Như Như!

Ngô Bình không kiềm được bật gọi, còn Như Như cũng thảng thốt quay lại nhìn. Trong khoảnh khắc chóng vánh ấy, chàng tin rằng mình đã nhìn thấy tương tư cùng hi vọng lóe lên trong mắt nàng, sáng lấp lánh như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, nhưng rồi cũng tắt lịm trước khi chàng kịp hạnh phúc chạy đến bên nàng. Để nguyên cặp mắt vẫn còn chớm lệ, nàng lạnh lùng nhìn chàng, miệng nhoẻn cười tàn khốc:

–       Ngươi không biết tự trọng, còn mò đến đây làm gì?

Ngô Bình thở sâu lấy lại dũng khí, dứt khoát vén rèm bước vào, nói rành mạch đến chính mình cũng phải ngạc nhiên:

–       Ta đến lấy lại những gì thuộc về ta!

Như Như phì cười giễu cợt, mạnh tay chụp lấy vật đang nằm trên bàn, ném thẳng xuống đất:

–       Của ngươi đó, cứ việc đem về! Giờ ta không cần nữa!

Vật Như Như vừa ném trả là một cuộn da xỉn màu, chính là Man Thiện Bí Kíp mà nàng đem theo về Hoa Lư. Ngô Bình thong dong cúi nhặt cuộn da, tiện tay đút vào ngực áo, đoạn, quay lưng bước đi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá tự nhiên, đến độ chàng chỉ còn cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không kiểm soát được mình đang làm gì.

Như Như trừng mắt nhìn theo, đột ngột cảm thấy nơi ngực trái bị bóp nghẹt, nàng lảo đảo ngã tựa vào bàn, một tay ghìm chặt trước ngực, tay còn lại vô thức với theo, giọng trở thành yếu mềm tuyệt vọng:

–       Ngươi…thật đê tiện!

Ngô Bình dừng chân, môi vẽ thành một nụ cười mãn nguyện, mấy lời nguyền rủa của nàng không ngờ lại có ngày khiến chàng vui sướng tột cùng. Tuy không giấu nổi vẻ hoan hỉ sáng bừng trên khuôn mặt, chàng vẫn quay lại và tuôn ra những lời hờn trách chất vấn:

–       Không phải nàng muốn ta cư xử với nàng như vậy sao? Là chính nàng đã nói, “Không mong có ngày gặp lại, để tránh làm tổn thương nhau”, ta vừa gặp nàng liền tổn thương nàng, sao nàng lại không hài lòng?

Biết mình vừa lỡ lời, Như Như bèn chau mày nhắm mắt ngoảnh đi, tay vội vàng thu về nắm chặt trước bụng để kiềm chế cơn run rẩy mất kiểm soát.

–       Thứ ngươi muốn ta đã giao trả, sao còn không mau đi đi! Đừng để ta gọi người đến bắt ngươi.

Ngô Bình bật cười sảng khoái, nói:

–       Ta đang chờ nàng gọi người vào bắt ta đấy! Cứ việc!

Như Như giật bắn người trước giọng cười trầm đục vang vọng của Ngô Bình, mặt xuống sắc tái nhợt, hai tay đưa ra ngăn cản:

–       Đừng kinh động!_nói rồi lại sợ bị Ngô Bình nhìn thấu tâm tư, nàng bèn cắn môi nén đau rồi run rẩy nói tiếp_Coi như ta van xin ngươi, để hoàng thượng biết được ngươi ở đây, ta làm sao nhìn mặt người nữa?

Ngô Bình thẳng thắn nhìn vào mắt nàng, kiên quyết khẳng định:

–       Ta chính là muốn nàng và hắn thôi không nhìn nhau nữa!

Từ hành lang bỗng có tiếng cung nữ rối rít truyền vào, nào là “hoàng thượng giá lâm”, nào là “hoàng thượng vạn tuế”, sắc mặt Như Như càng thêm tái xanh hốt hoảng. Ngược lại, Ngô Bình vẫn thản nhiên bình chân như vại, rành mạch nói những lời cả quyết:

–       Không cần biết nàng đồng ý hay không, ngày mốt, sau đại lễ sắc phong hoàng hậu, chúng ta sẽ bí mật đưa Nhân Trí Vương rời khỏi thành Hoa Lư. Nàng nếu còn muốn hiếu thảo với cha thì hãy đến vườn hoa tường nam hoàng cung, ta sẽ chờ nàng ở đó. Nếu nàng nhất quyết không đến, thì nàng cứ làm hoàng hậu của nàng, còn ta tệ lắm cũng sẽ làm ma ngày ngày đêm đêm đeo bám ám chết hắn thì thôi. Nhớ đấy!

