Yến Lan đi rồi, bụng dạ Xuân Lan bồn chồn không yên. Tường nam đã ở trước mặt, da trời đã nhuốm sắc xanh, nói không chừng giờ này nhóm người của Tòng Phương đã trực sẵn bên ngoài, chỉ cần nàng huýt sáo ba cái, sẽ có dây thừng ném vào hỗ trợ. Ngặt nỗi, lúc vạch kế hoạch đột nhập hoàng cung, chẳng ai ngờ kết cục lại bị Lê Long Đĩnh bám sát tận nơi. Hắn đã có thể một mình đối diện với Ngô Bình và Như Như ở đây, có khi cả nhóm người trực sẵn bên ngoài cũng đang gặp nguy hiểm. Xuân Lan bất lực nhắm mắt, cố đẩy suy nghĩ sang hướng khác, tránh cho bản thân khỏi lo âu giằng xé. Cục diện này, nàng vốn vẫn còn có thể trông cậy vào Yến Lan, nhưng đời nào nàng lại dám nghĩ đến việc đặt gánh nặng hiểm nguy lên vai đứa em gái nóng nảy. Ban nãy nàng lạnh lùng sắt đá chỉ là để lừa đuổi Yến Lan ra khỏi hiểm cảnh, dụ nó chạy đến chỗ Lý Công Uẩn, tướng quân chắc chắn sẽ giữ nó lại, bằng mọi giá không để nó có liên can gì đến vụ đào thoát này. Như vậy, dù nàng có tan xương nát thịt ở Hoa Lư, cũng có thể hi vọng tính mạng Yến Lan được bảo toàn. Nàng giữ được mạng cho một người, nhưng còn những ba người trước mắt, rồi còn Tòng Phương và đám thuộc hạ ở Mộc Hương trang, còn nhà bố đẻ ở Linh Cung châu Ái,… . Ngần ấy người, có lẽ nào lại bị tận diệt chỉ trong một ngày! Nhìn Lê Long Đĩnh một mình đối đầu ba người, một nửa bản năng sinh tồn trong nàng dậy lên dã tâm hành thích hoàng đế, nửa còn lại lại không ngừng nghi ngờ đằng sau hắn là cả một cái bẫy đang chực chờ ập xuống; có điều, nàng biết chắc chắn, hắn đến đây chỉ vì một người!
– Nàng nói dối!
Lê Long Đĩnh đột ngột lên tiếng, chất giọng thản nhiên, âm lượng vừa vặn, ý tứ toát ra rất rõ ràng, khiến cho mọi dòng tính toán đều bị chặn đứng. Như Như có hơi ngỡ ngàng, chau mày khó hiểu. Lê Thám nhìn thấy điệu bộ của còn gái, liền thở ra một hơi, vừa nhẹ lòng vừa thất vọng. Lê Long Đĩnh hốt nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng to, y vừa cười khằng khặc vừa khẳng định:
– Nàng quả thực nói dối!
Y bước đến một bước, Như Như giật mình bước lùi, không quên cảnh giác kéo theo Ngô Bình. Lê Long Đĩnh thấy vậy bèn nhếch mép nói tiếp, giọng nhẹ tênh:
– Nàng muốn theo hắn đến mức vứt bỏ cả danh tiết, hay là thà giày xéo lên danh tiết chứ không muốn nhìn mặt ta?
Điệu cười của hắn chợt rú lên man dại, tổn thương, rồi đột ngột quặt lại thành lời:
– Đằng nào thì cũng thật là tàn nhẫn!
Hắn chằm chằm nhìn nàng, cố nhặt lấy sâu thẳm trong mắt nàng một chút sợ hãi, nhưng không, nàng dường như vừa vỡ vạc được vấn đề, biết rằng hắn đã phát hiện trò giả mang thai của nàng, nên ngự trị trong đáy mắt nàng thay vì sợ hãi lại là vừa lòng. Hóa ra, câu chuyện nàng dựng nên ấy, từ đầu là để cho hắn phát hiện, để chuốc cho hắn nỗi đau khổ dày vò đến nát ruột. Hắn nghẹn giọng, khô khốc thốt ra một câu với chủ ý đánh trả lại nàng:
– Nàng biết không, ta thà rằng ngày hôm đó để nàng chết lạnh dưới đáy hồ, chứ nhất định không cam tâm để một ả đàn bà có quyền làm ta đau đớn.
