Chương 39: Chồng vợ (phần 2)

Ngô Bình rời Linh Cung từ năm mười một tuổi, có đến mười năm cư ngụ tại đây. Mười năm sau chàng quay lại, cảnh cũ vẫn còn, người đã khác xưa. Chỉ trong vòng chưa đầy hai canh giờ, chàng đã tận mắt chứng kiến Trịnh Thị giết Trần Thị, bức Văn Thị và Vũ Thị phải bỏ trốn, lại chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh Đào Khanh bị Trịnh Thị hành hạ đến phát khùng, dở sống dở chết. Vì vậy mà trong chàng, bao nhiêu oán hận tích tụ cùng hàm ơn dành cho Linh Cung rốt cuộc cũng tiêu tán đi hết, chỉ còn lại nặng lòng cùng thương tâm trước thảm cảnh chết chóc. Linh Cung hôm nay so với Mộc Hương trang về trước có lẽ cũng không kém gì nhau. Oán nghiệp nặng nề, người không đòi, trời cũng bắt phải trả, người dẫu có tha, trời cũng không dung tha. Chuyện Linh Cung hôm nay đúng là quả báo nhãn tiền. Biết là vậy, nhưng Ngô Bình vẫn cảm thấy mỗi bước chân của mình trên đất Linh Cung đều hết sức nặng nề, chàng với bọn họ là chỗ thù địch mà còn không tránh khỏi chạnh lòng, chỉ sợ Xuân Lan giờ này phải đau lòng đến chết. Nghĩ vậy, chân đưa chân thế nào, chàng lại đi đến trước sân Ngọ điện của Bùi Thị Đào. Bên trong điện ánh nến mờ nhạt, không gian lặng phắc như tờ, chàng càng không tiện vào trong, bèn quay đầu toan rời khỏi. Nào ngờ, ngay phía sau chàng lại có người đứng sẵn, khiến chàng giật nảy mình, tay tự nhiên nắm lại thành quyền, thủ thế.

Người theo dõi chàng là Tuất cung Đàm Túy Dung, sắc mặt bà trắng bợt, ánh mắt sầu oán như khóc như than, dường như thân người còn có chút run rẩy. Ngô Bình hoảng hốt không rõ nguyên nhân, chân vừa lui thì bà ta lại tiến đến gần thêm hai bước, chàng nhất thời bối rối, bèn tung quyền tấn công. Quyền ấy chàng đánh bừa, thế nào lại nhằm ngay bả vai trái Đàm Thị. Càng ngạc nhiên hơn, Đàm Túy Dung không hề đỡ đòn, một mực đứng yên lãnh trọn nắm đấm. Ngô Bình cả kinh tiến đến toan đỡ, bà lại dứt khoát đẩy mạnh chàng ra rồi khụy gối xuống, một tay ôm lồng ngực, tay còn lại gượng chống trên đất, đầu cúi gằm, đẩy cho cả người vào tư thế quỳ gối. Ngô Bình càng khó hiểu càng luống cuống, chưa kịp sụp xuống đỡ Túy Dung lên thì bà ta đột ngột lại có thể nói được, rõ ràng rành mạch:

  • Ngô công tử! Tôi có tội với người nhà của cậu!

Ngô Bình đứng ngây người, mãi một lúc sau mới lắp bắp:

  • Dung phu nhân…nói được từ khi nào vậy?

Túy Dung bật cười khan, trong chất giọng dường như lại đang nghẹn ngào:

  • Tôi không bị câm! Tôi chỉ giả câm để qua mặt Đào Khanh! Cậu biết không, tôi thù hắn đến tận xương tủy, nhưng vì tướng công tôi cũng mang họ Đào, lại là anh ruột của hắn, nên tôi không thể làm như Trịnh Thị Đoan, hại họ Đào tuyệt tôn tuyệt tự được! Tôi chỉ có thể giả câm, ngày ngày chịu đựng sống chung với hắn!