Dứt lời, Ngô Bình nhanh chân rời khỏi, để lại một mình Như Như sững sờ câm lặng.

Người này vừa đi khuất, tiếng bước chân gấp rút của người kia lập tức đuổi tới phòng nàng. Nàng vội vàng lau sạch nước mắt, ngồi xuống bên bàn, tự tay rót vào chén thứ nước trà đã nguội lạnh từ lâu, chậm rãi nhấp một miếng để trấn tĩnh bản thân. Nàng vừa kịp ngụy tạo đâu đó xong xuôi thì Long Đĩnh cũng vừa đẩy cửa bước vào. Y chẳng nói chẳng rằng, tự đến kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng, mắt chăm chú nhìn nàng bình thản.

Ngày ngày quan sát nàng tự hành hạ bản thân, nóng giận của y bất đắc dĩ cũng chai đi rồi. Mắng nhiếc nàng, âu yếm nàng, có làm gì cũng vô ích, có chăng giương mắt nhìn nàng đau khổ, nói với nàng những lời ban lệnh, nàng sẽ ngoan ngoãn đáp lại theo đúng phép tắc. Đau thì có đau thật, nhưng chí ít cũng giảm bớt được khổ ải do nàng tự bày ra. Hôm nay cũng thế, y đến đây chỉ để ra lệnh cho nàng:

–       Đi ngủ đi!

Như Như đặt chén trà xuống bàn, nhổm người đứng dậy. Tuy nhiên, chân chưa kịp bước tới, nàng đột nhiên cảm thấy hụt sức, choáng váng ngã trở lại ghế ngồi. Long Đĩnh điếng người vươn tay đỡ lấy, vừa chạm vào người nàng thì nghe thấy hơi lạnh từ đấy truyền sang, nàng yếu ớt cựa người vùng ra, cự tuyệt vòng tay của y trong im lặng bẽ bàng. Y cố nén cơn giận đang chực chờ bùng phát, nhất quyết cứng tay khóa chặt lấy nàng. Một ý nghĩ điên cuồng xẹt qua đầu, y nghiến răng luồn tay xuống bế thốc nàng lên, đem nàng đặt vào giường rồi lạnh lùng chống tay nằm kề sát ngay bên trên.

Như Như không kịp phản đối, toàn thân lập tức run lên cảnh giác, mắt trừng trừng nhìn Long Đĩnh đầy hoảng sợ. Đáp lại ánh nhìn bất lực của nàng, y cười gằn một tiếng rồi cúi người toan đặt môi lên môi nàng, bàn tay nghiến chặt lấy vai nàng không dứt. Nàng lấy hết sức bình sinh, co trảo thủ chộp mạnh vào hông khiến y phát đau buộc phải nhổm dậy. Xong, nàng nhanh chóng rụt thoát khỏi người y, tay vớ lấy con dao tuốt trần để sẵn dưới gối, kề luôn vào mặt:

–       Trước hôn lễ, ngài còn dám động vào người tôi thì dung nhan này tôi cũng không cần giữ đâu!

Thái độ cự tuyệt quyết liệt này của nàng là điều mà mọi ngày y không hề nhìn thấy, do đó, cơn giận trong y được dịp bốc lên tới hạn. Y cảm thấy máu nóng dồn hết về mặt, bàn tay gồng cứng thô bạo chụp vào cổ tay nàng. Ánh mắt y đỏ ngầu hung hãn, làm cho nàng không khỏi cảm thấy khiếp hãi, nhất thời không kiểm soát được động tác, nàng theo phản xạ giật né tay y, cọ luôn mũi dao vào mặt. Long Đĩnh chụp kịp tay nàng, chỉ có thể làm giảm lực tổn thương; con dao sắc bén đưa một đường thật nhẹ vào phần gò má bên phải của nàng, máu tức thì theo vết cắt rỉ ra.

Y và nàng chỉ còn biết câm lặng nhìn nhau đầy sửng sốt.