Ý đồ của y quả nhiên hiệu nghiệm, Như Như nghe đến chuyện chết lạnh dưới hồ thì chân tay bủn rủn đến khuỵa ngã. Ngô Bình vội níu chặt lấy tay nàng, nàng bèn tựa vào đó mà đứng vững, ánh mắt cố ghim chặt vào mắt Long Đĩnh. Nàng nhoẻn cười rệu rã, nói:
– Anh Đĩnh, là anh cố ý buông tay để em ngã xuống hồ, song cũng lại là anh cố ý nhảy xuống kéo em lên. Chúng ta không ai nợ nần gì ai cả!
Long Đĩnh nghiến răng, tay trái siết chặt thành nắm đấm, tay phải nhấc kiếm chỉ Ngô Bình, lạnh giọng khẳng định:
– Nàng thì không, nhưng hắn thì có!
Song, khi liếc nhìn Ngô Bình, mắt hắn lại lóe lên chút hiếu kì. Hắn biết lai lịch của chàng thông qua Yến Lan, từ lâu cũng đã phát hiện chàng chính là chú tiểu năm xưa đánh nhau với hắn tại Cổ Pháp. Đã là cái nghiệp đối đầu thì dù có gặp lại nhau bao nhiêu lần vẫn cứ phải đối đầu, hắn nói như thể vùi thêm ân oán vào giữa chàng và hắn, để Như Như phải đau lòng khi nghe tình lang bị sỉ nhục, cũng là để khỏa lấp vết thương lòng của hắn:
– Hay thật! Ngươi không phải sư, nhưng lần trước ta gặp ngươi thì ngươi trọc đầu, lần này lại gặp ngươi, ngươi vẫn trọc đầu. Ta bình sinh không ưa sư sãi, cái giống nửa sư như ngươi lại càng không ưa!
Dứt lời, Long Đĩnh tuốt kiếm, miệng thét lớn:
– Ngoài hắn ra, các người nếu có ai dám động tay động chân, ta dù có thua cũng không để ai trong các người được toàn mạng!
Đoạn, y vung gươm bổ bừa xuống, không theo một chiêu thức nào cả. Ngô Bình kinh hồn hất mạnh Như Như ra, tay còn lại vừa kịp vung kiếm lên đỡ, đẩy chệch đường gươm sát thương của Long Đĩnh. Mũi gươm dù lệch hướng vẫn lao bổ xuống đầy uy lực, đập mạnh vào nền đất, cắp sâu nom hơn một ngón tay. Ngô Bình không tiện thừa cơ đánh trả, bèn lùi lại vài bước thủ thế. Long Đĩnh phát hiện sự nương tay của đối phương thì càng trở nên hung tợn, y gượng thẳng người dậy, kéo lê thanh gươm về, tạo thành một đường rạch dài thẳng tắp trên đất. Rồi y chỉ thẳng mặt Ngô Bình, nói:
– Hôm nay, nếu ngươi đánh thắng ta, ta thả cho các người đi! Bằng không, ngươi tuy không biết quân số của ta tại Hoa Lư là bao nhiêu_ đến đây thì hất đầu về phía Nhân Trí Vương, nói tiếp _nhưng ông ta thì biết rất rõ! Không chỉ một mình ngươi, mà có đến cả họ nhà ngươi, ta cũng không chừa một mạng!
Nghe vậy, Như Như nóng ruột toan xông vào liều chết, liền bị Nhân Trí Vương giơ tay ghìm lại, nói khẽ:
– Hắn không đến đây một mình! Con đừng vội manh động! Cứ để cậu ta đánh trước.
Dứt lời, ông lôi Như Như tránh xa hai kẻ đang chuẩn bị quần thảo, trầm giọng chia trí Long Đĩnh:
– Hoàng thượng, vua một nước tất không nên vì nhi nữ mà hại đến long thể và thể diện hoàng thất! Hoàng thượng đánh nhau với Tịnh Bình, để truyền ra ngoài sẽ không hay đâu.
Long Đĩnh lạnh lùng đáp trả:
– Là ta đang muốn bàn dân thiên hạ Đại Cồ Việt nhìn thấy một tên thầy chùa giả danh đột nhập hoàng cung bắt cóc cô dâu của hoàng đế! Thể diện ai được ai mất còn chưa biết đâu!