Ngô Bình càng nghe càng loạn, định hỏi cho rõ ràng nhưng lại không biết phải hỏi gì, sau cùng cũng chỉ đứng yên một chỗ, ái ngại nhìn Đàm Túy Dung.

Túy Dung thấy chàng không chút phản ứng, bèn định thần ngẩng mặt lên nhìn chàng, miệng nhếch lên tự mỉa, nói:

  • Cậu vốn không biết gì cả, chắc đang nghĩ tôi áy náy chuyện cũ ở Mộc Hương trang, chúng tôi hại cậu mất cha mất mẹ. Không phải đâu! Ngô công tử, tôi thật sự có tội với họ Ngô. Cậu có từng nghe Tòng Phương nhắc đến chuyện ông nội cậu, trang chủ Ngô Định, đã qua đời như thế nào không? Mọi người đều nói rằng ông ấy bị phong hàn. Không phải đâu! Ông ấy trúng phải Hàn Độc Chỉ nên mới mất mạng. Tôi…chính là hung thủ!

Ngô Bình kinh động rụng rời, ánh mắt tò mò dần chuyển sang sầu não, hai bàn tay bất giác nắm lại, môi mím chặt, chân mày chau nhíu, rốt cuộc cũng không rõ trong lòng mình hiện đang là loại cảm xúc gì. Sau cùng, chàng thất thểu quay đi, tránh ánh nhìn ân hận thống thiết như dao nhọn của Đàm Túy Dung, hờ hững hỏi:

  • Chuyện như thế nào?

Túy Dung hạ giọng, buồn bã kể lại:

  • Thời còn trẻ, tôi là một nữ thổ phỉ người Ai Lao, chuyên chặn cướp hàng hóa của thương nhân tại đoạn đường rừng giáp ranh giữa Ai Lao và Đại Cồ Việt. Một lần nọ, có đoàn thương buôn họ Lý từ châu Phong lên Mộc Châu mua bán thổ cẩm, khi trở về chẳng rõ vì sao lại đi theo đường rừng, bị toán thổ phỉ chúng tôi chặn cướp. Bọn tôi cướp của giết người, cả đoàn buôn nọ gần như không còn ai sống sót. Ngay lúc chúng tôi chia chác xong rồi chuẩn bị rời khỏi, bỗng dưng dưới chân có ai đó níu gấu quần giữ tôi lại. Tôi nhìn xuống, thấy chàng vẫn chưa chết, mắt tuy nhắm nghiền, đầu dính đầy máu, nhưng diện mạo lại vô cùng anh tuấn. Con gái Ai Lao chúng tôi bình sinh rất dạn dĩ, gặp người vừa mắt ắt sẽ không bỏ qua. Tôi vì chút tuấn mỹ ấy của chàng mà lén lút quay lại cứu chàng, sau đó đưa chàng cùng bỏ trốn. Chàng cảm kích tôi vì chàng mà cải tà quy chính, bèn cùng tôi kết nghĩa vợ chồng. Về sau chàng kể với tôi, trong đoàn thương buôn đó còn có em trai chàng, may mắn là hắn đã kịp bỏ trốn, lại còn dắt theo đứa con gái nhỏ của ông chủ họ Lý, hai anh em lạc nhau từ dạo đó, trong lòng chàng nhớ thương khôn xiết. Khi ấy chúng tôi đã chung sống với nhau được vài năm, cảm thấy mình không còn bị đồng bọn năm xưa truy đuổi, tôi bèn bàn với chàng, đến Mộc Châu hỏi dò tung tích em trai. Tướng công tôi họ Đào tên Khánh, người em trai họ Đào tên Khanh, năm đó chúng tôi hỏi thăm về hắn ở Mộc Châu thì được người ta chỉ lên Mộc Hương sơn trang gặp trang chủ lúc bấy giờ là Ngô Định. Nghe chúng tôi hỏi đến Đào Khanh, Ngô Định cố trang chủ buồn bã nói rằng hắn đã rời khỏi được vài tuần rồi, có dắt theo cả Lý Thị Hàm. Chúng tôi hỏi rõ sự tình, Ngô trang chủ cũng không ngại kể lại việc mình nuôi dạy đệ tử và con trai không khéo, khiến chúng xích mích vì một đứa con gái, chính vì vậy nên Đào Khanh mới dắt Lý Thị bỏ trốn. Tướng công nghe xong, nhận định trăm sai ngàn sai đều là ở Đào Khanh, bèn nán lại Mộc Hương sơn trang vài ngày để hàn huyên với Ngô Định, thay mặt em trai xoa dịu lòng trắc ẩn của ông. Sau đó chúng tôi rời khỏi đó, đi xuống phương nam. Nào ngờ, chưa ra khỏi địa phận Mộc Châu, chúng tôi lại bất ngờ gặp Đào Khanh và Lý Thị. Lý Thị dường như bị đả thương, lại cự tuyệt khóc lóc không muốn đi tiếp nên Đào Khanh không thể ép nàng đi quá xa được. Tối hôm đó, tôi thay hắn chăm sóc Lý Thị, hai anh em ra ngoài nói chuyện riêng với nhau. Bẵng đi một lúc lâu, đột nhiên Đào Khanh quay về, mình mẩy đầy máu, nói rằng Đào Khánh đã bị Ngô Định đánh chết rồi. Tôi hoảng loạn theo y chạy vào rừng, thấy Đào Khánh quả nhiên đã bị đánh chết, theo lời Đào Khanh mô tả, thì chính là chết bởi Mộc Hương kiếm của Ngô gia. Đào Khanh nói với tôi rằng, Ngô trang chủ lợi dụng tôi và Đào Khánh để theo dấu hắn cùng Lý Thị, mục đích muốn cướp Lý Thị về cho con trai ông ấy là Ngô Dư, trong lúc ba người giằng co, ông ấy đã vô tình đánh chết Đào Khánh rồi bỏ chạy. Bộ dạng Đào Khanh lúc đó hết sức đáng thương, tôi vốn tâm tính thật thà, không mảy may nghi ngờ, bèn tức tốc quay lại Mộc Hương sơn trang, đến sáng sớm hôm sau thì đột nhập được vào bên trong trang viện, gặp Ngô Định đang ung dung tỉa cành cho vườn mộc hương. Tôi chỉ trích ông ấy chiều chuộng con trai, bắt nạt Đào Khanh, khiến y uất ức phải bỏ trốn, ông ấy không nửa lời biện bạch, chỉ đau đáu nhìn tôi đầy ân hận. Tôi tiếp tục buộc tội ông ấy lợi dụng chúng tôi để truy tìm Đào Khanh cùng Lý Thị, ông ấy cũng không phản đối nửa lời. Nhưng đến khi tôi lớn tiếng oán trách ông giết chết tướng công tôi là Đào Khánh, thì mắt ông ánh lên sửng sốt, nhìn tôi chăm chú mãi một lúc mới run giọng hỏi lại rằng: “Tướng công của phu nhân vì sao mà chết?”