Tự cắt vào mặt mình xong, Như Như mới nhận ra mình đã ngu ngốc như thế nào. Điều y cần ở nàng từ đầu đã chẳng phải là nhan sắc, có hủy đi hay không cũng không thay đổi được gì. Mặt khác, nàng đem nhan sắc ra kháng cự lại y, chẳng khác nào khích cho y phát điên lên. Nàng thất thần buông lỏng con dao xuống gối, cụp mắt nhìn vệt máu nơi đầu mũi dao. Hành động vừa rồi của nàng hoàn toàn vô nghĩa!

Tay Long Đĩnh vẫn gồng chặt nơi cổ tay Như Như, ánh mắt hung bạo trừng trừng ghim vào mặt nàng. Rồi bằng một động tác dứt khoát đến lạnh lùng, y hất nàng nằm ngược trở xuống, thành thục chồm lên người nàng, một tay đè chặt, một tay lật từng lớp y phục của nàng. Vừa loay hoay với mớ quần áo trên người Như Như, y vừa cúi xuống hôn lên gò má nàng. Khi đầu lưỡi nóng bừng của y quét dọc vết cắt chưa kịp khô máu trên khuôn mặt nàng, chút quyết tâm cuối cùng tưởng như vừa lụi tàn trong nàng lại bừng bừng trỗi dậy. Là đầu óc nàng đã trở nên điên rồ hay tỉnh táo nàng cũng không rõ, chỉ biết mình đang cố hết sức để chống chọi đến cùng, để nghĩ đến những chuyện đơn giản nhất, những ước muốn sâu kín nhất, rằng nàng nên cùng Ngô Bình bỏ chạy khỏi điện Tử Hoa, nàng phải cùng người nàng yêu bỏ chạy khỏi Hoa Lư, đi cùng trời cuối đất, đi bất cứ nơi nào, miễn là có chàng, miễn thoát được y. Một lần nữa, nàng cố gắng cự tuyệt, mở miệng hớp vội một hơi lấy sức rồi lật nhẹ người sang phải, cánh tay dịu dàng co lên, trườn nhẹ bàn tay mát lạnh dọc theo cánh tay trái đang ghì chặt vào vai nàng.

Phản ứng kì lạ của Như Như khiến Long Đĩnh hoang mang, nàng vừa cự tuyệt quyết liệt, không lý nào lại đột ngột hưởng ứng. Nhưng trong khoảnh khắc quá ngắn ngủi, sự hoang mang của y còn ngầm chứa cả một niềm hi vọng hoang đường, rằng nàng thật sự yêu y, vẫn còn yêu y, chẳng qua chỉ vì giữa y và nàng tồn tại quá nhiều mâu thuẫn. Y cố chấp hi vọng, khẽ khàng gọi tên nàng:

–       Như Ngọc…

“Như Ngọc”_cách gọi ấy của y khiến nàng rùng mình khiếp sợ. Suốt mười năm trời thân cận với nhau, rất ít khi y gọi nàng bằng cái tên này. Nàng chưa từng được là Như Ngọc một cách đúng nghĩa, và sẽ không bao giờ là Như Ngọc. Nàng là Như Như, trái tim đang đập này của nàng là dành cho người đã xuất hiện trong cuộc sống mới của nàng, nơi nàng được là chính nàng. Cuối cùng, nàng cũng lựa chọn xong, dù rất khó khăn, nhưng nàng muốn mình là Như Như. Không chờ đợi thêm nữa, nàng bung nội lực tích tụ trong người dồn cả vào tay trái, còn bàn tay đang đặt lên cánh tay dần trở nên mềm yếu của y thì lựa thế cấu vào thật sâu trong da thịt, khiến y giật nảy mình ré lên kinh ngạc. Được đà, nàng co bàn tay trái thành trảo thủ, chồm người chụp gọn vào cổ y. Thừa cơ y còn chưa hết chểnh mảng, nàng vội vàng đẩy luôn y vào tường, mạnh đến đánh rầm một tiếng thật lớn.

Nàng đưa y đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đầu y va mạnh vào tường dẫu có nhức nhối cũng không sao bằng nỗi đau bị nàng cự tuyệt đến cùng. Tròng mắt y nổi chằng chịt những đường gân đỏ thống khổ vô hạn, phản chiếu vào đáy mắt trong suốt lạnh lùng của nàng chỉ còn là ánh mắt hung ác của một bạo chúa. Vào khoảnh khắc rất ngắn ngủi ấy, y biết giữa y và nàng không còn cơ hội nào để quay trở lại nữa.