Lời ấy Long Đĩnh nói với Lê Thám, lại như dao nhọn đâm vào lòng Như Như. Nàng những lo sợ bản thân mình với y vẫn còn chút dây dưa không nỡ, nay vì một lời này mà dứt khoát cắt bỏ. Từ đầu đến cuối, phải chăng y chỉ lợi dụng cha con nàng như một con cờ trên bàn cờ chính trị?
Lê Thám vẫn tiếp tục kiên trì viện dẫn, giọng điệu vô cùng tỉnh táo:
– Nhưng hắn là do Hoàng hậu Cảm Thánh đưa vào cung, là quân cấm vệ của điện Long Lộc và điện Khai Phong. Chuyện không hay đồn ra ngoài, nếu làm tổn hại đến thanh danh của Hoàng hậu Cảm Thánh thì nhà họ Bùi chắc chắn sẽ không để yên cho hoàng tộc họ Lê, mong hoàng thượng suy xét!
Long Đĩnh có hơi chùng tay, cặp chân mày thoắt nhíu lại rất nhanh, song lại nhanh chóng giãn ra, giọng đều đều:
– Hắn chết ở đây, danh tính vẫn do ta quyết. Tuyệt đối sẽ không có chuyện bị đồn thổi ra ngoài.
Lê Thám thở dài, quay mặt nói:
– Vậy tùy hoàng thượng định đoạt!
Như Như chưng hửng nhìn cha đầy giận dỗi. Lê Thám bèn liếc nhẹ ra phía vườn cây tối, nàng toan nhìn theo, liền bị Lê Thám tát tai một cái thật mạnh nhằm ngăn lại. Nàng vẫn còn chưa biết ất giáp gì, đã nghe ông nặng giọng trách cứ:
– Nuôi con gái lớn bằng này rõ là chẳng nhờ cậy được gì! Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn hồ đồ như vậy!
Ngô Bình nghe thấy Như Như bị tát thì khó hiểu lắm, lại bồn chồn cho rằng mình có điều gì sơ suất chưa vừa ý Nhân Trí Vương, tuy vậy, chàng vẫn chú tâm đề phòng từng động tác của Long Đĩnh. Như Như vô duyên vô cớ bị tát, tự trong lòng đã hiểu ra phía vườn cây tối có sự bất thường, tuy chưa rõ đấy là gì nhưng tự tin trước giờ Nhân Trí Vương hành động rất có lý lẽ, bèn lẳng lặng cúi đầu.
Phía vườn cây, quả nhiên có chuyện!
Lúc nghe thấy Long Đĩnh một mặt hứa hẹn một mặt đe dọa, Xuân Lan liền không do dự, rút ám khí chuẩn bị ứng phó. Nào ngờ phía sau gáy lại cảm thấy có một vật sắc nhọn chạm vào, tim liền thót lại, chỉ kịp hỏi gọn một tiếng: “Ai?”, người nọ chưa đáp thì nàng đã nghe Nhân Trí Vương nói về hoàng hậu Cảm Thánh, lại thấy sau đó cha con họ có những biểu hiện rất khác thường, nàng liền ngộ ra chân tướng. Trái lại, kẻ đứng sau lưng nàng chỉ thở dài, tông giọng mỏng nhẹ được hạ xuống âm vực thấp nhất:
– Ông ấy phát hiện ra cô, cố ý không để cô nhận thấy là vì muốn cô càng ít liên can càng tốt. Xem ra, ta phá hỏng thành ý của ông ấy mất rồi!
Giọng điệu ấy càng khẳng định kẻ nọ chính là hoàng hậu Cảm Thánh, Xuân Lan bèn hạ giọng hỏi thẳng:
– Bà muốn gì?
Cảm Thánh cười nhẹ, giọng đột nhiên có chút cảm kích:
– Cô thông minh thật, nhưng lại để một đứa con nít lần ra tung tích. Sạ nhi nói với ta, người cứu mạng nó là người của Ngọc Minh vương tử, bởi vì ả sử dụng cùng một loại ám khí với vương tử. Phải chăng, là Kim Yên Châm của Thạch Hà nữ phái?