. Tôi bị oán hận làm cho mù mắt, chỉ nghĩ rằng ông ấy giỏi vờ vịt để phủ nhận toàn bộ tội ác, bèn xông đến tấn công ông. Ông vừa thanh minh vừa né tránh, từ đầu đến cuối đều không trả đòn, sau cùng trúng phải Hàn Độc Chỉ của tôi. Nhìn Ngô Định bị đả thương mà vẫn không rút kiếm, tim tôi chợt thót lại. Sau đó, ông ấy quỵ xuống, cố gắng gượng nói với tôi: “Phu nhân! Tôi chăm sóc Đào Khanh không chu đáo, lại có lòng riêng thương yêu con trai, cho nên mới khiến sư huynh đệ chúng nó không thuận nhau. Đúng là tôi cố ý theo dấu vợ chồng phu nhân để tìm lại Đào Khanh, ấy là vì tôi muốn chuộc lỗi, nhưng đêm qua bắt gặp Đào Khánh vì tôi mà lớn tiếng với Đào Khanh, tôi muôn phần áy náy, bèn lẳng lặng bỏ đi. Còn về chuyện sinh mạng của Đào Khánh, tôi hoàn toàn vô liên can. Phu nhân không nói, tôi cũng không biết lại xảy ra chuyện bất hạnh như vậy. Mấy lời này tôi rút ruột nói với phu nhân, chỉ mong phu nhân tin tôi.”. Nói rồi, Ngô Định gục ngã ra đất, toàn thân ớn lạnh. Tôi kinh khiếp nhìn ông ta rồi lại nhìn bàn tay đã hạ thủ của mình, sau đó hoang mang không biết nên tin ai, cứ thể bỏ chạy khỏi trang viện. Về đến chỗ ẩn nấp của Đào Khanh và Lý Thị lúc chập tối, tôi đứng bên ngoài vô tình nghe được Lý Thị đang lớn tiếng chửi rủa Đào Khanh ngậm máu phun người, khi sư diệt tổ, cả người tôi lập tức kích động đến co thắt lại. Tôi cuộn mình ngồi nép ngay bên ngoài vách đá, chính tai nghe Đào Khanh nạt nộ Lý Thị Hàm, tự nhận mình trong lúc bị Đào Khánh trách mắng đến mất bình tĩnh nên vô tình đánh chết chàng, lại sợ tôi võ công cao cường sẽ không tha cho hắn nên mới đổ tội cho Ngô Định. Lúc bấy giờ, tôi ăn năn quá đỗi, cũng lại hận thù quá đỗi. Đào Khanh là con trai duy nhất còn lại của họ Đào, cho dù hắn có giết anh trai, hại sư phụ, tôi là dâu họ Đào, làm sao ra tay giết hắn trả thù cho được? Nghĩ vậy, tôi điên loạn lao vào rừng trọn ba ngày ba đêm, sau đó tỉnh táo lại, bèn quay về tìm Đào Khanh cùng Lý Thị, giả như mình đã bị họ Ngô hại cho câm. Đào Khanh dĩ nhiên nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ rằng tôi không thể giết hắn nên cứ hết lần này đến lần nọ uy hiếp tôi. Tôi vì tình nghĩa với tướng công mà gắng gượng ở lại bảo vệ hắn, lo sợ có ngày họ Đào sẽ vì hắn mà bị trời phạt. Cuối cùng, ngày đó vẫn cứ xảy ra. Ngô công tử, bao năm qua tôi sống trong sự dằn vặt từng ngày, hối hận từng ngày. Hai mươi năm trước Đào Khanh lên Mộc Châu sát hại cả nhà họ Ngô, tôi không cách gì can ngăn được, chỉ biết lặng lẽ đi theo hắn để giảm bớt oán nghiệp hắn gây ra cho Ngô gia. Cả cuộc đời này của tôi, chỉ toàn là nhu nhược ngu muội, tôi vì không nỡ nhìn họ Đào tuyệt tự mà gián tiếp hại chết nhà họ Ngô. Giờ đây tính mạng Đào Khanh không cách chi cứu chữa được nữa rồi, tôi chỉ còn cách tìm đến cậu, mong cậu một nhát đâm chết tôi đi, tôi không muốn sống như thế này nữa đâu!

