Chương 39: Chồng vợ (phần 4)

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, sau mấy lượt biến cố ở Linh Cung, mọi người từ chủ đến khách đều mệt mỏi rã rời. Tuy vậy, giấc sâu chưa trọn, mặt trời chưa lên, biến cố khác lại cấp kì ập đến. Từ ngoài cổng có người không hề kiêng dè gia chủ, lớn gan vượt tường nhảy vào, chưa tỏ mặt đã ầm ĩ vọng tiếng yêu sách:

  • Linh Cung Thập Nhị Giáp! Mau giao trả Chiêu Sương và Thập Nhị Bí Kíp!

Nhật Lão, Ngô Bình, Xuân Lan cùng Tòng Phương đều giật bắn người tỉnh dậy, dù không ở cùng một chỗ nhưng lại nhanh chóng kéo nhau ra trước sân đại điện, chính vì nhận ra tông giọng ngang ngược ấy là của Thần Nữ đền Hủa Xi Pan. Người Khau Phạ quả nhiên không còn đủ kiên nhẫn ngồi yên một chỗ mà chờ đợi nữa!

Thần Nữ người Khau Phạ vẫn theo lối phục sức cầu kỳ lóa mắt ở đền thờ Hủa Xi Pan, dắt theo mười hai tiểu thần nữ cùng đến Linh Cung, hiện đã đứng trước sân đại điện. Chủ khách trong Linh Cung nhớn nhác kéo đến, nhìn mười ba người kia thì không khỏi thắc mắc, bèn quay lại xì xào dò hỏi lẫn nhau. Mấy người phụ nữ Khau Phạ tỏ ra rất kiên nhẫn, cứ nghiêm chỉnh đứng yên như tượng, riêng Thần Nữ thì đi đi lại lại, quét mắt dò xét một lượt những người có mặt trên sân lúc bấy giờ, trong lòng tự cũng thấy bất ngờ, không hiểu Linh Cung hôm nay sao lại nhiều đàn ông lớn tuổi đến thế, trông mãi cũng không đoán được ai là Cung chủ, trong khi các phu nhân thì chẳng được mấy người, bà càng bất ngờ hơn nữa khi thấy Nhật Lão, Xuân Lan và Ngô Bình cũng có mặt. Thần Nữ lần lượt nhìn bọn họ, mắt lóe lên ngờ vực, miệng lại nhếch lên ý cười. Xuân Lan và Ngô Bình đều đáp trả bà bằng ánh mắt bối rối khó xử, chỉ có Nhật Lão là điềm đạm mỉm cười, ôn hòa gật đầu chào. Bỗng từ phía người Khau Phạ có một giọng lảnh lót vọt lên đầy hân hoan:

  • Anh Bình! Anh cũng ở đây à? Còn nhớ tôi không? Tôi ở đây này!

Ngô Bình giật mình ngó ra phía sau Thần Nữ, chưa kịp đảo mắt tìm thì đã thấy một cô gái mừng rỡ vươn cả hai cánh tay lên vẫy vẫy. Nhận ra cô gái nọ là Lường A Chân, chàng mới gượng cười, cúi đầu chào đáp lễ. A Chân có hơi hụt hẫng trước thái độ của Ngô Bình, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị ánh nhìn sắc lạnh của Thần Nữ làm cho xìu xuống, cô đành chỉnh lại dáng đứng nghiêm như cũ.

Chỉ nhờ mấy câu nói qua nói lại đó, mọi người đều biết đám người mới đến có ít nhiều liên quan đến Ngô Bình. Ngọ cung Bùi Thị Đào sau khi xét thấy Dần cung Lê Thị Ngọc và Thìn cung Lã Thị Vy còn đang kiêng dè lẫn nhau, không có vẻ gì là muốn tiến lên gánh vác, bèn lách người đi qua đám đông, đến sau lưng Ngô Bình, hạ giọng hỏi khẽ:

  • Bình! Họ là ai vậy?

Ngô Bình quay lại đáp lời:

  • Là Thần Nữ của người Khau Phạ, họ đến đây tìm Bích phu nhân. Phu nhân có biết gì về gốc gác của Bích phu nhân không?

Bùi Thị Đào gật đầu nói:

  • Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu!

Nói xong, bà tách khỏi đám đông, đường hoàng bước lên trước, chắp tay chào Thần Nữ:

  • Tôi là Ngọ cung Bùi Thị Đào. Hôm nay Thần Nữ đích thân xuống núi, vượt đường xa tìm đến Linh Cung, chẳng hay có việc gì?