Xuân Lan bất lực cắn môi, vừa cảm thấy nực cười, lại vừa cảm thấy khổ sở, bèn nói:
– Chuyện một mình tôi làm, một mình tôi chịu, không liên can gì đến…
Cảm Thánh vội vàng ngắt lời:
– Xem như ta chưa biết cô là ai! Nếu không nhờ cô xòe mấy mũi ám khí ấy ra, có lẽ ta đã một nhát đâm chết cô rồi! Hôm nay cô cứu mạng Sạ nhi, ấy là cái phúc của nó, mà cũng là cái phúc của các người. Trương Tuấn chỉ huy quân cấm vệ là em họ ngoại của ta, ta có thể đảm bảo với cô, chỉ cần các người không hại đến long thể của hoàng thượng, ta sẽ đảm bảo các người được toàn mạng rời khỏi Hoa Lư.
Được lời của Cảm Thánh, Xuân Lan như cất đi được gánh nặng trong lòng, tuy vậy vẫn dè dặt hỏi lại:
– Làm sao tôi tin được bà?
Cảm Thánh đáp:
– Cô là người hiểu chuyện, chắc cũng biết ta không muốn nhìn thấy cô ta ở Hoa Lư. Nhưng nếu ta cho người ám toán hết tất cả các người, hoàng thượng chắc chắn sẽ quay sang trút hận lên mẹ con ta. Chuyện đã như thế này, cô dù không muốn tin ta, cũng không còn lựa chọn nào khác!
Vị chua xót lập tức dâng lên trong lòng Xuân Lan, nàng nhếch miệng cười, tự nhủ chuyện đời thật quá hài hước, nàng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành gật đầu nói lời quyết định:
– Tôi không tin cô thì không được, nhưng cô không muốn tin tôi cũng không xong đâu! Cô trước hết cứ tạm lánh đi đã, tôi lấy tính mạng của tất cả mọi người ở đây ra đảm bảo, hoàng thượng của cô sẽ bình an vô sự. Về phía cô, chỉ cần cho quân binh rút hết khỏi khu vườn này là được. Với lại, nếu có thoát thân khỏi đây thì tôi sẽ là người rời đi sau cùng, chỉ cần tôi phát hiện ra cô cho quân mai phục, thì bất kể đó là việc gì, tôi cũng dám làm!
Cảm Thánh không nói không rằng nhưng mũi kiếm nhọn hoắt sau ót Xuân Lan thì biến mất ngay sau đó. Nàng đợi thêm một chốc nữa mới chầm chậm quay lại, thấy phía sau chỉ còn cành cây cọng cỏ nhợt nhạt đan vào nhau. Xuân Lan thở phào nhẹ nhõm, vội trở lại theo dõi hai người Ngô Bình và Long Đĩnh.
Khoảng thời gian nàng mặc cả với Cảm Thánh, hai người họ đã kịp lăn sả vào nhau, không biết được bao nhiêu chiêu rồi. Ngô Bình tuy trông có vẻ điềm đạm chống đỡ, nhưng không thể nói là đang chiếm thượng phong; Long Đĩnh tuy hung hăng cuồng loạn, song cũng không chắc là không có tâm cơ. Có điều, sở trường của con em hoàng tộc, nếu không phải Thạch Ngọc Trảo thì cũng là Phong Vân Đao; còn với Ngô Bình, dù kiến thức có rộng đến đâu thì thứ dùng tốt nhất trong trường hợp này vẫn là Mộc Hương Kiếm. Ấy vậy mà ngược ngạo thay, cả hai kẻ ấy lại đang dùng cùng một kiểu võ công để đấu với nhau, đáng nói hơn, đó lại chẳng phải sở trường của bọn họ. Có lẽ Long Đĩnh muốn nhân cơ hội này để thăm dò thực lực đối phương, nên chọn dùng kiếm pháp của họ Triệu, vốn là mô phỏng và thêm thắt từ Man Thiện Bí Kíp, lại dùng kiểu di chuyển Thập Nhị Trận; còn Ngô Bình, nàng không hiểu vì nguyên cớ gì, cũng hồ đồ đánh theo cùng một loại với đối phương. Tuy nói Ngô Bình đã từng học hành bài bản Thập Nhị Trận, có biết qua Kim Yên Trận, nghiền ngẫm Triệu gia kiếm phổ mấy năm liền, cũng đã từng phân tích lợi hại của Man Thiện bí kíp, nhưng hiện tại thứ võ chàng dùng lại chỉ là Triệu gia kiếm ở mức đơn giản và Thập Nhị Trận cũng ở mức dễ đoán, do đó mới kéo sang mười mấy chiêu vẫn không làm Long Đĩnh suy suyển. Xuân Lan cau mày phán đoán, nhìn thêm mấy lượt nữa thì chợt phát hiện ẩn tình bên trong. Chiêu thức của Long Đĩnh đúng là Triệu gia kiếm, còn chiêu thức của Ngô Bình thực chất chỉ là giả mạo Triệu gia kiếm. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cười tự nhủ, Long Đĩnh bị lừa rồi! Nàng thôi không thèm quan sát trận đấu nữa, ngước mắt nhìn trời đoán định thời điểm rồi lại ngó ra bức tường phía nam, thầm nhẩm tính dàn xếp đường thoát thân.