Đàm Túy Dung nói xong liền gào lên kích động, cả người vật ra dưới chân Ngô Bình. Chàng kinh hồn bạt vía, vội vàng lùi tránh đi, đầu óc quay mòng hỗn loạn. Ông nội chàng, cha chàng, mẹ chàng, hóa ra cuối cùng đều vì Đào Khanh mà chết oan uổng. Án oan một đời còn có thể dùng sinh mạng đời sau mà bù đắp, còn uất ức của ông nội chàng biết phải bù đắp kiểu gì đây? Đào Khanh hiện đã thành tàn phế, chàng còn biết trút đi đâu được nữa? Không cách chi giải thoát được mình, chàng bèn ngửa cổ nhìn trời đêm đen đặc rồi bật cười tự trào, mắt loang loáng lệ nóng.

Đàm Túy Dung dộng đầu xuống đất, khổ sở van lơn:

  • Ngô công tử, người dung dưỡng cho kẻ ác tác ác chính là tôi đây! Thống hận của cậu, khổ tâm của cậu, tôi hoàn toàn thấu hiểu. Cậu chỉ việc một nhát đâm chết tôi, cả hai chúng ta đều được giải thoát!

Ngô Bình kiên quyết ngẩng mặt lên trời, không muốn nhìn thấy Đàm Túy Dung nữa, nhưng từng câu van xin của bà ta cứ đâm vào tai, khiến chàng khó kiềm chế được cơn giận, bèn tuốt kiếm rạch mạnh, trút hết điên tiết lên nền đất trống. Đúng lúc ấy, có một người hốt hoảng chạy ra, tưởng rằng chàng định đâm chết Đàm Túy Dung thật, bèn lớn tiếng can ngăn:

  • Bình! Đừng làm chuyện dại dột!

Cả Đàm Túy Dung và Ngô Bình đều cùng định thần lại, rồi cùng nhau bối rối khi thấy người mới xuất hiện là Ngọ cung Bùi Thị Đào. Bùi Thị đứng chờ một lúc, quan sát thái độ của hai người, sau khi chắc rằng họ đều đã trấn tĩnh, mới tiến đến đỡ Đàm Túy Dung dậy, nhẹ giọng khuyên nhủ:

  • Dung phu nhân, người chết cũng đã chết rồi, người sống phải lo đền tội. Chị ở đây một hai ép Ngô công tử lấy mạng mình thì được ích gì? Chẳng may nếu trong lúc kích động, Ngô công tử xuống tay thật, chẳng những không giải quyết được gì, mà còn vô tình chuốc thêm ân hận cùng day dứt cho cậu ấy. Ngô công tử tâm tính lương thiện, đâu có đáng phải gánh lấy dằn vặt của chúng ta!

Đàm Túy Dung gục mặt khóc, đầu lắc mấy cái, cả người vẫn chưa ngừng run rẩy. Ngô Bình nghe mấy lời ấy của Bùi Thị Đào liền cảm thấy hổ thẹn, bèn nói:

  • Đào phu nhân đã lâu rồi không gặp con, vẫn còn cho rằng con thật sự lương thiện không chút oán hận sao?

Bùi Thị Đào nhoẻn miệng cười hiền hậu, đáp:

  • Cậu đã lâu rồi không gặp tôi, nhưng tôi thì chưa hẳn đã lâu rồi không gặp cậu. Hơn nữa, là người ắt phải có lúc tham sân si, tôi chưa bao giờ cho rằng cậu không chút oán hận, chính vì biết cậu oán hận mà vẫn kiềm chế vì tình nghĩa với Xuân Lan, Yến Lan và Công Quý, nên tôi mới tin rằng cậu là người lương thiện.

Bùi Thị Đào tỏ ra thấu suốt, khiến Ngô Bình không khỏi nghi hoặc, bèn ngập ngừng hỏi dò:

  • Đào phu nhân, chúng ta từng gặp nhau sau khi con rời khỏi Linh Cung sao?

Bùi Thị Đào vẫn giữ nguyên nét cười trên khóe môi, ánh mắt lại chất chứa sầu muộn, đáp:

  • Có gặp! Có gặp đấy! Vào cái ngày Vũ Thị cùng Trịnh Thị hại chết Ngọc Diện Thần Y, chính tôi đã đánh ngất rồi đưa cậu về chùa Nhất Trụ.