Thần Nữ không màng nhìn Đào phu nhân, khinh khỉnh hỏi:

  • Đào Khanh cung chủ của các người đâu?

Bùi Thị Đào khiêm tốn đáp:

  • Tướng công lâm trọng bệnh, không thể ra tiếp đón, mong các vị lượng thứ!

Thần Nữ không quan tâm đến Đào Khanh, hất hàm yêu cầu Bùi Thị Đào:

  • Vậy ta muốn gặp Dậu cung Vũ Thị Bích!

Bùi Thị Đào vẫn giữ vẻ ôn hòa, đáp:

  • Bích phu nhân không có ở đây.

Thần Nữ đột ngột nổi nóng, chuyển giọng nạt nộ:

  • Xảo trá!

Ngô Bình thấy tình hình trở nên căng thẳng, bèn lên tiếng can thiệp:

  • Thần Nữ, Bích phu nhân thật sự đã rời khỏi đây từ tối hôm qua rồi!

Thần Nữ hung hăng vung tay chỉ thẳng mặt Ngô Bình và Xuân Lan, quát:

  • Các người biết ả chính là Chiêu Sương, sao lại để cho ả đi?

Cả Ngô Bình và Xuân Lan đều ngập ngừng khó xử, đang khi chưa biết phải nói thế nào cho thỏa thì Lã Thị Vy đã đùng đùng nổi giận, nghiêm giọng đe nẹt:

  • Thần Nữ! Bà là khách, chúng tôi là chủ. Mặt trời chưa mọc bà đã kéo đến đây đòi người đòi bí kíp, thậm chí không cần hỏi xem chúng tôi có đồng ý giao cho bà hay không, giờ bà lại còn lớn tiếng nạt nộ. Sao lại có chuyện vô lý như thế?

Thần Nữ quay phắt sang phía Lã Thị Vy, trợn mắt gằn giọng:

  • Ta đến đòi lại thứ vốn thuộc về ta, cô là ai mà dám nhiều lời?

Dứt lời, Thần Nữ rút dao phóng về phía Lã Thị Vy, ai nấy lập tức mặt mày biến sắc. Lã Thị Vy quả không hổ danh là một trong Ngũ Đại Mãnh Long, động tác ứng phó nhanh nhẹn không hề kém cạnh, chỉ trong nháy mắt đã kịp vung đôi móc câu bạc lên kẹp gọn con dao găm của Thần Nữ đã tiến đến ngay trước ngực rồi hất nó văng xuống đất, lạnh giọng đáp:

  • Là Lã Thị Vy, Hắc Long của Hải Đông, Thìn Cung của Linh Cung!

Thần Nữ mỉm cười hiểm ác, xoay người đối diện Lã Thị, rút ra thêm một con dao nữa. Các tiểu Thần Nữ cũng lần lượt rút từng cặp dao găm ra, mấy người phía Linh Cung bèn rút vũ khí đáp trả. Thần Nữ nhìn chằm chằm vào Lã Thị, sau một hồi ngầm đánh giá, nói:

  • Đào Khanh cũng tốt số nhỉ!

Đoạn, bà nói tiếp mấy chữ bằng tiếng Khau Phạ, các tiểu thần nữ liền di chuyển đội hình. Trên sân có Nhật Lão hiểu được tiếng Man, bèn lớn tiếng cảnh báo mọi người:

  • Bà ấy muốn đánh nhau, bọn họ đang dàn trận!

Lã Thị Vy hùng hổ nói:

  • Đánh thì đánh! Ta ở đây đã hơn hai mươi năm, chưa từng thấy có ai dám xông thẳng vào Linh Cung đòi đánh nhau thế này. Họ muốn đánh, chúng ta đáp lễ, nếu chúng ta không đánh, họ sẽ lại bảo chúng ta đón tiếp không chu đáo. Chúng ta cũng dàn trận đi!

Xuân Lan e ngại nhìn tương quan lực lượng hai bên. Linh Cung hiện giờ thiếu người trầm trọng, Công Quý lại đang túc trực chăm lo cho Đào Khanh, mấy người khách đến từ các môn phái khác chưa hẳn sẽ ra tay trợ giúp, nàng toan quay sang hỏi ý kiến Bùi Thị Đào thì đã nghe thấy giọng Canh Thất Nương khẽ vang lên sau lưng:

  • Con đừng lo, mọi người ở đây đều sẽ ra tay trợ lực. Bọn họ là người Khau Phạ, chúng ta đều là người Kinh, nếu khoanh tay đứng nhìn thì coi sao được. Hơn nữa, Thần Nữ đến đây là để tìm Thập Nhị Bí Kíp, vừa hay Nhân Trí Vương đã nói cho ta biết Thập Nhị Bí Kíp đã về tay triều đình rồi. Giờ nếu muốn Thần Nữ thôi không đòi hỏi bí kíp ấy nữa, chỉ còn cách để cho bà ta thấy nó là thứ vô dụng. Chính ta đã bàn với Vy phu nhân, khích cho bà ấy đòi đánh nhau đó. Lát nữa chờ đến lúc thắng bại bất phân, con cứ lựa lời nói vài câu phân tích lợi hại, bà ấy nếu không bỏ qua cũng sẽ tìm chỗ khác để trút hận. Con cứ yên tâm!