Ánh mắt nàng băng giá, nét mặt nàng vô cảm, giọng điệu nàng lãnh đạm ghim từng tiếng vào tai y:

–       Trước hôn lễ, ngươi còn dám động vào ta thì đừng trách ta sống chết đến cùng với ngươi!

Rồi nàng giật mạnh cổ y, ném xuống khỏi giường. Y không phản ứng, không chống cự, cứ để mặc cho mình lăn bổ nhào ra đất. Đoạn, y nằm sải người nhìn thẳng lên trần nhà, bật cười bằng giọng trầm đục u ám rồi bình thản đứng dậy, rời khỏi phòng nàng.

Khoảng sân dẫn từ cửa điện ra đến hành lang bỗng trở nên quá dài, chân y nặng trịch như đeo đá, cứ thế thất thểu nhấc từng bước một, bộ dạng vô hồn hệt một cái xác biết đi. Y vừa ra đến nơi, thị vệ lập tức nghiêm chỉnh hộ giá, y chỉ lạnh lùng ngoắc tay lệnh cho Trương Tuấn đến gần rồi thì thào ban khẩu dụ:

–       Phong tỏa tất cả mọi lối ra vào hoàng cung. Cử ngay một đội đến Mộc Châu, giết sạch, đốt trụi Mộc Hương sơn trang.

Khu vực hoàng cung giáp tường phía nam chẳng có cung điện nguy nga, chỉ có lác đác một vài tòa nhà bỏ hoang xen lẫn với một vài tòa khác bị đập phá dang dở. Quân cấm vệ vì vậy mà chẳng mấy khi chịu khó đi tuần ở đây. Ngô Bình và Xuân Lan vì khung cảnh mà sinh bất cẩn, lại cũng vì trời đêm cuối hạ gió mát thấm nhẹ hơi thu, khiến tinh thần bỗng chốc muốn thả lỏng, nên cứ thong dong bước bộ trên lớp lớp cỏ xanh, tưởng như mình đã thoát khỏi hoàng cung mà trở về vùng thôn dã hoang vu nào đó. Kỳ thực, mỗi người đều mang nặng một tâm sự riêng.

Im lặng mãi thấy không ổn, quay sang nhìn sắc mặt Ngô Bình lại càng thấy không ổn, Xuân Lan bèn chậm rãi bắt chuyện. Nàng nói đông nói tây một hồi, từ chuyện ởThạch Hà đến chuyện ở Mộc Châu, mà Ngô Bình vẫn cứ như đang thả hồn tận đẩu tận đâu, khiến nàng không thể không nóng ruột. Nàng gọi một lần, chàng không nghe, gọi tiếp lần thứ hai, chàng vẫn không nghe. Đến lần thứ ba, Xuân Lan thậm chí vừa gọi vừa dứt khoát níu mạnh tay, buộc Ngô Bình phải đứng lại:

–       Cậu làm sao vậy? Có nghe tôi nói gì không?

Ngô Bình chỉ đơn giản ngẩng đầu nhìn Xuân Lan, nét suy tư loang đầy trong ánh mắt:

–       Chị vừa nói gì sao?

Xuân Lan thở hắt một hơi, ngờ vực hỏi:

–       Cứ tưởng gặp cô ta rồi nên bị choáng váng nhất thời, nhưng xem ra hình như không phải! Cậu có chuyện gì chưa nói với tôi phải không?

Ngô Bình gật đầu, ngập ngừng rút Man Thiện Bí Kíp từ trong ngực áo ra, đưa cho Xuân Lan:

–       Vật này đi một vòng rồi lại về tay chúng ta.

Xuân Lan phì cười giễu cợt:

–       Giữ lấy cho kỹ! Sau này có khi lại phải đem ra đổi mạng.

Ngô Bình lắc đầu, đưa Bí Kíp vào lại ngực áo, nói:

–       Thứ này trước giờ dường như chỉ biết lấy mạng người khác! Giữ nó trong người, tôi cứ thấy bất an sao đấy! Đợi qua cơn hạn này rồi, tôi sẽ đưa nó về Hủa Xi Pan, xem như không tìm được Chiêu Sương với Thập Nhị Bí Kíp thì thay thứ này vào vậy.