Ngô Bình kinh ngạc đến há hốc miệng, tròn mắt nhìn Bùi Thị Đào, muôn vàn lời chực thốt ra nhưng nhất thời chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Bùi Thị Đào hiểu thấu tâm trạng của chàng, bèn hỏi:

  • Cậu vốn luôn nghĩ rằng người giải vây cho cậu ở Lục Châu là Vũ Thị Bích?

Ngô Bình im lặng gật đầu. Bùi Thị lại cười buồn, nói:

  • Chuyện về Bích phu nhân, tôi không tiện lạm bàn.

Thấy Bùi Thị có ý né tránh, Ngô Bình vội nói:

  • Đào phu nhân! Con thật sự muốn biết!

Bùi Thị chăm chú nhìn Ngô Bình, ánh mắt như đang dò tâm đoán ý, sau cùng cũng hạ giọng giãi bày:

  • Từ sau khi cậu rời khỏi Linh Cung, Vũ Thị đã nảy sinh nghi ngờ với Trịnh Thị. Bà ấy thông minh nhạy bén nên dễ dàng nhận ra sơ hở của vụ thảm sát tại Mộc Hương trang là ở chỗ cha ruột của Trịnh Thị chứ không phải là do một thuộc hạ may mắn sống sót như phía Mộc Hương trang cùng Thạch Hà phái đã xác nhận. Để tiện dò la tin tức về cậu, Vũ Thị đã vờ như cãi vã với tướng công, sau đó bỏ đi biệt tích hơn một tháng trời, cuối cùng phải quay về mà không có kết quả gì. Về sau, nhờ theo dõi Yến Lan mà bà ấy biết được tung tích của Sửu cung Nguyễn Thị Yến, cũng chính là Hắc Diện phu nhân_mẹ ruột của Yến Lan, rồi vô tình phát hiện luôn cả cậu và Nhật Lão. Sau đó, bà ấy bí mật theo cậu rời khỏi Cổ Pháp, lại vô tình phát hiện thêm một người có liên quan mật thiết đến triều đình, chính là Như Như, bèn lưu tâm rồi cùng mọi người đến Lục Châu. Dạo ấy Như Như cứ đi đi về về giữa Hoa Lư và Lục Châu, Vũ Thị bám theo cô ấy, phát hiện ra cô ấy chính là Ngọc Minh vương tử. Liên kết mọi chi tiết trong mối quan hệ giữa cậu, Như Như và Hắc Diện phu nhân ở am Thanh Tịnh, Vũ Thị lập tức nghi ngờ ở am Thanh Tịnh có giấu bí kíp. Cùng lúc ấy, bà ta phát hiện ra bản thân mình cũng bị người khác theo dõi, bèn tính kế giương đông kích tây.

Ngô Bình nghe đến đây, liền vỡ vạc được vấn đề, hỏi:

  • Người theo dõi Bích phu nhân chính là phu nhân?

Bùi Thị Đào gật đầu xác nhận. Ngô Bình chau mày nghi hoặc, tự mình cũng liên kết chuỗi sự kiện. Xét về thời gian thì vụ Phạm Thần Y bị sát hại ở Lục Châu với vụ hai ni cô Diệu Đức và Diệu Hạnh bị sát hại ở Cổ Pháp hình như cách nhau không xa, cả hai vụ lại tình cờ đều có liên quan đến Vũ Thị Bích. Nhận thấy mọi chuyện không phải tự nhiên lại ăn khớp với nhau như vậy, Ngô Bình vỡ lẽ nói luôn một mạch:

  • Cho nên, để tách khỏi phu nhân, Bích phu nhân đã dàn cảnh lôi Đoan phu nhân vào cuộc, dựng nên vụ giết người ở Lục Châu rồi đổ hết mọi tội trạng cho con, khiến phu nhân phải bận tay lo giải vây cho con cùng Đoan phu nhân. Còn Bích phu nhân thì nhân lúc ấy tìm đến Cổ Pháp, tiếp tục giả mạo Sa phu nhân, mượn tay Trần Linh giết hại Hắc Diện phu nhân để cướp kiếm phổ?