Canh Thất Nương là một trong Thập Can Nương của Thạch Hà phái, hiển nhiên cũng có biết chút ít về mối liên hệ giữa Thập Nhị Bí Kíp, Kim Yên Trận và Man Thiện Bí Kíp. Xuân Lan và Ngô Bình nghe mấy lời đó của Canh Thất Nương mới thấy lòng nhẹ đi đôi ba phần. Trong lúc bọn họ cùng Thần Nữ lời qua tiếng lại với nhau, mấy vị cao thủ lớn tuổi hóa ra đã cùng trao đổi cách ứng phó cả rồi. Hôm nay, những người thuộc hàng tinh hoa võ học của Đại Cồ Việt đều trùng hợp có mặt ở Linh Cung, lại đồng tâm hiệp lực trợ thủ thì còn gì bằng. Nghĩ vậy, Xuân Lan liền mạnh dạn lớn tiếng đề xuất:

  • Các vị! Tôi là Đinh Tứ Nương của Thạch Hà, có chút am hiểu về thuật dàn trận của người Khau Phạ. Có thể để tôi mạn phép chỉ điểm được không?

Lâm Tử Long và Triệu Bạch Long sảng khoái cười nói:

  • Thế thì còn gì bằng! Tứ Nương cứ tự nhiên!

Nói rồi, ai nấy đều không cần chờ phân công, cứ tự căn cứ theo bản lĩnh riêng của mình mà vào vị trí xung hợp theo Ngũ Hành, mười Thiên Can và mười hai Địa Chi, chứng tỏ đều đã ngầm quy định với nhau từ đầu cả rồi. Nếu không tính Xuân Lan ở vị trí cầm trận, thì phía Linh Cung có cả thảy mười hai người, gồm Bùi Thị Đào, Lã Thị Vy, Lê Thị Ngọc, Đàm Túy Dung, Triệu Bạch Long, Lâm Tử Long, Nhật Lão, Lê Thám, Canh Thất Nương, Ngô Bình, Tòng Phương và Lâm Trí Anh. Ở phía người Khau Phạ cũng có mười hai tiểu thần nữ dưới sự chỉ huy trận pháp của Thần Nữ.

Tuy về tương quan lực lượng vừa khéo cân bằng, nhưng người Khau Phạ bị khích cho lâm trận, phía người Kinh lại có trù bị từ trước, vậy nên chưa cần động thủ, cũng biết rõ phe nào đang nắm thượng phong.

Thấy phía Linh Cung dàn trận nhanh nhạy, Thần Nữ tỏ vẻ ngờ vực, cặp mắt nheo khít lại hệt như hai khe hẹp vạch dưới trán, lần lượt lướt qua các vị trí của đối phương. Bà ta lần đầu xuống núi, các cao thủ giang hồ vốn chỉ nghe tên chứ chưa biết mặt, càng không biết bọn họ thực sự lợi hại ra sao, nếu đánh nhau thì nắm chắc được bao nhiêu phần thắng, giờ đây ước lượng đối phương, vừa vặn đủ mười hai người, nhưng quá nửa trong số đó lại là nam nhân, bà ta bèn nhếch mép khinh thị, lập tức hạ lệnh tấn công.