Xuân Lan cau mày toan phản đối, rồi chợt nhớ ra mình đã phí công gay gắt nhiều lần, nàng lại thôi. Người phụ nữ tên Chiêu Sương ấy là ai, cả nàng và Ngô Bình đều tự có câu trả lời. Có điều, kẻ thì dám đối diện, người lại không muốn tin.

Xuân Lan đang đi chậm rãi thì đột nhiên tức tốc rẽ sang hướng khác, thoắt cái đã kéo Ngô Bình nhảy luôn vào một tòa điện đổ nát gần đấy. Từ mảng gạch vụn trông ra, Ngô Bình thấy có một người vận đồ đen dài trùm kín đầu, tay cầm trường kiếm, xẹt ngang qua chớp nhoáng mờ ám. Chàng giật mình định thần nhìn kỹ thì nghĩ ngay đến ả áo đen đã phá nát tượng Phật chùa Nhất Trụ hôm nào, bèn dợm chân đuổi theo. Nào ngờ, Xuân Lan bám chặt lấy tay chàng, ghì lại thật mạnh, vừa kịp lúc phía sau có một người nữa bám theo. Cô ta chạy ngang qua, chàng liền nhận ra chính là Yến Lan, đôi chân bất giác cứng lại như bị khoan chặt vào nền đất. Lúc này, Xuân Lan lại phải kéo chàng cùng lao ra ngoài, vừa bám theo hai người kia vừa nói:

–       Nhanh lên, họ mà làm lớn chuyện thì kế hoạch ngày mai của chúng ta xem như tan tành hết cả!

Tình thế bấy giờ thật là kỳ quặc, Yến Lan thì thậm thụt bám đuôi ả áo đen, Ngô Bình và Xuân Lan lại thận trọng đuổi theo Yến Lan, người này theo dõi kẻ kia, lại có người khác âm thầm quan sát hai người nọ. Hết vượt qua tường đến trèo lên mái, hộc tốc đuổi theo một lúc, Ngô Bình bỗng dưng cảm thấy ngờ ngợ, dường như phía sau lại có ai đó đang cố gắng bám theo chàng và Xuân Lan, rõ là quá khôi hài, nhưng cũng quá mạo hiểm. Chàng vừa định mở miệng nói với Xuân Lan, thì hai người phía trước đã nối đuôi nhau bóc mái ngói nhảy vào trong một tòa điện lớn mất rồi. Đợi cho họ vào được một lúc, nghe ngóng thấy bốn bề im phăng phắc, quân cấm vệ bên ngoài tòa điện vẫn bất động giáo mác đứng gác, Xuân Lan mới giục Ngô Bình trèo cây thả mình xuống mái, cũng lẻn luôn vào tòa điện qua chỗ mái ngói vừa bị hai người trước bóc phá.

Nội điện tuy nằm ở nơi hẻo lánh, rộng lớn thì có thừa nhưng không hề âm u ảm đạm, ngược lại đèn đuốc tưng bừng, sáng choang như ban ngày ban mặt, nhất cử nhất động của ai cũng không thể bí mật được, thành thử người sau quan sát kẻ trước rất ư thuận lợi. Mụ áo đen cẩn thận hạ thấp người, di chuyển qua lại giữa mấy hàng cột, cốt sao cho bóng không hắt ra ngoài, đánh động đám quân cấm vệ. Yến Lan cũng di chuyển y hệt mụ ta, nhưng phải thêm để tâm sao cho mụ không phát hiện ra mình. Hai người lần mò tìm kiếm một lúc lâu, khiến cho Xuân Lan và Ngô Bình dõi theo từ trên nóc bắt đầu thấy chán nản. Xuân Lan ghé sát tai Ngô Bình, thì thào thật khẽ:

–       Bọn họ đang tìm Thập Nhị Bí Kíp!

Ngô Bình khó chịu phản đối:

–       Tại sao không phải là Phật Môn Kiếm Phổ?

Xuân Lan nhếch mép cười, vẻ chế giễu ánh lên trong mắt:

–       Cứ cố chấp đi! Tôi cược với cậu, ả ta chính là Chiêu Sương!