Nói về Như Như, vốn vẫn chưa hiểu hai kẻ trước mặt đang đấu với nhau kiểu gì, lòng đã sẵn rối lại càng rối như tơ vò. Bàn tay của Nhân Trí Vương từ lúc nào đã siết chặt lấy cổ tay nàng, lực vận cực mạnh đến mức nàng không cách nào thoát được, chỉ còn biết âu lo giương mắt nhìn.
Long Đĩnh và Ngô Bình giằng co hồi lâu, cả hai đều hiểu rất rõ, nếu cứ duy trì kiểu đánh này thì càng về sau sẽ càng mất sức, bao nhiêu tính toán gài bẫy đối phương đều hóa công cốc cả. Nghĩ vậy, Long Đĩnh bèn mượn thế đâm gươm tới – thu gươm về để lùi ra sau, một mặt dẫn dụ Ngô Bình thấy sơ hở mà đánh tới, mặt khác kín đáo co bàn tay trái lại thành trảo thủ, để khuất khỏi tầm nhìn của Ngô Bình. Chiêu hiểm độc ấy tuyệt không ai nhìn ra, nhưng kiểu cố tình tạo sơ hở thì tất yếu không thể giấu giếm, nhất là khi đối thủ cũng đang âm thầm chờ thời cơ lật bài ngửa. Ngô Bình ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tâm ứng phó, mượn nước đẩy thuyền, vờ đẩy kiếm vào khoảng sơ hở Long Đĩnh vừa tạo, thật ra trong đầu đã thầm cho rằng sát chiêu của Long Đĩnh là nằm ở tay trái, cho nên chỉ chờ Long Đĩnh cả mừng cử động cánh tay trái, Ngô Bình đã rút kiếm về rồi lách người sang trái, khiến trảo thủ của Long Đĩnh vốn định nhắm vào ót Ngô Bình lại thành ra vồ hụp vào khoảng không ngay trước tầm mắt chàng. Ngô Bình bình tĩnh dùng tay trái chụp gọn vào cổ tay Long Đĩnh, ngả người tránh đường gươm phạt ngang đầy giận dữ của y rồi trượt nhẹ luồn dưới cánh tay trái đang bị kéo căng ấy, bất ngờ buông tay y ra song song với động tác xoay người vung kiếm đâm thật mạnh nhằm vào hông trái của y. Long Đĩnh tự biết mình đã sơ sẩy coi thường đối phương, chuốc lấy thương tật là không thể tránh khỏi, bèn lập tức hạ quyết tâm nếu ta bị thiệt thì cũng không để ngươi được yên, liền quay người đối diện Ngô Bình, bất chấp mũi kiếm kia có thể đâm chệch vào bụng, để rê gươm chém cho được vào bụng Ngô Bình.
Chỉ trong một khoảnh khắc, ai nấy đều nhận thấy ý đồ của Long Đĩnh và Ngô Bình. Xuân Lan tái mặt phóng ám khí vào cánh tay phải cầm gươm của Long Đĩnh. Lê Thám cũng vội vàng lao đến chụp gọn vào bả vai Ngô Bình, lôi chàng lùi lại. Tuy nhiên, động thái của Lê Thám và Xuân Lan có lẽ chỉ kịp làm hai đường đâm chém kia nông hơn một chút. Ngay lúc tử sinh cận kề, Như Như bỗng trở nên cuồng loạn, lao chen vào giữa hai người, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: nhất định không để họ đả thương lẫn nhau.