Nhóm ba tiểu thần nữ tạo thành mũi nhọn chọc thẳng vào chính giữa vòng cung của Linh Cung, giáp đấu với nhóm bốn phu nhân. Các tiểu thần nữ còn lại cũng theo nhóm ba người lần lượt cắt xẻ đội hình hai bên cánh cung của đối phương, ý đồ lộ rõ ngay từ đầu là muốn thần tốc đánh trực diện vào nơi mạnh nhất của trận pháp rồi dồn toàn lực ép sang hai cánh. Người Khau Phạ nắm giữ Thập Nhị Bí Kíp gần ngàn năm, hiển nhiên hiểu biết của họ về trận pháp không hề tầm thường, Thần Nữ rất rõ nhược điểm lớn nhất của Thập Nhị Trận nói riêng và Man Thiện Bí Kíp nói chung là phương thức dàn trận chỉ phù hợp với thể chất nữ giới, vốn chuộng dùng ôn nhu đấu với cương cường, dàn trải thể lực theo thời gian để đánh vào cái cứng rắn nhất thời của kẻ địch hung hăng. Một khi trận pháp đủ bội của mười hai nhưng chỉ cần hơn một phần ba số người là nam nhân thì sẽ rất dễ bị đánh phá, huống chi phía Linh Cung dùng đến bảy người nam để trám vào chỗ trống, lại là bảy người theo các trường phái võ học khác nhau, nên trận pháp dưới mắt Thần Nữ lại càng bộc lộ nhiều sơ hở hơn. Người Khau Phạ càng đánh càng hăng, chiến thuật ban đầu uyển chuyển thần tốc kết hợp nhịp nhàng, sau khi dồn ép được phe người Kinh tách thành ba nhóm riêng biệt rồi thì dần chuyển sang lối đánh cứng rắn tách biệt. Các tiểu thần nữ thấy mình nhanh chóng chiếm lại được thượng phong thì càng muốn đánh nhanh thắng nhanh, lập tức phân bổ lại thành ba nhóm bốn người rồi triệt để dùng kỹ thuật cá nhân để dồn ép Linh Cung. Đến lúc này, mấy mũi dao găm kia mới đến hồi tỏ ra vi diệu, thay nhau luồn lách vào trong, lia lên lia xuống, động tác hết sức thuần thục hiểm hóc, nhưng không hiểu sao cứ đánh mãi, đánh mãi, cùng lắm cũng chỉ cào nhẹ vào y phục đối phương, không sao đả thương được họ.

Thần Nữ ngạo mạn tự tin, thấy cách dàn trận của mình vừa đánh đã hiệu quả thì càng tin vào phán đoán của bản thân, chính vì vậy nên đã bỏ lỡ một vài chi tiết hết sức quan trọng. Mãi đến khi bắt đầu nhận ra dấu hiệu đuối sức ở các tiểu thần nữ, nhận ra các đường dao kia tuy khéo léo nhưng không đánh trúng đích, mới giật mình đánh giá lại năng lực đối phương. Bà lập tức nhận ra ngay trọng tâm vấn đề. Phía Linh Cung có Nhân Trí Vương gần như thông thuộc mọi trường phái võ học, cùng với Ngô Bình liên tục xoay chuyển từ nhóm người này sang nhóm người khác, đánh hỗ trợ theo động tác của mọi người, chính là nhân tố liên kết sự khác biệt môn phái giữa các nhóm; lại có Canh Thất Nương và Xuân Lan mặc dù không trực tiếp tham trận nhưng cứ thi thoảng lại bắn ám khí, nhưng rõ ràng không gây thương tổn cho các tiểu thần nữ mà chỉ làm chệch đường dao của họ, mục đích là để dần dần tiêu hao sức lực đối phương. Những người Kinh còn lại đều thuộc hàng cao thủ, nếu so về kỹ thuật cá nhân thì các tiểu thần nữ vốn không phải đối thủ của họ. Người Khau Phạ lấy trận pháp làm điểm mạnh, giờ lại đụng phải chuyên gia trận pháp của Thạch Hà phái, thêm cả Ngô Bình dường như cũng rất am hiểu, bèn lập tức đánh mất thế mạnh. Đến khi Thần Nữ kịp nhận ra sai lầm thì đã quá muộn, các tiểu thần nữ đã phạm phải điều tối kị của Thập Nhị Trận là tiêu hao sinh lực quá nhanh, mà đối phương lại quá nửa là nam nhân khí lực dồi dào, cho nên càng về cuối, càng lấy ngắn đánh ngắn thì người Khau Phạ càng bị dồn vào thế bất lợi.

Thần Nữ lần đầu tỏ ra kinh hãi, lập tức phát lệnh thu trận, Xuân Lan thấy vậy cũng ra hiệu cho mọi người thu trận. Hai bên lăm lăm nhìn nhau, phía người Khau Phạ bất nhẫn dò xét, phía người Kinh lại điềm đạm ôn hòa. Ngẫm nghĩ một lúc thật lâu, Thần Nữ mới cao giọng ám chỉ:

  • Đinh Tứ Nương, Ngô công tử, chúng ta đều là những người mang vác trọng trách, hôm nay lại để ta thua trận thê thảm thế này, liệu có phải các người đã phá bỏ giao ước khi xưa của tổ tiên?