Ngô Bình thậm chí không màng ghé vào tai Xuân Lan, nóng nảy nói khẽ:

–       Chị dựa vào đâu…

Xuân Lan vội vàng bịt miệng Ngô Bình, bình tĩnh ghé tai đáp:

–       Vì Phật Môn Kiếm Phổ vẫn đang ở trong tay tướng quân Lý Công Uẩn.

Ngô Bình cười nhạt, tự cho rằng lần này Xuân Lan suy diễn hơi quá, bèn nói:

–       Hôm nọ chính mắt tôi trông thấy Trương Tuấn dùng Phật Môn Kiếm Pháp để đối phó với Yến Lan, làm sao kiếm phổ ấy lại còn ở trong tay sư huynh được?

Nụ cười trên môi Xuân Lan càng lúc càng trở nên khô khốc:

–       Chính thế, tôi mới nói sư huynh cậu không hề đơn giản. Chính mắt tôi trông thấy Lý tướng quân cầm trên tay Phật Môn Kiếm Phổ. Hôm đó tôi tìm đến phủ Lý tướng quân xin tương trợ. Ban đêm, tôi không ngủ mà theo dõi ông ta, mới bất ngờ giáp mặt Cam Mộc và nhìn thấy những sự bất ngờ khác.

–       Vậy tại sao lúc còn ở nhà kho điện Khai Phong, chị bảo với tôi là cả Phật Môn Kiếm Phổ lẫn Thập Nhị Bí Kíp đều ở trong tay Lê Long Đĩnh?

–       Họ nói sao tôi buộc phải nghe vậy, để còn trông chờ họ đưa tôi vào đây gặp cậu chứ! Đã diễn tuồng với nhau thì diễn cho trót, lúc ấy có cả Cam Mộc, tôi cố tình nói vậy là để cậu ta đừng để bụng nghi ngờ chúng ta. Hơn nữa, cậu cho rằng cứ hễ Lý Công Uẩn nắm giữ cái gì thì cái đó thật sự là của ông ta hay sao? Tôi đoán có đến chín phần, Lê Long Đĩnh cố ý giao bí kíp cho Lý Công Uẩn, xem như một mối ràng buộc vô hình. Bí kíp ấy mà thất lạc hay hư hại gì, Lê Long Đĩnh sẽ có cớ giáng họa lên Lý tướng quân và thiền sư Vạn Hạnh.

Mặt Ngô Bình thoáng chốc tái mét, chưa kịp định thần thì Xuân Lan lại tiếp tục nói như đập búa vào tai:

–       Cậu ngây thơ lương thiện như vậy, đúng là chỉ hợp với nơi sơn dã cùng cốc. Có mấy người ở thành Hoa Lư mà đơn giản chân chất đâu! Tốt tính như Như Như còn thừa thủ đoạn kìa! Đừng kể đến bọn đàn ông ở đây, tính toán năm bảy đường khéo lại không qua nổi một ả đàn bà!

Ngô Bình chau mày:

–       Chị nói ai thế?

–       Hoàng hậu Cảm Thánh! Ả ta hiện giờ không đáng lo như cậu nghĩ, vì thực chất ả cũng muốn tống Như Như ra khỏi hoàng cung. Như Như còn ở đây ngày nào, vương vị của Hoàng tử Sạ càng khó bảo toàn ngày đó. Tôi đoán, Cam Mộc thực chất bị lợi dụng hai chiều. Lý tướng quân và hoàng hậu Cảm Thánh đều rất rõ Cam Mộc hai mang, nhưng cứ vờ vịt như không hề hay biết, cứ để Cam Mộc tiện đứng cửa giữa, thông tin qua lại cho hai bên. Cảm Thánh sợ con trai mất hoàng vị, Lý tướng quân sợ Phật Giáo bị sụp đổ, bọn họ bất đắc dĩ phải cộng sinh với nhau, một mặt là để qua hết tai kiếp đại hôn, mặt khác là để tiếp tục kìm hãm lẫn nhau. Nếu chẳng may giữa đường bể chuyện, người lãnh đủ sẽ là Cam Mộc và Như Như. Suy cho cùng, Cảm Thánh có thể phủi tay đứng ngoài hưởng lợi.

Ngô Bình yếu ớt phản đối, lý lẽ trong đầu càng lúc cạn dần:

–       Sư huynh tôi việc gì phải liên quan đến hoàng hậu Cảm Thánh? Nếu đúng như chị nói, thì từ đầu toàn hại cho anh ấy chứ chẳng lợi lộc gì cả.