Gươm của Long Đĩnh, kiếm của Ngô Bình, dù đã bị Xuân Lan và Lê Thám ghìm lại, dù bản thân hai người xuất sát chiêu ấy cũng đã kịp tỉnh táo hãm lại, cuối cùng vẫn chạm vào được thân thể Như Như. Nàng quay mặt về phía Long Đĩnh, hứng trọn vết chém ngang eo từ gươm của y, phần bả vai phải phía sau lại vừa vặn đỡ nhát đâm từ kiếm của Ngô Bình, cả thảy năm người ở đó đều mặt mày biến sắt, trợn mắt nhìn nhau.
Thinh lặng kéo về bao bọc bầu không khí căng như dây đàn. Phía đông trời dần hửng sáng, mặt người với đủ mọi sắc thái cũng dần phơi bày, mọi tâm tư đều đến hồi không thể chôn chặt. Long Đĩnh giật giật khóe miệng, ánh mắt cuồn cuộn băn khoăn cùng tuyệt vọng nhìn thẳng vào Như Như. Ngô Bình nhíu chặt đầu mày, xót xa ân hận nhìn máu rỉ ra từ vết đâm trên bả vai Như Như. Xuân Lan và Lê Thám câm nín đưa mắt nhìn nhau, nét mặt biểu lộ đầy phức tạp. Như Như chỉ gượng bám chân trên mặt đất, tay trái đẩy nhẹ lưỡi gươm của Long Đĩnh ra, cố lê thân mình về phía trước để rứt người khỏi mũi kiếm của Ngô Bình, vạt áo mỏng thấm máu, miệng nàng lại nhoẻn cười êm dịu, ánh mắt tha thiết nhìn Long Đĩnh, thì thào:
– Món nợ năm xưa dưới hồ nước lạnh, thế này đã trả đủ chưa?
Long Đĩnh trợn mắt kinh hoàng, ánh mắt chuyển từ bi thương sang thống hận, đến cuối cùng, những dịu dàng tha thiết của nàng vẫn không dành cho y. Y siết chặt nắm tay, cả thân hình gồng lên chịu đựng, dùng hết sức bình sinh gào vào mặt nàng:
– Cút!
Như Như vẫn không tắt nụ cười, thân hình đổ gục ra sau, Ngô Bình liền đỡ nàng vào lòng. Trong lúc ai nấy đều còn chưa tin vào tai mình, Xuân Lan liền linh cảm thấy điều chẳng lành, bèn chớp thời cơ huýt lên ba tiếng thật to làm ám hiệu, từ bên ngoài tường gạch liền có mấy cọng dây thừng được ném vào. Ngô Bình nhận ra Xuân Lan cũng đang có mặt ở đây, nhớ lại kế hoạch đã bàn sẵn từ trước, chàng lập tức ôm Như Như chạy bổ về phía bức tường nơi có mấy cọng dây, Lê Thám dù trong lòng còn đầy ngờ vực nhưng cũng chạy theo. Riêng Xuân Lan vẫn chưa vội rời đi.
Quả nhiên, Long Đĩnh chưa bỏ cuộc! Y bật cười nhạt, cúi người vạch ủng, toan lôi ra một con dao găm. Xuân Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phóng mấy mũi ám khí vào nhượng cẳng và cổ tay Long Đĩnh, lần này thận trọng không dùng Kim Yên Châm, xong xuôi, nàng mới vùng chạy về phía cọng dây thừng, đu mình thoát khỏi hoàng cung.
Long Đĩnh trúng thương, chỉ còn biết mặc cho thân hình đổ gục, hai bàn tay tê liệt, bất lực giương mắt nhìn Ngô Bình đưa Như Như đi khuất tầm mắt. Đến khi chỉ còn lại một mình, y mới thống thiết gào lên như một con thú hoang bị người ta nhất tề đâm vào thân thể hàng chục mũi giáo. Cuối cùng, y chỉ còn lại đau thương, cô độc và chết chóc.
…
Tội nghiệp Đĩnh của êm quá trời ơi :(((((( ss ác quá đi :((((( ít bữa mà có mục nhắn tin bình chọn chắc êm vote cho ss mấy chục phiếu ;))))))))
Ôi em tốt dễ sợ luôn! :3
Huhu, em biết hơm, viết được mấy đoạn dìm anh Đĩnh là chị cũng lên bờ xuống ruộng đó em, dù ko nỡ nhưng vẫn phải dìm! @@
Có thêm mấy chục phiếu của em là chị chắc giải bị ghét nhất rồi! Huhu
đáng đời ss. há há. mau mau có chap mới đi để em còn đọc nè