Xuân Lan và Ngô Bình biết Thần Nữ muốn nhắc đến việc Man Thiện Bí Kíp được chia thành ba phần giao cho ba bên âm thầm bảo hộ, bày tỏ nghi ngờ về việc bọn họ đã để lộ bí kíp, Xuân Lan bèn đáp:

  • Nếu nói đến việc phá bỏ giao ước, thì kẻ đầu tiên làm điều đó chính là Chiêu Sương. Thạch Hà phái chúng tôi suốt một ngàn năm qua chỉ phát triển Kim Yên Trận, nhà họ Ngô tuy may mắn tìm được báu vật nhưng không hề bội ước!

Thần Nữ lại hỏi:

  • Vậy trận pháp vừa rồi do cô điều khiển phải giải thích thế nào?

Ngô Bình bèn lựa lời đáp thay Xuân Lan:

  • Thần Nữ đã từng nghe qua câu chuyện chiếc mũ đâu mâu móng rồng của Triệu Quang Phục đó thôi!

Ngô Bình ngụ ý nhắc đến Triệu gia kiếm phổ vốn có nguồn gốc từ Man Thiện Bí Kíp, nhằm giải thích cho Thần Nữ hiểu nguyên nhân tại sao trận pháp vào tay Xuân Lan lại có thể dung hợp được các môn phái võ công khác nhau. Thần Nữ gật gù suy nghĩ, nhận ra bí kíp đến tay người Kinh sau khi lan truyền ngàn năm đã được từng đời phát triển thêm, dần dần xóa bỏ hẳn nhược điểm ban đầu của trận pháp. Hiểu được ẩn ý của Ngô Bình và Xuân Lan rồi, bà chợt động tâm e ngại, mắt nhanh chóng lóe lên hung hiểm, lướt nhìn khắp lượt những người đang có mặt trên sân. Xuân Lan hiểu được mối lo của Thần Nữ, bèn chắc giọng trấn an:

  • Thần Nữ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối chưa vi phạm giao ước!

Mọi người từ khi dừng đánh đã không còn nắm bắt được câu chuyện giữa Thần Nữ, Ngô Bình và Xuân Lan; tuy họ chưa tiện lên tiếng hỏi nhưng mặt mày ai nấy đều lộ rõ ngơ ngác băn khoăn. Thần Nữ phát giác ra mấy người kia quả thực không hiểu mấy lời qua lại giữa bà và Xuân Lan, bèn an tâm thở ra nhẹ nhõm. Đột nhiên, Canh Thất Nương ngạo mạn cười hắt một tiếng, dõng dạc nói:

  • Bọn họ không hiểu nhưng ta hiểu! Thập Nhị Trận của bà nhờ bị đem ra khỏi đạo Lâm Tây mới đến được Linh Cung, nếu thật sự lợi hại thì đã có thể càn quét giang hồ hai mươi năm rồi. Vấn đề là Linh Cung vẫn không thoát khỏi họa diệt môn, bà còn cho rằng Thập Nhị Trận thật sự lợi hại như người ta đồn thổi sao?

Thần Nữ chau mày quát hỏi:

  • Ngươi là ai? Nói nhăng nói cuội gì vậy?

Canh Thất Nương khinh khỉnh đáp trả:

  • Canh Thất Nương của Thạch Hà!

Thần Nữ hậm hực tỏ ý nhượng bộ, nói:

  • Nếu đã là người của Thạch Hà thì cũng nên hiểu chuyện một chút.

Thất Nương khăng khăng nói:

  • Bà không muốn tiết lộ thì để tôi tiết lộ cho bà biết vậy! Thập Nhị Trận của người Khau Phạ, hay còn gọi là Man Thiện Bí Kíp, đã lỗi thời rồi! Báu vật một thời bị chôn vùi cả ngàn năm thì cũng như ngọc quý mà không được mài giũa. Nếu bà vẫn còn muốn lấy lại Thập Nhị Trận thì đến Hoa Lư mà tìm! Thập Nhị Trận đã bị đương kim hoàng đế của Đại Cồ Việt đoạt mất rồi!

Thất Nương vừa dứt lời, không gian xung quanh chợt lặng phắc như tờ. Những cao thủ đang đứng trên sân, dù là người có hoặc không để tâm đến chuyện giành giật bí kíp đều không tránh khỏi bàng hoàng trước khẳng định của Canh Thất Nương, có nằm mơ họ cũng không thể ngờ hóa ra Man Thiện Bí Kíp mà cả giang hồ lùng sục bấy lâu lại công khai được gọi là Thập Nhị Trận ở Linh Cung suốt hơn hai mươi năm, đến ngay cả những người trong Linh Cung cũng không thể ngờ nổi.