Xuân Lan thôi cười, vẻ mặt u uất:

–       Tôi đoán có hai nguyên nhân. Hoặc là do cậu, hoặc là do Chiêu Sương, còn không nữa là do cả hai. Trong chùa Nhất Trụ chắc chắn có nội gián. Việc cậu tìm đến chùa, có thể đã đánh động Cảm Thánh, hoặc chính sự xuất hiện của Chiêu Sương ở chùa Nhất Trụ đã kéo Cảm Thánh cũng đến chùa vào ngay sáng hôm sau. Sư phụ cậu rõ ràng rất lo ngại, biết trước sau gì Cảm Thánh cũng phát hiện ra thân phận của cậu, nên an toàn nhất vẫn là kiếm cớ giao nộp cậu cho ả trước đã. Tính được nước cờ ấy, nghĩa là sư phụ cậu đã quyết định chọn Lý tướng quân chứ không chọn cậu nữa rồi.

Ngô Bình vừa giận vừa buồn, những chuyện này tự chàng cũng có thể suy ra, chỉ hiềm Xuân Lan quá thẳng thắn, không cho chàng lần lữa trì hoãn. Song, sư Vạn Hạnh đối với chàng ơn cao như núi, Lý Công Uẩn đối với chàng tình như ruột thịt, chàng không nỡ lẫn không dám nghi kị, chỉ còn biết bấm bụng cố chấp nói:

–       Chị chỉ giỏi võ đoán!

Xuân Lan không trả lời, mắt đăm đăm nhìn xuống sảnh. Ngô Bình hoàn hồn quay đầu nhìn theo, thấy ả áo đen và Yến Lan đã phát giác ra nhau tự lúc nào, hiện đang đứng nép mình vào bóng cột mà nhìn nhau trừng trừng đầy thù nghịch.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

5 bình luận về “Chương 36: Hôn lễ (phần 3)”

  1. Chap này có Đĩnh xuất hiện, nhưng có thể nói chap này đã phủi sạch trơn mọi hi vọng của em về Đĩnh và Như. Nói chung, loại người như Đĩnh, dù yêu thì yêu nhưng dã tâm là cái k0 thứ gì khoả lấp cho được. Cho dù Như có còn động lòng vì Đĩnh đi chăng nữa thì Như vẫn có thể trở thành con cờ trong tay để Đĩnh lợi dụng mà thôi. Huống chi Như đã đoạn tình như vậy thì dễ gì hai người có thể đến với nhau, giống như Đĩnh nói, không thể nào quay lại được nữa…

    Em cảm thấy giận Như với Bình, giận vì hai người họ yêu nhau, chỉ mong sao hai người họ nhanh chóng biến mất khỏi Hoa Lư, có dắt tay nhau đến cùng trời cuối đất cũng được

    Nhưng điều cảm thấy giận hơn là tại sao Đĩnh k0 thể thay đổi? Sao k0 ai có thể làm cho Đĩnh thay đổi? Thay đổi đủ để Đĩnh biết yêu thương một ai đó chân tình, động lòng vì ai đó bằng chân tình, k0 lừa dối mưu toan

    1. Đó là vì chị theo lý thuyết người có vị thế cao nhất luôn luôn là người đơn độc nhất đó em.
      Ngại quá, mấy nay lay hoay với bảo vệ khóa luận tốt nghiệp nên chưa viết thêm được bao nhiêu. Rất vui vì em đã ghé qua cmt cho Lục Thập. Mùa hè vui vẻ nhé em.

  2. Sự cô đơn này làm em nhớ đến phim Người tình Tần Thủy Hoàng. Khi TTH thống nhất được giang san thì người yêu của ông là A Phòng lại không còn nữa..

    “Cái khó nhất trên đời là làm người nam tử
    Ý chí ngang tàng mà tình cảm mênh mang”

    Mà, có lẽ vì Đĩnh cô đơn nên độc giả mới yêu thích Đĩnh chăng?

    ss cố gắng bảo vệ khóa luận tốt nghiệp thật tốt để có tâm trạng yêu đời mà viết HE cho Đĩnh nhé ss. ss đừng ngược đãi Đĩnh mãi như vậy 😦 Em khóc ngập lụt blog của ss luôn đó, ss đóng bè sẵn hết đi

Gửi phản hồi cho Mộc Hân Hủy trả lời