Ngô Bình nói xong, hốt nhiên nghe thấy cõi lòng tràn ngập chua xót. Vũ Thị Bích dù sao cũng là mẹ nuôi của chàng, cứu mạng chàng từ khi chàng còn chưa biết đi, nuôi dạy chàng đến năm mười một tuổi. Cũng vẫn là người ấy, sao lại có thể nhẫn tâm lợi dụng chàng, đẩy chàng vào chỗ chịu tiếng bất nghĩa, giết hại ân nhân, khiến chàng khổ sở trăm bề, rốt cuộc cũng chỉ vì mấy thứ bí kíp có liên quan đến Man Thiện Bí Kíp kia.

Bùi Thị Đào nửa ngạc nhiên, nửa thương tâm, không thể ngờ rằng Ngô Bình từ lâu đã nhận ra mâu thuẫn trong cách hành xử của Vũ Thị Bích, bèn lặng lẽ thở dài, rầu rĩ nhìn chàng. Một lúc lâu sau, thấy Ngô Bình vẫn chưa hết bàng hoàng, Bùi Thị mới nhẹ giọng an ủi:

  • Bình! Chuyện cũng đã rồi, đừng quá day dứt!

Ngô Bình không cam tâm, đột nhiên kích động truy vấn Bùi Thị:

  • Phu nhân chuyện gì cũng biết, sao từ sớm lại không ngăn cản? Bích phu nhân từng cứu mạng con, cưu mang con, nuôi con khôn lớn. Làm sao bà ấy nhẫn tâm hại con được? Làm sao con tin được lời phu nhân vừa nói?

Bùi Thị Đào không khỏi tổn thương, sắc mặt đột ngột sa sầm, ánh mắt nhói lên cam chịu. Ngô Bình tự biết bản thân nói năng không chừng mực, những việc Bùi Thị Đào đã làm cho chàng, chàng còn chưa kịp báo đáp, đã nặng nề nghi ngờ bà. Ngặt nỗi lời ngu xuẩn nói ra rồi không thể rút lại, có chủ động nhận lỗi cũng không khiến Bùi Thị được xoa dịu, chàng nhất thời không biết nên nói gì, cứ đứng ngây người ra, khổ sở đáp lại ánh nhìn của Bùi Thị.

Đàm Túy Dung chậm rãi nói:

  • Ngô công tử, có chuyện này công tử còn chưa biết. Hơn hai mươi năm trước ở Mộc Hương sơn trang, Vũ Thị lúc đầu không hề có ý muốn cứu mạng công tử, nhưng từ sau khi cô ta phát hiện ra trên người Ngô phu nhân có mang thẻ bạc quý tộc của người Khau Phạ, bèn lập tức thay đổi chủ ý. Vũ Thị hành sự kín kẽ, mấy người chịu để tâm đến cô ta lúc ấy chỉ có tôi và Đào phu nhân, còn lại không một ai hay biết về sự tồn tại của chiếc thẻ bạc đó cả.

Ngô Bình giật mình, đưa tay sờ vào vị trí thẻ bạc đang đeo trên cổ, lập tức nhớ ra Vũ Thị Bích còn là Chiêu Sương đã bỏ trốn khỏi đỉnh Hủa Xi Pan. Như vậy, mọi hành động của Vũ Thị từ đầu đến cuối đều có tính toán. Năm đó Vũ Thị cứu mạng chàng, phải chăng chỉ vì phát hiện mẹ chàng là Mỵ Nương tộc Khau Phạ? Bà ta nuôi dạy chàng, phải chăng là để về sau lỡ có rơi vào tay Thần Nữ, thì cũng còn đường tự cứu mạng mình, hoặc là, nhẫn tâm hơn một chút, dùng chàng để uy hiếp người Khau Phạ?