Tuy nhiên, Canh Thất Nương vốn rất thạo việc nói năng trá hình, chỉ bằng một câu đã đem gán hết cái danh Man Thiện Bí Kíp cho Thập Nhị Trận của người Khau Phạ, lại đổ sạch mọi trách nhiệm sang cho hoàng tộc họ Lê, còn bí mật về Kim Yên Trận của Thạch Hà phái lẫn Man Thiện Bí Kíp ở Mộc Hương Trang đều tuyệt đối không nhắc đến. Thần Nữ dù tức giận đầy một bụng nhưng vẫn hiểu được ý đồ của Thất Nương, một mặt muốn trị Thất Nương cho hả giận, mặt khác lại e sợ nếu bị khích bác thì toàn bộ câu chuyện về Man Thiện Bí Kíp sẽ bị Thất Nương đem ra nói hết, đành phải gồng mình nén giận.

Ngay lúc không khí căng thẳng, đột nhiên ở đâu vang lên tiếng cười man rợ, âm lượng hồng hộc như thể đập vỡ thanh quản mà truyền đến, nghe trong thê lương có nhạo báng, trong nhạo báng lại có thương tâm. Tiếng cười nọ ở gần đến nỗi mọi người đều thấy kinh khiếp, sau khoảnh khắc đông cứng vì hoảng sợ, cuối cùng cũng có người nhận ra giọng cười rạch nát công lực mà truyền đến ấy là của Đào Khanh. Bùi Thị Đào toàn thân lảo đảo, Lã Thị Vy run bật cả người, Lê Thị Ngọc lẩm bẩm liên hồi, sau cùng đều quay người chạy như bay về phía Ngọ điện. Đào Khanh đang tịnh dưỡng trong Ngọ điện, mà Ngọ điện lại nằm ngay cạnh đại điện, mọi người ở sân trước đại điện lớn giọng tranh cãi, Đào Khanh nếu còn tỉnh táo ắt sẽ nghe thấy. Tràng cười điên loạn vừa rồi chính là vì bí mật Thập Nhị Trận của Linh Cung mà phát ra.

Trong số các phu nhân chỉ còn lại Đàm Túy Dung ở lại sân trước đại điện, lúc này đã khụy ngã phệt ra đất, ánh mắt lấp láy vô hồn. Xuân Lan sợ hãi chôn chân ở yên một chỗ, sắc mặt tái xanh, tứ chi thấm lạnh, khiến cho Canh Thất Nương trông thấy phải áy náy bội phần. Lát sau, Đào Công Quý thất thần đi ra từ Ngọ điện, đến bên cạnh Xuân Lan, nói bằng giọng nhợt nhạt không chút khí sắc:

  • Chị! Cha vốn dĩ đã tỉnh, lại nghe thấy chuyện Thập Nhị Bí Kíp nên nộ khí công tâm, cười đến hộc máu tươi, vừa qua đời rồi!

Xuân Lan choáng váng đảo người, tay yếu ớt quờ quạng vịn vào cánh tay Công Quý rồi ngã đổ ra đất, bất tỉnh. Ngô Bình và Canh Thất Nương vội sụp xuống đỡ nàng. Những người còn lại trông thấy thảm cảnh xảy đến với Linh Cung chỉ trong một đêm cũng không còn lòng dạ nghĩ đến chuyện bí kíp với giao đấu, bèn xúm đến chỗ Đàm Túy Dung và Xuân Lan, hối thúc nhau đưa hai người vào trong nằm nghỉ.

Mọi người sau cùng cũng lần lượt tản ra, trên sân chỉ còn lại Ngô Bình, Nhật Lão và Lê Thám cùng nhóm người Khau Phạ. Nhận thấy đây là lúc thuận tiện nhất để nói chuyện, Thần Nữ bèn tách nhóm bước ra, nói với Ngô Bình:

  • Ngô công tử, có thể nói chuyện riêng một chút được không?

Ngô Bình miễn cưỡng đưa tay sang phía Lê Thám, nói với Thần Nữ:

  • Vị này là Nhân Trí Vương, về đức độ khó ai sánh bằng, về liên can thì chính là người năm xưa đã cầu thân Mỵ Nương tộc Khau Phạ. Ở đây chỉ có tôi, ông ngoại tôi và Nhân Trí Vương. Thần Nữ còn e ngại gì nữa?

