*Chắp tay* Tội lỗi quá đi!
Lâu nay lấy cớ viết khóa luận,
Để nhện giăng kín blog cá nhân.
Hôm nay lê lết lên xem xét,
Vườn trống nhà không dạ lâng lâng!
Thôi, coi như làm thơ hệ thất ngôn tứ tuyệt, chi con cóc con nhái *chỉ lên trên* để đền bù cho cái sự lười biếng hết thuốc chữa của mình!
Ngó qua mục “Đôi điều về Mộc Hân”, nhìn câu: “Với viết lách, tôi chỉ là tay ngang, nhưng là tay ngang một cách nghiêm túc và có trách nhiệm.”, tự dưng thấy chộn rộn trong lòng. Vậy nên, tôi có thay tấm hình minh họa cho thiên hạ biết mặt mũi chủ nhân, cũng như để chứng minh là mặc dù bệnh liệt giường ba ngày rồi nhưng chủ nhân vẫn chưa chết vội (em còn ham sống lắm ai ơi!). [Xem hình ở đây, còn bài thì ở đây, nhưng nói trước là ngoài tấm hình ra chẳng có gì mới đâu]
Trước hết, khóa luận tôi viết xong từ lâu rồi, kịp báo cáo một lần, đi hội nghị hai lần và mần đến hai cái lễ tốt nghiệp luôn rồi…mà Lục Thập vẫn chưa có viết xong! *Hức hức hức* Nó sẽ xong thôi, vì không lẽ cứ viết mãi được? Chỉ là, chưa biết ngày nào nó sẽ xong. Thôi thì, thứ ba này (5/11/2013) đăng tiếp một kì nữa vậy!
Thứ đến, dạo gần đây xem tạp đọc tạp mà chưa để lại bút tích gì, tự thấy mình lười chảy thây rồi. Suy đi nghĩ lại, tôi chọn lọc ra được một vài món đặc sắc sau đây, vẫn là chưa biết nên ưu tiên món nào trước, cứ từ từ suy nghĩ vậy. Giờ tôi liệt kê ra, xem như Wish List mùa thu:
- Cảm nhận về bộ ba tập truyện “Đấu trường sinh tử”: không biết có nên đợi xem phim về rồi viết một lượt luôn không?!
- Review kịch “Mười hai bà mụ”: Cái này đang viết dở, nhưng nhất định sẽ đăng, vì trót hứa hẹn rồi! Gì chứ hẹn là không được nuốt!
- Ném đá “Hậu cung Chân Hoàn truyện”: Nói vậy thôi chứ tôi đã trót cắm mặt vào đó 7 đêm liên tiếp, mỗi lần 10 tập thì không có “tư cách” ném đá, nhưng mà một cách chân chính thì phim có nhiều chỗ ảo tung chảo!
Tóm lại, tôi bận thì có bận thật, việc này xong tự khắc việc khác nó sẽ đến! Cuộc sống có vui có buồn, có chuồn chuồn có bươm bướm, cho nên tôi không nỡ tiếp tục lấy việc này làm cớ để trì hoãn việc khác nữa, chán lắm!
Do đó, chào mừng trở lại!
4/11/2013
Sài Gòn Gia Định,
Mộc Hân lười,
Thời tiết thất thường. Giữ sk :v Bạn đi làm bài típ :v
P/s: Nhớ những ngày xưa cũ. Nhớ con đường có nắng và gió. Nhớ những tháng ngày trẩu tre nông nổi bồng bột. Không còn là trẻ con để không biết việc mình làm là ngốc nghếch nhưng chưa đủ lớn để “nghiêm túc” kiểm soát cái sự trẻ con ấy.
Nhớ nhất vẫn là con đường có lá vàng rơi và hoa nắng tràn ngập sân trường. Ngày ấy, chúng ta dù có làm gì cũng được bảo bọc và che chở 🙂
Sr vì đã qua đây nói nhảm :v
Sự nói nhảm của nàng là niềm vinh hạnh/an ủi/vui sướng/nnn dành cho mềnh! Tháng 11 thì là 14 độ, sang tháng 12 chắc chắn sẽ khốc liệt hơn, nàng cũng giữ sức khỏe nha!
Thỉnh thoảng nghĩ, đúng là đã từng có lúc mình trẩu tre kinh! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có những chuyện chỉ có trẩu tre mới làm được. Nhưng bọn mềnh bây giờ, mặc dù khi xưa đã từng làm một số chuyện một cách tự nguyện, nhưng mà bây giờ có cho tiền cũng không dám làm lại! :”>
tớ muốn trở lại những ngày tháng xưa cũ 🙂 Ko hẳn là nuối tiếc. Chính xác hơn là một sự hèn nhát muốn chạy trốn hiện tại. Tớ cảm thấy thời gian thật khắc nghiệt con mình thì quá nhỏ bé trước nó. Nói ra thì nghe có vẻ hơi bị ái kỉ nhưng tớ thật sự nhớ tiếng cười của mình những ngày ấy. Lúc đó tớ đã nói là có sẽ sau anh Đình Toàn tớ sẽ ko fangirl ai như vậy nữa. Lúc đó tớ nói trong cơn xúc động phăng gơ dâng trào :v :v Nhưng mà bây giờ nghĩ đến những chuyện như vậy tớ thấy có lẽ câu nói thong long đó nó lại đúng :v Hình như từng đọc ở đâu đó người ta nói càng lớn con người càng trở nên lý trí và vì thế cũng trở nên hèn nhát hơn. Tớ hình như có thể thật sự thấu hiểu cảm giác yêu nụ cười trẻ thơ của nhiều người 😀
sr vì tiếp tục nói nhảm =))))