Nghĩ quanh quẩn một hồi, cảm thấy đầu óc sắp phát điên, thái dương nhức mỏi, Ngô Bình đưa tay ôm đầu ngồi thụp xuống đất. Cả Bùi Thị Đào và Đàm Túy Dung đều hết sức hoảng hốt, cùng ngồi xuống giữ lấy vai chàng. Bùi Thị Đào ôn tồn khuyên nhủ:

  • Bình, cậu không nên tự suy diễn, làm tổn hại đến mình!

Ngô Bình cố gắng trấn tĩnh, bám lấy từng câu từng chữ của Bùi Thị mà níu kéo hy vọng rằng mình chỉ đang suy diễn. Vũ Thị Bích hiện giờ sống chết ra sao còn chưa rõ, chàng biết mình không thể nhẫn tâm ngồi đây nghĩ xấu về bà được. Gắng định thần một hồi, Ngô Bình chợt nhớ ra mình vẫn còn chưa cảm ơn Bùi Thị Đào, bèn ngẩng mặt nhìn bà, nói:

  • Đào phu nhân, con không nên nghi ngờ phu nhân! Con xin lỗi phu nhân, cũng tạ ơn phu nhân đã âm thầm cứu con thoát khỏi hiểm cảnh!

Bỗng dưng nhớ đến Nhật lão cũng từng được một người giấu mặt giúp đỡ, chàng liền mừng rỡ nắm tay Bùi Thị, cảm kích hỏi dồn:

  • Có phải cũng chính phu nhân đã cứu ông ngoại con thoát khỏi sự truy đuổi của Trần Gia Bang? Chính phu nhân đã chạy đến Sơn Tây võ phái, báo tin cho Phùng Tửu Tam gia đến cứu ông ngoại con?

Bùi Thị Đào gật đầu, đáp:

  • Năm đó cậu và Nhật Lão lạc nhau ở bìa rừng Đằng Châu, lúc cậu trốn được vào rừng, Nhật Lão vẫn đang bị Trần Gia Bang truy đuổi. Tôi chờ mãi không thấy cậu trở ra, nghĩ rằng cậu đã thoát được, nên mới dò tìm tung tích Nhật Lão. Đoán rằng ông ấy sẽ chạy về Sơn Tây, tôi cứ đi theo hướng đến Sơn Tây, quả nhiên gặp người của Trần Gia Bang. Lúc ấy Sơn Tây võ phái và tộc Khau Phạ vẫn còn chưa thoát khỏi liên can từ vụ thảm sát Mộc Hương trang, tôi mới nghĩ chi bằng báo tin về Nhật Lão cho Phùng Tửu Tam gia. Tìm được Nhật Lão rồi, Sơn Tây võ phái cũng có thêm manh mối để ứng biến với Mộc Hương trang và tộc Khau Phạ. Sau khi Phùng Tửu Tam gia đưa được Nhật Lão về Sơn Tây võ phái rồi, tôi quay lại Đằng Châu thì bị mất dấu cậu, bèn quay về Linh Cung chờ tung tích của Vũ Thị, nhờ bám theo bà ấy nên mới biết cậu bị Phượng Hoàng đánh suýt chết, phải trị thương ở Lục Châu.

Ngô Bình nghe xong, liền bỏ tay Bùi Thị ra, dập đầu vái một vái, nói:

  • Công đức của phu nhân, ông cháu con sẽ luôn ghi nhớ! Trước giờ luôn trộm nghĩ phu nhân nhu nhược ít lời, giờ mới hay bản thân đã không xem trọng phu nhân đứng mực, còn dám hỗn hào nghĩ sai về phu nhân. Kính mong phu nhân thứ lỗi!

Bùi Thị Đào trầm lặng hồi lâu, sau cùng kéo Ngô Bình và Đàm Túy Dung cùng đứng dậy, nói giọng ẩn nhẫn:

  • Tâm tư của mọi người, tôi đều hiểu cả, chỉ là im lặng không nói ra mà thôi. Càng nhiều lời càng không được việc. Thà nhất thời giả câm giả điếc như Dung phu nhân, lại có thể âm thầm mưu cầu chút bình an cho bản thân.

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này