Thần Nữ thở dài, nói:

  • Nhìn Linh Cung các người thế này, ta thật không có tâm truy cứu. Chỉ mong cậu nói lời phải giữ lấy lời, mới hai tháng trước ở Hủa Xi Pan chẳng phải đã hứa với ta sẽ trả lại Thập Nhị Bí Kíp và Chiêu Sương cho người Khau Phạ đó sao?

Ngô Bình ủ rũ chưa kịp đáp, Lê Thám đã lên tiếng xác nhận:

  • Thập Nhị Bí Kíp quả thực đã rơi vào tay triều đình rồi!

Thần Nữ mất kiên nhẫn, hỏi dồn:

  • Vậy còn Chiêu Sương, cậu không thể nuốt lời như vậy được!

Ngô Bình cắn môi do dự rồi dứt khoát nói:

  • Thần Nữ, tôi tuyệt đối không thể để cho bà bắt Chiêu Sương được!

Thần Nữ trừng mắt, đổi giọng đe dọa:

  • Ngô Bình!

Tay bà ta siết chặt cán dao, phắt một cái đã vung lưỡi dao lên sáng choang. Nhân Trí Vương nhanh nhạy co trảo thủ chắn trước lưỡi dao, Nhật Lão cũng bước lên trước Ngô Bình một bước. Thần Nữ bèn giơ tay ra lệnh cho các tiểu Thần Nữ đứng sau, tiếp tục gằn giọng:

  • Các người đừng tưởng ta cất công xuống núi sẽ chịu về tay không!

Ngô Bình nhắm mắt định thần lại một lúc, rút từ trong ngực áo ra một cuộn da, nói thật khẽ:

  • Đây là Man Thiện Bí Kíp mà nhà họ Ngô đã gìn giữ suốt bốn đời, giờ tôi giao lại cho bà, xem như chuộc lấy Thập Nhị Bí Kíp và Chiêu Sương!

Thần Nữ nhìn xuống cuộn da, mắt đánh giá rất nhanh rồi chụp lấy, nói:

  • Thứ này chỉ chuộc được Thập Nhị Bí Kíp! Còn Chiêu Sương, ta nhất định phải bắt về!

Ngô Bình ngẩng đầu bất mãn nhìn Thần Nữ, toan mở miệng nói thì lại nghe sau lưng có một giọng cứng rắn truyền đến:

  • Bà có muốn biết Hà Thanh Bình đã chết như thế nào không? Nếu muốn, ta có thể giúp bà một mạng đổi một mạng, chuộc được tính mạng của Dậu cung Vũ Thị Bích.

Thần Nữ kinh hoàng ngó ra sau, cả Nhật Lão, Lê Thám và Ngô Bình cũng giật mình quay lại nhìn, thấy Như Như và Mai cô đang dìu Đàm Nương thong thả tiến lại gần. Khóe môi Đàm Nương cong lên sắc bén, khí độ vô cùng ngạo mạn.

Thần Nữ căm hờn run rẩy, giọng rời rạc đứt quãng:

  • Cô…là ai?

Đàm Nương bình thản đáp:

  • Trần Thị Ngọc Trúc của Trần Gia Bang. Hơn hai mươi năm trước, chính ta đã hạ độc giết chết sáu mươi hai mạng người Khau Phạ và gián tiếp hại chết quan lang Hà Thanh Bình ở Hoàng Liên Sơn.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Thần Nữ lập tức chuyển đỏ, mắt in hằn thù hận, miệng gầm lên như dã thú, cuồng nộ vung dao lao đến. Tình hình chuyển biến bất ngờ, Nhật Lão, Ngô Bình và các tiểu thần nữ đều không kịp trở tay, duy chỉ có Đàm Nương là lường trước được phản ứng của Thần Nữ, bèn nhanh như cắt đẩy mạnh Mai cô và Như Như sang hai bên. Thần Nữ lao đến không có người cản, Đàm Nương lại ung dung ngẩng cao đầu tiếp nhận, nhoáng một cái, mọi người hết thảy đều kinh hãi giật thót tim. Chỉ đến khi cục diện đã định, thinh lặng lại tràn về bao bọc, ai nấy mới kịp dán mắt vào con dao găm trên tay Thần Nữ, lưỡi dao ấy đã ngập trong màn máu nhầy nhụa. Mai cô và Như Như vội nhoài người đến, tình cảnh trước mắt khiến Mai cô tái mặt nín lặng, còn Như Như gào lên thất thanh.

Đứng chắn ngay trước Đàm Nương, Lê Thám mang một bên vai phải đầy máu tưới đỏ vạt áo trắng, nắm tay trái vẫn còn gồng cứng đặt nơi vết thương trên vai, máu bắt đầu tứa ra từ kẽ tay. Nhát dao khi nãy của Thần Nữ, Lê Thám đã nhanh tay chụp lấy rồi dụng công đẩy vào vai phải của chính mình, thay Đàm Nương lãnh hết mọi cuồng nộ thù hằn.

Như Như lập tức ăn miếng trả miếng, toan rút ám khí bắn vào Thần Nữ, nào ngờ lại bị Đàm Nương nắm vào cổ tay, siết chặt giữ lại. Thần Nữ phần vì kinh ngạc, phần vì mất thế chủ động, sau một hồi luống cuống mới định thần lại, toan giơ tay ra hiệu cho các tiểu thần nữ thì liền bị Ngô Bình và Nhật Lão một đao một kiếm kẹp luôn vào hai bên cổ uy hiếp. Nhật Lão chắc giọng nói:

  • Có chúng tôi ở đây, bà đừng mong lấy mạng Phạm phu nhân!

Thần Nữ gằn giọng đáp trả:

  • Bọn ta mười ba người, các người hiện chỉ có sáu người. Các người giết ta rồi, các tiểu thần nữ của ta nhất định sẽ thay ta rửa hận.

Ngô Bình điềm tĩnh nhắc nhở:

  • Thần Nữ, bí kíp tuy tôi đã giao cho bà, nhưng cũng đã kịp học thuộc. Bà đừng nghĩ sáu người thì không đấu lại nổi mười hai người.

Thần Nữ hung hăng nạt nộ:

  • Dù có chết hết mười ba người, thì người Khau Phạ cũng sẽ thay ta rửa mối hận sáu mươi ba mạng người mà các người đã nợ chúng ta!

Đàm Nương bỗng dưng lạnh giọng bật cười khanh khách, khiến Thần Nữ thêm phần tức giận, quát:

  • Ngươi cười cái gì?

Đàm Nương đáp:

  • Cười bà giết được tôi rồi vẫn không trả được thù!

Dứt lời, Đàm Nương rút con dao găm luôn thủ sẵn bên mình ra, vung tay nhắm vào ngực trái. Thần Nữ kinh hồn táng đởm, không ngờ Đàm Nương lại muốn tự sát, bèn thét lên:

  • Dừng lại!

Mũi dao đã gí sát ngực vẫn có thể cấp kì dừng lại, hiển nhiên do Đàm Nương chỉ muốn vung dao hù dọa Thần Nữ. Mọi người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, riêng Thần Nữ biết mình trúng kế liền hậm hực trừng mắt. Khóe môi Đàm Nương hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười man mác thê lương, nói:

  • Nếu bà chịu tha cho Chiêu Sương, tôi sẽ dẫn bà đến tận hang ổ của Trần Gia Bang, trả thù rửa hận cho người Khau Phạ!

Cặp chân mày của Thần Nữ lập tức chau lại nghi hoặc, mấy người Nhật Lão, Lê Thám thì tròn mắt kinh ngạc. Bẵng đi một hồi lâu không ai lên tiếng, Đàm Nương quay sang nhẹ giọng nói với Lê Thám:

  • Vương gia, ngài mất quá nhiều máu, chúng ta vào trong cầm lại thôi!

Đoạn, bà buông tay Như Như ra, nói với nàng:

  • Con đỡ ông ấy, chúng ta đi đến chỗ Hắc Long Vy phu nhân hỏi xin thuốc cầm máu.

Nói rồi Đàm Nương dứt khoát rời khỏi. Thần Nữ thấy vậy, bèn bấm bụng lớn tiếng với theo:

  • Chuyện trả thù, ngươi không lừa ta đấy chứ?

Đàm Nương đáp, chân vẫn bước, đầu không ngoảnh lại:

  • Tin hay không tùy bà!

Sau một hồi ngơ ngác, Mai cô cũng bình tĩnh trở lại, cùng Như Như đỡ Nhân Trí Vương đi theo Đàm Nương. Bốn người đi khuất rồi, Nhật Lão và Ngô Bình mới bỏ đao kiếm khỏi cổ Thần Nữ. Thần Nữ chừng như không để tâm nữa, mắt mải lo trừng trừng nhìn theo hướng Đàm Nương vừa khuất dạng, mí mắt bà ta nheo khít lại, mấy tia toan tính hằn thù vẫn lọt được ra ngoài. Nhật Lão và Ngô Bình trông thấy, đều không khỏi ớn lạnh sống lưng.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

3 bình luận về “Chương 39: Chồng vợ (phần 4)”

Gửi phản hồi cho Mộc Hân Hủy trả lời